Truyện Quân Sự
"Cô chủ nhiệm đi rồi?"
Khi Hình Vân trở về, mẹ hắn đã về nhà.
Tiết Doanh Song gật đầu, Hình Vân lập tức nở nụ cười, bổ nhào qua ôm Tiết Doanh Song mãnh liệt cọ một trận, còn liếm hai cái.
"Nghẹn ૮ɦếƭ anh luôn." Hình Vân ngẩng đầu lên nói, "Ban nãy bà ấy không bắt nạt em chứ?"
Tiết Doanh Song lắc đầu, cười cười: "Bà ấy là mẹ anh, bà sao lại bắt nạt em?"
Hình Vân lại đến gần hôn cậu: "Em là người tốt nhất thế gian, chắc chắn bà ấy sẽ thích em."
Tiết Doanh Song không nói gì, vẫn cười cười.
Cậu cũng chỉ biết cười, ngày tháng có thể cười còn lại chẳng nhiều lắm.
Sau khi Mã Bội Loan trở về, Tiết Doanh Song mới nhận ra, cách thời gian hợp đồng của cậu và Hình Vân chấm dứt, chỉ còn lại hai ba tuần nữa.
Cậu vốn nghĩ nếu may mắn nói hết chuyện của mình ra, xóa bỏ chuyện một nghìn vạn, cậu và Hình Vân sẽ cứ như vậy vui vẻ tiếp tục bên nhau.
Vào giờ phút này cậu mới biết, thời gian còn lại cho hai người họ không nhiều lắm.
Tính cách cậu vốn là không thích kể khổ cùng người khác, lúc này lại sợ Hình Vân chán ghét cậu, càng không dám nói chuyện này cho Hình Vân.
Ban ngày cậu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi đêm khuya vắng người, lại không sao khống chế không nổi.
Trong đêm, Hình Vân tỉnh giấc.
Lúc hắn mơ màng tỉnh lại, chỉ thấy Tiết Doanh Song nhíu mày, đang nhỏ giọng nói mê.
"Xin lỗi..." Tiết Doanh Song thì thào nói, "Em đã làm tổn thương anh..."
"Xin lỗi cái gì?" Hình Vân sờ đầu Tiết Doanh Song, ôm cậu vào lòng, "Em có thể làm bất cứ chuyện gì với anh, không cần xin lỗi."
Tiết Doanh Song trong mơ tựa như nghe thấy, lại một câu "Xin lỗi".
*
Giữa tháng 6, bên đại học cũng thi cuối kỳ.
Thi cuối kỳ, luận văn, thuyết trình nhóm, đủ thứ việc ra ào ào.
Tiết Doanh Song là sinh viên dự thính, cũng không phân nhóm cùng sinh viên chính khóa, một mình hoàn thành các loại bài tập nhóm, áp lực càng nặng.
Cậu vốn tưởng bận rộn sẽ khiến cậu quên hết mọi thứ, nhưng sự thật đã chứng minh, bóng ma ấy vẫn một mực đi theo đằng sau cậu, không gạt đi được.
Rốt cuộc, Tiết Doanh Song phạm sai lầm.
Thật ra cũng không phải là sai lầm lớn gì, chính là bài tập lập trình của giáo sư Mã cậu đã sửa vài bản, cuối cùng vậy mà nộp lên bản đầu tiên đầy bug.
Giáo sư Mã mở bài cậu ra nhìn, nhất thời nổi giận.
May thay, ba phút trước giáo sư Mã dặn dò cậu in photo tài liệu, tổng cộng có 4 bản, kết quả lúc cậu cầm về, lại cầm 10 bản trở về.
"Không làm nữa thì cút xéo!" Tiếng rống giáo sư Mã vang vọng trong văn phòng.
Tiết Doanh Song lập tức đứng nghiêm.
"Làm việc thì quên trước quên sau, bộ dạng thất hồn lạc phách!" Giáo sư Mã tức giận trừng Tiết Doanh Song, "Mày mới chừng tuổi này, có gì để phiền muộn! Làm việc của mày, đọc sách của mày, muốn làm gì thì làm đó, ngày nào đầy đầu cũng lung ta lung tung!"
Đã lâu không bị giáo sư Mã rống, Tiết Doanh Song vừa bị rống, đầu óc dường như đều tỉnh táo lại.
Giáo sư Mã vẫn chưa có ý định bỏ qua cho cậu, lại mắng tiếp: "Lúc trước Hình Vân xin biết bao lâu mới xách mày qua đây, cái thái độ này của mày, xứng với nó à?"
Tiết Doanh Song sững sờ.
Giáo sư Mã nhìn dáng vẻ bất ngờ của cậu, lại trừng mắt.
Giáo sư Mã cầm một xấp giấy trong ngăn kéo ra, quăng lên bàn: "Tự mày xem cho kỹ!"
Đó là một đống thư, thư viết tay của Hình Vân.
Cậu mở phong thư thứ nhất, chỉ thấy nét chữ nắn nót của Hình Vân tràn đầy lá thư.
"...!Cậu, Tiết Doanh Song là một người rất nỗ lực, cậu ấy xuất thân không tốt, nhưng chưa từng bỏ quên việc học.
Ý chí đó của cậu ấy, khiến con vô cùng khâm phục.
Cậu ấy là một người hiếu học, hơn nữa đã đặt mục tiêu trở thành một lập trình viên, trước mắt cậu ấy đã thông qua kỳ thi chuyên ngành để nhận được chứng nhận tốt nghiệp ngành Công nghệ thông tin rồi..."
Hình Vân còn kèm thêm các thành thích Tiết Doanh Song thi chuyên ngành.
Những thành tích ấy có thể dùng máy tính để in thành một bản, nhưng Hình Vân không làm như vậy, hắn lựa chọn tự tay viết, từng môn học bao nhiêu điểm, vết nắn nót từng chữ.
Những điểm số mà Hình Vân lấy làm kiêu ngạo, hắn thuộc như lòng bàn tay.
"...!Cậu ấy là một người có tiềm lực, con tin ngài cũng nhìn ra được.
Cậu ấy mong được tiến bộ, con càng khát khao nhìn thấy sự tiến bộ của cậu ấy.
Nếu như ngài bằng lòng chấp nhận cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ trở thành một học trò khiến ngài kiêu ngạo, con lấy phẩm chất của con để cam đoan với ngài."
Tay Tiết Doanh Song hơi run lên.
Lúc nào Hình Vân đã viết nhiều thư như vậy? Sao cậu lại không biết điều gì?
Giáo sư Mã lại nói: "Mỗi ngày đến tặng quà, ngay cả năm mới về nhà, người đầu tiên tìm cũng không phải mẹ nó, mà là tới tìm thầy! Nó coi trọng mày như vậy, thái độ mày chỉ thế thôi à? Mày là lấy dáng vẻ này để báo đáp nó?"
*
Ngày đó Tiết Doanh Song không hiểu mình ra khỏi trường bằng cách nào.
Trong ba tháng này, từng giây từng phút cậu đều cảm nhận được tình yêu Hình Vân dành cho cậu, mỗi lần cậu cho rằng đã là cực hạn của tình yêu, thì sau đó cậu lại lần nữa nhận ra, Hình Vân làm sao mà yêu cậu đến vậy.
Buổi tối học bài, Tiết Doanh Song bất giác ngẩn người.
Cậu mặt không cảm xúc, ánh mắt nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính.
Hình Vân chú ý tới Tiết Doanh Song đang ngẩn người, kinh ngạc.
Ngẩn người? Tiết Doanh Song biết ngẩn người? Tiết Doanh Song bất kể trong hoàn cảnh ồn ào ra sao cũng có thể chuyên tâm học tập, đang ngẩn người?
"Làm sao vậy?" Hình Vân lập tức trượt đến bên cạnh chỗ ngồi Tiết Doanh Song, "Tâm trạng không tốt?"
Tiết Doanh Song phục hồi tinh thần, lập tức lắc đầu.
Hình Vân hệt như một con chó to xác mà cọ Tiết Doanh Song, vừa nhìn mã code Tiết Doanh Song viết được một nửa trên màn hình, hỏi: "Không viết ra mã code sao?"
Tiết Doanh Song cũng chỉ đành gật đầu: "Bài tập khó quá."
