Từ trước đến nay,tiếng đàn của nữ nhi đều ẩn chứa nhu tình, cộng thêm vài phần phần triền miên da diết, Khúc Khinh Cư tựa vào thành ghế, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt nhẹ mép chén. Gió xuân vừa thổi, cánh hoa bay lả tả xuống mái tóc Khúc Ước Tố, mang theo nét kiều diễm khó diễn tả thành lời.
Kiếp trước, vì đặc thù công việc, nàng rất thích thưởng thức mỹ nữ, mưa hoa lất phất rơi trên suối tóc đen dài của mỹ nhân mặc váy áo lụa trắng, vốn là một bức tranh mỹ lệ, huống chi còn được đệm trong tiếng đàn tuyệt diệu.
"Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô. Thảo sắc dao khan cận khước vô. Tối thị nhất niên xuân hảo xứ. Tuyệt thăng yên liễu mãn hoàng đô.[1]” Khúc Ước Tố khẽ ngâm lên một bài thơ miêu tả mùa xuân, đầu ngón tay dừng lại, đặt một dấu chấm kết hoàn mỹ cho khúc nhạc tuyệt hảo.
[1] Bài thơ ‘Sơ xuân tiếu vũ’ của Hàn Dũ.
Dịch thơ (Hàn Tú): Mưa phùn đầu xuân
Thấm mưa đường bóng như thoa mỡ
Nhìn ngỡ xa xa cỏ xanh mờ
Trong năm đẹp nhất nàng Xuân thắm
Khói ôm bóng liễu khắp thành đô
Mọi người chung quanh tỉnh lại từ trong tiếng đàn, có người vỗ tay, có người tán thưởng. Ngược lại, không có ai bàn luận về chuyện nàng tiểu thi*p này vốn là thiên kim của phủ công gia hết.
"Mỹ nhân, mỹ khúc." Hạ Hành nghịch ly rượu trong tay, cười như không cười khen một câu: "Hay."
"Có thể nhận được một tiếng tán dương của nhị ca, chính là may mắn của nàng ấy, tuy Khúc thị chỉ là trắc phi của bổn vương, nhưng cũng là muội muội của Nhị tẩu, vẫn nên gọi nhị ca huynh một tiếng tỉ phu." Hạ Uyên cười cười, giơ ly rượu lên kính Hạ Hành: "Mỹ nhân lại thêm rượu ngon, chúng ta cạn một ly nào."
Hạ Minh ngồi bên tay phải Hạ Hành nghe nói như thế thì thấy hơi lạ, liếc nhìn vị tiểu thi*p đang ngồi đằng kia, lại nhìn sang nhị ca, nhăn mày lại, tam ca đang cố ý khiến nhị ca khó xử ư?
"Tam đệ nói đùa." Hạ Hành giận quá hóa cười, hắn nhìn Khúc Ước Tố, vu vơ nói: "Tam đệ không tiếc để ái thi*p trình diễn một khúc nhạc cho mọi người chúng ta thưởng thức, để cho chúng ta thấy được cái gì gọi là mỹ nhân mỹ khúc, nhị ca nên kính đệ một ly mới đúng." Trước khi xuất giá, Khúc Ước Tố là thiên kim công phủ, hiện giờ gả vào phủ Thụy vương, ngươi lại thoải mái cho nữ nhân của mình xuất đầu lộ diện mua vui giữa chốn đông người, vậy liên quan gì đến hắn, ngươi không ngại mất mặt, thì sao ta phải sợ? DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐
Nói xong câu đó, Hạ Hành còn cố ý quay đầu lại nói với Hạ Minh bên cạnh: "Tứ đệ, ngươi nói xem, chúng ta có nên kính lão tam một ly không?"
Hạ Minh lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, giơ ly rượu lên cười ngây ngô nói: "Đệ đệ kính tam ca một ly, đa tạ tam ca đã khoản đãi nhiệt tình."
"Không cần khách khí, cũng chỉ là một đồ chơi mà thôi, có cái gì mà không nỡ chứ?” Hạ Uyên cắn răng cười uống cạn ly rượu, lửa giận trong lòng lại bốc lên.
