Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng - Chương 16

Tác giả: Qifu A

Xe của Kỷ Đạt chạy một vòng lớn rồi rẽ vào đại lộ Trường An, Hồ Quốc Đông mở lời: “Tôi tưởng giữa hai chúng ta không cần bày vẽ gì chứ.”
“Ừm.”
“Tìm đại một quán ăn nào đó ghé vào ăn cũng được.”
“Ừm.”
“Bây giờ cũng hơn 5 giờ rồi, em trai tôi chắc cũng chưa ăn cơm đâu, chúng ta chạy thẳng đến trường của nó đi.”
“Ừm.”
Qua thái độ của hai người chơi game “thực vật đánh cương thi” có thể thấy rằng, Hồ Quốc Đông thuộc dạng hoạch định rồi mới hành động, cái gì cũng phải đắn đo suy nghĩ kỹ càng rồi mới ra tay. Còn Kỷ Đạt thì thuộc dạng đi từng bước rồi tính tiếp, ngay cả mặt trời cũng hứng, lo xa.
Cho nên trong chuyện của hai người, Kỷ Đạt muốn ra tay, nắm bắt mọi cơ hội để chiều chuộng Quốc Đông. Còn Quốc Đông lại đứng xa xa quan sát, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng đã có kế hoạch sẵn cả.
Hồ Quốc Đông không thể yên tâm khi đi ăn cơm với Kỷ Đạt trong khi chỉ có hai người, xét về mọi mặt đều rất nguy hiểm, cho nên gọi điện thoại gọi cho em trai.
Hồ Quốc Trình vốn dĩ rất vui mừng, không ngờ anh trai mình đến Trường Xuân công tác, trong bộn bề trăm công ngàn việc còn gọi mình ra ăn cơm, đương nhiên là nhanh chóng thu xếp chạy một mạch ra cổng Bắc của trường chờ đợi, nhìn từ xa cậu cũng là một anh chàng khá năng động.
Kết quả là khi xe của Kỷ Đạt dừng ngay trước mặt, cả người cậu như rối tung trong gió. Cậu nhìn một cái là nhận ra ngay cái ông chủ xấu xa lắm tiền nhiều của giành xe với anh em nhà mình hôm trước. Cậu xụ mặt xuống ngay lập tức.
“Anh, sao anh lại đi chung với ông ta vậy!” Hồ Quốc Trình hỏi vẻ không vui.
Hồ Quốc Đông không nói câu nào, ngược lại Kỷ Đạt lên tiếng: “Ê, cô bé, hôm nay anh mời anh em nhà em đi ăn một bữa ngon lành.”
Quốc Trình bị kêu là cô bé, liền nhảy dựng lên.
“Chọc em của tôi vui lắm sao?” Quốc Đông quay đầu nhìn anh ta.
“Vui chứ, hí hí.” Kỷ Đạt sờ sờ râu trên cằm, vui sướng biết bao.
Xung quanh trường của Hồ Quốc Trình đều là quán ăn nhỏ, Kỷ Đạt lái xe chở hai anh em đó chạy men theo con đường, đột nhiên Hồ Quốc Trình la lên: “Anh, em muốn ăn ở chỗ này! Quán này mới mở, bạn bè em đều khen ngon cả!”
Hồ Quốc Đông và Kỷ Đạt thò đầu ra xem, chỉ thấy cái bảng hiệu nhà hàng to đùng đủ làm lóe mắt hai người đàn ông này: Làng vịt Nguyên Tổ. Hai người mắt nhìn nhau:
- Vào không?
- Có thể không vào sao?
- Vậy được, vậy thì vào.
Hai kẻ đàn ông trong lòng đều có những toan tính mưu đồ riêng đó, đi theo sau cậu thanh niên ngây thơ hơi quá đà Hồ Quốc Trình, bước vào trong nhà hàng.
* * *
Ba người chọn một cái bàn bốn người, nhưng mà chọn lựa ai ngồi đối diện ai cũng mất khá nhiều thời gian.
Kỷ Đạt đương nhiên muốn ngồi kế bên Quốc Đông, nhưng em trai anh ta cũng không phải hiền lành gì, nên giành vị trí ngồi kế bên anh mình.
Kỷ Đạt cười cười, đành ngồi đối diện Quốc Đông. Anh ta trả tiền, nên anh giành quyền gọi món. Anh ta cầm lấy menu đọc to một lượt.
“Hồ… ủa, em ăn cà tím không?”
“Ăn.”
“À, em ăn cay không?”
“Ăn.”
“Ừm.”
“Tôi không kiêng ăn gì cả, cái gì cũng ăn được.” Hồ Quốc Đông xé bao giấy của chén đũa: “Còn nữa, gọi tên tôi được rồi.”
“Được thôi, em Đông.” Kỷ Đạt cười hí hí đóng cuốn menu lại, gọi hai món thịt, hai món rau, một món canh.
Hồ Quốc Trình nhìn Kỷ Đạt với ánh mắt gớm đến phát ói. Chưa bao giờ thấy một người nào không biết xấu hổ như ông này, anh mình chỉ cho phép ông gọi tên thôi, vậy mà ông lại có thể gọi “em Đông” gì gì đó một cách rợn da gà, không biết có biết xấu hổ không nữa.
Món ăn của Trường Xuân không nhiều, chỉ là đồ nướng Hàn Quốc nhiều. Cái nhà hàng Làng vịt Nguyên Tổ này cũng vậy, là một nhà hàng chuyên bán vịt quay kiểu Hàn Quốc.
Trên bàn dọn ra một cái mâm nướng, bật lửa lên, bắt đầu nướng thịt vịt đã được ướp nước sốt đặc biệt của Hàn Quốc. Còn những món rau xào khác nữa, bày đầy cả bàn, ba người đàn ông dùng đũa gắp những miếng thịt vịt được nướng nóng hổi thơm lừng.
Hồ Quốc Trình nhìn Kỷ Đạt một cách cảnh giác cao độ, nhìn như thế nào cũng không ưa nổi. Cậu thấy ông Kỷ Đạt này bụng to vai rộng không nói, tóc tai cạo đến nổi thấy cả da đầu trắng ởn, còn để râu nữa, trên cổ còn có một sợi dây chuyền vàng nữa, trông bộ dạng y chang mấy ông địa chủ, sao mà sánh được với anh trai mình.
Thật ra vóc dáng của Kỷ Đạt với Quốc Đông cũng hao hao giống nhau, đáng tiếc đều là dạng mập mạp, nhưng trong mắt của Hồ Quốc Trình thì Kỷ Đạt thuộc dạng mập béo ục ịch, còn anh trai của anh ta thì mập mạp phương phi.
Nhưng mà cũng may, dưới cặp mắt lúc nào cũng xăm soi của Hồ Quốc Trình, trên bàn tiệc Kỷ Đạt không có làm những hành động gì thái quá, cho nên Hồ Quốc Trình mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu không biết rằng, bên dưới bàn tiệc, chân của anh trai hắn và chân của Kỷ Đạt đã chạm nhau.
Ăn được một nửa, bụng của Quốc Trình không êm, phải đi nhà vệ sinh, Hồ Quốc Đông thấy em trai mình vừa đi khỏi, mặt xụ xuống, nói: “Tay anh cũng dài quá hen!” Nói xong anh ta rung đùi một cái, hất cái bàn tay mập mạp của Kỷ Đạt ra khỏi đùi mình.
Cho hắn ta ᴆụng chạm chân đã là nể mặt lắm rồi, còn dùng tay sờ? Đúng là được voi đòi tiên.
Kỷ Đạt cười bẽn lẽn, liền rút tay trái về đặt lên bàn để cầm chén cơm.
Chiếc bàn ăn cơm này khá nhỏ, mà anh và Quốc Đông lại cao to, nên chân chạm phải chân là chuyện bình thường, chỉ cần cố gắng thêm chút xíu, là tay có thể gác lên đó. Nhưng dường như anh này cố tình, còn người kia thì làm ngơ, Hồ Quốc Đông thấy có mặt em trai ở trên bàn ăn nên không trở mặt, kết quả là Quốc Trình vừa đi khỏi là anh ta xụ mặt tỏ vẻ khó chịu cho Kỷ Đạt biết.
Mà Kỷ Đạt thì lòng tham không dứt, thấy Quốc Trình quay trở về, anh ta liền thò tay xuống dưới bàn quấy rối Quốc Đông.
Kỷ Đạt vừa chạm vào đầu gối của Quốc Đông, Quốc Đông lại rung đùi hất tay anh ta ra.
Anh này ᴆụng chạm, anh kia rung đùi hất đi.
Hai người dưới bàn ăn không phải là sờ qua sờ lại mà là võ lâm cao thủ đấu chiêu với nhau, trên bàn tiệc thì có nói có cười vô cùng khách sáo, tiếng cười tiếng tro chuyện rôm rả không ngớt.
Quốc Trình buồn hiu cặm cụi ăn được một lúc là chịu không nổi, ngẩng đầu lên hỏi Quốc Đông: “Anh sao vậy, ở nhà ăn cơm đâu có thấy anh có thói quen rung đùi đâu.” Hồ Quốc Đông mỗi lần rung đùi, là cả cái bàn cũng muốn nghiêng ngả, thật là khó chịu quá đi.
Thế là Hồ Quốc Đông đành phải dừng cái hành động rung đùi đó lại.
Kỷ Đạt cười hí hí dùng đũa gắp miếng thịt vịt bỏ vào bát của Quốc Trình: “Em Trình, ăn đi chứ, đừng khách sáo.” Tay trái của hắn lại bỏ dưới bàn không biết đang làm gì nữa đây.
* * *
Sau khi ăn uống no nê, Kỷ Đạt đưa Quốc Trình về trường, lại chuẩn bị lái xe đưa Quốc Đông về khách sạn.
Lái xe được một lúc, Hồ Quốc Đông quay sang nhìn hắn: “Mò mò mẫm mẫm cái quỷ gì vậy?”
Thì ra, từ khi Quốc Trình xuống xe xong, Kỷ Đạt tay trái cầm vô lăng, tay phải cứ lần sờ trên gối trái của Quốc Đông, vả lại xem tình hình có chiều hướng đi sâu tiếp sang bên đùi phải.
Quốc Đông ngồi kế bên trên xe, do cơ thể hơi to béo, nên chân hơi bành ra, đương nhiên chân trái sẽ đưa gần sang phía bên Kỷ Đạt.
Kỷ Đạt nói một cách không biết mắc cỡ: “Anh đang chuẩn bị mò cái “cần số” kìa!”
Hồ Quốc Đông hoàn toàn không hưởng ứng mấy chuyện tiểu lâm “mặn” của anh ta, cầm tay của Kỷ Đạt lên đưa đến cái chỗ có cần số thật. “Lái xe an toàn biết không?”
Suốt con đường đó, Kỷ Đạt lái xe một cách an toàn ngoan ngoãn đưa Quốc Đông về khách sạn, sau đó xuống xe theo Quốc Đông vào phòng.
Quốc Đông nhìn anh ta một cái, miệng lầm bầm gì đó, nhưng vẫn không nói ra tiếng.
Hai người kẻ trước người sau đi vào phòng của Quốc Đông ở, trong lòng Kỷ Đạt nghĩ, chắc là Quốc Đông chịu rồi, thế là thú tính nổi lên, anh ta đè Quốc Đông vô cửa phòng hôn hít loạn xạ, Hồ Quốc Đông chỉ hư hử một cái nhưng không từ chối anh ta, hôn môi vài cái thì thấy Quốc Đông cũng hưởng ứng.
Sự hưởng ứng của Quốc Đông khiến cho Dụς ∀ọηg trong người Kỷ Đạt nổi dậy, cảm giác đó cứ như từ đốt xương cụt mà trỗi lên tận não. Anh ta quả thật không biết sao mà lại thích Hồ Quốc Đông đến thế nữa, trước sau chỉ gặp anh ta có hai lần, nhưng nhìn kiểu nào cũng thấy mát mắt, rõ ràng là thằng cha này cũng to khỏe như mình, nhưng thích là thích, thấy hợp với mình ghê. Kỷ Đạt cảm thấy mình thật sự đã thay đổi sở thích, không còn thích mấy chàng trai ẻo lả nữa, chỉ thích mấy đàn ông vạm vỡ thôi, thích từ trong ra ngoài.
Kỷ Đạt một tay kẹp lấy mặt Quốc Đông, từ miệng, mặt, má, lỗ tai, cổ, càng hôn càng thấp xuống bên dưới, một tay kia đã sờ vào bên ngoài “cần số” của Quốc Đông, Kỷ Đạt còn chưa kịp kéo dây kéo quần của Quốc Đông xuống để tiến sâu thêm thì nghe tiếng nhà vệ sinh trong phòng khách sạn vọng ra tiếng của một người đàn ông.
“Ủa, anh Hồ, anh về rồi à?”
Kỷ Đạt ૮ɦếƭ trân.
Hồ Quốc Đông trả lời lớn tiếng: “Ừ, Vương Công, anh vừa mới về đến.”
Kỷ Đạt càng ૮ɦếƭ đứng.
Vương Công trong nhà vệ sinh lại nói tiếp: “À, em ăn phải gì mà bây giờ đau bụng quá, đang ở trong nhà vệ sinh, chút nữa mới ra được. Anh Hồ, anh không gấp sử dụng nhà vệ sinh chứ?”
Hồ Quốc Đông trả lời: “Không gấp, em cứ từ từ đi.”
Nói xong, Quốc Đông từ tốn móc trong túi ra tờ khăn giấy lau từng chút từng chút nước miếng của Kỷ Đạt để lại trên mặt mình, sau đó đẩy Kỷ Đạt còn đang ૮ɦếƭ trân đó ra khỏi phòng, còn đưa tay ra gõ mạnh lên đầu Kỷ Đạt một cái nữa.
“Ui da!” Kỷ Đạt hoàn hồn.
Hồ Quốc Đông đẩy gọng kính lên: “Tôi từ đầu đến giờ đâu có nói là đến công tác ở Trường Xuân một mình đâu phải không nào? Chỉ vì tôi phải đưa thằng em trai nhập học nên đến sớm hơn mọi người một bữa mà thôi.” Nói xong, đóng cửa khóa chốt nhanh chóng.
Kỷ Đạt nhìn cánh cửa đã khóa chặt mà vò đầu bứt tai. Cái thằng Hồ Quốc Đông này, đúng là chẳng tốt lành gì!
Kỷ Đạt vốn dĩ định mấy hôm nữa lại đi tìm Hồ Quốc Đông, nhưng mấy hôm nay đột nhiên nhiều vụ làm ăn quá, anh ta xoay như chong chóng suốt mấy ngày qua, khi giải quyết xong mọi người thì thời gian đã trôi qua hết hai tuần.
Anh ta cầm lấy chiếc điện thoại suy tư cả buổi trời, nếu như Hồ Quốc Đông muốn liên lạc với anh ta, thì đã tự động gọi đến rồi, nhưng đã hai tuần nay, một cuộc điện thoại cũng không có… y, công việc của người ta cũng bận bịu mà.
Những người đàn ông đang yêu nhau không so đo chấp nhặt mấy thứ này, anh ta nghĩ ngợi rồi gọi vào số điện thoại riêng mà Quốc Đông ghi lại cho mình, điện thoại đổ chuông được hai cái rồi có người bắt máy.
“Sao mà nghĩ tới gọi điện thoại cho tôi vậy?” Giọng của Hồ Quốc Đông ở đầu dây bên kia vang lên.
“Thì nhớ em mà.”
“…”
“Thì nhớ em thật mà.”
“Tôi giờ đã trở về Cáp Nhĩ Tân rồi.”
“Ừ…”
Kỷ Đạt hơi thất vọng, mình còn không biết người ta đã về Cáp Nhĩ Tân rồi, còn dám nói là nhớ người ta nữa chứ?!
