NGOẠI TRUYỆN
Vào đêm khuya, ánh đèn sân bay sáng trưng, không ít người đứng phía sau rào chắn tại lối ra. Khi Trần Thần đẩy xe hành lý đi ra, cô hít sâu một hơi.
Anh Quốc, rốt cuộc cô tới Anh Quốc rồi.
Cô giương mắt nhìn qua, xung quanh quả thật có mọi người đủ loại màu da.
Trần Thần đặc biệt đeo mắt kính, khi cô nhìn thấy một cô gái tóc đen mặc bộ quần áo thể thao, cô cười vẫy tay: “Chị Phương Cần.”
Phương Cần vốn đang cúi đầu xem thời gian trên di động, dù sao dựa theo thời gian thì máy bay đã hạ cánh sắp một tiếng rồi.
Trần Thần đẩy xe hành lý đi qua, vẻ mặt xin lỗi: “Em xin lỗi, lần đầu em nhập cảnh cho nên hơi chậm chạp.”
Phương Cần lắc đầu: “Không sao, chị không đợi lâu lắm. Chúng ta đi thôi.”
Thế là Trần Thần đẩy xe hành lý tới bên cạnh chị ta, cô cất tiếng: “Đàn chị, thật sự cảm ơn chị. Đã khuya thế này còn nhờ chị tới đón em.”
Phương Cần cũng tốt nghiệp đại học A, có điều chị ta học nghiên cứu sinh ở Mỹ, nhận được bằng tiến sĩ rồi nộp đơn tới Cambridge. Hồi trước Trần Thần có thêm một nhóm bạn Anh Quốc tốt nghiệp đại học A.
Bởi vì bạn cùng phòng của Phương Cần tốt nghiệp sắp về nước, thế nên chị ta phải tìm bạn cùng phòng lần nữa.
Thế là Trần Thần và chị ta quen biết nhau.
Tính tình Phương Cần từ tốn, rất hiền hòa, hơn nữa dễ ở chung. Bằng không cũng không chạy tới đón Trần Thần vào nửa đêm.
Chị ta lắc đầu nói: “Em đã nói cảm ơn bao nhiêu lần rồi. Nếu thật sự muốn cảm ơn chị thì nấu một bữa cơm cho chị đi.”
Trước khi đến Anh, Trần Thần rất nghiêm túc học trù nghệ một thời gian.
Bởi vì cô chia sẻ vài thứ trong vòng bạn bè, Phương Cần còn bấm like mấy lần dưới bài đăng.
Trần Thần gật đầu: “Được ạ, nhất định nhất định.”
Đồ đạc cô gửi sang đây trước cũng do Phương Cần giúp ký nhận. Bố mẹ cô vốn luôn lo lắng cô bay chuyến này, bởi vì buổi tối mới đến Anh. Tuy nhiên đây là vé máy bay rẻ nhất mà Trần Thần kiếm được.
Trần Thần thuộc gia đình lao động bình thường, học phí ở Anh vốn đã đắt, chuyên ngành cô học lại là truyền thông báo chí, lấy học bổng khó hơn Lý Hóa Sinh.
Bởi vậy Trần Thần đặc biệt chọn chuyến bay này, quả thật vé máy bay rẻ rất nhiều.
Sau khi hai người tới bãi đỗ xe thì cùng nhau chuyển hành lý vào trong cốp xe. Ngồi lên xe rồi, Trần Thần lấy ra di động nói: “Em gửi tin nhắn cho bố mẹ đã.”
Cô gửi tin nhắn vào trong một nhóm ba người, nói với bố mẹ mình tới nơi rồi.
Ai ngờ cô vừa gửi qua không bao lâu, cuộc gọi video của đối phương đã gọi sang.
Trần Thần nghĩ ngợi vẫn nhận máy, cô nghe được âm thanh sang sảng của bố truyền tới: “Thần Thần, con tới rồi à.”
“Bây giờ con đang ở trên xe, đàn chị của con tới đón con, giờ bọn họ quay về chỗ ở.” Trần Thần gật đầu.
Ông Trần nhìn bối cảnh trong video của cô, quả thật là ở trong xe. Ông Trần bèn nói: “Con phải cảm ơn đàn chị của con, xem người ta vất vả bao nhiêu, tối khuya còn lái xe đi đón con. Khi ở cùng đàn chị con phải chịu khó một chút, lúc cần quét dọn vệ sinh thì không được lười biếng.”
Trần Thần hiểu tính cách của bố mình, hay càm ràm một đống chuyện, cô lập tức nói: “Con cúp máy trước.”
“Em còn chưa nói chuyện với con gái mà.” Bà Trần ở bên cạnh nghe được Trần Thần muốn cúp máy, bà lập tức hô lên.
Thế là Trần Thần lại nghe mẹ mình nhắc nhở vài câu, lúc này mới cúp máy.
Sau khi tắt máy, Trần Thần ngượng ngùng nói: “Bố mẹ em hay lải nhải.”
Phương Cần cầm tay lái, cười nói: “Ai cũng vậy thôi, hồi chị vừa tới Mỹ đi học, bố mẹ chị một ngày gọi ba lần. Ở Mỹ có tin tức lớn nhỏ gì, bọn họ còn rõ ràng hơn cả chị.”
Trần Thần hiểu được gật đầu.
Con cái du học nước ngoài luôn khiến bố mẹ ở trong nước bận tâm, từ đấy hình như mỗi ngày chỉ có thể xem tin tức quốc tế.
Nhà trọ nằm trong quận Cambridge, căn hộ rất cũ kỹ, cũng may Phương Cần là người rất chu đáo, phòng khách quét dọn sạch sẽ. Ngay cả giường của Trần Thần cũng được chị ta giúp chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Thần thấy vậy cảm thấy hết sức cảm động, lại làm phiền người ta quá đi.
Cũng may tối đầu tiên cô cũng hơi mệt, hai người tán gẫu không bao lâu thì đều tự rửa mặt đi ngủ.
Hôm sau khi Trần Thần thức dậy, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, một buổi sáng trôi qua, căn phòng của cô sáng sủa hẳn lên. Trần Thần nhìn căn phòng nhỏ trước mặt, đây là nơi ở sau này của cô.
Hồi trước cô học đại học tuy rằng cũng rời khỏi nhà, nhưng hiện giờ là ở Anh Quốc, không chỉ rời khỏi nhà còn rời khỏi đất nước của mình.
Mấy ngày sau, Phương Cần trông rất bận rộn, chị ta thuộc chuyên ngành sinh vật học, cả ngày không phải luận văn thì là phải ngâm mình trong phòng thí nghiệm.
Có điều chị ta vẫn tranh thủ thời gian đưa Trần Thần đến chợ đồ cũ mua một chiếc xe đạp, tại đây mọi người đa số đều dùng xe đạp để ra ngoài, vừa tiện lại phổ biến.
Sau khi Trần Thần hoàn thành thủ tục đăng ký của mình, cô có thời gian rảnh mời Phương Cần ăn cơm.
“Lần này chúng ta đến quán ăn đi, chị xem trong nhà không có đồ gia vị gì cả, phải mua sắm một đợt mới được.”
Phương Cần đồng ý nói: “Được, chị đưa em tới một quán ăn Trung Quốc chính tông nhất tại Cambridge, cũng là nơi mà tất cả du học sinh Trung Quốc đều thích đến.”
Mấy năm gần đây người Trung Quốc sang Anh du học ngày càng nhiều, quán ăn Trung Quốc cũng mở ra rất nhiều.
Tuy nhiên đồ ăn Trung Quốc ở nước ngoài hình như đều có một loại hương vị rất kỳ lạ.
Mà để giữ phần hương vị Trung Quốc kia, thực ra rất khó.
Các cô đã hẹn ngày mai sang chỗ kia ăn bữa trưa.
Kết quả tối nay Trần Thần lấy giày ra từ trong túi chống bụi, chuẩn bị ngày mai đổi giày. Mấy hôm nay cô chỉ mang một đôi giày thể thao chạy tới chạy lui.
Ai ngờ vừa mở ra túi chống bụi, có một cuộn gì đó từ bên trong rớt ra.
Trần Thần nhìn kỹ, phát hiện là một cuộn tiền.
Lúc cô mở ra thì có một tờ giấy rơi ra từ trong lớp cuối cùng.
[Thần Thần, dùng tiền này mua đồ ăn ngon một chút. Hy vọng lần sau khi gặp lại con gái đáng yêu của bố, vẫn là một bé con mập mạp.]
Trần Thần nhận ra đây là nét chữ của bố mình, giọng điệu cũng giống.
Trần Thần vốn ngồi xổm xuống, giờ đây cô dứt khoát ngồi dưới đất.
Thực ra cô không nhớ nhà, mấy hôm nay đều nói chuyện qua video với bố mẹ, cô cảm thấy video và người thật không khác gì mấy.
Nhưng giờ phút này, nước mắt cô chợt tuôn trào.
Cô rất nhớ nhà, rất nhớ bố mẹ mình.
Nước mắt cô chảy xuống, kết quả một giọt nước mắt đọng trên tờ giấy, Trần Thần lập tức lau đi, nhưng nước mắt vẫn làm nhòa một chút chữ viết trên tờ giấy.
Hai tay Trần Thần đang cầm tờ giấy, cô không dám khóc nữa, nhìn chằm chằm tờ giấy, chờ vết nước trên đó khô đi.
Một lúc sau, Trần Thần bắt đầu đếm số tiền trong cuộn giấy này.
Hai mươi tờ mang mệnh giá năm mươi bảng Anh.
Trần Thần vừa muốn khóc, có điều lần này cô đè nén nhịn xuống, đứng dậy đi lấy di động gọi cho ông Trần.
Chờ bên kia nối máy rồi, ông Trần đầu đội mũ bảo hộ màu xanh cười ha hả nhìn cô hỏi: “Thần Thần, lại nhớ bố đúng không. Chả trách mẹ con than phiền, nói con thân với bố hơn bà ấy.”
Trần Thần lắng nghe âm thanh quen thuộc của ông, cô thật sự rất muốn khóc.
Ông Trần vốn rất vui vẻ, kết quả thấy cô không nói lời nào, hơn nữa trông ánh mắt rưng rưng, ông lập tức sốt ruột hỏi: “Sao vậy? Chuyện gì hả, có chuyện gì thì hãy nói với bố.”
Trần Thần vừa hé miệng, kết quả chóp mũi càng cay hơn.
Ông Trần nói: “Đứa nhỏ này muốn khiến bố ૮ɦếƭ à? Sao lại như vậy?”
Trần Thần thấy giọng điệu gấp gáp của ông thay đổi, lúc này cô mới cất tiếng: “Con thấy cái này rồi.”
Cô chuyển ống kính tới tiền giấy cầm trong tay.
Lúc này ông Trần mới thở phào nhẹ nhõm, ông nhìn trái phải rồi hạ giọng nói: “Con nhất thiết đừng cho mẹ con biết, đây là tiền riêng bố để dành đấy.”
Bố mẹ Trần Thần là kiểu cha mẹ Trung Quốc điển hình, vợ chồng viên chức, vợ nắm giữ quyền hành tài chính trong nhà.
Ông Trần lại thích hút thuốc, thế nên vì để trị thói xấu này của ông, bà Trần rất nghiêm khắc kiểm soát số tiền ông có thể nắm giữ.
Trần Thần đương nhiên biết chuyện này, bởi vì cô làm thế nào cũng không nghĩ ra, ông Trần lại lén nhét nhiều tiền cho cô như vậy.
Cô hỏi: “Bố lén giấu tiền thuê nhà sau lưng mẹ phải không.”
Ông Trần cười ha ha nói: “Bố con thật sự gom góp tiền riêng cả đời cho con đấy, con nhất thiết không thể bán đứng bố.”
Trần Thần thấp giọng nói: “Bố đưa tiền hết cho con, thế bố làm sao hút thuốc.”
Ông Trần đáp: “Bố cai rồi, cũng không phải không hút là không được. Con ngược lại ở nước ngoài cũng đừng tiết kiệm quá, ăn uống no đủ mới có động lực học hành.”
Trần Thần đột nhiên nghĩ tới lời nói trong tờ giấy, cô nói ngay: “Con không phải bé con mập mạp. Con mới có chín mươi cân thôi.”
Ông Trần lập tức bắt đầu càm ràm: “Con nói đi mấy cô gái trẻ các con thời buổi này, cả đám đều gầy gò như vậy, còn mỗi ngày hô hoán đòi giảm béo. Bố không cho phép con giảm béo nữa, ăn nhiều cơm, nhiều thịt.”