"Dễ ẹc? Anh viết giúp em." Hình Vân vươn tay tại ấn loạn trên bàn phím, trên màn hình nhất thời chạy ra một chuỗi mã code loạn xì ngầu."
"Đừng đừng đừng!" Tiết Doanh Song vội vàng ngăn cản, Hình Vân khăng khăng muốn đánh, Tiết Doanh Song ngăn cản không xong, cuộn tài liệu bên cạnh lại đánh Hình Vân, hai người quậy tưng bừng.
Náo loạn một hồi, Hình Vân kéo Tiết Doanh Song: "Không viết nữa, tụi mình ra ngoài chơi đi."
Tiết Doanh Song: "Em chưa viết xong nữa."
Hình Vân cũng không quay đầu lại: "Mặc kệ, em phải dắt chó đi chơi."
Tiết Doanh Song: "Đã mấy giờ rồi?"
Hình Vân: "Cho em cơ hội cuối cùng, không là anh quậy nữa, coi chừng anh phá nhà luôn, xé hết bài tập em."
Tiết Doanh Song hết cách, đành phải theo Hình Vân đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, Hình Vân còn yêu cầu Tiết Doanh Song thay bộ đồ thể thao.
Tiết Doanh Song không hiểu lắm, lúc thay quần áo xong, chỉ thấy Hình Vân không biết từ đâu biến ra một trái bóng.
"Biết đá bóng chứ?"
"Không biết."
"Đi! Thầy Hình dạy em đá bóng!"
Mười giờ tối, trong công viên gần đó cũng không ít người đang vận động.
Hình Vân dẫn Tiết Doanh Song, hai người chiếm dụng một thảm cỏ.
"Xem kỹ nha."
Tiết Doanh Song biết Hình Vân thích xem đá bóng, nhưng lại không biết Hình Vân cũng biết đá bóng.
Cậu chỉ thấy Hình Vân vừa đặt quả bóng xuống đất, cong chân, móc bóng lên khỏi mặt đất.
Động tác vô cùng trôi chảy, Tiết Doanh Song lập tức vỗ tay.
Hình Vân thấy cậu vỗ tay, lập tức dẫn bóng bằng chân vài cái, dùng chân còn chưa đủ, lại dùng đầu đội bóng mấy cái không rơi xuống.
"Hay!" Tiết Doanh Song khen hay, "Thật giỏi quá! Quả thực giống như..."
"Giống ai?" Ánh mắt Hình Vân lóe sáng, chờ mong Tiết Doanh Song nói tên cầu thủ nổi tiếng nào đó.
"Giống như hải cẩu!" Tiết Doanh Song hưng phấn, "Hải cẩu chơi bóng giỏi nhất!"
"Cút! Chơi bóng là sư tử biển!" Hình Vân đá bóng về phía Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song lập tức cười né tránh.
Tiết Doanh Song hiểu, Hình Vân nhận ra tâm tình cậu không tốt, lúc này mới dẫn cậu ra ngoài chơi.
Bình thường Hình Vân thoạt nhìn cẩu thả, nhưng năng lực quan sát thật ra vô cùng nhạy bén, Tiết Doanh Song vàng nở nụ cười, chỉ sợ Hình Vân không yên tâm về cậu.
"Em không biết đá bóng, thầy Hình dạy em đi." Tiết Doanh Song cười nói.
"Em nhìn kỹ nè, đá bóng dùng chỗ này, cong chân sút ra." Hình Vân vừa nói vừa làm mẫu, đá bóng đến bên chân Tiết Doanh Song, "Nào, đá lại đây cho anh."
Bóng đã đến dưới chân, Tiết Doanh Song không đá trúng, một cái đã đá trật.
Hình Vân chạy đi nhặt bóng, lại một mạch mang bóng trở về.
"Thử lại xem." Hình Vân đá bóng qua lần nữa.
Đá thêm vài lần, Tiết Doanh Song đá lệch còn nhiều hơn đá trúng, Hình Vân lại không hề chê kỹ thuật cậu kém, cũng không chê phiền mà chạy mang bóng trở về.
Đột nhiên, Tiết Doanh Song đá mạnh, đá bóng đến một chỗ vô cùng khác người.
Nếu người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ mắng cậu cố ý gây sự.
