Chương 45: Hợp Đồng MớiEdit + Beta: Ruby
- --------------
Chớp mắt, đã đến giao thừa.
Ngày 30 tháng Chạp bắt đầu nghỉ Tết, nhưng có nghỉ hay không đối với Tiết Doanh Song mà nói không có khác biệt gì quá lớn, vẫn bảy giờ thức dậy như cũ.
Lớp bồi dưỡng mà Hình Vân báo danh cho cậu đã kết thúc, cậu muốn nhân dịp nghỉ Tết ôn tập nội dung khóa bồi dưỡng lại một lần, đồng thời chuẩn bị cho môn thi tiếp theo.
Ba giờ chiều, Tiết Doanh Song ra khỏi phòng định đi lấy nước, chỉ thấy Hình Vân đã thay bộ tây trang, vừa thắt cà vạt vừa đi ra phòng ngủ chính.
Cậu vô thức muốn đi lên giúp Hình Vân đeo cà vạt, nhưng đầu ngón tay của cậu chỉ khẽ run lên, cuối cùng chỉ nắm chặt ly nước không hề nhúc nhích.
“Phải đi về ăn cơm tất niên.” Hình Vân nói,
“Em thì sao? Tối có sắp xếp gì không?”
“Nhưng thường ngày thôi, nên ăn thì ăn, nên học thì học.” Tiết Doanh Song nói.
“Ờm, tôi…” Hình Vân muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói, “Tôi đi đây.”
*
Hình Vân đi rồi, Tiết Doanh Song lại về phòng học tập, đợi khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, thì trời đã tối.
Tiết Doanh Song ngồi dậy duỗi lưng một cái, lại cầm điện thoại lên xem.
Trong vòng bạn bè của cậu không có ai, nhưng nội dung của mọi người đều là một không khí vui mừng.
Lướt đến vòng bạn bè của Bạch Khiêm Dịch, Bạch Khiêm Dịch lại đăng một tấm ảnh mình đang ngồi uống cà phê bên cửa sổ, nhìn rất là nhàn nhã.
Tiết Doanh Song nhìn, lại cảm thấy bối cảnh phía sau quen mắt đến lạ… Lại nghiêm túc nhìn, đây không phải là phòng khách bên ngoài sao? Tấm ảnh này là chụp hồi trước, khi Bạch Khiêm Dịch còn đây mà.
Tiết Doanh Song gửi cho y một tin nhắn: “Năm mới vui vẻ!”
Bạch Khiêm Dịch chưa trả lời, cũng phải, người bận đến nỗi chỉ có thể lấy ảnh cũ để đăng cho đủ số, đương nhiên không rãnh trả lời cậu rồi.
Tiết Doanh Song dạo một vòng trong nhà, đột nhiên cảm thấy trong nhà yên tĩnh đến kỳ lạ, nhất là sau khi Hình Vân đi rồi.
Hình Vân thường xuyên vắng nhà, Tiết Doanh Song cũng không phải là người dễ dàng cảm thấy cô đơn, lẽ ra phải quen nếp rồi.
Nhưng mà vào những lúc phải nên đoàn tụ gia đình như thế này, tâm tình Tiết Doanh Song khó tránh khỏi cảm thấy dao động.
Tiết Doanh Song ngồi trong phòng khách, nhìn cửa sổ sát đất, không khỏi nhớ đến ngày mừng năm mới hồi còn bé.
Lúc bình thường, cậu vốn không thích đám con bạc tụ tập trong nhà, bởi vì đám người đó ngoại trừ đánh bạc, còn hút thuốc uống rượu, mỗi ngày ầm ĩ, đến tận khuya cũng không giải tán.
Thế nhưng đến ngày mừng năm mới, Tiết Doanh Song lại thích một đám người trong nhà.
Tuy rằng hơn phân nửa đám người kia là cậu không quen biết, nhưng ngày Tết nhất trong nhà có đống người, bố mẹ cũng ở đó, ồn ào lại biến thành náo nhiệt, thật sự rất tốt.
Nhất là ba mẹ còn cho cậu tiền lì xì, cho dù tiền không nhiều lắm, mà không coi chừng kỹ có khi còn bị hai người họ trộm về, nhưng tóm lại là rất vui.
Chỉ trong ngày Tết, cậu mới cảm thấy gia đình mình dường như không có khác biệt gì quá lớn cùng gia đình người khác.
Mỗi dịp Tết sau khi nghỉ học, cậu đều trôi qua trong giờ tăng ca tại nhà xưởng.
Lương làm thêm trong dịp Tết cao ngoài mức quy định, mà cậu cũng không có nhà để về, đúng lúc có thể nỗ lực kiếm tiền trả nợ.
Đương nhiên, có lúc cậu cũng sẽ tưởng tượng mình trong thế giới song song sẽ đón Tết như thế nào.
Trong thế giới kia, vào đêm Giao thừa cha mẹ của cậu sẽ chuẩn bị một bàn thức ăn.
Không cần là thức ăn thật nhiều, khác ngày thường một chút xíu xiu là được, thậm chí giống hệt ngày thường thì cũng không sao cả, chỉ cần cả nhà quây quần bên nhau là được rồi.
Sau đó có lì xì, còn có thể đốt pháo, đến 12 giờ, mọi người cùng nhau chúc mừng năm mới vui vẻ…
Nghĩ vậy, cậu lại nhớ đến Hình Vân.
Hình Vân chưa từng nhắc đến người nhà của mình cho cậu nghe, mà trong tưởng tượng của Tiết Doanh Song, có lẽ Hình Vân sinh ra trong một gia đình rất tốt, cha mẹ yêu thương, là đứa trẻ được cưng chiều nhất nhà.
Lúc này vừa đến mười giờ tối.
Tiết Doanh Song nghĩ thầm, giờ khắc này, Hình Vân hẳn là đang quây quần bên gia đình, vui vẻ đón năm mới.
Nghĩ vậy, trên mặt Tiết Doanh Song không ghìm mình nổi nhiễm lên một ý cười.
Bỗng nhiên, Tiết Doanh Song nghe thấy một tiếng động truyền đến từ ngoài cửa.
Cậu bỗng chốc đứng dậy, ba giây sau, chỉ thấy Hình Vân từ cửa bước vào.
Tiết Doanh Song kinh ngạc: “Sao anh trở về rồi?”
Bộ âu phục của Hình Vân có hơi xốc xếch, hơi thở hắn bất ổn, thở hổn hển, đỏ mặt: “Tôi… Tôi vẫn muốn cùng em đón năm mới.”
Rõ ràng là Hình Vân chạy một mạch như điên trở về, Tiết Doanh Song thấy hắn như thế, nhất thời quên mất bất kỳ lời cự tuyệt nào.
Hình Vân hỏi: “Bữa tối em ăn cái gì?”
Tiết Doanh Song đáp: “Hình như quên ăn rồi.”
Hình Vân nhíu mày: “Cả cơm tối cũng quên ăn, sao em không quên luôn cả học tập đi?”
Từ sau khi tỏ tình, đã rất lâu Hình Vân chưa nói lớn tiếng cùng cậu như vậy, chẳng biết tại sao Tiết Doanh Song nghe xong ngược lại có chút vui vẻ.
Hình Vân trông thấy vẻ mặt ngốc của cậu, không để ý cậu, nói: “Nhanh nào, chúng ta đến ăn bữa cơm đoàn viên nào.”
Tiết Doanh Song: “Anh ở nhà chưa ăn sao?”
Hình Vân: “Ăn một chút thôi, trong nhà người nhiều quá, khó chịu muốn ૮ɦếƭ.”
Tiết Doanh Song: “Anh chạy về như vậy, người nhà thì sao?”
Hình Vân: “Chỗ đó không thiếu một mình tôi.”
Hai người đi vào nhà bếp, Tiết Doanh Song mở tủ lạnh, hỏi Hình Vân: “Bây giờ anh muốn ăn gì?”
Cuộc trò chuyện này có chút cảm giác của ngày trước, Hình Vân tự nhiên nói: “Em nấu cái gì tôi cũng thích.”
Hình Vân nói xong bỗng nhiên dừng lại, lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, tôi ở chỗ mẹ tôi trộm được chút đồ về.”
Tiết Doanh Song: “Hả?”
Hình Vân: “Nghĩ là muốn mang chút gì đó về cùng em ăn cơm tất niên, vì vậy trộm một con gà quay, nhưng mà bị bà ấy phát hiện, bị đánh.
Cuối cùng thừa dịp bà không chú ý, lại trộm con gà đi.”
Nhìn Hình Vân đầu tóc rối bời cầm khoe khoang con gà quay vừa trộm được, trong đầu Tiết Doanh Song không nhịn được hiện lên hình ảnh một chú chó nhỏ trong miệng ngậm con gà chạy bán sống bán ૮ɦếƭ, mà đằng sau có người cầm cuộn giấy báo đuổi theo đánh vào ௱ôЛƓ nó, chú chó con bị dí đến nỗi nước mắt tèm lem, nhưng nói cái gì cũng không chịu để gà quay xuống.
“Còn muốn lấy thêm mấy món khác nữa, nhưng mà là đồ sống, sợ trên đường về sẽ hỏng mất.” Hình Vân tiếc, “Ngày mai đi mua thêm tôm hùm.”
“Tôi coi còn lại cái gì… Ăn lẩu nhé?” Tiết Doanh Song nói, “Trong nhà không có thịt gì hết, chỉ còn rau, tôi nấu cơm?”
“Nấu mì trộn đi.” Hình Vân nói, “Muốn ăn mì trộn.”
Mười giờ tối, Tiết Doanh Song cùng Hình Vân bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tất niên của hai người bọn họ.
Thời gian không còn nhiều lắm, Hình Vân cũng bắt tay vào giúp rửa rau, bưng bát, hai người bận rộn một hồi, rốt cuộc đã ngồi ăn cơm tất niên trong phòng khách.
Cơm tất niên của hai người là một nồi lẩu nhiều rau ít thịt, một thau mì trộn Lao Gan Ma, còn có một con gà quay trộm về.
Hai người chen chúc trên sô pha vừa ăn cơm tất niên, vừa xem xuân vãn, thỉnh thoảng phun tào, Hình Vân cho rằng truyện cười của Tiết Doanh Song còn buồn cười nhiều hơn cả tiểu phẩm.
Tiết Doanh Song ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên mà cậu đón năm mới như thế.
*
Gần đến mười hai giờ, hai người ăn cũng kha khá rồi, cùng nhau thu dọn bát đũa về nhà bếp.
Tiết Doanh Song rửa chén, Hình Vân lau bàn.
Tiết Doanh Song rửa xong bát đĩa, thu dọn xong, ngoảnh lại chỉ thấy Hình Vân đứng sau lưng cậu, trên tay cầm một chồng giấy.
“Tôi có chút chuyện muốn thảo luận với em.” Hình Vân nói.
Hai người đến trước bàn ăn, ngồi đối mặt nhau.
Đầu tiên Hình Vân đưa cho Tiết Doanh Song một phong bao lì xì, nói: “Đây là tiền lì xì, còn có tiền thưởng cuối năm.”
Phong bao lì xì dày cộm, Tiết Doanh Song muốn biểu hiện bình tĩnh một chút, nhưng mà sờ vào độ dầy của tiền lì xì, vẫn không nhịn được mừng rỡ.
Cậu gắng sức nén cười, nói với Hình Vân: “Cám ơn ông chủ! Cung hỷ phát tài!”
Hình Vân cong môi cười, lại đưa một bản tài liệu cho Tiết Doanh Song.
“Còn về hợp đồng hai người chúng ta, tôi muốn điều chỉnh một chút.”
Những ngày qua, Hình Vân đã làm đánh giá chuyên sâu.
Sự gắn kết ban đầu của hai người bọn họ chỉ là bắt nguồn từ bản hợp đồng sai lầm này, chỉ cần hợp đồng này còn tồn tại, bọn họ vĩnh viễn không có thể lấy một địa vị bình đẳng bình thường để đến được với nhau.
Nhưng hôm nay, hợp đồng này cũng trở thành sự ràng buộc duy nhất giữa hai người.
Nếu thiếu đi bản hợp đồng này, hắn và Tiết Doanh Song từ nay về sau sẽ trở thành hai người dưng từng quen biết.
Bởi vậy, bất kể như thế nào, hắn đều cần sự tồn tại của bản hợp đồng này.
“Tôi muốn sửa đổi thời gian làm việc trên hợp đồng gốc, sửa đổi ca sáng tối ban đầu thành 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, nghỉ trưa hai tiếng.” Hình Vân nói, “Đương nhiên, xem tình hình mà sắp xếp, thỉnh thoảng có thể sẽ có yêu cầu tăng ca, tiền tăng ca cũng sẽ được tính như bình thường.”
Tiết Doanh Song lật hợp đồng, phát hiện ngày nghỉ cũng được điều chỉnh từ 1 ngày thành 2 ngày.
“Về phần nội dung công việc, cũng có một chút điều chỉnh.” Hình Vân nói, “Người quen của tôi dạy trong trường đại học, là giáo sư ngành công nghệ thông tin.
Đúng lúc ổng đang thiếu một phụ tá, hy vọng em có thể qua giúp ổng.”
Tiết Doanh Song mơ hồ nhận ra được ý của Hình Vân.
Hình Vân nói: “Từ nay về sau, công việc của em là làm phụ tá cho ông ấy, ổng bảo em làm cái gì, thì em làm cái đó, nếu như ông ấy không có việc gì để em làm, thì hôm đó coi như là em tan việc; nếu có nhiều việc hơn, thì coi như là tăng ca.
Đương nhiên, tiền lương vẫn là do bên tôi trả.”
Tay Tiết Doanh Song hơi phát run: “Vậy việc nhà thì sao?”
Hình Vân nói: “Việc nhà em đừng quân tâm.
Chẳng qua, nếu như em bằng lòng kiếm chút tiền tăng ca, hy vọng em vẫn có thể làm vài bữa cơm cho tôi, nhưng đây không phải là bắt buộc, em vẫn là lấy công việc bên kia là việc chính.”
Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân, Hình Vân bổ sung: “Nhắc nhở em trước, đối phương không phải là người dễ ở chung, đến lúc đó em có thể lấy sự kiên nhẫn đối phó tôi để đi đối phó ổng.”
Nói đến đây, nét mặt Hình Vân có hơi không được tự nhiên, nói: “Đúng rồi, còn xóa bỏ một điều, cái điều khoản không cho cười đó, tôi xóa rồi.”
Tiết Doanh Song không biết miêu tả tâm tình của mình lúc này như thế nào, sự thay đổi của bản hợp đồng này, đại biểu cho việc cậu không còn lại bạn giường mà Hình Vân bao dưỡng nữa, Hình Vân đã thay cậu tìm một công việc nghiêm chỉnh.
Liên quan đến ngành học của cậu, hơn nữa là một công việc đàng hoàng có thể nói ra miệng.
“Hợp đồng mới như vậy, ” Nét mặt Hình Vân hồi hộp, “Em có thể đồng ý chứ?”
Nửa đêm, chuông đồng hồ gõ vang, báo hiệu một năm mới đã đến.
Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân, nở nụ cười..