Vì thế cuối cùng Trần Thần cúp máy trong lời dặn dò không ngừng ăn nhiều thịt của ông Trần.
Hôm sau khi Trần Thần và Phương Cần ra ngoài ăn cơm, cô đặc biệt đặt khoản tiền này trong túi, cô định ăn xong thì đi làm thẻ ngân hàng. Dù sao để nhiều tiền mặt trong nhà tóm lại là không an toàn.
An ninh trật tự ở Anh thực ra cũng không tốt hơn trong nước.
Tới quán ăn tên là quán Vinh Hân, Trần Thần quả thật có cảm giác kỳ diệu. Mấy hôm nay đã nhìn quen những người đủ loại màu da, ngược lại hôm nay là lần đầu nhìn thấy nhiều người Châu Á tụ tập như vậy.
Tuy nhiên quán ăn này không chỉ có người Trung Quốc, rất nhiều người Châu Á cũng tới.
Người trong quán ăn rất đông, có điều các cô đã hẹn trước thế nên vừa vào quán thì được sắp xếp chỗ ngồi ngay.
Hai cô ngồi ở giữa, xung quanh đều là nhóm người ăn uống cùng nhau.
Sau khi gọi món xong, Trần Thần và Phương Cần đang nói chuyện phiếm, đột nhiên ở bàn bên cạnh có một nữ sinh Trung Quốc đang ăn chợt cất tiếng: “Ơ, các cậu có thấy không?”
“Thấy gì?” Mấy người ghé sát vào nhau.
Sau đó phát ra tiếng cười khẽ khàng, tiếp đó một nữ sinh nói: “Bùi Tri Lễ cũng đẹp trai quá đi, vả lại anh ấy còn là anh ruột của Bùi Dĩ Hằng.”
Khi nghe được cái tên quen thuộc như vậy, Trần Thần vốn đang nói cười, sắc mặt đột nhiên cứng lại.
Ngay cả Phương Cần cũng để ý tới.
Bởi vì khoảng cách giữa hai cái bàn rất gần, tiếng trò chuyện của mấy nữ sinh kia không tính là lớn, nhưng hai cô đều nghe được.
Đột nhiên có người thấp giọng nói: “Các cậu nói xem rốt cuộc Bùi Tri Lễ có phải là gay không?”
“Đừng hỏi, có hỏi cũng không biết. Dù sao đó thực sự cũng là một trong ba bí ẩn lớn trong giới du học sinh Trung Quốc.” Một nữ sinh tóc dài chống cằm vui cười nói.
Anh Quốc được gọi là đế quốc nhiều hủ thật sự không phải không có lý do, sau khi tới đây hình như nhìn ai cũng đều là gay.
Cho đến khi một người khác nói: “Cơ mà anh ấy hình như không thích đi ra ngoài chơi cho lắm?”
“Đâu chỉ không thích, có mời cũng không đến. Nghe nói ngay cả buổi liên hoan của cựu sinh viên đại học A bọn họ anh ấy cũng không thường tham dự. Người khác tổ chức tiệc tùng gì đó, hoàn toàn không mời được.”
“Cũng không nhất định đâu, nói không chừng trong nhóm của người ta có cách chơi riêng đấy. Dù sao gia đình anh ấy giàu có như vậy.”
Thực ra mỗi người đi du học đều chia ra từng nhóm khác nhau, nhóm kẻ có tiền, nhóm thánh học, hoặc là không nằm trong hai nhóm trên, nhóm gia đình thông thường trường học bình thường.
Bởi vì bàn này tới sớm hơn các cô, bọn họ mau chóng rời khỏi.
Sau khi họ đi rồi, Phương Cần nhìn Trần Thần đột nhiên hỏi: “Em có biết Bùi Tri Lễ không?”
Trần Thần dường như hạ quyết tâm, lắc đầu: “Không biết, em không quen biết chút nào.”
Lúc này bên ngoài quán ăn có hai người dừng lại xe đạp, một nam sinh tóc dài thắt bím nhìn người đối diện nói: “A Lễ, nếu cậu không đến buổi tiệc sinh nhật của tôi thì tôi không vui đâu.”
Bùi Tri Lễ còn chưa bước xuống xe đạp, hai chân đạp trên mặt đất, tùy tiện chống chân.
Anh lắc đầu nói: “Tôi thật sự không thích.”
Con người anh xưa nay thích yên tĩnh, loại tiệc tùng tụ tập này, có thể khước từ thì khước từ.
Lúc này anh bước xuống xe, đang muốn đỗ lại xe đạp, đột nhiên từ cửa sổ sát đất quán ăn anh nhìn thấy người ngồi cạnh bàn ăn.
Nhất thời anh đứng tại chỗ, im lặng nhìn qua.
Anh chàng kia đã đỗ lại xe đạp của mình, đang muốn tiến vào quán ăn, anh ta thấy anh sững sờ tại chỗ, bèn hô lên: “A Lễ, nhìn gì đó?”
Thấy Bùi Tri Lễ thẫn thờ, anh chàng kia dứt khoát đi tới nhìn vào trong quán ăn.
Anh ta nhìn hồi lâu, cảm thấy cô gái mặc áo sơ mi màu xanh kia không tệ lắm.
Bùi Tri Lễ nhìn Trần Thần, cô mặc chiếc áo sơ mi màu xanh, mái tóc xõa trên vai, sợi tóc dài bên cạnh được dịu dàng vén ra sau tai. Nhưng một giây sau, cô lộ ra nụ cười chiêu bài, mặt mày cong lên, chỉ là người bên ngoài nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Anh chàng kia cố ý trêu ghẹo nói: “Cậu nhìn gì đó, không phải thực sự đang nhìn một cô gái chứ.”
Ai ngờ Bùi Tri Lễ quay đầu, nhìn sang anh ta rồi thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi đang nhìn một cô gái.”
“Có điều là một cô gái từng từ chối tôi.”
Anh chàng tóc tết nhìn anh, anh ta trợn mắt há mồm, hiển nhiên lượng thông tin quá lớn anh ta nhất thời không thể tiếp nhận. Rốt cuộc sau mấy giây trừng mắt nhìn Bùi Tri Lễ, anh ta rất nghiêm túc hỏi: “Cậu khẳng định không phải cậu từ chối cô ấy, mà là cô ấy từ chối cậu?”
Anh chàng này tên là Đoàn Thư Thành, là bạn học từ hồi cao trung của Bùi Tri Lễ.
Tuy nhiên khi anh ta học khoa chính quy thì đã tới Anh rồi, nghiên cứu sinh nộp đơn tới Cambridge.
Hồi cao trung, Đoàn Thư Thành thật sự nhìn thấy rất nhiều cô gái mắt mang hoa đào nhìn Bùi Tri Lễ.
Người này chính là kẻ thù chung của các bạn học nam, tình nhân trong mộng của các bạn học nữ. Cơ mà Bùi Tri Lễ thật sự là kiểu ưu tú nghiền nát mọi thứ, hồi cao trung là chủ tịch hội học sinh, từ trước tới giờ thi cử luôn nằm trong top năm.
Về phần diện mạo lại càng không cần nói, quả thật là loại đi trên đường sẽ được người ta bắt chuyện xin số điện thoại.
Sau khi Bùi Tri Lễ đến Anh, Đoàn Thư Thành cùng anh quen thuộc trở lại. Đoàn Thư Thành ở Anh học bốn năm trời, cái khác không học được, nhưng đặc biệt thành thạo việc tổ chức tiệc tùng.
Ban đầu anh ta mời Bùi Tri Lễ đi mấy lần, quả thật trơ mắt nhìn anh được mấy cô gái tới gần bắt chuyện.
Bùi Tri Lễ đều từ chối một cách kiên quyết nhưng không mất lễ độ.
Đoàn Thư Thành quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi lại lần nữa: “Cậu thật sự xác định là cô ấy từ chối cậu hả?”
“Cậu nói thừa nhiều quá đi.” Bùi Tri Lễ ngồi lên xe đạp lần nữa.
Đoàn Thư Thành thấy thế mau chóng nói: “Chúng ta không ăn cơm à? Đã nói cậu mời khách mà.”
Bùi Tri Lễ bất đắc dĩ nói: “Không chỉ có quán này ăn được, đổi quán khác không được ư?”
“Chẳng lẽ nhiều năm vậy cậu không nói chuyện yêu đương là bởi vì bị cô ấy từ chối, từ đấy nản lòng, không bao giờ nghĩ đến chuyện trai gái nữa.”
Đoàn Thư Thành gật gù đắc ý, sắc mặt đau lòng thương tiếc.
Bùi Tri Lễ thấy anh ta diễn trò rất vui vẻ, anh trực tiếp đạp xe chạy đi, rời khỏi quán ăn.
Đoàn Thư Thành thấy vậy mau chóng đạp xe đuổi theo, cũng may Bùi Tri Lễ không phải muốn bỏ mặc anh ta, anh ta mau chóng chạy lên, hỏi: “Hôm nay đã nói cậu mời khách, không đổi ý chứ?”
Bùi Tri Lễ quay đầu nhìn cậu ta, lạnh nhạt: “Đổi chỗ khác.”
Sau đó anh nói ra tên một quán ăn, Đoàn Thư Thành nghe được thoáng sửng sốt, một bàn tay giữ tay lái, tay còn lại thì giơ lên ngón cái về phía anh: “Vẫn là đại thiếu gia của chúng ta hào phóng.”
Trần Thần không hề biết lần đầu tình cờ gặp gỡ giữa cô và Bùi Tri Lễ tại Anh lại là cuộc gặp thoáng qua như vậy.
Sau khi cô và Phương Cần ăn cơm xong, Phương Cần bị một cú điện thoại gọi trở về phòng thí nghiệm. Mấy hôm nay Trần Thần đã thăm dò đường lối xung quanh, thế nên cô định tới ngân hàng gửi tiền trước rồi mới về nhà.
Hai người đứng ở cửa quán ăn, Phương Cần dặn dò cô cẩn thận một chút.
Kết quả vừa nói xong, các cô nhìn thấy đằng trước có mấy đứa nhỏ hình như đang đánh nhau, mà cô bé ở ngay chính giữa rõ ràng là một người Châu Á, trông gầy gò ốm yếu.
Trần Thần mang tinh thần trọng nghĩa tiến lên, sắp chuẩn bị quát lên ngừng lại. Nhưng cô vừa đi qua, kéo cô bé kia ra phía sau mình, mấy đứa nhỏ đối diện đã hùng hổ trực tiếp “hỏi han” cô.
Cũng may Phương Cần cùng đi tới giúp đỡ, nghiêm khắc quát to mấy đứa nhỏ trông chừng bảy tám tuổi kia.
Thế nhưng bọn chúng vẫn không nghe lời tiếp tục la hét với các cô, càng bắt nạt thì càng kiêu ngạo. Cơ mà sau khi bọn chúng mắng xong một lúc, nhìn thấy Trần Thần còn che chở cô bé kia thế là bỏ đi.
Ai ngờ bọn chúng vừa đi, cô bé được Trần Thần che chở phía sau liền chen chúc đi qua giữa cô và Phương Cần.
Trần Thần bị cô bé đẩy đưa, cơ thể hơi nghiêng sang một bên, suýt nữa ngã xuống.
Cô bé cũng là một người Châu Á cơ mà trông hơi dơ bẩn, sau khi Trần Thần đứng vững, cô nhìn sang cô bé, ai ngờ cô lại nhìn thấy cô nhóc kia hung tợn trừng mắt liếc cô một cái.
Trần Thần ngẩn ra, sau đó cô nhóc kia chạy mất.
Phương Cần ngược lại thản nhiên nói: “Quên đi, em đừng so đo, đây là một đứa trẻ lang thang.”
Trần Thần hơi giật mình theo bản năng nói: “Không có bố mẹ sao ạ?”
Phương Cần nhìn cô thấp giọng nói: “Ở nước ngoài có một số cha mẹ chẳng tốt chút nào, hút thuốc phiện, say sưa…”
Khi hai người chạy xe đạp, Phương Cần nói: “Em cũng biết ở nước ngoài việc hút thuốc phiện rất phổ biến.”
Trần Thần hơi hiểu được gật đầu, vấn đề thuốc phiện ở Trung Quốc luôn được coi là mãnh hổ dã thú, nhưng ở nước ngoài rất nhiều học sinh cao trung biết hút cần sa. Thường thường rất nhiều người cuối cùng không chỉ thỏa mãn với những cái đó.
Phương Cần nói tiếp: “Cũng may nhóm du học sinh Trung Quốc đều rất sạch sẽ, dù sao lịch sử cao trung của mọi người cũng không tệ.”
Hổ môn tiêu yên* rõ ràng ngay trước mắt.
(*) chỉ sự kiện tập trung tiêu huỷ thuốc phiện ở Quảng Đông, sau trở thành ngòi nổ khơi mào chiến tranh thuốc phiện lần thứ nhất.
Sau khi nói xong, Trần Thần và Phương Cần vẫy tay tạm biệt, hai người đi về phương hướng khác nhau.
Trần Thần đã tới ngân hàng một lần trước đó, đạp xe hơn mười phút. Khi cô mở ra cái túi đeo xéo trên người, chuẩn bị lấy ví tiền ra, thế nhưng cô không tìm thấy.
Trần Thần sửng sốt, cô sơ ý không thấy, thế là tìm lần nữa.
Lần này vẫn không có.
Đợi khi cô lấy ra từng thứ đặt trên mặt đất, ngồi xổm tìm kiếm, chẳng hề thấy bóng dáng của ví tiền đâu cả.
Bỏ quên ở nhà ư?
Trần Thần lập tức lắc đầu, tuyệt đối không phải cô quên mang. Bởi vì trước khi ra ngoài cô còn đặc biệt kiểm tra cái túi một lần, cô không thể nào quên ví tiền.
Trần Thần bèn ép buộc bản thân đang hoang mang tỉnh táo trở lại, nhớ kỹ lại.
Trên đường cô và Phương Cần đi ăn cơm không xảy ra chuyện gì kỳ lạ, lúc ăn cơm cũng không có, sau đó ăn uống xong…
Trần Thần đột ngột mở to hai mắt, chẳng lẽ là cô bé người Châu Á kia?
Sau khi nghĩ tới đây, Trần Thần nhặt lại đồ đạc trên mặt đất bỏ vào túi, xoay người ra khỏi ngân hàng, rồi đạp xe trở về quán ăn ban nãy.
Mười lăm phút sau, cô đứng ở quầy thu ngân quán ăn, hỏi thăm: “Trước đó các người thật sự chưa từng nhìn thấy một cô bé người Châu Á sao? Cô bé ấy trông chừng bảy tám tuổi, cao bằng này, mặc áo đỏ quần đen.”
Trần Thần cố gắng nhớ lại ngoại hình của cô bé kia, nhưng có miêu tả như thế nào, nhân viên trong quán cũng lắc đầu.
Cuối cùng nhân viên quán ăn giúp cô báo cảnh sát.
Nhưng loại chuyện nhỏ mất ví này, thật sự ngày thường quá ít, trước đây Trần Thần còn thấy bạn học du học ở Pháp than phiền nhiều kẻ trộm ở Paris.
Không nghĩ tới, cô vừa đến mấy hôm thôi, cũng gặp phải kẻ trộm.
Nếu là cái khác thì thôi, nhưng Trần Thần nghĩ tới đó là tiền bố cô tiết kiệm rất lâu, mới dành dụm cho cô. Nước mắt Trần Thần rơi xuống không ngừng.
Tối qua khi cô cùng bố nói chuyện qua cuộc gọi video, sắc mặt ông vừa đắc ý lại cưng chiều.
Khoản tiền này là ông muốn cho cô dùng, nghĩ tới việc mình chưa dùng chút nào thì đã bị trộm mất, thật sự rất đau lòng.
Huống hồ cô vẫn là vì giúp cô bé kia mới bị trộm.
Có lẽ quá mất mặt, cô hoàn toàn không nỡ gọi điện nói với Phương Cần.
Thế là cuối cùng cô dứt khoát ngồi trên băng ghế dài cạnh suối phun nước, dứt khoát khóc ra hết. Trần Thần thề thốt dưới đáy lòng, cả đời này cô sẽ không xen vào chuyện người khác nữa.
Cô gái trẻ ngồi trên băng ghế dài màu nâu, khóc rất bi thảm, khiến người qua lại không ngừng nhìn qua bên này.
Bữa cơm này Đoàn Thư Thành ăn rất no đủ, anh ta quay đầu nói với Bùi Tri Lễ: “Cảm ơn cậu đã chiêu đãi nồng hậu.”
Bùi Tri Lễ khẽ cười, lắc đầu nói: “Cậu đừng hơi chút là giống như quỷ đói đầu thai, lần sau lại ăn cơm với cậu nữa, tôi thật sự phải cân nhắc một chút.”
Ai ngờ vừa nói xong, anh nghe được một tiếng khóc đau khổ.
Bùi Tri Lễ nhìn qua, trông thấy băng ghế dài cách đó không xa, một cô gái mặc áo sơ mi màu xanh đang khóc, âm thanh nức nở của cô nghe ra rất đau lòng.
Đoàn Thư Thành cũng nghe được, anh ta nhìn theo về phía kia, lập tức nói: “Đó không phải là cô gái từ chối cậu à?”
Bùi Tri Lễ đứng tại chỗ, im lặng nhìn cô.
“Cô ấy khóc đau lòng quá đi, không sao chứ?” Đoàn Thư Thành thấp giọng hỏi.
Lúc này cô gái ngồi trên băng ghế dài hình như khóc đến chỗ thương tâm, hai tay cô che mặt mình, nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng.
Bùi Tri Lễ đứng tại chỗ làm sao cũng không thể sải bước ra, nhưng dáng vẻ đau khổ của Trần Thần lại bỗng chốc kéo anh về một hồi ức quen thuộc.
Khi đó anh đã năm tư, sắp tốt nghiệp đi qua Anh.
Hôm ấy giáo sư bảo anh đến văn phòng một chuyến, thế là anh như mọi ngày đi ngang qua vườn hoa nhỏ kia, ngày đó trong vườn hoa rất tĩnh lặng, cũng không phải tuần thi cử, không có sinh viên nào đang đọc sách.
Cho đến khi anh nghe được tiếng khóc nức nở đặc biệt đáng thương.
Anh vốn có thể trực tiếp rời khỏi, nhưng cuối cùng anh vẫn đi qua, trông thấy một cô gái mặc áo khoác màu trắng ngồi xếp bằng dưới đất nhìn quyển sách trước mặt, từng giọt nước mắt chảy xuống.
Bùi Tri Lễ không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng hôm đó nhìn thấy cô gái kia khóc nức nở như vậy, đáy lòng anh âm thầm thở dài một hơi.
Khi anh lấy ra khăn giấy trong cặp sách chuẩn bị đưa qua thì đột nhiên cô gái kia che mặt mình.
Cô nói: “Mày sắp phải thi IELTS rồi, nếu thi không tốt thì làm sao nộp đơn xin vào Cambridge. Không vào được Cambridge thì mày làm sao thích Bùi Tri Lễ đây.”
Bùi Tri Lễ vốn chỉ vì đi ngang qua muốn lịch sự đưa khăn giấy, anh chợt đứng thẳng bất động tại chỗ.
Cuối cùng anh không biết nên lập tức xoay người bỏ đi giả vờ không nghe được tiếng khóc này, hay là đưa khăn giấy cho đối phương.
Cô gái che mặt, làm ra động tác hít sâu, khoảnh khắc cô thả tay ra, Bùi Tri Lễ lùi về sau hai bước, đứng sau thân cây che chắn mình.
Thế nhưng cô gái ngồi trong hành lang dài tại vườn hoa vẫn chưa bỏ cuộc.
Nghe ra cô hình như cổ vũ cho chính mình: “Trần Thần, mày chính là người sau này sẽ làm vợ của Bùi Tri Lễ, anh ấy thi IELTS được 8.0. Mày phải phấn chấn lên, tỉnh táo đi.”
“Mày không thể làm mất mặt Bùi Tri Lễ.”
Sau đó lại là động tác bàn tay vỗ nhẹ hai má.
Bùi Tri Lễ đứng sau thân cây, không biết bản thân nên có biểu cảm gì.
Người sau này sẽ làm vợ của Bùi Tri Lễ…
Nếu không vì băn khoăn bị nghe được, e rằng anh thật sự sẽ bật cười tại chỗ.
Khi trong hành lang dài vang lên tiếng học bài trong trẻo, Bùi Tri Lễ chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng trong lúc ma xui quỷ khiến, anh đột nhiên tiến về trước mấy bước, đứng đó nhìn cô gái trong hành lang dài.
Khi anh thấy rõ ràng diện mạo của cô gái kia, anh không khỏi bật cười.
Hóa ra, vợ tương lai của Bùi Tri Lễ trông như thế này.
Còn rất đáng yêu nữa.
Dưới ánh mặt trời, cạnh suối phun nước, cô gái tóc đen kia che mặt khóc đến đau lòng.
Đoàn Thư Thành quay đầu nhìn Bùi Tri Lễ, thấp giọng nói: “Cậu không phải biết người ta à, không thì qua đó dỗ dành đi?”
“Lúc này cô ấy không hẳn muốn nhìn thấy tôi.” Bùi Tri Lễ nhìn về phía Trần Thần, thời điểm người ta khóc lóc thảm hại, thực ra có khi cũng không muốn bị người quen nhìn thấy.
Đoàn Thư Thành nghĩ ngợi, rồi bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng không thể nhìn thấy mà mặc kệ chứ, nếu không để tôi?”
Ai ngờ anh ta đột nhiên cười hì hì rồi nói: “Nhưng mà tôi đi qua an ủi cô ấy, lỡ như cô ấy cho rằng tôi là kỵ sĩ từ trời giáng xuống, dịu dàng săn sóc lại lương thiện, cô ấy thích tôi thì làm sao hả?”
Bùi Tri Lễ vốn đang suy nghĩ về khả năng này, anh đột nhiên túm áo anh ta, cười lạnh nói: “Cậu đừng đi.”
Đoàn Thư Thành nhìn biểu cảm của Bùi Tri Lễ, anh ta mang sắc mặt bất đắc dĩ nói: “Sắc mặt cậu thế này là sao hả, tôi tệ lắm ư?”
Nói xong anh ta hình như thật sự muốn đi thẳng qua an ủi Trần Thần.
Bùi Tri Lễ giữ anh ta lại, sắc mặt hết sức nghiêm túc nói: “Cậu ở chỗ này ngoan ngoãn trông chừng cô ấy cho tôi, chờ tôi quay lại.”
Nói xong, Bùi Tri Lễ đạp xe đi.
Đoàn Thư Thành chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn cô gái còn đang ngồi, nhưng xem hồi lâu mới phát hiện cô gái này e rằng gặp chuyện đau lòng, thế mà vẫn còn ngồi khóc.
Không biết qua bao lâu, Đoàn Thư Thành nhìn thấy một người mặc trang phục chú hề, cầm bong bóng xuất hiện.
Chú hề vỗ nhẹ cô gái đang cúi đầu.
Lúc Trần Thần ngẩng đầu lên, hai mắt vẫn ngấn lệ lờ mờ, thế nhưng cô giật mình, ngay cả nước mắt cũng đọng lại trong khóe mắt. Bởi vì đứng trước mặt cô là một chú hề mặc quần áo sặc sỡ, trên chóp mũi đeo trái cầu màu đỏ, trông rất buồn cười.
Chú hề đưa bong bóng cầm trong tay mình cho Trần Thần, âm thanh rất dịu dàng nói với cô, đừng khóc.
Trần Thần chớp mắt, vẫn vươn tay nhận bong bóng từ chú hề.
Tuy nhiên sự việc vẫn chưa chấm dứt, đây là chú hề bình thường diễn xuất trên đường phố, giống như ma thuật lấy ra bong bóng từ trên người vặn thành hình dạng khác nhau.
Đôi tay linh hoạt không ngừng chuyển động.
Cho đến cuối cùng Trần Thần nhìn thấy trong lòng bàn tay chú hề xuất hiện bong bóng gấu trúc.
Chú hề nghiêng đầu, cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc dùng tiếng Trung không lưu loát nói: “Gấu trúc.”
Đoàn Thư Thành há hốc mồm nhìn chú hề ở phía đối diện cố gắng dỗ dành cô gái vui vẻ, cho đến khi Bùi Tri Lễ trở về, anh ta sốt ruột nói: “Thế mà đột ngột xuất hiện một tên hề, bây giờ đang dỗ dành em gái nhà cậu đấy, cậu còn không mau chạy qua.”
Bùi Tri Lễ quay đầu nhìn anh ta, sắc mặt điềm tĩnh.
Đoàn Thư Thành còn rất sốt ruột, dù sao cô gái có thể từ chối anh bạn này, cũng là cô gái mà anh thích. Đoàn Thư Thành quen biết Bùi Tri Lễ lâu như vậy, cũng chưa nghe nói anh từng có bạn gái, không giống như anh ta có thể dùng xe tải để chứa bạn gái trước.
Tuy nhiên cho dù anh ta nói thế nào, Bùi Tri Lễ cũng không định tiến lên.
Cuối cùng Đoàn Thư Thành như là đoán ra cái gì đó, anh ta quay đầu nhìn anh, rồi kinh ngạc cất tiếng: “Cậu không phải muốn cho tôi biết, tên hề này là do cậu tìm tới chứ?”
Bùi Tri Lễ không trả lời câu hỏi của anh ta, vẫn nhìn về phía cách đó không xa.
Chuyện anh biết cô thích chú hề cũng là vào lễ Giáng Sinh năm ấy.
Tuy rằng tình cờ gặp được vợ tương lai của Bùi Tri Lễ, nhưng mà ngôi trường to như vậy, anh vẫn chưa gặp lại cô. Nhưng đáy lòng anh luôn có cảm giác, có lẽ sau này bọn họ thật sự có cơ hội gặp lại.
Cho đến khi Bùi Dĩ Hằng gọi điện cho anh, đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc lóc ồn ào, cô gái lẩm bẩm kia thật sự thích Bùi Tri Lễ.
Thoáng cái khiến anh nhớ tới cái người ở trong hành lang nhỏ kia.
Cô gái sau này sẽ làm vợ Bùi Tri Lễ.
Sau đó bởi vì kỳ nghỉ Giáng Sinh mà anh về nước, Bùi Dĩ Hằng gọi điện thoại nói về chuyện tiệc Giáng Sinh với bọn Trình Tân Nam, anh đúng lúc nghe được.
Bùi Tri Lễ giả vờ vô ý hỏi, có những ai tham dự?
Quả nhiên cũng có cô, tuy rằng lúc này Bùi Tri Lễ đã biết tên cô là Trần Thần, nhưng đáy lòng anh nhớ tới lúc cô sẽ luôn lơ đãng dùng xưng hô “vợ tương lai của Bùi Tri Lễ” để thay thế.
Bởi vậy ma xui quỷ khiến anh hỏi A Hằng, có ngại thêm một người nữa không.
Bùi Dĩ Hằng vốn đã được Nhan Hàm dặn dò, nhất định phải gọi anh trai mình tới. Không ngờ chính Bùi Tri Lễ chủ động hỏi, Bùi Dĩ Hằng đương nhiên lập tức đồng ý.
Có điều Bùi Tri Lễ không nghĩ tới buổi tiệc Giáng Sinh anh đến tham dự lại nhìn thấy một con dã thú.
Khi anh đi tới, nhìn thấy một người mặc trang phục dã thú đứng trong phòng khách, cho dù cô im lặng đứng đó cũng chẳng ảnh hưởng tới cảm giác tồn tại của cô.
Bùi Tri Lễ có cảm giác không nói nên lời.
Thật giống như anh vĩnh viễn không biết được, lần sau nhìn thấy cô thì sẽ xảy ra chuyện kỳ lạ gì.
Tại buổi tiệc đó, anh biết cô thích chú hề, mọi người cùng nhau chọn một bộ phim, vẫn là người đội đầu giả giọng ồm ồm vang lên rất kiên quyết trong lúc chọn phim.
Trong phòng chiếu mờ tối, anh nghe được cô nhẹ giọng nói thầm: “Chú hề thì làm sao, mình thích mà.”
Rốt cuộc người đối diện hình như không muốn khóc nữa, cô ôm gấu trúc đứng dậy, hơi cúi đầu về phía chú hề, cuối cùng cô và chú hề cầm sợi dây cột bong bóng gấu trúc trên tay lái xe đạp của cô.
Cô gái đạp xe theo làn gió rời khỏi.
Bong bóng gấu trúc bay bổng trên chiếc xe đạp của cô đặc biệt đáng yêu.
Sau khi cô gái rời khỏi, Đoàn Thư Thành giơ ngón cái về phía anh, thán phục nói: “Cậu là một cẩu độc thân sao lại biết dỗ dành con gái hơn cả tôi thế?”
Bùi Tri Lễ liếc nhìn anh ta một cái, trực tiếp sải bước qua đạp xe đi.
Có điều lúc anh chuẩn bị rời khỏi, anh quay đầu lại nhìn Đoàn Thư Thành: “Thích một người là phải để tâm.”
Đoàn Thư Thành nhìn bóng lưng anh rời khỏi, anh ta tức giận hét lớn: “Tôi để tâm đến từng cô gái tôi quen là được rồi.”
*
Buổi tối Phương Cần mới biết ví tiền của Trần Thần mất rồi, lúc biết được có thể là cô bé người Châu Á kia làm, Phương Cần tức giận nói: “Bây giờ rất nhiều kẻ trộm đều là phụ nữ hay con nít, hạ thấp tâm lý cảnh giác của chúng ta, bọn họ dễ ra tay.”
Phương Cần hỏi: “Em báo cảnh sát chưa? Cảnh sát nói thế nào?”
Trần Thần thở dài: “Báo rồi ạ, nhưng cảnh sát chỉ kiểm tra máy quay rồi đi.”
Loại vụ án trộm ví tiền nhỏ nhặt, bình thường cảnh sát không thích phản ứng. Trần Thần cũng biết khả năng tìm lại ví tiền của cô không lớn.
Trần Thần che mặt, thấp giọng nói: “Chờ sau khi khai giảng rồi em phải đi tìm một công việc làm thêm, bằng không em rất đau lòng.”
Nhiều tiền vậy nếu cô không kiếm trở về e rằng sẽ hổ thẹn đến ૮ɦếƭ.
Phương Cần thấy tính tình cô khá tốt, chị ta an ủi nói: “Chị sẽ giúp em xem thử có cơ hội làm thuê nào không.”
Không ngờ qua vài hôm, Phương Cần thật sự nói với cô có một người bạn muốn tìm một người làm việc theo giờ.
Trần Thần kinh ngạc: “Làm việc theo giờ?”
“Một giờ mười lăm bảng Anh.” Phương Cần nói.
Trần Thần trừng to mắt, hình như có phần không tin được, bởi vì cô biết việc làm thêm trong trường bình thường chừng bảy tám bảng Anh, hơn nữa đây đã là mức lương rất cao. Công việc này lại cao gấp hai lần.
Cô hỏi: “Vì sao nhiều tiền thế ạ?”
Phương Cần đáp: “Là một người bạn chị quen biết, người giúp việc trong nhà mới vừa xin thôi việc, nhất thời cần tìm người gấp. Bởi vì cần phải biết tiếng Trung, hơn nữa tốt nhất là biết nấu món Trung Quốc, chủ nhà là người Trung, khẩu vị Trung Quốc.”
Trần Thần hít sâu một hơi, do dự nói: “Nhưng mà em nấu ăn cũng không tính là ngon lắm.”
Giờ đây Trần Thần thật sự hối hận, sớm biết vậy cô đã học thêm nhiều món từ Nhan Hàm, Nhan Nhan nhà cô nấu ăn rất ngon, cho dù kén chọn bao nhiêu cũng có thể giải quyết.
Phương Cần cười nói: “Em đi thử trước đi, nếu người ta thích mùi vị em nấu thì sao.”
Mức lương này quả thật rất hấp dẫn, vì thế Trần Thần gật đầu.
Tới cuối tuần, cô theo địa chỉ Phương Cần đưa cho đến địa điểm. Cơ mà lúc tới nơi, cô nhìn khu chung cư hiện đại hóa trước mặt, rất hâm mộ gật gù.
Người sống tại khu chung cư sang trọng này, quả thật là loại người mời được nhân viên làm việc theo thời gian mười lăm bảng Anh một giờ.
Có điều Trần Thần run rẩy, bởi vì cô không biết mình có khả năng làm tốt công việc mười lăm bảng Anh một giờ này không.
Khi cô thuận lợi nhận được chìa khóa nằm trong tay nhân viên quản lý khu chung cư, Trần Thần đẩy cửa đi vào căn hộ này. Mấy hôm nay cô đã quen nhìn căn hộ cũ kỹ của mình, đột nhiên tới chỗ này chợt có cảm giác mới lạ.
Cơ mà Trần Thần cũng không chậm trễ, bởi vì đối phương mời cô làm bốn giờ.
Khi cô ở phòng khách thì trông thấy tờ giấy A4 do chủ nhà để lại, cô hơi kinh ngạc.
Cô nghiêm túc đọc nội dung trên tờ giấy A4, rất ngắn gọn, hơn nữa chữ trên giấy là dùng máy đánh chữ, hoàn toàn không nhìn thấy nét chữ của chủ nhà.
Thế là cô nghiêm túc đọc từng cái một.
“1, thời gian làm việc của cô là bốn tiếng, từ hai giờ chiều đến sáu giờ chiều.”
“2, khu vực làm việc của cô là bất cứ chỗ nào không bao gồm phòng ngủ và phòng sách của chủ nhà.”
“3, phiền cô đến siêu thị người Hoa giúp tôi mua về những thứ cần mua, đồng thời dọn dẹp tủ lạnh, danh sách thứ cần mua tôi đã dán trên tủ lạnh.”
“4, tiền lương của cô ở trên bàn ăn, nếu cô phù hợp với yêu cầu của tôi, cuối tuần tôi sẽ liên hệ với cô.”
“5, cám ơn cô đến làm việc.”
Trần Thần nhìn những yêu cầu này, rành mạch rõ ràng, cũng không quá cao ngạo, chủ nhà này hình như là người không tệ. Đặc biệt là điều thứ năm, cảm ơn cô đến làm việc.
Có cảm giác rất thân thiện.
Có lẽ bởi vì sự tin tưởng vô điều kiện của chủ nhà này, lúc Trần Thần dọn dẹp làm vệ sinh cô hết sức nỗ lực. Cô phát hiện thực ra diện tích của căn hộ này cũng không tính là quá lớn, ba phòng ngủ ba toilet, có điều có một toilet trong phòng ngủ chính, không cần cô quét dọn.
Còn có phòng sách cũng không cần làm phiền tới cô.
Khi quản gia Trần Thần dọn dẹp sạch sẽ, cô phát hiện mới qua nửa tiếng thôi.
Thế là cô lập tức chuẩn bị đi tới siêu thị người Hoa mua đồ, hơn nữa lúc cô thu dọn tủ lạnh phát hiện đối phương đã chuẩn bị sẵn tiền mua đồ.
Vậy nên khi cô đi một chuyến tới siêu thị rồi trở về thì mới qua ba tiếng đồng hồ.
Trần Thần nhìn thoáng qua thời gian, lại nhớ tới Phương Cần nói đối phương thích món Trung.
Cuối cùng Trần Thần bèn quyết định làm hai món sở trường của mình, thịt lợn xào và trứng xào cà chua. Cô không giỏi nấu món ăn quá phức tạp, loại món ăn thường ngày ngược lại nằm trong phạm vi khả năng của cô.
Sau khi làm xong thì lúc này mới đến sáu giờ chiều.
Lúc Trần Thần chuẩn bị rời khỏi, cô đột nhiên nghĩ đến cách liên lạc giữa cô và chủ nhà đều thông qua Phương Cần, thế nên trước khi đi cô cầm tớ giấy A4 kia, định viết xuống số điện thoại của mình.
Ai ngờ tìm hồi lâu, thế mà không tìm ra cây 乃út nào.
Cuối cùng cô lấy ra một thỏi son trong túi, viết xuống số điện thoại của mình trên tờ giấy.
*
Khi Bùi Tri Lễ về nhà, mới vừa đi vào phòng ăn đã trông thấy món ăn trên bàn, đầu tiên anh sửng sốt, sau đó nhìn thấy dãy số trên tờ giấy A4.
“Nếu ngài hài lòng với tôi, có thể liên lạc với số điện thoại này.”
Hình như vì để tỏ vẻ sự mong đợi của mình, phía sau những lời này còn vẽ một khuôn mặt tươi cười.
Nếu ngài hài lòng với tôi…
Bùi Tri Lễ nhìn dòng chữ này, nếu đúng là lời của cô thì hình như anh quả thật rất hài lòng.
Khi Phương Cần mở cửa ra thì nghe được trong phòng khách có tiếng lẩm bẩm.
