Diệp Lung Linh.Ngay phía dưới rừng Hoa Đào có một căn hầm nhỏ, cuối đường hấm dẫn đến một thung lũng. Trong Thung lũng tràn ngập những ánh sáng lung linh huyền ảo giống như một bầu trời đầy sao ở ngay trước mắt.Tử Linh say mê ngắm khung cảnh trước mắt, những đốm sáng lập lòe như ngàn ngôi sao nhỏ.
- Đẹp quá….chúng là đom đóm sao ? Tử Linh vừa hỏi vừa đưa tay ra khẽ chạm vào một con đang bay đến gần.
- Phải, ta nuôi chúng bằng Hoa Tử Diệp nên bọn chúng chính là Diệp Lung Linh mà giang hồ hay đồn thổi. Thương Vũ thản nhiên trả lời nàng, câu trả lời của hắn khiến bàn tay đang giơ ra bắt lấy sinh vật xinh đẹp kia bỗng khựng lại.
- Ta xem đủ rồi…chúng ta đi thôi…Nàng kéo kéo ống tay áo hắn, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
- Không vội, cửa động này được thiết kế theo trận pháp Tử Thạch trận ngoài kia, nên khi trận xoay chuyển chúng ta mới đi được. Hắn nói một cách bình thản không nghe ra vui buồn hờn giận trong lời nói….
- Tử Thạch Trận…sao lần trước tiếp không nhìn ra…. Nếu nàng không lầm thì lần trước vào rừng đào này chỉ là một Đào Hoa trận hết sức đơn thuần thôi kia mà. Từ lúc nào mọc thêm ra một Tử Thạch trận nữa thế kia.
- Dĩ nhiên nàng không thể nhận ra vì ta đã phong ấn Thạch trận ấy, nếu Thạch trận dược phong ấn thì rừng đào chỉ còn mỗi Đào Hoa trận thôi. Thương Vũ mỉm cười nói, hắn chẳng qua chỉ muốn giữ chân nàng, sao có thể nỡ đưa nàng vào nguy khốn.
- Trận Ⱡồ₦g trận là rất khó…chàng có thể làm được sao ? thật là giỏi quá…. chắc phá trận không dễ dàng chút nào….Đến phá đào Hoa trận thi*p còn không là được vậy đừng mong phá được hai trận pháp Ⱡồ₦g nhau này rồi….Tử Linh thở dài với giọng điệu thất vọng vô cùng nói.
- Nếu nàng thích, ta có thể dạy nàng phá trận….Thương Vũ mỉm cười an ủi. Nhìn vẻ thất vọng kia của nàng khiến hắn có chút không đành lòng. Dù biết rõ mục đích nàng muốn học phá trận, không đơn giản chỉ vì ham mê thuật Ngũ Hành. Nhưng hắn vì muốn lấy lòng thê tử, thỉnh thoảng tỏ ra mình ngốc một chút cũng chẳng sao.
- Thật sao ? Tử Linh nghe hắn nói nhảy cẫng lên reo vui như một đứa trẻ con, quên luôn cả nỗi sợ bị Diệp Lung Linh là độc trùng vô cùng nguy hiểm mà giang hồ đồn đãi. Nha Thương Vũ nhìn thê tử cười mà như say như đắm. Không phải hắn chưa từng gặp qua tuyệt sắc giai nhân. Nhưng cũng chẳng một giai nhân nào có thể sánh với nụ cười của thê tử hắn lúc này.
Ngay khi Tử Linh đang chìm trong hạnh phúc thì một cơn đau buốt dọc cổ khiến nàng choàng tỉnh. Nàng đưa tay đập ૮ɦếƭ con muỗi béo chút chít đáng ghét kia, dám cắt ngang hạnh phúc của nàng thì đúng là không thể tha thứ được mà. Thát Tử Linh đưa mắt nhìn thủ phạm khiến nàng mất hứng kia thì giật mình.
- Chà là một con Diệp Lung Linh to, thủ pháp của nàng quả nhiên nhanh, nhưng lần sau đừng có đập ૮ɦếƭ như thế. Một con Diệp Tử Linh nuôi rất vất vả , vất vả phải tốn rất nhiều công sức. Thương Vũ vừa quay sang định giảng tiếp về giá trị của Diệp Lung Linh thì thấy thê tử hắn đã ngất xỉu, nằm dài trên đất. Hắn vội vàng chạy đến cầm tay bắt mạch cho nàng, rồi hắn phì cười, thì ra tiểu thê tử của hắn lại nhát gan như vậy. Nàng ngất xỉu chẳng qua vì quá mức hoảng sợ, cũng phải thôi, với những gì giang hồ đồn đãi về Diệp Lung Linh thì nàng sợ cũng không lạ.
Nhìn vết cắn sưng đỏ trên cổ thể tử, Nha Thương Vũ hài lòng ẵm thê tử lên bước ra khỏi động. Hắn đáng ra nên nói rõ với nàng về Diệp Lung Linh, nhưng bởi nàng có ý nghĩ muốn rời khỏi hắn , cứ xem như một trừng phạt nhỏ hắn dành cho nàng. Trên vết cắn sưng đỏ kia của Tử Linh bắt đầu phát sáng, ánh sáng vàng nhẹ nhàng lan ra toàn thân thể nàng rồi biến mất. Nha Thương Vũ móc ra trong túi một chiếc lọ nhỏ, đổ ra một thứ bột màu vàng anh kim, rắc lên miệng vết cắn. Chỉ một lúc sau, vết cắn kia không còn sưng đỏ, mà tại đó hiện ra hình một bông hoa mai năm cánh nhỏ xíu, màu vàng ánh kim. Màu sắc kia giống với thứ ánh sáng phát sáng từ Diệp Lung Linh, nó cũng phát sáng trong đêm tối.