Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh - Chương 23

Tác giả: Tưởng Mục Đồng

Cô gái đứng ở cửa hơi ngửa đầu lên, cặp mắt đen láy trong suốt sáng ngời, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rất nghiêm túc đang chờ anh trả lời.
Bùi Dĩ Hằng im lặng nhìn cô, rốt cuộc sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh thấp giọng mở miệng.
“Tôi là…”
Một câu chỉ nói được hai chữ, một hồi chuông ngắt ngang anh, di động trong túi Nhan Hàm vang lên, tiếng chuông rất êm tai du dương quanh quẩn trong hành lang.
Đúng lúc như vậy đoán chừng chỉ có sự trùng hợp xuất hiện trong phim điện ảnh.
Tiếng chuông vừa lúc ngắt ngang lời nói của Bùi Dĩ Hằng.
Nhan Hàm lộ ra nụ cười xin lỗi, cúi đầu lấy ra di động trong túi mình, sau đó bắt máy.
Cô đi qua bên cạnh hai bước, là Khưu Qua gọi điện dặn cô chuyện quay video. Thực ra làm blogger mỹ thực nổi tiếng nhất trên mạng, Nhan Hàm thật sự không đặt nhiều tâm tư cho lắm, nếu không phải Khưu Qua chủ động gọi điện thoại cho cô, cô gần như sắp quên mất người đại diện này rồi.
“Kế hoạch này là một chuyện lớn, bây giờ chúng ta phải họp, ngày mai quay thì tốt hơn, hôm nay hơn mấy vạn,” Khưu Qua dường như sợ cô không thốt ra lời, anh ta nói trước, “Tôi nói cho em biết, em đừng hòng lừa tôi, hôm nay cuối tuần, tôi biết em không có việc gì.”
Khưu Qua hợp tác cùng Nhan Hàm lâu rồi, từ sớm đã biết biện pháp đối phó của cô.
Vì thế anh ta còn nói: “Tất cả mọi người đang chờ em đấy, em cam đoan với tôi, tới họp ngay lập tức.”
Nhan Hàm bị anh ta nhắc mãi có phần bất đắc dĩ, cô cam đoan nói: “Em biết rồi.”
“Họp, họp, họp à…” Khi Nhan Hàm cầm điện thoại đưa ra khỏi tai, âm thanh chói tai của Khưu Qua quả thực muốn xuyên qua di động, tiến vào trong lỗ tai cô.
Quả nhiên, bên Nhan Hàm vừa mới cúp điện thoại, cuộc gọi thoại WeChat trong di động đã vang lên.
Nhan Hàm khẽ thở dài một hơi, quay đầu lại hướng về phía Bùi Dĩ Hằng nói: “Tôi phải trở về họp, nói chuyện sau nhé.”
Nói xong, cô vẫy tay tỏ ý tạm biệt, xoay người đi qua căn hộ đối diện, tiến vào trong nhà mình.
Lúc Bùi Dĩ Hằng đóng cửa lại, trong đầu vẫn là hình ảnh cô mang ánh mắt trong suốt ban nãy hỏi anh, người đứng nhất làng cờ vây thế giới hiện nay là ai thế?
Bàn tay cầm nắm cửa của anh hơi khựng lại.
Ánh mắt cô gái vừa tròn lại to, vẻ mặt chờ mong lại nghiêm túc, dường như chỉ cần anh nói ra một cái tên, cô sẽ mở to đôi mắt kia càng tròn hơn, sau đó thốt ra một câu, wow, thật là lợi hại đó.
Chỉ cần nghĩ đến cặp mắt trong suốt kia, sẽ phát ra ánh sáng như thế nào, anh liền cảm thấy hơi xúc động.
Rõ ràng từ nhỏ đến lớn, anh đã từng nghe rất nhiều lời khen ngợi tán dương, anh là thần đồng cờ vây, anh là tuyển thủ chuyên nghiệp trẻ tuổi nhất, anh phá vỡ kỷ lục đã phủ đầy bụi bao nhiêu năm.
Nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi, anh hình như đặc biệt muốn nhìn thấy dáng vẻ cô kinh ngạc ngây người đến không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Dĩ Hằng lần nữa trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, khi ngón tay anh cầm lên một quân cờ đen, hình bóng kia vẫn còn luẩn quẩn trong đầu, anh thậm chí bắt đầu tưởng tượng sắc mặt cô sẽ như thế nào.
Rốt cuộc anh thả quân cờ trở về hộp, vươn tay xoa mi tâm của mình.
Căn phòng tĩnh lặng, ngoại trừ ánh nắng không ngừng chiếu rọi vào.
Rốt cuộc, anh hơi gục đầu xuống, không nhịn được cười thở dài một hơi, quả thật mang theo tiếng cười, nhưng giọng điệu cũng bất đắc dĩ: “Mình khẳng định điên rồi…”
Lại muốn nói với cô, cái người đứng đầu làng cờ vây thế giới.
Chính là mình.
*
Một câu nói chuyện sau, Nhan Hàm đã một tuần không xuất hiện. Cô thật sự bận rộn, bình thường phải đi học, thời gian sau đó không đến trường đều bận rộn chuyện video kỳ này.
Thế nên mấy hôm nay số lần cô đến công ty còn nhiều hơn năm ngoái.
Bây giờ khi Nhan Hàm vừa tới công ty, đúng lúc gặp phải một đoàn người, cô gái đi tuốt đằng trước, bờ môi đỏ rực, bên trong áo khoác da là chiếc đầm ngắn, trước gồ sau vểnh, một đám người đi theo đằng sau, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu phong cách.
Chẳng qua khuôn mặt kia, hiển nhiên có chút dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ quá mức.
Mắt hai mí rất phổ biến trong những người nổi tiếng trên mạng hiện nay, môi đỏ mọng hơi vểnh lên, cảm giác không mở miệng còn hơi phồng lên.
Trước khi Nhan Hàm tiến vào, cô đặc biệt đội mũ ngư dân trên đầu.
Bởi vậy lúc đi ngang qua người này, cô cố ý cúi đầu.
Lâm Tiếu Tiếu đi qua cố ý quay đầu lại nhìn, cô ta hỏi trợ lý của mình: “Ai thế? Người mới công ty vừa ký kết sao?”
Trợ lý nhìn thoáng qua, lắc đầu: “Không biết, trông rất đẹp.”
Nhưng lời này vừa thốt ra, toàn thân trợ lý chợt cứng đờ, một dòng khí lạnh từ cột sống dâng lên. Ai cũng biết con người Lâm Tiếu Tiếu có chút nhỏ mọn, không muốn nhìn thấy nhất là những cô gái xinh đẹp. Mỗi lần công ty ký với người mới nào, cô ta đều muốn mượn cơ hội làm ầm một trận. Không ít người mới tiến vào đều bị cô ta khinh thường.
Lúc này trợ lý khen người khác ở trước mặt cô ta, quả là tìm ૮ɦếƭ.
Quả nhiên Lâm Tiếu Tiếu cười lạnh khinh miệt: “Xinh đẹp à, không thì tôi tặng cô làm trợ lý của cô ta nhé?”
Trợ lý mím môi, ra sức lắc đầu.
Lâm Tiếu Tiếu quay đầu nhìn lần nữa, bây giờ đã không còn nhìn thấy người, nhưng giờ phút này trên khuôn mặt cô ta đã lộ ra vẻ cáu kỉnh. Người đi qua ban nãy, cô ta không thấy rõ mặt mũi, nhưng khí chất trên người kia đặc biệt nổi bật.
Nếu hai người họ đứng cùng một chỗ, người khác khẳng định chỉ lo nhìn cô.
Lúc này Mẫn Tịnh ở trong thang máy vỗ иgự¢, thở dài một hơi: “Lại ᴆụng phải Lâm Tiếu Tiếu, thật hết hồn.”
Nhan Hàm quay đầu nhìn Mẫn Tịnh, khẽ cười: “Cô ta đáng sợ vậy à?”
Lâm Tiếu Tiếu cũng là người nổi tiếng trên mạng, cơ mà cô ta lập nghiệp từ việc ca hát trực tiếp, fan không ít, công ty cũng nâng đỡ cô ta, hiện tại xuất hiện trên vài chương trình tạp kỹ trên trang web chia sẻ video.
Mẫn Tịnh nhìn Nhan Hàm, thấp giọng nói: “Lão đại, chị hiếm khi tới công ty một lần, đương nhiên không biết sự đáng sợ của cô ta.”
Nhan Hàm không tỏ rõ ý kiến, bởi vì cô quả thật ít đến công ty, cũng chưa từng tham gia bất cứ hoạt động offline nào của công ty.
Thực ra dựa vào tính cách của Nhan Hàm, cô không thích loại cuộc sống này, nhưng cô sở dĩ vẫn quay video, duy trì lưu lượng của mình, chính là muốn cho ông nội cô biết, cô dựa vào bản thân tuyệt đối sẽ không đói ૮ɦếƭ.
Tuy rằng cô đã nói những lời kia với Nhan Minh Chân tại sở cảnh sát.
Nhưng đối với tiền bạc của nhà họ Nhan, cô thật sự chẳng có chấp niệm gì lớn.
Lúc này Khưu Qua ở trong phòng hợp chờ cô, lần này là biên tập lại đoạn video, từ độ nóng mới xuất hiện từ phong cách sơn trang cổ phong lần trước, Khưu Qua càng để tâm đến chuyện của cô.
Nhưng chờ xem xong video, cũng sau khi thảo luận lần cuối, Khưu Qua bảo người khác ra ngoài trước, anh ta trò chuyện với Nhan Hàm.
Người khác vừa đi, Khưu Qua liền đứng lên, thấp giọng nói: “Nhan Hàm.”
Một tiếng gọi này khiến trán Nhan Hàm giật nhẹ.
Quả nhiên câu tiếp theo của Khưu Qua là: “Dạo này có một chương trình mỹ thực của một trang web chia sẻ video, thực ra chủ yếu mời ngôi sao làm khách, sau đó trò chuyện là việc chính, bên họ tới tìm tôi, tôi thấy…”
“Không đi.” Nhan Hàm nhìn anh ta.
Khưu Qua biết rõ câu trả lời của cô, anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Thật không muốn đi à.”
“Em sẽ không lộ mặt trước công chúng nữa.” Nhan Hàm nói như đinh đóng cột.
Khưu Qua thấy dáng vẻ này của cô, thật sự tức không có chỗ trút ra, anh ta cố ý nói: “Cái này không thể nói chắc chắn được, nếu sau này em có một người bạn trai nổi tiếng, fan sẽ đào bới em ra đó.”
Nhan Hàm trợn mắt: “Em chẳng có bất cứ hứng thú nào đối với tiểu thịt tươi của giới giải trí.”
Nhưng Nhan Hàm không ngờ tới, cái miệng quạ đen của Khưu Qua thật sự linh nghiệm một lần.
Đến chiều đưa cô trở về, Khưu Qua đúng lúc tiện đường làm việc, thế là ngồi xe với cô. Lúc ở trên xe, anh ta hỏi: “Dạo này em vẫn còn học đánh cờ chứ?”
Nhan Hàm bị anh ta hỏi như vậy, cô đột nhiên nhớ tới Bùi Dĩ Hằng.
Mấy hôm nay cô bận quá, hình như vẫn chưa gặp anh.
Thế là Nhan Hàm lấy di động ra, tìm WeChat của Bùi Dĩ Hằng, WeChat của anh thật đúng là cực kỳ giống con người anh, lạnh lùng.
Vòng bạn bè chẳng có tin tức nào hết.
Ngón tay cô gõ nhanh trên màn hình, sau đó bấm gửi đi: [nếu tôi muốn nâng cao sức cờ, có sách nào giới thiệu không?]
Bên kia, nhất thời không trả lời.
Nhan Hàm biết con người anh không có việc gì thì thích đánh cờ, di dộng luôn đặt bên cạnh, cơ bản sẽ không xem.
Vì thế cô định lên mạng tìm kiếm một chút, cô thật cũng không phải bởi vì mấy câu của Chung Tấn mà thay đổi, chỉ là cô muốn đánh bại ông nội, hình như vẫn cần cố gắng hơn nữa.
Nhưng cô vừa mở ra trang web thì đã có tin nhắn trả lời gửi sang.
Bùi Dĩ Hằng: [tôi ở thư viện chờ em.]
Haiz, người này…
Nhan Hàm nhìn tin nhắn của anh trả lời mình, cười ra tiếng một cái.
Lúc ngẩng đầu lên, cô nói với tài xế: “Không cần đưa tôi về nhà, đưa tôi đến trường đi.”
Khưu Qua ngồi bên cạnh, kinh ngạc hỏi: “Em đến trường làm gì?”
Nhan Hàm hơi hất cằm, nói đương nhiên: “Đương nhiên muốn đến thư viện.”
“Em còn đến thư viện?” Khưu Qua tỏ vẻ nghi ngờ.
Nhan Hàm khẽ cười một tiếng, toàn thân lộ ra vẻ nhiệt tình học hành rất tiến bộ, không chấp nhặt với loại phàm phu tục tử.
Thực ra càng nhiều hơn là đây là lần đầu cô đến thư viện hẹn với nam sinh.
*
Lúc Nhan Hàm tới cửa thư viện, nhìn thấy chàng trai đội mũ, cô đi nhanh qua, nhìn mũ anh đè hơi thấp nói: “Hôm nay cậu không mang khẩu trang à?”
Thực ra hôm nay Bùi Dĩ Hằng chỉ có hai tiết học, anh vốn đang ngồi trên xe của Trình Tân Nam, chuẩn bị theo bọn họ cùng nhau rời khỏi trường.
Nhưng phút chốc nhận được tin nhắn của cô, anh lập tức bảo Trình Tân Nam dừng xe.
“Không mang.” Thực ra là anh xuống xe quá nhanh, khẩu trang bỏ lại trên xe.
Nhan Hàm nhẹ giọng nói: “Không sao, mọi người đến thư viện đều là học hành nghiêm túc, không ai sẽ quấy rầy cậu.”
Nếu Bùi Dĩ Hằng không phải bởi vì bỏng mới mang khẩu trang, Nhan Hàm đương nhiên cảm thấy anh khẳng định là vì quá đẹp trai, không chịu nổi sự quấy rầy mới lựa chọn không phô trương.
Đương nhiên, loại ý tưởng dĩ nhiên này, cô cũng chưa hề hỏi qua bản thân người ta.
Sau khi hai người quét thẻ trường tiến vào thư viện, bọn họ đến chỗ giá sách liên quan tới cờ vây. Đại học A không hổ là trường đại học đứng đầu, ngay cả thư viện cũng có tiêu chuẩn của một trường nổi tiếng nên có, dù sao nhìn qua một dãy sách, thật sự đặc biệt có cảm giác chấn động.
Sách cờ vây cơ bản thực ra rất nhiều, Bùi Dĩ Hằng từng đánh cờ với Nhan Hàm, biết vấn đề lớn nhất của cô, chính là nền tảng không vững.
Anh dọc theo giá sách nhìn một lúc, rốt cuộc vươn tay lấy xuống một quyển sách dày nhất.
Nhan Hàm hạ giọng nói: “Quyển này dày quá, chắc đọc lâu lắm.”
Quả thật rất dày, có lẽ đọc mấy ngày cũng không xong.
Tốt nhất hôm nay cô có thể ở lại thư viện xem quyển sách này.
Như vậy sẽ không mấy hôm không nhìn thấy người.
Bùi Dĩ Hằng thản nhiên nói: “Nền tảng của em chưa vững, trước hết nên dựng lại nền tảng.”
Nhan Hàm nhìn anh, lúc này trên mặt anh lộ ra vẻ ngạo mạn lạnh nhạt, quả thật rất có cảm giác cao nhân ở ẩn. Nhan Hàm nhớ lại chuyện Chung Tấn, thế là nghiêm túc gật đầu: “Nghe lời cậu.”
Cô vươn tay nhận lấy quyển sách trong tay anh, bỏ lỡ biểu cảm hơi ngẩn ngơ trên mặt anh.
Hai người tìm chỗ ít người ở đằng sau thư viện, lúc này vừa khai giảng, không có cảm giác gấp rút hận không thể ૮ɦếƭ ở thư viện vào lúc cuối kỳ.
Bọn họ tìm được một cái bàn rất trống trải.
Thư viện vào buổi chiều đặc biệt im lặng, mặc dù thỉnh thoảng có người đi qua cũng rất yên tĩnh.
Bùi Dĩ Hằng đang đọc sách, nhưng anh đang đọc toán học cao đẳng.
Ai cũng nói người giỏi cờ vây, học tập nhất định cũng không kém. Dù sao loại vận động này, bản thân nâng cao chỉ số thông minh, tính toán lượng lớn trên bàn cờ, cùng với bày bố sách lược chiến đấu.
Bên cạnh anh là Nhan Hàm thỉnh thoảng lật sách, âm thanh rất nhẹ.
Cho đến khi cô vươn tay đẩy một tờ giấy tới trước mặt anh, Bùi Dĩ Hằng nhìn tờ giấy trước mặt, hơi ngớ ra, vẫn vươn tay mở ra. Trên tờ giấy chỉ viết một câu, rất đơn giản.
“Bạn học, có thể cho tôi WeChat của bạn không?”
Bùi Dĩ Hằng nhìn nét chữ xinh đẹp trên tờ giấy, anh trầm lặng một lúc, tuy nhiên theo đó là thở dài một hơi.
Nhưng anh vẫn cầm 乃út, viết lên tờ giấy.
Đợi khi anh giao tờ giấy sang bên cạnh, anh cũng không nhìn cô. Chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt, suy nghĩ đã hơi rối loạn.
Có chút muốn cười, lại có chút bị sự đáng yêu của cô chạm tới.
Tờ giấy lại được đẩy sang lần nữa, lần này tốc độ mở ra tờ giấy của Bùi Dĩ Hằng mau hơn ban nãy, thậm chí mang theo chút khẩn cấp ngay cả bản thân anh cũng chưa nhận ra.
Nhưng khi anh xem xong chữ trên tờ giấy, anh hoàn toàn sửng sốt.
Một giây đồng hồ sau, Bùi Dĩ Hằng vò tờ giấy lại, trực tiếp nắm trong lòng bàn tay mình, đứng dậy bỏ đi.
Hai nữ sinh ngồi bên này đều ngẩn ra.
Nhan Hàm quay đầu nhìn thoáng qua cô gái tóc dài tới vai, thấp giọng nói: “Bạn, có muốn đuổi theo hỏi thử không?”
Cô gái tóc dài này mới đến ngồi tại chiếc bàn dài này sau bọn họ.
Sau khi cô ta ngồi xuống thì viết một tờ giấy, bản thân không ngại ngùng mà xin Nhan Hàm ngồi ở giữa chuyển qua giúp. Nhan Hàm đương nhiên ngại từ chối, hơn nữa cô cảm thấy đại học mà, chính là lúc tình cảm rung động.
Một cô gái chuyển tờ giấy cho chàng trai muốn xin cách thức liên lạc, phải cần bao nhiêu dũng khí.
Thế nên cô đương nhiên phải giúp người ta.
Cô gái tóc dài vốn tràn đầy mong đợi, kết quả thấy Bùi Dĩ Hằng trực tiếp bỏ đi, đáy lòng hơi thất vọng. Nhưng một câu cổ vũ của Nhan Hàm lại khiến đáy lòng cô ta dấy lên một chút hy vọng.
Dù sao anh trả lời câu kia cho mình, vô cùng thân thiết như vậy.
Thế là cô gái tóc dài lại đứng lên, thật sự đuổi theo về phía Bùi Dĩ Hằng rời khỏi.
*
Mấy phút sau, Nhan Hàm đứng bên cạnh giá sách, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn quyển sách nằm trên cùng. Quả nhiên kiến thức cờ vây cơ bản rất buồn tẻ, cô lén chạy đến khu mỹ thực, chuẩn bị tìm hai quyển sách dạy nấu ăn.
Cô cảm thấy mình có thể với tới độ cao kia, thế nên không đi tìm loại thang nhỏ của thư viện.
Nhưng khi Nhan Hàm nhón chân thử lấy hai lần vẫn không được, phía sau vươn ra một bàn tay, giúp cô lấy sách xuống. Thế là người cô hơi quay qua, không ngờ toàn thân rơi vào vòng tay của chàng trai.
Bùi Dĩ Hằng nhìn thoáng qua quyển sách, cánh tay anh kê trên giá sách bên cạnh.
Toàn thân thoạt nhìn khí thế dồi dào, có chút cảm giác như muốn tìm chuyện.
Nhan Hàm ho nhẹ một tiếng, vừa mới chuẩn bị lên tiếng, chàng trai trước mặt đã cất tiếng trước cô, anh thấp giọng nói: “Sau này không được làm loại chuyện như thế nữa.”
“Người ta xin tôi giúp đỡ, tôi ngại từ chối mà.”
Nhan Hàm còn rất nhỏ giọng tìm lý do cho mình.
Nhưng lần này Bùi Dĩ Hằng đặc biệt kiên quyết, âm thanh trầm thấp, mang theo mấy phần nguy hiểm nói: “Vậy cũng không được.”
Nhan Hàm cảm thấy anh hơi quá đáng, cô thấp giọng nói: “Nhưng cậu không phải vẫn trả lời người ta à.”
Ha ha.
Bùi Dĩ Hằng thật sự nhẫn nhịn mới không phát ra tiếng cười lạnh.
Anh cúi đầu, nhìn cô thẳng tắp.
Con người Nhan Hàm, có đôi khi tâm lý phản nghịch thật sự rất nặng, lúc này anh nhìn cô, cô rõ ràng cũng không né tránh, đón lấy tầm mắt anh nhìn lại.
Hai người nhìn nhau mấy giây, thật sự có chút cảm giác giằng co.
Cho đến khi Bùi Dĩ Hằng chầm chậm cúi người, tới gần cô hơn, ngừng lại tại nơi gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, giọng điệu chẳng biết nói sao của anh cất lên: “Tôi tưởng là do em viết.”
Thế nên anh mới trả lời một câu như vầy.
Ngoan, đừng quậy.

Lời tác giả:
Thái tử: ha ha, nếu không tưởng là em, tôi sẽ trả lời à?
Thái tử phát hiện mình tán tỉnh nhầm người, sắc mặt thẹn quá hóa giận, nhưng ngẫm lại tiểu tiên nữ của anh trêu chọc như vậy, có phải rất xấu hổ không?
Thái tử vuốt đầu cún của tiểu tiên nữ, vẻ mặt chiều chuộng nói: ngoan, đừng quậy.
Đây là trong mộng, xin thái tử nằm mơ trước đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc