Nỗi lo của Mạc TạpTựu trường cũng đã hơn hai tháng, Mạc Tạp lúc nào cũng sầu muộn. Đến năm thứ tư đại học không khí bắt đầu biến hóa. Một số luyến tiếc muốn ở lại trường để tiếp tục học, muốn tiếp tục những ngày vui vẻ khi làm sinh viên, nhưng cũng có một số lại rất gấp gáp tìm đơn vị thực tập, thừa dịp này ra xã hội kiếm chút kinh nghiệm để sau này có thể xin việc làm dễ dàng. Thật ra thì Mạc Tạp cũng muốn như vậy. Dù sao đi nữa, ở cái đất nước Trung Quốc dân số càng ngày càng nhiều này, đi đâu cũng thấy sinh viên tốt nghiệp đại học loại giỏi nhưng mà không xin nổi một công việc. Tình hình này làm cho một người sinh viên sắp ra trường như Mạc Tạp đây không khỏi lo lắng.
Cậu cũng không phải là không có đi đi tìm. Cậu đọc không ít những tờ rơi do các trường đại học phát, cũng lên web tìm hiểu thông tin nghề nghiệp, nhưng mỗi lần đi tới cửa công ty thấy một đống sinh viên xếp hàng chờ đăng kí, Mạc Tạp liền lùi bước. Lúc học đại học, không giao tiếp với bạn bè cũng không có vấn đề gì, nhưng mà đi ra xã hội thì không được. Rất nhiều thứ bắt buộc phải làm: nịnh nọt cấp trên, đồng thời còn phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với đồng nghiệp. Phải biết trưng ra nụ cười giả dối, đồng thời còn phải ngày đêm đề phòng những kẻ tiểu nhân hãm hại mình.
Xã hội không giống với trường học, quy tắc thì nhiều nhưng nhân tính thì ít đi. Mạc Tạp không thích điều này chút nào, nhưng mà cũng không còn cách nào hết. Đây chính là quy luật sinh tồn.
Thần Cách thì nổi bật trong mọi phương diện. Mạc Tạp nghĩ có lẽ nhiều năm qua, hắn đã rất vất vả. Chắc là vì hắn bị đẩy vào quy luật sinh tồn quá sớm, cho nên mới có thể biến thành một người xuất sắc như hôm nay. Thần Cách làm cho Mạc Tạp bội phục, hâm mộ, đồng thời cũng có chút đau lòng.
"Còn chưa tìm được sao?" Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng Thần Cách tựa hồ một chút kinh ngạc cũng không có.
Mạc Tạp gật đầu nằm ở trên ghế dựa: "Đừng nói tìm, không phải cậu cũng biết tôi cùng người xa lạ có một rào cản rất lớn sao? Thấy một biển người, tôi chỉ hận không ăn bọn họ được, toàn thân tôi liền không thoải mái. Hơn nữa khi trả lời phóng vấn, tôi thật lúng túng. Thật là kinh khủng mà!"
"Với tính cách này mà cậu vẫn có thể sống đến bây giờ, thật không thể tin nổi!"
"Được, mặc dù bị cậu công kích nhưng tôi cũng không quan tâm. Dù sao tôi đã sớm quen với loại người không có tim không có phổi như cậu rồi. Haiz, đoán chừng tính cách này vĩnh viễn không thể thay đổi, đời này của tôi coi như kết thúc rồi!" Mạc Tạp gãi đầu một cái, tự giận mình nói: "Nếu như thế giới này không cần đến những vui vẻ giả dối và những nguyên tắc công việc thì tốt biết mấy!" Cậu ấy đang nằm mơ giữa ban ngày.
"Đưa danh sách mấy công ty đó cho tôi xem thử một chút."
Mạc Tạp đưa tờ giấy cho Thần Cách. Thần Cách nhìn lướt qua, dùng 乃út vẽ một vòng tròn lên trên tên một công ty: "Xin vào công ty này thử xem."
Mạc Tạp từ phía sau tiến lên xem một chút, ngay sau đó lắc đầu: "Làm sao có thể chứ! Tôi hoàn toàn không có hy vọng được vào công ty này. Công ty này rất lớn, ai mà đi tuyển dụng một thực tập sinh không có lấy một kinh nghiệm như tôi chứ." Cậu đặt càm lên trên bả vai của Thần Cách: "Coi như cậu phải nuôi tôi rồi."
"Vậy cũng được!"
Vốn là Mạc Tạp muốn dọa Thần Cách một chút, không nghĩ tới Thần Cách sẽ không chút do dự đáp ứng. Cậu khẽ đẩy Thần Cách: "Tôi mới không cần. Bây giờ cũng đã bị cậu khi dễ, nếu như để cho cậu nuôi, vậy cái địa vị của tôi trong nhà này không phải chỉ lớn hơn cái ti vi sao?" Mạc Tạp vừa tự ái vừa không thích gây thêm phiền toái cho người khác, hơn nữa tính cách của cậu chắc chắn sẽ không cho phép bản thân như vậy.
Việc Mạc Tạp cự tuyệt cũng đã nằm trong dự liệu của Thần Cách rồi. Hắn miễn cưỡng đưa tay cầm điều khiển ti vi đổi kênh: "Vậy thì đi phỏng vấn cho tôi!"
"Phỏng vấn? Nghe thôi đã thấy đáng sợ. Người ta hỏi những vấn đề gì tôi cũng không biết trả lời, đi ra ngoài chỉ biết mất mặt, xấu hổ mà thôi." Như vậy cũng không được, như vậy cũng không được.
"Cậu cũng được coi là một người đàn ông?"
"Đừng kích động tôi!"
"Bà tám."
"Cậu đừng có kích động tôi nữa. Nếu như tôi làm chuyện điên rồ gì đó, cậu đi nơi nào tìm một Mạc Tạp thứ hai đây?"
"Cậu quá xem trọng mình rồi đó!"
Mạc Tạp cúi đầu cắn bả vai Thần Cách một cái, Thần Cách xem thường. Mạc Tạp từ phía sau đưa tay ra, ôm lấy hông của Thần Cách: "Nói cho cậu biết, tôi không tìm được việc làm, cậu cũng phải chịu một phần trách nhiệm rất lớn."
"Sao?"
"Bởi vì nếu như đi ra ngoài thực tập, thời gian gặp cậu sẽ ít đi, tôi sợ tôi sẽ nhớ cậu."
"Gần đây cậu bị phát tình sao?"
"Lão tử nói cho cậu nghe đều là lời thật lòng. Cái gì gọi là phát tình chứ? Tôi lấy nhiều dũng khí lắm mới nói ra được."
"Tôi mới là người phải cần dùng dũng khí để nghe cậu nói những lời này."
"....."
Ngày hôm sau, buổi trưa, trong trường học, Mạc Tạp nhận được điện thoại của Ngũ Khu Dương, kêu cậu nhanh chóng đến phòng hội trường một chút. Bọn họ đang tập dợt cho buổi phỏng vấn. Mạc Tạp kích động, cao hứng, như vậy mình cũng có thể xem, thuận tiện học tập và rèn luyện một chút. Cậu hào hứng đi tới phòng hội trường, hai người đã đứng sẵn ngoài cửa, là Ngũ Khu Dương và Hác Suất. Một người thì vẻ mặt khẩn trương, một người thì tràn đầy tự tin. Ngay cả Hác Suất cũng tham gia sao? Mạc Tạp đi tới, đang muốn chào hỏi.
Hác Suất cảnh giác nhìn cậu, Ngũ Khu Dương xem thường nhẹ liếc Mạc Tạp: "Có lầm hay không, ngay cả người xấu xí như vậy cũng tới nộp đơn, thật đúng là làm cho cấp bậc công ty hạ xuống."
"Tôi xấu xí thì thế nào? Cậu câm miệng thúi của cậu lại cho tôi!"
"Còn dữ dội như vậy, người thô lỗ!"
Mạc Tạp trợn mắt nhìn, quay đầu nói với Hác Suất: "Cậu cũng bị bọn họ kéo tới sao?"
"Ngại quá, tiên sinh, cậu tên gì? Chúng ta đã gặp nhau chưa? Hôm nay là lần đầu tiên phỏng vấn của tôi, thật lo lắng, ngàn vạn hy vọng đừng có chuyện gì không may xảy ra."
Mạc Tạp nhìn Hác Suất, không còn lời nào để nói. Hai người này đóng kịch quá trớn rồi đấy, thậm chí ngay cả cái này cũng muốn diễn. Cậu bĩu môi, chỉ cần không để ý tới những người điên này là được.