“Trước khi tôi về, có gọi điện thoại cho anh, nhưng bình thường của anh đã tắt máy.” Hồ Quốc Đông nói.
Nhắc đến chuyện này thì Kỷ Đạt có chút ấn tượng, dù gì thì anh ta cũng là ông chủ, điện thoại di động hầu như không tắt máy bao giờ, lúc nào cũng mở máy, ngay cả ban đêm đi ngủ cũng đặt điện thoại di động ở bên gối. Nhưng lần đó, anh cùng bạn bè đi ra ngoài ăn cơm, uống nhiều quá bị say, điện thoại rơi văng ra cục pin ra ngoài, anh ta cũng chẳng buồn gắn lại, nên kết quả là bỏ lỡ cuộc gọi của Quốc Đông.
“Em ở chỗ nào của Cáp Nhĩ Tân?” Kỷ Đạt lật lịch trình làm việc, xem thử có thời gian nào trống, dành mấy ngày chạy qua Cáp Nhĩ Tân không.
“Đừng đến, mấy hôm nữa tôi phải đi Nga, không rảnh tiếp anh.”
“Không sao, em không rảnh thì có bạn tình của em nữa mà, để nó tiếp anh cũng được. Anh đây chắc chắn sẽ nói lý lẽ với hắn, cho hắn biết tình cảm anh đối với em là vàng thật không sợ lửa, một lòng sắt son, sau đó hắn sẽ sớm cút xéo.”
Hồ Đông cười: “Дypaк”[1].
[1] Đồ khùng, tiếng Nga - ND.
“Hả?”
“Tôi nói anh đồ khùng.”
“Ê, sao em lại chửi người ta vậy!”
“Tôi bây giờ độc thân.”
“Hả?”
“Tôi độc thân khá lâu rồi.”
“Hả?”
“Làm gì có bạn tình nào.”
“…Hí, hí.” Kỷ Đạt rốt cuộc cũng hiểu ra. “Em Đông, anh có từng nói với em chưa, anh biết tiếng Triều Tiên đó?”
ở biên giới tỉnh Cát Lâm, nơi giáp ranh với Triều Tiên, có một số người biết nói vài câu tiếng Triều Tiên là chuyện bình thường, không phải chuyện lạ lẫm gì.
Hồ Quốc Đông nói: “Không có”.
“Muốn nghe không?”
“Không muốn.”
“Hả?”
“Chắc anh chỉ biết mỗi câu Sa-lang-hei-yo[2].”
[2] Phiên âm của câu Anh yêu em, tiếng Hàn - ND
Kỷ Đạt rờ rờ cái đầu đinh của mình: “Hồ Quốc Đông, sao em thông minh quá vậy.”
Kỷ Đạt cũng không biết như vậy có phải là đang “cua” người ta không, nhưng mối quan hệ giữa mình với thằng em trai người ta phải làm sao để hóa giải cho tốt lên chứ.
Thế là mấy hôm nay không có việc gì làm, anh bèn lái xe đến trước cổng trường của Quốc Trình, đợi không bao lâu, quả nhiên thấy cậu bước ra cổng.
“Ê, em Trình! Đây nè, đây nè!”
Hồ Quốc Trình định ra phố mua quần áo mùa đồng, bây giờ cũng đã cuối tháng mười rồi, nhiệt độ cũng đã giảm dần xuống dưới âm độ C rồi.
Hồ Quốc Trình vừa nhác thấy Kỷ Đạt, gương mặt xụ xuống liền. “Sao? Ông chủ Kỷ!”
“Mời em ăn cơm chứ sao.”
“Tôi với ông chủ Kỷ đâu có thân quen gì.”
“Không sao, anh thân với anh trai cậu.”
“…”
“Thôi nào, lên xe đi.”
“…”
Hồ Quốc Trình bị ép lên xe, ngồi kế bên tay lái, và không quên xụ mặt để tỏ vẻ cho Kỷ Đạt xem. Cậu ta nhìn thế nào đi chăng nữa vẫn cảm thấy cái ông Kỷ Đạt này thấy ghét thật, nhưng mà mình là đàn ông, liệu Kỷ Đạt cũng không có ý đồ gì xấu xa, nên mới có lối suy nghĩ “ít nhất ăn một bữa hoành tráng cho tốn tiền ông ta” nên mới leo lên xe.
Xe chạy được nửa đường, Hồ Quốc Trình vùi đầu gửi tin nhắn, báo cho bạn cùng phòng của cậu ta biết hôm nay không ăn cơm cùng họ.
Kỷ Đạt nghĩ ngợi mãi không biết mở đầu cau chuyện như thế nào với “em vợ”, thế là buột miệng hỏi: “Điện thoại của em hiệu gì vậy.”
“X6[3]”.
[3] Một dòng máy của hãng Nokia.
“Ồ, trùng hợp thật, anh gần đây cũng vừa mới tậu một con X6.”
Quốc Trình ngẩng đầu lên: “Nokia hả?”
“Không, của BMW.” Kỷ Đạt trả lời.
Sau đó, suốt quả đường dài, Quốc Trình không thèm ngó ngàng đến cái ông chủ một đêm giàu lên đó nữa.
Mười một giờ rưỡi tắt đèn, nên viết vội thêm một đoạn nữa.
* * *
Kỷ Đạt không hiểu nổi, mình đã làm lành mọi cách rồi, sao mà cái thằng Hồ Quốc Trình này không nể mặt tí nào? Để cho một người đàn ông trung niên đã 35 tuổi xuống nước hòng dò la được chút thông tin gì về anh trai nó từ miệng của một thằng con trai chưa đầy 20 tuổi, sao mà khó vậy trời.
Quốc Trình nói về X6, anh ta cũng nói về X6.
Quốc Trình nói về quái thú, anh ta liền mời nó đi xem xiếc thú.
Quốc Trình nói món ăn ở căng tin khó nuốt, anh liền mời nó đi ăn nhà hàng.
Dù gì thì Kỷ Đạt cũng là một ông chủ lớn, nên cũng chẳng có nhiều thời gian để lò la thám thính gì thêm ở Quốc Trình nữa, hơn nữa, anh ta sợ sốt sắng quá, người khác hiểu lầm.
Bây giờ mọi người trong công ty đều đồn rằng, nói ông chủ Kỷ Đạt đang săn đón một em nữ sinh, còn là nữ sinh trường danh tiếng, ngày ngày lái xe hơi sang trọng đi qua trường của người ta nữa…
Kỷ Đạt không còn quấy rầy Quốc Trình nữa, ngược lại Quốc Trình lại cảm thấy sao sao, không yên bụng. Cậu ta nghĩ mãi cũng thấy không ổn, nên lên mạng baidu một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho anh trai, mà trong lòng thấy hồi hộp lo âu.
“Anh có thời gian không?”
“Sao vậy?” Giọng của Quốc Đông ở đầu dây bên kia vang lên.
“Em muốn tâm sự với anh.”
“… Anh đang đi công tác ở Nga.”
“Anh, anh có biết em trai anh đang gặp nguy hiểm không?”
Tuổi tác của Quốc Trình và Quốc Đông chênh lệch rất nhiều, Quốc Trình năm nay 19 tuổi, Quốc Đông đã 35 tuổi rồi. Có khi anh ta cảm thấy mình không phải nuôi em, mà là giống nuôi con hơn.
“Được, em nói đi, anh đang nghe đây.” Hồ Quốc Đông nói vài câu tiếng Nga với mấy người kỹ sư ở bên cạnh, rồi bắt đầu kiên nhẫn nghe những “lời tâm sự” của em trai mình.
“Anh, anh còn nhớ Kỷ Đạt không? Tức cái ông chủ quê mùa ở Trường Xuân đó, cái ông bụng phệ to béo đó.”
“…Nhớ.”
“Em thấy ông biến thái, ông là đồng tính.”
“…”
“Em cảm thấy ông ta đang săn đón em.”
Hồ Quốc Trình rờ trán: “Em Trình, anh nhớ là em phải thi giữa kỳ rồi đó, em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, mau ôn bài đi.”
“Hả?” Quốc Trình không vui gì, cậu ta cảm thấy anh trai mình không thương mình nữa.
“Kỷ Đạt không hề săn đón em.” Quốc Đông bổ sung thêm một câu: “Kỷ Đạt đang “cua” anh.”
Quốc Trình còn mơ mơ hồ hồ thì bị anh trai mình cúp máy, nên ấm a ấm ức ngồi ì cả buổi chiều trong ký túc xá, đành phải ngoan ngoãn cầm bài vở đi học bài.
* * *
Kỷ Đạt không dễ dàng gì đi khỏi Đông Bắc, thậm chí một năm trời cũng chưa chắc đi khỏi tỉnh Cát Lâm được mấy lần.
Nhưng mà mấy ngày trước, anh ta làm người trung gian giới thiệu một người khách hàng cho người bạn thân ở Thẩm Dương, người khách này đến từ Quảng Châu, trước đây cũng mấy lần gặp Kỷ Đạt, cho nên lần này đến Thẩm Dương, chỉ định Kỷ Đạt phải có mặt mới chịu.
Kỷ Đạt không có cách nào khác, đành phải lái xe suốt ba tiếng đồng hồ trong một buổi chiều đi đến Thẩm Dương.
Kỷ Đạt vừa đến nơi, ghế còn chưa ngồi nóng đít, liền bị người bạn thân ở Thẩm Dương lôi đến sân khấu Lưu Lão Căn. Không còn cách nào khác, người ta từ Quảng Châu đến chưa bao giờ thấy qua hát tung hứng hai người kiểu Đông Bắc, nên rất hồ hởi, phấn khởi đòi đi xem cho bằng được.
Ngày thường, Kỷ Đạt cũng không có sở thích gì, cũng không thích nghe hát tung hứng hai người kiểu Đông Bắc này, nhưng khách hàng là thượng đế, đương nhiên cũng phải chiều theo ý của thượng đế, coi như là đi vào sân khấu Lưu Lão Căn tiếp khách vậy. Bạn thân của Kỷ Đạt, ông chủ XX ở Thẩm Dương đã đặt trước vé VIP ở một căn phòng, ngồi trong đó nhìn rõ trên sân khấu, nên đó là vị trí tốt. Kỷ Đạt bỗng nhiên thèm thuốc lá, nên để họ vào trong phòng trước, anh ta chui vào nhà vệ sinh làm điếu thuốc rồi tính tiếp.
Kết quả là đợi đến lúc anh chuẩn bị từ tốn bước vào phòng, thì lại gặp phải tình huống anh hoàn toàn không thể ngờ được.
Đúng vậy, người đó chính là Hồ Quốc Đông.
Hai người mới đêm hôm qua trò chuyện điện thoại với nhau, Kỷ Đạt còn nói trong điện thoại những lời nói đường mật thì thầm chỉ có những cặp tình nhân mới trao cho nhau mà thôi, nhưng anh ta hoàn toàn không thể ngờ rằng tối nay lại có thể gặp Quốc Đông ở Thẩm Dương này. Hai người nhìn nhau một hồi, đều sững sờ cả.
“Ủa, tôi nói em Đông này, hôm qua em không phải ở Nga sao?” Kỷ Đạt hơi bực bội, sao bây giờ lại có mặt ở đây? Chẳng lẽ Hồ Quốc Đông không có đi Nga, chỉ là vì trốn tránh mình mà kiếm cớ nói đại thôi?
Hồ Quốc Đông nghe ra sự nghi ngờ của Kỷ Đạt qua giọng điệu, nên trả lời một cách bực mình rằng: “Mẹ nó, hôm qua anh cũng không phải ở Trường Xuân sao?”
“Nói cũng như không, Trường Xuân cách Thẩm Dương gần xịt.”
“Nói cũng như không, Nga cách Trung Quốc cũng gần xịt.”
Kỷ Đạt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười hí hí định chui rúc vào nũng nịu Quốc Đông một lúc. Hồ Quốc Đông né qua một cái, phía sau hiện ra một người đàn ông cao gần hai mét. Nói ra, Quốc Đông lẫn Kỷ Đạt cũng đâu có thuộc dạng thấp bé, cũng cao hơn một mét tám, nhưng so với người đàn ông người Nga mắt xanh da trắng tóc vàng này, đúng là không là cái gì cả.
“Bạn tôi.” Hồ Quốc Đông chỉ tay về phía ông người Nga ở sau lưng, rồi giới thiệu cái tên tiếng Nga gì đó: “Anh ta thích nghe hát đối kiểu Đông Bắc, mà công ty tụi tôi lại ở Thẩm Dương có một công trình hợp tác với họ, nên hôm nay bay sang đây, vài hôm nữa lại bay về Nga.”
Kỷ Đạt trước đây từng làm ăn với người Nga, nên những câu chào hỏi đơn giản anh ta đều biết nói cả. Kỷ Đạt giơ tay ra, cười nhiệt tình và bắt tay với đối phương, rồi còn dùng tiếng Nga nói câu rất vui mừng làm quen bạn nữa.
Sau đó, quay sang nói với Hồ Quốc Đông: “Anh nói Đông nghe, em đừng ngoại tình đó, “thằng em” của mấy thằng Nga to quá cỡ thợ mộc, anh với em đều chịu không thấu đâu.”
Lần này, sắc mặt của Quốc Đông thay đổi hẳn, nhưng còn chưa mở miệng kịp thì ông người Nga sau lưng đã lên tiếng, nói pha chút giọng vùng biển: “Này anh bạn, tôi đã lập gia đình rồi.”
Hồ Quốc Đông rờ trán nói: “Kỷ Đạt, bạn em từ nhỏ đã sống ở Đại Liên….”
Hơn nữa, Quốc Đông đâu có bao giờ nói với bạn bè rằng mình thích đàn ông đâu.
Vả lại, Kỷ Đạt và Quốc Đông đâu có đặt một phòng ngồi nghe hát chung đâu.
Hồ Quốc Đông mắt nhìn trừng trừng Kỷ Đạt một cái, rồi dẫn theo người bạn Nga đi mất.
Kỷ Đạt ở sau lưng miệng lầm bầm, mở mắt nhìn hai người họ đi vào một phòng nghe hát khác trong vô vọng, sau xem xem phòng nghe hát của mình ở một hướng khác… bất chợt anh nhớ đến tên một bộ phim “Rẽ trái, rẽ phải”.
* * *
Hồ Quốc Đông dẫn bạn vào trong phòng nghe hát, ngồi chưa nóng ghế, bạn anh ta bèn hỏi chuyện hồi nãy là sao. Bạn người Nga của Quốc Đông tên là Леонид (Leonid), từ nhỏ đã sinh sống ở Đại Liên của Trung Quốc, vì vậy nói rất sõi tiếng tiếng địa phương Đại Liên, cho nên được tổng giám đốc của công ty họ cử sang hợp tác với kỹ sư bên Trung Quốc.
Hồ Quốc Đông đẩy gọng kính nói: “Chuyện gì là chuyện gì?”
Leonid nôn nóng: “Thì hồi nãy cái thằng cha đó, nói cậu ngoại tình đó, còn nói nhăng nói cuội về chúng ta đó, thằng đó là gì của cậu vậy?”
Hồ Quốc Đông liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu lớn tồng ngồng thế này, nhưng trí não đi đâu mất tiêu rồi?”
Leonid: “Hả? Hai người thiệt hả? ...”
“Ừ, tớ là người đàn ông của hắn, hắn ganh tỵ với cậu.”
Leonid trầm ngâm một hồi, sờ sờ râu trên cằm mình: “Tớ cũng không biết nói cậu thích ăn những món béo ngậy hay là hắn ta thích ăn món béo ngậy đây.”
Quốc Đông cũng mặc kệ cậu bạn: “Rốt cuộc là cậu đến nghe hát hay đến nghe tám đây?”
Leonid hư hử vài tiếng, đành phải ngậm miệng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc