Nghe Hoa Vô Ngôn nói lần này tới để ban ơn lấy lòng, ánh mắt Thiên Sắc quay trở lại mảnh vải lụa đỏ trên sạp. Sắc mặt không hề thay đổi, giọng nói cũng chẳng chút dao động, chậm rãi thốt ra từng từ, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy thoáng ẩn hiện ánh sáng khác lạ khó nhận biết: “Không dám làm phiền.”
Rõ ràng là lời từ chối lạnh lùng thẳng thừng, nhưng Hoa Vô Ngôn xưa nay là kẻ mặt dày hơn tường thành, sao lại để bụng một câu như thế!
“Còn nhớ năm đó, không phải Thiên Sắc cô nương dẫn một đứa bé thiểu năng lên Đông Cực sao?” Đối mặt với sự từ chối coi như không nghe không thấy, y lại tự mở miệng, giọng điệu ung dung, phe phẩy cây quạt vô cùng tao nhã, gió nhẹ nhàng phất qua mấy sợi tóc bay bay, làm nổi bật chiếc áo trắng không nhiễm bụi trần của y, càng hiện rõ phong thái phiêu lãng: “Gần đây, tiểu sinh vô tình phát hiện hành tung của một Ôn thú, xác ૮ɦếƭ mà Ôn thú đó sống nhờ giống hệt đứa bé thiểu năng mà năm đó Thiên Sắc cô nương đưa lên Yên sơn…”
Nhắc tới Ôn thú, trực giác đầu tiên của Thiên Sắc là nó đã làm Thanh Huyền bị thương nên càng đề phòng hơn. Theo lý, thì lúc trước nàng nhờ Bảo Túc Chiêu Thành chân quân an táng thi thể của Nhục Nhục, chắc chắn y sẽ không chậm trễ, vì sao Ôn thú thoát ra khỏi Bách Ma Đăng lại cố tình đào lên và sống nhờ trong thi thể của Nhục Nhục?
Nghĩ kĩ hơn, lần này nàng đột ngột xuống Yên sơn, đơn giản chỉ để mua vải đỏ về may hỉ phục, vì sao Hoa Vô Ngôn có tin tức nhanh như vậy, lại cố tình xuất hiện đúng lúc?
Nhìn kiểu nào cũng giống như đã có kế hoạch sẵn, chỉ chờ ôm cây đợi thỏ.
Trên đời này, không có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy.
Chuyện này càng khiến nàng nghi ngờ, chỉ sợ là âm mưu không ai biết này sẽ vượt xa những gì nàng dự đoán.
Lúc này, Thiên Sắc đã nhận ra ý đồ của Hoa Vô Ngôn, nhưng nàng bình tĩnh quá mức, không dao động cũng không sợ hãi nên Hoa Vô Ngôn không cảm nhận được. “Hơn nữa, tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia hình như là tiểu đồ tôn của cô nương?” Tự cho rằng bản thân không hề sơ hở, Hoa Vô Ngôn nói tiếp, mày nhíu lại như ông già, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi híp lại: “Ta phát hiện mấy hôm trước —”
Đầu tiên là nhắc tới Nhục Nhục, giờ lại nhắc tới Chu Ngưng, Thiên Sắc vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, chợt lên tiếng cắt ngang lời y, giọng nói vốn hờ hững lại càng lạnh buốt: “Hoa Vô Ngôn, ngươi rảnh rỗi quá nên lo chuyện bao đồng phải không?”
“Ta đúng là nhàn rỗi nên mới quan tâm đến việc chẳng liên quan đến mình.” Thu cây quạt lại, Hoa Vô ngôn thấy Thiên Sắc nặng nhẹ gì cũng không bận tâm, lập tức đổi biện pháp, cố ý chép miệng thở dài, đáy mắt tối tăm thoáng lấp lánh, thốt ra những câu cười giễu: “Ta chỉ chợt cảm thấy nhàm chán, thấy không đáng cho tiểu hoa yêu kia thôi. Hai người các ngươi, một là sư phụ, một là sư tôn mà chỉ để ý chuyện phong lưu vui sướng của mình. Nàng ta bái đồ đệ của của ngươi làm thầy, không thể tu tiên, bây giờ, chỉ sợ ngay cả mạng cũng sắp vứt đi rồi.”
“Hoa Vô Ngôn, ngươi nói là ngươi đặc biệt mang đến cho ta một ân tình, sao không hề thấy chút thành ý?” Đối với ý đồ lên án rõ ràng thế này, Thiên Sắc không bận tâm, chỉ nghiêng đầu liếc Hoa Vô Ngôn, đôi mắt sắc bén như lưỡi câu, những lời nói ra mang theo sự châm biếm càng sâu đậm hơn: “Kế bại lại kiếm kế khác, dụ dỗ không thành liền giở lời gian ác để khích tướng, cứng mềm xoay vòng, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào —”, nói đến cuối, nàng khẽ hừ một tiếng không vạch trần hết tất cả, cho y đường giữ lại thể diện.
Bị nhìn thấy mưu mô trong lòng, Hoa Vô Ngôn cũng không hoảng hốt.
“Tiểu sinh đương nhiên là rất có thành ý, thậm chí còn muốn toàn tâm toàn ý đưa ân tình này đến, nhưng —” tiếp lời cuối của Thiên Sắc, y thoáng dừng lại, không hề ngượng miệng, mặt không đỏ tâm không loạn: “Chẳng qua là, Ôn thú kia tu vi cũng mấy ngàn năm, chỉ dựa vào một mình tiểu sinh thật sự rất khó đối phó, muốn biến thành ý thành hành động đúng là có lòng mà không có sức, mới vội nghĩ tới việc truyền tin cho cô nương, cố gắng hết sức lực yếu kém mà thôi.”
Nói dối một cách đàng hoàng như thế đã biến thành y suy nghĩ chu toàn, biết tự lượng sức mà rút lui.
Theo lời của Hoa Vô Ngôn, Thiên Sắc đã đoán được tám chín phần. Như vậy, Chu Ngưng bị Ôn thú kia bắt và Hoa Vô Ngôn nhìn thấy …
Chỉ là, Chu Ngưng là một tiểu yêu đạo hạnh yếu kém, Ôn thú bắt giữ nàng thì có tác dụng gì?
Nếu thực sự là chuyện khác thường, vậy thì việc này không phải chỉ mới ngày một ngày hai —
Phía sau, rốt cuộc có âm mưu gì?
“Thật không?” Dù trong lòng Thiên Sắc rất nghi ngờ, nhưng rất chừng mực, biết rõ lúc này không nên bộc lộ cảm xúc. Cho nên, với những lời điêu ngoa của Hoa Vô Ngôn, Thiên Sắc cũng không giận mà chỉ cười, nói một câu trúng tim đen của y: “Sao ta cảm thấy rõ ràng là ngươi cố ý để mặc cho Ôn thú bắt Chu Ngưng đi?”
“Trước mặt cô nương, tiểu sinh thật sự không thể che giấu được gì cả, chỉ nhìn một cái là đã bị vạch trần.” Thấy Thiên Sắc mỉm cười, đôi môi mỏng của Hoa Vô Ngôn khẽ nhếch, với bản lĩnh xảo quyệt và khéo léo, lại có chút vô lại thản nhiên thừa nhận: “Chẳng phải cô nương đã nói sao, Hoa Vô Ngôn không phải là hạng lương thiện gì. Một khi đã như vậy, thấy ૮ɦếƭ không cứu mới là thái độ bình thường của tiểu sinh, sao có thể đột nhiên tìm thấy lương tâm, muốn vùng dậy làm người lương thiện?”
Nói đến đây, trong lòng Thiên Sắc đã hiểu rõ. Hoa Vô Ngôn vốn có âm mưu, nhưng y giữ miệng kín như bưng, dù có hỏi cũng không ra nguyên nhân. Có điều, mặc kệ mục đích của y là gì cũng không thể để y dắt mũi mình. Chu Ngưng bị Nhục Nhục bắt đi, phía sau nhất định có âm mưu, còn mục đích của Hoa Vô Ngôn đến ban ơn lấy lòng cũng không đơn giản.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau, trong chuyện này các bên đều có âm mưu đen tối, có thể làm được gì còn phải xem bản lĩnh của mỗi người.
Nếu trước đó y châm biếm nàng và Thanh Huyền chỉ nghĩ đến chuyện phong lưu vui sướng cho bản thân, thì nay sẵn sàng xuống nước, không rõ sau lưng rốt cuộc là có ý định gì.
