Theo truyền thuyết, vào thời thượng cổ, có một luồng tinh khí khai sinh trước thời hỗn độn đã sáng lập nên huyễn cảnh Thanh Vi Thiên, rồi chia làm đôi, khai thiên lập địa, luồng tinh khí ở giữa thiên địa biến thành một vị thần, ngẩng đầu hấp thụ thiên khí, cúi đầu uống suối địa tuyền, qua mấy lần lịch kiếp đã kết duyên với Thái Nguyên Ngọc Nữ, sinh ra chư thần, được tôn là “Phụ thần”.
Vị phụ thần này còn được gọi là “Thượng Thai Hư Hoàng đạo quân” đứng đầu tam thanh… cũng chính là Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn.
* Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh tượng trưng cho cõi (huyễn/ảo cảnh) mà các vị thiên tôn này ngự. Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ thiên tôn (tên gọi trong truyện là Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn); Thượng Thanh Linh Bảo thiên tôn; Thái Thanh Đạo Đức thiên tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân. (có thể xem lại đoạn đầu chương 26). (Tuy nhiên, wiki Trung Quốc lại bảo rằng Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn là vị thần tiên đứng đầu, đứng trên cả Tam Thanh, là “cha” của Ngọc Thanh Nguyên Thủy thiên tôn. Nhưng theo như truyện thì lại thuộc Tam Thanh, nên MDH mặc định coi Phù Lê là Ngọc Thanh. Ai biết gì hơn xin đính chính cho MDH) Theo đạo kinh truyền lại, Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn được sinh ra từ linh khí tự nhiên, có trước cả vạn vật trong vũ trụ. Bản thể của người trường tồn bất diệt, cho dù lục giới gặp tai kiếp, thiên địa càn khôn đều bị hủy diệt cũng không ảnh hưởng đến sự tồn tại của người. Mỗi lần trời đất được tạo dựng lại, Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn sẽ đến nhân gian, truyền thụ đạo thuật, cứu khổ độ người. Cho nên, lần này Hạo Thiên không còn cách nào giải quyết ổn thỏa đành phải cầu xin sự giúp đỡ của Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn.
Nhưng, đúng vào lúc Hạo Thiên quyết tâm muốn đến tầng trời thứ ba mươi sáu, cũng là tầng trời cao nhất Đại La Thiên, tìm đến Ngọc Kinh tiên phủ ở Ngọc Thanh huyễn cảnh bái kiến Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn, báo với người chuyện khó giải quyết này; thì bỗng dưng ánh sáng tỏa khắp trời, Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn tỏa ánh hào quang bảy mươi hai màu sắc lại không mời mà đến, người ngự trên mình thần thú đầu lân đuôi báo thân rồng, giẫm trên ánh sáng lành tiến về Cửu Trọng Thiên.
“Thiên Tôn, Bình Sinh nó…”
Trên Lăng Tiêu Bảo điện, Hạo Thiên cung kính thi lễ, đang muốn mở lời, Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn đã phất phất tay, thong thả thở dài, tựa như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của ông: “Lần này Bình Sinh bước vào luân hồi để nếm trải tình kiếp, kiếp nạn này là mục tiêu đã định. Trước lúc nó bước vào luân hồi, ta đã lợi dụng tinh khí của mặt trời đúc một hồn, rồi lại dùng tinh hoa của mặt trăng tạo một phách cho nó để đề phòng chuyện bất trắc, không ngờ hôm nay lại có tác dụng.
Dứt lời, ông lấy ra một cái bình nhỏ tỏa ánh sáng bảy màu rực rỡ, trong đó có hai luồng tinh khí một đỏ một tím đang chạy vòng quanh, tựa như hai con cá đang đùa nghịch, quẫy quẫy chiếc đuôi dài khiến người ta vui vẻ.
Cái bình này chính là bình ngọc lưu lý trấn hồn có thể chứa đựng tam quang thần thủy.
