Chương 56: Huynh đệ tâm kế
Editor: Gà
Ngày Hạ Minh hồi kinh, trong Kinh thành có cơn mưa nhỏ, y nửa dựa vào trong xe ngựa, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, sắc mặt hơi tái nhợt y vén rèm lên, thấy cửa thành gần ngay trước mắt, lộ ra một ý cười nhạt nhẽo.
Đợi sau khi xe đến gần, y thấy đại ca và nhị ca ngồi trên lưng ngựa đi đến, phía sau còn dẫn theo một nhóm quan viên đến đón y, y bảo xe ngựa dừng lại, rồi muốn xuống xe ngựa.
"Trên người Tứ đệ có thương tích, không cần như thế." Hạ Hành giục ngựa tiến lên, mỉm cười ngăn cản Hạ Minh đang muốn bước lên hành lễ, hắn xoay người xuống ngựa, ôm quyền nói: "Lần này Tứ đệ chịu khổ rồi."
"Nhị ca nói quá lời, chính là đã cô phụ sự nhờ vả của phụ hoàng, thật sự áy náy vạn phần." Tuy là thế, Hạ Minh vẫn trả lễ ở trên xe ngựa, trên mặt y mang theo vài phần hổ thẹn: "Còn để phụ hoàng lo lắng, càng là nhi thần bất hiếu."
"Đệ nghiêm cẩn ban sai [1], chỉ vì kẻ xấu ngoan độc, không liên quan đến đệ?" Hạ Hành cười nói: "Phụ hoàng đặc mệnh ta và đại ca đến đón đệ hồi cung phục mệnh, Tứ đệ cứ việc yên tâm thả lỏng."
[1] ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa
"Làm phiền đại ca, nhị ca." Hạ Minh cúi người thi lễ với Hạ Kỳ và Hạ Hành, rồi đoan chính ngồi trở lại xe ngựa, thị vệ đánh xe cẩn thận kéo mành, chờ Ninh Vương và Đoan Vương đi trước.
Hạ Hành xoay người lên ngựa rồi lập tức đến bên cạnh Hạ Kỳ, hắn nhìn xe ngựa phía sau, nói với Hạ Kỳ: "Đại ca, chúng ta đi thôi."
"Ừ." Hạ Kỳ gật đầu, lập tức tỏ vẻ quan tâm cảm khái nói: "Thân thể Tứ đệ gầy yếu không ít, chắc hẳn trên đường chịu không ít đau khổ."
Hạ Hành cười lên tiếng, ngược lại nói: "Đợi mấy ngày nữa đến kỳ thi xuân, đợi qua kỳ thi xuân, thì sẽ là ngày lành của tứ đệ, đến lúc đó mấy người huynh đệ chúng ta có thể náo nhiệt rồi."
"Đương nhiên sẽ rất náo nhiệt." Hạ Kỳ sang sảng cười, không nói chuyện với Hạ Hành nữa.
Sau khi Hạ Minh tiến cung bái kiến Khánh Đức đế, được thưởng một ít dược liệu rồi ra khỏi cung Thiên Khải, sau đó đến bái kiến mẫu phi An quý tần, làm An quý tần rớt không ít nước mắt.
Nghe mẫu phi nói chuyện đã xảy ra trong kinh thành mấy ngày nay xong, Hạ Minh cười nói: "Mẫu phi không cần lo lắng, như vậy ngược lại là chuyện tốt, ít nhất nhi thần có thể lấy lý do dưỡng thương đóng cửa phủ, không tham gia vào việc này của bọn họ."
An quý tần nghe xong, đột nhiên biến sắc: "Sáng mai, hay là con..."
Thấy phòng trong không có người khác, Hạ Minh mới thấp giọng nói: "Hình như thích khách này không có ý thương tổn nhi thần, ngược lại ra tay nặng với Ngụy hữu thừa, thương thế của nhi thần trông nguy hiểm, thực ra không có thương tổn đến chỗ quan trọng, cho nên mẫu phi không cần quá mức lo lắng."
