Chương 97: Không biết tự lượng sức mình
Editor: Mèo ™
Trong triều, văn võ bá quan nghe thái giám đọc xong nội dung bên trong, đều trợn mắt há mồm, tựa như không ngờ được Thụy vương lại phạm nhiều tội như vậy.
"Thụy vương, ngươi còn lời gì để biện giải không?” Sắc mặt Hạ Hành bình tĩnh nhìn Hạ Uyên đứng phía dưới: "Lúc phụ hoàng còn sống, đã hết sức coi trọng ngươi... Vì sao ngươi lại phạm phải tội lớn ngập trời như thế?"
"Hoàng thượng muốn chém muốn Gi*t muốn làm gì thần đệ cũng được, không cần phí lời làm gì.” Hạ Uyên cũng không có ý muốn xin tha tội, trên mặt hắn ta treo một nụ cười giễu cợt, giống như Hạ Hành đang ngồi trên cao kia chỉ là một tên ngốc thích làm chuyện cười cho thiên hạ. "Nếu phụ hoàng thật lòng coi trọng ta, vậy hôm nay cớ gì ta lại đứng ở chỗ này, ngươi nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn chứng minh ta là kẻ bất trung bất hiếu mà thôi."
"Trẫm chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy." Hạ Hành thở dài. "Chúng ta ra đời cùng năm, khi còn bé đã từng chơi đùa với nhau, sao trẫm có thể nhẫn tâm Gi*t ngươi được, huống chi tất cả mọi chuyện đều do thủ hạ ngươi làm, cũng không thực sự liên quan trực tiếp đến ngươi."
Hạ Uyên nhíu nhíu mày, lập tức cười lạnh, hắn ta càng muốn xem thử Hạ Hành sẽ xử trí hắn ta thế nào.
Chúng thần nhìn vẻ mặt hai huynh đệ họ, vừa cảm khái hoàng thượng trọng tình, vừa đành chịu thói kiêu căng ngạo mạn của Thụy vương, những năm này ở kinh thành Thụy vương đã ngang ngược càn rỡ thành thói, cho dù hiện giờ chứng cớ xác thật rành rành trước mắt, mà vẫn cương quyết bướng bỉnh không nhận tội.DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›
"Truyền ý chỉ của trẫm, Thụy vương quản lý thuộc hạ không nghiêm, hành sự ngỗ ngược bất kham, phạt năm năm bổng lộc. Dung túng thủ hạ buôn bán muối lậu, mua quan bán tước, khiến trẫm thật sự đau lòng. Nhưng vì tiên đế từng dặn dò trẫm phải niệm tình huynh đệ, trẫm cũng không đành lòng, nhưng lại không thể không phạt. Kể từ hôm nay, Thụy vương không được vào triều nữa, hạ tước vị từ Thân Vương xuống thành Quận Vương, chiếu thị tội trạng dán lên cửa thành của tất cả quận huyện ở Giang Nam. Còn số ngân lượng lấy lại được từ vụ án tham ô ở Giang Nam, không nhập vào quốc khố, trẫm sẽ tự mình phái người tới Giang Nam, dùng số ngân lượng đó sửa đường xây cầu, tạo phúc cho dân chúng Giang Nam." Hạ Hành lộ vẻ thất vọng, đứng lên: "Chúng khanh gia đều lui ra cả đi."
"Hoàng thượng thánh minh, chúng thần cáo lui." Mọi người rối rít quỳ tiễn hoàng thượng rời đi, trong lòng càng ngày càng kính sợ vị tân đế này.
Hoàng thượng không lấy mạng Thụy vương, không khai trừ hắn ta ra khỏi gia phả Hoàng thất, đó là bởi hai chữ hiếu nghĩa. Hoàng thượng trách phạt Thụy vương, dùng toàn bộ ngân lượng tịch biên gia sản từ phủ Thuỵ vương để xây sửa lại kiến trúc công cộng Giang Nam, cũng yêu cầu dán chiếu thị tội trạng trên tất cả cửa thành ở Giang Nam, chính là muốn cho dân chúng thiên hạ một câu trả lời rõ ràng minh bạch, thu được cả danh và lợi, không còn gì để soi mói bắt bẻ.
Hành động lần này nhìn có vẻ như đang che chở cho Thụy vương, nhưng khi ngẫm nghĩ kỹ mới phát hiện, thật ra hoàng thượng đã dồn Thụy vương đến đường cùng. Một Vương gia không thể vào triều, một Vương gia bị vạch trần tội trạng ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, không chỉ không còn sự đe doạ tiềm ẩn, mà còn có thể trở thành vết nhơ trong lịch sử. Chỉ sợ đến đời sau, chỉ có người khen ngợi hoàng thượng trung nghĩa mà không còn ai nhớ đến một Vương gia đầy tội lỗi kia nữa.
Một Đế vương có tâm cơ thủ đoạn bực này, đương nhiên đám thần tử bọn họ phải càng làm việc cẩn thận hơn, nếu lỡ như chọc giận hoàng thượng, chỉ sợ là ૮ɦếƭ rồi mà vẫn không thể lưu lại một thanh danh tốt.
Hạ Uyên đứng lặng trong đại điện vắng vẻ không một bóng người, Đế vương ngồi trên long ỷ vừa rời đi, các đại thần đứng bên cạnh cũng rời đi theo, sắc mặt hắn ta bình tĩnh nhìn quanh bốn phía, hồi lâu sau, mới khẽ cười nói: "Hay cho một chiêu Gi*t người không thấy máu, đúng là hoàng huynh tốt của ta."
"Điện hạ." Tiểu thái giám trông coi đại điện cẩn thận đi tới trước mặt hắn ta, nhỏ giọng nói: "Nên đóng cửa điện rồi ạ."
Liếc nhìn tên thái giám sợ đến run run hai chân, Hạ Uyên lại cười: "Sao vậy, bổn vương rất đáng sợ à?"
Tiểu thái giám quỳ phịch xuống trước mặt hắn ta, dập đầu nói: "Vương gia thứ tội, Vương gia thứ tội."
"Được rồi, đứng lên đi." Hạ Uyên không nhìn tới tên tiểu thái giám đó, đi từng bước một đến cửa điện, lúc quay ra sau thấy tiểu thái giám vẫn còn dập đầu liên tục, cười khẽ một tiếng: "Ngươi sợ cái gì, sau này bổn vương sẽ không đứng đây được nữa rồi."
Tiểu thái giám đang dập đầu bỗng sững lại, một hồi lâu mới dám quay đầu lại nhìn về phía cửa, chỉ thấy ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa, không biết Thụy vương đã đi đâu mất.
Gã ta đứng lên phủi phủi đầu gối, lẩm bẩm: "Thật coi mình là Thuỵ vương lúc trước sao, kiêu ngạo gì chứ."
Lúc này trong hậu cung cực kì náo nhiệt, bởi vì Khúc Khinh Cư mời các mệnh phụ phu nhân tam phẩm trở lên vào cung dự cúc yến. Trong king thành, ngoại trừ những ai bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi, còn lại đều có mặt đầy đủ cả.
Đây là lần đầu tiên hoàng hậu mời các mệnh phụ vào cung, mặc kệ hoàng hậu có dụng ý gì, bọn họ đều không dám chậm trễ trái lời, cũng có người suy đoán có phải bởi vì hoàng hậu đang mang long thai, nên muốn tuyển chọn những đích nữ nhà quan lại quyền quý vào cung hầu hạ hoàng thượng hay không. Nhưng bất luận thế nào, những ai có ý nghĩ muốn đầu cơ trục lợi đều dẫn nữ nhi dòng chính chưa cưới gả đến, mà người thông minh chỉ đơn thân độc mã đến dự yến, thậm chí không muốn nhắc tới nữ nhi của mình.
Trong thiên hạ này, làm gì có nữ nhân nào muốn tự tìm nữ nhân khác đến hầu hạ trượng phu mình đâu. Lúc trước, hoàng hậu hạ ý chỉ mời dự yến lúc còn chưa biết mình mang thai thì không nói làm gì, bây giờ, dựa vào tình cảm giữa hoàng thượng và hoàng hậu, đưa nữ nhi mình vào cung thì có gì tốt chứ, ngược lại còn đắc tội với hoàng hậu thêm.
Cũng không nghĩ lại xem, bây giờ hoàng hậu đang ở đâu, theo như lời đồn, thì hoàng thượng sợ cung Khôi Nguyên mới vừa xây sửa tân trang lại, sẽ hơi trống trải mới lạ, nên đã hạ chỉ tỏ ý hoàng hậu sẽ ở hậu điện cung Thiên Khải cho đến sau khi sinh long tự, qua tháng ở cử mới dời sang.
Phu quân và chính thê người ta ở chung một chỗ, một tiểu thi*p nhỏ nhoi như ngươi không có mắt đến ᴆụng thử xem, không phải là tự tìm đường ૮ɦếƭ sao?
Khúc Khinh Cư bây giờ đang mang thai, cũng không cảm thấy có gì khác với lúc chưa mang thai cả, nàng ngồi phượng liễn đến ngự hoa viên thì thấy những người nên đến đều đã đến, nàng vừa xuống phượng liễn, liền thấy tất cả đều quỳ xuống trước mặt mình vấn an.Die nd da nl e q uu ydo n
"Chư vị phu nhân không cần đa lễ, mời đứng lên." Khúc Khinh Cư nhìn đủ loại hoa cúc muôn màu muôn vẻ trong sân, cười nói: “Trước đây, bổn cung đã từng có dịp lui tới với chư vị phu nhân, bây giờ chư vị không nên vì đổi một nơi khác, đổi một thân phận khác mà câu nệ với bổn cung nhé.”
Các vị mệnh phụ cùng tạ ơn, dựa theo thân phận mà ngồi theo thứ tự, rất nhanh đã có thái giám dâng lên những bồn hoa cúc trân quý đặt lên chiếc bàn ở giữa để chủ nhân thưởng lãm, mỗi bồn được để khoảng nửa chén trà thì được đổi, dâng lên bồn khác, mỗi loại đều đẹp đẽ thơm ngát, bồn sau trân quý hơn bồn trước.
Mặc kệ là đang ngạc nhiên thật hay giả vờ ngạc nhiên, mọi người đều không ngừng phát ra tiếng khen ngợi trầm trồ, tựa như những bồn hoa cúc này không phải do bàn tay con người trồng ra, mà là thần tiên ban tặng cho hoàng hậu vậy.
Khúc Khinh Cư bưng một tách trà táo đỏ uống một ngụm, bây giờ nàng đã không được uống những loại trà khác nữa, ngay cả trà sâm cũng không được, chỉ có trà táo đỏ này mới tốt cho thai nhi và bản thân mình, vì thế mà hai ngày nay nàng bắt đầu thay đổi khẩu vị dần dần.
"Bồn hoa này thật là thú vị." Khúc Khinh Cư chỉ vào một bồn hoa cúc có cánh hoa bên ngoài màu trắng, bên trong màu tím. Kiếp trước, nàng cũng có trồng một loại hoa cúc giống như vậy, nhưng mà không biết tên nó là gì, bởi vì bận rộn công việc nên không có thời gian chăm sóc, lúc hoa nở cũng không đẹp được như bồn hoa trước mặt này.
"Bẩm hoàng hậu nương nương, bồn hoa cúc này gọi là Phượng Hoàng Hương Sơn, bởi vì cánh hoa trông đẹp giống như lông phượng hoàng, cho nên mới được gọi như thế." Thái giám dâng bồn hoa này lên vui mừng trả lời, hắn ta vốn cho rằng bồn hoa này tầm thường không bắt mắt, không thể được hoàng hậu nương nương coi trọng, ai ngờ đây là bồn hoa duy nhất được hoàng hậu nương nương chú ý, thật đúng là Tổ gia gia phù hộ mà.
"Phượng Hoàng Hương Sơn?" Khúc Khinh Cư trầm ngâm một hồi lâu: "Tên này nghe rất hay, Mộc Cận, thưởng."
Thấy hoàng hậu thích loại hoa này, các mệnh phụ cũng rối rít khen theo, như thế đã biến một loại hoa cúc không trân quý trở nên trân quý.
"Thần nữ cho rằng, hoa cúc là loài hoa có nét đẹp riêng, hoa quế thẹn không bằng, hoa mai cũng đố kị hương thơm, hôm nay nhờ phúc khí của hoàng hậu nương nương mới được ngắm nhiều loại hoa cúc như vậy, đây quả là may mắn của thần nữ." Một thiếu nữ mặc bộ váy ngắn màu vàng nhạt lên tiếng tán thưởng, âm thanh trầm bổng dể nghe. “Kim Long Đằng Vân ở phía trước cũng vô cùng xinh đẹp."
Khúc Khinh Cư nhìn về phía người vừa lên tiếng, thấy là một cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vấn một kiểu tóc song kế đơn giản, nhưng như thế lại càng lộ ra nét mềm mại của nàng ta.
"Theo trẫm thấy, thì bồn Thúy Phượng Tường Vân kia mới là đẹp nhất.” Hạ Hành dẫn theo một đám thái giám đi tới phía Khúc Khinh Cư đang ngồi, liếc nhìn thiếu nữ vừa nói đó: "Ngươi là cô nương nhà ai?"
"Thần nữ là cháu đích tôn của Kính quốc công – Tần Triều Vân. Hoàng thượng vạn an." Thiếu nữ thấy Hoàng đế hỏi mình, sắc mặt không thay đổi, đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu với Hạ Hành: "Thần nữ vọng ngôn, khiến hoàng thượng chê cười rồi."
Khúc Khinh Cư nhìn dáng vẻ ưu nhã của Tần Triều Vân, trên mặt lộ ra ý cười, không phải Kính Quốc Công là gia gia của Tần Bạch Lộ sao, vậy chẳng phải Tần Triều Vân này cũng là thân tỷ muội hoặc đường tỷ muội của Tần Bạch Lộ rồi? Nhưng mà dáng vẻ này, diễn xuất này, ngược lại có vẻ tốt hơn Tần Bạch Lộ kia đôi chút.
"Ừ, quả thật là vọng ngôn." Hạ Hành không mặn không lạt nói. "Ở đây có nhiều mệnh phụ là trưởng bối của ngươi như vậy, có lí nào lại để một vãn bối như ngươi lên tiếng."
Dường như Tần Triều Vân không ngờ hoàng thượng lại nói với mình như vậy, đầu tiên là sững sờ, rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói: "Lời giáo huấn của Hoàng thượng, thần nữ xin ghi nhớ trong lòng."
Ừ, tác phong cũng cao siêu hơn Tần Bạch Lộ nhiều, nếu là người bình thường, bị Hoàng đế nói như vậy, chỉ sợ đã đỏ mặt xấu hổ từ lâu, nhưng nàng ta cố tình xem lời giáo huấn của Hoàng thượng như đang quan tâm đến nàng ta. Khúc Khinh Cư lập tức cảm khái, xem ra Tần gia vẫn còn nữ nhân có sức chiến đấu khá cao đấy, Tần Bạch Lộ và mẫu thân của Vi Nhiễm Sương chỉ có thể coi là phế phẩm của Tần gia mà thôi.
Hạ Hành cũng hơi ngạc nhiên, hắn không nhịn được mà nhìn Tần Triều Vân lâu hơn một chút, hình như đối phương cũng không cố ý ăn mặc lộng lẫy lắm, nhưng lại khiến người khác có một loại cảm giác ưu nhã, ngược lại cũng không làm mất thanh danh của Tần gia. Khi tầm mắt rơi vào đôi giày thêu khảm trân châu, hắn mới thu hồi tầm mắt, giọng nói càng thêm lạnh nhạt: "Trẫm không phải giáo huấn ngươi, mà là nhắc nhở ngươi, dầu gì cũng xuất thân từ thư hương thế gia, lời ăn tiếng nói phải biết chừng mực, không thể làm mất thanh danh thế gia được." d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ
Mọi người nghe ra hình như hoàng thượng không muốn gặp Tần gia, lại nhớ tới Thụy vương phi chính là nữ nhi của Tần gia, lại có quan hệ không tốt lắm với hoàng hậu, lập tức tâm sáng như gương. Tần gia này gả một nữ nhi đến phủ Thụy vương, kết quả Thụy vương rơi đài. Bây giờ lại muốn nhét thêm một nữ nhi khác vào cung. Hừ! Coi những người khác là ngu ngốc, không nhìn ra dụng ý của gia tộc bọn họ sao?!
Có một vài mệnh phụ âm thầm đánh giá dáng vẻ của Tần Triều Vân, sau đó khinh thường nghĩ, diện mạo chỉ thế này mà cũng muốn quyến rũ hoàng thượng ư, có thể sánh được một đầu ngón tay của hoàng hậu nương nương sao chứ?
Phu nhân Trung Nghĩa công – Điền La thị nâng tách trà lên uống một hớp, không mặn không nhạt nói: "Tuy gia phong của Tần gia rất nghiêm khắc, nhưng ngẫu nhiên có một vài quy củ chưa học tốt, cũng rất dể làm mất danh tiếng của gia tộc đấy.”
Người bên cạnh nghe vậy, lập tức luôn miệng nói đồng ý, khiến cho lão phu nhân Kính Quốc công ngồi một bên giận đến tím gan đỏ mặt.
Hạ Hành không thèm để tâm đến những nữ nhân này, ngược lại đi tới bên cạnh Khúc Khinh Cư, bây giờ đã là lúc nào rồi, thưởng hoa yến chắc cũng nên giải tán được rồi chứ nhỉ.