Minh Dao không biết, đây có phải gọi là số phận đã định, mọi chuyện đều có ý trời không?
Đây rõ ràng là định mệnh, tình cờ đêm qua cô muốn viết nhật ký, tình cờ viết đến mệt rã rời, tình cờ buổi sáng vội vội vàng vàng nhét quyển nhật ký vào giữa đống kịch bản rồi đi đến đoàn phim.
Đã quên khoá thì thôi đi.
Còn tự tay đẩy Kỳ Tự vào căn phòng này.
Dâng lời nói dối mà mình đã thêu dệt suốt 3 tháng qua đến trước mặt anh.
Minh Dao ngơ ngác nhìn quyển nhật ký trên giường, đầu óc hoàn toàn rối loạn. Lúc này đừng nói đến tiết tấu, ngay cả một câu hoàn chỉnh cô cũng không nói ra được.
Đã rải quá nhiều lời nói dối phản pháo như vậy, lần này cô không có cách nào để đi đường vòng nữa.
Đây là lời nói dối cuối cùng.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Một khi bị phát hiện, ngoại trừ nằm yên, không có bất kì biện pháp nào.
Minh Dao nín thở thật lâu, khi tỉnh táo nhận thức được tình cảnh của mình, cô quyết định chấp nhận số phận.
Thậm chí lợn ૮ɦếƭ không sợ nước sôi mà cười cười theo.
“Anh cảm thấy, em quan sát…….”
Sắc mặt Kỳ Tự đen đến nỗi Minh Dao không dám nói ra chữ “chuẩn” cuối cùng.
Thậm chí cô còn cảm thấy một giây sau người đàn ông này sẽ lao đến đây và vung tay lên.
Đúng vậy, ai có thể chịu đựng được chứ.
Ai có thể chấp nhận.
Cô gái mà nửa giờ trước mình còn thổ lộ tâm tình, hoá ra trước giờ chỉ xem mình là công cụ người để trải nghiệm vai diễn.
Phòng ngủ lặng ngắt như tờ, yên tĩnh như ૮ɦếƭ.
Lòng bàn tay Minh Dao thấm đầy mồ hôi, nhịp tim nặng nề ứ đọng ở cổ họng, một cử động nhỏ cũng không dám.
Một lúc lâu sau, Kỳ Tự mới nhàn nhạt lên tiếng.
“Cho nên, em cảm thấy anh tìm em, là biến em trở thành thế thân của Kim Đường?”.
Minh Dao không dám trả lời.
“Cho nên, em ở bên anh, chỉ là muốn diễn cho tốt vai diễn Lâm Vân Vân này, muốn biết cảm giác của một thế thân?”
Minh Dao cúi đầu, thì thầm trong lòng —
[Còn hỏi gì nữa, chẳng phải anh đã thấy rồi sao.]
“Tôi đang hỏi em, nói!”, bỗng nhiên Kỳ Tự lên giọng, giọng điệu lạnh đến thấu xương.
Minh Dao biết, chuyện đã đến nước này, không còn cách nào cứu vãn nữa.
Quên đi, tất cả đều là ý trời.
Đây không phải là kết quả mà cô muốn sao, từng người tách ra, không còn dây dưa dài dòng.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Hít sâu một hơi, Minh Dao ngẩng đầu, lần đầu tiên thú nhận lời nói dối của mình:
“Phải”.
Hai người nhìn nhau thật lâu, Minh Dao có thể cảm nhận được bầu không khí dần dần đóng băng, cùng với cảm xúc kềm chế trong mắt Kỳ Tự.
Anh không nói gì hết, mấy phút sau, đột nhiên anh đi thẳng về phía Minh Dao.
Minh Dao cho là, có phải anh quá tức giận nên muốn xử lý mình không, khiến cô sợ hãi lùi lại phía sau, nhắm mắt lại theo bản năng không dám nhìn nữa.
Nhưng cô không chờ được hình phạt trong tưởng tượng.
Tất cả những gì cô chờ được, chỉ là một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Minh Dao mở mắt ra, phát hiện Kỳ Tự đi rồi.
Quyển nhật ký trên giường cũng không thấy.
Căn phòng dường như đã chìm trong tuyết dày mùa đông, thậm chí không khí còn u ám và lạnh lẽo.
Minh Dao ngẩn ra thật lâu, dường như sức lực cả người đã bị rút sạch, cô phải cố gắng giữ lấy cánh cửa trượt mới đứng vững được.
Ánh mắt vừa rồi của Kỳ Tự thật đáng sợ, Minh Dao chưa bao giờ thấy anh như vậy.
Nhất định là anh đã giận thật rồi, Minh Dao biết.
Trong lòng có chút đau buồn.
Nhưng cô thật sự không cố ý, lúc trước Kỳ Tự cho mình quá nhiều tín hiệu hiểu lầm, tất cả những chuyện trời xui đất khiến, đã tạo thành sự khởi đầu của một trải nghiệm sai lầm như vậy.
Tóm lại chính là,
Ý trời trêu người đi.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Trước khi ngủ, Minh Dao trốn ở trong chăn, trong lòng lặp đi lặp lại suy nghĩ là —
Chắc chắn anh ấy sẽ không đến tìm mình nữa.
Ừ, lần này là lời tạm biệt thật sự rồi, Kỳ Tự, Cố Viễn của em.
__
Kỳ Tự thật sự đã kềm chế đến cực điểm.
Có thể nói, khi nhìn thấy cái tên Cố Viễn, anh đã nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ được, mình sống trong thế giới của Minh Dao, chỉ là một công cụ người dùng để trải nghiệm tình cảm nhân vật.
Mỗi một câu nói mà cô ấy nói với mình, đều tuân theo kịch bản, thậm chí còn cố tình dẫn dắt mình đi theo tình tiết để hoàn thành cốt truyện, thuận tiện để cô ấy trải nghiệm.
Quá hoang đường.
Quá buồn cười.
Kỳ Tự có cảm giác bị người con gái này đùa bỡn trong tay.
Tâm tình chán nản đến cực độ, sau khi lái xe thẳng về nhà, dì Trương giúp việc đón anh ở cửa, thuận tiện nhỏ giọng nói: “Bà chủ đến, nói tìm cậu chủ có việc”.
Lúc này Kỳ Tự đã đi đến phòng khách, nhìn thấy Trịnh Dung ngồi trên ghế sofa, không kiên nhẫn kéo cà vạt, coi bà ấy như không khí nói: “Nói với bà ta tôi không rảnh”.
Dì Trương: “……….”
Trịnh Dung chủ động đứng lên, nhìn Kỳ Tự nói: “Dự án resort đó, tôi sẽ không giành với cậu nữa”.
Vốn tâm tình của Kỳ Tự cũng không tốt, lúc này Trịnh Dung còn tới đổ thêm dầu vào lửa.
Anh xoay người cười lạnh lùng: “Bà không giành với tôi, hay căn bản là bà không giành nổi?”
Vốn dĩ Trịnh Dung muốn nói gì đó, nhưng nhìn ra được bà ta đang cố gắng nhịn.
“Cậu nói thế nào cũng được, tóm lại tôi sẽ không tranh giành với cậu”. Không ngờ hôm nay thái độ của bà ta lại hạ thấp như vậy, “Cậu đừng làm tổn thương con trai tôi”.
Kỳ Tự hơi nhíu mày: “Tôi không biết bà đang nói gì”.
“Sáng hôm trước quản gia ở Paris đã gọi điện thoại về, nói bữa sáng đưa điểm tâm đến phòng A Yến thì không thấy người đâu, ngoại trừ hộ chiếu thì không mang gì theo, nhưng tôi đã kiểm tra tất cả các chuyến bay đều không có tin tức xuất nhập cảnh của nó. Kỳ Tự, khu resort tôi cho cậu, cậu giao con trai lại cho tôi đi”.
Một lúc lâu sau, Kỳ Tự mới hiểu được hàm ý của bà ta, nhếch môi cười: “Bà cho rằng tôi giấu nó đi để uy Hi*p bà?”
Trịnh Dung nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói: “Đây cũng không phải lần đầu cậu làm loại chuyện này”.
Kỳ Tự: “……….”
Trong nháy mắt, câu nói này đã khơi gợi lên hồi ức xa xưa của 2 người.
Khi còn bé, có một lần Kỳ Yến đi cùng Kỳ Tự đến một lớp học dạy cưỡi ngựa, cậu ta thấy anh trai mình rất bảnh khi ở trên lưng ngựa, liền la hét muốn thử một chút, Kỳ Tự không lay chuyển được cậu ta, đỡ cậu ấy lên ngựa, nhưng lại xảy ra chuyện.
Kỳ Yến hoạt bát hiếu động không cẩn thận rơi xuống đất, con ngựa bị kinh động dẫm đạp khắp nơi.
Kỳ Yến bị ngã khiến não bị chấn động, Kỳ Tự vì bảo vệ em trai nên cũng bị thương.
Nhưng Trịnh Dung không nhìn thấy, trực tiếp chỉ thẳng vào Kỳ Tự nói anh tuổi còn nhỏ đã biết mượn đao Gi*t người: “Tao biết, tao để ba mày cho A Yến 10% cổ phần nên mày không vui đúng không, mày sợ tương lai A Yến sẽ uy Hi*p tranh giành gia sản với mày có phải hay không?
“Sau này mày không được phép đến gần em trai mày nữa”.
Từ đó về sau, Kỳ Tự bắt đầu tự giác cách xa Kỳ Yến, mới đầu Kỳ Yến không biết nguyên nhân, vẫn cứ thích theo đuôi anh, nhưng sự nhiệt tình của cậu ấy cũng không được đền đáp lại.
Cứ như vậy mấy năm trôi qua, tình cảm giữa hai anh em ngày càng xa lạ.
24 tuổi, Kỳ Tự chính thức tiếp nhận quản lý công ty, năm đó Kỳ Yến 18 tuổi, không nói một lời mà bay ra nước ngoài đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Hiện tại cuộc tranh đoạt hạng mục resort đang diễn ra, Kỳ Yến lại đột nhiên biến mất, Trịnh Dung không thể không đổ tội lên đầu Kỳ Tự.
“Chuyện làm ăn tôi không giành với cậu, hãy trả con trai lại cho tôi, nếu có chuyện không hay xảy ra với nó, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu, ba cậu sẽ càng không bỏ qua”.
Kỳ Tự cảm thấy buồn cười.
Sao hôm nay mình toàn gặp những chuyện hoang đường thế này.
Anh lạnh lùng quay người đi lên tầng 2, vừa đi vừa nói: “Tôi không có hứng thú làm những chuyện tồi tệ như bà nghĩ, thay vì đến đây hỏi tôi, chi bằng tự mình đi Paris tìm xem, xem có phải nó bị tổ chức đen nào đó bắt cóc để làm nô lệ hay không”.
Nét mặt Trịnh Dung biến sắc sợ hãi: “……..Nô lệ?”
“Dì Trương, tiễn khách”.
Không đợi Trịnh Dung tiếp tục nói, Kỳ Tự đã trở về phòng làm việc trên lầu hai, không quay đầu lại.
Kỳ Tự cảm thấy rất mệt mỏi.
Tay chống đỡ trán, nhắm mắt suy nghĩ thật lâu, vẫn là gọi điện thoại cho Kỳ Yến ở Paris, quả nhiên đang trong trạng thái tắt máy.
Anh dừng một chút, lại tiếp tục gọi cho một sĩ quan cảnh sát cấp cao mà mình quen biết ở Paris.
Nói một loạt tiếng Pháp trôi chảy, Kỳ Tự giải thích ngắn gọn tình hình của Kỳ Yến, hi vọng nhận được sự trợ giúp của sĩ quan cảnh sát, điều tra tung tích của em trai mình.
Đối phương hứa hẹn mau chóng cung cấp tin tức cho anh, lúc này Kỳ Tự mới hơi yên tâm.
Bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, Kỳ Tự phiền muộn không thể giải thích được, đẩy cửa ban công ra, châm một điếu thuốc.
Trong làn khói mờ mịt, anh lại mở quyển nhật ký của Minh Dao ra một lần nữa.
Ba tháng qua, cô đã ghi chép hàng tá kinh nghiệm tâm đắc.
— Nhiệm vụ hôm nay (ràng buộc hệ thống kết bạn) Hoàn thành ✅
— Hẹn anh ta đi nghe nhạc, lại còn thất hẹn, tên đàn ông Cố Viễn xấu xa.
— Anh ấy cứu tôi ra từ trong nhà vệ sinh, có vẻ như công cụ người của tôi không xấu xa như vậy.
— Tôi, Minh Dao, hôm nay vì nghệ thuật mà hiến thân, vậy mà lại để tên đàn ông khốn đó hôn!
……….
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Quá nhiều quá nhiều.
Tóm lại mỗi khi đề cập đến Kỳ Tự, tất cả từ ngữ đều là “công cụ người”, “xấu xa”, “tên đàn ông khốn”, “Cố Viễn”.
Chính là, không có Kỳ Tự.
Kỳ Tự nhắm mắt lại, nhịn không được tự giễu cười.
Thì ra mình hôn cô ấy, cô ấy lại cảm thấy đang hiến thân cho nghệ thuật.
Thật ấm ức cho cô ấy mà.
Khó trách từ đó cho đến nay đã lâu như vậy, hoa tai, túi xách, quà cáp mà mình tặng.
Cô ấy chưa bao giờ dùng qua.
Khó trách cả đêm hôm đó cô ấy phải lấy cho bằng được quyển nhật ký này, khó trách cô ấy căn bản không biết làm bánh.
Thì ra, tất cả, tất cả đều là giả.
Từ lúc bắt đầu, cô gái này đã coi việc ở bên cạnh mình là một sự trải nghiệm, chờ thời gian trải nghiệm kết thúc, thảnh thơi xuống sân khấu mà không một phiến lá dính thân (1).
**(1): chỉ những kẻ lăng nhăng không chịu trách nhiệm với ai.
Còn rất có đạo đức nghề nghiệp.
Kỳ Tự nhìn ánh đèn neon phản chiếu ở phía xa một lúc lâu, mới Ϧóþ tắt đầu thuốc.
Em làm tốt lắm, Minh Dao.
__
Sau khi bị Kỳ Tự vạch trần lời nói dối cuối cùng, liên tiếp mấy ngày, anh cũng không còn đi tìm Minh Dao nữa.
Giống như Minh Dao nghĩ, giữa bọn họ khẳng định đã kết thúc.
Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc mình bị lừa gạt nhiều như vậy.
Minh Dao có chút hối hận, vốn là muốn chôn chuyện này vĩnh viễn ở trong lòng, cùng Kỳ Tự gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình (1).
**(1): từ gốc “hảo tụ hảo tán”
Không ngờ cuối cùng lại kết thúc như thế này.
“Ngẩn người làm gì?”, Điền An Ni vỗ vai Minh Dao, “Đạo diễn Tống kêu em nãy giờ, em không nghe thấy à?”
Minh Dao hoàn hồn, hoảng hốt xin lỗi: “Em xin lỗi, vừa rồi mãi suy nghĩ nên thiếu tập trung”.
Điền An Ni không yên tâm, “Hôm nay chị không thể ở lại phim trường với em, chỉ có Nhuế Nhuế ở đây, cho dù gặp phải chuyện gì, nhớ kỹ lời chị nói, không được bốc đồng. Sơ Nguyệt bỏ tiền để vào đoàn, em cho rằng trong lòng đạo diễn Tống không uất nghẹn à, không có cách nào, tư bản định đoạt mà, em tự mình làm tốt là được”.
Minh Dao gật gật đầu: “Em biết rồi ạ”.
Cảnh ngày hôm nay bao gồm Kỷ Mộc Dương, Minh Dao, Sơ Nguyệt, ba người cùng diễn.
Tình tiết là cuối cùng Cố Viễn và Bạch Huỷ đã hoà giải với nhau như mong muốn, một lần trên đường họ gặp Lâm Vân Vân, mạch nước ngầm trong lòng cả 3 người đều dâng trào.
Đạo diễn ra lệnh — Action!
Kỷ Mộc Dương tay trong tay cùng Sơ Nguyệt, âи áι bước ra từ trong xe, hai người nói lời thoại theo kịch bản.
Rất kì quái, hôm nay Sơ Nguyệt lại đọc lời thoại.
Rất nhanh, đến phiên Minh Dao ra sân.
Cô từ bên kia đường bước tới, trong tay cầm vài cuốn sách, sẽ diễn xuất dáng vẻ vội vàng không cẩn thận ᴆụng phải người đã từng yêu.
Cầm 5 cuốn sách dày cộp, Minh Dao dựa theo kịch bản chạy ra và ᴆụng phải Kỷ Mộc Dương.
Còn chưa ngẩng đầu: [Thật xin lỗi, tôi —]
Ngẩng đầu, ánh mắt thay đổi, cảm xúc lập tức dâng trào, Minh Dao đang chuẩn bị nhập diễn và nói câu thoại tiếp theo, Sơ Nguyệt lại hô “ngừng”.
Mọi người: “……….”
Sơ Nguyệt nhìn Minh Dao: “Cô tính đứng như vậy à, cô đứng gần thế này thì che mất tôi rồi, hay là cô muốn diễn phần tôi?”
Minh Dao không xác định được lúc mình lao tới có giành ống kính hay không, đành phải biết rõ bổn phận mà nói: “Tôi xin lỗi, lại một lần nữa nhé”.
Kỷ Mộc Dương cũng an ủi cô: “Không sao đâu, ánh mắt vừa rồi rất tốt”.
Thế là bắt đầu lại lần 2.
Minh Dao lấy sách ra, ᴆụng phải Kỷ Mộc Dương, ngẩng đầu —
Sơ Nguyệt: “Minh Dao, tôi xin cô để ý ống kính được không, được rồi, cảnh này quay 2 người là đủ rồi”.
Đạo diễn Tống ho một tiếng, ra mặt hoà giải: “Mặt trăng, không sao đâu, bên này chúng tôi vẫn chủ động quay cô, cứ giữ góc độ này đi”.
Minh Dao biết Sơ Nguyệt là từ không nói có, nhưng trước khi đi Điền An Ni đã dặn đi dặn lại cô không được gây chuyện, cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, lại bắt đầu lần 3.
Cô đã sẵn sàng bị kêu ngừng lần 3, sự thật đúng là như thế, sau khi Sơ Nguyệt bất mãn 3 lần, cuối cùng Kỷ Mộc Dương cũng lên tiếng.
“Chị thích ống kính như vậy, cảnh này chị quay một mình đi”.
Nói xong kéo Minh Dao đến bên cạnh, đưa cho cô một ly nước.
“Đạo diễn Tống, để chị Nguyệt diễn đi, dù sao chị ấy cũng thích solo mà”.
Mọi người: “………”
Xưa nay đoàn phim chưa bao giờ gặp phải cảnh xấu hổ như vậy, Sơ Nguyệt cũng không ngờ rằng Kỷ Mộc Dương lại giúp đỡ Minh Dao, nhất thời vẻ mặt không nhịn được, đành phải trút hết tất cả cơn giận lên đầu Minh Dao.
“Người mới bây giờ đều tự tin như vậy à, OK, tôi không có vấn đề gì, mọi người cứ tiếp tục trì hoãn đi”.
Nói xong thì đen mặt trở về xe của mình.
Đạo diễn Tống tức giận đến mức quăng kịch bản tại chỗ.
“Cái quái gì vậy, cô ấy là đạo diễn hay tôi là đạo diễn?”
Kỷ Mộc Dương an ủi ông ấy: “Đạo diễn Tống bớt giận”.
Mọi chuyện cũng do mình gây ra, Minh Dao vừa xin lỗi vừa sợ hãi: “Tôi xin lỗi, có thể là tôi đứng không đúng, Nhuế Nhuế —“
Minh Dao lập tức để Nhuế Nhuế đi mua trà sữa đến cho mọi người ở trường quay.
“Đạo diễn Tống, lát nữa tôi sẽ đứng xa một chút, ông đừng nóng giận”.
Bên trong mỗi cảnh quay nội bộ, đều sẽ có 1-2 diễn viên giống Sơ Nguyệt, sau lưng có người, bản thân cũng nổi tiếng.
Kiêu ngạo cực kì, đắc tội không được, lại không nói được.
Những ngày quay sau đó, bầu không khí trong đoàn phim rất thận trọng. Lúc thì Sơ Nguyệt cảm thấy suất diễn của Minh Dao quá nhiều, muốn cắt bớt lời thoại của cô, khi thì lại cảm thấy tính cách của Lâm Vân Vân hay hơn, muốn đổi kịch bản.
Nhiều lần Điền An Ni có chút nhịn không được, muốn đi tìm người đại diện của cô ta để thương lượng, đều bị Minh Dao kéo lại.
Ngành giải trí chính là như vậy, đội trên đạp dưới, không nổi tiếng chính là tội.
Sơ Nguyệt tự tin là vì được nhiều người biết đến, có tư bản nguyện ý dâng lên.
Còn cô thì có gì? Mối quan hệ cá nhân với Điền An Ni?
Từ đầu đến cuối Minh Dao đều nhớ kỹ lời Giang Mẫn Nguyệt đã nói với cô — mọi thứ đều dùng chuyên nghiệp để nói chuyện.
Bị Sơ Nguyệt không ngừng làm khó dễ, thì có thể mài giũa kỹ thuật diễn, lắng đọng lại tính cách.
Vừa xong cảnh diễn hôm nay, Giản Ninh gọi điện thoại đến, hẹn Minh Dao tối nay ra ngoài chơi.
“Thôi, ngày mai mình còn phải quay phim”, Minh Dao từ chối.
Lúc đó Điền An Ni đang đi bên cạnh Minh Dao, nghe được câu này của cô thì hỏi: “Bạn rủ đi chơi à?”
Minh Dao nhẹ gật đầu.
Điền An Ni liền nói: “Đi đi, sáng mai không có cảnh quay của em, 3h chiều thì có một cảnh, khoảng thời gian này em cũng vất vả rồi, cùng bạn bè ra ngoài thả lỏng một chút đi”.
Thế là, sau một tuần khởi động máy, rốt cuộc Minh Dao cũng được phép rời đoàn phim, cùng nhóm bạn thân buông thả giải sầu một lần.
Chín giờ tối, một câu lạc bộ cao cấp nào đó.
Kỳ Tự ung dung đến muộn, Đại Chí Dương trêu ghẹo nói: “Dạo này sao vậy, gọi cậu hoài không được, ngày nào cũng mặn nồng với người trong lòng à?”
Kỳ Tự xắn ống tay áo sơ mi lên, vẻ mặt hờ hững ngồi xuống ghế sofa.
Anh vừa từ một bữa tiệc khác chạy đến đây, người có chút mệt mỏi, mặc kệ Đại Chí Dương trêu chọc, vừa tiến vào liền uống trước một ly rượu.
Vì chuyện tìm kiếm Minh Dao trước đây, Tưởng Vũ Hách cũng biết một chút về sự chia cách của hai người này.
Anh ta cho Đại Chí Dương một ánh mắt, ám chỉ “Cậu đừng nói nữa”.
Đại Chí Dương nhận được tín hiệu, không thể tin được mà trợn to mắt, dùng khẩu hình hỏi: “Cãi nhau hả?”
Tưởng Vũ Hách chỉ vào Kỳ Tự, ám chỉ nói — [cậu thấy cái kiểu bức bối của cậu ta cũng biết chắc là có chuyện rồi được không?]
Sắc mặt Kỳ Tự không được đẹp cho lắm.
Trước kia 3 anh em ra ngoài chơi, mặc dù anh cũng không phải là người nói nhiều, nhưng chưa bao giờ có hành vi quái đản vừa ngồi xuống là uống rượu trước như thế này.
Cái này đủ để chứng minh, trong lòng của anh có chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất khó chịu.
Đại Chí Dương ngồi thẳng lại, lại có ý đồ truyền đạt kinh nghiệm dỗ dành con gái của mình: “Thật ra thì, con gái đều rất dễ dụ, cô bé nhà tôi một tuần có thể giận tôi 7 lần, lần nào mà không phải tôi đi dỗ ngọt chứ. Đàn ông mà, rộng lượng một chút, biết nói ngọt một chút, gọi cô ấy vài tiếng Tiểu Điềm Điềm, lại mua mấy cái túi xách, lập tức ngoan liền. A Hách cậu nói xem, tôi nói có đúng hay không?”
Tưởng Vũ Hách liếc anh ta: “Sao tôi biết, ông đây có bạn gái đâu”.
“Cũng phải, loại người phong lưu cầm thú như cậu thì biết cái gì là tình yêu chân chính”.
……..Tưởng Vũ Hách mặc kệ Đại Chí Dương, dừng một chút, ho 2 tiếng cố ý nhắc nhở: “Nhưng mà, nếu bạn gái tôi ở phim trường đóng phim mà bị người ta khi dễ, tôi cũng sẽ không ngồi yên không nhìn đến”.
Đại Chí Dương phản ứng mau lẹ, lập tức hiểu ý của anh ta, phối hợp nói: “Đó là dĩ nhiên, nếu ai dám khi dễ Tiểu Điềm Điềm nhà tôi, ông đây chơi ૮ɦếƭ hắn”.
Ngừng một chút, cố ý diễn: “Này, người cậu nói không phải là Minh Dao chứ?”
Hai người kia kẻ xướng người hoạ, mà Kỳ Tự một chút phản ứng cũng không có, vẫn tiếp tục uống rượu, như thể không nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của 2 người bọn họ.
Tưởng Vũ Hách và Đại Chí Dương liếc nhìn nhau, trong lòng có lẽ cũng biết.
Xem ra lần này không chỉ là một trận cãi vã đơn giản như vậy.
Bọn họ đều hiểu tính cách của Kỳ Tự, không phải là loại tính toán chi li với con gái, có thể để cho anh ngậm miệng không nói tới Minh Dao, nhất định cô gái kia đã làm chuyện rất quá đáng.
Đại Chí Dương có trí tưởng tượng rất lớn, không cẩn thận thốt ra: “Không phải cậu bị đội mũ xanh rồi chứ?”
Kỳ Tự không vui nhíu mày: “Cậu có thể câm miệng không?”
Nhìn tình huống này, gần như Đại Chí Dương nhận định rằng mình đã đoán đúng, vẻ mặt đau lòng cho người anh em của mình vậy mà lại gặp bất hạnh nhân gian này.
Anh ta vỗ vỗ vai Kỳ Tự: “Anh em ủng hộ cậu, đàn bà không đáng thì quên đi, Tiểu Điềm Điềm nhà tôi cũng là dân Học Viện Điện Ảnh, một giây thôi là có thể giới thiệu cho cậu 1 tá em gái mới”.
Đại Chí Dương nói là làm liền, lập tức ra khỏi phòng VIP gọi điện thoại cho bạn gái:
“Bảo bối, đang ở đâu?”
“Cái gì? Em cũng ở AUGUST? Tầng mấy?”
“Mau lại đây, anh ở tầng 3 phòng 202”.
“Có cô gái xinh đẹp nào độc thân không?”
“Không phải anh, bên chỗ anh có một tên độc thân đang chờ được coi mắt!”
Vì để cho anh em thoát khỏi đau khổ bị đội mũ xanh, Đại Chí Dương bận lên bận xuống, cúp điện thoại hưng phấn quay lại phòng, không có nói cho Kỳ Tự biết mình đã sắp xếp một cuộc xem mắt cho anh, chỉ nói:
“Bái bai thì bái bai, tiếp theo còn hay hơn nữa, anh em sắp xếp cho cậu một sự ngạc nhiên, cậu tỉnh lại coi!”
Kỳ Tự: “………”
Không nói nhiều lời, muốn yên tĩnh uống rượu cũng không được.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Tầng 1 bên kia.
Ngược lại Giản Ninh thì không để ý đến lời nói nhảm ra mắt gì đó của Đại Chí Dương, chỉ là đơn giản đề nghị với Minh Dao và Quản Tinh Địch: “Thật trùng hợp, bạn trai mình đang ở tầng 3, tụi mình lên đó chơi đi”.
Dù sao bây giờ cũng là nhân vật của công chúng, Minh Dao do dự một chút: “Không tốt lắm đâu, bên họ có nhiều người không?”
Giản Ninh nói: “Không nhiều lắm, cũng khoảng 2-3 người thôi, là bạn của anh ấy. Đi thôi, các cậu vẫn chưa gặp bạn trai mình mà, đi làm quen một chút”.
Giản Ninh yêu đương cũng hơn 1 tháng rồi, là bạn thân của nhau, vậy mà Minh Dao và Quản Tinh Địch vẫn chưa gặp mặt người đàn ông kia. Hôm nay tình cờ gặp được, nếu không đi lên chào hỏi thì có điểm hơi vô lý.
Minh Dao đành phải đồng ý.
Rất nhanh, 3 cô gái đã đến tầng 3 phòng 202, Giản Ninh gõ cửa rồi đẩy ra, nhìn thấy Đại Chí Dương, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay: “Chí Dương, em đến rồi”.
Đại Chí Dương vội vàng vẫy tay gọi cô ấy: “Mau vào đi”.
Trong vòng VIP ánh đèn lờ mờ, Minh Dao nhìn thấy 3 người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, cô đi theo sau Giản Ninh bước vào, đang muốn chào hỏi, lại theo thứ tự thấy được một vài bóng dáng quen thuộc.
Nhất là, người ngồi ở giữa kia.
Minh Dao cứng đờ ngay lập tức, không còn dám tiến tới phía trước.
Giản Ninh ngồi xuống ghế sofa, chỉ thấy Minh Dao vẫn đứng im tại chỗ, liền kéo cô đến bên cạnh mình: “Dao Dao, cậu đứng ngốc ở đó làm gì, tới đây ngồi!”
Một tiếng Dao Dao, người đàn ông vẫn luôn cụp mắt đang ngồi trong chỗ tối ngẩng đầu lên.
Cuối cùng Minh Dao cũng không thể tránh né mà đối diện với anh.
Nhịp tim tức khắc không khống chế được mà đập loạn.
Nhưng Kỳ Tự cũng chỉ nhìn cô một cái, liền dời tầm mắt đi.
Lúc này Đại Chí Dương cũng nhìn thấy Minh Dao, khó có thể tin được mà há to miệng: “Ninh Ninh, bạn thân của em, là Minh Dao…..?”
Giản Ninh cũng hơi ngạc nhiên: “Hai người quen nhau?”
Đại Chí Dương hoàn toàn câm miệng, ૮ɦếƭ lặng.
Anh ta quay đầu lại nhìn Tưởng Vũ Hách.
Lại thấy người nọ mỉm cười nhẹ nhàng, điệu bộ xem kịch không chút hoang mang.
Không hiểu sao bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt và buồn bực, khiến người ta khó chịu.
Minh Dao lúng túng đứng bên cạnh Giản Ninh, không biết nói gì cho phải.
Cô nhìn ra được, Kỳ Tự không muốn nhìn thấy cô.
Ở lại đây sẽ chỉ quét sạch sự hưng phấn của mọi người.
Thế là Minh Dao miễn cưỡng gượng cười: “Thật ngại quá, tôi còn có việc, mọi người chơi đi”.
Nói xong cô định rời đi, nhưng vừa quay đầu lại, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau.
“Đứng lại”.
Minh Dao dậm chân tại chỗ.
Căn phòng cũng trở nên yên tĩnh.
“Ngồi xuống”.
Tác giả có lời muốn nói: công cụ người sắp bắt đầu một loạt các thao tác khẩu thị tâm phi
Editor: làm xong chương này muốn ná thở dài gì mà dài dữ. Nhưng mà Kỳ cẩu giận rồi, không biết giận được bao lâu. Được cái giận cũng có uy lắm.