Thế giới có chút ngọt Mạc Tạp đột nhiên thức dậy sau giấc mơ. Từ trên giường cậu ngồi dậy, mái tóc rối bù, nhìn quanh bốn phía. Sau đó cậu quỳ gối trên giường, bò bò, vừa luống cuống tay chân lục lọi, vừa lẩm bẩm: "Điện thoại di động đâu rồi? Mấy giờ rồi? Điện thoại di động của mình đi lạc ở chỗ nào rồi?"
Bên này Mạc Tạp không thấy bóng dáng của điện thoại di động đâu, cậu lại đưa tay ra mò mò dưới ௱ôЛƓ của Thần Cách, ý muốn nâng ௱ôЛƓ của Thần Cách lên, xem thử điện thoại di động có bị hắn nằm đè lên không. Ai ngờ sáng sớm như thế, đáp lại hành động thô lỗ là đối xử thô lỗ hơn. Cậu bị Thần Cách đá một cước, ngã trên giường. Mạc Tạp rất nhanh lật người lại, đứng lên: "Cậu có thấy điện thoại di động của tôi ở đâu không? Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Ồn ào ૮ɦếƭ đi được. Tôi ném trong tủ treo quần áo đó." Lời của Thần Cách không có cảm giác tội lỗi chút nào.
"Cái gì?!!! Đồng hồ báo thức sao không reo lên vậy? Xong rồi, xong rồi, đi làm trễ rồi, bị trừ tiền lương rồi. Xong rồi, có lầm hay không? Sao cậu không gọi tôi dậy? Đều là do cậu làm hại." Mạc Tạp đứng lên, cậu không có nhiều thời gian để lý luận với Thần Cách. Cậu cố ý giẫm chân lên trên người của Thần Cách mà đi, sau đó nhảy xuống giường mở tủ treo quần áo ra, lấy điện thoại di động ra. Cậu vừa mới nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động, mặt liền tức tối, miệng mắng to: "Cái gì? Hơn mười giờ!" Ngay cả nước bọt cũng phun ra ngoài.
Mạc Tạp nhào tới trên người của Thần Cách. Hắn đang đang đắp chăn. Cậu vừa cào cấu, vừa cắn: "Đều là lỗi của cậu. Tôi xong đời rồi. Cho tới bây giờ, tôi chưa một lần đi làm trễ. Bảng thành tích hoàn hảo của tôi bị một người đàn ông có mùi như cậu phá hủy rồi. Tôi hận cậu."
Thần Cách không nhịn được ngồi dậy: "Ồn ào ૮ɦếƭ!" Sau đó căn bản không có để ý tới Mạc Tạp, rời giường bắt đầu tắm rửa. Toàn bộ buổi sáng Mạc Tạp đều giống như con nít giận dỗi. Lúc Thần Cách đánh răng, cậu liền vọt tới bên cạnh hắn ςướק bàn chải và kem đánh răng, không cho Thần Cách dùng; lúc Thần Cách rửa mặt, cậu liền xông tới ςướק khăn lau của hắn; thậm chí lúc Thần Cách ăn điểm tâm, cậu cũng ςướק ly sữa tươi của Thần Cách, uống một hơi cạn hơn phân nửa. Cậu lấy mu bàn tay lau miệng: "Để xem lần sau cậu còn dám chọc tôi nữa không."
Thần Cách từ đầu đến cuối đều không có đáp lại quá một câu, giống như xem Mạc Tạp không có tồn tại.
Mạc Tạp nhét điện thoại vào trong cặp, vừa hận hận nhìn Thần Cách một cái: "Tôi quyết định, phải giận cậu một ngày, để cho cậu tự mình kiểm điểm điểm lại, cũng để cho cậu biết cảm giác mất đi tôi thì thế giới này không chút màu sắc, nhàm chán đến cỡ nào." Nói xong vừa hận hận vừa đẩy ly sữa mới vừa bị mình uống một nửa đến trước mặt của Thần Cách. Sau khi thỏa mãn, cậu liền tức tốc chạy tới công ty.
(@Phong: Cái cặp cho người đi làm chứ không phải cặp học sinh nha. Loại cặp đen mà mấy người giám đốc, luật sư dùng đó.)
Nói về căn phòng ở lầu 19 mà Mạc Tạp và Hác Suất cùng thuê để ở chung, bởi vì Hác Suất cũng đã đi thực tập làm huấn luyện viên thể dục - thể thao, chỗ đó có sắp xếp cho hắn chỗ ở. Cho nên hai người thương lượng ngừng thuê, trả lại cho chủ chung cư. Mạc Tạp không phải là không có chỗ để ở, hơn nữa mỗi tháng cậu cũng không cần bỏ tiền ra để trả tiền thuê phòng. Kể từ sau khi trả phòng, thỉnh thoảng cậu sẽ ở chung với Thần Cách, thỉnh thoảng sẽ trở về nhà mẹ. Thật ra thì từ chỗ Thần Cách ở đến công ty phải mất hơn bốn mươi phút đạp xe đạp, mà từ nhà cậu đến công ty chỉ tốn hơn mười phút. Nhưng mà cậu cũng không quan tâm, hơn nữa cậu cũng chia ra rất đều. Một tuần lễ bảy ngày, năm ngày ở nhà của Thần Cách, hai ngày còn lại trở về nhà mình.
Mạc Tạp mới vừa chải chuốt đầu tóc xong, lại bị gió thổi làm cho bù xù, bởi vì cậu chạy xe quá nhanh. Lúc xuống xe, ngay cả chỉnh đốn lại quần áo cậu cũng không kịp làm, vội vã chạy vào bên trong công ty. Trong lòng cậu cầu nguyện ngàn vạn đừng để mình bị bất cứ người lãnh đạo nào bắt gặp.
Nhưng mà xui xẻo lại mỉm cười với cậu. Lúc cậu chờ thang máy, Chung Trác cũng đúng lúc vừa làm công chuyện xong, từ bên ngoài đi vào. Mạc Tạp muốn tránh cũng không tránh thoát. Bây giờ cậu còn cầm cái cặp trên tay, dáng vẻ này hoàn toàn chính xác là của người đi làm trễ, muốn làm bộ cũng không được.
Cửa thang máy mở ra, Mạc Tạp căng thẳng đi vào. Người trong thang máy càng ngày càng nhiều. Chung Trác chẳng qua là nhìn Mạc Tạp một cái, Mạc Tạp chột dạ, chân mềm nhũn: "Thật xin lỗi, tổng giám đốc Chung Trác. Đều do tôi nhất thời sơ sót, mới tới trễ."
"Tới trễ? Tôi đang muốn hỏi cậu, rõ ràng đã xin nghỉ phép, còn chạy đến công ty làm chi?"
Chung Trác thốt ra lời này, Mạc Tạp không hiểu cho nên hỏi: "Xin nghỉ? Tôi?"
"Không phải là cậu. Có người xin nghỉ giúp cậu."
Mạc Tạp lập tức liền hiểu là ai giúp mình xin nghỉ. Người này, xin nghỉ giùm cũng không nói cho người ta một tiếng. Lão tử liều ૮ɦếƭ liều sống chạy tới nơi này là vì cái gì? Không đợi Mạc Tạp thong thả lại sức, Chung Trác lại hỏi: "Không phải cậu ngã bệnh sao?"
Mạc Tạp lập tức che đầu của mình, làm bộ ho khan: "À, đúng vậy, ông xem, tôi cảm mạo đến nỗi hôn mê đầu, quên mất cậu ấy đã giúp tôi xin nghỉ." Mạc Tạp vẫn còn thông minh, lập tức giả vờ bệnh để qua mắt người khác.
Lần này, Chung Trác càng không giải thích được, nhìn cậu, lời nói nhàn nhạt bật thốt lên: "Cảm mạo sao? Cái gì cảm mạo chứ. Cậu ấy nói cậu bị χυấт тιин sớm, không rời giường nổi."
"Cái gì?!" Mạc Tạp không dám tin tưởng trợn mắt.
Toàn bộ người trong thang máy đều dùng một ánh mắt ý vị thâm trường liếc về phía mình, làm cho Mạc Tạp không đất dung thân. Vào giờ phút này, cậu chỉ muốn trở về Gi*t Thần Cách.
Thật vất vả ánh mắt của mọi người mới dời đi chỗ khác. Mạc Tạp đi xuống bãi đậu xe, lập tức liền choáng váng mặt mày. Xe đạp đâu? Đi đâu rồi? Cậu cố gắng nhớ lại, phát hiện mình lúc nãy bởi vì quá vội vàng tựa hồ quên khóa xe đạp. Không phải đâu, chắc không xui xẻo như vậy đâu. Hôm nay đạp phải phân người sao? Cậu ủ rũ cúi đầu suy nghĩ, sau đó quyết định đi xe buýt trở về. Vừa vào cửa, cậu liền tê liệt té xuống: "Thần Cách, tôi cho cậu biết nè. Hôm nay tôi xui xẻo quá trời, xe đạp bị người ta ăn cắp rồi. Phải mua xe mới rồi, một hồi cậu theo tôi đi mua có được hay không?" Xem ra Mạc Tạp đã quên mất sự kiện buổi sáng.
"Ừm~" Thần Cách đáp ứng nhanh như vậy làm cho Mạc Tạp có chút giật mình. Theo như bình thường, người này phải nói những câu đại loại như là: bản thân cậu không có chân à, đáng đời... Hôm nay sao không nói? Uống nhiều nước tiểu quá nên trúng độc à? Lời này cậu nhất định là không dám nói ra khỏi miệng. Trước kia cậu có chút kiêu ngạo, cho rằng bất kể như thế nào, Thần Cách cũng sẽ không đánh mình. Bây giờ cậu mới biết, ai Thần Cách cũng đánh, lại còn ra tay rất tàn nhẫn nữa.
"Hôm nay cậu bị sao vậy?"
"Hôm nay tôi bị sao?"
"Đáp ứng dễ dàng như vậy, không giống cậu chút nào."
"Tôi muốn đáp ứng như thế nào, mắc mớ gì tới cậu chứ?"
"Hi hi, sao lại nói như vậy chứ!"
Ở trên xe, Mạc Tạp vừa thắt dây an toàn, vừa nói: "Mua xe đạp thôi mà, cũng không cần đi đến chỗ nào xa xôi đâu. Tùy tiện mua một chiếc là được."
Thần Cách không lên tiếng.
"Cậu đang lái xe đến đâu vậy?"
Thần Cách vẫn không lên tiếng.
Cảnh sắc chung quanh càng ngày càng quen thuộc. Đây không phải là nơi mình đã từng nói muốn mướn một căn nhà ở sao? So với lần cuối cùng mình thấy thật là thay đổi quá nhiều. Công trường đang thi công hỗn loạn khi nào được thay thế bởi một tòa nhà to lớn, xinh đẹp. Một mảng sân cỏ lớn và hồ nhân tạo. Mạc Tạp có chút kinh ngạc, ngồi trên xe bất động. Cho đến khi Thần Cách đứng bên ngoài gọi cậu, cậu mới phục hồi tinh thần lại. Cậu muốn hỏi cái gì đó, nhưng không biết bắt đầu hỏi từ đâu. Cho đến khi bị dẫn tới một căn nhà ở tầng 18, tầng này tổng cộng có ba căn hộ, mà Thần Cách lại móc chìa khóa ra, mở cửa của một trong ba căn hộ.
"Cậu, cậu đang làm gì vậy?"
Thần Cách nghiêng đầu: "Nơi này cách chỗ cậu đi làm cũng tương đối gần đó."
"Tôi không phải muốn hỏi cái này. Cậu mua làm gì? Cậu mua khi nào?"
"Cái gì mà làm gì, cậu không tính đến tương lai à? Sau này sống chung tại đây."
Mạc Tạp bắt lại tóc của mình, không cách nào khống chế nội tâm mênh ௱ôЛƓ: "Cậu đột nhiên nói với tôi chuyện này, trong lòng một chút chuẩn bị cũng không có. Hơn nữa tôi chỉ nghĩ là sẽ thuê một phòng nhỏ thôi, không có dự tính mua nhà. Làm sao bây giờ? Đồ của tôi rất nhiều, phải tranh thủ dọn vào đây. Có muốn nói cho mẹ tôi biết hay không?" Mạc Tạp đã bắt đầu nói chuyện loạn xộn.
"Vấn đề tiền bạc cậu không cần lo."
"Cậu muốn tôi lo, tôi cũng không lo được." Mạc Tạp da mặt dày nói, vọt vào gian phòng trống rỗng, không phản ứng kịp: "Hi hi, giống như đang nằm mơ vậy. Cậu, người này, hôm nay sao lại tốt như vậy chứ. Tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới. Không biết hàng xóm là ai nữa, chung sống có được hay không đây?"
"Cái đó không cần lo lắng, là Khu Dương và An Na."
"........." Không nghĩ tới chuyển đến nơi này cũng không thoát khỏi đám người âm hồn không tiêu tan kia.
Vào một buổi sáng, Mạc Tạp lần nữa từ trên giường thức dậy, đầu tóc bù xù, gương mặt dơ bẩn, tìm điện thoại di động khắp nơi. Thần Cách lại dậy sớm hơn cậu, đang ăn điểm tâm.
"Cậu làm gì không gọi tôi dậy?!" Mạc Tạp cầm bánh mì lên, nhét vào trong miệng.
"Cậu làm gì mà không tự mình thức dậy?!"
"Sáng hôm nay chắc người khóa cửa là cậu rồi, vẫn còn ngồi đây chậm chạp. Đừng hy vọng tôi chờ cậu, đi trước." Mạc Tạp nói xong, đi tới sau lưng Thần Cách, vội vàng cúi đầu hôn một cái lên mặt của Thần Cách. Trên mặt của Thần Cách đều là vụn bánh mì. Cậu bị Thần Cách đẩy mặt ra: "Đừng làm mấy chuyện dư thừa như thế, đi mau!"
Đi ra khỏi phòng, cậu liền nghe được nhà kế bên phát ra tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc. Rất nhanh, thi thể của Quảng Lý bị ném tới dưới chân của Mạc Tạp. Mạc Tạp nhảy tới, cửa nhà của Ngũ Khu Dương cũng mở ra, hắn miễn cưỡng bưng ly cà phê. Hai cô gái đi ra từ bên trong, mập mờ nháy mắt mấy cái với Ngũ Khu Dương: "Vậy chúng tôi đi trước, hẹn lại lần sau."
"Cậu vẫn đưa một lúc 2 người về nhà sao? Cậu có liêm sỉ hay không?"
"Không có!" Nói xong hướng vào nhà Thần Cách nhìn một chút: "Thần Cách, hôm nay Mạc Tạp lại đi làm, vậy tớ lập tức tới vụng trộm với cậu ~~~"
Mạc Tạp đã không lòng dạ nào quan tâm tới những chuyện này, ôm hận nhìn chằm chằm Ngũ Khu Dương mà đi vào gian nhà của mình, chiếm đoạt người đàn ông của mình, sau đó vội vã rời đi.
Ngày thực tập sắp kết thúc, bởi vì còn có một tháng nữa sẽ tốt nghiệp, cho nên Mạc Tạp nghĩ ngợi đến chuyện phải trở về trường để lấy bằng tốt nghiệp, cộng thêm một chút bận tâm về chuyện tình cảm. Mỗi tháng công ty đều tổ chức hội nghị một lần. Chung Trác mặt nghiêm túc ngồi trên cái bàn tròn phía trước nhất nói: "Chúng ta phải phải hướng công ty ra thế giới. Không chỉ phát triển ở thị trường trong nước, chúng ta còn cần phải khẳng định thương hiệu của công ty ở thị trường nước ngoài. Các vị đang ngồi ở đây có đề nghị gì hay không?"
Mạc Tạp đang thẩn thờ suy nghĩ chuyện Thần Cách rời giường cũng không gọi mình dậy. Cậu còn có chút hoảng hốt, đột nhiên bị Chung Trác gọi tên, cậu đứng lên, chỉ nghe mơ hồ hai chữ ở giữa. Cậu đột nhiên nghĩ đến Thần Cách, đột nhiên cười khúc khích đứng lên, đột nhiên bật thốt lên: "Thế giới của tôi, giống như có chút ngọt."
"Rốt cuộc cậu đang nói chuyện hoang đường gì vậy?"
Giọng nói của Chung Trác làm cho Mạc Tạp phục hồi tinh thần lại, bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt: "Chuyện này, đây là nơi nào vậy?!" Cậu lập tức gật đầu, cúi người nói nhỏ: "Các vị, thật xin lỗi. Tổng giám đốc Chung Trác, tôi vừa nói nhảm thôi, thật xin lỗi." Mạc Tạp muốn ૮ɦếƭ, đặc biệt muốn ૮ɦếƭ.