"Ha ha, tam đệ nói có lý. Uống rượu, uống rượu thôi." Hạ Hành nâng chén cười to, kêu mọi người cùng nhau nâng ly uống cạn.
Dưới gốc hoa lê, Khúc Ước Tố bấm móng tay thật chặt trong lòng bàn tay, một giọt máu đỏ tươi rơi trên cổ cầm, đầu ngón tay trắng muốt như ngọc của nàng ta nặng nề lau đi giọt máu kia, ngón trỏ vẽ một đường trên đàn, một khúc《 Thập Diện Mai Phục 》 mang đầy sát khí vang lên.
"《 Thập Diện Mai Phục 》, sát khí vây quanh, nguy cơ tứ phía, trắc phi của quý phủ đàn khúc này quả thật tuyệt diệu." Hạ Quy Niệm uống một ngụm trà, cười cười nhìn nữ nhân đang đàn nhạc khúc: "Vị cô nương này rạng ngời nổi bật, đẹp tựa như hoa, lại còn đàn hay như vậy, khó trách tam đệ lại muốn nạp vào phủ mình."
Có nhiều bản lãnh như vậy thì sao, cũng không biết xấu hổ mà làm thi*p người khác đó thôi? Tần Bạch Lộ ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn Hạ Quy Niệm, cuối cùng tầm mắt dời đến Khúc Khinh Cư: "Còn không phải thế sao, đừng nói Vương gia, ngay cả ta thường ngày cũng thích nghe nàng ấy đàn nữa là. Muội muội của nhị tẩu đúng là một cô nương hiếm có khó tìm trên thế gian này."
Khúc Khinh Cư nghe nói thế, thở dài một hơi: "Là tam thúc và tam đệ muội có phúc mới đúng. Trước khi ta gả vào phủ Đoan vương, tam muội luôn ở cùng với kế mẫu, thường ngày ngay cả mặt mũi chúng ta cũng khó gặp được, chớ nói chi đến việc thưởng thức cầm nghệ của muội ấy. Hôm nay, muội ấy gả đến phủ của đệ muội, nên tai chúng ta mới được hưởng lây. Mặc kệ thế nào, ta vẫn muốn cám ơn tam đệ muội, nếu không cả đời này ta cũng không có cơ hội được nghe tiếng đàn tuyệt diệu như thế.” Nàng cười cảm khái: "Có thể thấy được là tam đệ muội thật may mắn, có được một trợ thủ giỏi thay mình chăm sóc tam thúc như vậy."
Hạ Quy Niệm nghe lời thoại của Khúc Khinh Cư xong, không khỏi cảm khái, không hổ là nhị đệ muội, hợp với nhị đệ đúng là một cặp trời đất tạo thành, ngay cả nói chuyện cũng Gi*t người không thấy máu như vậy.
Nàng nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy sắc mặt Tần Bạch Lộ cực kì khó coi. Nữ nhân nào nghe được lời này, sao mà chịu nổi, có nữ nhân nào nguyện ý cho phép một tiểu thi*p tài mạo song toàn lảng vảng gần trượng phu mình đâu?
"Đa tạ nhị tẩu, hi vọng sau này nhị tẩu cũng có phúc như vậy." Tần Bạch Lộ nâng chung trà lên, uống một hớp, cố hết sức để nụ cười trên mặt mình có vẻ tự nhiên.
"Phúc khí thế này không phải ai cũng nhận được, ta thật không dám hy vọng xa vời." Khúc Khinh Cư cười đầy thoả mãn nói: "Nhưng chỉ nghe đàn thôi thì thật nhạt nhẽo, không bằng tam đệ muội gọi thêm vài mỹ nhân đến đây nhảy múa hiến vũ, thế sẽ càng thêm thú vị."
Tần Bạch Lộ nặn ra nụ cười khó coi: "Vũ cơ đã được sắp xếp từ trước, nếu nhị tẩu muốn thưởng thức mỹ nhân nhảy múa, thì đệ muội sẽ bảo bọn họ chuẩn bị."
Thật coi phủ Thụy vương của mình là rạp hát, muốn xem cái gì cũng được sao? Tần Bạch Lộ ra hiệu bảo tiến hành các tiết mục theo kế hoạch, rất nhanh liền có những vũ cơ mặc váy áo màu trắng xanh xuất hiện trong sân, có không ít nhạc công dàn ra hai bên, khiến cả vườn hết sức náo nhiệt.
Khi không khí ngày càng náo nhiệt thì tầm mắt Khúc Khinh Cư quét qua các khách nam ngồi phía đối diện, những nam nhân này hoặc đang nâng ly cạn chén, hoặc cầm đũa bạc gõ. Không biết sao nàng liền nhớ đến《 Tỳ Bà Hành 》của Bạch Cư Dị, bên trong viết ‘Điền đầu ngân tì kích tiết toái. Huyết sắc la quần phiên tửu ố. Kim niên hoan tiếu phục minh niên. Thu nguyệt xuân phong đẳng nhàn độ.’[2]Đại khái chính là như thế, xa hoa thối nát. Nam nhân ham thích mới lạ, nhưng thanh xuân của nữ nhân thì quá đỗi ngắn ngủi, đợi đến khi hoa héo tàn, quân tâm còn hay mất?
[2] Dịch nghĩa:Lược bạc, trâm vàng gõ nhịp vỡ tan
Quần la lụa đỏ, rượu đổ ướt hoen
Năm này vui cười, năm sau cũng thế
Trăng thu gió xuân, một đời nhàn hạ
Thưởng thức ca múa hơn phân nửa, Hạ Uyên chỉ vào Vũ Cơ đứng giữa: "Nhị ca, huynh thấy mỹ nhân đó thế nào?"
Hạ Hành nhìn Hạ Uyên cười cười, chậm rãi mở miệng nói: "Luận tư sắc, quả nhiên hơn người, nhưng không phải kiểu người ta thích.”
Vốn định chờ đối phương khen một câu liền tặng mỹ nhân kia cho Hạ Hành, không ngờ hắn còn có thể nói một câu nói như vậy, Hạ Uyên hơi sững sờ rồi mới hỏi: "Không biết nhị ca thích kiểu người thế nào?"
"Mỗi người mỗi vẻ, cũng có mỗi sở thích khác nhau." Hạ Hành buông ly rượu trong tay, bày ra tự thái huynh trưởng ý vị sâu xa nói: "Tam đệ, dù mỹ nhân nhiều hơn nữa, cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, thân là đại trượng phu không nên quá mức ham mê nữ sắc. Cái gọi là mỹ nhân, tiêu dao sung sướng, chính là thứ dễ dàng làm hao mòn chí khí nam nhi nhất, chúng ta vẫn còn trẻ, không bằng đặt hết tinh lực lên chính sự, phân ưu thay phụ hoàng."
Mỹ nhân không tặng đi được, lại còn bị giáo huấn một trận, Hạ Uyên cơ hồ mặt cứng đờ không cười nổi, cầm ly rượu lên: "Nhị ca giáo huấn rất đúng, những người này cốt để mua vui mà thôi, không thể coi như thật được, khiến nhị ca lo lắng, là đệ đệ không phải."
"Ta biết đệ từ trước đến giờ rất hiểu chuyện, ta cũng chỉ nói vu vơ vài câu thôi." Nói xong, bưng ly rượu lên, cười: “Cạn nào.”
Hạ Minh mở to mắt nhìn nhị ca cứ như thế nhẹ nhàng đẩy mỹ nhân đi, thậm chí còn dạy dỗ ngược lại tam ca, trong lòng lại càng kính nể nhị ca hơn, không hổ là nhị ca mà.d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
Chuyện Thụy vương đang thưởng thức ca múa muốn tặng mỹ nhân cho Đoan Vương truyền tới tai Khúc Khinh Cư trong lúc mọi người đang dùng cơm trưa, nàng không những không đổi sắc mặt, ngược lại thoải mái cười nói: "Tặng mỹ nhân, cũng coi như là chuyện vui.”
"Đáng tiếc, không dẫn mỹ nhân về được rồi." Hạ Quy Niệm lau khô tay, nhìn Khúc Khinh Cư cười nói: "Chẳng phải nhị đệ đã nói rồi ư, mỹ nhân dù có đẹp đến mấy đi nữa, cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, hắn còn nói thân là nam nhi thì nên quan tâm đến chính sự nhiều hơn mới đúng.”
Đám nữ quyến bên cạnh hâm mộ không thôi, rối rít khen Khúc Khinh Cư thật may mắn, vừa nói Thụy vương hào phóng, vừa khen Đoan Vương cần cù, khen đủ hai bên rồi, ngay cả Hạ Quy Niệm cũng được khen ngợi vì có hai đệ đệ tốt.
Khúc Khinh Cư nghe những người này nói, không khỏi nghĩ thầm, Hạ tiểu tứ đáng thương, bị những nữ quyến này quăng ra sau đầu mất rồi.
Tần Bạch Lộ nhìn nụ cười hạnh phúc của Khúc Khinh Cư, chua xót trong lòng cơ hồ muốn tràn lên đến cổ họng, rõ ràng xuất thân của mình cao hơn Khúc Khinh Cư, thậm chí còn tài hoa hơn, trượng phu của mình được phụ hoàng sủng ái hơn trượng phu của ả, nhưng vì sao mọi thứ của ả đều tốt hơn của mình, mẹ chồng đối xử ôn hòa với ả, trượng phu yêu thương che chở ả, thậm chí ngay cả y phục trang sức cũng xa hoa hơn mình?
Rõ ràng mình mới là người được đắc ý hả hê nhất mới đúng chứ? Khúc Khinh Cư ngoài đẹp hơn mình ra, thì có điểm nào hơn được mình đâu?
Ông trời thật không công bằng, một nữ nhân dung tục như vậy mà cũng có cuộc sống hạnh phúc đến thế, tại sao mình lại không được trượng phu yêu thương, không được mẹ chồng hài lòng, thậm chí còn phải tranh giành trượng phu với cả đám thị thi*p không coi ai ra gì trong hậu viện kia?
"Nhị tẩu tuyệt sắc như thế, những kẻ dung chi tục phấn kia há có thể so sánh được?” Tần Bạch Lộ mở miệng nói: "Đoan Vương không vừa mắt những vũ cơ kia, cũng không có gì lạ.”
Lời này nghe có vẻ là đang khen mình, nhưng sao lại cảm thấy hơi nhột nhột vậy nhỉ? Khúc Khinh Cư nhìn Tần Bạch Lộ, tươi cười: "Tam đệ muội nói như thế thật khiến ta không có chốn dung thân mà, đại tỷ mới vừa giễu cợt ta, giờ lại đến muội, thanh xuân của nữ nhân chúng ta chỉ được vài năm ngắn ngủi, diện mạo đẹp hay không đẹp, chẳng qua chỉ thế mà thôi."
Ở đây có không ít nữ quyến đã lập gia đình nhiều năm, nghe thấy lời này của Khúc Khinh Cư, không khỏi thổn thức. Đoan Vương phi nói thật đúng, ai mà không có tuổi trẻ, những người trong đây, có người được phu quân yêu thương, cũng có người bị phu quân lạnh nhạt, cho nên thứ gọi là sắc đẹp này, chỉ có thể chiếm được vui vẻ nhất thời, sao có thể trường tồn mãi với thời gian?
Trong tây viện, Khúc Ước Tố bình tĩnh nhìn Dao Khê băng bó vết thương cho mình, nghe tiếng nói cười bên ngoài, cười khổ một tiếng: "Hôm nay, tất cả thể diện của ta đều mất hết cả rồi.” Bây giờ, dù có hối hận cũng đã muộn.
"Tiểu thư!" Dao Khê đỏ mắt nói: "Tiểu thư, người đừng nghĩ nhiều, cuộc sống sau này vẫn còn dài mà."
"Đúng vậy, vẫn còn dài." Khúc Ước Tố làm ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa phòng, bất giác nhớ tới đoạn nói chuyện củaĐoan Vương và Thuỵ vương vừa nãy, thì ra nàng ta cũng chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi.
Đồ chơi......