Nghĩ như vậy nên nàng quyết định làm ra vẻ trước giờ bản thân không bận tâm những chuyện chẳng liên quan đến mình, cực kỳ bình thản mua vải hỉ sau đó thanh toán tiền bạc.
“Khổ công ngươi lo lắng.” Trước khi xoay người bước đi, nàng vẫn thản nhiên, đáy mắt không chút dao động, miễn cưỡng thốt ra năm chữ xem như cảm tạ, sau đó từ chối cực kỳ lạnh lùng: “Mỗi người đều có số mệnh của mình, tạo hóa do trời định, việc này ta cũng bất lực.”
Hoa Vô Ngôn không ngờ Thiên Sắc thờ ơ như vậy, không những không thắc mắc, không thèm quan tâm sống ૮ɦếƭ của Chu Ngưng, thậm chí còn không thể thương lượng bàn bạc.
Cho nên, khi Thiên Sắc đã đi xa, y còn đứng nguyên tại chỗ thật lâu.
Cô gái này, trước đây cũng vậy, đúng là chẳng thay đổi gì cả.
Không, cũng không hẳn nàng không thay đổi, có lẽ chỉ có thằng tiểu quỷ mỏ nhọn tồi tệ Thanh Huyền kia mới thu hút sự chú ý của nàng…
Một ngày trước, y bám theo thằng nhóc Thanh Huyền đến Ninh An thành, ẩn nấp gần Ninh An vương phủ, vô tình phát hiện ra nhiều chuyện lạ bất ngờ.
Đầu tiên, Ninh An vương thế tử Triệu Thịnh có thể dùng Ngự Quỷ thuật, xem ra đúng là có quan hệ không rõ ràng với Bán Hạ. Cho nên, khi cảm thấy Triệu Thịnh có ý định mưu hại người khác, nhớ lại những thiệt thòi trước đây Bán Hạ đã gây ra cho mình, y lập tức chạy đến Âm ty, lén lút tố cáo với Bắc Âm Phong Đô đại đế rằng có người muốn đảo loạn sinh tử. Vốn tưởng rằng có thể một tên trúng hai nhạn, vừa ghi được công đức vừa rửa hận xưa. Không ngờ, Triệu Thịnh lại là người nhà của Bắc Âm Phong Đô đại đế, khiến y vô cùng mất mặt, chán nản vì mình quá xui xẻo, không dám tìm hiểu ngọn nguồn nữa. Sau đó, công chúa yêu giới Dụ Lan trộm Cửu chuyển chân hồn đan vì tiểu tình lang, thầy trò Phong Cẩm truy tìm, y theo dõi Ngọc Thự và tiểu hoa yêu kia thì được biết phong ấn của Bách Ma Đăng đã mất hiệu lực. Tiếp đó, Bán Hạ, Quảng Đan, Phong Cẩm… giống như là các đệ tử Ngọc Hư cung cố tình tụ họp ở đây, những kết quả thu được bí ẩn như vậy, cùng với những chuyện xảy ra muôn hình muôn vẻ khiến y hoa cả mắt, không kịp ứng phó, mọi chuyện lại quá phức tạp ngoài sở liệu. Sau đó, nghe nói thầy trò Thiên Sắc trở về Đông Cực. Tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia không ai quản, vứt hồn phách lên mây rời khỏi thành Ninh An, bị Ôn thú bắt giữ, vừa hay lại bị y nhìn thấy. Y biết tiểu hoa yêu kia đã bái thằng tiểu quỷ Thanh Huyền làm sư phụ, vì từng có thù cũ, y cảm thấy rất vui mừng khi người khác gặp nạn.
Vốn tưởng rằng, tiểu hoa yêu kia bị Ôn thú bắt đi sẽ bị ăn sạch sẽ. Ai ngờ, Ôn thú kia chỉ giam cầm tiểu hoa yêu, không biết ẩn giấu tâm tư gì. Y cảm thấy có điều bất thường, đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Biết rằng thu phục Ôn thú là công đức lớn nhất, nhưng một thân một mình ra trận khó tránh khỏi tổn thất không cần thiết. Y liền nảy ra ý hay, định khích tướng khiến Thiên Sắc ra tay liên thủ với mình.
Nhưng hôm nay —
Khẽ thở dài, Hoa Vô Ngôn lại suy nghĩ, cuối cùng đành luyến tiếc vứt bỏ cơ hội tích thêm công đức hiếm có này. Lúc này, nếu có thể thu phục thành công Ôn thú, công đức tích lũy bấy lâu nay cũng đủ để y được ban tiên danh. Dù không bằng những thần tiên đã gặp, chỉ cần làm Tán tiên ở Đông Cực cũng tốt hơn nhiều so với yêu giới cá lớn nuốt cá bé, lúc nào cũng phải đề phòng.
Nghĩ vậy, y xoay người nhìn về phía Thiên Sắc bỏ đi, thấy bóng áo đỏ kia đã biến mất.
Thật ra, bao nhiêu năm nay y bám lấy nàng, không phải vì lòng đầy hâm mộ không thể dứt bỏ, mà là vì năm đó chuyện nàng và Phong Cẩm liên thủ phong ấn Bách Ma Đăng khiến lục giới khi*p sợ, danh tiếng như sấm bên tai, vang vọng khắp bát hoang. Yêu thân tu hành đạt thành tựu như vậy, phải nói rằng nàng là một truyền kỳ có một không hai. Còn y, một lòng tu tiên, không chỉ vì nàng là đối tượng song tu lý tưởng nhất, mà còn hy vọng nàng có thể truyền bí kiếp yêu thân tu hành đắc đạo cho y, để y có thể làm ít hưởng nhiều. Vốn nghe nói nàng và Phong Cẩm là một đôi kim đồng ngọc nữ, y cũng biết không thể song tu cùng nàng, sau đó đột nhiên nghe nói nàng và Phong Cẩm chia tay, y lại dấy lên hy vọng, chờ mong sự mặt dày mày dạn kiên trì của mình có thể lấy được chân tình. Không ngờ, sự đeo bám của y không thể khiến nàng mềm lòng, ngược lại làm nàng e ngại tránh còn không kịp, khiến y bị toàn bộ hồ tộc – thậm chí toàn bộ yêu tộc chê cười.
Tuy nói hồ yêu công tử Hoa Vô Ngôn xưa nay không dễ dàng chịu thua, nhưng giờ không còn đường lui, y đành một lòng một dạ tu tiên.
Có điều một kẻ xuất thân yêu giới muốn trở thành thần tiên, không hề dễ dàng.
Không biết, năm đó tu hành ở Thần Tiêu phái nàng đã làm gì mà mọi việc ở Ngọc Hư cung đều suôn sẻ thuận lợi như vậy.
Đầu óc Hoa Vô Ngôn rối loạn, mãi đến khi đến nơi ẩn nấp gần hang động của Ôn thú mới cố gắng ổn định tinh thần, nín thở nhìn về phía hang động tối om, suy nghĩ cách đối phó.
Ôn thú kia đang ngồi trên một tảng đá, rõ ràng là hình người nhưng đôi mắt dã thú sáng rực trong bóng đêm, khiến người ta lạnh buốt xương. Dường như tiểu hoa yêu bị bẻ gãy chân phải, đang nằm run rẩy trên mặt đất. Theo lý, Ôn thú kia cần ăn yêu hồn, chắc chắc sẽ nuốt trọn tiểu hoa yêu này mới đúng, cần gì phải giữ lại mạng của nàng? Điệu bộ này, nhìn kiểu nào cũng kỳ lạ! Nếu y đoán đúng, yêu thú này chắc chắn thoát ra sau khi Bách Ma Đăng bị mất hiệu lực, một khi được tự do thì vô cùng hung ác, chọc giận nó sẽ không dễ gì thoát thân, đây không phải trò đùa.
Nếu có thể thu phục được Ôn thú này, vừa tích thêm công đức, lại còn cứu được mạng của tiểu hoa yêu kia. Tiểu hoa yêu đó, sư phụ không thương, sư tôn không tiếc, cực kỳ giống y…
Đang lúc mất tập trung vừa thương hại Chu Ngưng, vừa suy nghĩ làm cách nào để thu phục Ôn thú, bên cạnh chợt lay động, Hoa Vô Ngôn cảnh giác nhìn lại, vô cùng ngạc nhiên.
Người vừa đến là người y nghĩ rằng đã bỏ đi, Thiên Sắc.
“Thiên Sắc cô nương?” Nhìn nét mặt lạnh nhạt của nàng, y đảo mắt, đột nhiên hiểu ra tất cả, liền mỉm cười hỏi lại: “Vừa rồi không phải cô nương nói, việc này cô cũng bất lực sao?”
“Ta đúng là bất lực với việc này, nhưng chưa hề nói sẽ bỏ mặc.” Thiên Sắc không hề nhíu mày, ánh mắt vẫn lạnh nhạt. Sau đó, nàng nhìn về phía hang động của Ôn thú, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên rồi biến mất, khẽ cười: “Hoa Vô Ngôn, nếu không dò hỏi cặn kẽ ngươi, sao ta có thể xác định ngươi có phải là đồng mưu của hai tên Ma tộc xấu xa này.”
“Cẩn thận thì thuyền dùng vạn năm, đây là đương nhiên, nhưng —” Hoa Vô Ngôn gật đầu, tỏ vẻ đồng tình nhưng giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Trong mắt Thiên Sắc cô nương, tiểu sinh thực sự đê tiện vậy sao?”
Y biết mình xưa nay không lương thiện, nhưng chẳng lẽ lại đến mức hoàn toàn không đáng tin tưởng sao? Là đồng mưu với hai tên Ma tộc xấu xa ư?
Y chỉ sợ hồn phách của mình lấp không đầy nổi cái bụng của Ôn thú.
“Cũng không hẳn là đê tiện.” Thiên Sắc lạnh nhạt đáp lại, đôi mắt sáng trong: “Nhưng còn cách xa quang minh lỗi lạc.”
Với câu trả lời như vậy, Hoa Vô Ngôn nghẹn họng không nói được gì.
Sau khi quan sát một lúc, Thiên Sắc đã tìm ra manh mối.
Ôn thú kia bẻ gãy chân Chu Ngưng chắc chắn là để nàng không có cơ hội bỏ trốn. Hơn nữa, theo tình hình này, sợ là dùng Chu Ngưng làm mồi nhử. Có điều, đặt mồi giăng bẫy để dụ ai đến thì nàng không biết. Nàng cũng biết rõ, tu vi hiện tại của mình không bằng trước dây, nhưng muốn thu phục Ôn thú này cũng không thành vấn đề. Chỉ là, nàng phải bảo đảm Chu Ngưng an toàn nên có điều kiêng dè.
Nghĩ như vậy, nàng bàn bạc với Hoa Vô Ngôn rằng nàng sẽ vào hang động đánh với Ôn thú, Hoa Vô Ngôn nhân cơ hội đó cứu Chu Ngưng, đợi đến khi Chu Ngưng an toàn, nàng sẽ thẳng tay thu phục Ôn thú kia.
Biện pháp này có thể thực hiện được, nhưng nàng không dự đoán được, cạm bẫy này là nhắm đến —
******
Vừa bước vào hang động, Thiên Sắc dồn toàn bộ sự chú ý đến Ôn thú đang ngồi trên tảng đá.
Ôn thú kia đúng là sống nhờ xác ૮ɦếƭ, điều kỳ lạ là hiện tại nó chỉ ngồi như bức tượng, không thèm nhúc nhích, nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt xấu xí lập lòe, khiến người ta lạnh tóc gáy.
“Sư tôn!” Chu Ngưng thấy Thiên Sắc như nhìn thấy cứu tinh, liều mạng bò về phía nàng, cái chân bị gãy khiến động tác của nàng giống con giun trườn đi vụng về. Nàng kêu lớn, giọng nói khàn khàn đứt quãng: “Sư tôn, mau…cứu ta… Ả… ả…ả nói muốn moi… tim của ta!”
Thiên Sắc chỉ chú ý một chữ “Ả” trong lời của Chu Ngưng, “Ả” là chỉ Ôn thú kia ư?
“Chu Ngưng, ngươi không sao chứ?” Nàng ngồi xuống, vừa đề phòng Ôn thú vốn vẫn không nhúc nhích như xác ૮ɦếƭ kia, vừa cẩn thận kiểm tra vết thương của Chu Ngưng. Vết thương trên đùi Chu Ngưng rất bất thường, một dự cảm cực kỳ xấu dâng lên trong lòng nàng.
Đó không phải vết thương do ngoại lực tạo thành, cũng không phải do Ôn thú cắn, mà là một vết thương kỳ lạ khó diễn tả. Vết thương rõ ràng là lóc da xẻ thịt, có thể nhìn thấy cả xương cốt, nhưng không hề thấy máu, giống như có thứ gì đó đâm từ trong máu thịt ra ngoài.
Vết thương này —!
Đúng lúc đó, không biết từ đâu một tiếng cười trầm thấp, thê lương vang lên.
“Ngươi là tiểu tước đã phong ấn Bách Ma Đăng năm đó đúng không?” Trong bóng tối, giọng cười của nữ tử cao ✓út sắc nhọn, vang dội trong hang động: “Không ngờ tiểu hoa yêu này lại có tác dụng đến thế, không dụ được tên thiếu niên bị Ôn thú cắn trong rừng cây mà lại dụ được ngươi đến đây.
Đây quả nhiên là cạm bẫy!
Thiên Sắc nghiêm mặt. Nàng thật sự không ngờ, cạm bẫy này lại nhằm vào Thanh Huyền.
May mắn là Thanh Huyền không đi cùng nên nàng không cần kiêng dè, nếu không —
Nàng vẫn im lặng, không để ý tới giọng nói kia, chỉ lẳng lặng kiểm tra vết thương trên đùi Chu Ngưng. Kỳ lạ là ngay lúc nàng ᴆụng tới vết thương, nó như có thể cảm nhận được khí tức của nàng, bắt đầu tự co lại trong vô hình, vết thương đáng sợ như vậy dần khép lại.
Nhìn cảnh tượng này, nữ tử thần bí chưa lộ diện kia khẽ ‘chậc chậc’, giống như có gì đó đúng như nàng ta dự đoán, cất giọng nói không rõ là khen ngợi hay oán trách độc địa: “Quả nhiên là kẻ theo Bình Sinh… Khó trách năm đó tu vi của ngươi chưa đủ vạn năm nhưng bản lĩnh tận trời, làm gì cũng được. Thậm chí có thể liên thủ cùng người khác phong ấn Bách Ma Đăng, khiến huynh trưởng của ta không thể thoát thân, thì ra là đã tiếp nhận linh khí của hắn —” Sau đó, ả thoáng ngừng lại, cười rất quyến rũ nhưng cực kỳ sắc bén chói tai, kèm theo lời thì thào khiến người ta lạnh toát: “Bình Sinh, thằng nhãi nhà ngươi đường đường là Đế quân thần giới, nhưng mưu mô xảo quyệt gấp ngàn vạn lần yêu ma quỷ quái, lại còn kế sách như thế…”
Khoảnh khắc này, Thiên Sắc nghe rõ giọng nói của kẻ giấu mặt kia, sắc mặt tư lự liền thay đổi: “Ngươi là —, ngươi là Ma tôn Yêu Kiêu Quân!”
Ma giới có hai ma tôn, Lâu Tung Quân và Yêu Kiêu Quân vốn là chuyện ít người hay biết, lúc nàng còn là yêu đã nghe thấy việc này.
Nghe nói, Lâu Tung Quân và Yêu Kiêu Quân là anh em, dã tâm bừng bừng, khát khao Gi*t hại tắm máu thần giới, thống nhất bát hoang. Để tu luyện có đủ tu vi đấu với thần giới, anh em bọn chúng đã hợp lại, mượn phương pháp song tu để nhập hai thân thể làm một, ma lực tăng gấp trăm lần, đến mức không có ai chống lại nổi.
Vạn năm trước, thần ma đại chiến, trời đất ngả nghiêng, lục giới long trời lở đất. May mắn Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế mượn sức mạnh của nhật nguyệt, mở thần khí thượng cổ cung Hậu Nghệ, tách hồn phách của Lâu Tung Quân ra khỏi thân thể kia, sau đó phong ấn y và yêu ma hung ác nhất trong Bách Ma Đăng. Yêu Kiêu Quân may mắn thoát được, dẫn theo tàn binh bại tướng chiến bại trở về ẩn nấp ở ma giới, lập lời thề sẽ trả thù. Sau trận ác chiến đó, nghe nói Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế bị thương nặng, vì phải giữ gìn tinh khí nhật nguyệt và cân bằng non sông trong thiên địa nên từ đó về sau ít ra khỏi Tử Vi viên, vì vậy các vãn bối đời sau thành tiên thành thần, hầu như không có ai may mắn được gặp mặt Đế quân.
Chuyện ma giới náo loạn ba ngàn năm trước là do Yêu Kiêu Quân nghe nói Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế đã lâu không xuất hiện, nên đã xách động ma giới đại náo, âm mưu phá phong ấn Bách Ma Đăng, giải phóng Lâu Tung Quân. Đáng tiếc, lúc Lâu Tung Quân đang phá Bách Ma Đăng, nàng và Phong Cẩm liên thủ phong ấn Bách Ma Đăng lần nữa, khiến âm mưu của Yêu Kiêu Quân thất bại hoàn toàn.
Mấy ngàn năm nay, không biết Yêu Kiêu Quân trốn ở đâu tu hành, bây giờ phong ấn Bách Ma Đăng sắp hết hiệu lực, thiên kiếp của nàng lại sắp tới, sợ là có liên thủ với Phong Cẩm cũng không thể phong ấn lại Bách Ma Đăng.
“Bình Sinh” mà Yêu Kiêu Quân nhắc đến chẳng lẽ là tục danh của Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế sao? Vì sao lại nói nàng nhận tinh khí của đế quân? Tất cả những chuyện này là sao? Nếu nàng nhớ không lầm, nàng và Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế không cùng xuất hiện, chưa từng gặp mặt, ngay cả trước đây, lúc nàng và Phong Cẩm vì cứu mạng Ngọc Thự đã đến Bắc Cực Tử Vi viên xin một nhành hoa Khuê Uy để đúc lại nguyên thần cho y, cũng chưa từng nhìn thấy Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế, mà chỉ gặp thần quan hầu hạ đế quân – Vân Trạch thần quân.
Lúc này, trong đầu Thiên Sắc có vô số thắc mắc nhưng không nghĩ sâu, chỉ nhìn chằm chằm về phía phát ra giọng nói kia.
Quả nhiên, trong bóng tối xuất hiện một bóng người.
Đó là một thân thể cực kỳ quái dị.
Một nửa là hình dáng đàn ông cứng rắn, nửa còn lại là nử tử vô cùng yêu ma, đôi mắt phượng hẹp dài nhướng lên, vừa nhìn đã thấy cực kỳ đáng sợ, cực đoan đến kỳ dị.
Đây chắc là thân thể Yêu Kiêu Quân và Lâu Tung Quân dùng chung, chỉ là bây giờ trong thân thể chỉ có hồn phách của Yêu Kiêu Quân.
Mãi đến khi Yêu Kiêu Quân xuất hiện, Ôn thú kia mới bừng tỉnh, chạy vội tới chân Yêu Kiêu Quân, nhìn chằm chằm Thiên Sắc và Chu Ngưng bằng đôi mắt thú lạnh thấu xương.
Đúng vậy, lần trước, kẻ dùng phép thuật bao vây Ngọc Thự và Chu Ngưng chính là Yêu Kiêu Quân. Lúc ấy, nếu không phải thiếu niên kia đuổi theo Ôn thú đến gần rừng cây khiến ả rối loạn tinh thần, làm mất hiệu lực thuật che mắt thì ả đã bao vây Ngọc Thự thêm ít ngày nữa rồi. Lúc đó, ả đứng ở một nơi bí mật quan sát, làm kiểu nào cũng không thể nhìn ra lai lịch của chàng thiếu niên, chỉ phát hiện quan hệ của chàng thiếu niên với tiểu hoa yêu cũng không tệ. Cho nên, lúc này mới sai Ôn thú bắt tiểu hoa yêu, định dụ thiếu niên kia xuất hiện.
Không ngờ, không dụ được hắn đến đây lại dụ được tiểu tước nhi có quan hệ không tệ với Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế, đúng là niềm vui cực lớn.
“Cũng coi như tiểu tước nhi nhà ngươi có mắt, nhận ra bản Ma quân.” Yêu Kiêu Quân bán nam bán nữ mỉm cười duyên dáng, nhìn từ đầu đến chân Thiên Sắc thật kỹ, lúc này tiếp tục lười biếng mở miệng: “Hai giới thần ma ngừng chiến vạn năm, lục giới này thật sự thái bình, rất buồn tẻ. Đợi đến khi trăng tròn, Bách Ma Đăng hoàn toàn sụp đổ, huynh trưởng của ta sẽ được tự do! Đến lúc đó, nhất định phải khiến lục giới nhộp nhịp một phen.”
“Thật không?” Thiên Sắc khẽ liếc vết thương đã gần như khép lại trên đùi Chu Ngưng. Nàng hơi siết nắm tay, cảm thấy sức lực của mình ngày càng ít dần, chỉ có thể cứng rắn và trấn tĩnh chống đỡ. Sắc mặt không hề biến đổi đối đáp lại, không bộc lộ sự lo lắng vì sức mạnh bản thân không đủ: “Nếu ta đã phong ấn Bách Ma Đăng một lần, đương nhiên có thể phong ấn lần hai, lục giới nhộn nhịp hay không, cũng không đến phiên Yêu Kiêu Quân quan tâm.”
“Tiểu tước nhi, ngươi đúng là tự biến mình thành nhân vật đặc biệt.” Nghe Thiên Sắc nói xong, Yêu Kiêu Quân cười đầy vui vẻ. Thật ra, vừa rồi lúc Thiên Sắc vươn tay đặt lên vết thương của Chu Ngưng, Yêu Kiêu Quân đã nhìn thấy vết thương cũ chưa khép lại trên bàn tay nàng. “Nếu không phải ngươi nhận được tinh khí của Bình Sinh thì sao có duyên tu thành tiên, hơn nữa tu vi không đủ vạn năm sao có bản lĩnh phong ấn Bách Ma Đăng? Bây giờ, tinh khí của Bình Sinh trên người ngươi đã không còn bao nhiêu, bản thân ngươi còn khó giữ nổi, thế mà dám ngông cuồng khoác lác ——” nói đến đây, ả cố ý chậc chậc không ngừng, giống như chê cười Thiên Sắc không biết tự lượng sức mình.
“Ta có bản lĩnh hay không, phải thử một lần mới biết được.” Thiên Sắc ổn định lại tinh thần, không hề bị ả khiêu khích. Biết bản thân không có cơ hội thoát ra nên nhân cơ hội này ném Chu Ngưng ra, cao giọng nói với Hoa Vô Ngôn vấn trốn bên ngoài: “Hoa Vô Ngôn, ngươi mau mang Chu Ngưng đi trước, lập tức đến Đông Cực —”, nàng vốn định nói Hoa Vô Ngôn đi tìm Thanh Huyền, nhưng nghĩ lại, Yêu Kiêu Quân không biết định bắt Thanh Huyền với mục đích gì. Lúc này, Thanh Huyền đến đây cũng không giúp được gì, chỉ sợ còn tìm đến cái ૮ɦếƭ vô nghĩa, lập tức sửa lời: “Không, đừng đi Đông Cực, đến Âm ty hoặc Ngọc Hư Cung!”
Đúng vậy, nếu là Bạch Liêm hoặc Phong Cẩm, thậm chí các sư huynh đệ khác đều có thể giúp nàng một tay, còn Thanh Huyền đến đây, chỉ sợ lại khiến nàng rối loạn.
Hoa Vô Ngôn đón được Chu Ngưng, biết bây giờ thoát được ai hay người đó, không nói gì vô nghĩa nữa, biến mất trong chớp mắt.
“Tiểu tước nhi, ngươi tìm kiếm sự giúp đỡ sai rồi!” Yêu Kiêu Quân thờ ơ lạnh nhạt với tất cả, tựa như không thèm để ý đến hành động của Thiên Sắc, chỉ mở miệng nhắc nhở: “Ngươi nên bảo con hồ yêu kia đưa tiểu hoa yêu đến Tử Vi viên xin giúp đỡ mới đúng! Vậy thì ta mới biết, ngươi và Bình Sinh rốt cuộc có quan hệ gì…”
Cuối cùng, ả thoáng dừng lại, đôi mắt sắc bén, vẫn mỉm cười hung ác, chỉ là trong ý cười đột nhiên ngập tràn mùi máu tàn khốc, lạnh lẽo thấu xương: “Nhưng dù cho Bình Sinh có tới thật, thì cũng chỉ có thể thấy xác ngươi mà thôi!”