Thổ Lộ. Sáng sớm thứ 7, Vân Điệp mặc bộ đồ mới thật thoải mái do Vu Kiệt mua cho cô, nhẹ nhàng đi xuống lầu ăn bữa sáng. Viên Loan Anh nhìn cô liếc mắt một cái.
– Muốn đi ra ngoài?
Vân Điệp cười ngọt ngào:
– Vâng! Cùng bạn đi ăn thịt nướng.
– Hình như gần đây con thường xuyên không có ở nhà thì phải?
– Ba mẹ biết ư? – Vân Điệp lè lưỡi.
– Con nghĩ mọi người không có chú ý đến điều này chứ! – Cô cầm lên ly sữa đậu nành
– Bình thường con đều đến nhà bạn để học bài, còn ngày nghỉ thì ra ngoài đi chơi.
Cảnh Vân Nghê hừ nhẹ một tiếng:
– Thi đại học chỉ còn nửa năm mà em còn có thời gian ra ngoài để đi chơi?
Vân Điệp cầm ly sữa đậu nành để xuống:
– Nhưng em vẫn đang rất cố gắng học tập mà! Đợt thi thử vừa rồi, môn toán em được 52 điểm luôn!
Cảnh Giới Khiên cầm tờ báo che khuất cả khuôn mặt, Cảnh Thụy Văn lắc đầu thở dài, Cảnh Vân Nghê hai mắt trợn trắng, Viên Loan Anh thì miễn cưỡng nở nụ cười, nói:
– Thật? Như vậy…cũng không tồi.
Chỉ có Cảnh Thụy Võ kinh ngạc nhìn Vân Điệp chằm chằm.
– Chị thật sự đạt được 52 điểm toán?
– Ừ! – Vân Điệp đắc ý gật đầu
– Nhưng là…tại sao đột nhiên lại..
– Đợt thi thử lần trước, chị đứng đầu toàn khối đấy! – Cô lại nói ra câu khiến cho người khác phải kinh ngạc.
Cảnh Giới Khiên lập tức buông tờ báo xuống còn Viên Loan Anh thì kinh ngạc mở lớn miệng.
– Đứng thứ 13 toàn trường. – Vân Điệp tiếp tục “nhàn nhạt” nói.
Cảnh Thụy Văn nhìn lại, Cảnh Vân Nghê ngạc nhiên.
– Cô giáo Phương nói, nếu con có thể liên tục tiến bộ như thế này thì đi thi đại học sẽ không có vấn đề gì!
Vân Điệp để ly sữa đậu nành xuống.
– Con muốn thi ngành xã hội học, được không ạ?
Tất cả đều im lặng, Cảnh Thụy Võ như có suy nghĩ nhìn chị hai mình đã không còn tự ti như ngày xưa, chị đang thản nhiên nhìn lại mọi người để xin ý kiến.
Nhưng sao cậu lại có cảm giác cho dù mọi người đều phản đối thì chị cũng sẽ kiên trì với ý kiến của mình nhỉ?
Cậu không rõ gần đây có chuyện gì xảy ra hay không?
Mấy ngày nay, cậu phải đi thi liên tục cho nên không có thời gian chú ý đến chị, nhưng cậu thật cao hứng khi nhìn thấy chị hai đang thay đổi, vì thế cậu là người cho ý kiến đầu tiên.
– Không sai a! Phục vụ con người, giúp sức cho xã hội thật thích hợp với tính cách của chị.
Cậu quay lại nhìn những người còn lại
– Mọi người thấy đúng không?
Đúng hay không?
Không biết, mọi người vẫn còn vì thành tích “không thể tin được” của Vân Điệp mà trợn mắt há hốc mồm.
Thành tích của cô không phải luôn luôn đứng cuối sao?
Lúc may mắn thì ngẫu nhiên lên hạng được một chút nhưng sẽ lập tức xuống lại.
Lòng của bọn họ đều đã sớm ૮ɦếƭ, nhưng hiện tại như thế nào lại đạt hạng nhất, sao có khả năng nằm trong top 100 học sinh đứng đầu toàn trường?
Bọn họ chỉ có thể ngơ ngác gật gật đầu.
– Nhưng là… – Cảnh Thụy Võ nhìn cô tò mò
– Thành tích của chị sao lại đột nhiên tăng lên như vậy thế?
Vân Điệp thần bí nháy nháy mắt.
– Có người giúp ta học thêm đó!
Cảnh Thụy Võ càng ngạc nhiên.
– Học thêm? – Không ngờ thật sự có người có biện pháp giúp chị học thêm giỏi như vậy?
– Ừ. – Vân Điệp thuận miệng lên tiếng, nâng cổ tay nhìn đông hồ.
– A! Đã đến giờ, con phải đi đây ạ!
– Là ai giúp chị học thêm? – Cảnh Thụy Võ lên tiếng hỏi cô từ phía sau.
Cậu thực sự rất bội phục người có thể làm cho cái đầu hay quên của chị trở thành như bây giờ, nhất là trong thời gian ngắn như vậy mà đạt được thành tích này.
