Thề Nguyện - Chương 46

Tác giả: Tắc Nhĩ

Mở cửa ra, Tố Bạch lập tức bổ vào lòng người đứng trước cửa. Người đó sửng sốt, mặc dù hơi kinh ngạc nhưng vẫn giang tay ra ôm lấy nàng.
“Thịnh!”
Tố Bạch thấp giọng gọi, nàng tựa đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ người đó níu chặt lấy áo của y, những ngón tay run lên bần bật, tựa như sự hoảng loạn khiến đã nàng mất hết sức lực. Đôi gò má trắng nhợt khiến người ta sợ hãi, toàn thân run lên từng chặp, dường như nàng đang cực kỳ khi*p sợ.
Người đứng ngoài cửa không phải ai khác, chính là tiểu vương gia Triệu Thịnh của Ninh An Vương phủ. “Tố Bạch, nàng sao vậy?” Thấy bộ dáng hoảng loạn của nàng, y hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên quan sát, một chút bối rối lo lắng thoáng lóe lên trong thần thái trấn tĩnh của y: “Xem nàng kìa, sao sắc mặt xấu thế?”
Tố Bạch chỉ lắc đầu im lặng, dung nhan lạnh lùng chất phác ngày thường, giờ đây xinh đẹp rạng rỡ như một đóa hoa lê khẽ nghiêng mình trong màn mưa, trông thật điềm đạm đáng yêu.
Triệu Thịnh cúi đầu, cánh tay nam tính cường tráng vòng chặt ôm nàng vào lòng vừa khít, tựa như vừa sinh ra cả hai đã dành cho nhau. Dáng vẻ của nàng lúc này khiến y rất đau lòng, chậm rãi đặt đôi môi nóng bỏng lên môi nàng, y bắt lấy hơi thở của nàng, quyến luyến sự dịu dàng trên đôi môi nàng, nụ hôn của y khiến đầu óc nàng trống rỗng.
May mà cái danh sao chổi của Tố Bạch truyền đi rất xa, hàng xóm gần nhà nàng sợ bị lây xui xẻo nên đều chuyển hết đi, cách nàng thật xa, cho nên nơi này quả rất an toàn để hai người lén lút gặp gỡ. Nhưng vì hai người vẫn chưa đóng cửa, lại sợ bị người bụng dạ khó lường bắt gặp, Triệu Thịnh đành phải tạm ngừng lại, buông đôi môi nàng ra, y xoay người dùng chân đóng cửa rồi bế nàng ngồi lên ghế.
“Nghe nói nửa đêm hôm trước một mình nàng ra bờ sông An Trữ bái tế mẹ nàng?” Sau một lúc thân mật, Tố Bạch vẫn hốt hoảng, thần sắc của Tố Bạch lúc này khác rất xa ngày thường. Triệu Thịnh nhíu chặt mày, hơi khom người, đôi bàn tay yêu thương khẽ vuốt khuôn mặt đang cúi xuống của nàng: “Chẳng phải ta đã dặn nàng rồi ư, hôm đó nàng không được ra ngoài, sao nàng không nghe lời ta?”
“Thịnh, thi*p trông thấy quỷ, là quỷ thật đó!” Trong tích tắc Tố Bạch dường như chợt nghĩ tới cái gì, nàng kinh hoàng vươn tay ôm chặt cổ Triệu Thịnh, dường như chỉ có hơi ấm của y mới có thể bình ổn lại trái tim đang hoảng loạn của nàng. Nhưng hành động đó chẳng qua chỉ được trong chốc lát, sau đó nàng lại bắt đầu hoảng loạn, co rúm trong lòng Triệu Thịnh, nỗi hoảng sợ vô cớ trào dâng: “Thịnh, thi*p sợ lắm, ta có cảm giác, trong phòng này có thứ vô hình gì đó đang đi qua đi lại chằm chằm nhìn thi*p…”
“Nàng đừng nghĩ lung tung!” Ngữ điệu Triệu Thịnh đột ngột nghiêm khắc hơn, cất giọng khàn khàn trầm thấp quở trách nàng. Tố Bạch hoảng sợ rụt tay lại, nhìn y khó hiểu. Triệu Thịnh bất đắc dĩ thở dài, y lấy sợi dây đỏ có buộc nửa mảnh ngọc quyết ra khỏi vạt áo, đeo vào cổ Tố Bạch, dặn dò rất trang nghiêm: “Nàng phải luôn luôn đeo cái này, tuyệt đối tuyệt đối không được bỏ ra!”
Vươn tay vuốt nửa mảnh ngọc quyết mát lạnh trên cổ, khuôn mặt nhợt nhạt của Tố Bạch thoắt ửng hồng, dường như nàng cảm thấy hơi xấu hổ bất an. Nàng khẽ ậm ừ, sau một lúc lâu mới ngượng ngừng ướm hỏi: “Thịnh, chàng thật muốn cưới ta sao?”
“Nàng không tin ta?” Triệu Thịnh nhướng mày khẽ mỉm cười, bàn tay to thô ráp bao bọc bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của nàng, những ngón tay dịu dàng đan xen khó mà chia cách. Đầu ngón tay thương yêu vuốt ve từng tấc lòng bàn tay nàng, đôi mắt tràn ngập ánh cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn, dịu dàng ấm áp như một dòng suối mát chảy xuôi vào lòng vỗ về trái tim nàng.
“Thật ra, chàng không nên…” Tố Bạch cúi đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy vào lòng nàng, nó dịu dàng và lạnh buốt, tựa như bông tuyết ngày đông còn chưa rơi xuống mà đã hoàn toàn tan biến. Nó rõ ràng không hình dạng không màu sắc, mà lại đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong trái tim nàng, ᴆục khoét từng chút một khiến nàng đau đớn. Sự chua chát tựa như thủy triều dâng ngập cõi lòng, gặm nhấm cơ thể nàng từng chút một, khiến tầm mắt của nàng cũng bắt đầu mơ hồ: “Ta tự biết thân phận mình thấp hèn, chỉ cần có thể ở bên chàng, cho dù làm thi*p ta cũng…”
“Nàng đừng nói ngốc nghếch!” Triệu Thịnh cắt ngang lời nàng, đôi tay ôm nàng chợt đột ngột chặt thêm, giống như một cái kén tằm bọc nàng vào giữa, tựa như muốn ngăn cách với mọi thứ ở bên ngoài. Đây là thế giới của riêng họ, không ồn ào náo nhiệt, chỉ sự tĩnh lặng tâm ý tương thông: “Ta đã nói ta muốn lấy nàng làm vợ, không phải làm thi*p!”
Triệu Thịnh nói chắc như đinh đóng cột, nhưng lọt vào tai Tố Bạch lại khiến lòng nàng rối như tơ vò.
Thật ra, nàng biết rất rõ, dựa vào xuất thân và danh danh của nàng, cho dù muốn vào Ninh An Vương phủ làm thi*p cũng đã là mơ mộng hão huyền. Lúc trước, nàng từng muốn bảo y dẫn nàng rời khỏi nơi này, đến một nơi không ai biết họ, sống một cuộc đời mới. Tuy nhiên, y không phải người bình thường mà là thế tử của Ninh An Vương phủ, là huyết mạch của hoàng tộc, thân phận cao quý, y sao có thể vứt bỏ tất cả trách nhiệm mà dứt khoát bỏ đi? Còn nữa, nữ tử muốn gả cho y lại là thiên kim của hữu Thừa tướng quyền cao chức trọng. Nếu xảy ra sơ suất gì, không chỉ liên lụy đến y mà còn là toàn bộ Ninh An Vương phủ.
Có lẽ, y nên là nam tử mà nàng chỉ có thể đứng ngắm nhìn từ xa, y có thể ở bên nàng lâu như thế, đáng lẽ nàng nên thỏa mãn?
Nàng còn cầu mong gì xa xôi hơn nữa?
Từng hơi thở của Triệu Thịnh quẩn quanh tai nàng, bất tri bất giác dồn ép nỗi chua xót trong đáy lòng trào dâng. “Sao ta có đủ tư cách làm thê tử của chàng?” Tố Bạch vươn tay vuốt ve ngũ quan góc cạnh rõ ràng của y, nàng cất giọng dịu dàng, xúc động vô hạn trào dâng trong lòng, hóa thành nỗi đau chẳng thể bỏ qua: “Chàng là tiểu vương gia của Trữ An Vương phủ, mà ta không những là sao chổi mà trinh tiết cũng đã…”
Nếu hỏi rằng điều nàng tiếc nuối nhất trong cuộc đời này là gì, thì đó chính là nàng đã không thể trao mình trọn vẹn nhất cho người nam tử nàng yêu thương, quý trọng.
Mọi người chỉ biết rằng thầy tướng số phán nàng là Thiên Sát cô tinh, cho nên mọi người đều trút hết nguyên nhân mẹ nàng tự vẫn và cha dượng nàng đột tử lên đầu nàng. Nhưng không một ai biết rằng, từ sau khi mẹ nàng mất đi, nàng đã trở thành món đồ chơi trong tay cha dượng, bị ông ta ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, làm nhục, đau đớn, khổ sở mà không dám kể với ai?! Nàng bị tra tấn mỗi ngày cho đến khi cha dượng đột tử. Không, có lẽ dù có qua bao nhiêu năm đi nữa, nàng cũng không thể quên được những tổn thương và đau đớn đó.
Nàng không thể giống những cô gái bình thường, trưởng thành trong yên bình chờ đến ngày phu quân đến đón. Hoặc là, đôi bên chưa từng gặp gỡ thì cuộc đời nàng có lẽ đã bình yên hơn? Vẫn nhớ, trưa hôm đó, nàng đến Ninh An Vương phủ đưa đậu rang cho Ninh An Vương phi, nếu nàng không bất ngờ gặp gỡ Triệu Thịnh cưỡi ngựa quay về phủ, như vậy mọi thứ đều đã khác?
Con ngựa nổi điên suýt chút nữa đạp ૮ɦếƭ nàng, lọ đậu rang rơi xuống đất vỡ toang. Hạt dưa, hạnh nhân và đậu phộng rơi vãi trên mặt đất. Thời khắc đó, nàng khốn đốn bất an, quỳ rạp trên đất, nàng cảm thấy dường như tất cả mọi người đều đang chỉ trỏ cười cợt nàng, nàng càng bối rối thì càng không thể thu dọn hiện trường tan hoang trên đất. Đúng lúc đó, một dáng người cao lớn, rắn rỏi ngồi xổm xuống giúp nàng nhặt lại những thứ rơi vãi đầy đất, những ngón tay thuôn dài mà dịu dàng bất chợt chạm phải tay nàng. Nàng nâng mắt nhìn lên, chợt bắt gặp một nam tử ôn hòa ấm áp như làn gió xuân, từ đó về sau nàng mãi mãi không thể quay đầu.
Ông trời, có phải rất thích trêu đùa những người phàm tầm thường hay không?
Đây là lần đầu tiên nàng nhắc tới chuyện mình không còn hoàn bích trước mặt y, ánh mắt Triệu Thịnh hơi buồn bã, khuôn mặt ôn hòa nho nhã càng lúc càng xanh mét, cằm dưới căng chặt như muốn vỡ vụn.
Khi vừa quen biết y, tuy rằng nàng cố tỏ vẻ lạnh lùng nhưng lại bất chợt bộc lộ sự ngây thơ và nhẫn nhịn, nàng không hề mơ mộng hão huyền, cũng chưa từng viện cớ đòi tiền tài vật chất gì của y. Qua lại lâu, tính cách tốt đẹp của nàng càng khiến y thêm mê muội, cho đến khi y có quan hệ vợ chồng với nàng…
Đương nhiên, y biết đây không phải là lần đầu tiên của nàng, không có lạc hồng, đương nhiên nàng không phải trinh nữ. Khi đó, y từng nghi ngờ rằng mình đã thích nhầm một nữ tử lẳng lơ, phóng đãng, mặc dù y không hỏi cũng không trách mắng, nhưng không thể tránh khỏi dần lạnh nhạt với nàng.
Có lẽ khoảng nửa năm, y không hề quan tâm tới nàng, mà nàng cũng không hề chủ động đến tìm y khóc lóc. Nếu không phải nửa đêm y ngẫu nhiên đi ngang qua bờ sông An Trữ, phát hiện nàng mặc giá y, vừa đốt giấy tiền nguyên bảo vừa đờ đẫn lẩm bẩm thì thào, có lẽ y vĩnh viễn không biết được chân tướng sự thật.
Nàng không oán trời giận người, cũng không khóc lóc, nàng chỉ lẳng lẳng chấp nhận số phận, âm thầm dùng sự kiên cường của bản thân đối chọi với số mệnh!
Có phải sự thật là thế này không? Trong mắt y nàng chỉ là một vị khách qua đường, nhưng trong mắt nàng y là tất cả hơi ấm trong cuộc đời quạnh quẽ?
Nàng không cầu mong xa vời sẽ được gả cho phu quân nàng yêu thương, nàng không thể ngờ rằng trong khoảnh khắc đó y đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải trở thành phu quân của cô gái này.
