“Được a!” Cảnh Thiều nghe vậy rất cao hứng, hắn đặt một cây danh cầm trong tiểu thư phòng chính là chờ Quân Thanh nguyện ý gảy một bản, đáng tiếc cho tới giờ hắn vẫn chưa có nghe qua, càng không nói đến ngọc tiêu này.
Mộ Hàm Chương nhìn Cảnh Thiều đang hưng phấn liếc mắt một cái, bất đắc dĩ mỉm cười đem ngọc tiêu đặt bên môi.
Đêm trăng u tĩnh, tiếng tiêu nức nở mang theo chút cảm giác thê lương. Từ từ chậm rãi, phảng phất như gió lên rừng xuống biển, lúc lên cao khi lại xuống thấp tựa như trăng chiếu đáy sông.
Cảnh Thiều không hiểu mấy âm luật nhưng cũng không ngăn hắn thưởng thức tiêu khúc này, bởi ánh mắt hắn một khắc cũng không rời khỏi người thổi tiêu. Ánh trăng rơi trên áo sa mỏng xanh nhạt, đôi tay trắng nõn thon dài đặt trên ngọc tiêu, chỉ cảm thấy đôi tay kia còn mượt mà hơn so với ngọc.
Giữa sông sóng vỗ phản chiếu ánh sáng mỹ lệ vô song hòa với từng đợt tiếng tiêu, Cảnh Thiều như thấy được một con phượng hoàng xanh biếc, dưới ánh trăng kia đang nhảy múa, xoay tròn trong rừng, tung bay như diều cao trên tận chín tầng mây ...
“Sao lại dừng rồi?” Tiếng tiêu bỗng ngừng bặt, Cảnh Thiều còn chưa có nghe đủ bất mãn nói.
Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi nghe hiểu gì không?”
“Một con thanh phượng (phượng hoàng màu xanh) tung bay giữa tầng mây ngàn dặm, sau đó thì sao?” Cảnh Thiều nhíu mày, loại chuyện nghe một nửa này cảm giác thập phần khó chịu.
Mộ Hàm Chương kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi có thể nghe ra nhiều như vậy?” Cổ khúc này truyền lại từ xa xưa, nội dung trong đó tối nghĩa khó hiểu, đừng nói là một người không hiểu âm luật cho dù có là nhạc công cũng khó mà hiểu được nhiều ý tứ như vậy.
Cảnh Thiều không đoán được mình lại nghe ra ý tứ trong đó, không khỏi cười đắc ý, “Cổ nhân nói hoàng kim dễ đổi, tri âm khó cầu, nếu gặp gỡ được tri âm thì ngay cả tiểu lão nông cũng có thể hiểu được. Ta hiểu được không phải khúc nhạc, mà là người tấu khúc.” Nói xong vươn tay vuốt ve mái tóc đen tán loạn của y.
Mộ Hàm Chương hạ mi, dưới ánh trăng tuấn nhan có chút ửng đỏ, “Vậy ngươi có biết khúc này tên là gì không?”
Cảnh Thiều gãi gãi đầu, hắn làm sao mà biết hả? Vì thế cười ngồi tới bên cạnh Vương phi nhà mình, đem người ôm vào trong иgự¢, kề sát vào vành tai y nói, “Ta đoán là \'phượng cầu hoàng\'.” (có nghĩa là chim phượng đi tìm một nửa của nó í)
“Nói bậy...ô...” Mộ Hàm Chương trừng mắt liếc hắn một cái, còn chưa nói xong đôi môi đã bị chặn lại.
Cảnh Thiều chỉ lướt qua một chút rồi ngừng, đợi y an tĩnh lại liền chậm rãi tách ra, vươn tay vỗ về hai má người nọ, nhẹ giọng nói, “Có một mĩ nhân a, gặp rồi không quên. Một ngày không gặp a, tương tư si cuồng.” Thanh âm mang theo từ tính như ngâm xướng lên xuống thật động nhân.
Mộ Hàm Chương lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười, “Khúc này tên là \'Tiêu thiều\', ngày xưa Thiêu thiều có chín chương, này còn sót lại chỉ có ba.”
Nguyên lai là một tàn khúc, Cảnh Thiều gật gật đầu, khó trách cảm thấy còn chưa nghe xong.
Thấy hắn vẫn không hiểu ra, Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ thở dài, “Hôm nay là mười chín tháng chín.”
Mười chín tháng chín? Cảnh Thiều nhất thời mở to hai mắt, mười chín tháng chín không phải sinh nhật hắn sao!
Từ khi mẫu hậu mất, ngoài những thứ trong cung ban cho theo thông lệ, hắn chưa từng ăn mừng sinh nhật. Đời trước chinh chiến bên ngoài nhiều năm, cho tới giờ bản thân hắn cũng không còn nhớ rõ chuyện sinh nhật này, Vương phi nhà mình thế mà lại nhớ, bị thương còn không quên nấu cho mình một chén mì trường thọ. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
“Quân Thanh...” Cảnh Thiều nhìn người trong иgự¢, hôm nay ở cùng nhau, trăm mối xúc cảm ngổn ngang trong lúc nhất thời không biết nói từ đâu.
“Hôm nay ngươi đã hai mươi tuổi, không kịp hồi kinh làm lễ cập quan cho ngươi...” Mộ Hàm Chương khẽ nói, lễ cập quan với hoàng tử rất quan trọng, mức độ long trọng sẽ quyết định khả năng thừa kế ngôi vị, chẳng qua Cảnh Thiều đã mất quyền kế thừa, lễ cập quan này không còn quan trọng. (lễ cập quan: lễ đội mũ của con trai vào lúc hai mươi tuổi chứng tỏ đã trưởng thành)
“Lúc ta được phong thân vương đã làm lễ cập quan rồi,” Cảnh Thiều nhìn ra thương tiếc trong mắt Vương phi nhà mình, trong lòng tràn ra từng đợt lo lắng, “Bất quá ta còn thiếu tên tự, không bằng ngươi lấy cho ta một cái đi.” Hoàng tộc kì thật không có tên tự, bởi tên của hoàng tộc trên cơ bản không có ai gọi, huống chi là tên tự. Để Quân Thanh chọn một cái cũng là để hai người bọn họ lén lút gọi nhau chơi mà thôi.
Mộ Hàm Chương tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, thấy hắn không có khổ sở gì thầm nghĩ mình quá lo lắng rồi, cong cong ánh mắt nói, “Tiêu thiều cửu thành, hữu phượng lai nghi. Không bằng gọi là “Cửu Tiêu” đi.”
“Cửu Tiêu...” Cảnh Thiều tinh tế mà thưởng thức cái tên này.
Tiêu thiều cửu thành, hữu phượng lai nghi. Phụ hoàng cùng mẫu hậu năm đó cho hắn cái tên này, là hi vọng hắn triệu hồi thần phượng thần khúc Tiêu Thiều kia, vì Đại Thần đem lại an khang mà không phải làm một con rối tranh đoạt đế vị. Lúc hắn sinh ra tương lai đã được định đoạt, phụ hoàng phong hắn làm Thành Vương là nhắc nhở hắn không phải sao? Nhưng mà hắn vẫn luôn luôn nhìn không thấu.
“Sao vậy, ta nói sai gì ư?” Mộ Hàm Chương thấy mặt hắn lộ vẻ ưu sầu, không khỏi khẩn trương, y cũng là dựa vào cái tên Cảnh Thiều mà phỏng đoán nguồn gốc, cũng không biết chữ Thiều này đến từ đâu, nhỡ mà nhắc tới điều gì làm Cảnh Thiều thương tâm thì thật đúng mất nhiều hơn được.
“Không, mẫu hậu năm đó cũng là nghĩ như vậy.” Cảnh Thiều cười cười ngửa đầu nhìn mặt trăng huyền hoặc trên cao, mẫu hậu nếu trên trời có linh, thấy hắn lúc này tất nhiên sẽ rất vui mừng.
Đầu thu miền nam vẫn y nguyên cái oi bức của mùa hạ, gió đêm quất vào mặt mang theo hương hoa vô danh mát mẻ. Cảnh Thiều hít sâu một hơi, người nọ, vì hắn nhiều như vậy sao có thể không đáp lại chứ? Vì thế hắn cúi đầu cười nói với người trong иgự¢, “Kì thật, ta cũng biết thổi tiêu.”
“Thật không?” Mộ Hàm Chương kinh ngạc không thôi, trước kia lại chưa từng nghe qua Thành Vương còn am hiểu âm luật, nhìn Cảnh Thiều tươi cười không chút đứng đắn, y hoài nghi, “Ngươi không phải là khoác lác đi?”
“Có khoác lác hay không, thử xem sẽ biết.” Cảnh Thiều tựa hồ rất tự tin.
Vì thế một lát sau...
“Ư...Này, này, không được...Ô...” Mộ Hàm Chương ngồi trên tảng đá, bị làm cho ngửa đầu thở dốc không thôi.
Cảnh Thiều ngẩng đầu lên khẽ cười, “Thế nào, bổn vương thổi tiêu có hay không?” (má ơi, vứt dép chạy)
“Ngươi...” Nhìn người đang vùi đầu tại hai chân mình, Mộ Hàm Chương kinh hãi nói không nên lời. Người kiêu ngạo như vậy lại vì y mà cúi đầu, việc này, này, đâu thể để phu quân phải làm!
Cảnh Thiều hôn một cái lên Quân Thanh nhỏ, ôm người đang hai má đỏ ửng kia đặt lên mặt cỏ mềm bên bờ sông, “Nếu là nói không nên lời thì chờ ta thổi xong khúc này hãy nói.”
Mộ Hàm Chương chậm rãi nắm chặt cỏ xanh trong tay, lúc này mới kịp phản ứng thì bọn y đã nằm ở bờ sông rồi! Giữa cảnh màn trời chiếu đất lại làm sự tình này, thật khiến cho người thẹn thùng, “Đừng...Ở đây...A...” Chợt từng đợt ấm áp bao vây làm y nhất thời không nói thành lời.
Sao trời trong mắt lúc sáng lúc tối, thân thể tiếp xúc với thảm cỏ bát ngát tựa hồ càng trở nên nhạy cảm, Mộ Hàm Chương chưa bao giờ thấy loại cảm giác rõ ràng thế này, khiến cho y mặc dù biết có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, lại nhịn không được mà khao khát càng nhiều.
Mộ Hàm Chương run rẩy vươn tay xoa cái đầu giữa hai chân mình, ôn nhu đối đãi như vậy, cả thương tiếc cả yêu thương đều rơi vào lòng y. Giờ khắc này, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, muốn hắn, muốn cùng hắn hợp thành một.
“Muỗng Nhỏ...”
Nghe được người dưới thân khẽ gọi, Cảnh Thiều dừng động tác, hướng lên mặt y hôn hôn một cái lại bất ngờ bị ôm lấy cổ. Quân Thanh đây, là đang chủ động sao?
Có trời mới biết cánh tay trắng nõn kia trên cổ Cảnh Thiều, lại còn có một câu nhẹ nhàng này đã hoàn toàn câu hồn hắn đi rồi. Mạnh mẽ bắt được đôi môi khép hờ hung hăng hôn lên, nhưng còn một tia lý trí nhắc nhở hắn, người trong иgự¢ đang bị thương không thể quá phận.
“Vết thương còn hơi đau, ngươi nhẹ một chút...” Mộ Hàm Chương cắn cắn vành tai người ở trên, nhẹ giọng nói, y cũng không biết mình làm sao nữa, có lẽ là Cảnh Thiều tối nay thật thâm tình làm y cảm động không thôi, cũng có lẽ hôm nay muốn tẩy đi cảnh tượng huyết tinh trong đầu hắn, cũng có lẽ bản thân y cũng muốn vậy...
Hai người huyết khí bừng bừng, củi khô lửa bốc sao có thể cưỡng lại tóc mai cùng tai chạm vào nhau đầy ái muội như thế?
Cảnh Thiều nghe được những lời này mà còn nhịn nữa thì hắn liền không phải nam nhân! (câu này thực quen tai a~)
Từ bên hông hắn lấy ra một cái hộp gỗ đào nhỏ, mở ra làm mùi thơm quen thuộc tán đi.
Mộ Hàm Chương thấy hắn lại mang theo loại đồ vật này bên người, đỏ mặt trừng hắn một cái.
Thuốc cao mát lạnh chậm rãi vẽ loạn, Cảnh Thiều thuần thục tìm được chỗ đáng yêu kia, vuốt ve một chút, đồng thời cúi người lần thứ hai ngậm Quân Thanh nhỏ bị vắng vẻ, mãi cho tới khi người dưới thân mềm nhũn mới dừng lại động tác, nắm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, tiến vào.
Mộ Hàm Chương cắn môi nhận loại cảm giác vừa đau đớn vừa thoải mái kia, ngày cả khi vết thương trên vai sẽ đau, hay mặt cỏ dưới thân không mềm mại bằng giường, nhưng y cảm thấy đã lâu như vậy cũng nên cho hắn khoái hoạt một lần. Giống như bẻ gãy đủ loại xiềng xích, dùng trái tim thuần túy cùng tay chân hòa hợp.
Ngửi mùi cỏ xanh, nương theo ánh trăng có thể thấy rõ mỗi một biểu tình của người trong иgự¢, đôi mày nhíu lại, đôi mắt ướt nước, môi dưới bị cắn để lại dấu răng, thân thể phiếm hồng, thậm chí là đầu vai mềm mại kia, hết thảy đều đẹp đến tột cùng,
Cảnh Thiều nhịn không được động tác nhanh hơn.
Một lúc lâu sau, Cảnh Thiều mới từ trong tình sự vui vẻ phục hồi lại tinh thần, trấn an hôn lấy thân thể còn không ngừng run rẩy, chậm rãi đi ra lại tạo thành một chuỗi nhỏ vụn những tiếng ngâm khe khẽ.
“Vết thương đau không?” Cảnh Thiều dùng nước sông tắm rửa qua loa một phen, ôm người trên cỏ vào lòng, mở băng vải trên vai ra xem xét.
“Không sao...” Mộ Hàm Chương cả người bủn rủn vô lực, miễn cưỡng mà dựa vào hắn.
“Nguy rồi, bị chảy máu.” Cảnh Thiều nhìn miệng vết thương còn chưa đóng vảy hoàn toàn lại bắt đầu rỉ máu, lập tức hối hận không thôi, ôm lấy người nọ xoay về doanh trướng.
“Cho nên mới bảo dùng loại dược kia, mấy ngày nữa nhổ trại xóc nảy có khi lại vỡ ra.” Mộ Hàm Chương ghé vào bờ vai rộng lớn, mệt mỏi muốn ngủ, ngáp một cái nho nhỏ mang theo chút giọng mũi, “Về trướng quân sư đi, ngày mai mọi người lại nhìn ngó nữa.”
Cảnh Thiều nghe vậy nghĩ lại, trong vương trướng còn cái cục lông tiểu hổ kia nữa, xác thực không nên đi liền đổi hướng về trướng quân sư. Trong trướng cũng có thuốc, Cảnh Thiều đem người đặt lên giường liền tìm tới một bình ngọc, “Buổi chiều bôi cái này đã, ngày mai xem tình huống rồi tính.” Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn thật không muốn Quân Thanh dùng loại thuốc này, miệng vết thương sâu như vậy có bao nhiêu đau đớn a?
Mọi tiếng vó ngựa, tiếng ồn ào trong doanh trại đã như biến mất, chỉ còn tiếng bước chân của vệ binh tuần tra cùng từng trận tiếng côn trùng kêu vang.
Một bóng đen yên lặng rơi xuống trướng vương trướng, ngồi xổm người nhẹ nhàng vén rèm, vô thanh vô thức chui vào tới bên giường, chợt rút dao găm nhảy lên hướng phía giường hung hăng đâm xuống...Không! Người nọ cả kinh đang định lui về sau, đột nhiên bị một vật quét đến bên tay, tưởng rằng mình gặp mai phục, nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng.
“Ai!” Vệ binh tuần tra đi ngang nghe vậy lập tức xông vào, ánh đuốc chiếu sáng toàn bộ lều trại, chiếu tới một tên thích khách, cũng chiếu tới một cục lông trong chăn.
“Oa ô!” Tiểu Hoàng đối với người đánh thức nó rất bất mãn hướng về kẻ đó nhe nhe răng, ngồi xổm chậm rãi liếm liếm móng vuốt dính máu.