Nhưng mà Hình Vân không một lời oán hận, chạy theo quả bóng, lại mang bóng đến trước mặt cậu, vui vẻ nói: "Tiếp nào!"
Thật là giống như con chó ngốc thích chơi bóng cùng chủ nhân, tuyệt không biết là đang bị người ta ăn Hi*p.
Tiết Doanh Song chợt vô cùng vô cùng khó chịu.
Hình Vân quá tốt với cậu rồi.
Cậu có lỗi với Hình Vân.
"Làm sao vậy?" Hình Vân nhìn cậu nét mặt ủ rũ, vội vàng đi lên, "Khóc à?"
"Không có." Tiết Doanh Song quay đầu đi chỗ khác, "Em chỉ là..."
Phút chốc ấy, Tiết Doanh Song suýt nữa đã nói thật lòng, như thế trước một giây cậu định mở miệng, Hình Vân ôm lấy cậu.
Hai người đầy mồ hôi, Hình Vân lại tuyệt nhiên không hề chê, vô cùng trân quý ôm lấy cậu.
Hình Vân khẽ nói: "Gần đây em áp lực quá nhiều rồi, đừng tạo cho nhiều nhiều áp lực như thế, em còn có anh mà."
Tiết Doanh Song không nói nên lời.
"Anh mặc kệ, tụi mình đi chơi đi." Hình Vân nói, "Đợi trường cho nghỉ hè, tụi mình đi chơi nha.
Lần này tụi mình tìm một nơi thật xa, chỉ có hai chúng ta, sẽ không bị bất kỳ ai làm phiền."
Nói nghe sao giống bỏ nhà theo trai vậy.
Tiết Doanh Song tựa như cứ như vậy mà bất chấp tất cả đi theo Hình Vân, đến chân trời góc biển.
Lang thang cũng được, bỏ trốn cũng được, chỉ có hai người bọn họ.
Nhưng cậu dựa vào cái gì.
*
Vài ngày sau, Hình Vân đi công tác.
Trước cuối tháng 6, Hình Vân vô cùng bận rộn, phải liên tục đi công tác nhiều ngày.
Vào ngày đi công tác, Hình Vân 4 giờ sáng đã phải ra cửa.
Ba giờ hơn, báo thức vừa vang lên một tiếng, Hình Vân bèn thò tay ra tắt.
Hắn mở mắt ra, trước tiên ôm Tiết Doanh Song hôn một cái, rồi mới nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường rửa mặt.
Hắn không dám phát ra tiếng động lớn, chỉ sợ đánh thức Tiết Doanh Song.
Nhưng mà vừa trong phòng tắm đi ra, hắn đã thấy Tiết Doanh Song ngồi bên giường, mãi nhìn hắn.
"Đánh thức em sao?" Hình Vân bước nhanh lên trước, hôn vào đôi má cậu, "Em ngủ đi, ngoan nào."
"Hình Vân." Tiết Doanh Song khẽ nói, "Hình Vân."
"Ngủ ngốc à?" Hình Vân nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của cậu, không nhịn được lại hôn thêm một cái, "Tinh thần em mấy ngày nay cũng không tốt, mau ngủ đi."
Tiết Doanh Song lại khăng khăng đi theo Hình Vân.
Bình thường đều là Hình Vân hệt chú chó con đi theo sau ௱ôЛƓ Tiết Doanh Song, hôm nay lại là Hình Vân đi đến đâu, Tiết Doanh Song liền đi theo đến đó, một tấc cũng không rời.
Cuối cùng trước khi ra cửa, Tiết Doanh Song ôm lấy Hình Vân.
"Hình Vân, em yêu anh."
Hình Vân sững sờ, lại nở nụ cười.
"Anh biết mà, từng phút từng giây em đều thể hiện tình yêu với anh."
Hình Vân trước khi đi, lại hôn lên mặt Tiết Doanh Song một cái.
"Để em món quà, trong thư phòng, ngủ dậy nhớ qua xem nha."
Hình Vân lên đường, Tiết Doanh Song đứng ở trước cửa, một mực nhìn về phía Hình Vân rời đi.
Qua một hồi, cậu mới đi đến thư phòng.
Trên bàn học cậu để một phong thư, mở phong thư ra, chỉ nhìn thấy bên trong đặt một tấm vé máy bay.