* Tam quang: Mặt trăng, mặt trời, vì sao. Thần thủy chính là thần nước, có thể hiểu là cội nguồn của nước. Trông thấy tôn giá của Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn, Hạo Thiên lòng đang nóng như lửa đốt cũng đã ổn định hơn nhiều. Giờ nghe được những lời này, y mừng rỡ, không thể không phục Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn thấu tỏ vạn sự nên đã chuẩn bị trước từ lâu. Hạo Thiên cẩn thận đón lấy chiếc bình trấn hồn lưu ly, lòng vừa lo lắng vừa nôn nóng.
“Chỉ cần qua một giờ ba khắc, Bình Sinh có thể tỉnh lại, quay về thần vị.” Vuốt chòm râu dài, Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn bình thản mở miệng, nhưng đôi mắt không hề ánh nét vui mừng, đôi mày rậm hơi nhíu lại: “Nhưng mà, bây giờ hồn phách của nó không ổn định, trái tim lại nằm trên người tiểu tước nhi, dù có dùng tinh hoa nhật nguyện đúc nên một hồn một phách nhưng đó vẫn không phải là nguyên thần của nó, sẽ không chịu nỗi ý chí mạnh mẽ của nó, nên sức mạnh và tu vi sẽ không bằng ngày trước.”
“Vậy…” Hạo Thiên hơi kinh ngạc, tâm trạng vừa mới ổn định lại bắt đầu lo lắng.
Theo lời của Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn, mặc dù Bình Sinh có tỉnh lại quay về thần vị thì đó chỉ là biện pháp nhất thời không phải dài lâu. “Thiên tôn, vậy phải làm sao đây?” Hạo Thiên rất lo lắng, nhìn chiếc bình trấn hồn lưu ly trên tay, đầu ngày càng đau hơn.
Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn không trả lời, ông trầm mặc không nói, dường như đang suy tư, đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại, ánh mắt trông càng ảm đạm. “Bình Sinh nắm trong tay kinh vĩ thiên địa, vòng tuần hoàn nhật nguyệt. Nếu trái tim không nằm trong thân thể, cho dù có thể tạm chịu đựng được, nhưng cứ thế mãi thì nguyên thần cũng sẽ dần suy kiệt, rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.” Sau một lúc lâu, ông lại mở lời, giọng nói trong trẻo lãnh đạm khiến nét mặt nghiêm trang ôn hòa hơn đôi chút: “Tiểu tước nhi kia và Bình Sinh cũng xem như có căn nguyên sâu xa, đáng tiếc phúc quá mỏng, có thể đi đến bước này đã là vô cùng may mắn, chắc chắn con bé không thể vượt qua được thiên kiếp. Nếu không phải lần này Bình Sinh dùng toàn bộ tu vi và công đức bảo vệ tiểu tước nhi chu đáo, chỉ e con bé đã hồn phi phách tán, nhưng tiểu tước nhi được bảo vệ cẩn thận như vậy, chỉ sợ đến ta cũng không thể thương tổn con bé một li một tí nào.”
Lúc trước, theo phỏng đoán của Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa thì chiêu thức ngũ lôi oanh đỉnh của Hạo Thiên đã khiến Thiên Sắc động thai, suýt nữa là hại con của Bình Sinh, lòng Hạo Thiên vẫn luôn áy náy, giờ xem ra việc này không liên can gì tới y, nên y cũng có thể hạ quyết tâm được rồi. Tuy nhiên, lời Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn đã chọc trúng nỗi lo lắng mấy nay của y, Hạo Thiên bắt đầu cảm thấy sốt ruột, trái tim vừa thả lỏng bất giác lại vọt lên cổ họng. Nhưng, thân là Ngọc Hoàng đại đế chí tôn, y vẫn phải duy trì vẻ trấn tĩnh phù hợp với thân phận, không thể bộc lộ cảm xúc tiêu cực của mình: “Theo lời Thiên tôn, chẳng lẽ vĩnh viễn không thể lấy lại trái tim của Bình Sinh sao?”
Không thể không nói, suy đoán này rất đáng sợ. Nếu nguyên thần của Bình Sinh suy yếu rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, vậy thì sức mạnh để nhật nguyệt tuần hoàn không thể cân bằng, kinh vĩ thiên địa rối loạn, sông chảy ngược dòng, núi sập biển nghiêng, chỉ e sinh linh vạn vật đều bị tiêu diệt sạch sẽ, đó cũng chính là kiếp nạn thiên địa.
“Cũng không phải không có cách.” Những điều Hạo Thiên lo nghĩ, làm sao Lê Nguyên Thủy thiên tôn lại chưa từng nghĩ tới? Lòng ông khẽ rung, đồng tử thăm thẳm, vô số dao động hiện trong đáy mắt. Sau đó đôi mắt sâu như đầm cổ lặng lẽ nhìn sắc trời mênh ௱ôЛƓ bên ngoài Lăng Tiêu bảo điện, vừa yên tĩnh vừa bình thản: “Phải khiến tiểu tước nhi kia tâm như tro tàn, không còn lưu luyến với Bình Sinh, cam tâm hồn phi phách tán thì mới có thể lấy trái tim trả cho Bình Sinh.”
Nghe những lời này lại nhớ những hành vi của Thiên Sắc, Hạo Thiên cười khổ. Tuy lúc trước Thiên Sắc muốn cứu Thanh Huyền cũng đã chấp nhận luyện hóa thân thể mình để lấy trái tim ra, nhưng quyết định đó cũng xuất phát từ tình yêu sâu đậm với Thanh Huyền. “Muốn Thiên Sắc trả lại tim, cam lòng để hồn phi phách tán là chuyện rất dễ dàng. Nhưng muốn con bé tâm như tro tàn, không còn lưu luyến…” Hạo Thiên cười khổ, nghĩ tới sự quật cường và ngang bướng của nàng, khuôn mặt y nhăn nhó, một lúc lâu sau mới cắn răng bật ra từng lời than thở: “Chỉ e còn khó hơn lên trời!”
Đúng vậy, tiểu tước nhi này nếu thật có thể quên tình thì đã vượt qua được kiếp nạn, tu thành chính quả, chứ sao còn tạo thành cục diện khó xử ngày nay? Cho dù con bé ૮ɦếƭ, cũng sẽ ૮ɦếƭ vì tình, muốn nó quên tình đoạn yêu, không hề lưu luyến thì nói dễ hơn làm!
“Chính vì vậy, nên việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.” Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn khẽ khàng thở dài, tựa như rất bùi ngùi. Tiểu tước nhi Thiên Sắc vì Bình Sinh mới có cơ duyên tu thành tiên đạo, tuy ông chưa từng gặp Thiên Sắc nhưng lúc Bình Sinh chuyển thế thành người phàm Thanh Huyền lại cuồng si tiểu tước nhi kia, sau đợt Trường Sinh yến ông cũng đã nghe kể lại đôi chút.
Trong lòng ông, bất luận thế nào thì chia rẽ uyên ương cũng là cử chỉ tổn hại công đức bản thân, nhưng Bình Sinh là thần, lại đứng đầu Tứ ngự, gánh vác trọng trách của thần, có liên quan đến sinh linh trong lục giới. Chẳng lẽ, thật muốn để mặc Bình Sinh liều lĩnh cùng tiểu tước nhi trở thành một đôi uyên ương bỏ mạng vì tình, hồn phi phách tán sao.
Thật ra, nếu ai gặp phải vấn đề khó giải quyết này cũng đều không biết làm cách nào cho đúng.
Xưa nay, tình nghĩa khó vẹn toàn, cho dù ông là “Phụ thần” cũng không thể nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.
