Weibo của Kỳ Tự không chỉ tràn ngập lời tỏ tình yêu thương, quan trọng nhất chính là, bóng đen bí ẩn bị mọi người đoán già đoán non, cuối cùng cũng lộ diện.
Anh đính kèm bức ảnh gương mặt nghiêng của Minh Dao 2 năm trước.
Trong ảnh, nụ cười của Minh Dao sáng như sao trời, cô dang đôi tay đón lấy những chùm pháo hoa lộng lẫy dưới màn đêm đen tối, hoàn toàn phù hợp với khẩu hiệu quảng cáo mà tập đoàn truyền tải — như ngân hà trong đêm đông, lộng lẫy ấm áp.
Giống y như đúc tấm hình bóng đen.
Ông trùm đứng đầu ngành khách sạn trong nước, Thái tử của Kỳ gia đã tự tay đóng dấu cho bà Kỳ, đồng thời đăng tải bức ảnh bóng đen, khiến toàn bộ Ưeibo đều sôi sục.
[Trời ơi, đây là ảnh trước kia của Minh Dao sao? Khi đó vẫn còn để tóc ngắn…..]
[Chắc là lúc chưa ra mắt đã biết nhau rồi, mấy người nói người ta là kẻ thứ ba đâu?]
[Khoan đã, vậy là lần đó Kỳ tổng cố ý tự đưa mình lên Hot Search để giải vây giúp bạn gái đúng không? Cứu mạng, chi tiết nhỏ lén lút này ngọt quá!]
[Bây giờ tôi có thể nói ra rồi chứ? Ha ha ha buổi chiều lúc chúng tôi ở sân bay đã chụp được Minh Dao và Kỳ tổng, người ta tay trong tay âи áι biết bao nhiêu, nhưng mà sau đó trợ lý của Kỳ tổng nói trễ một chút nữa Kỳ tổng sẽ tự mình đưa ra thông báo chính thức sau, xin chúng tôi đừng đăng ảnh lên trước, còn lấy số điện thoại của chúng tôi rồi nói đến thời điểm sẽ phát kẹo mừng cho chúng tôi đó]
[F***, ganh tị ૮ɦếƭ mất!]
[Hâm mộ quá]
[Con gái làm tốt lắm, không thua kém gì so với Lâm Vân Vân, tuyệt vời! Mami đồng ý! Lập tức kết hôn, 3 năm 2 đứa]
[Thanh mai trúc mã? Cô bé lọ lem phiên bản đời thật? Minh Dao có bối cảnh gì, sao lại có số mệnh tốt như vậy, có ai đào ra không? Sẽ không phải là do bát tự thịnh vượng cho việc kinh doanh của Kỳ gia chứ?]
[Đây đây, bạn học đại học của Minh Dao đã gửi câu trả lời nặc danh, có bối cảnh hay không thì không biết, nhưng cô ấy rất tiết kiệm, không yêu thích đua đòi hàng hiệu, rất khiêm tốn]
[Trùng hợp, tôi là bạn cấp 3 của Minh Dao, hình như cô ấy chỉ còn mẹ, ba đã qua đời, nhưng mẹ cô ấy không lộ diện, 3 năm cấp 3 Minh Dao vẫn luôn ở ký túc xá của trường, nhìn qua chỉ là một người bình thường thôi, cũng không thấy có siêu xe đón đưa gì]
Khi các “bạn cùng trường” liên tiếp xuất hiện và tung tin, Minh Dao về cơ bản bị mọi người nhận định là cô bé lọ lem phiên bản hiện đại, đại khái là tính cách tốt, cho nên có số mệnh tốt, được gả vào nhà giàu.
Minh Dao cũng không ra mặt giải thích bối cảnh gia đình làm gì, chỉ trả lời Weibo của Kỳ Tự với đạo đức nghề nghiệp rất cao —
@Minh Dao: Khu resort siêu đẹp nha, hoan nghênh mọi người tới chơi. Ngoài ra, chuyện ông chủ thổ lộ, cảm ơn ông chủ đã khẳng định, em nhất định sẽ ra sức phát huy nó [chớp mắt wink.jpg]
Kỳ Tự nhanh chóng bình luận lại — [kêu chồng thì thích hợp hơn]
Trong nháy mắt, câu trả lời này dường như đã đâm vào ổ chuột chũi, a a a và kswl (1) đầy màn hình
**(1): ngọt ૮ɦếƭ tôi rồi
Vào lúc này, cuối cùng thì kim tinh hoả nhãn của cư dân mạng cũng phát hiện một bể tắm suối nước nóng chợt loé qua trong phim quảng cáo, chụp màn hình lại hỏi:
[Tôi chính là dân thành phố H đây, đã đi qua núi Thanh Vân vô số lần, sao trước giờ chưa thấy chỗ này nhỉ? Là điểm du lịch mới sao?]
Có lẽ hôm nay quá náo nhiệt, ngay cả phía chính phủ cũng nhịn không được mà tham dự vào —
@Núi Thanh Vân cảnh khu 5A: Nơi này là danh lam thắng cảnh mới vừa được tu sửa ở giai đoạn 2 của resort, nhưng không mở cửa cho công chúng, là suối nước nóng riêng mà Kỳ tổng dành tặng cho bà Kỳ ~ nghe nói gọi là Dao Trì, biên tập viên cũng ghen tị với cái tên quá đi mất.
Chậc, hẳn là cả một Dao Trì.
Phải yêu đến thế nào, cưng chiều đến thế nào mới lấy cái tên như vậy.
Sau khi bên phía chính phủ kết thúc, sức nóng tăng gấp đôi, trong lúc nhất thời, khu resort và núi Thanh Vân trở thành thánh địa tình yêu nổi tiếng trên mạng mới nhất để check-in.
……….
……….
Có lẽ đây là lần lên Hot Search hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Minh Dao.
Sau đó, từ miệng của Giang Mẫn Nguyệt, Minh Dao mới biết được thì ra Kỳ Tự đã bắt đầu những kế hoạch này vào ngày xảy ra tai nạn xe đó.
Anh chưa từng quên lời hứa hẹn của mình, chỉ là từ đầu đến cuối, anh chỉ muốn trao cho Minh Dao những gì tốt nhất mà thôi.
Bao gồm cả màn cầu hôn được chuẩn bị tỉ mỉ vào ngày hôm đó, bao gồm cả việc tuyên bố tình yêu của mình với toàn thế giới một cách quang minh chính đại như ngày hôm nay vậy.
Minh Dao không biết phải đền đáp sự vất vả tâm huyết như vậy của Kỳ Tự bằng cách nào, cô vẫn luôn đứng chờ ở trên ban công, chờ Kỳ Tự trở về.
Cuối cùng, cũng sắp 10 giờ tối, xe của Kỳ Tự mới tiến vào cửa.
Minh Dao nhìn thấy Kỳ Tự xuống xe, còn tài xế thì chạy xe vào tầng hầm.
Không hiểu tại sao, giờ phút này Minh Dao lại phấn khích đến đỏ mặt, giống như là mối tình đầu vậy.
Cô chạy như bay xuống lầu, gửi Wechat cho anh — [Anh về nhà chưa?]
Kỳ Tự: [Mới vừa về, sao?]
Minh Dao nhanh chóng gõ chữ: [Không có gì, chỉ là nhớ anh, muốn gặp anh]
Minh Dao không nói cho Kỳ Tự biết rằng mình đã dọn đến kế bên, bây giờ cô chỉ muốn lập tức đi gõ cửa nhà anh, ôm anh.
Ôm lấy anh bằng tất cả sức lực của mình
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Khoảng cách giữa hai căn nhà rất gần nhau, Minh Dao đang mặc đồ ngủ chạy tới.
Đến trước cửa, nâng tay lên, đang muốn ấn chuông cửa, Wechat lại vang lên.
Minh Dao cụp mắt, là Kỳ Tự nhắn — [Chờ anh, tới ngay]
Gần như cùng lúc, cánh cửa ở trước mặt mở ra.
Minh Dao: “……….”
Kỳ Tự: “………..”
Bốn mắt nhìn nhau, Minh Dao nhanh chóng cảm nhận, thì ra anh không màng tất cả mà muốn nhìn thấy mình ngay lập tức, mặc dù cơ thể mệt mỏi, cũng sẵn sàng đến gặp cô dù bất cứ giá nào.
Cô cong môi cười hạnh phúc, nhón mũi chân ôm lấy Kỳ Tự: “Em yêu anh”.
Tuy rằng không biết vì sao Minh Dao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng cái ôm ngọt ngào này, Kỳ Tự không có cách nào kháng cự lại.
Anh nhìn xuống bộ đồ ngủ và dép lê trên người Minh Dao, rồi ôm chặt cô vào lòng.
Đóng cửa lại, trong nhà ấm áp như gió xuân, giọng nói dịu dàng của người đàn ông cũng rơi vào tai:
“Anh cũng yêu em”.
__
Tình yêu của hai người đã được công bố với cả thế giới, cả thành phố đều biết, Kỳ Hành Viễn bên kia tự nhiên cũng sẽ biết.
Thật ra sau khi từ resort trở về, Kỳ Tự đã nói cho Kỳ Hành Viễn biết anh muốn kết hôn cùng Minh Dao, nhưng dường như cuộc đối thoại giữa hai cha con vẫn là một lời giải thích và thông báo theo lệ thường, Kỳ Tự không muốn nhiều lời, Kỳ Hành Viễn thì muốn nói lại thôi, muốn hỏi lại không mở miệng được.
Cũng may hôm nay Kỳ Tự chủ động đưa ra mong muốn cha mẹ hai nhà gặp mặt, Kỳ Hành Viễn rất coi trọng, từ sớm đã kêu giúp việc trong nhà chuẩn bị đồ ăn chiêu đãi khách.
Khoảng cách từ lần gặp mặt xấu hổ đó đã trôi qua vài tháng, bây giờ gặp lại, rõ ràng Kỳ Hành Viễn có ý muốn hàn gắn.
Ông tự mình đón khách ở cửa: “Thông gia, hoan nghênh”.
Vẻ mặt của Giang Mẫn Nguyệt bình tĩnh, kéo Minh Dao không kiêu ngạo không siểm nịnh ngồi xuống.
Kỳ Tự nhìn thấy Trịnh Dung ở đây, không vui nói: “Tôi nói chuyện hôn sự bà ở đây làm gì?”
“Tôi…….”, Trịnh Dung xấu hổ nói, “Tôi chỉ muốn……”
Điều bà ta muốn nhìn chính là ông nhà sẽ cho hôn sự của Kỳ Tự bao nhiêu tiền, sau này Kỳ Yến kết hôn thì cũng không thể thiếu dù chỉ một xu.
“Không sao cả”, Giang Mẫn Nguyệt lại cười lên tiếng, “Chuyện vui, không cần phải khách khí như vậy”.
Trịnh Dung được lót bậc thang, vội phụ hoạ nói: “Đúng đúng đúng, chuyện vui, tôi cũng phấn khởi giống như hai đứa nhỏ vậy”.
Dù gì thì đây cũng là bàn chuyện kết hôn, Kỳ Tự cũng không muốn làm ồn ào đến khó coi, cũng lường trước Trịnh Dung không có lá gan để quấy rối thêm lần nữa, nên cũng ngồi xuống một bên, mặc kệ bà ấy.
Giang Mẫn Nguyệt nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Mục đích hôm nay tôi đến đây là để nói về chuyện kết hôn của hai đứa nhỏ, Minh gia của chúng tôi rất truyền thống, gả con gái cũng không thể tuỳ tiện được, lễ nghi cần thiết đều phải có, không biết chủ tịch Kỳ có đồng ý hay không?”
Kỳ Hành Viễn làm gì có lập trường nói không, gật đầu: “Đương nhiên, quy tắc nhất định không thể thiếu. Mời bà thông gia nói”.
“Sính lễ cũng không cần nhiều”, Giang Mẫn Nguyệt giơ hai bàn tay lên, “Con số này là được”.
Trịnh Dung sửng sốt: “……..Mười vạn?”
Tính ra thì công phu của người mẹ minh tinh này cũng không phải sư tử ngoạm (1).
**(1): nói một cách ẩn dụ, giá chào bán hoặc các điều kiện đều cao.
Nhưng Giang Mẫn Nguyệt lại khẽ cười một tiếng: “Quý bà Trịnh nói đùa rồi phải không, ngại quá, cái tôi nói chính là một tỷ”
Trịnh Dung: “Một tỷ?”
Một tỷ mà còn gọi là không nhiều lắm?
Sao không đi ăn ςướק đi?
Bộ nghĩ tiền của Kỳ gia chúng tôi là gió lớn tự thổi tới à?
Nhưng Trịnh Dung lại không có lá gan nói ra tất cả những điều này, chỉ có thể nhìn Kỳ Hành Viễn với đủ kiểu không đồng ý.
Hơn nữa vừa rồi Giang Mẫn Nguyệt lại gọi bà ta là quý bà Trịnh, chứ không phải bà Kỳ, rõ ràng là không thừa nhận thân phận của bà ấy.
Sự coi khinh trong lời nói này khiến Trịnh Dung nổi nóng ở trong lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Tuy rằng Kỳ Hành Viễn cũng cảm thấy con số mà Giang Mẫn Nguyệt đề ra có chút khoa trương, dù sao đâu phải xung quanh không có nhà giàu cưới dâu, mở miệng đòi ngay 1 tỷ thật đúng là hiếm thấy.
Nhưng ông lại không thể tái phạm sai lầm nữa.
Mấy ngày nay ông suy nghĩ sâu sắc về lý do tại sao hai đứa con trai lại không thích về nhà, một lần tình cờ mở ra cuốn album ảnh cũ, cuối cùng thì ông cũng đã tìm được đáp án.
Album là ảnh của Kỳ Tự và Kỳ Yến, Kỳ Yến thì còn tốt, cho dù không có Kỳ Hành Viễn ở đây, nhưng vẫn có mẹ làm bạn ở bên cạnh.
Còn ảnh chụp của Kỳ Tự, từ ba tuổi đến 18 tuổi, hầu như chỉ có một mình.
Gương mặt của đứa trẻ chưa bao giờ có lấy một nụ cười, vậy mà ông vẫn luôn không biết.
Kỳ Hành Viễn gần 60 tuổi, cuối cùng mới phát hiện sự thiếu thốn tình thương của mình đối với hai đứa con trai.
Thói quen từ nhỏ đến lớn của ông là thích khống chế, lại coi nhẹ việc làm bạn và thấu hiểu.
Cho nên, nếu như tiền có thể đền bù tất cả những việc này, dù chỉ là một chút, ông cũng sẵn sàng thử.
Kỳ Tự cho rằng Kỳ Hành Viễn không chịu, đang muốn mở miệng nói tiền này sẽ do mình bỏ ra, thì Kỳ Hành Viễn lại gật đầu.
“Không thành vấn đề, bà thông gia có yêu cầu gì cứ việc nói ra, không thể làm Dao Dao chịu thiệt được, gả vào cũng phải được nở mày nở mặt”.
Kỳ Tự: “……..”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Nhưng Giang Mẫn Nguyệt lại tiếp tục tăng giá nói:
“Sau kết hôn, Dao Dao không cần có nghĩa vụ phải sinh con trai, sinh hoặc không sinh, sinh nam hay sinh nữ, khi nào sinh đều tuỳ duyên. Con bé cũng có thể tự do làm chuyện nó muốn, hy vọng chủ tịch Kỳ có thể tôn trọng con bé”.
Kỳ Hành Viễn: “Đương nhiên”.
“Còn có, Dao Dao là người miền Nam, thích ăn món ăn miền Nam giống tôi, vậy nếu được, sau này trong nhà có thể sắp xếp một người phụ trách nấu món miền Nam không?”
Đừng nói người nhà Kỳ gia, ngay cả Minh Dao cũng thấy Giang Mẫn Nguyệt càng nói càng khoa trương, có khác gì lập quy tắc cho công chúa xuất giá đâu?
“Mẹ……..”, cô nhỏ giọng kéo kéo tay áo của Giang Mẫn Nguyệt.
Ai ngờ Kỳ Hành Viễn vẫn đồng ý, hơn nữa tốc độ đáp lại còn rất nhanh: “Những chuyện này đều là việc nhỏ, không thành vấn đề”.
Tóm lại mặc kệ Giang Mẫn Nguyệt nói gì, yêu cầu gì, có lý, vô lý, Kỳ Hành Viễn đều đồng ý.
Sau đó mọi người cùng nhau uống trà, trò chuyện trên trời dưới đất, giống như chuyện ngày hôm đó chưa từng xảy ra.
Nhưng không đề cập tới, không có nghĩa rằng đã quên.
Tận cho đến khi Giang Mẫn Nguyệt đứng dậy chào tạm biệt, Kỳ Hành Viễn mới chậm rãi giữ bà lại, mời bà vào phòng làm việc một mình:
“Thông gia, chuyện gặp mặt lần đó, là tôi xử lý không tốt. Tôi thừa nhận về phương diện ở chung với con cái tôi không giỏi bằng bà, hy vọng bà nể mặt Văn Nhàn thông cảm nhiều hơn. Sau này Dao Dao chính là con gái của tôi, bà có thể yên tâm trăm phần trăm khi con bé gả vào đây”.
Ông thở dài,
“Thật ra mấy ngày con bé làm bánh cho tôi, tôi cũng đã cảm thấy đứa nhỏ này không tệ, rất giản dị, chỉ là mặt mũi không chịu thừa nhận con bé ưu tú, còn xem nó như cái gai để thuyết phục bản thân mình, bà xem, không phải là đã chịu trừng phạt rồi sao”.
Giang Mẫn Nguyệt nhàn nhạt cười nói: “Tôi thông cảm hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, hai đứa nhỏ có thể chấp nhận ông hay không”.
“Không sao”, Kỳ Hành Viễn xua xua tay, cười nhẹ nhõm, “Chuyện của công ty đều sẽ giao cho các ông lớn khác, sau này tôi sẽ chuyên tâm sửa lại quan hệ với bọn nhỏ, hy vọng mọi chuyện còn kịp”.
Hai người cười nói bước ra từ phòng làm việc, quan hệ đã dịu đi rất nhiều.
Lúc sắp rời đi, dường như Giang Mẫn Nguyệt nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên dừng lại nói: “Đúng rồi, nãy giờ cứ nói về hôn lễ, tôi lại quên của hồi môn của Dao Dao”.
Sính lễ 1 tỷ đã khiến Trịnh Dung đứng ở một bên tức giận không nói lời nào rồi, nghe thấy Giang Mẫn Nguyệt nói của hồi môn, lập tức giả vờ không để ý nhưng vẫn lắng tai nghe.
Nhưng mà Giang Mẫn Nguyệt không nói bằng miệng, chỉ lấy ra một bản hợp đồng đưa cho Kỳ Tự.
“Hy vọng con đừng phụ lòng ba của Dao Dao, cái này, sau này giao cho con”.
Hợp đồng mà Giang Mẫn Nguyệt lấy ra chính là thư bổ nhiệm CEO.
Tên của bên A không thể quen thuộc hơn được, Kỳ Tự làm trong lĩnh vực khách sạn, giao dịch nhiều nhất chính là các công ty du lịch và phòng vé khác nhau. Còn “Phi duyệt lữ hành” trên hợp đồng, là công ty đã hợp tác lâu dài với các khách sạn khác trực thuộc SG.
Đây là nền tảng dịch vụ đặt vé du lịch chính thống trong nước, suất chiếm hữu thị trường cực kì cao.
Kỳ Tự run lên mấy giây, dường như hiểu ra điều gì đó, “Đây là……công ty của chú?”
Giang Mẫn Nguyệt nói: “Lúc ba của Minh Dao mất là công ty vừa mới thành lập, nếu dì bỏ mặc, thì tâm huyết duy nhất của ông ấy cũng tiêu tan. Cho nên năm đó dì đã rút hết tiền tiết kiệm để mời người quản lý chuyên nghiệp lo liệu. Lúc bắt đầu chỉ là muốn lưu lại kỷ niệm, ai ngờ lại cứ từ từ lớn dần lên”.
“Bây giờ Dao Dao sắp kết hôn, đương nhiên công ty phải giao cho người trong nhà. Hai mẹ con đều không phải dân kinh doanh, cho nên cứ coi như công ty này là của hồi môn của Dao Dao nhà dì đi. Giá thị trường trị giá bao nhiêu sính lễ, dì nghĩ hẳn là Kỳ Tự biết”.
Đương nhiên Kỳ Tự biết.
Trịnh Dung nghe xong cũng mắt chữ O mồm chữ A.
Một vài chuyện trước đó mà bà ta không thể nào hiểu được, rốt cuộc cũng đã biết được nguyên nhân. Chẳng hạn như, khách sạn do bà ta quản lý, không hiểu tại sao lại bị APP Phi Duyệt xoá tên, không còn hợp tác nữa, khiến bà ta mất đi 30% lượng khách ở quý đầu tiên.
Thì ra là mẹ đẻ của người ta ngấm ngầm chống lưng cho con gái…..
Không biết có phải cố ý hay không, bỗng nhiên Giang Mẫn Nguyệt cười như không cười hỏi Trịnh Dung: “Không biết tôi cho con gái của hồi môn như thế này, quý bà Trịnh có hài lòng không?”
Xưa đâu bằng nay, cho dù là hai Kim Đường cũng không so được với Minh Dao ở trước mặt, Trịnh Dung ngậm miệng, ganh ghét nói: “Đương nhiên hài lòng, đây là phúc khí của Kỳ Tự chúng tôi”.
Vừa dứt lời, Kỳ Tự đột nhiên nở nụ cười.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng Trịnh Dung cũng nói được một câu mà mình thích nghe.
Chính xác, gặp được Minh Dao, không biết là anh đã tích góp phúc khí từ bao nhiêu đời.
Cứ như vậy hôn sự cũng được thương lượng xong, không xuất hiện bất kì sự khó chịu nào, hai bên hiếm khi được vui vẻ đến như vậy.
__
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Ngày 14 tháng 2, hôm nay là Lễ Tình Nhân, Kỳ Tự và Minh Dao thuận lợi nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Trong ảnh, cả hai đều mặc áo sơ mi trắng, Minh Dao cười đến cong cong mi mắt, Kỳ Tự thì cười hạnh phúc.
Lúc trước Minh Dao hay tự xưng là tiểu tiên nữ, nhưng nhìn ảnh trên giấy hôn thú thì cô mới phát hiện, Kỳ Tự càng giống như một vị thần rơi xuống nhân gian hơn.
“Ừ”, Kỳ Tự đáp lại suy đoán của cô, “Vì nhìn thấy em lén lút hạ phàm, cho nên anh cũng đi theo”.
“Vì sao?”
“Bởi vì em chỉ có thể là của anh, trên trời dưới đất, em đi đâu, anh đi đó”.
“………Thôi đi buồn nôn muốn ૮ɦếƭ”, Minh Dao bị chọc đến cười không ngừng, dừng một chút, “Em chợt phát hiện anh rất giỏi nói lời ngon tiếng ngọt đó nha”.
“Bây giờ mới biết?”
“Phải phải, nói thêm một câu nữa được không, em muốn nghe”.
“Hừm”, Kỳ Tự ra vẻ suy tư một lát, học dáng vẻ ngoắc ngoắc tay của Minh Dao, “Em lại đây, anh nói cho em nghe”.
Lúc trước, toàn là Minh Dao áp dụng chiêu này lên người của Kỳ Tự, không ngờ rằng hôm nay mình lại bị phản kích một lần.
Ngay khi Minh Dao hứng thú bừng bừng tiến lại gần, đã bị người đàn ông khoá chặt môi.
Đây là một nụ hôn lừa đảo.
“Cảm giác thế nào?”, Kỳ Tự hỏi Minh Dao sau khi buông cô ra.
Minh Dao bị hôn đến nỗi còn chưa hoàn hồn, “Cái gì thế nào?”
Kỳ Tự: “Anh ngọt hay không ngọt?”
Minh Dao ngẩn ra ba giây.
Minh Dao: “???……..”
#cứu mạng đây là chồng của tôi thật sao#