Hình Vân cân nhắc đến chuyện cậu còn thi cử, bởi vậy không dẫn cậu ra nước ngoài, điểm đến của vé máy bay là một thành phố khác trong nước, nổi tiếng với Cổ Thành, cách xa thành phố A, một đằng đông một đằng tây.
Trên tấm vé còn dán một tờ stick note: "Đến một nơi chỉ có em, chỉ có anh."
Thời gian chuyến bay vừa đúng vào ngày hợp đồng bọn họ chấm dứt.
*
Chuyến công tác lần này của Hình Vân vô cùng bận rộn, gần như không nhiều thời gian để trò chuyện cùng Tiết Doanh Song, mỗi ngày cũng chỉ bớt chút thời gian gửi tin nhắn cho Tiết Doanh Song.
Ngày cuối cùng đi công tác, Hình Vân chỉ gửi cho Tiết Doanh Song hai tin nhắn.
"Dọn hành lý xong chưa? Nhớ phải dọn hành lý."
"Ngày mai gặp ở sân bay."
Để điện thoại xuống, Tiết Doanh Song không cảm xúc nhìn hai tấm vé máy bay trên bàn.
Hai tấm vé máy bay, ngày đều là ngày mai, nhưng điểm đến lại không giống nhau.
Một tấm là Hình Vân.
Một tấm là ra đi.
Tiết Doanh Song vươn tay về phía tấm vé máy bay của Hình Vân, nhưng trước khi chạm đến, cậu lại rụt tay về.
Lời chất vấn của Mã Bội Loan lại vang lên trong đầu cậu một lần nữa.
Cậu dựa vào cái gì?
Cậu cố gắng thi nghiên cứu sinh, thì sao chứ, sao Hình Vân không tìm thẳng một nghiên cứu sinh đi?
Cậu dựa vào cái gì để ở lại?
Tiết Doanh Song thu tay lại, lẳng lặng ngồi trên giường.
Hành lý đã thu dọn xong, hành lý rời xa căn nhà này cậu đã thu dọn xong cả rồi, chỉ đợi đến ngày mai.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên.
Cậu nhìn điện thoại, lại là Bạch Khiêm Dịch gọi đến.
"Song Song, " Giọng Bạch Khiêm Dịch vang lên trong điện thoại, "Nghe nói ngày mai hai cậu lên đường đúng không? Khẩn trương không? Đừng khẩn trương, đến lúc đó qua bên kia có bất ngờ chờ cậu nha."
"..."
"Cậu đoán coi là bất ngờ gì nè?"
Nghe âm thanh vui vẻ của Bạch Khiêm Dịch, Tiết Doanh Song cười, không nói lời nào.
"Sao hôm nay im lặng vậy? Ngày mai lần đầu tiên đi máy bay, căng thẳng hả?" Bạch Khiêm Dịch nói, "Tên kia đâu? Kêu ra biểu coi?"
"Ảnh đi công tác rồi, đang vội làm xong việc trước ngày mai."
"Haiz, liều mạng thế cơ à." Bạch Khiêm Dịch GATO, lập tức lại nở nụ cười, "Song Song, cậu yêu cậu ấy ghê nha."
Tiết Doanh Song im lặng.
Bạch Khiêm Dịch không hỏi, lại nói: "Trước đây gặp phải chuyện như vậy, tôi cứ lo lắng sau này cậu ấy không dám yêu ai nữa.
Bây giờ thấy cậu ấy có thể tìm được cậu, tôi thật sự rất mừng cho cậu ấy, cậu ấy thực sự rất thiếu sự yêu thương."
Nghe thế, Tiết Doanh Song lại không nhịn được: "Rốt cuộc trước đây anh ấy đã xảy ra chuyện gì?"
"Hả? Cậu không biết?"
"Tôi không hỏi ảnh."
"Tôi tưởng cậu ta đã nói với cậu chứ...!chắc là cậu ấy không muốn nhắc tới."
"Anh nói tôi biết đi, tôi muốn biết."
Bạch Khiêm Dịch phân vân nhiều lần, cuối cùng vẫn nói ra.
Hôn nhân của cha mẹ Hình Vân là do trưởng bối định đoạt, tình cảm hai người cực kỳ mỏng manh.
Sau khi kết hôn hai người thường xuyên tranh cãi, cuối cùng ly hôn khi Hình Vân học tiểu học.
Mẹ Hình Vân muốn nuôi Hình Vân, nhưng không thể giành quyền nuôi con với cha Hình Vân.
Cha Hình Vân là một doanh nhân giàu có, nguồn lực kinh tế vượt xa Mã gia, cuối cùng giành quyền nuôi dưỡng Hình Vân.
Sau đó, chính là sự khởi đầu của địa ngục.
Cha Hình Vân bề ngoài điềm đạm nho nhã, nhưng sau lưng là một tên cuồng bạo lực.
Tính cách Mã Bội Loan lanh lẹ dữ dằn, lúc ông ta và bà ở bên nhau không ra tay, nhưng ly hôn rồi, hoàn toàn bộc lộ bản tính.
Hình Vân quanh năm mặc áo tay dài, chính là để che vết thương vị đánh.
Một năm chỉ có một cơ hội được gặp mẹ, đặc biệt ăn mặc vô cùng kín đáo chỉnh tề, chính là không để cho người khác phát hiện.
Người giúp việc trong nhà cố tình làm lơ, thấy cha Hình Vân đối đãi với Hình Vân thế nào, cũng chưa từng nể nang Hình Vân, suốt năm cho hắn ăn cơm thừa canh cặn.
Cứ như thế, Hình Vân thời thiếu niên trầm lặng ít nói.
Mãi cho đến một ngày lớp 11, Hình Vân tìm cơ hội chạy trốn, cũng chính ngày hôm ấy, hắn gặp được người bạn cùng lớp - Bạch Khiêm Dịch.
Bạch Khiêm Dịch giấu hắn ở nhà, đồng thời còn cổ vũ hắn đi tìm mẹ.
Sau đó, Mã Bội Loan biết được cảnh ngộ của Hình Vân, đau lòng không thôi.
Cuối cùng người Mã gia liên thủ, những thành phần trí thức, thế là đánh ngã một tên thương nhân.
Ngày đó Mã Bội Loan nói với Tiết Doanh Song "Lúc trước có một kẻ làm tổn thương nó, dùng sức cả nhà Mã gia đã giải quyết gọn rồi", chính là chuyện như vậy.
"Cậu ấy khi đó và bây giờ hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau, nếu lúc đó cậu nhìn thấy, nhất định là đau lòng ૮ɦếƭ luôn." Bạch Khiêm Dịch nói xong, thở dài nặng nề.
Đầu bên kia điện thoại, Tiết Doanh Song không trả lời.
"Song Song, cậu khóc à?"
"..."
"Cậu đừng khóc, bây giờ cậu ấy có cậu rồi, cậu ấy rất hạnh phúc!" Bạch Khiêm Dịch nghe tiếng khóc Tiết Doanh Song, lập tức sốt ruột, "Cậu ấy hôm nọ mới nói với tôi, đời này gặp khốn khổ nhiều như thế, đổi lấy cơ hội gặp được cậu, quả đáng giá.
Cậu ấy bây giờ rất hạnh phúc, cậu đừng khóc mà."
Tiết Doanh Song không khóc nữa, bởi vì nước mắt của cậu không giải quyết được vấn đề, người làm công chưa bao giờ khóc.
Nhưng mà hôm nay, nước mắt cậu lại không ngừng rơi xuống.
Cậu không hiểu Hình Vân.
Con chó ngốc có thể khóc hu hu muốn để lại vết thương cho cậu xem, muốn cậu đau lòng, muốn cậu tội nghiệp, muốn cậu không dám rời xa mình.
Nhưng chó con của cậu sao lại ngốc như vậy, trước mặt cậu chỉ cố tỏ ra vui vẻ, chỉ cố bày tỏ tình yêu với cậu, một chút tâm cơ cũng không có.
Chó con của cậu sao lại ngốc như vậy? Ngốc nghếch lắm, vẫn không biết mình sắp bị vứt bỏ, vẫn còn thương yêu cậu.
*
~ Ruby: Sắp hoàn rồi.
Chiếc chương edit khá là ê đít:v....