“Sẽ gọi cho mình, sẽ không gọi cho mình…sẽ gọi cho mình…”
Phương Cần đi tới phòng khách nhìn thấy Trần Thần ngồi xếp bằng trên sofa, cô mang sắc mặt rất nghiêm túc lẩm bẩm, chị ta không nhịn được hỏi: “Em đang lẩm bẩm gì đó?”
Trần Thần nhìn chị ta một cái, thở ra yếu ớt nói: “Chủ nhà kia nói, nếu hài lòng với công việc của em thì sẽ gọi điện cho em.”
Phương Cần nhìn thấy cô xé vụn khăn giấy trong tay.
Trần Thần mau chóng ném khăn giấy xuống, toàn bộ đồ vứt đi bị cô giày vò được dọn dẹp bỏ vào thùng rác. Sau khi làm xong xuôi, cô hơi ngượng ngùng nhìn sang Phương Cần, thở dài: “Em hoàn toàn bị mức lương cao này làm hồ đồ rồi. Nếu anh ta không gọi điện cho em, em…”
Ai cũng nói tiền tài động lòng người.
Trần Thần không ngờ cô cũng là người tầm thường như vậy, hoàn toàn bị số tiền này che mờ mắt.
Phương Cần thấy cô thế này, chị ta cười nói: “Đừng nói em động lòng, chị cũng hận không thể tự mình làm thêm.”
Trần Thần chớp mắt: “Vậy sao chị còn giới thiệu công việc này cho em?”
Lúc cô hỏi lại, Phương Cần liền sửng sốt, sau đó chị ta nói: “Còn không phải phòng thí nghiệm của chị bận rộn quá à, đừng nói làm thêm ngay cả thời gian ngủ cũng thiếu.”
Trần Thần tin tưởng điểm này, mỗi lần khi cô chợt thức giấc vào buổi tối, cô nhìn thấy đèn trong phòng Phương Cần vẫn sáng.
Sinh viên học tiến sĩ cực kỳ gian khổ, thật sự rất vất vả.
Phương Cần nhìn thấy dáng vẻ gật đầu tán thành của cô, chị ta ngược lại có cảm giác trộm cười, công việc này sở dĩ được mười lăm bảng Anh một giờ, hoàn toàn là bởi vì người cần công việc này tên là Trần Thần.
Hai tay Trần Thần hơi nắm lại, cô rất nghiêm túc nói: “Nếu em được nhận làm, em sẽ mời chị ăn cơm.”
Phương Cần lập tức cười nói: “Hay là thôi đi, lần đầu em mời khách dùng cơm làm hại em mất ví tiền, lần này lại rơi rớt thứ gì nữa chị thật sự ૮ɦếƭ muôn lần cũng không thể tạ tội.”
“Đâu có khoa trương như vậy, huống hồ em làm mất ví tiền là tại em không cẩn thận, không liên quan tới chị.”
Lúc Trần Thần và Phương Cần trò chuyện, đột nhiên di động vang lên. Cô chưa bao giờ nghĩ đến một tiếng nhắc nhở tin nhắn ngắn ngủi lơ đãng sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn vậy đối với cô. Khi lỗ tai cô nghe được âm thanh đó, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Phương Cần để ý tới phản ứng của cô, chị ta thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Trần Thần hít sâu một hơi, hai tay đặc biệt thành kính cầm lên di động trước mặt.
Cô trượt mở màn hình bấm vào tin nhắn vừa gửi tới kia, quả nhiên là một dãy số xa lạ.
“Cô Trần, cảm ơn bữa tối của cô. Nếu cô tiện, thứ ba tuần sau được chứ?”
Trần Thần chớp mắt, xem tin nhắn này mấy lần, bấy giờ mới xác định đối phương chính thức thuê cô. Khi cô ngẩng đầu lên thì hít sâu một hơi, sau đó nhìn Phương Cần: “Chị muốn ăn gì?”
*
Cuộc sống du học nói nhàm chán thì nhàm chán, dù sao rời xa đất nước và người thân của mình, tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm, cái gì cũng phải học lại từ đầu, ngay cả ngôn ngữ ngẫu nhiên cũng sẽ không thông suốt.
Khẩu ngữ giao tiếp của Trần Thần cũng không có vấn đề gì, nhưng hình như khẩu âm của từng địa phương Trung Quốc khác nhau, ở Anh cũng gặp phải vấn đề này.
Thấm thoát Trần Thần đã tới Anh được một tháng.
So với lúc vừa tới trong lòng cô bàng hoàng bất an, bây giờ hình như có vài phần thành thạo. Ngay cả khi bố mẹ gọi qua video với cô, hai người đều nói hiện giờ cô trông rất tự tin.
Đặc biệt ông Trần dường như khôi phục lại dáng vẻ hồi cô học đại học, mỗi ngày ông luôn gọi điện thoại hỏi cô chuyện ở Anh, không có việc gì còn bảo cô nói vài câu tiếng Anh.
Gia đình Trần Thần là gia đình lao động bình thường, bố mẹ cũng từng ra nước ngoài du lịch, có điều đa số đều là những quốc gia Đông Nam Á, Thái Lan, Việt Nam, chi phí không tính là cao còn có thể mở mang kiến thức về phong cảnh nước khác.
Đối với nước Anh xa xôi như vậy bọn họ chưa từng tới, nhiều lắm khi nhắc tới ông Trần nghiến răng nghiến lợi nói một câu, quốc gia này hồi trước từng xâm lăng đất nước chúng ta.
Ông Trần nhìn Trần Thần, đột nhiên nói lời sâu xa: “Thần Thần, con nói thật với bố đi, con đang yêu phải không?”
Trần Thần vốn đang trò chuyện vui vẻ với bọn họ, kết quả ông thốt ra một câu như vậy, thế là cô nói ngay: “Đương nhiên không có.”
“Vậy là tốt rồi, bố cho con biết, con không được tìm bạn trai người nước ngoài. Ngôn ngữ không thông thì thôi đi, lỡ như sau này con bị thằng nhóc đó lừa chạy mất, còn ở nước Anh, bố và mẹ con muốn gặp con một lần cũng khó.”
Trần Thần dở khóc dở cười: “Con cũng không thích chàng trai ngoại quốc, bố cứ yên tâm đi.”
Mẹ ở bên cạnh cười vỗ ông Trần: “Em đã nói Trần Thần của chúng ta không thể nào đâu, anh đừng nghe lời đồn đại.”
Nhưng mà vầng sáng của ngôi trường Cambridge này quá sáng chói, hồi trước khi Trần Thần mới nhận được offer, ông Trần hận không thể in ra dán lên tường.
Cuối cùng bởi vì ông khoe khoang khắp nơi, ngay cả giáo viên cao trung của cô cũng biết chuyện này.
Thế là trường cao trung xưa dán một tờ thông báo trước cổng trường, cho các phụ huynh qua lại tham quan.
Sau khi Trần Thần tới Anh, người trong đơn vị ông Trần cũng trêu ghẹo, nói Trần Thần ở Anh tìm một ông chồng người Anh thì làm sao đây.
Lúc này sắc mặt ông Trần nghiêm nghị nói: “Con cam đoan với bố đi, sẽ không tìm một người ngoại quốc.”
Trần Thần lập tức nói: “Đương nhiên không rồi, con không thích trai tóc vàng mắt xanh. Con thích tóc đen mắt đen…”
Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện một bóng dáng, cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc ngắn đen nhánh cùng đôi mắt đen láy sâu sắc hòa hợp đến thế. Khi anh đứng trước nhất tại hội trường, ngước mắt lên chậm rãi nhìn người dưới bục, sự kiên định và ánh sáng phát ra trên người anh chiếu rọi trái tim cô.
Nếu không gặp được Bùi Tri Lễ, cô còn có thể là Trần Thần bây giờ không?
Có lẽ cô sẽ không xuất hiện ở Anh, bởi vì hồi trước cô sở dĩ cấp bách muốn đến Anh là vì biết anh ở Cambridge, anh tựa như ngọn hải đăng đứng sừng sững tại bờ biển, chỉ dẫn cô phương hướng trôi nổi.
Anh tốt như vậy, điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối là anh không thích cô.
Đáy lòng Trần Thần thầm tự giễu nói.
Sau khi cúp máy, Trần Thần nằm trên giường im lặng nhìn lên trần nhà. Nói thật, Cambridge cũng rất lớn, ngoại trừ hôm đó ăn cơm nghe được nữ sinh bàn bên cạnh nhắc tới cái tên Bùi Tri Lễ. Cô chưa từng gặp lại anh.
Cambridge rộng lớn như vậy, lại không cho phép anh và cô gặp nhau.
Ngày hôm sau, buổi tối Trần Thần về tới nhà, cô đang muốn mở cửa thì trên người không có chìa khóa. Cô suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra hồi sáng cô đưa chìa khóa cho Phương Cần mượn.
Có điều Phương Cần nói mình sẽ về nhà trước, nhưng đến giờ chị ta còn chưa về.
Thế là Trần Thần gọi điện cho Phương Cần, ban đầu không ai bắt máy. Thế là cô tùy tiện tìm một quán ăn giải quyết bữa tối của mình cho qua thời gian.
Sau khi màn đêm buông xuống, Trần Thần thấy di động của mình không còn bao nhiêu pin, cô bèn gọi lần nữa cho Phương Cần. Lần này có người bắt máy, hóa ra Phương Cần cùng bạn phòng thí nghiệm đến quán bar, e rằng rất muộn mới về nhà.
“Nếu không em tới chỗ chị đi, chơi cùng bọn chị.” Phương Cần cười nói.
Người Anh thích quán bar, cho dù là xem bóng đá uống rượu hay tiêu khiển cũng được, quán bar quả thật là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày.
Tính cách Trần Thần cởi mở hướng ngoại, cơ mà cô ít khi tới quán bar, dù sao hồi đại học trong phòng ký túc không ai thích hao phí thời gian. Có đi thì thực ra cũng đi một hai lần, cơ mà bên trong quá ầm ĩ, bản thân cô cũng không thích lắm.
Nhưng hiện tại chìa khóa ở chỗ Phương Cần, cô chỉ đành qua đó lấy.
Trần Thần nói: “Em không qua đó chơi, em tới lấy chìa khóa rồi về.”
Phương Cần dặn dò cô chạy xe cẩn thận, rồi sau đó cúp máy.
Trị an của quận Cambridge cũng không tệ lắm, thế nên hơn tám giờ tối tuy rằng trên đường thưa thớt, nhưng rất yên tĩnh. Trần Thần đạp xe đi qua địa chỉ mà Phương Cần gửi qua cho cô.
Khi cô tới cửa quán bar thì lại gọi điện thoại cho Phương Cần.
Phương Cần từ bên trong đi ra, Trần Thần thấy chị ta mặc chiếc váy quay màu đen, trang điểm đậm hơn bình thường một chút, bờ môi đỏ mộng bóng loáng xinh đẹp.
Trần Thần ngồi trên xe không bước xuống, một chân chống đất, khoảnh khắc nhìn thấy Phương Cần cô liền huýt sáo.
“Đàn chị, hôm nay chị thật sự đẹp đến mê người đó.” Trần Thần cười nói.
Phương Cần thấy cô mặc áo sơ mi trắng và quần bò, chân mang giày thể thao màu trắng, cách ăn mặc thoải mái xinh xắn, chị ta vươn tay véo má cô: “Em mới là đẹp tự nhiên ấy.”
Trần Thần cười ha ha, chớp mắt với chị ta: “Em thấy hai người chúng ta tâng bốc lẫn nhau thế này có chút không biết ngượng đấy.”
“Chị đây hết sức đồng cảm.” Phương Cần gật đầu.
Phương Cần đưa chìa khóa cho Trần Thần, vẫn hỏi một câu: “Em thật sự không vào chơi cùng bọn chị à? Đợi chấm dứt rồi mọi người cùng nhau về nhà.”
“Thật sự không sao đâu ạ, em còn có bài tập.” Trần Thần tỏ vẻ rất tự tin, phóng khoáng nói, “Đợi lần sau em ăn mặc xinh đẹp, rồi lại cùng chơi với mọi người.”
Sau khi tạm biệt Phương Cần, Trần Thần đạp xe về nhà.
Nhưng cô không ngờ, tại một chỗ rẽ có một chiếc xe thế mà làm trái quy tắc vọt sang đây, Trần Thần lập tức thay đổi phương hướng ngăn ngừa mình ᴆụng phải đối phương.
Ngay khi cô ngã mạnh xuống đất, đối phương cũng ngừng lại.
Một người đàn ông da trắng vừa cao lại béo từ trong xe bước xuống, đầu tiên gã nhìn thoáng qua xe mình, sau khi cẩn thận kiểm tra một lúc mới hung tợn nhìn Trần Thần.
Trần Thần bởi vì ngã xuống quá mạnh, cô không đứng dậy nổi.
Nhưng cô chẳng ngờ, câu đầu tiên là gã đàn ông này mở miệng nói lại là một chữ fuck.
Khi gã hung hăng bắt đầu mắng nhiếc cô, Trần Thần rốt cuộc từ mặt đất đứng lên. Mà gã đàn ông lúc này đã bắt đầu sỉ nhục màu da của cô, sỉ nhục đất nước của cô.
Trần Thần biết nước ngoài luôn có một đám người tự cao ngạo mạn, ôm tư tưởng chủ nghĩa chủng tộc khiến người ta buồn nôn.
Nhưng cô không ngờ mình sẽ gặp được.
Thế là cô chẳng hề sợ sệt bảo gã xin lỗi, ai ngờ cô vừa nói xong, đối phương lại muốn nhào tới như là muốn đánh cô.
Trần Thần theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng quả đấm của đối phương cũng không rơi xuống.
Khi xung quanh đột nhiên im lặng, Trần Thần theo bản năng mở mắt ra, sau đó cô nhìn thấy Bùi Tri Lễ.
Bùi Tri Lễ cầm súng đặt sau lưng đối phương.
“Xin lỗi ngay lập tức.” Giọng anh lạnh lùng lại kiên định.
Trần Thần nhìn chằm chằm Bùi Tri Lễ không chớp mắt, quần áo anh mặc bên ngoài trông có vẻ hơi bụi bặm, anh cầm một cây súng trong tay đặt phía sau lưng gã đàn ông Anh Quốc.
Đừng nói gã đàn ông này, ngay cả Trần Thần cũng sợ tới mức toàn thân cứng đờ.
Đợi khi cô lấy lại tinh thần rồi thì lập tức vọt qua bên cạnh anh, cô thấp giọng nói: “Bùi Tri Lễ, anh đừng như vậy.”
Cô sợ anh gặp chuyện, suy cho cùng là cầm súng nhắm ngay người khác.
Mà gã đàn ông vừa cao lại béo này không còn kiêu ngạo càn quấy như ban nãy, toàn thân gã đang phát run, Trần Thần có thể thấy được thịt mỡ khẽ đong đưa trên người gã.
Nhìn thấy dáng vẻ lóng ngóng của gã đàn ông, Trần Thần nhịn không được buồn cười.
Bùi Tri Lễ cất tiếng lần nữa: “Xin lỗi ngay lập tức.”
Tay anh cầm súng lại đẩy trên lưng gã lần nữa, gã lập tức gào to: “Xin lỗi quý cô, là tôi mạo phạm cô.”
Trần Thần nhớ lại ban nãy mình ngã xuống đất, rõ ràng là lỗi của đối phương, nhưng sau khi xuống xe gã đã điên cuồng xỉ vả mình. Lúc ấy Trần Thần vừa tức vừa giận, nhưng con người cô không thích cãi cọ với người khác.
Huống hồ còn là ngôn ngữ thứ hai, cô nghe hiểu đối phương mắng nhiếc bố mẹ mình, đất nước mình, nhưng ngay cả một câu fuck đơn giản cũng không đánh trả.
Sau khi gã nói xong, Bùi Tri Lễ chầm chậm bỏ súng xuống.
Gã đàn ông quay đầu hung tợn nhìn anh, uy Hi*p nói: “Mày chờ đi, bây giờ tao sẽ gọi cảnh sát đến bắt mày, cho đám người Trung Quốc tụi bây mẹ nó đều chạy về đất nước của mình đi.”
Đối phương nói kháy hùng hổ lần nữa, sau đó làm ra vẻ lấy ra di động của mình, thoạt nhìn thật sự muốn báo cảnh sát.
Trần Thần hơi khẩn trương, cô sợ loại tình huống này xảy ra.
Dẫu sao dùng súng uy Hi*p đối phương quả thật là một tội danh lớn.
Nhưng Bùi Tri Lễ chẳng hề khẩn trương, anh kẹp súng trên cánh tay, bàn tay đút trong túi, sắc mặt thoải mái nhìn gã: “Có lẽ tôi còn có thể nhân tiện thảo luận một chút với cảnh sát về chuyện anh kỳ thị chủng tộc.”
Gã đàn ông sửng sốt, Bùi Tri Lễ lạnh lùng nhìn gã: “Những lời anh thốt ra ban nãy đối với quý cô này có liên quan đến kỳ thị chủng tộc, nếu anh không muốn rước lấy phiền toái thì lập tức cút đi ngay bây giờ. Bằng không…”
Anh tiến về trước một bước, thấp giọng nói: “Tôi không ngại khiến anh mất đi công việc, hủy hoại thanh danh của anh đâu.”
Ở nước ngoài không ít người da trắng trong lòng vẫn tồn tại sự kỳ thị chủng tộc, bởi vì người da đen quá cường thế, bởi vậy sự im lặng và kín tiếng của người Châu Á trở thành ảnh hưởng nặng nề của sự kỳ thị. Rất nhiều người tràn đầy vẻ hống hách ăn trên ngồi trước đối với người Châu Á, còn coi thường miệt thị Châu Á.
Nhưng kỳ thị chủng tộc cũng là một cáo buộc rất nghiêm trọng, một khi bị vạch trần, không chỉ sẽ mất đi công việc còn chịu đủ loại chỉ trích.
Đây là chính trị đúng đắn của cả thế giới, đặc biệt rêu rao dân chủ Châu Âu.
Trên mặt gã đàn ông xuất hiện vẻ căng thẳng, hiển nhiên gã hiểu được một khi gánh tội kỳ thị chủng tộc, hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng, gã rõ ràng hơn ai hết.
Thế là đối phương chẳng hề do dự xoay người lên xe của mình, khởi động xe lần nữa, mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Tiếng động cơ ô tô đặc biệt chói tai trên con đường trống trải vắng vẻ này.
Ánh mắt Trần Thần nhìn chằm chằm chiếc xe rời khỏi, bởi vì cô thà cãi cọ với gã đàn ông thô tục bất lịch sự kia, cũng chẳng muốn ở lại một mình đối mặt với người bên cạnh này.
Bùi Tri Lễ hiển nhiên cũng nhìn thấy dáng vẻ Trần Thần nhìn chằm chằm đối phương rời khỏi, anh cúi đầu khẽ cười một tiếng.
Phụ nữ ấy, lúc thích bạn thì luôn miệng nói muốn làm vợ bạn.
Bây giờ hết thích rồi, nhìn anh một cái cũng ngại nhiều ư?
Bùi Tri Lễ hơi cong khóe miệng, khẽ cười nói: “Đã lâu không gặp, Trần Thần.”
Trần Thần đột ngột quay đầu, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười đoan trang hào phóng lại không mất lễ phép: “Đàn anh Bùi, chào anh.”
Nói xong, cô mím môi đứng tại chỗ.
Tính nết Trần Thần không phải khó hiểu, ngược lại thường ngày là một cô gái rất hoạt bát cởi mở. Thế nhưng khi đối diện với Bùi Tri Lễ, cô không có tự tin cũng chẳng có dũng khí.
Tựa như người đứng đối diện chỉ cần nhìn cô một cái thì có thể hút hết mọi dũng khí trong lòng cô.
Huống hồ…
Trần Thần cảm thấy nhịp tim mình càng đập càng nhanh, cô muốn đè Ⱡồ₦g иgự¢ xuống để nhịp tim này lập tức hòa hoãn lại.
Cho đến khi Trần Thần hít sâu một hơi, cô lớn tiếng nói: “Đàn anh Bùi, ban nãy thật sự rất cảm ơn anh.”
Cô nói xong cảm thấy một tiếng cảm ơn này thật quá nhẹ nhàng, thế là cô đứng thẳng người, khom lưng chín mươi độ theo tiêu chuẩn về phía Bùi Tri Lễ.
Bùi Tri Lễ thấy dáng điệu trịnh trọng của cô cũng cảm thấy buồn cười, anh vừa đi qua tới gần cô, lúc còn chưa nói gì thì Trần Thần chuẩn bị ngẩng đầu, ai ngờ khi cô ngẩng lên phát hiện tóc mình như bị thứ gì đó quấn lấy, rất đau đớn.
Về phần Bùi Tri Lễ, anh trơ mắt nhìn thấy tóc Trần Thần quấn vào khuy áo khoác của mình, anh đứng tại chỗ, mang cảm giác hoang đường nhìn trân trân nghẹn lời.
Hình như mỗi lần anh gặp cô, luôn sẽ rơi vào tình cảnh khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Giờ phút này Trần Thần ngượng ngùng hận không thể đào một hố trên mặt đất để chui vào, thế là cô mau chóng vươn tay muốn kéo tóc mình ra. Loại tình huống này ngược lại càng rối càng không thể tháo ra được, lúc cô cắn răng định trực tiếp kéo đứt tóc mình thì một đôi tay nhẹ nhàng đè lại lòng bàn tay cô.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài rất nhẹ, sau đó anh cất tiếng: “Anh tháo ra giúp em, không thì sẽ đau lắm.”
Trần Thần lắng nghe giọng nói ôn hòa của anh, đáy lòng cô đau xót, giọng anh sao cứ dịu dàng như vậy.
Mợ nó khiến người ta thật sự chẳng có chút sức chống cự nào.
Trần Thần lặng lẽ khinh bỉ chính mình không có cốt khí dưới đáy lòng, chỉ nghe giọng anh thôi nhịp tim cô đã tăng tốc, hai má ửng đỏ. Nếu không phải Bùi Tri Lễ ở ngay trước mặt cô, Trần Thần hận không thể lập tức vỗ mạnh má mình, nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lên.
Không biết qua bao lâu, Trần Thần còn đang không ngừng làm công tác tâm lý cho chính mình.
Bùi Tri Lễ thấp giọng nói: “Tháo ra rồi, em thử nâng đầu lên đi.”
Bởi vì ban nãy bị kéo da đầu rất đau, vì thế lần này Trần Thần đứng thẳng lên một cách chầm chậm. Cho đến khi ánh mắt cô từ thắt lưng của người trước mặt chầm chậm dời đến hầu kết của anh, cuối cùng hơi ngẩng lên trông thấy khuôn mặt tuấn tú của anh.
Ánh trăng sáng trong xen lẫn với đèn đường vàng nhạt xung quanh chiếu rọi trên người, tôn lên vẻ ௱ôЛƓ lung mập mờ.
Trần Thần đứng tại chỗ lặng lẽ nhìn Bùi Tri Lễ.
Cho đến khi cô lấy lại tinh thần mới ý thức được hành động của mình bất ổn bao nhiêu, cô lập tức nói: “Em xin lỗi.”
Bùi Tri Lễ đột nhiên nở nụ cười, anh nói: “Em xin lỗi cái gì?”
Trần Thần bị anh hỏi lại chợt sửng sốt, là muốn nói xin lỗi đáy lòng cô ước ao anh rất lâu rồi chăng? Có điều cuối cùng cô chỉ quay đầu sang chỗ khác.
“Đi thôi.” Bùi Tri Lễ lên tiếng.
Trần Thần sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Đi đâu ạ?”
Bùi Tri Lễ đáp: “Đưa em về nhà. Hay là giờ này em còn chưa muốn về nhà sao?”
Trần Thần lập tức xua tay nói: “Không cần, em có thể tự về nhà được.”
Bùi Tri Lễ nhìn cô, khẽ cười nói: “Em cho rằng lúc này anh nên trơ mắt nhìn em dùng cái chân này đạp xe trở về ư?”
Ánh mắt anh nhìn sang chân Trần Thần.
Bởi vì ngã mạnh, trên quần bò đã thấm máu, e rằng chân đã bị trầy da.
Nói xong, anh trực tiếp đẩy xe đạp của cô đi tới cửa tiệm bánh mì đối diện đã đóng cửa, có một chiếc xe việt dã đỗ tại đó. Anh trực tiếp bỏ xe vào cốp xe sau, gắng gượng đóng lại.
“Lên xe đi.” Bùi Tri Lễ đứng ở cửa xe, thấy cô vẫn bất động, khóe miệng anh cong lên, mỉm cười hỏi, “Có phải chân em bị ngã đau quá không, cần anh đi qua…dìu em không?”
Trần Thần nhìn ánh mắt anh cười như không cười, có cảm giác anh sẽ thật sự đi qua dìu mình, bởi vậy cô lập tức lắc đầu: “Không cần.”
Cô vốn đã mở ra cửa xe đằng sau, nhưng nghĩ tới tối nay Bùi Tri Lễ dám làm việc nghĩa giúp mình, bây giờ còn đưa cô về nhà. Nếu cô trực tiếp ngồi đằng sau, có phải có cảm giác không tôn trọng anh hay không, có chút dáng dấp coi anh như tài xế không nhỉ?
Nghĩ ngợi, Trần Thần khập khiễng đi tới cạnh ghế lái phụ, mở cửa lên xe.
Sau khi Trần Thần nói địa chỉ, Bùi Tri Lễ nhập vào thông tin, ngay sau đó hiện lên gợi ý tuyến đường lái xe.
Lúc này trong xe đặc biệt im lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng dẫn đường.
Bởi vì quán bar cách chỗ ở của Trần Thần không xa, cô chạy xe đạp cũng chỉ mất hai mươi phút, lúc lái xe trở về đương nhiên càng ngắn hơn.
Đáy lòng Trần Thần mang đủ loại tư tưởng đấu tranh, có lẽ lúc này nên trò chuyện một tí, dù không tính đến quan hệ của bọn họ là đàn anh đàn em tốt nghiệp đại học A, chỉ tính chuyện yêu đương giữa em trai anh và bạn thân của cô, quan hệ giữa hai người họ coi như rất thân rồi.
Nhưng nắm tay của Trần Thần nắm lại rồi buông ra, lúc buông ra thì lại nắm chặt, chiếc xe dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn bên ngoài xe, quả nhiên là tòa nhà cũ kỹ nơi ở trọ của cô.
“Em tới rồi.” Trần Thần rốt cuộc lên tiếng nói chuyện, nhưng câu đầu tiên chính là nói lời tạm biệt, “Cảm ơn anh đưa em về nhà.”
Khi cô đẩy cửa xuống xe, Bùi Tri Lễ cũng từ cửa bên kia bước xuống. Anh đi đến cốp xe sau lấy xe đạp ra, rồi lấy ra chìa khóa xe trong túi quần khóa xe lại.
Lúc này anh mới ngẩng đầu thong thả hỏi han: “Em ở tầng mấy?”
Trần Thần sửng sốt, cô cảm thấy Bùi Tri Lễ hiện tại rất quái lạ.
Lẽ nào anh còn muốn đưa cô về tới cửa nhà chứ?
*
Trần Thần đứng ở cửa, trên cầu thang phát ra ngọn đèn sáng ngời, cô hình như hơi ngây người đứng ở cửa, cho đến khi người bên cạnh hơi nhẹ giọng hỏi: “Có phải không mang chìa khóa không?”
Trần Thần thở phào một hơi, cô thật sự không nghĩ tới, Bùi Tri Lễ không chỉ muốn đưa cô tới cửa nhà, hình như còn có vẻ muốn vào nhà cô ngồi chơi.
Nhưng cô có thể từ chối một người ban nãy cứu cô trên đường vả lại còn đưa cô về nhà sao?
Chuyện sói lang như vậy Trần Thần không làm được.
Thế là cô lấy ra chìa khóa mở cửa nhà, cô bước vào trong trước, nhưng người đằng sau không lập tức đi theo. Cho đến khi cô quay đầu lại nhìn, Bùi Tri Lễ mang vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh thấy ý thức an toàn của em không đủ lắm.”
Trần Thần ngẩn ra.
Anh nói: “Ở đây không phải Trung Quốc, cũng không có kiểu con gái ra ngoài sau chín giờ tối còn hoàn toàn không để ý đến sự an toàn.”
Trần Thần cắn môi dưới, vẫn nhận sự dạy bảo đáp: “Em biết rồi.”
“Huống hồ…” Bùi Tri Lễ chợt khựng lại, khiến Trần Thần kinh ngạc nhìn về phía anh.
Bùi Tri Lễ chậm rãi đi một bước về phía trước, anh chặn tại cửa nhìn chằm chằm Trần Thần, sau đó từ tốn nói: “Đã mười giờ tối, sao em có thể để người ta tùy tiện vào nhà trọ của em.”
Trần Thần ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt tròn xoe lộ ra vẻ không thể tin được, đợi sau khi cô chớp mắt, mi mắt không ngừng chuyển động, làm như muốn nhào vào trong lòng bạn.
Cô cất tiếng: “Nhưng anh là đàn anh Bùi.”
Bùi Tri Lễ nhìn khuôn mặt cô mang theo vẻ ngây thơ, giọng nói khẽ khàng lộ ra sự vô tội.
Anh biết cô thật sự vô tội, nhưng chỉ có loại chân thật thuần túy này càng đâm sâu vào lòng người hơn.
“Anh…” Bùi Tri Lễ vừa mới thốt ra một chữ liền cúi đầu mỉm cười, đợi khi anh lại ngẩng đầu nhìn Trần Thần, giọng anh rất thấp nói, “Là một người đàn ông trưởng thành.”
Lúc anh nói chuyện cách cô quá gần, gần đến mức cô cảm nhận được từng chữ anh nói đều bay vào đáy lòng cô.
Trần Thần nhìn anh, đột nhiên thấy rằng đàn ông nhà họ Bùi bọn họ có phải đều là nam hồ ly tinh không. Sau khi Bùi Dĩ Hằng xuất hiện, Nhan Hàm thoạt nhìn tâm tư trong sáng mỗi lần nhắc tới chuyện yêu đương đều chẳng hề do dự hướng về phía cậu ấy.
Mà cô thì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Tri Lễ đã bị hấp dẫn quá sâu, anh tựa như một từ trường, vĩnh viễn thu hút mọi ánh mắt và sự chú ý của cô.
Giờ đây Trần Thần lại cảm thấy không thể trách cô định lực không đủ, thực tế là anh quá mê hoặc, cô bèn mang ánh mắt u oán nhìn anh, vô thức thốt ra: “Hồ ly tinh.”
Đợi sau khi cô thốt ra lời trách mắng than vãn, xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Bùi Tri Lễ ngẩng đầu, anh nhìn thẳng cô, sắc mặt ngạc nhiên lại hoang mang.
Trần Thần chớp mắt, đầu óc như có một cái đồng hồ, giờ phút này thời gian trên đó nhẹ nhàng bị đẩy đi trước mấy giây, lúc này cô đã nhận ra rõ ràng mình thốt ra ba chữ này.
Cô có cảm giác muốn khóc nhưng dốc sức kiềm nén.
Hiện tại có phải cô nên thấy may mắn không, mình không thêm một chữ “nam” trước hồ ly tinh.
Nam hồ ly tinh.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của Bùi Tri Lễ, Trần Thần ép mình giả vờ bình tĩnh bắt đầu nghiêm trang nói vớ vẩn: “Ý em là, ngoại trừ đàn anh, cho dù đến người đến là một nam hồ ly tinh em cũng sẽ không mở cửa.”
Nói xong, Trần Thần lại sửng sốt.
Được lắm, lần này cô nói ra bốn chữ nam hồ ly tinh.
Bùi Tri Lễ rốt cuộc nhoẻn miệng cười, ban đầu anh còn có thể kiềm chế, cười nhẹ, nhưng khi anh càng cười càng vui càng thoải mái, Trần Thần mới biết bản thân mình không vui bao nhiêu.
Mỗi lần ở trước mặt anh, cô giống như đều chỉ biết mắc lỗi ngớ ngẩn thôi.
Tuy nhiên cuối cùng Bùi Tri Lễ dù sao cũng để lại cho cô chút thể diện, anh thu lại ý cười đi theo cô vào nhà.
“Em đi rót cốc nước cho anh.” Trần Thần lập tức ngỏ lời.
Ai ngờ Bùi Tri Lễ đột nhiên vươn tay giữ chặt cổ tay cô, thấp giọng nói: “Không cần rót nước cho anh, em vẫn nên xử lý vết thương trên chân em trước đi.”
Trần Thần đứng tại chỗ, hình như qua hồi lâu cô mới chậm rãi cúi đầu nhìn qua cổ tay mình, trên cổ tay trắng nõn là mu bàn tay gầy gò đặc biệt rõ ràng của người đàn ông, có lẽ bởi vì nắm lấy cổ tay cô, xương mu bàn tay mảnh khảnh hiện ra rõ ràng, trông đặc biệt thon dài rất đẹp.
Giờ anh ấy đang nắm tay mình sao?
Lúc này Trần Thần cảm thấy đầu óc mình lờ mờ.
Đợi khi Bùi Tri Lễ nhìn thấy động tác cúi đầu của cô, sắc mặt anh hơi khựng lại, lập tức buông tay ra.
Tuy rằng Trần Thần đã đoán được anh sẽ buông tay, nhưng lúc này đáy lòng vẫn hơi xấu hổ, cô bèn mỉm cười làm dịu bầu không khí nói: “Vừa rồi anh đang nắm cổ tay con gái sao?”
Bùi Tri Lễ hơi nhướn mày.
Trần Thần vốn định nghịch ngợm một tí, rồi lập tức trốn về phòng ngủ của mình đi tìm hộp thuốc.
Ai ngờ khi cô vừa xoay người thì nghe được giọng nói dịu dàng phía sau hỏi: “Em muốn anh chịu trách nhiệm ư?”
Trần Thần đứng tại chỗ như chân bị đóng đinh, không thể nhúc nhích tí nào. Cô nhìn vách tường đối diện, chớp mắt, tưởng rằng mình nghe nhầm rồi.
Anh ấy nói gì hả?
Nhưng đáy lòng cô rõ ràng còn đang điên cuồng đánh dấu hỏi, trong đầu thì không ngừng lặp lại lời nói của anh, muốn anh chịu trách nhiệm ư?
Rốt cuộc là cô điên rồi? Hay là anh điên rồi.
Trần Thần xoay mạnh đầu mình, đáy lòng điên cuồng đặt câu hỏi biến thành không ngừng an ủi chính mình, đừng để ý, anh ấy chỉ tùy tiện nói một câu thôi.
Thế nhưng trong lòng Trần Thần đột nhiên lấp đầy sự thất vọng đối với Bùi Tri Lễ, cô tưởng rằng anh là kiểu người giữ mình trong sạch, tuyệt đối không dễ dàng trêu chọc con gái.
Nhưng Bùi Tri Lễ trêu chọc cô lần này tới lần khác.
Con người anh rốt cuộc muốn làm gì đây.
Trần Thần đứng tại chỗ, ra sức cắn cánh môi mình, rõ ràng cô muốn khóc nhưng có cảm giác không khóc được. Nếu anh vĩnh viễn xa vời không thể chạm vào, thế thì hiện tại trong lòng cô sẽ không tràn đầy rối rắm.
Nhưng mà cô từng cho rằng mình có thể tới gần anh.
Trần Thần mãi mãi sẽ không quên được lễ Giáng Sinh năm đó, cô thường ngày rất cởi mở tự nhiên lại bởi vì biết Bùi Tri Lễ sẽ tới mà toàn thân khẩn trương không thôi.
Cuối cùng cô không nên để các cô bạn và mình mua một bộ đồ dã thú.
Cô đội cái đầu dã thú thật to, dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người cô cố gắng điềm tĩnh ăn xong bữa cơm kia.
Trần Thần biết mọi người khẳng định đang cười mình, nhưng chính vì có cái đầu này cô có thể chẳng hề do dự ngắm nhìn Bùi Tri Lễ, nhìn anh im lặng ăn uống.
Đây là lần đầu tiên cô cùng anh dùng cơm trên một bàn ăn.
Có người đã từng hỏi, làm thế nào vừa gặp đã yêu một người. Nhưng chuyện yêu thích này chưa bao giờ có đạo lý. Là dáng dấp đầy hăng hái của anh đứng trên bục sân vận động thu hút cô, hoặc là khuôn mặt nghiêng tuấn tú của anh im lặng đọc sách trong thư viện thu hút cô.
Trần Thần không thể nói rõ.
Cô chỉ biết khi tình cảm đã trở nên sâu sắc, cô quyết định đi theo anh tới Anh, xin vào Cambridge.
Thực ra Trần Thần cũng không phải cô gái có chủ kiến, hồi cao trung nghiêm túc học hành chẳng qua là dưới sự quản thúc của bố mẹ và thầy cô, cô không có suy nghĩ gì cho tương lai, chưa nghĩ tới sau này mình sẽ làm nghề gì, sẽ trở thành người như thế nào.
Cô chỉ nghiêm túc học hành khi đang đi học.
Cũng may tuy rằng cô không có suy nghĩ cho tương lai, nhưng coi như là một cô gái thông minh, bước vào đại học A.
Tuy nhiên chuyện đến Cambridge du học là lần đầu tiên cô tự mình làm chủ, cô muốn đi theo bước chân của Bùi Tri Lễ ngắm nhìn thế giới rộng lớn này, cô coi anh là mục tiêu muốn trở thành người tốt hơn.
Bữa tối lễ Giáng Sinh ngày đó cô ăn rất vui vẻ, cho đến khi kết thúc mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, không biết khi nào thì Bùi Tri Lễ đến bên cạnh cô, anh cười nhẹ hỏi: “Em đội cái này không thấy ngộp sao?”
Lúc ấy toàn thân Trần Thần đều cứng đờ, cho dù cô được bao bọc trong bộ trang phục dã thú dày nặng này.
Bùi Tri Lễ thấy cô không nói lời nào, anh vươn ngón tay gõ nhẹ hai cái trên cái đầu dã thú, lại là một tiếng cười trầm thấp: “Chẳng lẽ đã ngất rồi ư?”
Trần Thần lập tức nói: “Không có.”
Cô từ chỗ miệng dã thú lén nhìn anh, hôm nay khi Bùi Tri Lễ vào cửa anh mặc một chiếc áo khoác nhung màu xám. Lúc này bởi vì ở bên trong, anh đã ϲởí áօ khoác ra, mặc áo len màu kem, toàn thân lộ ra cảm giác ấm áp.
Bùi Tri Lễ hơi cúi người quan sát quần áo trên người cô, anh đột nhiên thấp giọng nói: “Bọn em chơi trò cosplay này vì sao không nói trước với bọn anh?”
Trần Thần: “…”
Chẳng lẽ muốn bảo cô nói với Bùi Tri Lễ, bởi vì mình quá thẹn thùng không dám nói chuyện với anh nên mới ăn mặc như vậy.
Rốt cuộc Trần Thần nghẹn hồi lâu, giọng ồm ồm cất lên: “Muốn cho các anh một bất ngờ.”
Đuôi lông mày Bùi Tri Lễ hơi nhướn lên, anh cười nhìn sang phía khác, thấp giọng nói: “Anh thấy chắc chỉ có A Hằng bất ngờ thôi.”
Trần Thần nhìn qua phương hướng của ánh mắt anh, trông thấy Nhan Hàm và Bùi Dĩ Hằng đứng cùng nhau, Nhan Hàm mặc chiếc đầm công chúa màu vàng xinh đẹp mỹ miều, Bùi Dĩ Hằng bên cạnh tuấn tú cao ngất, hai người hoàn hảo tựa như một bức tranh tường thời trung cổ.
Trần Thần không thấy hiện tại mình mang dáng vẻ gì, nhưng dù là ai nhìn thấy hình ảnh cô đứng cùng Bùi Tri Lễ, hẳn là trai đẹp và quái vật đi.
Cô không nhịn được giơ tay lên che mặt mình, ai ngờ vừa giơ tay lên mới nghĩ tới mình đang mặc đồ dã thú.
Ngay khi cô xấu hổ định buông tay, móng vuốt con thú thật to của cô bị một bàn tay thon thả chậm rãi nắm lấy, Bùi Tri Lễ khẽ cười nói: “Ban nãy hình như còn chưa chào hỏi đàng hoàng, rất vui được gặp em, anh là Bùi Tri Lễ.”
Trần Thần lúng túng nhìn móng vuốt thật to của mình, lòng bàn tay anh xinh đẹp thon thả như vậy.
Cô thấp giọng nói: “Chào anh, em là Trần Thần.”
“Anh biết, trước đó chúng ta có nói chuyện qua điện thoại.” Bùi Tri Lễ thản nhiên nói.
Trần Thần không nghĩ tới anh lại nhắc tới chuyện này, giờ đây cô ngượng ngùng hận không thể tìm một cái hố chui vào, cô lập tức lắc đầu, nhưng cái đầu dã thú đội trên đầu quá to, cuối cùng cô không chịu nổi nữa mà nói: “Anh quên đi, lúc ấy em uống say nói bậy bạ thôi, hoàn toàn nói vớ vẩn.”
Lúc này Trần Thần đột ngột cảm ơn bộ đồ dã thú to lớn ngớ ngẩn này, bởi vì giờ đây cô có thể thông qua cái lỗ nho nhỏ kia nhìn anh bên ngoài, còn có biểu cảm trên mặt anh.
Cô trông thấy trên mặt anh hiện lên nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.
Trần Thần sợ tới mức lập tức cụp mắt xuống, khi cô phản ứng lại, cho rằng đối phương hoàn toàn không biết lúc này mình đang nhìn lén anh, thế là cô lại bạo dạn nâng lên mí mắt, nhìn anh chằm chằm.
Anh nói: “Hóa ra là vậy.”
Trần Thần chớp mắt, chỉ một câu thôi sao?
Cô bắt đầu ra sức lục lọi trong đầu, rốt cuộc nên tìm đề tài nào nói tiếp đây? Nếu không nói chuyện thời tiết ở Anh nhỉ? Hoặc là vấn đề khí hậu thế giới thay đổi? Hay là bảo vệ môi trường biển cả, hoặc là làm thế nào giúp đỡ người dân Châu Phi thoát khỏi cuộc sống khổ cực lầm than?
“Có điều lời anh nói đều là thực sự.”
Trần Thần sửng sốt, ánh mắt xuyên qua lỗ nhỏ trên đầu dã thú nhìn sang Bùi Tri Lễ.
Sau khi vừa nói xong, Bùi Tri Lễ vừa cười vừa nói tiếp: “Anh nghe nói em nộp đơn xin học tại Cambridge?”
Trần Thần cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Còn chưa biết có được hay không, hình như hy vọng không cao lắm.”
Dù sao đó là ngôi trường nổi tiếng thế giới, nếu thi đại học A cô chỉ cần cạnh tranh với thí sinh cả nước, nhưng nếu xin vào Cambridge, cô phải cạnh tranh với những tinh anh trên toàn thế giới.
Trần Thần không phải là người có lòng tự tin.
Bùi Tri Lễ nhìn cô, nghĩ ngợi: “Nếu em có gì muốn biết có lẽ anh giúp em được.”
Trần Thần chớp mắt, lộ ra biểu cảm vui vẻ, cô hơi cất cao giọng hỏi: “Thật sự có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể.”
Bùi Tri Lễ vừa nói xong, Trình Tân Nam và Cao Nghiêu nhào tới, hai người mỗi người đứng một bên Bùi Tri Lễ, trước tiên nhìn Bùi Tri Lễ rồi lại nhìn qua Trần Thần, cho đến khi Trình Tân Nam cười hì hì nói: “Xem phim đi, ở đây Nhan Hàm có một phòng chiếu phim riêng, ban nãy bọn em xem qua rồi, đầy đủ phim ảnh, đi lên chọn một bộ xem thôi.”
Thế là cuối cùng mọi người cùng đến phòng chiếu phim xem phim, kết quả chọn tới chọn lui, chọn một bộ thích hợp với lễ Giáng Sinh nhất “Ở nhà một mình”.
Không biết vô tình hay là xảy ra chuyện gì, Bùi Tri Lễ thế mà ngồi xuống bên cạnh Trần Thần.
Trong tay Trần Thần cầm khoai tây chiên người khác đưa qua, cô cầm bịch lớn vang lên rột rạt, cho đến khi Bùi Tri Lễ trực tiếp vươn tay qua lấy: “Em không tiện mở ra đúng không.”
Anh xé bịch ra, lúc đưa cho cô anh quan sát quần áo trên người cô, nhẹ giọng nói: “Anh có thể đưa ra một đề nghị không?”
Trần Thần cắn môi dưới, ừ một tiếng.
“Bộ quần áo này thật sự rất bất tiện, không thì phần cosplay đêm nay dừng ở đây nhé?”
Bởi vì phim đang chiếu, để không quấy rầy người khác anh ghé sát bên tai cô nói những lời này. Rõ ràng cách lớp quần áo dày như vậy, nhưng cô lại cảm giác được trái tim bắt đầu đập mạnh, trên người mang cảm giác tê dại nói không nên lời, tựa như một dòng điện theo mạch máu lao nhanh tới từng chỗ trên cơ thể.
Rõ ràng biết lời anh nói chỉ là sự quan tâm lịch sự, nhưng tâm tình được người mình thích ân cần chu đáo như vậy, Trần Thần vui vẻ đến mức muốn xoay vòng.
Anh ấy đang quan tâm mình ư, làm tròn là anh ấy có thể thích mình không?
Lúc Trần Thần đang thay quần áo, cô không ngượng ngùng suy nghĩ như vậy.
Đợi khi Trần Thần thay quần áo xong trở về phòng lần nữa, cô lặng lẽ ngồi về chỗ của mình, ánh mắt cô hơi chuyển hướng nhìn về phía Bùi Tri Lễ, không ngờ Bùi Tri Lễ cũng đang nhìn cô.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn từ bộ phim đang chiếu trên màn hình cách đó không xa chiếu rọi xung quanh, cô nhìn bóng mờ không ngừng dao động lướt qua trên gương mặt anh.
Con ngươi đen trên khuôn mặt tuấn tú hiền hòa kia vẫn sáng ngời tựa ánh sao.
Bùi Tri Lễ khẽ cười nói: “Quả nhiên thế này vẫn đẹp hơn.”
Sau khi nói xong, anh quay đầu tiếp tục nhìn màn hình đằng trước, bởi vì đang diễn đến một đoạn hài kinh điển, trong phòng đúng lúc vang lên một tràng cười, khiến khóe miệng anh cong lên phát ra tiếng cười khẽ khàng.
Trần Thần vươn tay ôm иgự¢ mình, cô ngồi xếp bằng trên sofa định khiến mình bình tĩnh lại.
Đừng kích động như vậy, đây chỉ lời khen lịch sự thông thường thôi.
Nhưng thật sự khiến cô không thể trấn tĩnh lại là khi Bùi Tri Lễ từ bên ngoài trở về, anh đột nhiên ghé sát cô, hạ giọng hỏi: “Bình thường em thích xem phim không?”
Trần Thần gật đầu: “Rất thích.”
Cô cảm thấy buổi tối hôm nay trái tim cô đập cực nhanh, chẳng thể nào hòa hoãn được, nhưng giờ phút này nhịp tim cô hình như tăng tới đỉnh điểm, mang cảm giác mặt đỏ tới mang tai, phản ứng mạnh mẽ.
Anh muốn nói cái gì?
“Ngày mai bản phim người đóng của ‘Người đẹp và quái vật’ được chiếu rồi.”
Đầu óc Trần Thần hỗn loạn thành mớ bòng bong, là sắp chiếu phim sao? Nhưng có liên quan gì tới cô chứ?
“Đồ em mặc là quần áo của nam chính trong phim này nhỉ?” Bùi Tri Lễ khẽ cười, tới giờ khi nhớ lại lúc vừa vào cửa nhìn thấy một con dã thú thật lớn, anh vẫn còn cảm thấy buồn cười.
Trần Thần cứng ngắc gật đầu.
Nhưng sau khi Bùi Tri Lễ nói ra lời này, hình như cảm nhận được sự lúng túng của cô, anh hơi dịch sang bên cạnh, không dựa vào cô quá gần như vậy.
Đáy lòng Trần Thần hơi mất mát, cho đến khi sắp ngủ cô còn suy nghĩ, ban nãy không phải anh muốn hẹn cô xem phim chứ?
Kết quả anh phát hiện cô là người tự ti lại không có chủ kiến, thế nên từ bỏ ư?
Nhưng anh nói là ngày mai mà, có lẽ ngày mai anh sẽ gọi điện hẹn cô.
Thế là cô mang mong đợi này, cả ngày hôm đó Trần Thần ôm di động của mình, nhưng ngoại trừ cửa hàng Taobao gửi đến hoạt động khuyến mãi dịp Giáng Sinh thì không có cái nào khác.
*
“Anh trở về đi.” Trần Thần đột ngột quay đầu, lúc nhớ lại chuyện xảy ra hôm Giáng Sinh đó, cô bỗng nhiên muốn quyết đoán một lần.
Giờ đây cô không muốn giống như đồ ngốc, ôm di dộng chờ đợi một cú điện thoại vĩnh viễn sẽ không gọi tới.