– Chúng ta có quen hay không?
– Mọi người không biết là ai đâu! – Vân Điệp thay giày ở cửa nhà.
– Không biết?
Cảnh Thụy Võ nhíu mày suy nghĩ. Chị hai hầu như không có bạn, khi nào thì tự nhiên xuất hiện một người bạn giúp chị học thêm nhỉ…
Đột nhiên, ý nghĩ chợt xuất hiện, cậu vội hỏi:
– Là nam hay nữ?
– Nam.
Vân Điệp mở cửa đi ra ngoài, do dự một chút cuối cùng cô vẫn quay đầu lại nói:
– Là bạn trai của chị.
Hả!?
Rầm! Cánh cửa đóng lại.
Bạn trai!?
***
Vu Kiệt vội vàng nhóm lửa, Vân Điệp ở một bên không giúp được gì còn gây thêm trở ngại, Vu Kiệt đành phải kêu cô đi chào hỏi người lạ đang nướng thịt ở bên cạnh, làm xong hết mọi thứ mới cho cô quay về.
Vân Điệp vừa cho tương ớt lên chân gà nướng vừa lén nhìn Vu Kiệt đang ngồi nghiên cứu góc chụp ảnh đẹp ở đối diện.
– Vu Kiệt.
– Sao?
Chần chờ một lúc lâu, Vân Điệp mới ngập ngừng nói:
– Em…em mới nói với mọi người trong nhà là em đang có bạn trai.
– Thật sự?
Vu Kiệt vẫn như cũ chụp ảnh.
– Bọn họ có nói muốn gặp anh hay không?
Vân Điệp hơi hơi sửng sốt:
– Không có.
Lập tức cô nhịn không được hỏi:
– Anh có tức giận hay không?
– Tức giận? Anh vì sao phải tức giận chứ? – Anh không hiểu hỏi lại.
– Em…em không có hỏi qua ý kiến của anh mà đã…
– Vì sao muốn hỏi ý kiến của anh? – Anh càng buồn bực.
Vân Điệp gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
– Em…em cũng không biết.
Vu Kiệt nhìn cô liếc mắt một cái, liền hiểu rõ, cầm máy ảnh để xuống rồi đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, lấy tay ôm cô.
– Tiểu thư, hai ta là quang minh chính đại yêu nhau, không cần lo lắng đến người nào hết, biết chưa?
– Em biết, nhưng là…
– Anh chưa bao giờ chính thức làm quen với những người con gái khác, em chính là người bạn gái đầu tiên và anh cũng hy vọng là người cuối cùng.
Vân Điệp ngạc nhiên.
– Sao?
Ánh mắt Vu Kiệt nhìn về dòng suối nhỏ đang chảy róc rách ở phía trước.
– Anh luôn theo cảm giác của chính mình để làm việc, lựa chọn ngành để thi đại học là một ví dụ, quyết định địa điểm công tác cũng như vậy, hướng em yêu cầu làm bạn trai của em cũng thế.
Anh quay đầu lại nhìn cô chăm chú.
– Tuy rằng chỉ có 4 tháng ngắn ngủi nhưng lòng của anh nói cho anh biết quyết định này là chính xác. Thích em đến nỗi không muốn buông em ra, loại cảm giác kì diệu này từ ít cho đến nhiều làm cảm giác của anh ngày càng mãnh liệt, mỗi lần nhìn em về nhà, tim của anh lại ẩn ẩn đau bởi vì anh không muốn cùng em tách ra, cho dù chỉ là một buổi tối đi chăng nữa.
Anh hít một hơi thật sâu.
– Cho nên khi anh hỏi bản thân rằng đến lúc anh phải rời khỏi Đài Loan thì anh nên làm cái gì bây giờ? Trong lòng anh ngay lập tức hiện ra một đáp án… – Anh muốn mang em đi!
Vân Điệp kêu lên một tiếng, anh cười sờ sờ khuôn mặt của cô.
– Thế nào? Em không có nghĩ rằng anh sẽ để em lại ở đây một mình chứ? Hoặc nghĩ rằng anh chính là đùa vui với em?
– Không, không phải, em chỉ là…không có nghĩ xa đến như vậy…
– Anh biết, em là người nhát gan.
Anh dơ tay ngăn cản sự lên án của cô.
– Hãy nghe anh nói. Bắt đầu từ lúc 10 tuổi, anh đã tự mình lập ra kế hoạch cho tương lai, kết hợp với cảm giác của mình, tất cả diễn ra rất tốt đẹp. Mà em, bất tri bất giác đã trở thành mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc đời anh, một mục tiêu không thể không thực hiện! Có lẽ em không có lo lắng xa đến như vậy, nhưng là anh hy vọng em có thể biết và cũng thử suy nghĩ đến, nghĩ đến khi trưởng thành, anh sẽ đem chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của em, đề nghị em làm bạn với anh cho đến suốt đời.
Anh ôn nhu cười cười:
– Em nguyện ý không?
Nguyện ý cái gì? Cùng anh cảm nhận cuộc sống? Hay là đồng ý cho anh đeo nhẫn vào tay cô?
Hoặc là làm bạn với anh cho đến suốt đời?
A! A! Mặc kệ là gì đi chăng nữa, cô đều nguyện ý tất cả!
Cô gật đầu một cái thật mạnh, làm cho ý cười của anh càng sâu thêm.
– Tốt lắm, thưởng cho em.
Thưởng cho?
Hai mắt của cô mở thật to nhìn đầu anh đang cúi xuống, âm thanh reo hò hoan hô bốn phía vang lên bên tai không dứt nhưng hai người tựa hồ đều không nghe thấy gì.
Cô chỉ cảm thấy hơi thở tràn ngập nam tính cùng với đôi môi ấm áp khêu gợi của anh, còn có…đầu lưỡi hành động linh hoạt…
Thật lâu sau, anh mới buông Vân Điệp đang thở hổn hển ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đang sưng đỏ của cô, không khí ngọt ngào ôn nhu cùng với tình ý triền miên là thế, nhưng đột nhiên…
– Chân gà chính là do anh nướng nên em muốn ăn thì tự đi mà nướng. – Anh cười khẽ nói nhỏ.
Sao? Đầu não của Vân Điệp vẫn còn đang choáng váng thì khi nhìn chân gà nướng trên tay anh…
– A! Không được! Anh không được lấy nó!
***
Lần đầu tiên trong đời, khi Vân Điệp về nhà lại có người chờ cô, hơn nữa không chỉ có một người…mà là cả nhà đều ở đây!
Cô luôn luôn có thói quen trực tiếp về phòng của mình nhưng là đều sẽ nói một tiếng với mọi người trước.
Mà hôm nay, cô cực kì kinh ngạc khi nhìn thấy mọi người đều đang ngồi ở phòng khách, ngay cả người luôn thích ở trong phòng mình Cảnh Thụy Văn cũng có mặt.
– Làm sao thế ạ? Có chuyện gì xảy ra ư?
Cảnh Giới Khiên với khuôn mặt nghiêm túc gật gật đầu.
– Đã về rồi? Đến đây, ngồi xuống, chúng ta có chuyện muốn nói với con.
– Mọi người đang đợi con?
Vân Điệp ngạc nhiên bước vào phòng khách.
Cô nhìn thấy ghế bên cạnh Cảnh Thụy Võ vẫn còn trống, liền đi qua ngồi xuống.
– Có chuyện gì quan trọng sao ạ?
Cảnh Giới Khiên cùng Viên Loan Anh trao đổi ánh mắt với nhau, Viên Loan Anh liền mở miệng nói:
– Vân Điệp, con có biết chúng ta tôn trọng sự tự do trưởng thành của con cái nên cũng không có can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của các con.
Vân Điệp nghi hoặc gật gật đầu.
– Nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ hoàn toàn mặc kệ. Khi chúng ta cảm thấy các con đi sai đường thì chúng ta sẽ làm trọn trách nhiệm của những bậc ba mẹ mà đi khuyên bảo các con.
Vân Điệp nhìn những người khác, ánh mắt lại trở về trên người Viên Loan Anh.
– Con…con làm sai cái gì sao ạ?
Cảnh Giới Khiên tiếp lời nói:
– Con có bạn trai quá sớm. Vân Điệp, đừng quên con còn phải thi đại học nữa! Khả năng con thi đậu cũng chưa chắc chắn, có bạn trai nhất định sẽ bị rút ngắn thời gian học bài. Nhìn đi, hiện tại không phải con thường xuyên ra ngoài cùng cậu ta đi chơi sao? Con phải nhớ kỹ, thi đại học mới là quan trọng nhất, chỉ cần có thành tích tốt còn sợ không tìm ra được người bạn trai tốt hơn sao? Chăm chỉ học bài đi, đừng có làm cho chúng ta mất mặt nữa!
– Nhưng là… – Vân Điệp nghi hoặc nhìn ba – Không phải ba đã nói, tập trung tinh thần để học bài, nhưng cũng phải dành thời gian giải trí để xoa dịu cả thể xác và tinh thần, như vậy não mới không bị quá tải! Tinh thần cũng sẽ không bị áp lực! Con chính là nghe theo những gì ba nói để làm mà!
Cảnh Giới Khiên nhất thời á khẩu không nói được gì.
– Còn nữa, nếu không phải nhờ anh ấy, thành tích của con căn bản không có khả năng sẽ tiến bộ nhanh như vậy. Đừng nói là sang năm thi đại học, năm sau, thậm chí là 3 năm, đều không có hy vọng đậu ấy chứ!
Cảnh Giới Khiên cùng Viên Loan Anh không tự giác nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó Viên Loan Anh còn nói.
– Kia…Ít nhất cũng phải cho ba mẹ nhìn thấy cậu ta, để xem cậu ta là dạng người như thế nào.
Viên Loan Anh liếc mắt về phía Cảnh Giới Khiên.
– Tính cách của con có chút dễ tin, lại thật đơn thuần, chúng ta không muốn con bị người ta lừa gạt.