Tôi, chúng taThời tiết gần đây thất thường, mưa gió không ngừng, khắp nơi đều ẩm ướt. Tuy cũng có một chút nắng hóa giải nhưng cũng làm cho người ta phiền lòng.
Quán ăn của mẹ Mạc Tạo kinh doanh rất tốt. Người dân sống trong thành phố này bất kể là mùa nào, thời tiết gì cũng không thể nhịn ăn món lẩu. Công việc của Mạc Tạp chính là những việc vặt: chờ khách khứa ăn xong thì đi dọn dẹp bàn, quét dọn quán. Tính tình được hình thành trong năm, sáu năm của cậu cũng không phải nói đổi là có thể lập tức thay đổi ngay. Cậu đối với chuyện tiếp khách cảm thấy không có quen, cũng không thích.
Cung Dung nhiệt tình chào hỏi khách. Những vị khách ngồi ở cái bàn gần cửa quán nói chuyện rất lớn tiếng, bên dưới thì bầy hầy, nào là khăn giấy, nào là thức ăn rớt xuống. Những người phụ nữ thì ngồi chéo chân, đàn ông thì vén áo lên tới hông, lộ ra cái bụng bia to tròn và cái lỗ rốn sâu hoắm. Bọn họ nói với nhau toàn là những chuyện trên trời dưới đất. Những người này là khách quen gần đây của Cung Dung, trong đó có mấy người phụ nữ là bạn chơi bài chung với bà. Bọn họ gọi Cung Dung qua nói chuyện.
"Chị Cung Dung, chị có biết chuyện gì chưa? Hai vợ chồng sống ở tòa nhà D thường hay đi dạo xung quanh đây á, con trai nhà bọn họ và con gái của em học chung trường. Con gái của em về nói với em, con trai nhà bọn họ là người đồng tính!" Người phụ nữ giảm thấp âm lượng xuống.
Mạc Tạp đang dọn dẹp bàn bên cạnh, lập tức tay liền run một cái, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa nghe đến chuyện của người khác, Cung Dung liền hứng thú, kéo cái ghế qua, ngồi xuống: "Thật hay giả vậy?"
"Hơn phân nửa là thật đó chị. Chuyện này đang làm xôn xao trong trường đó, giáo viên còn thông báo cho bọn họ biết nữa mà."
"Haiz, gần đây không biết mấy đứa trẻ rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa, sao lại thích người cùng giới tính như vậy chứ!" Cung Dung có chút tiếc hận.
"Đúng vậy, đồng tính luyến ái nữ cũng không có làm cho người khác ghê tởm như vậy. Nam, đồng tính luyến ái nam, em chỉ nghe thôi mà toàn thân đã muốn nổi da gà. Chị Cung Dung, chị nói thử xem, những người này có phải là đã bị bệnh gì rồi hay không? Nếu không sao lại thích người cùng giới như thế chứ."
"Chị cũng không biết, chuyện này mà xảy ra ở trong nhà của chị, vậy thì thật là khổ sở ૮ɦếƭ người mà. Hai vợ chồng đó đã phản ứng ra sao?"
"Còn có thể làm gì nữa chứ. Em nghe nói, ông chồng sau khi biết chuyện này, liền cho con trai của mình một cái tát tại chỗ, mắng đứa nhỏ không biết mất mặt xấu hổ, còn nói nó là quái thai. Bà vợ thì chỉ biết khóc. Gần đây bọn họ cũng không cho con trai mình đi học. Ngày ngày đứa nhỏ bị giam ở nhà, không cho phép đi ra ngoài. Chị không thấy sao, bà vợ gần đây gầy ốm xanh xao, cũng là do chuyện này mà buồn phiền, mất ăn mất ngủ. Cũng khó trách được, đứa con mình đứt ruột đẻ ra lại đi làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này. Không phải có câu "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại" sao? Chị nghĩ thử xem, hai người đàn ông chung sống với nhau sẽ sinh con được sao? Đây không phải là chuyện rất buồn cười sao?" Người phụ nữ nói rất rõ ràng.
[@Phong: “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại” (Tội bất hiếu có ba: không con nối dõi là tội lớn nhất) là lời nói của Mạnh Tử, chép trong thiên “Ly lâu thượng” của sách Mạnh Tử.]
Cung Dung ngồi bên cạnh cũng đồng ý gật đầu: "Chúng ta khổ sở nuôi những đứa con này khôn lớn, là vì cái gì? Còn không phải là vì hy vọng bọn họ sớm có thể thành gia lập nghiệp sao? Như vậy chúng ta mới có thể an tâm."
Người phụ nữ đặt tay lên trên đùi Cung Dung: "Chuyện như vậy chị cũng không cần lo lắng. Chị thật là có phước, có con trai đã học năm thứ tư đại học, chi nên đáng tự hào."
Cung Dung cười cười, liếc nhìn Mạc Tạp đang đưa lưng về phía bà dọn dẹp một cái: "Đúng vậy, nó tốt nghiệp đại học xong thì chị đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Đứa nhỏ này mặc dù còn nhiều chỗ thiếu sót, nhưng mà chị cũng không phải lo lắng nó sẽ thích đàn ông. Nó ngay cả nói chuyện với con gái cũng cà lăm, sau này chỉ có thể trông cậy vào chị giúp nó kiếm vợ thôi."
"Như vậy cũng không có gì phải lo ngại. Đứa nhỏ Mạc Tạp này nghe lời, không giống như con trai của vợ chồng nhà đó. Gần đây chuyện đó đã bị lan truyền khắp nơi, bây giờ bất cứ ai trong gia đình đó khi ra đường cũng trở thành đối tượng để mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Haiz, một gia đình hạnh phúc, kết quả sao lại thành ra như vậy."
Cuộc nói chuyện này, Mạc Tạp nghe lọt vào tai không được nửa chữ. Sắc mặt của cậu có chút khó coi. Cung Dung và người phụ nữ đó nói chuyện, mỗi một chữ như một vết dao cắt vào da thịt của cậu. Cậu ngay cả muốn cũng không dám muốn. Nếu như Cung Dung biết chuyện của cậu thì sẽ có phản ứng gì? Bà cũng chỉ có một đứa con trai là mình, thậm chí mình còn là người thân duy nhất.
Đồng tính luyến ái chính là lấy hình thức mất thể diện mà tồn tại, cho dù có cố gắng thay đổi cũng không thể được. Bất kì là ở đất nước nào, thời đại nào, vẫn là có những người phản đối, suy nghĩ lệch lạc, nhạo báng những người đồng tính. Bọn họ đã vô tình làm tổn thương những người đồng tính, còn những người đồng tính tựa như bị trói buộc trong một xiềng xích nào đó, không thể nhúc nhích.
Mạc Tạp có lúc rất muốn hỏi cái thế giới này: Thích người cùng giới thì đã sao?
"Mạc Tạp!" " Cung Dung từ phía sau gọi Mạc Tạp.
Trong trầm tư, Mạc Tạp hoảng hốt quay đầu lại, ngôn ngữ không có thông qua đại não bật thốt lên: "Là Thần Cách!" Lời kia vừa thốt ra, Mạc Tạp run sợ một cái. Cứ vô ý thức như vậy mà thẳng thắn nói ra, cậu nhanh chóng chuyển động đầu óc, giả bộ làm dáng vẻ đang suy nghĩ, nói tiếp: "Hiến pháp sửa đổi bổ sung..."
"Con rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Cung Dung bị Mạc Tạp làm cho có chút không giải thích được.
"Hai ngày trước con có nhìn thấy một câu hỏi trong sách, con đang suy nghĩ trả lời."
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Cung Dung cười híp mắt nói: "Chị xem, con trai nhà chị chăm chỉ quá, thời điểm này mà còn học hành nữa. Không giống như con gái của em, vừa nghỉ hè đã cùng bạn học đi chơi, cả ngày không thấy bóng dáng đâu. Thật là hâm mộ chị đó nhe!"
Con trai được khen, làm mẹ khẳng định sẽ kiêu ngạo: "Tiểu tử này đầu óc chính là ngây ngốc. Chị cũng mong nó mau có một người bạn gái, nếu không chị cũng chưa có yên tâm."
"Mẹ, mẹ gọi con chi vậy?"
"Con chưa có quét chỗ kia kìa."
"Được, được!" Mạc Tạp luống cuống tay chân, đổ rác vào thùng sau đó đi qua chỗ khác quét. Trong lòng cậu vô cùng bất an. So với ai khác thì cậu hiểu, chuyện này không thể qua mặt mẹ mình quá lâu, bây giờ giấu được ngày nào thì hay ngày đó.
Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, Mạc Tạp gửi cho cho Thần Cách một tin nhắn:
"Cái thế giới này có phải quá nhỏ hay không? Ngay cả tình yêu của chúng ta cũng không chứa được. Nếu như có một ngày, tất cả mọi người đều phản đối chúng ta, xa lánh chúng ta, đến lúc đó, Thần Cách, cậu có thể dẫn tôi đi không? Chúng ta sẽ đi đến một nơi thật xa."
Tin nhắn đang gửi, Mạc Tạp hối hận. Cậu cảm thấy đột nhiên nói ra lời như thế có phải quá kỳ quái rồi không. Cậu muốn hủy gửi tin nhắn, đáng tiếc đã muộn rồi. Cậu chỉ đành phải nhắn thêm một tin nữa: "Mới vừa rồi là tôi đùa với cậu, đừng có suy nghĩ gì hết."
Tin nhắn trước sau không có hồi âm. Bây giờ Thần Cách đang ở nơi nào vậy? Mấy ngày nay bởi vì quá bận rộn cũng không thế nào liên lạc được.
Mạc Tạp là người cuối cùng ra về, phụ trách đóng cửa. Cậu tắt đèn, đưa tay định đóng cửa lại mới phát hiện quên cầm theo cây dù. Mạc Tạp thoáng nghĩ, không có dù cũng không sao, dù gì nhà mình cũng ở gần đây, đi nhanh một chút là được. Hạt mưa lớn bằng hạt đậu không ngừng rơi, rơi xuống đất, tạo ra bọt nước bắn tung tóe. Mạc Tạp ngồi chồm hổm xuống khóa kỹ cửa, cậu đứng lên xoay người liền thấy được Thần Cách cầm cây dù đi trong cơn mưa rả rích.
Mạc Tạp cái gì cũng không kịp nói, xông tới nhào vào trong иgự¢ Thần Cách. Thần Cách bị Mạc Tạp ᴆụng mà lui về sau một bước, một cái tay vịn lưng của Mạc Tạp: "Đã nói cậu phải có ý tứ một chút mà."
"Sao cậu lại tới đây?"
"Có ý kiến gì không?"
"Không có." Mạc Tạp lắc đầu.
"Buông ra đi, tôi đưa cậu về nhà."
Mạc Tạp buông tay ra, cùng Thần Cách sóng vai đi chung với nhau. Mưa bị gió thổi bay vào trong tán dù, ống quần và ống tay áo cũng bắt đầu ướt nhẹp.
"Rốt cuộc trên đời này có chuyện gì mà cậu không làm được không?" Đối với sự xuất hiện đột ngột của Thần Cách, Mạc Tạp chỉ có thể cảm thán như vậy.
Thần Cách ngừng mấy giây mới nói: "Rất nhiều."
"Cậu quá khiêm tốn."
"Sau khi hẹn hò với cậu, tôi mới phát hiện mình có rất nhiều chuyện không làm được. Có lúc, tôi cảm thấy rất thất vọng về mình. Tôi không cách nào sửa đổi cái nhìn của người khác đối với chúng ta, không cách nào để cho cậu không phải chịu tổn thương. Có một số việc , ngay cả tôi cũng bất lực." Thần Cách nói, nói rất chân thành.
Mạc Tạp kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên, Thần Cách ở trước mặt của mình nói những lời cảm động như vậy. Thần Cách lạnh lùng này, bình thường ngay cả một câu tình cảm cũng sẽ không nói, bây giờ lại thẳng thắn như thế, tâm tình trong lòng của Mạc Tạp rất phức tạp.
Cậu kéo vạt áo của Thần Cách, dừng lại: "Tôi không nghĩ rằng cậu sẽ nói ra những lời như thế. Thần Cách, cậu đã làm rất tốt, thật sự rất tốt, bây giờ tôi rất hạnh phúc."
Gió lạnh thổi đến, ngón tay của Mạc Tạp có chút tái nhợt đặt lên cái tay đang cầm dù của Thần Cách, hai người cùng cầm cây dù: "Trước kia tôi lúc nào cũng cô đơn một người một bóng, đều là nói tôi phải ăn cơm, tôi phải đi học, tôi phải dọn dẹp phòng, tôi phải... Mà bây giờ, tôi đã có cậu, cho nên biến thành chúng ta phải ăn cơm, chúng ta phải đi học, chúng ta phải dọn dẹp phòng, chúng ta phải... Tôi thích nói như vậy, rất thoải mái. Cuộc sống sau này bất kể là biến thành như thế nào, tôi cũng muốn thỉnh cầu cậu, đừng rời xa tôi có được không?"
Đêm tối lờ mờ, Mạc Tạp không thấy rõ mặt của Thần Cách.
"Liên quan tới tin nhắn mới vừa rồi của cậu, tôi chắc là sẽ không dẫn cậu rời đi." Thần Cách đi về phía trước, Mạc Tạp bước nhanh đuổi theo. Câu trả lời của Thần Cách khiến cho cậu có chút mất mát, trong đầu hồi tưởng lại tin nhắn mới vừa rồi:
Cái thế giới này có phải quá nhỏ hay không? Ngay cả tình yêu của chúng ta cũng không chứa được. Nếu như có một ngày, tất cả mọi người đều phản đối chúng ta, xa lánh chúng ta, đến lúc đó, Thần Cách, cậu có thể dẫn tôi đi không? Chúng ta sẽ đi đến một nơi thật xa.
Loại yêu cầu này, quả thật có chút quá đáng. Ở nơi này, Thần Cách còn có bạn bè, còn có những thứ không thể từ bỏ. Đây chính là thực tế, không thể nào thất thường nói đi là đi.
Đến lầu dưới nhà của Mạc Tạp, Mạc Tạp đứng trong tán dù: "Vậy tôi đi lên nhà trước." Nói xong xoay người đang muốn chạy vào trong thì bị Thần Cách kéo tay lại: "Tôi sẽ không dẫn cậu rời đi. Cái thế giới này bất kể rộng lớn hay nhỏ bé bao nhiêu, đều là của bọn họ, cũng là của chúng ta. Nếu như không ưa chúng ta, nên cút ra ngoài chính là bọn họ, hiểu không?"
"Đã hiểu, đã hiểu, đã hiểu, đã hiểu, đã hiểu, tôi hiểu..." Mạc Tạp liều mạng gật đầu, liều mạng đáp ứng.
"Nói một lần là được!"
"Không đủ, nói bao nhiêu lần cũng không đủ."
"Ngu ngốc."