Hai câu nói này của Kỳ Tự giống như tảng băng ngàn năm, lạnh đến nỗi một cô gái thích nói chuyện suốt ngày líu lo như Giản Ninh cũng bị doạ đến ngậm miệng.
Chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng vậy.
Quản Tinh Địch chọt chọt cánh tay Giản Ninh, Giản Ninh lại chọt chọt Đại Chí Dương, Đại Chí Dương đành phải chỉ chỉ Minh Dao, lại chỉ chỉ Kỳ Tự.
Sau đó lắc lắc đầu với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đại khái biểu đạt hàm ý — “Đừng hỏi, ngậm miệng, sẽ nổ”.
Căn phòng quá yên tĩnh, người nào cũng hít thở thật thận trọng. Minh Dao đứng ở kia, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Thấy cô đứng bất động, Tưởng Vũ Hách thản nhiên mở miệng: “Minh Dao, đừng đứng nữa, lại đây ngồi”.
Minh Dao căng da đầu quay lại: “Hay là thôi, tôi…….”
Câu tiếp theo còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bắt gặp ánh mắt của Kỳ Tự.
Sâu không thấy đáy, có chút doạ người.
Giống như nếu câu tiếp theo mình dám nói chữ “không”, lập tức sẽ bị bắt nằm xuống, đưa ra ngoài.
Ước chừng vài giây, Minh Dao không đi nữa, ngồi xuống bên cạnh Giản Ninh.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Đại Chí Dương thấy mọi người đều đã ngồi xuống, chủ động chọn một bài hát, vẫn là tình ca.
Anh ta và Giản Ninh hai người cầm micro, anh một câu em một câu, xuất hết tất cả vốn liếng làm bầu không khí sôi động, nhưng cả nhóm nam lẫn nhóm nữ hai bên ghế sofa đều mang tâm tư riêng, căn bản không ai nghiêm túc lắng nghe hai người họ ca hát.
Khoe khoang tài nghệ cả đêm, mỗi lần nhiệt tình giơ micro lên: “Các bạn ơi, vỗ tay đi!”
Bốn người phía dưới là thế này đây —
Kỳ Tự: lạnh nhạt.jpg
Minh Dao: ngơ ngác.jpg
Tưởng Vũ Hách: xem kịch.jpg
Quản Tinh Địch: bí mật quan sát.jpg
Tức giận ghê.
Thật vất vả nhịn suốt 2 giờ, màn kì quái này cuối cùng cũng kết thúc vì bạn trai của Quản Tinh Địch tới đón cô ấy.
Quản Tinh Địch nói muốn đi, Giản Ninh cũng muốn đi.
Thế là Đại Chí Dương và Tưởng Vũ Hách cũng đều đứng lên.
Ai ngờ Minh Dao cũng đứng dậy theo, “Tôi tôi tôi cũng phải về, ngày mai còn quay phim”.
Mọi người đều cố ý vô tình nhường lại không gian riêng cho Kỳ Tự và Minh Dao.
Tưởng Vũ Hách lại nói: “Kỳ Tự uống rượu, cô Minh biết lái xe mà, hay là cô đưa cậu ấy về đi?”
Minh Dao buột miệng thốt ra: “Không được”.
Tưởng Vũ Hách cười cười, hàm ý sâu xa đi đến bên cạnh cô: “Vậy cô kêu dùm người lái thay tới thì sẽ không phiền đến cô”.
Minh Dao: “……..”
Ngay lập tức hướng mắt về phía 2 cô bạn gái để cầu cứu.
Giản Ninh vừa muốn mở miệng, Đại Chí Dương đã ôm cô ấy đi: “Đừng quấy rầy vợ chồng son nhà người ta hoà giải”.
Giản Ninh mở to 2 mắt nhìn: “…….”
Kỳ thật cho đến bây giờ, cô ấy và Quản Tinh Địch cũng không biết quan hệ giữa Minh Dao và Kỳ Tự là như thế nào, nhưng nhìn ra được có gì đó không ổn.
Không ngờ, hoá ra là một cặp!
Quản Tinh Địch nghe được Đại Chí Dương nói vậy, lập tức ném củi vào lửa: “Thảo nào dạo này cậu hay thất thần, được rồi, hai người trò chuyện đi, tụi này rút lui”.
Minh Dao liều mạng lắc đầu: “Đừng…….A!”
Nhưng mà đã quá muộn.
Nhóm bạn thân bỏ chạy rồi.
Đại Chí Dương và Tưởng Vũ Hách cũng đi.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Phòng VIP chỉ còn 2 người.
Trong nháy mắt không khí trở nên loãng đi, Minh Dao cảm thấy khó thở, hít sâu một hơi, làm bộ thản nhiên quay đầu nhìn Kỳ Tự
Vừa lúc anh cũng thản nhiên nhìn qua.
૮ɦếƭ mất thôi, Minh Dao hoàn toàn không dám nhìn vào mắt anh.
Còn không phải là do làm chuyện xấu nên chột dạ sao, chỉ một quyển nhật ký thôi, trong nháy mắt đã biến Minh Dao thành tội đồ.
Không, là biến thành một người con gái xấu xa đùa bỡn tình cảm của người khác.
Minh Dao nhanh chóng nhìn sang chỗ khác: “Vậy, để tôi gọi người lái thay cho anh”.
Nói xong liền lục túi lấy điện thoại ra.
Ai ngờ Kỳ Tự đứng dậy đi về phía cô: “Không cần”.
Vốn dĩ Minh Dao đang đứng ở cửa, càng lúc anh càng tới gần như vậy, Minh Dao vội vàng lui lại theo bản năng.
Nhưng không có cách nào lui được.
Sau lưng cô toàn bộ đều là vách tường, không có chỗ để trốn rồi.
Hơi thở của Minh Dao lập tức đông cứng lại, nhịp tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ cũng đập thình thịch tán loạn.
Cố gắng giữ cho mình bình tĩnh: “Không cần người lái thay làm sao anh về được, say rượu không thể lái xe đâu”.
Vóc dáng Kỳ Tự rất cao, cụp mắt liếc cô vài giây, khẽ cười.
“Bây giờ em đang diễn kịch sao?”
Minh Dao sửng sốt: “Cái gì?”
“Có gan chơi tôi 3 tháng, bây giờ nhìn tôi một cái cũng không dám?”
Minh Dao: “………”
Minh Dao hận không thể tự dính chặt mình vào tường.
Cô thừa nhận mình có chút chột dạ, nhưng khi Kỳ Tự nói về điều này, dù thế nào thì cô cũng phải tìm về chút mặt mũi cho mình.
Thế là nhanh chóng liếc mắt nhìn anh một cái rồi lại dời đi ngay: “Tôi làm gì mà không dám nhìn anh chứ, tôi chỉ muốn giúp anh gọi người tới lái thay thôi”.
Vừa dứt lời, Kỳ Tự liền Ϧóþ lấy gương mặt cô, nâng lên.
૮ưỡɳɠ éρ bắt cô nhìn anh.
Sức lực không nhẹ, thậm chí Minh Dao còn cảm thấy hơi đau.
Cô bắt đầu bị động tác này làm cho sững sờ, chờ sau khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng xa lạ của người đàn ông, không hiểu sao cô lại mạnh mẽ đón nhận ánh mắt của anh, không hề dời đi.
Cuộc đối mặt này trộn lẫn quá nhiều cảm xúc bên trong.
Cả 2 người đều biết.
Thật lâu sau, Kỳ Tự mới buông lỏng tay, đồng thời ném chìa khoá xe cho Minh Dao.
“Em lái”.
Anh biết cô có bằng lái xe.
Mới vừa rồi lại nói dối.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Minh Dao bị ép cầm chìa khoá xe, giật mình, có chút không hiểu: “Dựa vào cái gì, anh kêu tôi lái thì tôi phải lái chắc”.
“Em lừa tôi, tôi nói cái gì thì em phải làm cái đó, tuyệt đối không phản kháng”. Giọng nói Kỳ Tự nhàn nhạt, nói xong còn liếc cô, “Đây không phải lời thề son sắt mà em từng thề sao?”
Minh Dao: “……….”
Âm thầm vả miệng 100 lần.
OK, làm người có uy tín, Minh Dao cô dám nói dám nhận.
Không phải chỉ là lái xe thôi sao!
Có gì phải sợ.
Minh Dao không nói tiếng nào kéo cửa ra: “Xe đậu ở tầng mấy?”
Hai người vào thang máy đi vào B3, Minh Dao ngồi lên xe, khởi động.
Kỳ Tự ngồi yên tĩnh ở vị trí kế bên tài xế.
Đúng là đêm nay anh uống không ít, có hơi nặng đầu nên chợp mắt một lát.
Minh Dao lái xe ra khỏi bãi đỗ xe mới phản ứng lại, đi đâu đây?
Người đàn ông ૮ɦếƭ tiệt này còn chưa nói địa chỉ nữa chứ!
Minh Dao xoay người muốn hỏi, lại thấy hình như Kỳ Tự ngủ rồi.
Nhìn mấy lần, thấy dáng vẻ đang ngủ của người đàn ông, cô ngậm miệng, nuốt lời nói trở vào.
Minh Dao biết những chỗ Kỳ Tự hay qua đêm, có khách sạn, văn phòng, còn có nhà.
Hai chỗ đầu tiên thì người đến người đi nên không tiện, lỡ như bị người qua đường nhìn thấy rồi chụp ảnh là phiền phức.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đưa anh về nhà.
Minh Dao đã từng đến nhà của Kỳ Tự một lần, cũng may đó là một biệt thự cao cấp nổi tiếng trong thành phố, đến một lần là nhớ kỹ.
Thế là suốt cả đoạn đường, Kỳ Tự nhắm mắt không nói một lời, Minh Dao cũng yên tĩnh đóng vai tài xế.
20 phút sau, cuối cùng Minh Dao cũng chạy đến cửa biệt thự an toàn.
Đỗ xe xong, cô đẩy đẩy Kỳ Tự: “Tới rồi”.
Người đàn ông không phản ứng.
Minh Dao lại dùng sức đẩy: “Tới nhà anh rồi!”
Kỳ Tự lại không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày: “Rót cho tôi ly nước”.
Minh Dao: “………”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Anh coi tôi như dì giúp việc trong nhà anh đúng không?
Vốn dĩ Minh Dao định cởi đai an toàn trực tiếp chạy lấy người, nhưng nếu mặc kệ Kỳ Tự ở trên xe như thế này cũng không tốt, nghĩ nghĩ, cô xuống xe bấm chuông cửa 2 lần, rất nhanh, một dì quen mắt ra mở cửa.
Minh Dao nhận ra, là dì lần đó đi vào kêu cô ăn điểm tâm.
Minh Dao chỉ vào trong xe nói: “Chuyện là, Kỳ tổng uống quá nhiều, dì mau dìu giúp anh ấy vào nhà nhé”.
Nghe xong, dì Trương nhìn vào lối đi bên cạnh chỉ vào đó rồi trả lời: “Cô ơi, có thể phiền cô lái xe xuống tầng hầm được không? Bên đó có thang máy đi thẳng đến tầng 2, để tôi đi nấu canh giải rượu cho cậu chủ trước”.
Minh Dao: “……..?”
Dì ơi, dì sắp xếp mọi việc cũng khá quá trời.
Thở dài một hơi —
Được rồi, cứ coi như mình mắc nợ người đàn ông đáng ghét này đi.
Lúc Minh Dao xuống xe, Kỳ Tự mở mắt nhìn đồng hồ — Đã gần 12 giờ đêm.
Từ nhà đến khách sạn mà đoàn phim của Minh Dao ở, khoảng hơn 20 cây số.
Làm sao để cô ấy trở về một mình vào lúc này được.
Nhíu mày, nhìn thấy Minh Dao quay lại, Kỳ Tự bình tĩnh nhắm mắt lại.
Đối với tất cả những chuyện này Minh Dao không biết gì hết, còn tưởng rằng Kỳ Tự chưa tỉnh. Một lần nữa khởi động oto chạy xuống tầng hầm, thậm chí làm người tốt thì làm đến cùng, còn xuống xe giúp anh bấm thang máy.
Đợi đến lúc cô chuẩn bị quay lại xe gọi Kỳ Tự, lại phát hiện người này vậy mà đã đứng ở sau lưng mình rồi.
Minh Dao giật nảy mình.
“Anh là ma sao, đi không có tiếng động”.
Đáy mắt Kỳ Tự có chút đỏ, một câu cũng không nói, trực tiếp đẩy mạnh cô vào thang máy.
“……….”, Minh Dao nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngu người: “Anh làm gì vậy? Tôi đưa anh về nhà rồi, đừng nói ngay cả phòng cũng không nhận ra nha”.
“Tôi muốn uống nước, rót nước cho tôi rồi mới được đi”.
Minh Dao: “……..”
Đáng ghét.
Minh Dao dằn lại hơi thở dồn dập trong lòng иgự¢, xoay qua chỗ khác để bình tĩnh lại.
Quên đi, không tức giận, không tức giận.
Coi như làm việc tốt mang sự ấm áp đến cho cộng đồng đi.
Cửa thang máy vừa mở Minh Dao liền xông ra ngoài.
Cô cắm đầu đi thẳng xuống tầng 1, tìm nhà bếp và dì giúp việc xin ly nước, rồi quay lại tầng 2.
Kết quả vừa đi đến phòng thì nhìn thấy.
Đen như mực, sao lại không bật đèn thế này.
Minh Dao tiện tay mở đèn bên cạnh, nhìn quanh 4 phía, Kỳ Tự không có ở trong phòng.
Trên giường không có một ai, trong tầm mắt cũng không thấy bóng dáng của anh đâu.
Suy đoán có phải người này uống nhiều rồi đi phòng khác ngủ hay không, Minh Dao đặt ly nước xuống, vừa định chuồn, bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng đóng cửa.
Ngay sau đó, cửa bị khoá trái.
Minh Dao giật mình một cái, vừa mới quay đầu lại đã chìm vào bóng tối.
Đèn đã bị tắt.
Cô có chút luống cuống.
Thân thể vô thức lui về sau: “Kỳ Tự?”
Trong bóng tối, Minh Dao sẽ bị mất cảm giác về phương hướng, cô cứ lùi loạng choạng về sau như con ruồi không đầu vậy, bỗng nhiên vấp phải một thứ gì đó dưới chân, cả người ngã ra sau.
A —
Minh Dao bị mất trọng lượng, kêu thành tiếng, nhưng lại không bị té ngã.
Cô được người ôm lấy.
Trên người anh có mùi rượu.
Là Kỳ Tự.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Bóng tối, sự tĩnh lặng, hơi men, cơ thể nam nữ trưởng thành, khiến nhiệt độ phòng ngủ lặng lẽ tăng lên.
Minh Dao sửng sốt vài giây mới hoàn hồn, cố gắng tránh thoát nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Thật sự cho rằng tôi sợ anh sao? Mau mở đèn lên, tôi còn phải đi”.
Vừa dứt lời, cô liền bị một lực đẩy ngã, tấm lưng nặng nề rơi xuống chiếc nệm mềm mại.
Ngay sau đó, cả người Kỳ Tự cũng hoàn toàn đè xuống, khống chế cô, nhẹ nhàng nói: “Không sợ đúng không?”
Minh Dao giống như một chú gà con nhu nhược, bị diều hâu khổng lồ đè lên người, hoàn toàn không thể động đậy.
Hơi thở mang theo vị rượu của Kỳ Tự như thiêu đốt không khí, Minh Dao có thể cảm giác được nhiệt độ đôi môi anh, mãnh liệt như vậy, cảm giác nguy hiểm đang cận kề từng phút.
Hơi thở của cô bắt đầu trở nên căng thẳng và gấp gáp, nghiêng đầu qua một bên.
“Anh thả tôi ra, nếu không tôi sẽ la lên đó, anh không sợ mấy dì trong nhà xấu hổ sao?”
Nghe vậy Kỳ Tự đột nhiên bật cười.
Trực tiếp khoá chặt 2 tay cô lên đỉnh đầu.
“Em la đi”.
Minh Dao: “……..”
Lần này không thay đổi được nữa.
Cô nóng nảy: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn tôi đưa anh về, tôi đưa, muốn uống nước, tôi cũng rót, còn không cho tôi đi?”
Yên tĩnh một lát, bỗng nhiên Kỳ Tự nhấc người lên, từ đâu đó lôi chăn bông ra, trùm kín Minh Dao lại, rồi tự mình nằm sang một bên.
“Ngủ với tôi một đêm”.
Minh Dao hiểu đúng theo mặt chữ: “…….Anh điên rồi hả?”
Cô vừa nói vừa vặn vẹo muốn rời khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ của Kỳ Tự.
Nhưng người đàn ông lại lù lù bất động mà quấn chặt cô, thản nhiên nói:
“Em còn cử động nữa, tôi thật sự sẽ ngủ em đấy”.
Minh Dao: “……….”
Trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Từ từ.
Anh ấy nói ngủ một đêm, chẳng lẽ chỉ đơn giản là ngủ?
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của dì giúp việc: “Cậu chủ, canh giải rượu đã nấu xong rồi”.
Minh Dao thấy được hi vọng, vội tích cực nói: “Tôi đi lấy giúp anh!”
Kỳ Tự lại trở mình, hoàn toàn ôm lấy cô vào trong lòng: “Ngủ”.
Minh Dao: “……..”
Dì giúp việc cũng đợi ở cửa một lát nhưng không ai đáp lại, rất có mắt nhìn mà không quấy rầy, tự giác rời đi.
Minh Dao giống như con gấu bông bị Kỳ Tự ôm trong lòng, nhìn trần nhà đen nhánh, biết mình tạm thời đi không được.
Nếu lại kịch liệt phản kháng, lỡ khiến thú tính của người đàn ông này nhảy ra thì làm sao bây giờ.
Đàn ông uống rượu xong đều không có lý trí.
Có lý trí sẽ không dẫn người về nhà ngủ chung như thế này.
Hơi thở của Kỳ Tự ngay bên tai, rất nhẹ.
Không biết trôi qua bao lâu, Minh Dao tính tình nhẫn nại cuối cùng cũng chờ được hơi thở đều đều.
Cơ hội tới rồi!
Minh Dao nín thở, muốn lẻn ra khỏi vòng tay của Kỳ Tự, ai ngờ cái ௱ôЛƓ vừa nhích được 1cm, thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đã rơi xuống.
“Đừng nhúc nhích”.
Minh Dao: “……….”
Cứ như vậy bị ép phải rúc vào với nhau, dần dần, Minh Dao cũng yên lặng đi.
Giống như quay về lần trước mình bị thương ở xương cụt nằm ở bệnh viện, đêm đó Kỳ Tự cũng nắm tay mình ngủ.
Rõ ràng chuyện xảy ra chưa lâu, rõ ràng lúc ấy giống như thiếu nữ trải qua mối tình đầu vậy, trong lòng rung động không thôi.
Tại sao bây giờ tất cả đều thay đổi……..
Là bởi vì Kim Đường bỗng nhiên về nước?
Là bởi vì mình bị thua cuộc, bữa tối kia cũng phải dừng lại?
Bởi vì khoảng cách địa vị của nhau?
Hay là…….do quyển nhật ký kia bị bại lộ?
Bất tri bất giác, dường như cả hai đều đã mất đi lòng tin với đối phương.
Trong bóng tối, Minh Dao nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài.
Có lẽ cho tới bây giờ, chẳng có ai đúng ai sai, chỉ là quá nhiều sự trùng hợp oái ăm đưa đến tình hình như hiện tại.
Không biết qua bao lâu, Minh Dao cũng nặng nề rơi vào giấc ngủ. Có lẽ là cả tuần nay gặp phải áp lực quá lớn ở đoàn phim, mỗi ngày đều phải dậy rất sớm, cho nên mới ngủ thẳng một giấc đến 9h30 ngày hôm sau trong vòng tay của Kỳ Tự.
Lúc Minh Dao mở mắt ra, trong chớp mắt còn có chút hoảng hốt, cho rằng mình đang ở khách sạn, tận cho đến khi trở mình nhìn thấy gương mặt đẹp trai của người đàn ông, mới thức tỉnh hoàn hồn nhận ra mình đang ở nhà của Kỳ Tự.
Cô nổ tung ngay tại chỗ.
Minh Dao cô là heo sao? Sao có thể bình tĩnh ngủ đến tận bây giờ?
Ai không biết còn tưởng rằng cô thật sự say mê hưởng thụ chiếc giường của người đàn ông này đó!
Thừa dịp Kỳ Tự còn chưa dậy, Minh Dao cấp tốc và cẩn thận chui ra từ trong vòng tay anh, bước xuống giường.
Tuy rằng 2 người ngủ chung 1 đêm, nhưng thật sự chỉ đơn giản là ngủ mà thôi.
Ngay cả quần áo cũng không cởi.
Một giây Minh Dao cũng không muốn đợi tiếp nữa, vì sợ Kỳ Tự bỗng nhiên tỉnh lại, cô sẽ xấu hổ đến mức dùng cả tay cả chân đào bới biệt thự cho xem.
Lỡ như người này tỉnh dậy rồi cắn ngược lại mình, nói mình cố ý bò lên giường của anh ấy thì có nhảy sông Hoàng Hà cũng không sạch.
Thế là một tiếng trống làm tăng dũng khí, xuống giường chạy mất.
Cô vừa rời khỏi phòng, Kỳ Tự liền mở mắt.
Mấy năm nay dù đi ngủ trễ cỡ nào, đồng hồ sinh học của Kỳ Tự cũng đã luyện thành thói quen tỉnh dậy lúc 7 giờ đúng.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc anh tỉnh dậy lúc 7 giờ, Minh Dao còn đang ngủ ngon lành.
Đầu cũng dựa vào cánh tay anh, ngoan ngoãn như một chú thỏ lông xù, vừa đáng yêu vừa mềm mại.
Không giống một kẻ giảo hoạt lừa đảo anh suốt 3 tháng trời.
Kỳ Tự nhìn mặt cô, thật sự là vừa yêu vừa hận.
Có trời mới biết hôm qua đè cô dưới thân, anh phải dùng ý chí lớn cỡ nào mới khắc chế được sự xúc động.
Trong lòng Kỳ Tự rất rõ ràng, lúc ấy anh xúc động như vậy, không chỉ đơn giản là do sinh lý, mà chủ yếu là do không cam lòng và ham muốn chinh phục.
Tại sao cô ấy lại có thể coi mình như một nhân vật trong sách? Một công cụ người?
Chẳng lẽ anh không có gì đáng để cô thích?
Kỳ Tự xuống giường, đang chuẩn bị đi tắm, dì giúp việc gõ cửa: “Cậu chủ, sáng nay cậu Tưởng cho người đem một quyển sách đến, nói là cậu sẽ cảm thấy hứng thú”.
Kỳ Tự xoay người, lắc lắc cánh tay tê dại đi tới, phát hiện cái gọi là sách, thì ra là kịch bản.
Trang bìa viết <>.
Anh nhíu mày, biết đây là bộ phim Minh Dao đang quay.
Cũng là 3 tháng mà cô ấy xem mình như người trong sách để trải nghiệm.
Kỳ Tự không biết Tưởng Vũ Hách gửi kịch bản qua đây là có ý gì, đúng lúc này, người nọ gọi điện thoại đến.
“Đừng nói làm anh em không nhắc nhở cậu, chiều nay Minh Dao và Kỷ Mộc Dương sẽ quay một cảnh vui”.
Kỳ Tự thản nhiên ném kịch bản xuống giường, đi vào nhà tắm, lãnh đạm nói: “Không liên quan đến tôi”.
Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng cười: “Cậu mở trang 32 trong kịch bản xem nội dung đi, nếu không liên quan đến cậu, thì xem như tôi chưa nói gì”.
Đối phương cúp điện thoại, lúc này Kỳ Tự đã xả nước.
Tạm dừng một lát, vẫn là đi vòng vèo trở về phòng ngủ.
Anh cầm kịch bản lên, mở trang 32, chỉ là tuỳ ý nhìn thoáng qua, vẻ mặt liền thay đổi.
[Cảnh nội khu, phòng ngủ khách sạn, buổi tối]
Cố Viễn từ phòng tắm quấn khăn tắm đi ra, Lâm Vân Vân ngồi ở trên giường thấp thỏm.
Đây là lần đầu tiên của bọn họ.
Cố Viễn tiến lên, dịu dàng hôn Lâm Vân Vân, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Cố Viễn chủ động ૮ởเ φµầɳ áo của Lâm Vân Vân, và đẩy cô ngã lên giường.
Nửa bờ vai của Lâm Vân Vân bị lộ ra.
Cố Viễn từ từ hôn lên thân thể Lâm Vân Vân.
Ánh đèn mờ đi, cận cảnh hình ảnh triền miên]
Kỳ Tự: “………”
Tác giả có lời muốn nói: Công cụ người: Cút, tập này chỉ có tôi mới được diễn OK?