An quý tần lau nước mắt oán hận nói: "Hạ Uyên và Hạ Kỳ thật sự khinh người quá đáng, bọn họ tranh đoạt trữ vị, sao lại liên lụy đến con ta!"
"Bọn họ một người lo xa, một người được phụ hoàng sủng ái, đương nhiên sẽ không để những người khác vào mắt." Hạ Minh cười khổ: "Mẫu phi đừng tức giận vì việc này."
An quý tần miễn cưỡng kiềm lại tức giận trong lòng, xưa nay bà không được sủng ái, vừa sinh đứa nhỏ này vài năm, Thục quý phi vẫn luôn khó xử bà, nếu không phải hoàng hậu nương nương làm việc công bằng, chỉ sợ ngày càng khó chịu đựng, bà thở dài: "Do mẫu phi không có bản lĩnh, nếu mẫu phi được sủng ái một chút, con cũng sẽ không cần chịu lãnh đãi (đối xử lạnh lùng) như thế." Bà bỗng nhiên nghĩ đến Kính quý phi, tuy Kính quý phi cũng không được sủng ái như Thục quý phi, nhưng vẫn có vài phần địa vị trong lòng hoàng thượng, con trai của bà ấy Hạ Hành được sủng ái cũng gần bằng với Hạ Uyên. Dù bà chưa từng tiếp xúc với hắn, nhưng chắc hẳn đó là người rất có bản lĩnh.
Nghĩ vậy, bà nói: "Mặc dù Hạ Hành này khó đoán, nhưng mẫu phi nhìn người này không phải người lãnh huyết vô tình, ngày thường con nên lui tới nhiều hơn, cũng xem là huynh hữu đệ cung [2]."
[2] huynh hữu đệ cung: Anh em hoà mục thâи áι tôn kính lẫn nhau
Hạ Minh hiểu rõ ý tứ trong lời nói của mẫu phi, y trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: "Mẫu phi không cần quá lo lắng, nhi thần sẽ lo liệu việc này." Hai người Hạ Uyên và Hạ Kỳ thượng vị, với y mà nói sau này chỉ sợ sẽ càng thêm gian nan. Nếu Hạ Hành kế vị, mặc dù đối phương là hạng người ra vẻ đạo mạo, nhưng sẽ không khi nhờn người đệ đệ không có lực uy Hi*p này, ngược lại sẽ vì biểu hiện huynh hữu đệ cung, mà đối đãi tốt với y.
Mặc dù Hạ Minh không muốn tranh, nhưng cũng không muốn làm lưỡi dao cho người khác dùng xong rồi ném, không bằng lựa chọn một minh chủ, suy nghĩ cho tuổi già của bản thân.
"Chính thê của Hạ Hành là Khúc thị có cảm tình rất thâm hậu với La gia, sau khi con rời khỏi Kinh thành, Khúc thị còn phái người đưa đồ đến chỗ ta, Kính quý phi cũng có chút chiếu cố với ta." An quý tần là một nữ nhân bình thản, cũng không chịu được người khác hại con của mình: "Cho dù bọn họ có chủ ý gì, ít nhất tướng ăn đẹp hơn hai thứ kia."
Trong lòng Hạ Minh rõ ràng, Hạ Uyên và Hạ Kỳ chưa bao giờ vừa mắt y, nhưng khi nhị ca và y còn bé từng có tình cảm đùa nghịch cùng nhau, mặc dù mấy năm nay phai nhạt không ít, nhưng thân cận hơn so với hai người kia, mà phần nhân tình này y cũng ghi trong lòng.
Ngồi bộ liễn đặc biệt mà phụ hoàng cho phép ra khỏi cung, lên xe ngựa hồi vương phủ, Hạ Minh hồi phủ không lâu, đã phải tiếp lễ vật các nhà đưa đến, ngay cả đại ca và tam ca cũng tặng vài thứ, tuy trông có vẻ tinh quý nhưng không thật sự dùng được, chí ít có hai phần thái độ.
Nhưng đồ quý phủ nhị ca đưa đến, đại phu trong phủ xem qua xong, nói tất cả đều là thuốc bổ có lợi cho thân thể của y, khiến Hạ Minh cảm nhận được nhị ca có ý quan tâm.
Nhớ đến lúc ở cung Thiên Khải, phụ hoàng ám chỉ với y rằng muốn người khác tin tưởng sự kiện ám sát không có quan hệ gì với Tam ca, ý cười trên mặt Hạ Minh bỗng lạnh vài phần, phụ hoàng đã tỏ vẻ với y như vậy, đương nhiên y sẽ không để phụ hoàng thất vọng, về phần người ta tin hay không, thì phải xem bản lĩnh của phụ hoàng và Tam ca rồi.
"Phụ từ tử hiếu [3]?" Hạ Minh tháo Mộc Châu xuyến [4] trên tay mà Khánh Đức đế đã ban thưởng ra rồi ném xuống đất, thấy hạt Mộc Châu tung tóe ra chung quanh, cười lạnh lầm bầm lầu bầu: "Thật là buồn cười."
[3] phụ từ tử hiếu: cha hiền con thảo
[4] Mộc Châu xuyến: chuỗi vòng đeo tay bằng gỗ đàn hương (mình kèm hình bên dưới nhé)
Vào ngày đầu tiên của kỳ thi xuân, trước trường thi đầy xe ngựa, tất cả đều là tiễn đi thi.
Lương Vinh và Khúc Vọng Chi ngồi ở trà lâu, nhìn thấy rất nhiều học trò phía dưới xếp hàng tiến vào viện thi, hai người cảm thấy sắc mặt có chút phát khổ, hai người đều là học sinh thư viện Đông Sơn, bởi vì hôm nay học viện cho nghỉ phép, bọn họ mới cố ý đến trường thi nhìn xem, nghĩ vài năm sau bọn họ cũng muốn tiến vào, không hiểu sao cảm thấy có chút áp lực.
Nhất là mùa thu năm nay Khúc Vọng Chi muốn tham gia cuộc thi, thấy phía dưới các thí sinh có thần sắc nghiêm túc, lại cảm thấy có chút không thở nổi.
"Biểu huynh, cái này cũng không có gì hay để xem, chúng ta đi thôi." Khai khảo chỉ mất khoảng hai ba canh giờ, có vài thí sinh tóc hơi bạc bị nâng ra ngoài, sắc mặt Khúc Vọng Chi càng thêm khó nhìn, đứng dậy muốn đi.
"Quý phủ Khúc công gia không phải có một người đường đường là vương phi à, sao lại đưa tiểu nữ nhi đi làm thi*p hả?"
"Ai biết được, nghe nói tiểu nữ nhi này do kế thất sinh ra, nhưng kế thất này chỉ đến từ một gia tộc nghèo túng. Đoan Vương phi do nguyên phu nhân của Công gia sinh ra, bà ấy là ai ngươi cũng biết đấy?"
"Là ai?"
"Đại Lý Tự Điền đại nhân Tường Thanh hầu ngươi có biết không?"
"Vị này là nhân vật có tiếng vang, ai không nghe nói qua, nghe nói có án khó giải, chỉ cần đưa đến Đại Lý Tự, thì có thể tra ra manh mối đấy."
"Còn không phải sao, thân mẫu của Đoan Vương phi là tỷ tỷ đồng bào của Tường Thanh hầu gia, ngươi nói sao gia giáo này sinh ra có thể giống nhau được chứ? Cho nên một người làm vương phi, một người đi làm thi*p thị, không phải rất bình thường à?"
Khúc Vọng Chi nghe cuộc nói chuyện, sắc mặt nhất thời càng khó nhìn, lập tức muốn tiến lên dọn dẹp những người đang đàm luận này, lại bị Lương Vinh kéo lại: "Vọng Chi, ở đây là cửa trường thi, nháo lên không tốt với ngươi đâu."
"Nhưng để bọn họ tùy tiện đàm luận như vậy sao?" Cơn giận của Khúc Vọng Chi khó tiêu, nhưng cũng không cố ý nhào lên nữa, dù sao làm lớn chuyện, quả thật sẽ có ảnh hưởng đến con đường tiến vào quan trường sau này của gã.
Lương Vinh nhìn bốn phía, thấp giọng nói: "Hiện giờ bọn họ chỉ vui sướng nhất thời thôi, ngươi phải biết rằng, đương triều người được sủng ái nhất là Thụy vương điện hạ, biểu muội vào phủ Thụy vương làm trắc phi, ngày sau sẽ là..." Hắn ta dựng thẳng ngón cái với Khúc Vọng Chi, hàm nghĩa này không cần nói cũng biết.
Khúc Vọng Chi cắn chặt răng, nuốt cơn tức này xuống. Hai người cùng rời khỏi trà lâu, cưỡi ngựa đi một đoạn đường, thì thấy phía trước có đoàn xe xa hoa đi qua, các thị vệ đi đầu lưng hùm vai gấu, hai mắt có thần, nhìn thì biết không phải thị vệ của nhà bình thường, phía sau xe ngựa được tám con tuấn mã hùng dũng oai vệ kéo, chiếc chuông phía trước xe ngựa gỗ đàn rung động kêu đinh đang.
Hai người bất đắc dĩ tránh ra, đợi khi xe ngựa đến gần, mới phát hiện trên xe ngựa ấn dấu hiệu phủ Đoan Vương. Sắc mặt Khúc Vọng Chi trầm xuống, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu, bày tỏ sự tôn trọng với vương phủ.
Đợi xa mã của phủ Đoan Vương đi xa, hai người mới tiếp tục đi về phía trước, Lương Vinh có chút nghi hoặc nói: "Đây là phương hướng ra khỏi thành, phủ Đoan Vương mang nhiều xa mã như thế, muốn đi đâu vậy?" Chẳng lẽ cả nhà Đoan Vương đến Kinh Giao chơi?
"Ai biết Vương gia này muốn làm gì." Giọng điệu Khúc Vọng Chi có chút không tốt, gã quay đầu nhìn xe ngựa phủ Đoan Vương đã đi xa, dừng một chút: "Nghe nói Đoan Vương gia có một sơn trang Thang Tuyền ở Kinh Giao, trên núi hoa nở sớm, chắc là đi du ngoạn."
Dù sao Khúc Vọng Chi cũng do phủ công gia sinh ra, nên biết nhiều hơn Lương Vinh một ít, cho nên đối với Kinh Giao của vài vị Vương gia trong Kinh thành có biệt trang quan trọng nào, trong lòng vẫn rõ ràng một hai.
"Thật sự đang đi chơi à?" Lúc này Ngụy hữu thừa và Thành vương đều trở về kinh, Ninh Vương và Thụy vương thân chinh đấu với nhau, Đoan Vương nhàn nhã nghỉ phép như vậy sao?
Lương Vinh cảm thấy đầu óc bản thân có chút không đủ dùng, thời điểm này không nên ᴆục nước béo cò sao, tránh xa như vậy được xem là gì?
Trò hay đã sắp lên sân khấu, Đoan Vương lại chơi chiêu này, điều này làm những đại nhân khác trong Kinh thành chịu sao nổi?
Trong xe ngựa, Khúc Khinh Cư chải 乃úi tóc đơn giản, nửa dựa vào gối mềm nói: "Vương gia thật sự rời kinh vậy sao?"
Hạ Hành cười như không cười nhìn nàng: "Khinh Cư không muốn ngâm suối nước nóng à, vừa lúc thời tiết này rất thích hợp."
Khúc Khinh Cư cười ha ha, ngược lại chui vào lòng hắn: "Vương gia tốt quá."
Lời nói dối này Hạ Hành vừa nghe đã hiểu, hắn bất đắc dĩ cười nói: "Trước hết, trong Kinh thành chắc chắn vì tứ đệ và thứ tự kỳ thi xuân sẽ nháo đến hỗn loạn, bổn vương không có hứng thú với chuyện này, không bằng nên đi thật xa, cũng có thể được thanh tịnh."
Khúc Khinh Cư thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, không hiểu sao cảm thấy trên mặt hắn tràn ngập hai từ phúc hắc.
Cắt, nàng chưa nghe câu chuyện về bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn đâu.