Chương 7: Cày ruộng
Edit: Đào Sindy
Tân Đế này xuất thân thấp kém, làm việc không có chút quy củ nào. Tuy đây là thánh chỉ tứ hôn, cần đích nữ Tiêu gia, lại không chỉ tên.
Đây mà coi là chiếu thư gì chứ? Rõ ràng mục đích không tôn trọng Tiêu gia bọn họ mà.
Nhưng mà không cần quan tâm có hợp quy củ hay không, đĩa bánh lớn quả thật rơi xuống đầu tam phòng Tiêu gia.
Tiêu Ngọc Chi mặt mày hớn hở, trông thấy Tiêu Ngư đang nhìn mình, nàng ta nhất thời quên đi mâu thuẫn hai ngày trước, mỉm cười, bước tới bên cạnh Tiêu Ngư. Nàng ta mặc chiếc áo rộng có những đường hoa văn màu đỏ tía, yểu điệu thướt tha, mi thanh mục tú, dù sao cũng là con gái Tiêu gia, nhan sắc dĩ nhiên không thua kém một ai.
Biết nàng ta muốn nghe gì, Tiêu Ngư nhân tiện nói một câu: "Chúc mừng Ngũ tỷ tỷ."
Nàng hiểu rất rõ về Tiêu Ngọc Chi. Bây giờ vị trí Hoàng hậu rơi vào tay nàng ta, cái đuôi của nàng ta tất nhiên là muốn vểnh lên cao rồi. Đổi lại là cô nương khác, đối với mâu thuẫn cùng đường tỷ đường muội, bọn họ sẽ đóng cửa lại để giấu việc nhà, bề ngoài trông vào tưởng như đang rất hòa thuận. Nhưng Tiêu Ngọc Chi thì chưa chắc đã như vậy, nếu như nàng ta vào cung, chỉ sợ nàng ta sẽ dựa vào địa vị của Hoàng Hậu để trút cơn giận của bản thân ngày trước..
Không đầu không đuôi, không biết được tiến cung là chuyện tốt hay chuyện xấu, nếu như trúng vào bất mãn của Tân Đế, toàn bộ Tiêu gia họ đều bị liên lụy. Nhưng mà... Tiêu Ngọc Chi quả thật có chút tư sắc, nói không chừng cùng tên Tân Đế kia ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nói không chừng Tân Đế lại thích kiểu xinh đẹp иgự¢ to không não như Tiêu Ngọc Chi đấy.
Dù thế nào, chung quy Hoàng Hậu vẫn là Hoàng Hậu, sau này hành vi của Tiêu Ngọc Chi cùng họa phúc vinh nhục Tiêu gia xem như cùng một nhịp thở.
Tiêu Ngọc Chi lại cảm thấy trong lòng Tiêu Ngư chắc chắn không dễ chịu, lúc này chỉ miễn cưỡng vui đùa với nàng ta. Nàng ta cũng không phải loại người hung hăng, huống chi hôm nay người gặp việc vui, sao lại tức giận với người khác chứ? Có thánh chỉ này rồi, nàng ta đã không chỉ là cô nương tam phòng của Tiêu gia, mà là Hoàng Hậu chưa về nhà Tân Đế. Ngày xưa Tiêu Ngư tỏa sáng thế nào, về sau nàng ta có rất nhiều cơ hội tìm nàng gây phiền phức.
Lĩnh chỉ xong, Tiêu Ngư theo đích tôn trở về.
Hỉ sự này, là phúc hay là họa của Tiêu gia còn chưa biết được.
Trên đường đi sắc mặt Tiêu Hoài ngưng trọng, vẫn không nói gì. Tiêu Ngư ở sau lưng ông, cũng yên lặng. Xuyên qua cửa thuỳ hoa*, Tiêu Hoài mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua nữ nhi, nói: "Phụ thân biết ngươi và Ngũ nha đầu không hợp, ta cũng biết tính tình của nàng, mấy ngày này trước khi nàng xuất giá, nếu nàng khi dễ con, con đừng nhịn, phụ thân sẽ thay con làm chủ."
Cửa thuỳ hoa, cửa núm tua:một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.
Coi như Tiêu Ngọc Chi làm Hoàng Hậu, cũng không thể khi dễ nữ nhi của ông.
Tiêu Ngư cong môi, mặt mày linh động, nở nụ cười tựa hoa đào, băng tuyết chợt tan, mỉm cười từ từ nói: "Nữ nhi còn tưởng rằng... Phụ thân muốn con nhường Ngũ tỷ tỷ đấy."
Đổi lại là phụ thân nhà khác, giữa gia tộc và nữ nhi, tất nhiên sẽ không chút do dự lựa chọn cái trước, dù sao sau này Tiêu Ngọc Chi lên làm Hoàng Hậu rồi, cố gắng vài câu, sẽ giúp ích cho Tiêu gia bọn họ. Lúc này, phụ thân nên hướng về Tiêu Ngọc Chi. Đối với Tiêu Ngư mà nói, coi như phụ thân thật sự nói như vậy, nàng cũng sẽ quan tâm đại cục
Không nghĩ đến giờ phút này. Ông vẫn còn che chở mình.
Tiêu Ngư chậm rãi đánh giá bóng dáng cao lớn của phụ bên cạnh, xuyên qua áo choàng rộng bằng tơ lụa in hình đóa hoa mai có màu sắc tối, bả vai rộng lớn, hai tay hữu lực, phảng phất chỉ cần ông che chở mình, ai cũng không khi dễ được nàng. Tiêu Ngư bỗng nhiên nghĩ đến mẫu thân mình, thời điểm trước khi bị bệnh mà ૮ɦếƭ, nhớ thương nhất chính là nàng và đại ca. Đại ca nàng là nam nhân tài tuấn, kế thừa võ nghệ, binh pháp của phụ thân, ngày sau nhất định có năng lực chèo chống Tiêu gia, mà nàng lại không mang đến vinh quang gì cho Tiêu gia, ngược lại khiến phụ thân ngày ngày lo lắng.
Tiêu Hoài đi lại nhẹ nhàng, lúc hành tẩu vạt áo có chút nhấc lên, trước sau như một rất có phong thái của thủ lĩnh, thản nhiên nói: " Tam thúc con không phải người hồ đồ, Ngũ nha đầu muốn vào cung, tất nhiên sẽ dạy dỗ nàng thật tốt. Những thứ đã học trước kia không đủ dùng... Nữ nhi Tiêu gia ta vào cung, tuyệt đối không thể bụng dạ hẹp hòi, trong đầu luôn nhớ những chuyện nhỏ nhặt."
Làm Hoàng Hậu, nếu lòng muốn tính toán chi li với tỷ muội nhà mình, thì không chỉ ném đi mặt mũi Tiêu gia, mà còn cả Hoàng gia.
Đường Thị lén nghe ở sau lưng, sau đó trừng mắt lên.
Bà đến phủ Hộ Quốc Công cũng đã mấy năm, cũng từng được lĩnh giáo tính tình của Tiêu Ngọc Chi, dưới mắt đắc thế, quả thật đúng với lo lắng của Tiêu Ngư. Bà gặp qua tiểu cô tử khi còn sống, đó cũng là thời điểm độ tuổi đẹp nhất, lại có dung mạo tuyệt thế vô song... Nếu Tiêu gia không có Tiêu Ngư là đích nữ đích tôn, thì tước vị Hoàng hậu này đã không rơi xuống đầu Tiêu Ngọc Chi.
Nhưng hết lần này tới lần khác Tiêu Ngư lại phải gả cho một người khác. Đáng tiếc.
...
Sau khi chiếu thư ban xuống, thân phận Tiêu Ngọc Chi tự nhiên đắt như vàng.
Lúc này Liễu thị cúi đầu nhìn chăm chú mặt Tiêu Ngọc Chi, đánh giá một lần từ đầu tới đuôi, càng xem càng cảm thấy nữ nhi xinh đẹp, cuối cùng mới nắm tay của nữ nhi nói: "Trước kia ta còn lo lắng về hôn sự của con, hiện tại lại tốt, Ngọc Chi của chúng ta sắp làm Hoàng Hậu."
Liễu thị thường xuyên khuyên bảo Tiêu Ngọc Chi, chớ đối nghịch với Tiêu Ngư, bà ta thức thời, nhưng làm mẹ, sao lại hi vọng nữ nhi của mình bị khinh bỉ chứ? Trong nội tâm bà ta thật có chút không thoải mái, nhưng Tiêu tam gia rất kính trọng huynh trưởng, yêu ai yêu cả đường đi, nếu Tiêu Ngư và Tiêu Ngọc Chi có mâu thuẫn, chắc chắn sẽ che chở cho Tiêu Ngư. Dù đã quen, nhưng cũng không thể hiện điều gì, hiện tại thì tốt rồi, nữ nhi bà sắp làm Hoàng Hậu, không cần nhường nhịn Tiêu Ngư.
Trên mặt Tiêu Ngọc Chi vẫn luôn chứa đầy ý cười, nàng ta nói: "Mẫu thân, ban nãy người không nhìn thấy sắc mặt của Lục muội muội sao, nói câu chúc mừng có bao nhiêu không tình nguyện..." Tiêu Ngọc Chi cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt, về sau nàng ta muốn tìm Tiêu Ngư gây phiền phức, xem xem phụ thân hướng về nàng hay là mình? Đại bá phụ có thể che chở cho Tiêu Ngư hay không?
Tuy nói đây là chuyện vui, nhưng Liễu thị vẫn không hy vọng mâu thuẫn giữa đường tỷ muội lớn quá mức, dịu dàng nói: "Làm Hoàng Hậu, không thể nông cạn như vậy, thứ gì là quan trọng nhất, con cần nhớ kỹ."
Cái này... Tiêu Ngọc Chi suy nghĩ, quyệt miệng nhẹ nhàng nói: "Còn không biết được, dáng dấp Tân Đế này ra sao?" Nàng ta nhíu mày, chợt nhớ tới Vệ Đường.
Tiểu cô nương cả ngày đợi trong phủ, luôn luôn hiếu kỳ với chuyện bên ngoài, huống chi là một nam nhân xuất thân ti tiện lại ngồi lên được long ỷ.
Trong Khê viện, Tiêu Ngư đang cùng Nguyên ma ma bàn luận việc này, nàng nghe Xuân Trà nhỏ giọng nói: "Nô tỳ từng nhìn thấy bóng lưng từ xa của bệ hạ... Cao hơn Quốc Công gia một chút, nhìn bóng lưng, xem ra rất cường tráng."
Tiêu Ngư nhếch miệng lên.
Phụ thân nàng tung hoành sa trường không ai địch nổi, thế nhưng người có tiếng khôi ngô cao lớn võ nghệ cao cường ở Tấn Thành lại là huynh trưởng nàng Tiêu Khởi Châu, mặc dù kế thừa toàn bộ thiên phú của phụ thân, nhưng không thể trò giỏi hơn thầy, nhiều phương diện không thể giỏi hơn phụ thân.
Tiết Chiến này...
Cứ thế một Hoàng Đế “cỏ dại” ra đời, chỉ sợ không khác bờ ruộng của nông dân là mấy... Nếu như vậy, dĩ nhiên sẽ làm khổ người hơn, không phải ở đâu cũng mượn sức trâu mà cày được?