“Theo ta thấy, sau khi Bình Sinh tỉnh lại, đừng để nó gặp tiểu tước nhi sẽ hay hơn. Một hồn một phách đúc từ tinh hoa nhật nguyệt vốn không phải là nguyên thần của nó, một khi không thể kiềm lòng với tiểu tước nhi mà chạm vào nhau thì hồn phách còn lại trên cơ thể sẽ bị trái tim triệu hồi, tinh khí và nguyên thần cũng sẽ bị tiểu tước nhi dần hấp thụ…” Trầm mặc rất lâu, giọng nói của Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn dù vẫn bình thản nhưng lại như mặt hồ đóng băng vào mùa đông, ẩn dưới lớp băng là từng đợt sóng ngầm, nỗi lo lắng tràn ngập đôi mắt: “Đến lúc đó, nguyên thần Bình Sinh suy kiệt, đương nhiên sẽ nhanh chóng rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, còn tiểu tước nhi sẽ có được sức mạnh vô biên, yêu tính cũng theo đó tăng trưởng. Nếu dã tính khó thuần mất đi bản tính, thì chỉ sợ cuối cùng sẽ biến thành nhân vật còn khó diệt trừ hơn ma tôn Yêu Kiêu và Lâu Tung.”
Tuy chỉ là giả thiết, nhưng Hạo Thiên vẫn không tránh khỏi hoảng sợ. Y nhớ lúc mình chạy tới Tử Vi viên trông thấy cảnh tượng các thị thần của Bắc Đẩu phòng vệ ti nằm đầy bên ngoài điện, lòng lập tức xoắn xuýt cả lại, hít thở khó khăn, mùi máu tanh nhanh chóng lẻn sâu vào trong cơ thể.
Yêu Kiêu Quân và Lâu Tung Quân là hai kẻ không dễ bắt nạt, nếu Thiên Sắc có được toàn bộ nguyên thần và tu vi của Bình Sinh, đạt được sức mạnh vô biên, mà dã tính không thể thuần hóa và tái diễn lại cảnh tượng Gi*t chóc ở Tử Vi viên thì ai trên Cửu Trọng Thiên có thể ngăn cản con bé chứ? Không chỉ thế thôi, vẫn còn đám nhóc con là thanh mai trúc mã với nó ở Thần Tiêu phái và cả lão già Bắc Âm Phong Đô đại đế chỉ lo thiên hạ không loạn kia nữa. Nếu bọn họ không chịu phân biệt đúng sai phải trái, dốc lòng dốc sức bảo vệ thì e rằng việc phản lại Cửu Trọng Thiên chỉ là chuyện thời gian mà thôi!
Khép đôi mắt lại, vẻ phức tạp thoáng hiện trên khuôn mặt Hạo Thiên, họng nghèn nghẹn, Ⱡồ₦g иgự¢ rung lên, nét mặt ảm đạm: “Vậy, theo ý thiên tôn, phải xử trí tiểu tước nhi kia thế nào cho phải?”
Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn đương nhiên hiểu nỗi lo lắng của Hạo Thiên, ông suy ngẫm một lát, lấy hai thứ trong lòng ra đặt vào tay Hạo Thiên, giọng nói vững vàng, rũ mi xuống, ngữ điệu bình thản: “Tiểu tước nhi kia có được trái tim của Bình Sinh, bây giờ yêu hồn nhỏ bé không thể khống chế được sức mạnh to lớn, đề phòng chuyện xấu lại diễn ra lần nữa, ta giao cho con Phược yêu trạc và Tỏa yêu liêu, chỉ cần đeo trên tay, chân con bé thì có thể phong ấn được sức mạnh và nguyên thần của nó.” Nói đến đây, ông chậm rãi bước ra ngoài, tỏ vẻ mình chỉ có thể giúp được bấy nhiêu: “Bây giờ thừa dịp tiểu tước nhi còn đang khoanh tay chịu trói, trước tiên con nhốt con bé vào Tỏa Yêu tháp, chuyện sau này thế nào, không ai có thể đoán trước được, chỉ đành tuân theo ý trời.”
* Phước yêu trạc: Vòng trói yêu (vòng tay); Tỏa yêu liên: xích khóa yêu (khóa chân); Tỏa yêu tháp: tháp khóa yêu. Đúng vậy, cho dù ông là Phụ thần khai thiên lập địa, nhưng số mệnh không phải là thứ ông có thể nắm giữ. Người phàm phải trải qua sinh lão bệnh tử, thần thì phải chịu ba tai sáu kiếp, ông chỉ có thể hướng dẫn con đường độ kiếp, chứ không thể biết hết hay xử lý được tất cả mọi chuyện.
“Thiên tôn, thật ra không phải con lo cho tiểu tước nhi kia mà là Bình Sinh.” Nhìn Phược yêu trạc, Tỏa yêu liêu và bình trấn hồn lưu ly trên hai tay, Hạo Thiên nở nụ cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên, y nhìn theo bóng Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn: “Bây giờ nó đã trải qua tình kiếp, rễ tình đã bén sâu, sau khi tỉnh lại nếu không gặp được tiểu tước nhi kia, chỉ e nó không chịu bỏ qua.”
Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn ngừng bước, dường như rất khó nghĩ, ông thở dài thật dài ngập tràn bi ai khiến lòng Hạo Thiên cũng phải run lên. “Vậy, bảo Bắc Âm Phong Đô mang nước Vong Xuyên của sông Tam Đồ đến, một kiếp ở nhân gian cũng tựa như ảo mộng, uống nước Vong Xuyên rồi quên đi mọi chuyện. Sau khi Bình Sinh tỉnh lại không còn nhớ gì, cũng sẽ không tranh cãi nữa.” Lúc trước, ông điểm hóa Bình Sinh nên nếm trải tình kiếp để lĩnh ngộ nhật nguyệt âm dương giao thoa thay đổi và hỗ trợ lẫn nhau, nhưng không ngờ, bây giờ Bình Sinh lịch tình kiếp đã mất đi trái tim. Tuy là chuyện ngoài ý muốn, nhưng đó là vì ông đề nghị, bây giờ có thể xem là lừa gạt Bình Sinh, lòng ông cũng thầm thấy hổ thẹn.
Muốn tiểu tước nhi hết hy vọng, chỉ còn cách để Bình Sinh lãng quên.
******
Chuyện lạ xảy ra trong Hóa Yêu trì khiến Thiên Sắc khó hiểu, lòng càng sầu lo. Nếu không thể lấy trái tim trong cơ thể mình ra, vậy có phải sẽ không thể thuận lợi cứu được Thanh Huyền?
Đúng vào lúc nàng đang chờ câu trả lời của Hạo Thiên thì Hạo Thiên bỗng xuất hiện.
Tuy nhiên, hành động của Hạo Thiên lại không như nàng nghĩ. Y im lặng dùng một bộ vòng tay nặng như gông cùm đeo lên tay nàng, rồi dùng một sợi xích ánh sắc vàng kim xích chân nàng, sau đó mặt không đổi sắc hạ lệnh nhốt nàng vào tầng cuối cùng trong Tỏa Yêu tháp.
Tầng cuối của Tỏa Yêu tháp là thủy lao tối đen chật hẹp, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Dòng nước đen ngập tới иgự¢ nàng, hơi lạnh thấu tận xương tủy, một sợi xích lóng lánh như kim cương xuyên qua xương quai xanh của nàng, đến cả đôi cánh cũng bị xuyên thấu, khóa chặt nàng trên tảng đá lạnh giá nằm giữa thủy lao, chỉ cần hơi cử động sẽ đau thấu tận tim, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa.
Thứ bị khóa lại không chỉ có sức mạnh khổng lồ đột ngột xuất hiện và cơ thể nàng, mà còn có cả hồn phách, cho dù nàng có muốn xuất hồn phách đi vào trong mộng cảnh của người khác cũng là có lòng mà không đủ sức.
Lúc này, nàng hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nhưng nàng không biết, từ sau khi nàng bị nhốt vào tháp khóa yêu này, vì Tử Tô mãi mà không bị trách phạt, đám người Bạch Liêm và Bán Hạ căm giận bất bình xông thẳng lên Lăng Tiêu bảo điện lớn tiếng chất vấn Hạo Thiên, định mượn chuyện của Tử Tô để đổi lấy tự do cho Thiên Sắc, suýt chút nữa là đánh một trận với Bắc Đẩu phòng vệ ti, to gan làm càn chẳng khác gì tạo phản! Mà Phong Cẩm lại là sư phụ của Tử Tô, đương nhiên khó mà lên tiếng, chỉ đành đứng trong hàng ngũ, im lặng không nói, tỏ rõ lập trường.
Sau đó, Tử Tô bị phạt, phải giáng trần khổ tu, trước khi tích lũy đủ công đức để chuộc tội thì không được quay về Tây Côn Luân. Mọi người không còn cớ nữa, nhưng vẫn tiếp tục muốn làm loạn, cuối cùng đã chọc Nam Cực Trường Sinh đại đế tức giận.
Còn về phần phong ấn Bách Ma Đăng mất hiệu lực, cuối cùng đã được tu bổ thế nào không một ai biết cả. Còn cả chuyện Cửu Trọng Thiên và Cửu Trọng Ngục rốt cuộc đã bắt tay giảng hòa dường như cũng trở thành một ẩn số. Tóm lại, chẳng có thay đổi gì nhiều, vẫn thái bình thịnh thế, nhưng chuyện khiến chúng tiên, chư thần bàn luận say sưa lại chính là tiểu hoa yêu Chu Ngưng và hồ yêu Hoa Vô Ngôn. Nghe nói hai người này được ban ân đột xuất, Hoa Vô Ngôn rốt cuộc cũng phi thăng đắc đạo, được ghi danh vào tiên tịch, tuy chỉ là một tán tiên, nhưng cũng rất hãnh diện. Còn phần tiểu hoa yêu Chu Ngưng gặp được vận phân chó, với tư chất ngu ngốc lại được Vân Trạch nguyên quân bên cạnh Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế chấm trúng, đích thân dạy bảo, tu thành tiên đạo. Không thể không nói, tiểu hoa yêu quả là một bước lên mây, vận may tới tấp.
Tất cả mọi chuyện tuy quá trình hơi phức tạp lắt léo, nhưng cuối cùng đều yên ổn cả.
Tại Tử Vi viên, các thị thần trong Bắc Đẩu phòng vệ ti vẫn còn nhớ có một nữ thượng tiên từng to gan làm càn, vì muốn cứu mạng phu quân của mình nên đã xông vào Tử Vi viên, âm mưu mạo phạm Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế đang nhập định, cuối cùng bị đẩy vào Hóa Yêu trì. Thỉnh thoảng cũng có người tỏ lòng thương hại nàng, nhưng nhanh chóng bị vùi lấp trong những lời trách mắng.
Dường như, tất cả những chuyện liên quan đến Thiên Sắc đều chấm dứt tại Hóa Yêu trì.
Không một ai biết, ở thủy lao tầng dưới cùng trong Tỏa Yêu tháp, có một nữ tử bị giam giữ kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Trong bóng đêm tối tăm đen kịt, nàng hồn nhiên không biết thời gian lặng lẽ trôi, chuyện duy nhất nàng có thể làm là tựa vào tảng đá lạnh buốt trong ngục, ngửa đầu nhìn từng giọt nước nhỏ xuống trên đỉnh thủy lao, chờ đợi một tia hy vọng cực kỳ nhỏ bé.
Hy vọng của nàng là Hạo Thiên, dù sao ngày đó Hạo Thiên đã từng hứa với nàng chắc chắn sẽ cứu Thanh Huyền. Không phải nàng chưa từng nghĩ tới chuyện, qua một thời gian dài như thế thân thể Thanh Huyền sẽ bị thối rữa, Hạo Thiên có giữ lời hay không. Nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác, bởi vì đó là tia hy vọng duy nhất cứu được Thanh Huyền.
Nhưng, cuối cùng nàng không chờ được Hạo Thiên mà lại chờ được sư phụ của nàng là Nam Cực Trường Sinh đại đế. Khi nàng khàn giọng lặp đi lặp lại lời cầu xin cứu Thanh Huyền với Nam Cực Trường Sinh đại đế. Khi nghe tên “Thanh Huyền” quen thuộc, Nam Cực Trường Sinh đại đế cũng không giấu được vẻ ảm đạm, người không nói một lời bước ra ngoài không bao giờ đến nữa.
Trong khoảnh khắc đó, thủy lao rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng những giọt nước rơi xuống tí ta tí tách. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn đỉnh tháp tối đen như mực, nhớ tới nam tử từng hứa yêu nàng đời đời kiếp kiếp, nghĩ đến đứa con vẫn chưa kịp thành hình của nàng đã bị phong ấn vào Tù hồn châu, rồi lại nghĩ đến bốn chữ…
Vĩnh viễn cách biệt!
Có lẽ, vào tháp khóa yêu nàng sẽ không còn cơ hội ra ngoài, có lẽ con nàng và Thanh Huyền có thể như các vị thần ở Tam Đàn Hải Hội niết bàn trọng sinh trong ao sen ở Càn Nguyên sơn, nhưng rốt cuộc đây cũng không còn là chuyện nàng đủ tư cách quan tâm. Càng có thể, Thanh Huyền của nàng thật sự sẽ không thể trở về nữa…
Sống hay ૮ɦếƭ có gì khác nhau?
Bây giờ, nàng cũng chỉ còn lại một thể xác trống rỗng mà thôi.
Hồi tưởng lại từng đường nét khuôn mặt quen thuộc trong đầu, giọng nói của hắn văng vẳng bên tai, lặp đi lặp lại rung động tâm can.
Nàng còn nhớ, hắn vươn tay ôm nàng từ đằng sau, thẳng thắn bày tỏ: “Sư phụ, Thanh Huyền thích người.”
Khoảnh khắc đó, hắn nắm chặt tay nàng chân thành hẹn ước: “Chờ đến khi Thanh Huyền tu được tiên thân sẽ vĩnh viễn ở bên sư phụ.”
Nhớ khi đó, hắn vùi đầu trên mái tóc nàng, không hề e dè thốt: “Thanh Huyền chỉ có một mong ước duy nhất là thân bất tử, hồn phách bất diệt, để ở bên sư phụ trọn đời trọn kiếp, mãi không chia lìa!”
Hồi ức hôm nao ùa về, cả hai quỳ trước bức tượng tam thanh ở Cửu Tiêu điện, nàng bước vào ma chướng của hắn, nghe được lời thề thẳng thắn thành khẩn của hắn: “Chư thần trên cao, hôm nay Thanh Huyền thề rằng, nhất định phải cưới sư phụ làm thê tử, đời đời kiếp kiếp trân trọng như châu báu, nắm tay đến lúc bạc đầu, không chia không lìa, nếu con nuốt lời, nguyện bị thiên lôi trừng phạt.”
…
Là ai dây dưa không dứt, bất kể lúc nào cũng đòi làm tiểu lang quân của nàng?
Là ai lôi thôi lải nhải, sợ nàng nuốt lời, mỗi ngày đều hỏi về áo cưới ngày thành thân?
Là ai tâm tư tinh tế, tự tay khắc trâm cho nàng, còn chăm chỉ mài một chậu đầy châu ngọc, đắc ý tuyên bố sẽ tự tay làm mũ phượng cho nàng?
…
Nàng vẫn còn nhớ vòng tay ôm lấy nàng lưu luyến khó xa, xem nàng như châu như báu, và cả bàn tay đầm đìa máu tươi tự moi tim mình chỉ mong đổi được tính mạng nàng. Nàng vẫn nhớ hơi ấm của thân thể hắn trên lưng nàng dần mất đi rồi trở nên lạnh lẽo, cứng ngắc…
Tu hành mấy ngàn năm, tại sao nàng chỉ còn nhớ những thứ đó?
Vô số nhớ nhung quẩn quanh trí óc, cuối cùng hóa thành một giọt nước mắt tuôn qua khóe mi rơi vào dòng nước đen lạnh thấu xương, trong phút chốc đã hoàn toàn biến mất.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt vô thần, thì thào mở miệng, giọng nói khàn khàn cứ lặp lại mãi hai chữ mơ hồ…
… Thanh Huyền…
******
Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế – Bình Sinh đang ngồi nhập định trên ngự tọa, đột nhiên đầu toát mồ hôi lạnh.
Vừa nãy khi nhập định, vốn rằng thần trí của hắn rất tỉnh táo, hắn suy ngẫm về những điều huyền diệu trong bản đồ sơn hà xã tắc, nhưng bất tri bất giác hắn chợt thấy rối loạn, thần trí mơ hồ, giống như đang ngủ và mơ một giấc mộng hư vô mờ mịt.
Trong mơ, khắp cả núi đồi là những đóa hoa hướng dương cao tới đầu người, bóng lá xanh xanh chuyển động theo gió, vô số đóa hoa to khẽ lay động, một vùng vàng kim rực rỡ như vô số mặt trời mỉm cười với hắn.
Hắn không biết trước khi tỉnh dậy đã bị ép uống nước Vong Xuyên, nên đương nhiên không hiểu tại sao mình lại mơ thấy một biển hoa hướng dương lạ kỳ này.
Thật ra, hắn từ vòng luân hồi lịch tình kiếp ở nhân gian quay về thần vị đã được một quãng thời gian. Sau đó hắn phong ấn Bách Ma Đăng, giúp Cửu Trọng Thiên giảng hòa với Cửu Trọng Ngục, tất cả mọi chuyện như không có gì thay đổi, hệt như trước khi hắn bước vào luân hồi. Nhưng trong cuộc sống không chút thay đổi này, hắn lại cảm nhận được có gì đó rất khác biệt rất khó hiểu. Cầm bản đồ sơn hà xã tắc Nữ Oa để lại, càng nghĩ càng thấy mình có gì đó rất lạ lùng.
Ví dụ như, hắn bắt đầu thích màu đỏ một cách khó hiểu, lại tỉ như hắn bỗng có sở thích mài mực, hay ví như hắn cảm thấy trong cơ thể mình có gì đó là lạ, như có một mầm cây cố gắng nảy chồi xuyên qua lớp đất thật dày, nhưng cuối cùng bị một sức mạnh đè ép, có lòng mà không đủ sức. Hoặc là, hắn cảm thấy иgự¢ trái trống rỗng, lúc nào cũng âm ỉ đau, như đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng…
Rốt cuộc hắn đã mất đi thứ gì?
Hắn vắt hết óc suy nghĩ nhưng vẫn không thể tìm ra đáp án.
Lúc hắn đang suy tư, bất giác một cơn đau moi tim khoét xương ập tới tựa sóng gió ngập trời, trong tích tắc ùa vào tứ chi bách hải, như có một thanh dao sắc chậm chạp khoét da lóc thịt. Cơn đau co rút sâu tận xương tủy, giống như nguyên thần muốn thoát ra khỏi cơ thể nhưng lại bị thứ gì đó kéo lại, rồi như có ngàn vạn con sâu gặm nhấm thân thể, cắn từng lỗ từng lỗ máu tươi đầm đìa. Cơn đau dai dẳng tàn sát bừa bãi, cuối cùng đau đến mức toàn thân hắn chỉ còn lại chút tri giác khiến hắn toát mồ hôi hột.
Tại sao đau?
Tại sao lại đau đớn đến mức này?
Bình Sinh cắn chặt răng, siết chặt tay, hắn yên lặng nhẫn nhịn, nhưng nỗi đau kia không hề dừng lại mà như muốn nhấn chìm hắn.