Lúc này, Minh Dao càng lúc càng say, cô vốn là một đống rác nhỏ khi say rượu, uống không bao nhiêu thì đã say rồi.
Vốn nghĩ rằng Nhuế Nhuế sẽ đến đón mình về, uống một chút cũng không thành vấn đề. Vốn dĩ trong kế hoạch không nghĩ rằng Kỳ Tự sẽ xuất hiện, càng không nghĩ rằng đã sớm chuồn đi lại bị anh bắt lại trên đường, đem về phòng tính sổ.
Thế cho nên khi người đàn ông này nói một tập [đừng nghĩ bỏ qua được] kia, cô suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới.
A, là sau khi Lâm Vân Vân và Cố Viễn cùng nhau ra ngoài ăn tối lần đầu tiên, rồi đi thuê phòng.
Đầu óc Minh Dao có hơi choáng váng, nhưng vẫn nhanh chóng cảm nhận được tín hiệu mẫn cảm phát ra từ cơ thể mình.
Kỳ Tự đã bắt đầu hôn cô.
Tên đàn ông khốn này bắt đầu nhập vai rồi sao?
Nóng quá nóng quá, không biết là do hơi rượu làm cho nóng người, hay là bị nhiệt độ trên cơ thể của Kỳ Tự thiêu đốt, cô lắc đầu đẩy Kỳ Tự ra, không ngại xấu hổ nói:
“Không được, thời gian trải nghiệm đã qua rồi, quá thời hạn không đợi người”.
Kỳ Tự ấn vào đầu cô, giọng nói lạnh lùng: “Quá hay không, em nói thì không tính”.
“………….”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Thật ra Minh Dao cũng không kháng cự sự tiếp xúc thân mật của Kỳ Tự, chỉ là hôm nay quá đỗi bất chợt.
Rõ ràng lần đầu tiên rất đẹp, tựa như lần trước vậy, lãng mạn xem pháo hoa cùng nhau, cùng ăn bữa tối, nước chảy thành sông (1) tốt bao nhiêu.
**(1): thành ngữ TQ, thời có chín muồi, mọi chuyện ắt sẽ thành công.
Nào có giống như hôm nay, vội vàng và bối rối như vậy, không nói đến chuyện váy bị xé rách, rõ ràng là anh ấy muốn trừng phạt mình.
Mình Dao muốn tìm một lý do chính đáng để Kỳ Tự dừng lại.
Sau khi mặc cho anh làm xằng làm bậy, Minh Dao đưa bàn tay mảnh khảnh của mình lên, nhẹ nhàng ấn vào vai anh, quyết định dùng kế hoãn binh trước:
“Em đồng ý trải nghiệm tập này với anh, nhất định sẽ trải nghiệm, nhưng mà…….”
Giọng nói mềm mại rơi xuống, thử dò xét nói: “Lâm Vân Vân người ta và Cố Viễn là cùng ăn tối, tay trong tay thật vui vẻ, nhẹ nhàng dịu dàng thuê phòng. Tình trạng của anh bây giờ không phù hợp với bối cảnh nhân vật, hay là anh về nhà điều chỉnh một chút cảm xúc, lần sau chúng ta làm lại?”
Kỳ Tự: “………”
Lúc này mà còn suy nghĩ khúc nhạc dạo trong kịch bản, cảm xúc của nhân vật?
Càng tức giận.
Hoàn toàn trút bỏ mọi chướng ngại vật, lật người cô lại, men theo đường cong xinh đẹp của bờ vai, trả thù bằng cách nhóm lên một ngọn lửa.
Minh Dao bị ép chặt đến mức không thể động đậy, nhiệt độ trên da giống như một ngọn lửa, dâng trào và nóng bỏng.
Đôi tay cô bấu chặt ga trải giường, giọng nói xin tha:
“Hay là, nếu không hôm nay chúng ta trải nghiệm trước nửa tập được không, hôm nào, hôm nào làm tiếp nửa tập sau”.
Kỳ Tự: “………”
Loại chuyện này còn có thể tách ra làm?
Người đàn ông còn chưa nói gì, đã trực tiếp dùng thân thể che cô lại.
Hai người dính sát vào nhau.
“Em cảm thấy bây giờ còn có thể chia tập trước tập sau à?”
Cảm nhận được một chỗ nào đó khó tả, Minh Dao càng siết chặt tấm ga hơn.
Trợn tròn mắt nói dối: “Có thể, anh có thể”.
Kỳ Tự ghé vào tai cô, giọng nói trầm khàn: “Anh không thể”.
Minh Dao giống như một mặt của cái bánh kếp vậy, sau khi gương mặt bên trái bị những nụ hôn nhỏ vụn yêu chiều lại bị lật ngược lên.
Đối mặt với Kỳ Tự.
Mặc dù không bật đèn, nhưng vẫn có một chút ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào trong phòng.
Lờ mờ phác hoạ đường cong cơ thể của cô gái.
Càng thấy không rõ, càng khiến cho người ta phải suy tư.
Minh Dao cảm thấy rất lạnh.
Cô vô thức kéo chăn bông bên cạnh mình, nhưng chỉ 1 giây sau đã bị thân thể nóng rực hoàn toàn bao bọc.
Độ ấm nhanh chóng truyền khắp toàn thân.
Một tiếng “ưm” run rẩy, ôm lấy anh theo bản năng.
Động tác này giống như là chào đón, càng kích thích sự ham muốn của người đàn ông hơn.
Sau khi ý thức được hành động sai lầm này của mình, Minh Dao lại dùng sức đẩy Kỳ Tự, nói lí lẽ cũng không thông, chỉ có thể bấu anh một cái, giả vờ cả giận nói:
“Cho nên bây giờ anh muốn Bá Vương ngạnh thượng cung (1) sao?”
**(1): thành ngữ TQ, xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh của Hạng Vũ và Lưu Bang, cụm từ này người xưa thay thế cho từ “cưỡng gian” (theo caytamguimathuat.wordpress)
Kỳ Tự chống đỡ thân thể của mình, “Chẳng phải đóng phim thì nên đóng cả bộ à? Anh chỉ phối hợp với em để trải nghiệm kịch bản mà thôi”.
Minh Dao nhìn anh chằm chằm: “Cứ coi như em thật sự sẽ quay tập này với Kỷ Mộc Dương đi, nhưng cũng chỉ là ᴆụng chạm thôi, cho nên cứ coi như là trải nghiệm, cũng không cần anh phải thật sự…….”
Cũng không cần phải thật sự tiến vào!
Nhưng mà Minh Dao không có mặt mũi nói ra câu kế tiếp.
Kỳ Tự tức giận khi nghe thấy hết tất cả những gì có liên quan đến kịch bản.
“Anh có quyền đổi kịch bản, cho dù tập này chỉ là chạm đến hay là nghiêm túc quay hết, vẫn là anh quyết định”.
Minh Dao: “?”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Cố gắng xua đuổi người đàn ông đang nằm trên người: “Anh lấy đâu ra quyền sửa, anh cũng đâu phải người đầu tư, cứ cho rằng anh là bạn của Tưởng tổng đi thì anh cũng không có quyền lợi này”.
Kỳ Tự trực tiếp Ϧóþ mặt cô, khàn khàn nói: “Anh bỏ mấy ngàn vạn để xoá cảnh của em và Kỷ Mộc Dương, bây giờ em lại nói với anh là anh không có quyền sửa?”
Minh Dao: “……”
Ngẩn ra vài giây.
Có chút mờ mịt —
“Không phải Tưởng tổng đầu tư sao?”
Kỳ Tự bị sự vô tâm của cô chọc giận đến tim gan cũng đau.
“Em có đóng cảnh thân mật hay không thì liên quan gì đến cậu ta, Kỷ Mộc Dương có đóng cảnh thân mật hay không lại càng không có liên quan gì đến cậu ấy. Em không nhìn ra từ đầu đến cuối chỉ có mình anh ghen ghét, là ghen, là toàn tâm toàn ý, trong mắt trong lòng chỉ có mình em sao?”
Lời nói rơi xuống dồn dập, Minh Dao há to miệng, kinh ngạc đến không thể thốt nên lời.
Thì ra Kỳ Tự là người đầu tư tiền……
Cô nhớ rõ, lúc ấy anh vừa phát hiện nhật ký của thế thân, hai người đang hờn giận không thoải mái.
Dưới tình huống đó vậy mà anh còn nhớ thương mình.
Minh Dao nhất thời xúc động, mím môi, trộm sờ tay anh, “Em xin lỗi, em không biết”.
Trải qua một cuộc đối thoại khó chịu như vậy, dường như t*ng trùng vừa mới xông lên não của Kỳ Tự cũng thoái lui, không biết là do tức giận, hay là nhìn thấy được Minh Dao không tình nguyện đủ kiểu, thẳng thừng đơn phương kết thúc cuộc trải nghiệm này.
Anh không nói gì cả, bật đèn, đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Rất nhanh, bên trong liền truyền ra tiếng nước, Minh Dao nghe được là tiếng mở nước trong bồn tắm.
Váy đã bị xé rách đến không còn hình dáng gì, cô đành phải lấy đại một chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo của Kỳ Tự và mặc vào.
Rồi đứng chôn chân ở đó, không biết phải nói gì mới đúng, làm cái gì mới phải đối với người đàn ông kia.
Thật sự Minh Dao không biết anh đã làm những chuyện này, có vẻ như trong nửa năm quen biết Kỳ Tự, tất cả tình yêu mà anh cất giấu đều sẽ nhảy ra hết tại một thời điểm vô tình nào đó, khiến Minh Dao tự mình cảm nhận được mùi vị được anh cưng chiều.
Lại hối hận vì mình cậy sủng sinh kiêu.
Đúng là cô đã ỷ vào sự cưng chiều của Kỳ Tự mà không kiêng nể gì cả.
Minh Dao cúi thấp đầu, không hiểu sao hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhìn ánh đèn trong phòng tắm, không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên cô ngẩng đầu, lặng lẽ bước qua.
Đi đến cửa, tay đặt trên nắm cửa, nhẹ nhàng xoay thử một vòng.
Cửa không khoá.
Tim Minh Dao đập rất nhanh.
Len lén mở cửa, đi vào.
Cô không mang giày, đôi chân trần bước lên gạch men sứ không tạo ra bất kì âm thanh nào, tận cho đến khi đi đến bên cạnh Kỳ Tự, ho nhẹ một cái, người đàn ông mới phát hiện cô.
Một cục be bé, ẩn trong chiếc áo sơ mi to rộng của anh, kích thích một cách khó hiểu.
“Sao?”, Kỳ Tự thu hồi tầm mắt không nhìn cô nữa.
Tất cả những chuyện vừa rồi đều diễn ra trong bóng tối, nên Minh Dao không thể nhìn thấy gì, nhưng bây giờ trong phòng tắm đang mở đèn, có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, đã nhìn thấy cơ thể tràn đầy sức sống của người đàn ông,
dáng người của anh rất đẹp, nhìn ra được là thường xuyên tập thể hình, đường cong cơ bụng sắn chắc, ngâm mình ở trong nước như ẩn như hiện.
Xuống chút nữa —
Minh Dao bất ngờ đỏ mặt và quay lưng lại.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Không nói gì hết, đi mở ngăn kéo chứa đồ bên cạnh bồn tắm một cách quen thuộc.
Những quả bóng tắm chứa tinh dầu và những cánh hoa hồng mà cô mua lúc trước khi sống ở đây vẫn còn đó.
Minh Dao cầm lấy một quả bóng được đóng gói trong bao bì màu hồng.
Trên bao bì viết [cầu vồng tình yêu]
Khá phù hợp với tình trạng hiện tại của họ.
Chẳng mấy chốc, quả bóng được ném vào trong bồn tắm bắt đầu sủi bọt bong bóng, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.
Đồng thời, toàn bộ nước trong bồn tắm lớn cũng biến thành cầu vồng lãng mạn, màu sắc mộng ảo khiến người ta trầm mê và thích thú.
Minh Dao thuận tay rải thêm những cánh hoa hồng.
Lúc này Kỳ Tự lại hỏi một lần nữa: “Em đang làm gì?”
Minh Dao xoay người, trực tiếp vịn vào thành bồn tắm, bước vào, tự tin mạnh mẽ —
“Em cũng muốn ngâm bồn”.
Kỳ Tự: “……….”
Khi cô gái bước vào, bồn tắm nổi lên gợn nước rất nhẹ
Dưới làn nước bảy sắc cầu vồng, hai chân nhẹ nhàng móc vào nhau.
Nói đúng ra, là Minh Dao chủ động quấn lấy Kỳ Tự.
Kỳ Tự gồng lưng thật chặt, khẽ nhíu mày nhìn cô.
Anh không hiểu ý đồ của Minh Dao.
Thật ra Minh Dao cũng có hơi rối, ánh mắt thoáng đảo qua trong giây lát, bỗng nhiên bơi đến trước mặt Kỳ Tự như một con cá sống động.
Cô còn chưa ϲởí áօ sơ mi, giờ phút này nửa thân trên đã bị nước làm ướt hoàn toàn, lớp vải mỏng ôm lấy hình dáng khuôn иgự¢, nhấp nhô như ẩn như hiện trong những cánh hoa hồng.
Khiến cho tất cả những cám dỗ và bối rối hiện ra cực kì chân thật.
Giờ phút này bong bóng tinh dầu đã hoàn toàn hoà tan.
Phòng tắm tràn ngập hương thơm không thể cưỡng lại.
Minh Dao nhìn Kỳ Tự.
Một lúc sau, thấp giọng nói:
“Nếu anh đã có quyền sửa kịch bản”
“Vậy chúng ta đổi địa điểm cho tập 6 kia đi”.
“Chẳng hạn như…..”
Cô nhẹ nhàng vươn tay, thân thể hướng về phía anh, cho đến khi hoàn toàn dính sát vào nhau.
Chỉ cách một lớp áo sơmi thấm đẫm nước.
Hơi thở quyến rũ bốc lên trong phòng, Minh Dao ngẩng đầu, dùng ngón tay chấm một chút bọt rồi phết lên mặt Kỳ Tự, lông mi bị bọt nước nhỏ bé làm ướt, đôi mắt loé lên những tia sáng lấp lánh:
“Ở đây”.
Kỳ Tự: “…….”
Sau đó đã xảy ra chuyện gì, Minh Dao cũng không nhớ rõ lắm.
Tóm lại, nước trong bồn tắm đêm đó điên cuồng trào ra ngoài hết phân nửa, bắn tung toé dưới mặt đất.
Cô quay về giường lúc nào, không nhớ rõ.
Lúc nào ngủ, không nhớ rõ.
Chỉ duy nhất nhớ rõ một điều, là đường nét từ cằm đến xương quai xanh của người đàn ông trong đêm đen, là mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của cô, là mưa rền gió dữ chảy vào cơ thể, là cảm giác mất trọng lượng khi bị kéo đến vực sâu hết lần này đến lần khác.
Và bản thân mình không phụ sự mong đợi của Kỳ Tự.
Thật sự kêu rất lớn tiếng.
—
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Có lẽ là do lăn lộn đến mệt mỏi nên giấc ngủ này của Minh Dao rất sâu, 10h30 sáng hôm sau, cô vẫn nằm im không nhúc nhích trong lòng иgự¢ Kỳ Tự.
Không có một mảnh vải nào, trắng nõn mê người.
Kỳ Tự nhẹ nhàng nhấc cơ thể lên, hôn vào má cô một cái, nhưng hình như đã quấy rầy đến cô, Minh Dao nhíu mày, lại rúc sâu vào lòng anh hơn.
Lúc này chiếc điện thoại nằm ở dưới người cũng bị lộ ra ngoài.
Tối hôm qua hấp tấp quá, Kỳ Tự cũng không biết người gọi điện thoại đến kiếm Minh Dao mà bị mình ngắt máy kia là ai, và liệu có liên quan đến vấn đề công việc hay không.
Nghĩ thầm sẽ rất bất tiện nếu như lại có người gọi qua đây tìm cô mà không thấy, thế là lấy điện thoại và mở máy.
Sau khi khởi động máy xong, Kỳ Tự đặt điện thoại qua một bên, đang định rút cánh tay mình ra khỏi người Minh Dao.
Nhưng Minh Dao lại khó chịu mà hừ một tiếng, ôm cánh tay càng chặt hơn.
Kỳ Tự đành phải nằm xuống một lần nữa.
Quay đầu lại đang muốn tìm điện thoại của mình để gọi cho Điền An Ni, thì điện thoại của Minh Dao lại cứ như canh thời gian mà vang lên.
Tiếng chuông chói tai, Kỳ Tự sợ đánh thức Minh Dao nên tắt tiếng trước.
Lại vừa thấy —
Tên của người gọi tới là — đại nữ vương.
Đại nữ vương?
Là Điền An Ni sao?
Mơ hồ nhớ lại hình như cuộc điện thoại tối hôm qua cũng là đại nữ vương nào đó.
Kỳ Tự không nghĩ nhiều, trực tiếp bắt máy.
“Alo?”
Người ở đầu dây bên kia khẽ giật mình: “Cậu là ai? Minh Dao đâu?”
Giọng nói này không phải Điền An Ni.
Tựa như là đồng thời, Kỳ Tự chợt nhớ tới một chuyện —
Minh Dao đã từng nói, mẹ của cô tới Bắc Kinh.
Kỳ Tự lập tức ngồi thẳng người, hỏi thử một câu trước: “Cho hỏi là ai tìm Minh Dao vậy?”
“Tôi là mẹ của Minh Dao, con bé đâu? Lập tức kêu nó nhận điện thoại”.
Kỳ Tự: “……..”
Rõ ràng đây là một cách thức biết nhau rất tệ hại.
Nhưng mà cứ coi như đây là lúc lâm vào hoàn cảnh khủng hoảng khó khắc phục nhất, Kỳ Tự cũng có thể xoay chuyển tình thế.
Chẳng hạn như ngay bây giờ, anh đang chuẩn bị giải thích một phen:
“Con chào dì, Minh Dao cô ấy —“
Nhưng lời sửa chữa còn chưa nói xong, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Minh Dao đã vang lên trước —
“Aaaaaaa bực bội, ngủ nữa đi, em còn muốn ngủ thêm một lát mà.”
Kỳ Tự: “……”
Giang Mẫn Nguyệt ở đầu dây bên kia im lặng 3 giây: “Minh Dao, con lập tức về nhà ngay cho mẹ”.
Giọng nói gần như xuyên thủng micro cuối cùng cũng đã đánh thức được Minh Dao.
Cô nhập nhèm vài giây: “Ai kêu tui?”
Kỳ Tự hướng điện thoại về phía cô, ba chữ đại nữ vương thình lình xuất hiện trên màn hình.
Minh Dao tỉnh táo trong nháy mắt, lập tức lấy điện thoại qua: “Mẹ con lập tức về ngay”.
Cúp điện thoại, hai người nhìn nhau.
Kỳ Tự: “Anh đưa em về”.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Minh Dao không hi vọng lát nữa xuất hiện hình ảnh mẹ ruột và bạn trai đánh nhau, vội từ chối nói: “Đừng, tuyệt đối đừng, lúc này ở trong mắt mẹ em chắc chắn anh là cầm thú lừa bán con gái của bà một đêm, em đi về thăm dò trước”.
Minh Dao muốn xuống giường, nhưng một bàn tay đã giữ chặt cô lại từ phía sau.
Người lại bị túm trở về.
Dưới chiếc chăn bông mềm mại, hai người nhìn nhau đầy chân thành.
Tức khắc Minh Dao nhớ tới một ít hình ảnh của tối hôm qua, đỏ mặt: “Sao vậy?”
Kỳ Tự quấn cô lại rất kỹ, sau đó gọi điện thoại ra ngoài, không biết là bảo ai mua mấy bộ trang phục nữ đem lại đây.
Lúc này Minh Dao mới nhớ tới chiếc váy bị làm hỏng tối hôm qua của mình, nhịn không được đánh Kỳ Tự một cái: “Cái váy đó là mẫu mới của thương hiệu X, anh đền”.
“Ừ”, Kỳ Tự vùi đầu vào hõm cổ cô, hôn xuống, thản nhiên nói, “Anh đền”.
Trong khoảng thời gian chờ quần áo được đưa đến, Kỳ Tự lại không thành thật mà cọ chỗ này chỗ kia.
Minh Dao khóc rấm rức: “Anh làm gì vậy, không phải hôm qua trải nghiệm một lần rồi sao?”
Kỳ Tự: “Anh không hài lòng”.
Minh Dao: “……….”
Vì vậy, tròn 40 phút quản gia đi ra ngoài mua quần áo rồi đem về, Kỳ Tự lại một lần nữa trải nghiệm tập 6 một cách hoàn hảo.
Chờ đến lúc quản gia đưa quần áo tới, hai người vừa vặn kết thúc cuộc chiến.
Minh Dao bất lực để mặc Kỳ Tự mặc quần áo cho mình, thuận tiện hỏi một câu:
“Cái vừa nãy, hài lòng không?”
Kỳ Tự cẩn thận giúp cô cài từng cúc áo, sau đó thản nhiên nói: “Địa điểm không quá hài lòng, lần sau đổi chỗ khác thử lại”.
Minh Dao: “Không nghĩ anh là người chơi xấu như vậy, người ta cũng chỉ diễn tập 6 có một lần”.
Kỳ Tự bình tĩnh nhắc nhở cô: “Là em nói, anh có thể sửa địa điểm trải nghiệm, đương nhiên cũng có thể sửa số lần”.
Minh Dao: “Anh……..”
Chậc, đúng là lời của tên đàn ông khốn mà.
Giang Mẫn Nguyệt còn đang chờ ở nhà, lúc này Minh Dao không rảnh để tranh luận với Kỳ Tự về việc phải diễn tập 6 bao nhiêu lần nữa, nên cô về chung cư trước.
Sau khi Kỳ Tự đưa Minh Dao đến nơi vẫn không yên tâm, muốn đi lên với cô. Nhưng có nói gì thì Minh Dao cũng không cho, anh cũng chỉ đành coi như thôi, dặn dò cô có chuyện gì thì kịp thời gọi cho anh.
Tiễn Minh Dao đi, Kỳ Tự cũng trở về nhà.
Hôm qua Kỳ Hành Viễn mới biết con trai đã từ thành phố H trở về, nhưng đêm đầu tiên trở về lại không về nhà, điều này làm cho ông rất bất mãn.
Câu đầu tiên của 2 cha con khi bước vào cửa, đó là lời khiển trách của ông: “Đêm không về ngủ, còn ra thể thống gì!”
Kỳ Tự ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ tôi cũng đâu có thể thống gì”.
Mấy năm nay, nhà, khách sạn, văn phòng, muốn ngủ ở đâu thì ngủ, cũng đâu bao giờ thấy ông cụ hỏi qua.
Bây giờ lại giả vờ đóng vai người cha giáo dục con.
Kỳ Hành Viễn hừ một tiếng, “Đừng có tính gạt tôi, tôi biết, anh muốn tránh tôi để ở với người phụ nữ kia chứ gì”.
Kỳ Tự nhắm mắt lại, kềm chế vài giây rồi đứng lên, nói thẳng với Kỳ Hành Viễn:
“Tại sao tôi phải tránh đi? Chẳng những không tránh, mà đến ngày giỗ của mẹ tôi sẽ còn dẫn cô ấy về cúng bái, để mẹ tôi nhìn thấy con dâu tương lai”.
Kỳ Hành Viễn há to miệng: “Anh không sợ đến lúc đó tàn hương phỏng tay thì anh dẫn về đi”.
Kỳ Tự lười phải cãi cọ với ông, xoay người muốn đi lên lầu 2, lại thấy dì Trương bước ra từ phòng bếp, cầm một đống hộp giấy trong tay.
Rất quen thuộc, là hộp giấy Minh Dao thích dùng để đựng bánh.
Bước chân Kỳ Tự khựng lại, hỏi dì Trương: “Hộp này ở đâu ra?”
Dì Trương rất thành thật: “Là bánh ngọt mà ngày nào trợ lý của cô Minh cũng mang đến”.
Kỳ Tự còn chưa kịp hỏi, dì Trương lại lập tức nghiêm túc nói:
“Cậu chủ, đều là chủ tịch ăn, không liên quan đến tôi đâu”.
Kỳ Tự: “……..”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Quay đầu lại nhìn Kỳ Hành Viễn một cái.
Vậy mà ông cụ vẫn còn có thể tự tin giải thích cho mình: “Nhìn cái gì mà nhìn, đánh tôi bị thương ăn có mấy cái bánh của cô ta mà cũng quá đáng sao?”
Kỳ Tự muốn cười.
Phải, không quá đáng.
“Vậy thì ông cũng đừng có một bên thì ăn bánh của người ta, còn một bên thì nói người ta không tốt được không, bao nhiêu tuổi rồi, sao lại càng sống càng thụt lùi”.
Kỳ Hành Viễn không muốn thảo luận về chủ đề làm mình xấu hổ này.
Đều do mấy cái bánh đáng ૮ɦếƭ kia thơm quá, ông đi qua phòng bếp, đã cố gắng kềm chế, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được.
Chỉ cắn một miếng thôi lại hoàn toàn không dừng được.
Kỳ Hành Viễn lập tức lấy một tờ giấy từ trong túi ra, “Tôi tìm được cách liên hệ với Giang Mẫn Nguyệt từ một người bạn trong ngành, anh tự mình gọi điện thoại mời người ta đi, để chứng tỏ thành ý của mình”.
Kỳ Tự biết ba mình đang muốn nói sang chuyện khác, chừa lại mặt mũi không chọc phá ông nữa, nhận lấy tờ giấy.
Mặt trên là một dãy số điện thoại.
Anh lấy điện thoại của mình ra, vừa đi lên tầng 2 vừa bấm dãy số kia.
—
Bên kia, Minh Dao đã về đến nhà.
Thật ra bầu không khí sinh hoạt trong gia đình Minh Dao từ nhỏ đến lớn vẫn tương đối thoải mái và hoà thuận. Khi còn nhỏ, ba cô rất yêu thương cô, nâng niu ở trong tay, muốn cái gì cũng cho. Ngược lại có đôi khi Giang Mẫn Nguyệt sẽ hơi nghiêm khắc một chút, nhưng hầu như lần nào con gái làm nịnh nọt một tí thì bà đều bị dụ dỗ mà cho qua.
Minh Dao cho rằng hôm nay cũng sẽ giống như vậy.
Về đến nhà, Giang Mẫn Nguyệt đang tập yoga trong phòng khách, thấy con gái đã về, không có biểu tình gì mà tiếp tục động tác của mình.
Bà bình tĩnh như vậy, ngược lại càng khiến Minh Dao chột dạ hơn.
Đi đến trước mặt Giang Mẫn Nguyệt, thành thành thật thật mà kêu một tiếng “mẹ”.
Giang Mẫn Nguyệt nhấc chân, duỗi người, thản nhiên hỏi: “Đi đâu vậy, cả đêm không về”.
Minh Dao ho một tiếng: “Tối hôm qua con ra ngoài ăn khuya với bạn, vì trễ rồi nên ở nhà người ta”.
“Bạn gì?”
“……..Bạn bình thường”.
Giang Mẫn Nguyệt không nói lời nào.
Bà dừng động tác lại, đi đến chiếc bàn bên cạnh uống một ngụm nước, rồi quay lại, thờ ơ nhìn Minh Dao, đang muốn chất vấn con gái một câu “bạn trai bình thường” kiểu gì mà có thể ngủ chung thân mật như vậy, vừa nâng mắt liền nhìn thấy một vết đỏ trên cổ Minh Dao.
Giang Mẫn Nguyệt nheo mắt lại, hiểu ngay lập tức.
Đều là người từng trải, làm sao bà không biết người trẻ tuổi hay xúc động.
Bà quay mặt đi ngay tức khắc, đợi cảm xúc nguôi ngoai, mới bình tĩnh hỏi:
“Có dùng biện pháp bảo vệ không?”.
Khuôn mặt Minh Dao đỏ bừng, không ngờ rằng Giang Mẫn Nguyệt lại đột nhiên hỏi như vậy.
Cô có chút xấu hổ: “Mẹ, mẹ hỏi chuyện này làm gì, con lớn như vậy rồi con biết bảo vệ mình mà”.
Giang Mẫn Nguyệt biết con cái lớn rồi không giữ được, con gái yêu đương, tất nhiên sẽ có một số việc phát sinh. Bây giờ mấy đứa nhỏ đều chú ý đến **, cả Điền An Ni cũng nói tôn trọng sinh hoạt cá nhân của Minh Dao, không nhắc tới một lời việc cô quen bạn trai.
Nhưng con gái do một tay mình nuôi lớn lại qua đêm với một người đàn ông như vậy, rốt cuộc Giang Mẫn Nguyệt không cảm thấy vui cho lắm.
Đã đến bước này rồi, bà cần phải biết đối phương là người như thế nào.
“Dẫn bạn trai con về gặp mẹ”.
Đương nhiên Minh Dao không dám.
Thay đổi lập trường, nếu cô là một người mẹ, con gái của mình bị một tên đàn ông bắt cóc cả đêm, chắc chắn mình sẽ rút ra một con dao dài 3m.
Tính khí Giang Mẫn Nguyệt rất tốt, bây giờ bình tĩnh như vậy cũng chỉ là bề ngoài, không đoán được trong lòng bà nghĩ như thế nào, không biết sau khi gặp mặt Kỳ Tự, bà có chỉ vào mặt anh và mắng mỏ anh một trận hay không.
Vì lợi ích của mẹ và bạn trai, nhất định phải ngăn cản cuộc gặp mặt này.
Ít nhất là không phải bây giờ.
Minh Dao lập tức nói: “Anh ấy đi công tác, phải nửa tháng mới về”.
Qua 2 tuần, dù có giận đến đâu thì chắc chắn cũng sẽ tiêu tan.
Đến lúc đó thì mình lại thổi gió bên tai, nói những điều tốt đẹp về Kỳ Tự, xoa dịu tâm tình của mẹ một chút rồi lại nói sau.
Giang Mẫn Nguyệt nhìn Minh Dao bán tín bán nghi: “Trùng hợp như vậy?”
“Dạ, nếu không thì sao con lại ở bên anh ấy cả đêm chứ”.
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Giang Mẫn Nguyệt hừ một tiếng, “Quả nhiên là cùng cậu ta qua đêm”.
“………..”, Minh Dao muốn vả vào miệng mình một cái.
Đề tài đi đến đây, điện thoại của Giang Mẫn Nguyệt vang lên.
Thấy là dãy số lạ, bà đi sang một bên, thuận tiện nói với Minh Dao: “Đi lấy khăn choàng che cái vết trên cổ con lại đi”.
Minh Dao: “…….”
Giang Mẫn Nguyệt đi đến cửa sổ cách đó không xa, bắt máy: “Alo?”
“Xin chào, cho hỏi có phải quý bà Giang Mẫn Nguyệt không?”
Là một giọng nam trong trẻo trầm thấp.
Giang Mẩn Nguyệt lại hơi sửng sốt.
Giọng nói này……sao lại có chút quen tai?