Thê Hiền Phu Quý - Chương 25

Tác giả: PUM

Hàng Xóm

Chử Vân Sơn đi tới kéo Sơn Tảo, khi đến dưới bóng cây, hai thùng nước cũng không có ai động, Chử Vân Sơn có chút nghi ngờ.
“ Mọi người sao lại không uống?”
Nghiêm Tam liếm môi khô nứt, chỉ vào thùng nước nói: “Hai ngươi uống trước, chờ hai người uống xong chúng ta mới uống, cũng không thể nước của ngươi mà lại để chúng ta đoạt trước được.”
Chử Vân Sơn gật đầu một cái, cũng không chèo kéo, dùng bầu nước múc nước cho Sơn Tảo, Sơn Tảo uống hơn một nửa mới cảm thấy toàn thân thoải mái lên, thấy nàng không uống nữa, Chử Vân Sơn lúc này mới uống, sau đó đem bầu nước để xuống, “Mọi người uống đi.”
Lúc này mọi người mới nối tiếp nhau uống nước, hai thùng nước rất nhanh liền uống xong, lần này không đợi ai nói, nam nhân của các gia đình cũng tự giác gánh thùng của mình đi lấy nước.
Tìm chỗ dưới tán cây ngồi xuống, Chử Vân Sơn từ trong иgự¢ lấy ra một miếng bánh đưa cho Sơn Tảo, “Buổi sáng nàng ăn ít, lúc này có đói bụng không, ăn một chút đi.”
Sơn Tảo tựa vào gốc cây, đem bánh cho Chử Vân Sơn, “Chàng ăn đi, thi*p không đói bụng.”
Nói xong, nàng nhìn tên quan đang ngồi ở bên trên bàn bên kia, hỏi Chử Vân Sơn, “Nơi này ghi danh cũng phiền phức vậy sao? ở quên hương thi*p việc này làm cũng rất nhanh.”
Chử Vân Sơn dùng tay áo lau mồ hôi, lắc đầu, “Trước kia không có, năm nay mới bắt dầu.”
Những người bên cạnh tới đây bắt chuyện tán gẫu Gi*t thời gian, đến sau giữa trưa cuối cùng cũng đến lượt Chử Vân Sơn và Sơn Tảo rồi.
La quan viên không nhịn được ngẩng đầu nhìn Chử Vân Sơn một cái, giơ 乃út ở trên một quyển sổ nhỏ chuẩn bị viết chữ.
“ Tên họ ? số tuổi? trong nhà mấy miệng ăn? Làm cái gì?”
Chử Vân Sơn nhất nhất trả lời, La quan viên nhanh chóng nhớ lấy những thông tin này, sau đó soàn soạt soàn soạt ở tại một tờ giấy trắng khác vẽ ra gương mặt của một nam nhân.
Chử Vân Sơn xong thì đến lượt Sơn Tảo, những vấn đề được hỏi cũng như vậy, tiếp theo đó là vẽ bức họa.
“ Còn có mấy người nữa hả?” La quan viên nhìn sắc trời, giọng điệu phát ra có chút không kiên nhẫn.
Sơn Tảo nhìn sau lưng một chút, “đại khái còn có 3,4 người thôi.”
La quan viên gật đầu một cái, cau mày giống như đuổi một con ruồi, khoát tay với Sơn Tảo, “đi đi đi, chớ trì hoãn thời gian của bản đại nhân.”
Sơn Tảo vội tránh ra, Chử Vân Sơn sớm đã đứng chờ một bên, đi được một khoảng xa, Sơn Tảo mới quay đầu lại nhìn nhìn rồi nói, “Mau thật nha, tại sao thời gian lại dài như vậy nhỉ…”
Chử Vân Sơn khẽ cười, “Hỏi không cẩn thận bằng người khác, vẽ cũng không tỉ mỉ như người trước, nàng không nhìn thấy bản vẽ của hắn đấy, có điểm nào giống ta và nàng chứ?”
Sơn Tảo che miệng cười, “ Thi*p cảm giác hắn đem thi*p và chàng vẽ rất giống nhau, chỉ có tóc là khác thôi.”
“ Cái này gọi là tướng phu thê.” Chử Vân Sơn nói rất là vui vẻ.
Hôm nay La quan viên cũng rất buồn bực, hắn là quan mới nhậm chức, thật vất vả nhờ người quan hệ mới tìm được chuyện xui xẻo này trong nha môn, hắn còn nghĩ là chiếm được chỗ tốt, cứ tưởng rằng Tư dân là chức quan có biết bao nhiêu oai phong, không nghĩ tới chính là làm những việc này, hơn nữa còn đến cái thôn rách nát nơi rừng sâu núi thẳm này.
Nhìn người trong thôn này còn rất tôn trọng hắn, ban đầu hắn còn dụng tâm, nhưng mà càng về sau hắn càng thấy cứ tiếp tục như vậy thật không ổn, thôn này vô cùng xa, cứ kéo dài nữa, sợ rằng tối nay hắn cũng không về thành được.
Le que vài nét 乃út đem tài liệu của mấy người còn lại làm xong, La quan viên xoa xoa chiếc cổ đau nhức, vội vàng đứng lên dọn dẹp túi đồ, “Không có vấn đề gì chứ? Không có thì bản đại nhân đi trước đây, thật sự phiền toái mà, trì hoãn nữa ta làm sao có thể vào thành chứ.”
Mọi người còn chưa đi xong, liền có người đề nghị, “La đại nhân, nếu không ngài ở thôn chúng ta nghỉ một đêm đi, vào lúc này khẳng định cũng sẽ không vào được thành, sáng sớm ngày mai ngài hãy đi, lại nói, nếu bị chậm, đi đường ban đêm, trong núi cũng không an toàn.”
Thân thể của La quan viên run lên, đi đường ban đêm cũng không an toàn…Cũng không quản nhiều như vậy nữa, dù thế nào hắn cũng không muốn ở nơi rách nát này, ai biết có sạch sẽ hay không!
Nghĩ tới đây, La quan viên khẽ cắn răng, đem túi đồ trong tay đặt lên trên lưng con la, “ngày mai bản đại nhân còn có chuyện, không thể trì hoãn, người của Bạch Vân thôn đều ở đây rồi, nếu như ai còn chưa ghi danh, kêu bọn họ đi đến huyện nha trong thành tìm ta, đi nha.”
“ La đại nhân, đây là một ít lương khô với nước, ngài cần phải cưỡi la chạy cho nhanh, nếu không trời tối hoàn toàn ngài thật sự sẽ không vào được thành, trên đường chớ nghỉ ngơi, có thể đi mau bao nhiêu thì đi.” Thành thúc đưa cho La quan viên một gói đồ nhỏ cùng một bình nước, dắt con la đã được ăn no cỏ khô.
La quan viên không khỏi nhìn Thành thúc hơn nhiều một chút, leo lên lưng con la, nhận lấy túi đồ cùng bình nước, cũng không quay đầu lại ra khỏi thôn.
“Rốt cuộc cũng xong rồi, thật sự mệt ૮ɦếƭ người.” Thành thúc xoa xoa cái hông đau nhức vì đứng quá lâu lắc đầu một cái, lẩm bẩm nói.
“ đúng vậy, chờ cả ngày như thế, chuyện gì cũng không làm xong thì thật phiền.”
“ Đúng vậy, đúng vậy đó.”
Mọi người nhao nhao nói lại.
“Đi thôi, trở về nấu cơm đi!” Thành thúc cười ha hả hét lớn, tất cả mọi người cũng cười theo.
Đoàn đoàn tốp tốp đi về, bởi vì nhà của Chử Vân Sơn và Sơn Tảo ngay cổng thôn, cho nên xem như là nhà có đường đi về xa nhất, vừa mới chuẩn bị mở cửa, liền nghe thấy tiếng một nữ nhân sanh sanh hỏi.
“ Đại huynh đệ, đại muội tử, xin hỏi đây là Bạch Vân thôn phải không?”