“Tố Bạch, nàng phải nhớ kỹ, ta muốn cưới nàng làm vợ, không liên quan tới chuyện nàng có còn trinh tiết hay không?” Gượng cười, Triệu Thịnh vươn tay xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, tỏ từng lời chân thành thẳng thắn: “Cha dượng của nàng là đồ súc sinh, nàng không nên vác cái gánh nặng này trên vai nữa. Những lời ta đã nói, mỗi một câu ta đều nhớ rõ, quyết không nuốt lời!”
Những lời an ủi của Triệu Thịnh tuy có chút hiệu quả, nhưng cơ thể Tố Bạch vẫn run rẩy không ngừng. Dù nói thì nói thế, nhưng sự đời đâu theo ý nguyện của con người?
“Nhưng mà, vị tiểu thư được gả tới đây chẳng phải chỉ còn mấy ngày nữa là tới thành Ninh An hay sao?” Nàng thì thầm nhỏ xíu, nhỏ đến gần như không có âm thanh, phút giây đó nàng cắn chặt môi dưới, trái tim đau buốt. Cảm giác bất an như thủy triều dâng lên cuồn cuộn, trái tim nàng rỗng toác, tựa như thứ quý giá nhất sắp bị người ta ςướק mất, khiến nàng lo lắng khó yên.
Gân xanh nhảy bần bận giữa hai hàng lông mày, Triệu Thịnh khẽ híp mắt, vươn tay vỗ về khuôn mặt tái nhợt của nàng, đôi mắt đen thăm thẳm không thể nắm bắt, ánh sáng tỏa ra trong con ngươi giống hệt đốm lửa nhỏ lấp lánh sáng rọi, giọng nói dần lạnh lùng quyết liệt: “Ta có cách khiến nàng ta đến từ đâu thì phải quay về nơi đó!”
“Cách của chàng có ổn không? Có xảy ra chuyện bất trắc gì không?” Nắm lấy bàn tay Triệu Thịnh đang đặt trên gò má nàng, Tố Bạch vẫn lo lắng bất an. Đôi môi đỏ mọng hơi run rẩy, ánh mắt hoảng hốt: “Thịnh, lòng ta giờ rất rối loạn…”
Thoáng cảm nhận được cơ thể nàng đang run lên, Triệu Thịnh cắt lời nàng, bỗng chốc ôm chặt lấy nàng, trong giọng nói tưởng chừng như bình thản dường như đã pha chút kiên quyết: “Nàng phải tin ta!” Sau khi thấy nàng gật đầu hơi do dự, y mới kề mặt tới dán vào trán nàng, một ánh cười dần dần lan ra đáy mắt. Triệu Thịnh vươn tay ôm nàng, chôn mặt vào gáy nàng, hơi thở chậm chạp mà ấm áp, giọng nói đè thấp khẽ khàng than thở: “Tố Bạch, mấy hôm không gặp, ta nhớ nàng quá…”
Triệu Thịnh áp sát vào nàng, gần đến mức có thể nàng ngửi thấy hơi thở ấm áp của y, có thể cảm nhận được hô hấp của y càng ngày càng dồn dập, hỗn loạn. Dường như Tố Bạch đã biết y muốn làm gì tiếp theo, Tố Bạch vụt đỏ mặt: “Đừng, đừng mà…” Nàng ngượng ngừng muốn đẩy y ra, nhưng y đã bắt đầu khẽ hôn cắn dọc theo tai xuống gáy, cảm giác nóng bỏng dần lan tràn theo từng nơi y chạm tới. Nàng chỉ có thể khép mắt lại, hơi nhăn mày, thở hỗn hển, hai tay nắm chặt vạt áo trước của Triệu Thịnh.
Một ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể nàng, mà y còn dùng cơ thể ấm áp của y ủ ấm nàng, khiến nàng không thể né tránh.
“Nàng đừng sợ, ta chỉ muốn ôm nàng một cái.” Đặt nụ hôn bên tai nàng, Triệu Thịnh khẽ cười, chậm rãi cất tiếng thì thầm bên tai nàng, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ.
Nói thì nói vậy, nhưng y đã khó có thể kiềm chế, y bế nàng đứng dậy bước đến bên giường.
Ngay tức thì, cảnh sắc kiều diễm, ấm áp hài hòa, rèm che trướng phủ, gỡ váy lụa, cởi tiết y, tình trào dâng khó kiềm nén, lầu ngọc chiếu băng gấm uyên ương.
******
Trong phòng cảnh xuân rực rỡ, đôi uyên ương trên giường đang quyến luyến khó xa, tuy đã có rèm che trướng phủ không thể nhìn rõ bên trong, nhưng cũng khiến hai vị khách không mời đứng ngoài cửa sổ cực kỳ xấu hổ đối mắt nhìn nhau.
Thiên Sắc quay đầu lại trước, thế nhưng những lời nỉ non tâm tình vọng ra khỏi phòng vẫn liên miên không dứt, càng khiến dòng suy nghĩ của nàng hỗn loạn hơn cả ma chướng. Thiên Sắc ngẫm nghĩ, dường như cách quay mặt đi không phải là phương pháp tránh né tốt nhất, nàng hơi lui về sau một bước,suy ngẫm có nên bỏ đi hay không thì chợt bắt gặp Thanh Huyền nhìn chằm chằm vào trong phòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trốn ở đây nhìn lén, hình như không có đạo đức cho lắm.”
Thiên Sắc khẽ nhíu mày, nàng cũng loáng thoáng biết nam tử có hứng thú rất đặc biệt với thứ này, bây giờ trông thấy cảnh uyên ương nghịch nước thế này, đương nhiên sẽ khó kiềm chế. “Theo ý của ngươi, chẳng lẽ chúng ta nên gõ cửa bước thẳng vào xem trực tiếp hay sao?” Chẳng hiểu sao, nàng nhất thời nghịch ngợm, thu lại vẻ mất tự nhiên của bản thân, nàng ném một câu trêu ghẹo qua, khuôn mặt tuấn tú của Thanh Huyền đỏ rực trong tích tắc.
“Khụ khụ, không phải vậy.” Thanh Huyền rũ mắt xuống, bị Thiên Sắc trêu như thế, đương nhiên hắn không dễ chịu gì, vì hình như có thứ gì đó đang gặm cắn trái tim hắn từng chút từng chút một, ngứa ngáy mà không tài nào gãi được. Thật ra, bây giờ người khác ăn mà hắn chỉ có thể nhìn, rõ là nghẹn quá mức, hắn thật rất muốn kích động đề nghị sư phụ.
Đêm dài đăng đẵng, nếu sư phụ bằng lòng, chi bằng người cùng Thanh Huyền bắt chước đôi uyên ương kia phong lưu một phen…
Đương nhiên, những lời này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi. Việc phong lưu vui vẻ kia trong mơ thì không sao, nhưng nếu thật sự to mồm nói ra, quả là đại nghịch bất đạo, chưa biết chừng sư phụ nghe xong sẽ thẹn quá hóa giận, dùng một chưởng chẻ đôi hắn ra mất!
Nếu chỉ bị đánh một chưởng, hắn rất cam lòng, nhưng chỉ sợ sư phụ lại muốn bỏ đi.
Bất giác hắn đưa mắt liếc nhìn vào cửa sổ, hắn trông thấy chiếc giường trong phòng như một chiếc thuyền lá trôi trên hồ, rung rinh dập dềnh, kẽo cà kẽo kẹt. Bắp chân nhỏ nhắn như ngó sen thoắt ẩn thoắt hiện sau tấm màn che, dường như đang châm chích lục phủ ngũ tạng của hắn, rực lửa hừng hực.
Hắn vội vã cúi đầu, lòng thầm kêu khổ.
Thật là Gi*t người mà, hai cái kẻ này phong lưu mạnh mẽ cỡ đó, bảo hắn tối nay về phòng làm sao mà ngủ yên đây?
Nhưng, trằn trọc khó ngủ có lẽ cũng là chuyện tốt, còn hơn là sau khi hắn ngủ lỡ như lại nằm mơ cái gì không nên mơ, nếu để sư phụ biết chỉ e người sẽ mất tự nhiên. Hiện nay, hắn vẫn đang ở nhờ nhà người khác chứ không phải ở Yên Sơn, nếu sáng mai tỉnh giấc chăn lại bị bẩn, cần phải giặt thì quả thật có hơi bẽ mặt…
Không nên, không nên, không được suy nghĩ lung tung nữa!
Càng nghĩ thế, thì máu nóng của hắn càng khó yên ổn. Giờ phút này hắn cảm thấy cơn ngứa ngáy trong lòng đang dần biến thành một ngọn lửa, bừng bừng đốt cháy lục phủ ngũ tạng khơi dậy cái cảm giác đã ngủ đông từ lâu, thiêu đốt huyết mạch toàn thân. Đôi vòng tay dường như đang cực kỳ trống trải, hận không thể vươn tay qua ôm chặt lấy sư phụ, lấp đầy khoảng trống ấy.
“Sư phụ, đêm ấy trên sông An Trữ, Tố Bạch cô nương bảo trông thấy quỷ, nhưng Thanh Huyền không hề ngửi thấy được khí tức của yêu quỷ.” Để che giấu sự khác thường của mình, hắn bước đến bên cạnh Thiên Sắc quanh co: “Ngày trước Bán Hạ sư bá có từng dạy con thuật ngự quỷ, mối quan hệ của Triệu huynh và Bán Hạ sư bá không tầm thường. Chẳng lẽ y muốn mượn lời đồn ma quỷ trong thành Trữ An, sai khiến quỷ hồn đến hù dọa tân nương, phá hỏng hôn lễ, cuối cùng cưới Tố Bạch cô nương làm vợ?”
“Dùng thuật ngự quỷ triệu tập hồn phách, không có hình dáng, không có sát khí, dựa vào tu vi của ngươi không phát hiện ra cũng là chuyện hợp tình hợp lý.” Thiên Sắc khẽ gật đầu, giọng nói bình thản, đôi mày trầm ngâm nhíu chặt: “Tính toán của y quả không tệ, đáng tiếc lại không thể thực hiện được.”
“Tại sao?” Thanh Hơi kinh ngạc hỏi, không hiểu trong này còn có đạo lý huyền diệu gì.
Thiên Sắc trầm mặc rất lâu mới mở miệng, giọng nói như dòng suối mát lành trong vắt uốn lượn, nhưng vẫn hờ hững thờ ơ như người xem cờ dù thấy thế cục cũng không lên tiếng, lạnh lùng xem những người trong cuộc vật lộn, giãy dụa: “Mặc dù phá hỏng được hôn sự, nhưng hắn vẫn không thể cưới Tố Bạch. Số mạng Tố Bạch là trọn đời cô độc xung khắc với số mệnh của Triệu Thịnh, nếu y quả thật cưới nàng, chỉ e không thể sống lâu.”
Dứt lời, nàng vô thức liếc nhìn vào trong phòng, vô tình nàng loáng thoáng trông thấy bóng dáng đôi uyên ương đang quấn quýt lấy nhau, nàng hoảng hốt âm thầm dời mắt đi nhìn sang hướng khác.
May là nàng và Thanh Huyền chỉ đứng ngoài phòng, nếu vừa nãy hai người bắt quyết sử dụng thuật ẩn thân vào trong phòng, e rằng hai người sẽ tránh không kịp. Lúc đó, chuyện phong lưu xảy ra trước mắt chẳng phải càng khiến nàng xấu hổ ૮ɦếƭ sao?
Ở bên kia, Thanh Huyền không thể biết được bên dưới thần sắc nghiêm trang của sư phụ ẩn chứa điều gì, hắn nhíu mày, suy xét sự việc thật cẩn thận một lần nữa, sau đó mới cất tiếng: “Sư phụ, Bán Hạ sư bá nhờ con giúp Triệu huynh vượt qua kiếp nạn này, chẳng lẽ là người muốn con chia uyên rẽ phượng, chia cắt đôi tình nhân này?”
Tuy biết suy đoán của Thanh Huyền là sự thật, nhưng Thiên Sắc cũng không trả lời ngay, đôi mắt như giăng kín sương mù hơi nheo lại, sâu không thấy đáy, không hề chất chứa tình cảm: “Nếu ngươi có thể nghĩ vậy, thì sự việc đã quá đơn giản.”
Thanh Huyền trợn tròn mắt, nghẹn ngào một lúc, hắn mới bứt rứt hỏi một câu, nét mặt quả không nhẫn tâm: “Chẳng lẽ, không có cách nào vẹn cả đôi đường sao sư phụ?”
“Nếu trên đời này có nhiều chuyện có thể vẹn cả đôi đường thì làm sao có việc cả đời chia cách, sinh ly tử biệt?” Thiên Sắc lắc đầu, nàng nghĩ tới lời cầu xin và gửi gắm của Bán Hạ, nghĩ đến tấm lòng của bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ, lòng trào dâng cảm xúc khó nói nên lời. Bán Hạ sư huynh hy vọng con mình có thể vượt qua kiếp nạn, mà nàng cũng giống Bán Hạ sư huynh, hy vọng Thanh Huyền có thể bình an tu thành tiên thân.
“Nếu muốn cứu mạng y vậy chỉ còn cách khiến y từ bỏ tình cảm này. Nếu không, chúng ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn y còn trẻ mà đã ૮ɦếƭ không yên lành.”
“Nếu Triệu huynh không cưới Tố Bạch cô nương, vậy chẳng phải là một đòn chí mạng với Tố Bạch cô nương ư?” Thanh Huyên nhíu mày không đồng ý, hắn bất mãn cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm như thầm oán thán: “Bán Hạ sư bá quá xảo quyệt, người không giải quyết được vấn đề gai góc, mà lại quăng hết cho Thanh Huyền…”
Bắt gặp vẻ do dự trên khuôn mặt hắn, Thiên Sắc ngừng suy tư, sâu trong đôi mắt thoáng nét dịu dàng, nàng cất tiếng chỉ điểm đúng lúc: “Có thể cứu mạng y, thì đã là công đức của ngươi.”
Thanh Huyền vui mừng nâng mắt lên, ánh mắt rạng rỡ nhìn thẳng vào mắt Thiên Sắc, hỏi rất chân thành: “Nhưng phá hỏng nhân duyên của người khác, chẳng phải là tạo nghiệp chướng sao?”
Thiên Sắc bỗng chốc nghẹn lời, do dự rất lâu, nàng mới đáp qua loa: “Số mệnh hai người họ vốn không có duyên phận. Cho dù có, cũng chỉ là nghiệt duyên, cắt đứt có lẽ còn là chuyện tốt.”
Đã có duyên phận vì sao phải chia lìa?
Thanh Huyền ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Sư phụ, người có nghĩ đến cách nào vừa có thể giữ mạng của Triệu huynh lại vừa có thể tác thành tình cảm của y và Tố Bạch cô ngương không?”
Đây là một vấn đề rất khó giải quyết, Thiên Sắc đã suy tư rất lâu, lúc này mới nhẹ giọng trả lời: “Trừ phi, có ai đó sửa mệnh giúp Triệu Thịnh.” Vừa dứt lời, nàng lập tức loại bỏ khả năng này: “Bản lĩnh bậc này, e rẳng chỉ có mười hai vị đế tôn đệ tử của Nguyên Thủy Thiên tôn mới có thể làm được, còn những người khác đừng hòng mơ tưởng!”
Đứng vậy, năm đó sửa mệnh cách cho Thanh Huyền, nàng đã nhờ Thái Ất Cứu Khổ Thiên tôn, vất vả trăm cay nghìn đắng, nhưng vẫn chưa thật trọn vẹn. Bán Hạ chắc hẳn là xuất phát từ suy nghĩ này, mới nhờ nàng và Thanh Huyền ra tay giúp đỡ, cứu mạng Triệu Thịnh.
Thanh Huyền không đáp lời, dường như đang trầm ngâm suy ngẫm.
Trong tích tắc Thiên Sắc phân tâm, Thanh Huyền đã lặng lẽ bước tới, vươn tay ôm lấy nàng: “Sư phụ, không biết số mệnh của Thanh Huyền và người có duyên phận gì hay không?”
Sự xót xa nhạt nhòa và sửng sốt thoáng hiện lên trong đáy mắt, lời nói và hành động bất thình lình của hắn khiến Thiên Sắc hoảng loạn, giống như tâm sự yêu đương của thiếu nữ bị người ta nhìn thấu, nàng bắt đầu lúng túng: “Thanh Huyền, đừng…” nàng vô thức lùi lại muốn tránh khỏi cánh tay của hắn, nhưng sau lưng chính là vách tường đã không còn đường lui, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nhích lại gần, cơ thể ấm áp áp sát lại khiến nàng run lên khó mà kiềm chế.
Hắn không những không ngừng lại mà còn tiến thêm, ôm chặt eo nàng, giam cầm nàng trong vòng tay của hắn, làn da hai người kề sát vào nhau không còn một kẽ hở. Hơi thở nam tính, nhiệt độ cơ thể vây chặt tất cả các giác quan của nàng: “Sư phụ, đừng sợ, Thanh Huyền chỉ muốn ôm sư phụ một cái thôi.” Hắn cúi đầu thì thầm,giọng nói hơi khàn khàn.
Câu này sao nghe quen quen, dường như vừa nghe qua ở đâu đó?
Nhưng mà, không đợi nàng kịp nhớ ra nàng đã nghe thấy lời này ở đâu, kết quả là hắn đã giống nam tử trong phòng miệng tựa gương sáng tâm nhuốm mực đen, tung ra hư chiêu. Hắn không kề kiêng dè cúi đầu, đôi môi nóng cháy áp lên môi nàng, bắt lấy mùi hương khiến tâm can hắn rung động.
Trong phòng loan phượng hòa minh, bên song cửa sổ đôi bóng hình lưu luyến, trong phút chốc, ai có thể nhận ra rốt cuộc đây là cuối thu hay đang mùa xuân ấm áp?
Dường như đang trôi lơ lửng trong mây mù, lại đang ngâm mình trong dòng suối ấm áp, Thiên Sắc không còn sức phản kháng, chỉ có thể đón nhận. Dần dà, dường như nàng đã quên đi tất cả. Nàng cảm nhận được tay hắn đang ϲởí áօ khoác của nàng, đôi tay biến thành đôi môi, hắn hôn nàng, âu yếm từng tấc từng tấc một, nụ hôn quyến luyến nơi xương quai xanh, bồi hồi quanh đôi vai, lướt qua vành tai nàng, tình nồng ý đậm gần như biến thành nhẹ cắn.
Cơ thể Thanh Huyền rất ấm áp, làn da tỏa ra nhiệt độ cao, như một lò lửa không bao giờ tắt, gần như sắp thiêu đốt nàng. Nàng cảm nhận được sức mạnh ẩn nấp trong cơ thể trẻ trung, huyết mạch sôi sục trào dâng. Từng cái vuốt ve lưu luyến, trân trọng, như muốn mượn động tác này khắc ghi toàn bộ hình dáng của nàng. Thiên Sắc chỉ có thể bị động, đắm chìm, cho đến khi hắn tạm ngừng lại, nàng cảm thấy hơi thở nóng rực của hắn phảng phất bên tai, đôi tay ôm chặt thắt lưng nàng, nhấc bổng nàng lên, men theo làn váy, bàn tay hắn chạm vào da thịt mát rượi của nàng, khiến nàng bất giác run lên.
Giây phút ấy, dường như có một chậu nước lạnh rót thẳng vào đầu nàng, Thiên Sắc vươn tay đẩy mạnh hắn ra, cất bước muốn bỏ chạy. Trong tình thế cấp bạch nàng đã quên mất mình đang đứng ngoài cửa sổ nhìn lén người khác, nàng khẽ cất tiếng phản đối ngập tràn thê lương: “Thanh Huyền, đừng!”
Thanh Huyền bị đẩy ra, lui về sau hai bước, hắn vô tình đạp trúng một cành cây khô, một tiếng “rắc” vang lên giòn tan.
Trong màn đêm yên tĩnh, mặc dù một tiếng gọi khẽ không làm ai chú ý, nhưng âm thanh cành cây gẫy đã đủ quấy rầy những người trong nhà!
Thanh Huyền vừa rồi vốn đang đắm chìm trong yêu thương lưu luyến, bây giờ chợt bị đẩy ra, gió lạnh thổi tới khiến đầu óc hắn tỉnh táo lại. Nghe thấy tiếng động vang lên trong phòng, hắn lập tức nhanh tay lẹ mắt tiến lên kéo kỹ lại chiếc áo bị bung ra của Thiên Sắc rồi đẩy nàng ra sau lưng mình.
Thực ra, hành động như thế này quá thừa thãi, dựa vào tu vi của Thiên Sắc, một khi hoàn hồn lại, nàng có thể lập tức bắt quyết dùng thuật ẩn thân bỏ trốn. Nhưng đúng lúc hắn bất ngờ hành động như thế, khiến Thiên Sắc quên mất mình nên làm thế nào, nàng thở hổn hễn trốn đằng sau Thanh Huyền, đầu óc rối tinh rối mù.
“Két” cửa phòng mở ra, Triệu Thịnh khoác áo ngoài đứng trước cửa, chỉ liếc một cái đã bắt gặp Thanh Huyền.
“Thanh Huyền huynh?”
Y nheo mắt lại, hơi kinh ngạc, nhưng lập tức che giấu thận cẩn thận sự ngạc nhiên của mình.
“Triệu huynh.” Thanh Huyền bình thản đáp, tựa như đang chào hỏi.
Tố Bạch vội vã mặc áo ngoài, chạy ra cửa, nhưng bị Triệu Thịnh dùng tay cản lại, che ở sau người.
“Thanh Huyền huynh.” Triệu Thịnh lẳng lặng quan sát Thanh Huyền một lượt, y vốn tưởng rằng hắn là kẻ bụng dạ khó lường, nhưng lại phát hiện hắn cũng giống mình đang che chở một nữ tử, cho nên càng thấy khó hiểu: “Huynh có thể giải thích một chút không, tại sao huynh lại xuất hiện ở đây?”
“Tại sao ta lại xuất hiện ở đây à?” Thanh Huyền nhíu mày trả lời thẳng thắn: “Rất đơn giản, ta đi theo huynh đến đây.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc