Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân - Chương 14

Tác giả: Tô Tiền Tiền

Quả thật cốt truyện này không diễn ra theo lẽ thường.
Minh Dao ngàn tính vạn tính, cũng không tính được trong văn phòng của Kỳ Tự còn có một phòng ngủ dùng để nghỉ ngơi tạm thời.
Anh có phải là người bình thường không vậy? Không lẽ anh đi ra ngoài ăn bữa cơm cũng tuỳ thân chuẩn bị một phòng ngủ ở quán ăn?
Đối mặt với câu hỏi của Kỳ Tự, Minh Dao biết rằng có trả lời thế nào cũng vô dụng.
Cô phải nói làm sao đây?
Nói mình bị mộng du? Không tìm được đường quay lại 2808 nên tìm tới nơi này?
Không một lời giải thích nào thoả đáng.
Minh Dao dứt khoát phá vỡ chủ đề: “Không phải trợ lý Hà nói anh tan ca rồi sao?”
“Bây giờ anh giống đang đi làm sao?”. Kỳ Tự cảm thấy buồn cười: “Anh đã ngủ rồi, là em xông tới”.
Minh Dao: “………”
“Vậy sao anh không về nhà?”
“Sáng mai anh có chuyến bay lúc 6h40, tăng ca trễ nên không về”.
“Vậy anh cũng nên khoá cửa chứ! Không sợ trộm sao?”
Kỳ Tự thỉnh thoảng mới qua đêm ở văn phòng, tối nay lại tăng ca, chuẩn bị tài liệu cho chuyến công tác quá mệt mỏi nên nhất thời không để ý.
Huống hồ khắp văn phòng đều có máy giám sát đầy đủ, anh không bao giờ lo lắng về vấn đề an ninh.
“Trộm?”. Kỳ Tự từ trên giường đứng lên, chậm rãi dạo bước tới gần Minh Dao, ý vị sâu xa nhìn cô: “Giống như em vậy?”
Này, người này nửa thân trên không mặc áo mà đã đi tới.
Minh Dao đã thoáng nhìn thấy đường cong cơ bắp của anh, tai cô nóng lên, vội cúi đầu xuống, “Dừng lại —! Anh cứ đứng đó nói chuyện là được, đừng qua đây”.
Kỳ Tự dừng lại, cũng không đi tiếp: “Đang ở chỗ của anh mà em yêu cầu không ít nhỉ, nói đi, tại sao tới đây”.
Có hàng trăm con ruồi đang bay tới bay lui trong tâm trí Minh Dao, loạn thành một đoàn, dứt khoát không kiếm cớ nữa, thành thành thật thật thừa nhận: “Tài xế có đem một món đồ của em qua chỗ anh, em lại đang cần gấp nên mới tới lấy, anh đừng nghĩ nhiều”.
Kỳ Tự nhớ lại gì đó, xoay người cầm lấy sổ nhật ký đặt ở đầu giường: “Cái này?”
Minh Dao ngước mắt, trong phút chốc trái tim nhảy tới cổ họng, tay cũng hơi nắm chặt.
Anh ấy có xem nó chưa?
Không đúng, sổ đang khoá!
Vậy là anh ấy chưa xem.
Tuy Minh Dao hoảng hốt, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng bình tĩnh như thường: “Đúng rồi, trả nó lại cho em được không?”
Kỳ Tự đánh giá trên dưới quyển nhật ký đang cầm trong tay: “Là cái gì? Đã trễ thế này còn muốn tìm về?”
Với nhịp tim 120, Minh Dao nói: “Là……một số công thức làm bánh mà em đã ghi lại”.
“Công thức?”
“À”. Vẻ mặt Minh Dao không đổi sắc: “Ngày mai bạn em ghé khách sạn chơi, em muốn làm chút đồ ngọt cho họ ăn, anh không ngại em dùng lò nướng của anh chứ?”
Minh Dao thật bội phục năng lực ứng biến của mình.
Phải một lúc lâu sau lực chú ý của Kỳ Tự mới được dời khỏi cuốn sổ.
Anh hẳn là tin rồi, bước đến và đưa quyển sổ nhật ký cho Minh Dao: “Muốn ăn cái gì cứ kêu nhà hàng làm rồi gửi qua, anh không ngại em dùng lò nướng, nhưng lỡ bị bỏng thì sao?”
“……..”
Người đàn ông này không chỉ hoàn toàn tin những lời ma quỷ của mình, còn quan tâm sự an toàn của mình.
Lương tâm Minh Dao đột nhiên đau nhói.
Cô lấy lại cuốn nhật ký và nắm chặt trong tay, như thể đã giành lại quyền kiểm soát vận mệnh của mình, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
“Vâng, em sẽ chú ý. Em không quấy rầy anh nghỉ ngơi, ngủ ngon”.
Nói xong cô liền đi mở cửa, nhưng Kỳ Tự đã nhẹ nhàng đè lại cánh cửa từ phía sau, “Chỉ vậy rồi đi?”
Ngọn đèn đầu giường mờ mịt ái muội, thân thể người đàn ông hoàn toàn áp ở trước mặt.
Vầng sáng mơ hồ phác hoạ đường nét trên người anh, mờ mờ ảo ảo ái muội đến cực điểm. Minh Dao không dám ngẩng đầu, cố gắng trấn định nói: “Không lẽ anh còn muốn cùng em nói chuyện nhân sinh ngâm thơ đối câu sao? Cũng không phải không thể, nhưng mà bữa khác đi, hôm nay em không rảnh”.
……Phản ứng nhanh chóng, lanh mồm dẻo miệng, biết khéo léo mà lẩn tránh nguy hiểm.
Kỳ Tự không khỏi cười tủm tỉm, nghiền ngẫm nói: “Được, bữa khác”.
Minh Dao vừa mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng thì đột nhiên cảm giác được người đàn ông đã nhét thứ gì đó vào túi cô, rồi nói:
“Mấy ngày anh đi công tác sẽ tương đối bận, nếu có việc gì cần giúp em cứ tìm quản gia, nếu không thì cứ tới đây tìm Hà Chánh, có biết không?”
Anh hiếm khi nói chuyện với Minh Dao bằng giọng điệu này, giọng nói của anh dường như vừa bị ánh trăng hôn qua, tràn ngập sự dịu dàng.
Một tầng gợn sóng vi diệu lắc lư trong lòng cô một cách khó hiểu.
Cô vội vàng rũ mắt quay mặt đi: “Em biết rồi, ngủ ngon”.
“Đi đi”.
……….
Cho đến khi đã ra đến thang máy, tim của Minh Dao vẫn liên tục đập dữ dội.
Giống như vừa chạy ra khỏi một cái Ⱡồ₦g khổng lồ, trên người vẫn còn giữ hương vị nơi đó.
Là Kỳ Tự cho cô, một loại ái muội và sự hoảng loạn không rõ ràng.
Minh Dao chỉ muốn rời khỏi đây nhanh chóng, nhưng đứng ở chỗ ra vào lúc Hà Chánh giúp quẹt thẻ, cô lại ngây ngốc.
Lúc vào phải quẹt thẻ, lúc ra cũng phải quẹt thẻ mà.
Minh Dao gãi đầu, đang nghĩ xem có phải nên trở lên một chuyến không, đột nhiên nhớ đến món đồ mà Kỳ Tự đã nhét vào túi cô.
Ngay lập tức cô lấy nó ra và phát hiện rằng quả thực là một tấm thẻ.
Chẳng qua không hoàn toàn giống với cái của Hà Chánh, thẻ này có khắc một số chữ tiếng Anh trên đó, trông cao cấp và tinh xảo hơn.
Minh Dao thử đặt thẻ vào khu vực cảm ứng, “bíp” một tiếng, cửa mở ra.
………
Minh Dao đoán rằng đây hẳn là một tấm thẻ dành riêng cho Chủ tịch mà Kỳ Tự nắm giữ.
Vậy mà anh lại yên tâm đưa cho cô?
Anh ấy tin tưởng mình đến vậy sao?
Vừa rồi cũng chỉ thuận miệng nói muốn làm bánh, anh ấy liền lo lắng mình sẽ bị bỏng.
Mình không nhắc đến việc quẹt thẻ, anh ấy cũng cẩn thận mà để thẻ vào trong túi mình.
Loại cảm giác thật lòng đối đãi với nhau như tri kỷ hoàn toàn không tìm thấy trên người Cố Viễn.
Minh Dao bước ra khỏi toà nhà văn phòng với tâm trạng phức tạp, làn gió đêm mát lạnh lướt qua gương mặt, cô đứng bên ngoài quảng trường yên tĩnh suy nghĩ —
Bây giờ cô vừa là Minh Dao vừa là Lâm Vân Vân.
Kỳ Tự và Cố Viễn, rốt cuộc có cùng một loại người không?
Minh Dao muốn có câu trả lời, nhưng lại phát hiện ra —
Ngay cả bản thân mình cũng không phân biệt được.

Ngày hôm sau Kỳ Tự ngồi máy bay rời Bắc Kinh.
Chuyện giữa Kỷ Mộc Dương và Minh Dao, nhờ sự can thiệp kịp thời của Kỳ Tự nên không bị phát tán lên Internet, ngay cả các bộ phận truyền thông biết chuyện cũng đã bị chặn. Mọi chuyện dường như chưa bao giờ xảy ra, bắt đầu trong sóng gió và kết thúc trong im lặng.
Đối với sự việc này, Minh Dao thật lòng biết ơn Kỳ Tự.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này thường xuyên ở bên nhau, người này đột ngột rời đi, Minh Dao cảm thấy có chút vắng vẻ và cô đơn khi mỗi buổi sáng thức dậy trên chiếc giường lớn xa hoa.
Cũng may, vào ngày thứ 3 sau khi Kỳ Tự rời đi, Giản Ninh lêu lổng ở Magic City cuối cùng cũng đã trở về.
Người này vừa về đến liền hẹn Minh Dao và Quản Tinh Địch ra uống trà để tâm sự tình chị em.
Ba chị em sau hai tuần gặp lại nhau, Minh Dao nói đùa với Giản Ninh: “Cậu mà còn không quay về thì mình với Tinh Địch phải báo cảnh sát và dán thông báo tìm người đó”.
Giản Ninh: “Đến mức này sao, mình chỉ là đi Magic City chơi mấy ngày thôi mà”.
Lúc nói những lời này Giản Ninh vẫn đang xem điện thoại, ngay cả khoé miệng cũng nở một nụ cười mật ngọt mà cô nàng không nhận ra.
Quản Tinh Địch và Minh Dao nhìn nhau, lặng lẽ đi vòng ra sau Giản Ninh, phát hiện cô nàng đang trả lời Wechat liền đọc theo:
“Ninh Ninh, chiếc túi em thích anh đã đặt rồi, một lát cùng nhau đi ăn nhé — oh shit Giản Ninh, cậu đang nhắn tin với ai?
Giản Ninh nghe vậy lập tức bấm tắt màn hình, “Quản Tinh Địch cậu thật đáng ghét mà, dám nhìn lén mình”.
Minh Dao và Quản Tinh Địch cùng tung tuyệt chiêu nhìn Giản Ninh chằm chằm.
Giản Ninh bị nhìn đến ớn lạnh, chỉ có thể thành thật nhận tội, “Được được mình nói, chẳng phải lần trước mình đâm vào một chiếc oto sao, chính là chủ của chiếc xe đó, anh ấy theo đuổi mình”.
Minh Dao và Quản Tinh Địch đột nhiên hét lên: “Không thể tin được không thể tin được, Giản đại tiểu thư vậy mà lại đang yêu, đã đến bước nào rồi?”
“Cái gì mà yêu”. Giản Ninh lộ ra một chút ngượng ngùng: “Vẫn còn đang trong giai đoạn thử thách, mình vẫn chưa có đồng ý đâu”.
Nói thì nói vậy, nhưng nhắc tới người đàn ông này ánh mắt Giản Ninh lập tức sáng lên.
Tốt nghiệp trường danh giá, có tiền có sắc, điểm mấu chốt chính là —
“Anh ấy rất giỏi nói lời âu yếm nha, không thấy mình là sẽ nhắn tin nói nhớ mình, ngại ૮ɦếƭ được”.
Quản Tinh Địch: “Oẹ —“
“Nôn cái đầu cậu ấy”. Giản Ninh không phục: “Lúc trước cậu yêu đương không phải cũng khoe khoang với tụi mình như vậy sao”.
Minh Dao nhìn hai người nói chuyện với nhau bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đừng cãi nữa, hai cậu đều không phải là người mà”.
Lúc trước ba chị em từng thề ai yêu trước là chó.
Kết quả Quản Tinh Địch là chó đầu tiên, hiện tại Giản Ninh cũng không chịu thua kém mà chuẩn bị thành chó số 2.
Còn một mình Minh Dao ở lại với những nhọc nhằn của cuộc đời.
Vừa nãy mới còn cãi nhau, lúc này hai người bạn gái lại ở cùng trận tuyến, giọng điệu như mẹ già khuyên nhủ Minh Dao: “Dao Dao, đừng ở một mình nữa, nói chuyện yêu đương đi, thật sự rất thơm”.
Minh Dao: “……….”
Cũng không biết tại sao mà trong đầu đột nhiên xuất hiện gương mặt của Kỳ Tự.
Minh Dao thất thần.
Ở một khía cạnh nào đó, có phải mình và anh ấy đang yêu nhau dưới vỏ bọc bạn bè không?
Chắc là không phải đâu.
Giản Ninh cũng có nói, đối tượng của cô ấy chỉ cần một phút không thấy cô ấy là sẽ nói nhớ.
Kỳ Tự chưa bao giờ như vậy.
Anh ấy đi được vài ngày, ngoài những lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, cũng không nói với mình chuyện gì vượt quá phạm vi bạn bè.
Anh ấy thật sự tuân thủ nghiêm ngặt hiệp ước bạn bè mà mình đã nói lúc đầu, không vượt qua ranh giới nào cả.
Minh Dao cắn ống hút và uống một hơi cạn sạch, “Mình không thèm, đàn ông có gì tốt đâu, mình chỉ muốn đóng phim cho thật hay thôi”.
Hai cô bạn nghĩ nghĩ, một trái một phải nịnh nọt:
“Vậy cậu nhanh nhanh phấn đấu đi, tụi mình chờ ôm đùi”.
Minh Dao: “……….”
Sau khi dùng cơm với hai chị em, Minh Dao đang chuẩn bị về khách sạn, đột nhiên Điền An Ni gọi cho cô và nói với cô về kế hoạch mới nhất.
“Mấy ngày nữa cho em chụp tuyên truyền, sau đó thông báo chính thức về việc ký hợp đồng, xác thực Weibo này kia…..ngoài ra chị có một trợ lý cho em, tối nay chị dẫn cô ấy đến gặp em để làm quen một chút”.
“Tối nay?”
“Đúng vậy, mấy tháng này chị không sắp xếp hoạt động nào cho em, trước tiên cùng chị đi xã giao, tối nay dẫn em đi tham gia tiệc của mấy nhân vật lớn”.
Minh Dao có chút kháng cự: “………. Chị”.
Điền An Ni biết cô băn khoăn: “Chị đi theo mà, sợ cái gì”.
Minh Dao cũng hiểu, đừng nói ở lĩnh vực giải trí, hiện nay quan hệ con người trong bất kỳ ngành nào đều là kỹ năng rất quan trọng.
So với nhiều người cô đã may mắn lắm rồi, có Điền An Ni giúp cô sàng lọc, tránh cho những buổi xã giao không cần thiết.
Minh Dao đồng ý: “Dạ”.
Chín giờ tối, một câu lạc bộ cao cấp.
Minh Dao trang điểm một chút dựa theo phân phó của Điền An Ni, lúc đến hội sở trợ lý Nhuế Nhuế đã chờ ở cửa.
Tuy rằng hai người đã kết bạn qua Wechat, nhưng nhìn thấy người thật trước mắt, Nhuế Nhuế vẫn không khỏi trầm trồ:
“Chị Minh Dao người thật ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh nữa”.
Minh Dao khiêm tốn cười cười, nhìn phía sau: “Chị An Ni đâu?”
Nhuế Nhuế nói: “Chị ấy lên trước rồi, chúng ta đi thôi”.
Trên đường đến phòng riêng, Minh Dao mới biết được từ miệng Nhuế Nhuế rằng bữa tiệc đêm nay vốn là của Tưởng Vũ Hách.
Giải trí Á Thịnh gần như là công ty dẫn đầu trong lĩnh vực giải trí trong nước và hiện đang hợp tác với Hàn Quốc để sản xuất một chương trình tài năng rất được yêu thích, buổi tiệc lần này, cũng là để đón gió tẩy trần cho đội ngũ chế tác đến từ Hàn Quốc.
Không biết như thế nào nhưng nghe nói đây là tiệc của Tưởng Vũ Hách, ngay lập tức Minh Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô hiểu cảm giác an toàn này không phải đến từ Tưởng Vũ Hách, mà là Kỳ Tự ở phía sau Tưởng Vũ Hách.
Căn phòng sang trọng trên tầng hai của hội quán có thể chứa 30 người đến giải trí cùng lúc.
Khi Minh Dao bước vào đã có hơn chục người ngồi trong phòng, cô nhìn thấy Tưởng Vũ Hách ở vị trí chính giữa, cúi đầu nói chuyện với một người đàn ông đeo kính râm bên cạnh.
Nhuế Nhuế dẫn Minh Dao ngồi xuống ghế sofa, “Chị An Ni đang nói chuyện với giám đốc Lưu ở bên kia, chúng ta đợi một lát vậy”.
“Được”. Đây là lần đầu tiên Minh Dao tham gia kiểu xã giao thế này, cô lặng lẽ quan sát xung quanh, “Nhiều người như vậy à, mọi người đều quen nhau sao?”
“Ôi, đã đến đây rồi thì từ không quen cũng sẽ thành quen thôi”. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Nhuế Nhuế rót cho cô một ly: “Đừng căng thẳng, tất cả tiệc tùng trong giới đều như vậy. Đợi lát nữa chị An Ni dẫn chị đi kính rượu một vòng là xong, vài lần là quen thôi”.
Thật ra Minh Dao không phải căng thẳng, giống như lời Nhuế Nhuế nói, chỉ là cô không quen thôi.
Cô đứng dậy và nói nhỏ: “Chị đi vệ sinh sẽ quay lại ngay”.
Nhuế Nhuế: “Cần em đi cùng chị không?”
“Không cần đâu”.
Muốn đi vệ sinh phải bước ra ngoài vài bước, tuy là cũng ở trong phòng nhưng là một không gian riêng biệt, rất riêng tư.
Đi đến đây thì tiếng nhạc trầm hơn hẳn. Minh Dao đang dặm lại lớp trang điểm ở bồn rửa tay, định quay lại thì đột nhiên Kỷ Mộc Dương đi vào.
Cậu ta ngạc nhiên: “Minh Dao? Sao em cũng ở đây?”
Đột nhiên nhìn thấy Kỷ Mộc Dương, Minh Dao cũng có chút ngoài ý muốn, cô ngượng ngùng cười cười: “Chuyện là, người đại diện dẫn em đến để học hỏi”.
“Em đã ký hợp đồng với An Ni?”
“Vâng”.
“Khá tốt, chị ấy rất giỏi đưa người mới lên”.
“…….Vâng”.
Hai người lúng túng nói chuyện, Minh Dao sợ Điền An Ni tìm mình, vừa định rời đi thì Kỷ Mộc Dương đột nhiên nói: “Minh Dao, chuyện lần trước anh xin lỗi, khiến em gặp rắc rối”.
Minh Dao ngơ ngẩn, sau đó cười xua tay: “Không sao, sao phải xin lỗi, là anh có ý tốt giúp em chuyển nhà mà”.
Kỷ Mộc Dương gật gật đầu, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi tới trọng điểm —
“Em với Kỳ Tự của SG, ở bên nhau?”
“Sao ạ?”
Minh Dao chỉ vào tai mình, ý nói âm thanh bên ngoài quá lớn, cô nghe không rõ.
Cô nghe thấy được, chỉ là giả vờ như không nghe thôi.
Vì câu hỏi này, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Quan hệ hiện tại giữa cô và Kỳ Tự quá phức tạp, một hai câu không thể nói rõ, cũng không cần phải giải thích với người khác.
“Đàn anh, chị An Ni có thể đang tìm em, em phải ra ngoài rồi”.
Minh Dao nói xong liền rời đi, vừa đi được hai bước, Kỷ Mộc Dương đã gọi cô từ phía sau:
“Minh Dao”.
Sao Kỷ Mộc Dương lại không nhìn ra Minh Dao đang cố tình tránh trả lời câu hỏi chứ.
Cậu ta thở dài: “Có một số điều anh không tính nói, nhưng nhìn đến em vẫn không thể nhịn được. Anh không biết em và Kỳ tổng đã đến bước nào, nhưng anh nghe nói anh ta có một vị hôn thê là nghệ sĩ dương cầm. Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ấy đột nhiên xuất ngoại đi tu nghiệp.
“Năm ngoái anh đã gặp cô gái đó ở văn phòng của Tưởng tổng, cô ấy…..rất giống em”.
“Minh Dao, anh hi vọng em được tốt, không muốn em trở thành công cụ để người khác lấp đầy nỗi cô đơn của họ”.
Minh Dao chỉ đứng đó nghe, cũng không quay lại nhìn.
Sau vài giây, cô quay lại và cười nhẹ: “Cám ơn anh, em biết rồi.”
Quay trở lại phòng, âm nhạc đang tiếp tục duy trì bầu không khí náo nhiệt, nhưng tai Minh Dao dường như đã mất đi âm thanh. Chỉ còn câu nói của Kỷ Mộc Dương văng vẳng bên tai cô.
Hoá ra không phải là bạch nguyệt quang, mà là vị hôn thê.
Chắc hẳn Kỳ Tự rất đau đớn khi phải chia xa.
Lý do của cuộc chia ly là gì?
Gia đình không cho phép, tình cảm thay đổi, hay điều gì khác?
Vậy cho nên người khác đều nhìn ra, ám chỉ một cách hoa mỹ rằng mình chỉ là công cụ mà Kỳ Tự dùng để lấp đầy nỗi cô đơn, vậy mà mình chỉ vì sự chu đáo nhỏ bé kia mà rung động.
Thôi, thế thân như cô vì sao lại muốn tự mình đa tình.
Minh Dao đang miên man suy nghĩ, Nhuế Nhuế vỗ vỗ vào chân cô: “Chị Dao, chị An Ni kêu chị qua đó kìa”.
Minh Dao hoàn hồn thì thấy Điền An Ni ở phía đối diện đang vẫy tay gọi cô, cô cầm nước uống nhanh chóng bước qua.
Dường như Điền An Ni đã uống rất nhiều, chị ấy đã trở thành đối thủ của các ông lớn.
