Chương 50: Em Là Tấm Gương Của Anh- ---------------
Được Hình Vân hôn một lúc như thế, đầu óc Tiết Doanh Song sắp cháy rồi.
Rõ ràng đã từng làm chuyện không biết ngại không biết ngượng cùng Hình Vân nhiều rồi, một cái hôn căn bản không đáng là gì, nhưng Tiết Doanh Song vừa nghĩ đến hình ảnh đó, tim bỗng đập thình thịch...!
Tiết Doanh Song, kiềm chế bản thân mày lại!
Nghĩ xem thân phận của mày kìa!
Bây giờ Hình Vân hồ đồ, mày cũng muốn hồ đồ luôn sao!
Kiên trì!
Trong phòng, Tiết Doanh Song vội vàng làm bài để khiến mình tĩnh táo một chút.
Cậu nhìn đề bài, trái tim xao động dần dần bình tĩnh.
Nhưng mà mười phút sau, Hình Vân gõ cửa phòng cậu, đứng bên ngoài nói: "Đồ ăn tới rồi."
Tiết Doanh Song bỗng chốc lại nghĩ đến chuyện đó, la to: "Chút nữa tôi ăn."
Hình Vân: "Anh mua mì, bây giờ em không ăn, một hồi mì nở tè le."
Tiết Doanh Song hết cách, đành phải đặt 乃út xuống.
Cậu đi đến bên cửa, lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, chỉ thấy ngoài cửa, Hình Vân đứng ở đó.
Tiết Doanh Song: "Anh mau ăn đi, đừng để ý tôi."
Hình Vân: "Sợ cái gì, em mở cửa."
Tiết Doanh Song: "..."
Hình Vân: "Anh không làm gì hết, lừa em anh là chó."
Tiết Doanh Song bán tín bán nghi, mở cửa lớn hơn một chút.
Ngoài cửa, mì order về được đặt trên sàn nhà.
Tiết Doanh Song không hiểu tại sao Hình Vân làm như vậy, nhưng vẫn khom lưng xuống lấy.
Kết quả cậu cầm được mì, vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hình Vân đã canh sẵn ở đó, cậu tránh không kịp, môi cứ như vậy mà chạm môi Hình Vân.
Hình Vân nhanh chóng liếm cậu một cái.
Tiết Doanh Song: "!"
Lúc này Hình Vân không đợi cậu đẩy ra, cười ha ha ha chạy mất.
*
Kể từ ngày hôn môi ấy về sau, thỉnh thoảng Hình Vân sẽ muốn tập kích bất ngờ, khiến cho Tiết Doanh Song không kịp trở tay.
Thật ra muốn hôn cũng không phải không được, Hình Vân đã có thể đè cậu, thì hôn cậu một cái cậu cũng đâu mất miếng thịt nào.
Hơn nữa nói thẳng ra, Tiết Doanh Song vẫn luôn rất hòa hợp thân thể cùng Hình Vân, hương vị nụ hôn ngọt ngào mềm mại, cảm giác rất tốt.
Nhưng mà, Tiết Doanh Song biết cứ hôn nhau như thế này nữa, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Không phải Hình Vân chấp mê bất ngộ, thì chính là bản thân cậu quên mất bổn phận của mình.
Bởi vậy cậu không trốn không được.
Buổi sáng, Hình Vân cùng Tiết Doanh Song ra ngoài đi làm.
Từ khi Tiết Doanh Song ra ngoài làm việc đến nay, hai người họ đã quen với việc ra ngoài cùng nhau.
Hình Vân đã từng đề nghị đưa đón Tiết Doanh Song đi làm, nhưng trường học cũng không thuận đường với công ty Hình Vân, cũng không có đạo lý ông chủ đưa đón nhân viên, hiển nhiên là Tiết Doanh Song từ chối rồi.
Chẳng qua là dưới sự nhõng nhẽo vừa dai vừa lì của Hình Vân, hai người vẫn cùng nhau ra cửa, Hình Vân sẽ lái xe đưa Tiết Doanh Song đến trạm xe buýt gần nhất xong, xong hai người sẽ tự ai người nấy đi làm.
Đường đến trạm xe buýt chỉ có năm phút, bình thường trong năm phút này Tiết Doanh Song sẽ chém gió đủ thứ chuyện trên đời với Hình Vân, nhưng kể từ ngày hôn môi ấy, Tiết Doanh Song ngoài việc nói chuyện phiếm, còn phải đề phòng Hình Vân đủ loại.