Sơn Tảo quay đầu lại, có một phụ nhân ước chừng 26, 27 tuổi đứng cách đó không xa, trên người mặc một bộ xiêm y màu xanh, sau lưng cõng một túi đồ, trong иgự¢ ôm một đứa nhỏ khoảng chừng 2,3 tuổi, còn có một đứa bé chừng 5,6 tuổi đang níu lấy váy của nàng ấy nhìn Sơn Tảo cắn cắn ngón tay.
“ Ngươi có chuyện gì sao?” Sơn Tảo nghi ngờ hỏi.
Phụ nhân sợ hãi cười, “ Ta họ Vương, phu gia họ Lý, chúng ta mới dời đến Bạch Vân thôn thôi, nghe nói phai ghi danh, ta đây mới vội vội vàng vàng chạy tới.”
“ La đại nhân vừa mới đi, hắn nói ai còn chưa ghi danh thì đi đến huyên nha trên trấn tìm hắn.” Sơn Tảo chỉ
chỉ con đường nhỏ bên ngoài thôn.
Vương thị thất vọng ồ một tiếng, lại hướng về phía Sơn Tảo cười cười, “Vậy xin hỏi nhà thôn trưởng ở đâu?”
Sơn Tảo liếc mắt nhìn Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn cúi đầu mở cửa trực tiếp đi vào từ đầu tới cuối không nhìn ba mẹ con kia một cái.
“Thôn trưởng còn chưa có chọn đâu...” Sơn Tảo nhẹ nhàng nói, nhìn Vương Thị cùng hai đứa bé, nàng lại có chút do dự.
“Chỉ một mình ngươi mang theo đứa bé tới đây sao?”
Vương Thị cúi đầu, đem túi đồ trên vai nhấc lên, “Phu gia ta ở bên ngoài làm ăn, cũng không rõ lúc nào trở về, bình thường đều là ta dẫn theo đứa bé.” Sơn Tảo không hỏi nhiều nữa, muốn đi vào lại nhìn mẹ con ba người thật đáng thương, nhưng cũng không thể cứ đứng giữa đường nói chuyện phiếm, Chử Vân Sơn cũng đã đốt lò rồi.
“Vậy... nếu không các ngươi vào nhà ta ngồi một chút?”
Vương Thị chần chừ một lúc, vẫn là lắc đầu, “Không, chúng ta trở về trước, chỗ ta cũng cách nơi này không xa, lúc này trở về cũng vừa vặn, chờ thêm mấy ngày nữa chúng ta lại tới.”
“Vậy cũng tốt, các ngươi đi đường cẩn thận.” Sơn Tảo thở dài.
Vương Thị gật đầu với Sơn Tảo mang theo đứa bé rời đi.
Sơn Tảo đóng cửa lại, cùng Chử Vân Sơn nói chuyện này, Chử Vân Sơn đang vùi đầu thêm củi vào đốt, câu được câu không nói chuyện cùng Sơn Tảo.
Qua vài ngày, sát vách bọn họ liền đắp lên một gian nhà cỏ, một gian nhà cỏ ở giữa một đám phòng ốc bằng phẳng liền có chút đặc biệt, hàng xóm mới thì cũng nên đi lại chúc mừng.
Sơn Tảo mang theo một con thỏ hoang cùng một con gà rừng đến chúc mừng, mở cửa chính là Vương Thị, Vương Thị nhìn thấy Sơn Tảo đi thẳng vào, nhất thời có chút xấu hổ, nhưng vẫn tươi cười đón Sơn Tảo vào cửa.
Chử Vân Sơn vào núi rồi, cho nên không có đến, Sơn Tảo áy náy giải thích với Vương Thị, Vương Thị vội lắc đầu, “Không quan trọng, ngươi có thể tới là tốt rồi, chẳng qua nhà ta đơn sơ, ngay cả một chén nước trà cũng không cầm ra được để mời ngươi.” Vương Thị bưng nước lên, xin lỗi đặt vào trong tay Sơn Tảo.
Sơn Tảo đứng lên nhận, nhìn xung quanh toàn bộ tiểu viện, Sơn Tảo còn khen, “Đại tẩu dọn dẹp rất chỉnh tề, chúng ta cũng không nên so đo những thứ này, có chén nước là được, ta cũng không thường uống trà.”
Vương Thị cười, kéo Sơn Tảo ngồi trong sân, “Hiện nay là năm tháng binh hoang mã loạn, trong nhà còn có hai đứa nhỏ cần ăn cần uống, có chút tiền cũng mua đồ ăn cho bọn trẻ rồi, may mắn bây giờ đã ổn định, nếu đánh tiếp, lão nhị nhà ta có thể không sống được rồi.”
Sơn Tảo kinh hãi, “Đứa bé ngã bệnh?”
Vương Thị vội lắc đầu, “Không phải, không phải, ý ta là ....” giống như nghĩ tới điều gù, nàng ta vội lắc đầu, “ Không nói những thứ này nữa, đều đã qua rồi. Các ngươi cũng là người trong thôn sao? Vì sao lại không có thôn trưởng?”
Sơn Tảo lắc đầu, “Phu gia nhà ta là người trong thôn, ta là...”
“Ai, đều là số khổ, nhưng mà bây giờ cũng tốt hơn rồi, nữ nhân một khi lập gia đình chính là được sinh ra lần nữa, xác định số mạng của mỗi người,” Vương Thị nói đến đây, trong lời nói không khỏi có chút khổ sở.
Sơn Tảo vội nói, “Lý đại ca làm buôn bán? Buôn bán cái gì? Còn chưa về nhà sao?”
Thần sắc Vương Thị lạnh xuống, “Hắn không trở lại còn may, ba mẹ con chúng tôi sống sẽ tốt hơn.”
Lời nói này khiến Sơn Tảo cảm thấy có chút không tốt, ngượng ngùng cười cười, Sơn Tảo uống một ngụm nước liền đổi chủ đề.
“Hai đứa bé đâu?”
Nhắc tới hai đứa bé, mặt Vương Thị liền nhu hòa, “Đều ngủ ở trong nhà rồi, hôm nay lão đại giúp ta làm nhiều việc vặt, hai đứa bé này, cũng đặc biệt ngoan, đặc biệt hiểu chuyện....” Mỗi người mẫu thân khi nói đến đứa bé cũng đều nói không hết chuyện.
Hai người đang trò chuyện, một nam nhân vóc người trung bình bước vào, hắn giống như không nhìn thấy Sơn Tảo, trực tiếp lấy gà rừng Sơn Tảo mang tới đặt ở góc nhà ném tới dưới chân Vương Thị.
“Không chịu đi làm cơm, còn ở nơi này nói cái gì! Nữ nhân chính là nhiều chuyện, đi đâu cũng có thể nói! Đi làm cơm nhanh, đem con gà này nướng, ta đi vào nhà một lát, thật TM mệt ૮ɦếƭ đi được, làm xong gọi ta.”
Nam nhân vừa đi vào liền nói hùng hổ, Sơn Tảo ngẩn cả người, chờ hắn vào nhà, Vương Thị liền lúng túng giải thích, “Đây là phu gia nhà ta, hôm nay vừa đúng lúc hắn trở lại, hắn... hôm nay có thể mệt nhọc, bình thường không có như vậy.”
Sơn Tảo vội cười, đứng dậy, “Đại tẩu, ngươi có việc, ta đi về trước đây, nhà ta cũng có chút việc chưa có làm xong, ngươi nấu cơm cho đại ca trước đi, ta về trước.”
Vương Thị đứng dậy giữ lại, “Ở lại ăn cơm đã.”
Sơn Tảo cười cười khoát tay, “Không, trong nhà có sẵn cơm, ta đi nhé đại tẩu.”
Dưới sự áy náy tiễn ra cửa của Vương Thị, Sơn Tảo tự mình về nhà, về đến nhà nàng mới thở ra, cũng là Chử đại ca của nàng là tốt nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc