Bảo Mẫu Mới Nhậm Chức Đêm mà Lý Miêu Miêu ra đời, Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu quyết định làm một buổi họp mặt đầu tiên của thế giới nhỏ ba người bọn bọ, không có bất kỳ ai tới quấy rầy, bởi vậy hùng hồn để mọi người trong nhà về trước.
Chiều tối, chị Nguyệt tạm thời truyền thu cho Lý Miêu một số kiến thức chăm sóc cơ bản, như pha sữa thế nào, cho uống nước ra sao, thay tã kiểu gì. Lý Miêu tự tin gật đầu: “Có vậy thôi ạ? Em hiều rồi.”
Đến chín giờ là hết giờ thăm bệnh, bệnh viện đóng cửa.Mẹ Phiêu đã thức trắng hai ngày một đêm, tuy không yên lòng nhưng vì quá mệt mỏi, cũng đành về nhà nghỉ ngơi.
Lý Miêu tiễn mẹ Phiêu về, lúc trở về phòng liền khó có thể tin vào sự thật: “Mẹ thật sự đi rồi? Mẹ thật sự đi rồi ư?”
Tiễn Phiêu Phiêu: “Không phải chính anh khuyên mẹ về à?”
Lý Miêu: “Anh chỉ vờ vịt tí thôi mà. Vậy mà mẹ về thật sao?”
Tiễn Phiêu Phiêu: “…”
Mười rưỡi tối, Lý Miêu bắt đầu đi tới đi lui trong phòng: “Em ơi, anh hoảng lắm. Một đứa bé nhỏ như vậy giao toàn bộ cho anh, áp lực vô cùng. Em nói xem mẹ về nhà gần hai tiếng rồi, liệu mẹ có quay lại không?Bọn mình gọi mẹ đến đi.Hoặc là gọi cô đến cũng được?”
Tiễn Phiêu Phiêu: “Anh không thấy mất mặt à?”
Lý Miêu: “Cũng không phải mặt em. Thế mặt mũi quan trọng hơn hay bảo bối quan trọng hơn?”
Tiễn Phiêu Phiêu: “…”
Nhưng dù sao cũng phải công nhận, Lý Miêu đã hoàn thành rất tốt chức trách của một bảo mẫu, cứ cách hai tiếng lại cho Lý Miêu Miêu uống sữa bột hoặc nước, thay đổi tã cho bé theo chỉ thị của bác sĩ.
Đêm đó, Tiễn Phiêu Phiêu nửa tỉnh nửa mê, mỗi lần tỉnh giấc, luôn nhìn thấy Lý Miêu ngồi bên giường nhỏ của Lý Miêu Miêu, nhìn ngắm con gái nhỏ. Tiễn Phiêu Phiêu nhích người cho anh nửa giường, nhưng anh nhất định không chịu ngủ.
Mỗi lần Lý Miêu đổi tã cho Miêu Miêu, Tiễn Phiêu Phiêu đều lo lắng tay chân anh quá vụng về, muốn giúp anh, nhưng cả người đều đau nhức không dậy nổi, đành phải nhỏ giọng chỉ đạo anh: “Đỡ em dây, để em giúp anh.”
“Anh đang bận rồi, không cần đâu.”
Tiễn Phiêu Phiêu buồn thiu nói: “Này.”
Lý Miêu vừa thay tã cho Miêu Miêu vừa nói: “Còn không ngồi dậy được thì giúp gì, em cứ nằm nghỉ đi. Dậy còn vướng víu anh.”
Về sau, mỗi lần Tiễn Phiêu Phiêu chỉ trích Lý Miêu không hoàn thành trách nhiệm của người làm bố, anh liền ôm Miêu Miêu khoe thành tích: “Bảo bối bé nhỏ, nhớ ngày con ra đời, là bố cả đêm không chợp mắt ở bên chăm sóc con.”
Cho đến tận giờ, khi Miêu Miêu đã mười lăm tháng tuổi, chút công lao nhỏ bé này anh còn lôi ra khoe khoang suốt ngày, đến mức Lý Miêu Miêu phát hoảng, mỗi lần anh định khoe, cô bé lập tức lấy tay che miệng anh lại. (đương nhiên là nhờ sự xúi giục của mẹ Phiêu Phiêu rồi.)
Hoàn
Lời cuối truyện của người dịch: Vậy là chuyện tới đây là kết thúc bản trên mạng, bản xuất bản thì còn dài lắm, nhưng mình lục tung baidu lên mà tìm không ra. Đành chịu vậy. Bù lại lần sau mình xin gửi tới mọi người một số cập nhật trạng thái rất vui trên weibo của tác giả về gia đình nhỏ này, (coi như ngoại truyện nhé). Cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi truyện và ủng hộ mình trong thời gian qua. Chúc mọi người luôn có nhiều niềm vui trong cuộc sống^^.
Một số trạng thái vui trên weibo tác giả
#1
Hôm qua Lý Miêu Miêu còn khóc lóc la hét nói con ghét mẹ, hôm nay đã ôm tôi hôn tôi nói “Mẹ ơi con yêu mẹ”, có lẽ là bị tiết trời thất thường mấy ngày gần đây ảnh hưởng…Hôm qua, lúc tôi bị Miêu Miêu mắng thì Lý Miêu cực kỳ hả hê. Hôm nay sau khi tôi được Lý Miêu Miêu thổ lộ, anh liền ra sức chứng mình sự tồn tại của mình: Còn bố thì sao? Còn bố nữa mà…Miêu Miêu đẩy mặt bố của bé: Bố tránh ra đi…
#2
Lý Miêu đi công tác xa nên mười ngày nay Lý Miêu Miêu chưa được nhìn thấy bố bé. Hôm qua bé gọi điện cho bố: “Bố ơi, con nhớ bố lắm.” Lý Miêu: “Bố cũng nhớ con.” Miêu Miêu tiếp tục nói mà không nghĩ: “Mẹ cũng rất nhớ bố.” Tôi nói theo phản xạ: “Mẹ không nhớ!” Sau vài giây im lặng, Miêu Miêu nói: “Bố ơi, mẹ không nhớ bố, con cũng không nhớ bố nữa.” Ôi, liệu có phải phương pháp giáo dục của tôi sai lầm hay không…
#3
Hôm nay nghe được tin đồn Châu Tấn và Tạ Đình Phong đang yêu nhau???? Bốn người Châu Tấn – Vương Phí – Lý Á Bằng – Tạ Đình Phong, bốn người này thực sự quá khó đoán. Mấy hôm nữa liệu tôi có thể nghe được tin Vương Phi và Châu Tấn đang hẹn hò hay không?
#4
Khi tôi nói với Lý Miêu: “Anh là đồ biết thái!” thì không cẩn thận để Miêu Miêu nghe thấy, bé liền nói đi nói lại: “Bố biến thái, bố biến thái…” Tôi vừa buồn cười vừa ra vẻ nghiêm túc khuyên bảo bé: “Bé ngoan của mẹ, không thể nói bố như vậy được.” Miêu Miêu vừa gật đầu vừa sửa lại câu nói: “Mẹ nói, bố biến thái…” Tôi xin thề, đây tuyệt đối không phải gen di truyền của tôi!
#5
Tôi xin làm chứng trước mặt thần linh trong toàn cõi Tứ Hải Bát Hoang, tôi không phải hủ nữ, nhưng tôi thật sự cảm thấy trong phim “Best time”, Lục Lệ Thành và Tống Dực mới là một đôi, từ khuôn mặt đẹp quá tương xứng đến tài năng ngang nhau, mọi phương diện đều bổ sung hỗ trợ hoàn thiện nhau… Cô nữ chính kia nên đi theo bạn thân cô ấy đi thôi!!!!
#6
Hôm nay tôi được công ty xuất bản sách tặng mấy cuốn “Thế giới nhỏ”. Lý Miêu nói cho anh mượn xem một chút, tôi liền bán cho anh với giá 30 tệ, còn đắt hơn giá bìa 2 tệ. Hahaha… không biết là lúc anh đọc xong có đòi phí tổn danh dự và tiền bản quyền cá nhân với tôi không…
#7
Khi nãy Lý Miêu tiên sinh bình luận về cuốn “Thế giới nhỏ” của tôi. Anh nói: Cuốn sách này của em có giá trị xã hội đấy, vừa giúp cho những người đang ảo tưởng với hôn nhân màu hồng nhanh chóng hiểu được thực tế cuộc sống, vừa giúp cho người đang bất mãn với đời sống hôn nhân hiện tại tìm được điểm cân bằng… À, so với hai người viết trong sách này, vợ chồng mình vẫn còn tốt chán… Dù sao anh cũng coi như biết mình biết người.
#8
Còn năm phút nữa là bước sang ngày mới, Lý Miêu pha cho mình một cốc trà đặc, tôi pha cho mình một cốc cà phê…Mãi đến giờ tôi mới cảm nhận được, hóa ra hai chúng tôi cũng có tiếng nói chung.