"Tiết Doanh Song." Lúc ngừng đèn xanh đèn đỏ, Hình Vân đột nhiên la lên.
"Cái gì?" Tiết Doanh Song mắt nhìn phía trước, không nhúc nhích.
"Em nhìn anh nè."
"Không nhìn đâu, cổ tôi đau."
"Hứ."
Hình Vân cười lạnh, nhưng Tiết Doanh Song vẫn không động đậy.
Tiết Doanh Song biết, nếu bây giờ cậu quay đầu sang chỗ khác, nhất định lại sẽ bị Hình Vân canh sẵn hôn một phát.
Cậu dính chưởng mấy lần, bây giờ đã có kinh nghiệm rồi.
"Anh có chuyện muốn nói với em, em nhìn anh nè."
"Không nhìn."
"Anh trả một trăm."
Tiết Doanh Song một giây liền quay đầu nhìn Hình Vân.
Nhưng mà, hình ảnh vừa quay đầu môi chạm môi trong tưởng tượng không xuất hiện.
Cậu chỉ thấy Hình Vân một tay cầm vô lăng, một tay chống đầu khoác lên cửa sổ xe, khóe miệng cong lên, cười thiếu đánh nhìn cậu.
(1)
Tiết Doanh Song có chút bất ngờ.
"Em đang mong chờ gì sao?" Hình Vân nhướng mày.
"Không có." Tiết Doanh Song lập tức nói.
"Hứ." Hình Vân cười khẽ một tiếng, xem ra tâm tình rất tốt.
Đèn xanh, Hình Vân đạp ga.
"Còn nhớ không? Tối nay em phải cùng ăn cơm với anh đó, đừng quên." Hình Vân nói, "Anh ở nhà hàng chờ em."
Tiết Doanh Song nhớ ra còn có chuyện này, gật đầu nói: "Được."
Hình Vân nhìn cậu có chút mất tự nhiên, lại nói: "Yên tâm, lần này không tỏ tình với em đâu."
Tiết Doanh Song: "..."
Hình Vân: "Anh chỉ cần em cùng ăn cơm với anh mà thôi."
*
Hôm nay trong tòa nhà giảng dạy có một hội nghị học thuật, Tiết Doanh Song vừa vào khu dạy học, đã nhìn thấy trước иgự¢ của những người qua lại có đeo bảng tên, là học giả và những sinh viên tham dự hội nghị.
"Tiết Doanh Song!" Tiết Doanh Song vẫn chưa vào văn phòng, đã bị giáo sư Mã gọi lại.
Giáo sư Mã hôm nay đến rất sớm, mặc một bộ tây trang trung niên, trước иgự¢ cũng đeo bảng tên.
Giáo sư Mã ném cho Tiết Doanh Song một bảng tên, phía trên in ba chữ "Tiết Doanh Song".
Giáo sư Mã nói: "Hôm nay mày qua đây hỗ trợ, không có việc gì thì đi theo nghe."
Tiết Doanh Song chưa từng tham gia hội nghị học thuật, đương nhiên là trăm ngàn lần đồng ý rồi.
"Trợ lý Tiết!" Giáo sư Mã vừa nói xong, bèn có người gọi Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song nhanh chóng đi đến.
Đã khai giảng được một khoảng thời gian, mỗi ngày Tiết Doanh Song cùng mọi người lên lớp, đã quen thuộc với không ít bạn cùng lớp.
Mà nhóm nghiên cứu sinh học trò của giáo sư Mã cậu cũng đã gặp nhiều, ngoại trừ Vương Hạo, những người khác gần như cậu cũng đã gặp vài lần.
Gọi cậu là một nữ nghiên cứu sinh, nữ sinh nói với Tiết Doanh Song: "Cậu đến thật đúng lúc, hôm nay có một đàn em xin nghỉ bệnh, lát nữa có thể phiền cậu hỗ trợ thêm nước trà chứ?"
Trong hội nghị học thuật ngoại trừ chuẩn bị nước đóng chai, còn phải pha trà.
Nhiệm vụ mà Tiết Doanh Song được giao, chính là châm trà cho diễn giả và khách quý vào thời gian trống trong buổi diễn thuyết kịp thời.
Đó cũng không phải là nhiệm vụ gì vô cùng quan trọng, Tiết Doanh Song nhận lời ngay, vội vàng đi chuẩn bị.
Hội nghị sắp bắt đầu, Tiết Doanh Song rót trà xong bưng ra.
"Mời thầy dùng trà." Tiết Doanh Song đặt tách trà nóng đến trước mặt các giảng viên, thái độ hết sức cung kính.
Mặt ngoài cậu bình tĩnh, thực ra nội tâm kích động.
Cậu qua lại trước mặt những "trâu bò" trong giới học thuật ấy, cảm giác mình được đắm chìm dưới ánh hào quang trí tuệ, người dường như càng thêm có khí chất hơn.
Hội nghị bắt đầu, Tiết Doanh Song ngồi nghe phía sau.
Hội nghị học thuật không cùng một cấp với họp nhóm nghiên cứu sinh, nói đều là nghiên cứu tuyến đầu, ngay cả họp nhóm mà Tiết Doanh Song còn nghe cái hiểu cái không, đừng nói chi là hội nghị học thuật, chỉ có thể kiên cường sốc tinh thần mà nghe.
Mà đến phân đoạn nêu vấn đề, Tiết Doanh Song càng hoàn toàn bối rối.
Cậu chỉ thấy những sinh viên cùng tuổi cậu, thậm chí còn nhỏ hơn cậu sôi nổi giơ tay đặt vấn đề.
Cậu vẫn chưa nghe hiểu, những người đó đã có thể đặt câu hỏi rồi.
Cậu quả thực nghe không hiểu, khó tránh có chút thất thần.
Đang thất thần, chợt cậu nghe thấy phía trước truyền đến vài tiếng ho khan, vừa nhìn, là một vị giáo sư.
Tiết Doanh Song nhìn một hồi, thấy vị giáo sư đó ho khan vài tiếng, lại uống một ngụm trà, qua vài giây lại ho khan vài tiếng.
Tiết Doanh Song nhìn thấy vậy, thấy vẫn còn chút thời gian nữa mới đến màn tiếp theo, dứt khoát nói một tiếng với người bên cạnh, ra khỏi sân hội trường.
*
Màn này đến màn kia, mặc dù Tiết Doanh Song quá nửa là nghe không hiểu, nhưng nghe lâu như vậy, nhiều ít vẫn nghe hiểu một ít, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cậu nghe đến chăm chú, thời gian bởi thế trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến thời gian buổi chiều bế mạc.
Cậu giúp mấy bạn học thu dọn hội trường, thu dọn đến một nửa, bỗng nhiên lại bị giáo sư Mã gọi tới.
Cậu vội vàng đi qua, vào phòng hội nghị mà bình thường hay tổ chức họp nhóm, mới phát hiện học trò của giáo sư Mã đều tụ tập ở đây, bên cạnh còn có mặt mấy vị giáo sư trường khác hôm nay đến.
Tiết Doanh Song không biết đang làm cái gì, Vương Hạo nhỏ giọng nói cho cậu: "Các giáo sư muốn cho chúng ta đặt vấn đề riêng."
Vương Hạo vừa nói xong, liền nghe giáo sư Mã nói với mọi người: "Lát nữa các thầy phải đi dự tiệc tối, các em có vấn đề gì, đặt câu hỏi bây giờ."
Giáo sư Mã nói xong, nhóm nghiên cứu sinh lần lượt giơ tay.
Tiết Doanh Song ngồi trong góc, yên lặng thụt lùi về sau, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Các giáo sư tính cách thân thiết, tuy rằng đã kết thúc hội nghị, nhưng vẫn vô cùng nhẫn nại, giải đáp từng vấn đề.
Tiết Doanh Song lặng lẽ nhìn điện thoại, đã hơi trễ rồi, nhưng vẫn kịp giờ hẹn Hình Vân.
Nhưng mà sinh viên đại học A mỗi người đều hiếu học, không ngừng đặt câu hỏi, mắt thấy từng giây từng phút trôi qua, thời gian càng ngày càng trễ.
Tiết Doanh Song muốn lén lút gửi tin nhắn cho Hình Vân, nhưng giáo sư Mã nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào mọi người, trong đó có một nghiên cứu sinh vừa cầm điện thoại ra nhìn, đã bị trừng mắt, khiến cho Tiết Doanh Song cũng không dám lấy điện thoại ra.
Thật vất vả báo mới đi đến hồi kết, Tiết Doanh Song thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chờ giáo sư Mã tuyên bố tan họp, nhưng lúc này, một giáo sư trong đó bỗng nhiên nói: "Hôm nay đặc biệt cảm ơn một bạn học."
Người nói là một nữ giáo sư khoảng bốn mươi tuổi, nở nụ cười thân thiết, họ Diệp.
Mọi người nghe cô nói như vậy, bỗng chốc lên tinh thần, nhìn ngang nhìn dọc, chỉ muốn xem thử người cô chỉ rốt cuộc là ai.
Chỉ thấy ánh mắt cô ấy đang lướt qua giữa mọi người, nhìn một vòng, cuối cùng dừng trên người Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song: "?"
Giáo sư Diệp cười một tiếng, dịu dàng nói: "Cảm ơn em hôm nay đã chuẩn bị nước ấm cho cô."
Giáo sư Mã nhướng mày: "Mày lại làm gì hả?"
Giáo sư Diệp nói: "Sáng nay thức dậy, cổ họng tôi không thoải mái cho lắm.
Tôi vốn không coi là việc gì đáng lo, ai ngờ khi đến trường học, ho càng nghiêm trọng.
Bạn học này thấy tôi ho khan, chuẩn bị cho tôi một cốc giữ nhiệt đựng nước nóng, còn lấy cao sơn trà cho tôi."
Lúc đó cô ho khan không dứt, quả thật rất ngại, chỉ sợ ảnh hưởng đến người xung quanh.
Cô nghĩ nếu không thì một hồi về sớm là được, nhưng một lát nữa cô phải lên phát biểu, căn bản không thể đi trước.
Không ngờ màn phát biểu đầu tiên kết thúc, Tiết Doanh Song đã mang một bình giữ nhiệt đi đến.
Tiết Doanh Song đưa bình giữ nhiệt cho cô, khách khí nói: "Xin lỗi, trà chuẩn bị cho cô đã lạnh cả rồi, mời cô uống nước ấm nhé."
Tiết Doanh Song nói xong lại lấy ra một hộp cao sơn trà: "Thoa cái này lên cổ họng sẽ dễ chịu một chút."
Cô nhất thời cảm động, cô không mang bình giữ nhiệt ra ngoài, nước trà mà hội nghị chuẩn bị chưa bao lâu đã nguội mất, đang muốn uống chút nước ấm, không ngờ Tiết Doanh Song liền xuất hiện.
Cao sơn trà vẫn tiện mang theo hơn, vừa tiện cho cô dùng.
Giáo sư Diệp nói: "May mà có em, cổ họng cô sau đó đã dễ chịu hơn rồi, cám ơn em."
Được biểu dương trước mặt mọi người, Tiết Doanh Song đỏ mặt, vội nói "Đó là việc em phải làm".
Tan họp, giáo sư Diệp lại gọi Tiết Doanh Song qua.
Cô thân thiết hỏi Tiết Doanh Song: "Năm mấy rồi? Em làm lĩnh vực gì? Hôm nay hình như không thấy em đặt câu hỏi."
Tiết Doanh Song ngượng ngùng nói: "Dạ cô, thật ra em không phải sinh viên trường này."
Giáo sư Diệp: "Hả?"
Tiết Doanh Song: " Em chỉ là một người làm việc vặt..."
Giáo sư Diệp: "Thế à, cô thấy em nghe rất nghiêm túc."
Tiết Doanh Song: "Thật ra em nghe không hiểu cho lắm, bây giờ em vẫn còn đang thi đại học ngành Công nghệ thông tin ạ."
Giáo sư Diệp: "Vậy rất giỏi nha! Từ từ đi, không vội, một ngày nào đó sẽ hiểu thôi."
Giáo sư Diệp nở nụ cười ôn hòa cùng Tiết Doanh Song, nói: "Cô ngược lại rất tán thưởng thái độ làm việc của em, trên phương diện học hành em có thể chậm hơn người khác một chút, nhưng trên cách đối nhân xử thế, tuyệt đối không thua người khác.
Học tập là quan trọng nhất chính là thái độ, em đã có thái độ, còn gì mà không làm được hay sao? Cùng một con đường, chỉ cần em chịu đi, một ngày nào đó sẽ đến nơi."
Tuy rằng Tiết Doanh Song sớm đã biết trình độ mình không tốt, nhưng hôm nay gặp mặt nhiều sinh viên ưu tú như vậy, ít nhiều trong nội tâm có chút xấu hổ.
Ngày hôm nay nghe được lời cổ vũ của cô giáo, trong lòng cậu ấm áp vô cùng.
"Cô đến từ đại học B, " Giáo sư Diệp lấy ra tờ giấy viết phương thức liên lạc của mình, "Nếu như em có vấn đề gì, có thể liên lạc với cô."
"Cảm ơn cô." Tiết Doanh Song nhận lấy tờ giấy, không nhịn được bật cười.
*
Cuối cùng cũng kết thúc, Tiết Doanh Song đeo ba lô trên lưng, đi ra ngoài.
Vương Hạo đuổi theo, nói với Tiết Doanh Song: "Bạn học Tiết, cậu có muốn đi ăn cơm cùng bọn tôi hay không?"
Tiết Doanh Song vội vàng lắc đầu: "Xin lỗi, tôi có hẹn rồi."
Vương Hạo vẫy vẫy tay cùng cậu: "Không sao, chúng ta hẹn dịp sau ha."
Sau khi tạm biệt cùng Vương Hạo, Tiết Doanh Song co cẳng chạy.
Cậu thảm rồi, cậu đến trễ, hơn nữa là trễ vô cùng lâu luôn!
Vừa rồi cậu còn đang sốt ruột cuộc hẹn với Hình Vân, nhưng mà giáo sư Diệp gọi cậu lại, cậu vừa phân tâm, lúc này mới nhớ ra mình bị muộn.
Cậu vừa chạy vừa móc điện thoại, đồng thời trong đầu hiện lên chuyện tham gia thi đại học năm ngoái.
Lần đó Hình Vân không tìm được cậu, gần như sắp phát điên lên.
Lần này Hình Vân đã xác nhận hành trình trước với cậu, cậu vậy mà lại cho Hình Vân leo cây!
૮ɦếƭ chắc rồi!
Cậu lấy điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy trên màn hình có cuộc gọi nhỡ.
Cậu trước giờ không bắt xe, có thể đi bộ thì đi, bất đắc dĩ thì mới ngồi xe buýt.
Nhưng lần này cậu mặc kệ, cậu chạy đến cổng trường, muốn gọi một chiếc xe nhanh chóng đến nhà hàng đã hẹn.
Nhưng mà vừa đến cổng trường, cậu vẫn chưa gọi được xe, chỉ thấy một chiếc xe quen thuộc dừng phía đối diện.
Lại nhìn biển số xe, đúng là xe Hình Vân.
Cậu vội vàng chạy tới, nghĩ thầm toi rồi, Hình Vân đã tìm đến chỗ rồi, không biết Hình Vân đã đợi bao lâu.
Cậu hít sâu một hơi, cẩn thận mở cửa xe ra.
Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đợi vừa mở cửa xe ra liền bị Hình Vân quát một trận.
"Anh biết ngay em còn ở trường mà."
Mở cửa xe, cơn rống giận trong tưởng tượng không xuất hiện, cậu chỉ nghe Hình Vân cười nói.
"Xin lỗi, tôi lỡ hẹn rồi." Tiết Doanh Song lập tức xin lỗi, "Thật sự rất xin lỗi."
"Không sao." Hình Vân nét mặt thoải mái, "Em mau lên xe."
Tiết Doanh Song lên xe, thấp thỏm cài dây an toàn, đồng thời giải thích rõ ràng cho Hình Vân nghe lý do mình lỡ hẹn: "Hôm nay có một hội nghị học thuật, xong hội nghị thầy bảo mọi người ở lại, bởi vậy tôi bị trễ.
Xin lỗi, tôi biết đây không phải là lý do lỡ hẹn..."
Tiết Doanh Song nói xong, trong lòng vô cùng áy náy.
Ban nãy cậu vừa được giáo sư Diệp khen thái độ làm việc tốt, vậy mà lập tức đã làm chuyện thế này, thật sự quá tệ rồi.
Nếu như lát nữa Hình Vân muốn đuổi việc cậu, cậu tuyệt đối sẽ không đòi bất kỳ tiền bồi thường nào cả, lập tức cút xéo.
Nhưng mà Hình Vân vẫn cười: "Anh biết, lúc đó anh không thấy em đến, nên lên mạng search thử.
Anh thấy trường em hôm nay có hội nghị, vì vậy dứt khoát chạy quay đây đợi em."
"Xin lỗi."
"Không sao, không sao hết!"
Hình Vân thật sự không sao, thậm chí tâm tình có chút tốt.
Khi đó hắn ở nhà hàng không đợi được Tiết Doanh Song, lại không liên lạc được, hắn cho là mình sẽ tức giận.
Nhưng kỳ lạ là, một chút cảm xúc tức giận hắn cũng không có, hắn chỉ lo lắng.
Lo lắng Tiết Doanh Song gặp chuyện không may, lo lắng Tiết Doanh Song kiêng kị ăn cơm cùng hắn, cho nên không tới.
Sau đó hắn phát hiện đại học A hôm nay có hội nghị học thuật, đại khái đã đoán được tình hình, trong bụng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Anh biết em muốn đến tìm anh, như vậy là đủ rồi." Hình Vân nói khẽ, "Anh rất vui."
Nghe hắn nói như vậy, Tiết Doanh Song cảm thấy tim mình tựa như bị người ta nhẹ nhàng đâm vào, có chút đau.
Hình Vân lại chợt nở nụ cười, trong mắt sáng lên, như dâng vật quý nói: "Đói bụng chứ? Vừa nãy anh có mua cho em xiên nướng, em ăn chút lấp bụng trước."
Tiết Doanh Song nhìn qua, chỉ thấy bên cạnh đặt một túi xiên que.
Cậu rất thích ăn xiên nướng ở quán đó, lúc nào cũng đông khách, đến nơi luôn phải xếp hàng rất lâu.
"Anh nhịn được đó, không ăn vụng đâu, đợi cùng ăn với em." Hình Vân nói, "Nếu như đã đến đại học A rồi, anh dẫn em đi ăn quán mà lúc trước đi học anh thích ăn, nhất định em cũng thích."
Tiết Doanh Song nhìn xem đồng hồ, cách thời gian hẹn bọn họ, đã qua gần hai tiếng.
Tiết Doanh Song vẫn áy náy: "Anh đợi trên xe rất lâu rồi phải không."
Hình Vân lại nhìn cậu nhướng mày: "Không phải em cho rằng anh chỉ ngồi trên xe giương mắt trông mong nhìn về cổng trường đợi em đó chứ?"
Hình Vân chỉ vào chỗ ngồi phía sau: "Mấy "đứa" công việc của anh đều mang bên mình rồi, lúc nãy đang làm việc đó.
Vừa làm xong được một lát, lại xem sách một lúc, thì em đến rồi."
Tiết Doanh Song nhìn ra phía sau, quả nhiên ghế sau đặt cặp công văn, bên cạnh còn có một quyển sách, "Làm việc cả ngày rồi, không nghỉ ngơi?" Tiết Doanh Song hỏi.
"Anh không thể lãng phí thời gian được, " Hình Vân nói, "Em là tấm gương của anh, em chăm chỉ như vậy, anh sao dám lười biếng? Anh phải chăm chỉ học tập, tránh cho sớm muộn có một ngày không đuổi kịp em."
Em là tấm gương của anh.
Có lẽ Hình Vân không cách nào tưởng tượng, câu này đối với Tiết Doanh Song có ý nghĩa lớn đến nhường nào.
Tiết Doanh Song không nói gì.
Hình Vân cho là cậu vẫn đang áy náy, cong môi cười: "Em cũng đừng cho rằng anh sẽ bỏ qua cho em, hôm nay em không đến nhà hàng cùng anh, lần sau em phải đi ra ngoài chơi với anh."
Lúc này đúng lúc là đèn đỏ.
Hình Vân sáp đến gần, khẽ hôn lên đôi môi Tiết Doanh Song.
Lúc này Tiết Doanh Song vẫn chưa kháng cự, Hình Vân hết hồn: "Ồ? Hôm nay hào phóng vậy à?"
Tiết Doanh Song nở nụ cười, lắc đầu.
Chỉ là Tiết Doanh Song bỗng nhiên đã hiểu.
Thứ mà cậu kháng cự không phải nụ hôn, mà là Hình Vân.
Nhất cử nhất động của Hình Vân, càng làm tim cậu xao động hơn cả nụ hôn.
Cậu sắp điên rồi.
Không sớm thì muộn, cậu sẽ không khống chế nổi bản thân mất.