Minh Dao vừa nhìn bức ảnh trong tay, vừa nghe Kỳ Tự nói vào tai, trong nháy mắt bị tấn công kép như vậy khiến cả người đều hoảng hốt.
Tấm hình này……..
Cô ngẩng đầu nhìn vào nơi mình vừa mới đứng ngắm pháo hoa, nhìn nhìn lại ảnh chụp.
Đây không phải là mình sao???
Góc độ y chang chau!
Kỳ Tự chụp khi nào? Mới vừa nãy?
Không đúng không đúng, trong tấm ảnh này mình vẫn còn để tóc ngang, không giống mái tóc dài bây giờ, và quần áo cũng không giống.
Bỗng nhiên, ký ức bị đảo ngược, Minh Dao nhớ lại.
Đây là khi mình và nhóm người Giản Ninh đến đây đón năm mới cùng nhau vào đêm giao thừa 2 năm trước.
Trong chiếc váy cashmere màu be và mái tóc dài ngang vai, cô vô tư mỉm cười ngắm pháo hoa ở phía xa.
Minh Dao nhìn đến ngây người, đầu óc trống rỗng hồi lâu, cô nhìn Kỳ Tự như hiểu ra mọi chuyện, mím môi nói: “Anh, sao anh…….”
Phần còn lại không cần phải nói ra miệng, tự mình cũng đã có đáp án.
Thảo nào hôm nay Kỳ Tự nói thích đeo kính, thảo nào anh chuẩn bị cho mình một màn pháo hoa, thảo nào anh lựa chọn nhà hàng này, thảo nào anh để mình ngồi vào lòng anh.
Minh Dao run lên thật lâu, vươn tay nhẹ nhàng gỡ mắt kính của Kỳ Tự xuống: “………Hoá ra là anh”.
Kỳ Tự nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu: “Là anh”.
Bốn mắt nhìn nhau, trong sân vườn yên tĩnh và lãng mạn này, Minh Dao không thể tin được những gì mình đang nghe và nhìn thấy bây giờ.
Không chân thật.
Không biết cô đã mất bao nhiêu đêm để nhớ lại dáng dấp người đàn ông mà mình đã thất lễ vào đêm giao thừa hôm đó, còn có thể gặp lại anh ta hay không. Cũng đã từng nghĩ qua, nếu như thật sự có thể gặp lại, nhất định sẽ nói với anh ấy lời xin lỗi thật tâm.
Có lẽ ông trời đã thật sự nghe thấy lời của cô, không chỉ để bọn họ gặp lại nhau, mà còn cho họ một duyên phận kỳ diệu như vậy.
Lúc này Kỳ Tự mới thoáng ngồi thẳng người, nhìn Minh Dao nói: “Anh có chuyện muốn nói với em”.
Ngàn vạn cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng Minh Dao, gật đầu chờ anh nói.
Nhưng mà người đàn ông lại nhẹ nhàng mở miệng nói với cô: “Anh thích em”.
“………”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
“Anh còn muốn nói với em một chuyện nữa”.
Kỳ Tự vòng tay ôm lấy eo của cô, giọng nói nhỏ nhẹ lại dịu dàng trong gió.
“Đã hai năm”.
Hốc mắt Minh Dao cay cay, cố kìm lại những giọt nước mắt xúc động và vui sướng.
Hai năm………
Minh Dao lập tức nghĩ đến hot search kia — yêu đương bí mật với bạn gái đã 2 năm.
Lúc ấy làm thế nào mình cũng không đoán được tấm hình bóng đen kia, lại là tấm ảnh đang trên tay mình ngay lúc này.
Minh Dao không bao giờ có thể ngờ rằng, vô tình cô bị anh chụp ảnh 2 năm trước, lại tồn tại cho đến nay.
Cô giống như một người đã mất trí nhớ thật lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn rõ tất cả mọi chuyện.
Trong lòng tràn đầy ấm ức, cảm động, nhưng nhiều nhất vẫn là kinh ngạc và mừng rỡ —
“Tại sao anh không nói sớm cho em biết? Em vẫn cứ cho rằng người này là Kim Đường!”
Hại cô diễn kịch lâu như vậy một cách vô ích, cuối cùng lại hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được, vẫn luôn đau khổ vì mình chỉ là thế thân.
“Vốn dĩ lần đó đến khách sạn là muốn nói cho em biết, nhưng vừa khéo thấy được quyển nhật ký kia…..”, Kỳ Tự lắc đầu, nhẹ nhàng cười 2 lần, giống như tự giễu, “Người con gái anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, người con gái anh đã xem như báu vật sau khi gặp lại, lại xem anh như một công cụ người trải nghiệm kịch bản, em nói anh phải mở miệng thế nào?”
Minh Dao muốn cười, đánh nhẹ anh một cái: “Vậy tại sao bây giờ lại nói ra được?”
Đúng vậy nhỉ, tại sao lại nói ra được chứ?
Trước đó không lâu còn thề thốt son sắt sẽ không tha cho cô dễ như vậy, chọn phương án 3 để xem đã.
Kỳ Tự cũng không biết.
Có thể là sau khi trải qua sự cố bạo lực mạng này, cũng có thể là sau khi xảy ra chuyện không gọi điện thoại được, rất rất nhiều, khiến Kỳ Tự nhìn rõ lòng mình.
Anh nhìn Minh Dao, đưa tay Ϧóþ má cô 2 cái, thở dài cười bất đắc dĩ:
“Cho dù bị coi là công cụ người cũng được, còn tốt hơn là em rời khỏi anh”.
Minh Dao: “……..”
Thật là một công cụ người ưu tú, thật là một công cụ người có tâm!
Tinh thần của công cụ người này đã thăng hoa đến một cảnh giới nhất định.
Minh Dao hổ thẹn, thậm chí không biết phải nói gì cho phải, những hình ảnh thân thiết với nhau mấy tháng nay không ngừng hiện lên trong đầu, những chuyện trước đây không thể lý giải thì bây giờ đều đã có đáp án.
Đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng, cô vừa cảm động vừa hưng phấn, nhất thời không khống chế được cảm xúc, ôm lấy gương mặt của Kỳ Tự và hôn xuống.
Đây là lần đầu tiên Minh Dao chủ động hôn người khác, trong lòng chỉ có một chữ dũng, nhưng khi đến miệng thì lại không biết thể hiện như thế nào. Đôi môi cứng ngắc áp chặt vào môi của Kỳ Tự, cố gắng cạy mở môi của anh ra như cách anh hôn mình trước đây, nhưng cứ như con ruồi không đầu chạm chỗ này va chỗ kia.
Kỹ thuật không chút thành thục nào của cô lại lặng lẽ khơi dậy ngọn lửa tà ác trong sự im lặng của người đàn ông.
Kỳ Tự đẩy Minh Dao ra: “Đừng chọc anh”.
Khuôn mặt nhỏ của Minh Dao ửng đỏ, “Cứ chọc”.
Nói xong, xoay người nhấp một ngụm rượu đỏ, ૮ưỡɳɠ éρ đặt lên môi của Kỳ Tự, mớm rượu cho anh.
Mùi rượu đậm đà trộn lẫn với vị ngọt trong miệng của cô gái, khiến ngọn lửa kia lập tức bùng cháy đến cực điểm.
Kỳ Tự dùng lý trí cuối cùng để đẩy Minh Dao ra: “Đừng quậy”.
Mình Dao dựa vào vai anh, dùng âm lượng nhỏ nhất rù rì: “Không muốn thành ý của em sao”.
Kỳ Tự: “………”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Hầu kết lăn lên cuộn xuống không thể khống chế được, dừng một chút, bình tĩnh nắm lấy tay Minh Dao đứng dậy: “Về nhà”.
Đi con đường này hơn 2 năm, cuối cùng cũng đi đến ngày hôm nay. Chặng đường trở về nhà hơn 10 cây số đã trở thành chặng đường gian nan dài đằng đẵng của 2 người họ.
Đi được nửa đường, Kỳ Tự nhớ ra điều gì đó, gọi điện thoại cho dì Trương trong nhà.
“Tối nay không cần làm, cho dì nghỉ 1 đêm”.
Bà dì “a” một tiếng, có chút bất ngờ: “Nghỉ ạ?”
“Ừm, bây giờ có thể đi rồi”.
Bà dì ngây ngốc vài giây: “Nhưng tôi —“
“Đửng hỏi nhiều như vậy, làm theo lời tôi, lập tức đi đi”.
Dì Trương cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vừa tháo tạp dề vừa nói: “Vâng vâng tôi đi ngay bây giờ”.
Kỳ Tự không muốn bất kỳ ai quấy rầy thế giới 2 người của mình và Minh Dao.
Anh cúp máy, xoay người bắt gặp gương mặt đỏ bừng của Minh Dao.
Minh Dao cụp mắt, lẩm bẩm nói: “Làm gì mà phải đuổi dì Trương đi chứ”.
Kỳ Tự liếc cô một cái, nhẹ nhàng trêu chọc: “Không phải em nói, sợ lớn tiếng kêu sẽ làm dì Trương ở trong nhà xấu hổ sao?”
Minh Dao bỗng dưng đỏ mặt, “Anh —“
Là lời nói trước đây của mình, lúc đó 2 người vừa xảy ra mâu thuẫn lại bị anh ૮ưỡɳɠ éρ về nhà ngủ.
Lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ.
Ý nghĩa của 3 từ “lớn tiếng kêu” này, thay đổi ngữ cảnh thì ý nghĩa cũng hoàn toàn khác.
Minh Dao có chút khẩn trương, tự động tưởng tượng ra mấy cảnh tượng không phù hợp với thiếu nhi, hai má nóng bừng.
“Anh nói vậy làm em có hơi sợ”, cô nói, “Giống như anh muốn ăn thịt em không bằng”.
Kỳ Tự nghe xong bất giác mỉm cười.
Đúng là anh muốn ăn cô.
Đã lâu, rất lâu.
Về đến nhà của Kỳ Tự.
Không biết có phải dì Trương đi rất gấp không, đèn cũng không tắt. 2 người vào nhà, vừa đóng của lại, Kỳ Tự liền ôm lấy Minh Dao.
Minh Do giật mình la lên một tiếng, hai tay đánh đánh anh: “Anh làm gì vậy, chờ chút, em muốn gọi điện thoại cho mẹ”.
Giọng nói của Kỳ Tự trầm thấp lại khàn khàn: “Một lát rồi gọi”.
Hiện tại anh chỉ muốn ôm cô, hôn cô, muốn cô.
Hơi nóng phả vào tai Minh Dao, nội tâm cô vừa hoảng vừa loạn, nhưng cơ thể lại có phản ứng không tự chủ được.
Ngay trước tủ đựng đồ khi vừa bước vào nhà, Kỳ Tự ẵm Minh Dao ngồi lên đó, ấn chặt 2 tay của cô ở trên tường, đôi môi nóng như lửa mãnh liệt áp xuống, vừa kéo dài vừa cuồng nhiệt.
Minh Dao không thể động đậy được.
Không biết làm sao, nhưng lại không thể không chiều theo.
Kỳ Tự chiếm lấy Minh Dao bởi những nụ hôn dày đặc, từ gương mặt lướt xuống cổ, hơi nóng của người đàn ông tản ra, Minh Dao cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt, muốn thoát ra nhưng lại bị ép chặt hơn.
“Cởi giúp anh”, giọng nói khàn khàn hôn lên vành tai cô, nắm lấy tay cô đặt lên áo sơ mi của anh.
Minh Dao thở hổn hển gấp gáp, thụ động đưa tay ra với cảm giác mới lạ, vừa bị ૮ưỡɳɠ éρ xâm chiếm, vừa cởi bỏ lớp vải đang ngăn trở sự thân mật mỗi lúc dần tăng cao của họ.
Một cúc, hai cúc……Cho đến khi tất cả đều được cởi hết.
Nửa thân trên của người đàn ông như ẩn như hiện trước mặt mình.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Nhưng Minh Dao còn chưa kịp thưởng thức, bỗng nhiên Kỳ Tự nhẹ nhàng hôn xuống vành tai cô. Toàn thân cô run rẩy không thể kềm chế được, theo bản năng muốn đẩy anh ra, lại chạm đến cơ bụng rắn chắc của anh.
Cả người giống như bị bỏng, lại nhanh chóng rút tay về.
Minh Dao không biết phải làm sao, để mặc cho Kỳ Tự đùa nghịch.
Anh bế cô lên một lần nữa, luyến tiếc không muốn tách rời dù chỉ một giây, đi đến ghế sofa rộng rãi.
Mặc dù mới chỉ hôn một lát, nhưng Minh Dao đã mê mang, cả người mềm nhũn. Cô mở mắt ra, nhìn thấy rõ ràng sự khao khát trong mắt người đàn ông này.
Xen lẫn trong không khí chính là hơi thở của nhau.
Minh Dao có chút khẩn trương, không đợi Kỳ Tự tiến xa hơn một bước, cô đã đẩy tay anh ra —
“Chờ chút, em…..em đi tắm”.
Ánh mắt Kỳ Tự nhuộm đầy Dụς ∀ọηg, làm sao lại đồng ý thả cô đi vào lúc này, trực tiếp khoá trái hai tay cô ra sau lưng.
Anh nâng eo của cô lên, áp vào người mình: “Chờ không được”.
Anh nhẹ nhàng chạm đến khoá kéo phía sau chiếc váy của Minh Dao, đang muốn kéo xuống, thì Minh Dao thẹn thùng nói: “Vậy…..tắt đèn được không?”
Phòng khách nhà Kỳ Tự quá lớn, đèn pha lê trên trần giống như vô số đèn chụp ảnh trong studio, chiếu vào 2 người họ từ nhiều góc độ, làm Minh Dao cảm thấy cực kì không được tự nhiên.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, cô rất lo lắng.
Kỳ Tự vùi vào người cô mấy giây, buộc phải đứng dậy đi tắt đèn. Minh Dao được thả lỏng một lúc, chẳng biết có phải do quá mức lo lắng hay không, lại nói:
“Khoan khoan……Em đi vệ sinh, nhanh lắm”.
Nói xong liền xoay người chạy thẳng lên nhà vệ sinh ở tầng 1.
Cô vừa rời khỏi, điện thoại của Kỳ Tự cũng trùng hợp reo lên.
Là dì giúp việc gọi đến.
Liên tiếp bị gián đoạn, Kỳ Tự bất lực thở dài.
Sao những người này lại biết chọn thời gian để tham gia cuộc vui đến vậy.
Nhận điện thoại —
“Cậu chủ, vừa nãy tôi đang nấu canh nhưng do đi gấp quá, bây giờ chắc đã sôi rồi, có thể phiền cậu tắt lửa dùm tôi không?”
Kỳ Tự còn tưởng rằng chuyện gì, nhắm mắt xoa xoa giữa chân mày, “Dì nấu canh làm gì?”
“Chủ tịch nói ông ấy muốn uống”.
Kỳ Tự đơ ra 2 giây, mở mắt ra nhíu nhíu mày: “Chủ tịch muốn uống?”
Dì giúp việc: “Phải ạ, lúc cậu gọi điện thoại về là chủ tịch đang ở đây, hình như là cãi nhau với bà chủ, vừa tới là kêu tôi nấu canh “hạ hoả” cho ông ấy”.
Kỳ Tự ngơ ngẩn, bỗng nhiên ngồi thẳng: “Vậy ông ấy đâu?”
Đi giúp việc: “Ở nhà ạ, lúc tôi đi ra ông ấy còn đang ngồi trên sofa uống trà xem tạp chí”.
Kỳ Tự: “……..”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Đang muốn nói tiếp, đột nhiên hướng nhà vệ sinh truyền đến tiếng la của Minh Dao.
Ngay sau đó là tiếng va cham không rõ là cái gì rơi xuống đất, Kỳ Tự lập tức đứng dậy, định chạy đến xem, chỉ thấy cô gái nhỏ chạy ra với vẻ mặt hoảng sợ, loạng choạng nói:
“Hình như trong nhà anh có trộm đó, có người đàn ông trong nhà vệ sinh!”
Kỳ Tự há to miệng, lập tức hiểu rõ, đang muốn giải thích đây không phải là trộm, là Kỳ Hành Viễn.
Ngay lập tức Minh Dao trấn an anh:
“Nhưng mà anh yên tâm đi, em lấy giá treo đồ đập tên đó ngất xỉu rồi”.
Kỳ Tự: “…….”
Tác giả có lời muốn nói: ba Kỳ ấm ức: “Mẹ nó ta đã trốn vô nhà vệ sinh còn không buông tha ta????
Ôi tôi liên tục nhận được thông báo phải khoá chương, tôi không thể không sửa lại một số từ, rõ ràng hai người này đâu có làm gì, Kỳ cẩu bị oan.
Xét duyệt bọn họ không có làm không có làm, chỉ hôn mà thôi! Đừng khoá!