Điền An Ni dắt Minh Dao đến bên cạnh và nhiệt tình giới thiệu: “Nhà sản xuất Ngô, đây là em gái của tôi, về sau nhờ ông quan tâm nhiều hơn. Minh Dao, đây là nhà sản xuất Ngô”.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói vừa rồi của Kỷ Mộc Dương, đại não của Minh Dao có chút trống rỗng, cô cười cười: “Xin chào sản xuất Ngô, nhờ ông chỉ giáo.”
“Đây là giám đốc Lưu”.
“Xin chào giám đốc Lưu, nhờ ông chỉ giáo”.
Cứ như vậy, Minh Dao đi theo Điền An Ni bắt đầu từ phía bên trái, đi được nửa đường thì bỗng nhiên vướng phải chân của ai đó, suýt nữa thì ngã, toàn bộ rượu đang cầm trên tay đều bị đổ.
Đổ vào chân một người đàn ông.
“……..”
Minh Dao không kịp nhìn xem bị ai vướng ngã, chỉ vội vàng rút giấy ra lau, lại nghe thấy giọng nói âm dương quái khí quen thuộc —
“Cô đang làm gì vậy Minh Dao? Cố ý à?”
Minh Dao ngơ ngẩn, trực giác không đúng, cô ngước mắt lên nhìn.
Sau đó cô mới phát hiện ra chính là Trần thiếu gia, người đã bị cô từ chối trước đó.
Người đàn ông này tên Trần Kim Vũ, giờ phút này đang cà lơ phất phơ ngồi trên sofa, ôm Trần Dung ở bên cạnh. Rõ ràng là một tra nam và một tiện nữ còn làm ra vẻ âи áι.
Xém chút là Minh Dao phát ra âm thanh nôn mửa.
Điền An Ni không biết chuyện giữa Minh Dao và hai người này, giải vây nói: “Trần thiếu gia cũng ở đây? Dao Dao không phải cố ý, để cô ấy kính cậu một ly được không?”
Điền An Ni nói xong liền ra hiệu Minh Dao kính rượu.
Nhưng Minh Dao không thể cúi đầu.
Rõ ràng người mới nãy ngáng chân cô là Trần Dung, cô ta chính là muốn Minh Dao xấu mặt.
Quả thật, Trần Dung vẫn còn nhớ sự sỉ nhục lúc cô ta bị đuổi đi ở bữa tiệc sinh nhật của Kỷ Mộc Dương lần trước, cô ả còn nói những lời khó nghe về Minh Dao trước mặt Trần Kim Vũ.
Hôm nay có cơ hội đương nhiên phải quay lại phản nhục.
“Làm sao dám để Minh Dao kính rượu chúng tôi chứ, người ta là đại minh tinh, trước đây còn chướng mắt bạn trai tôi, nói anh ấy cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không xứng với cô ấy.”
Minh Dao: “……….”
Cô nói những lời này khi nào?
Cuối cùng thì Điền An Ni cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, có quá nhiều người ở hiện trường, chị ấy không muốn làm mọi thứ trở nên xấu xí nên rót một ly rượu và mỉm cười: “Sao Dao Dao có thể nói như vậy, chắc chắn chỉ là hiểu lầm thôi. Nào, Trần thiếu gia, ly này tôi kính cậu”.
Trần Kim Vũ phớt lờ Điền An Ni, thậm chí còn thản nhiên cùng người bạn bên cạnh buông lời chế nhạo:
“Lần trước còn cùng ông đây chơi trò giả thanh cao, bây giờ còn không phải là muốn qua đây kính rượu sao, cái gọi là hoa khôi học đường của Học Viện Điện Ảnh, chỉ cần giá cả thích hợp, bảo đảm càng chơi càng phóng túng”.
Trần Kim Vũ là thiếu gia nổi danh trong giới, thuộc dạng nhà giàu mới nổi có tí tiền, thích đầu tư vào điện ảnh để bao mấy nữ minh tinh.
Người không có phẩm vị, lời nói ra cũng tự nhiên thô bỉ thấp kém.
Người bạn bên cạnh nở một nụ cười gượng gạo, vẫn chưa phụ hoạ với hắn.
Trần Kim Vũ nói xong thì nhìn Minh Dao, vỗ vỗ vào chân mình: “Muốn uống cũng được, ngồi xuống đây”.
Đương nhiên Điền An Ni biết tính cách của Trần Kim Vũ, nhưng cô không thể ngờ rằng hắn sẽ trực tiếp sỉ nhục Minh Dao như vậy.
Chị ấy có một nguyên tắc đối với nghệ sĩ của mình, bất luận trong bất kì trường hợp gì, vẫn phải bảo vệ tôn nghiêm của nghệ sĩ. Huống chi người này còn là con gái của Giang Mẫn Nguyệt.
Sắc mặt Điền An Ni lập tức trầm xuống, chị ấy đang định khiển trách vài câu thì rượu trong tay đột nhiên bị Minh Dao ςướק đi.
Ngay sau đó, người đàn ông đang đắc ý trước mặt bị xối ướt đầy đầu.
Trần Kim Vũ ૮ɦếƭ lặng, rượu đang chảy xuống theo từng sợi tóc, hắn không thể tin được mà nhìn Minh Dao: “Mẹ nó cô dám tạt tôi?”
Phòng VIP vốn vẫn đang sôi động đột nhiên an tĩnh không ít, mọi người ngồi trên số sofa đối diện cũng đang nhìn qua.
Minh Dao cũng không biết mình đang phát tiết cảm xúc gì, dường như vẫn thấy chưa đủ, xoay người cầm ly rượu trên bàn tạt vào Trần Dung, nợ mới nợ cũ cùng nhau tính.
“Hai người đều là kẻ để tiện, giữ chặt nhau tới ૮ɦếƭ đi đừng buông ra, nếu không chỉ làm người khác ghê tởm”.
Điền An Ni: “……..”
Âm nhạc tại hiện trường ngừng hẳn.
Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Trần Kim Vũ có bao giờ chịu qua loại tức giận này, lập tức nổi trận lôi đình đứng lên, có khí thế muốn đánh người.
Kỷ Mộc Dương nghĩ thầm không ổn rồi, vừa định đứng dậy bước tới giúp Minh Dao giải vây, bỗng nhiên người vẫn đang xem náo nhiệt Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng lên tiếng.
Trần Kim Vũ dừng động tác, quay đầu lại.
Dù tức giận nhưng ít nhất điểm mấu chốt và lý trí hắn vẫn phải có. Bất cứ ai đang ngồi ở hiện trường đều có thể đắc tội, nhưng Tưởng Vũ Hách thì không được.
Tưởng Vũ Hách dựa vào sofa, hứng thú hỏi: “Thật muốn xuống tay à? Người ta là con gái đấy”.
“Con gái thì sao, cô ta là cái gì mà dám hất rượu em? Con gái em cũng đánh”.
Tưởng Vũ Hách cười một tiếng: “Được”.
Anh ấy lấy điện thoại ra không chút do dự và thực hiện một cuộc gọi.
“Đang bận? Không có gì, chỉ muốn nói cho cậu một tiếng —“
“Có người nói muốn đánh cô gái nhà cậu kìa”.
Tác giả có lời muốn nói: Tưởng đại lão: Tôi có công trợ giúp như vậy, tính trả ơn tôi thế nào đây?
Kỳ cẩu: Kêu Tô Tiền Tiền viết một câu chuyện dài tỉ mỉ chuyện cậu không biết xấu hổ mà đeo đuổi vợ cậu.
???
Vì vậy bài viết của Tưởng đại lão << quyết tâm đoạt được em >> nằm ở chuyên mục đó, nhìn tên bài viết là các bạn sẽ hiểu ngay. Nhanh đi cất giữ một đợt sóng nào ~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc