Chuyện xưa kết cục là... (2)Thời gian vẫn đang trôi, mọi thứ vẫn đang dần thay đổi. Nơi này, mọi người bày bán thức ăn vặt nhiều hơn năm trước, có nhiều quán ăn mới khai trương. Mạc Tạp và Thần Cách sóng vai đi, thỉnh thoảng cánh tay sẽ ᴆụng chạm nhau. Một mình Mạc Tạp đi qua con đường này đã không biết bao nhiêu lần, Mạc Tạp và Thần Cách đi qua con đường này đã không biết bao nhiêu lần.
Mạc Tạp nhìn vào tiệm bán đậu rang của ông chủ Trần, tự nhiên cười cười. Hôm nay, số lần cậu cười đặc biệt ít.
Cái bóng ở dưới chân hai người bị kéo dài ra, rất dài. Những chuyện vui vẻ, đau buồn trước kia ở nơi này dần dần hiện về trong đầu của Mạc Tạp.
Con số thang máy càng lúc càng nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn. Mạc Tạp mở cửa phòng 1801 ra. Bởi vì nơi này gần trường học, cho nên Thần Cách lâu lâu cũng sẽ tới đây ở. Trong căn phòng tịch liêu cũng chỉ có tịch liêu, ngoài ra còn có hơi thở đặc biệt của Thần Cách.
"Này, đừng nói là cậu sẽ giấu tôi, dẫn phụ nữ về đây làm chuyện có lỗi nha. Nếu có như vậy thật, ông nội tôi cũng không biết được."
Thần Cách nhún nhún vai: "Nếu không, cậu nghĩ phòng này còn có thể dùng để làm gì?"
"Cậu đó nha, đừng làm mấy chuyện đồi bại như vậy. Nếu không, cậu sẽ ૮ɦếƭ không được tử tế."
"Cậu nói cẩn thận một chút. Là do cậu đề cập đến chuyện điên rồ này trước."
"Cậu cũng phải biết lấy lòng tôi chứ. Đơn giản chỉ cần nói `tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện này´ cũng được. Có cần phải kích động tôi như vậy không?"
"Vậy thì thật là ngại, tôi không biết nịnh bợ người khác."
"Vậy tôi sẽ lắp đặt camera bí mật ở đây, mọi hành động của cậu đều bị tôi theo dõi." Mạc Tạp vừa nói, vừa ném túi đồ tới ghế sa lon, sau đó đi tới phòng ngủ. Cậu mở tủ treo quần áo ra, xem thử có bộ quần áo nào mà mình chưa đem về nhà mới không, sau đó thò đầu ra: "Thần Cách, hình như cậu bỏ quên 2 cái quần Jean ở đây."
"Gì nữa đây? Cậu trộm một cái áo khoác của tôi, một cái áo sơ mi, bây giờ còn muốn trộm thêm một cái quần nữa cho trọn bộ luôn hả?" Thần Cách mở cửa sổ thông giữa phòng khách và ban công ra, cho mùa hè đi vào.
Mạc Tạp kinh ngạc, không nghĩ tới Thần Cách lại biết chuyện này. Cậu có chút chột dạ: "Cậu dùng từ trộm khó nghe như vậy làm gì. Tôi đây không phải là vì cậu sao? Cái áo khoác đó bị rách không còn nguyên vẹn nữa rồi, cái áo sơ mi đó cũng bị dính màu ҨЦầЛ ŁóŤ của mẹ tôi rồi. Cậu cũng không cần hai món này nữa, đúng không? Tôi chẳng qua là có lòng tốt giúp cậu thu dọn mà thôi. Cậu chẳng những không cảm ơn tôi mà còn nói tôi ăn trộm. Tôi cũng không có biến thái như thế đâu."
"Cậu không có biến thái sao?" Trong ánh mắt của Thần Cách đều là giễu cợt: "Vậy sao cậu không ném nó đi? Chẳng lẽ thỉnh thoảng cậu lại lấy ra để ngửi sao? Loại chuyện ghê tởm như vậy cũng làm được."
"Cậu, cậu nói càn! Tôi là loại người bỉ ổi như thế sao?" Nói ra những lời này, ngay cả Mạc Tạp mình cũng không có gì là phấn khích.
"Muốn tôi xấu hổ giùm cậu sao?"
"Thật là không có biện pháp nói cho cậu hiểu. Thật là, rốt cuộc cậu xem tôi là người như thế nào đây?" Mạc Tạp làm bộ tức giận, lấy cái túi đồ của mình để trên ghế salon, sau đó lại đi vào phòng ngủ. Thỉnh thoảng, cậu lại lén nhìn ra bên ngoài, xem có người hay không. Sau khi xác định Thần Cách không có ở đó, cậu mới len lén nhét hai cái quần vào trong túi đồ của mình. Dù sao Thần Cách cũng không cần, mình làm như thế cũng không phải là phạm tội. Nhưng mà có hai cái quần, phải lựa thời cơ lấy thêm một cái áo khoác và một cái áo sơ mi nữa, như vậy mới trọn 2 bộ đồ đầy đủ.
Xem ra Thần Cách cũng không có nói oan cho Mạc Tạp, người này đơn giản là có chút kì quái. Mạc Tạp thích chiếm hữu đồ đạc của Thần Cách. Có lúc, cậu oán trách Thần Cách chiếm đoạt cả thế giới của mình, nhưng rõ ràng chính là Mạc Tạp cứng rắn muốn mang tất cả những thứ liên quan tới Thần Cách vào thế giới của mình. Những thứ liên quan tới Thần Cách quá nhiều, làm vỡ thế giới nhỏ bé của cậu, trái tim của cậu.
Chiếc giừơng đã lâu không được dọn dẹp nên có hơi bừa bộn. Tấm chăn nằm nhăn nhó trên đó. Mạc Tạp gấp tắm chăn lại gọn gàng, chỉnh tề, sau đó đặt sát lên đầu giường.
"Thần Cách?" Nửa ngày không nghe động tĩnh, Mạc Tạp liền tìm kiếm Thần Cách.
Không có ai đáp lại, cậu đi ra khỏi phòng ngủ. Ở trong phòng khách cũng không có một bóng người, cậu ghé đầu, phát hiện Thần Cách đứng ở ngoài ban công. Thần Cách nhẹ dựa người vào lan can, khuỷu tay đặt ở phía trên. Gió thổi làm bay vạt áo của hắn, sợi tóc suôn mượt của hắn, thổi tan tất cả những gì thuộc về hắn, làm gợn sóng toàn bộ ban công. Gò má hoàn hảo như ẩn như hiện. Lòng của Mạc Tạp nhúc nhích không nhẹ không nặng. Cậu đi tới, đi tới bên cạnh Thần Cách. Mặt Thần Cách ngó ra bên ngoài không gian, mặt Mạc Tạp ngó vào bên trong phòng khách.
Hai người trở về nơi bắt đầu, tựa hồ như cái gì cũng không thay đổi, vừa tựa hồ như cái gì cũng thay đổi.
Mạc Tạp ngẩng đầu, nhìn lên ban công của tầng 19, hơi hí mắt lại. Trước kia mình đã từng, mình đã từng đứng ở chỗ đó nhìn Thần Cách - một người sạch sẻ, nhẹ nhàng, khoan khoái. Lúc đó mình thích thầm Thần Cách, len lén nhìn cậu ấy. Cứ như vậy mà mình xuất hiện một nguyện vọng nhỏ trong lòng, hy vọng rằng chỉ cần được an tĩnh ở bên cạnh cậu ấy là được. Nhưng mà hôm nay, mình được Thần Cách yêu, có thể nói chuyện này giống như một giấc mơ vậy. Gió nhẹ nhàng thổi tới, quấn chặt suy nghĩ của Mạc Tạp.
"Có lúc tôi nghĩ, có lẽ tôi đã thích cậu ngay từ lúc tôi chưa thấy mặt cậu. Đứng ở ban công trên kia nhìn cậu ở dưới, mặc dù không thấy được mặt của cậu, nhưng từ đó về sau cậu liền tồn tại ở trong đầu tôi, trong lòng tôi, trong giấc mơ của tôi với hình thức thoải mái nhất, thuần túy nhất."
Mạc Tạp nói xong, thật lâu sau đó, Thần Cách cũng không có phản ứng.
Mạc Tạp thấp thỏm trong lòng, chẳng lẽ hôm nay mình nói nhiều quá, nên Thần Cách tức giận? Không phải đâu, người này cũng không phải hẹp hòi như vậy đâu.
"Có chuyện tôi không biết có nên nói hay không. Bây giờ trong trường có rất nhiều người biết chuyện của chúng ta, với tốc độ nhiều chuyện của bọn họ, chắc ba mẹ cậu sẽ sớm biết được chuyện này thôi."
"Chuyện này cậu không cần lo lắng, bọn họ đã biết từ lâu rồi."
"Vậy bọn họ..." Mạc Tạp còn chưa nói ra lo lắng của mình xong, Thần Cách đã lên tiếng trước: "Trước khi tôi tốt nghiệp, bọn họ sẽ không quản tôi. Không có chuyện gì đâu. Chuyện sau này, sau này sẽ giải quyết. Tôi dạy cho cậu một biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Nếu như có ai đó muốn tổn thương cậu, cậu đừng nên cậy mạnh mà hãy bỏ chạy, chạy đến nơi an toàn nhất, chờ tôi giải quyết xong, tôi sẽ tới tìm cậu."
Mạc Tạp nhìn bóng lưng của Thần Cách, lắc đầu một cái: "Sau này, tôi tuyệt đối sẽ không cậy mình mạnh. Tôi sẽ chạy, chạy đến trước mặt cậu. Trong phạm vi một mét gần cậu, chính là nơi an toàn nhất."
"Cậu bị bệnh đầu to à? Thật nhức đầu, như vậy tôi không dám bảo đảm cậu sẽ nghe được một số lời khó nghe."
"Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy? Chúng ta không biết được sau này sẽ như thế nào. Tôi không biết còn bao nhiêu người muốn chia rẽ chúng ta. Tôi không biết còn bao nhiêu chuyện sẽ làm khổ chúng ta. Tôi không biết còn bao nhiêu thực tế chèn ép chúng ta. Nói không khủng hoảng và bất an, đó là giả. Nhưng mà cho dù như vậy." Mạc Tạp xoay người, nhìn về phía mặt trời. Cậu đặt tay lên иgự¢ trái của Thần Cách, ngón tay luồng vào trong túi áo của Thần Cách: "Cho dù có như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay."
Lại là một đoạn trầm mặc, điều này làm cho Mạc Tạp có chút áo não: "Cậu xem, hôm nay tôi tốt nghiệp, liền trở nên đa sầu đa cảm. Biết rất rõ cậu rất sợ nghe những lời như thế, đều tại tôi, không nên nói những chuyện quá sến súa như thế này. Chắc cậu không muốn nhìn mặt tôi nữa rồi, tôi đáng bị vả miệng mà."
Đang lúc Mạc Tạp bất an thì Thần Cách đột nhiên lên tiếng: "Làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ? Lúc nào cậu nói chuyện cũng đều không có đầu, không có đuôi. Tôi thông minh như thế cũng theo không thể hiểu được!!"
Mạc Tạp quan sát gò má của Thần Cách. Hắn cũng không vì lời oán trách của Mạc Tạp mà có phản ứng, nhưng cũng không thể nói là mặt vô biểu cảm. Mạc Tạp không biết nên dùng từ gì để hình dung Thần Cách lúc này. Rất kỳ quái, rất mới mẻ.
"Hôm nay tâm tình tôi có thể."
Lại là một câu không giải thích được, Mạc Tạp chưa kịp la hét thì Thần Cách nói tiếp.
"Những lời kế tiếp, cậu tốt nhất nghe kĩ cho tôi!" Thần Cách đột nhiên xoay người, đối diện Mạc Tạp. Một tay nắm chặt tay của Mạc Tạp, một tay vòng qua đặt sau ót của Mạc Tạp, kê miệng lại gần tai của Mạc Tạp, hơi thở phun vào từng lỗ, từng lỗ chân lông của Mạc Tạp, phát ra giọng nói mê người: "Mạc Tạp, tôi yêu cậu. Xin lỗi, để cho cậu chờ lâu rồi." Nói xong, Thần Cách khẽ hôn lên đỉnh đầu của Mạc Tạp.
Mạc Tạp cúi đầu, không cách nào thở được. Rốt cuộc đã bao lâu rồi? Mình cho rằng còn phải chờ thêm rất lâu, rất lâu nữa. Không ngờ... Chưa bao giờ mình nghe qua Thần Cách nói những lời như vậy. Cho tới bây giờ cũng không có, thậm chí ngay cả một câu thích cũng không có. Mà bây giờ, không báo trước chút nào, Thần Cách lại nói những lời ngọt ngào như vậy.
Mạc Tạp, tôi yêu cậu.
Mạc Tạp, tôi yêu cậu.
Những lời này điên cuồng tái diễn ở trong đầu của Mạc Tạp, làm hỗn loạn mỗi một mạch máu của cậu. Có cái gì đó muốn phun trào ra ngoài thân thể. иgự¢ của Mạc Tạp nặng nề phập phòng, đôi môi cũng run rẩy theo. Lời yêu của Thần Cách đốt cháy lý trí của cậu. Cậu không nghĩ rằng, lúc được nghe câu này một cách trực tiếp, cảm giác lại giống như toàn bộ thế giới đều rung chuyển.
Cái gì đang rơi ra từ trong khóe mắt vậy? Là nước sao? Sau cái ૮ɦếƭ của ba mình, Mạc Tạp chưa bao giờ khóc nữa, dù chỉ một lần. Bất kể là bị Trương Thành Nhân đánh, bị mẹ mắng, chia tay với Thần Cách... Mặc dù cậu vô cùng bi thương, nhưng cho tới bây giờ vẫn cố chấp không chịu khóc. Mà bây giờ, cậu có cố gắng kìm lại cũng không được. Nhưng vì điều gì mà nước mắt lại không thể cầm lại được? Vẫn cứ rơi, không cách nào ức chế, không thể ngăn cản được. Giọt nước mắt lớn, nhỏ lướt qua khuôn mặt, rơi xuống đất, xuống mủi giày, xuống quần áo. Thân thể của cậu kịch liệt cử động, tiếng khóc thút thít dần dần biến thành tiếng khóc lớn như một đứa trẻ. Hành động này hù dọa Thần Cách. Hắn lui một bước, quan sát mặt của Mạc Tạp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tạp ướt đẫm nước mắt. Nước mắt giống như những tản đá không ngừng rơi ra ngoài. Bả vai của cậu lay động theo từng tiếc nấc. Hình ảnh này khiến cho Thần Cách không thể giải thích hợp lý được. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Mạc Tạp khóc, hơn nữa còn khóc rống lên giống như quỷ thế này.
Thần Cách tay chân có chút luống cuống, không ngừng dùng tay lung tung lau nước mắt cho Mạc Tạp, không ngừng mắng: "Cái tên ngu ngốc này, khóc cái gì mà khóc, chuyện này có cái gì hay đâu mà khóc. Cậu nín khóc cho tôi, nhanh lên một chút."
Nhưng mà nước mắt là một đứa trẻ không nghe lời. Giọng nói của Mạc Tạp cũng có chút khàn khàn, nói chuyện giống như thở không được: "Nhưng, nhưng mà, tôi chính là muốn khóc. Không được sao? Cậu, cậu đột nhiên nói ra những lời như thế, tôi, tôi..." Lời nói không hoàn chỉnh.
"Cậu đừng ngu ngốc nữa. Lão tử thật không biết chuyện này có gì để mà khóc." Bàn tay của Thần Cách ướt nhẹp nước mắt.
"Oa oa ~~ tôi ~~ thật là muốn khóc ~~ làm sao bây giờ ~~" Mấy năm nay Mạc Tạp không có khóc, bây giờ khóc rồi lại giống như mưa.
Thần Cách kéo Mạc Tạp về phía mình. Gương mặt ẩm ướt của cậu chôn vào trong иgự¢ của Thần Cách. Nhịp tim rõ ràng, hơi thở ngọt ngào... Mạc Tạp đều cảm nhận được. Cậu nắm chặt áo của Thần Cách, nước mắt dính đầy trên người Thần Cách.
Cuộc sống trước kia của Mạc Tạp, lúc cậu chưa tròn 20 tuổi, là những chuỗi ngày lộn xộn, nhàm chán. Sau đó, Mạc Tạp bước sang tuổi 20, ông trời để cho cậu gặp được Thần Cách. Sau đó nữa, những chuyện bi thương, tự ti đều bị chặt bỏ. Cậu cũng không còn sống tẻ nhạt nữa, bởi vì cậu có Thần Cách.
Mạc Tạp yêu Thần Cách .
Thần Cách yêu Mạc Tạp.
Kết cục của chuyện xưa chính là không có kết cục. Cho đến, cho đến khi nào hai người này ૮ɦếƭ thì đó chính là kết cục của câu chuyện.
Hừ! Nhỏ giọng một chút, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng khoảnh khắc bên nhau của hai người bọn họ.