Thần Cách Bị Cảm (2) "Cái này không khó uống như cậu nghĩ đâu. Uống vào bảo đảm sẽ rất nhanh hết bệnh cảm mạo. Nếu không tin cậu uống thử một chút đi, tôi thật sự không có lừa cậu, lừa cậu tôi cũng đâu có được lợi ích gì đâu." Mạc Tạp cảm giác mình giống như đang dụ dỗ một người bạn nhỏ trong trường mẫu giáo. Thấy Thần Cách không có phản ứng, cậu kéo tấm chăn ra. Thần Cách lại lật người đưa lưng về phía cậu, dáng vẻ hoàn toàn không muốn nhìn thấy bát canh gừng này. Người này, cũng thật quá cứng đầu mà!
"Nấu xong rồi, cũng đưa đến tận tay cậu luôn rồi. Nếu cậu không uống thì thật quá lãng phí đó!"
"Đổ hết đi~"
"Cái này là mẹ tôi khổ sở nấu, cậu có nghĩ đến suy nghĩ của người khác không? Nếu như mẹ tôi biết được sẽ rất đau lòng đó. Bà ấy cũng là một người phụ nữ trung niên, lớn tuổi rồi, bởi vì quanh năm suốt tháng mệt mỏi ngồi chơi mạt chược nên vóc dáng tiều tụy lắm, bà ấy có vượt qua cú shock này nổi không?"
"Bát canh gừng đồ chơi kia không phải là chỉ cần bỏ gừng vào nước, đem đi nấu là xong rồi sao? Khổ cực bao nhiêu?"
Mạc Tạp bị vạch trần. Thì ra là Thần Cách bị bệnh nhưng trí thông minh của hắn không hề suy giảm. Mình dùng khổ nhục kế hoàn toàn không có tác dụng.
"Vậy cậu có thể vì tôi mà uống không?"
Thần Cách nhạo báng: "Cậu nghĩ cậu đáng giá bao nhiêu?"
Quả thật bất kể dùng kế sách gì cũng không đối phó được với Thần Cách. Không phải là nam sinh mới 17 tuổi sao? Mình không tin không trị được hắn. 20 năm mình sống trên thế giới này không phải là rất uổng phí sao? Mạc Tạp đặt bát canh gừng xuống bàn, lấy bịch kẹo trong túi ra. Cậu chọn viên kẹo vị dâu tây, dùng ngọt đồ sẽ dụ dỗ được hắn đi. Cậu lột giấy bọc màu sắc rực rỡ bên ngoài, đưa đến gần Thần Cách.
"Thần Cách, há miệng ra~"
"Cái gì?" Thần Cách còn chưa phản ứng kịp, Mạc Tạp đã đem viên kẹo bỏ vào trong miệng Thần Cách. Thần Cách cau mày, nhanh chóng phun viên kẹo ra, nhét vào trong miệng Mạc Tạp, biểu cảm chán ghét: "Cái đồ chơi gì vậy, ngọt ૮ɦếƭ người a."
"Cậu thật cứng đầu á nha." Mạc Tạp ngậm viên kẹo trong miệng, hai tay khoanh trước иgự¢, thần thái giống như đại nhân. Không biết tại sao, hôm nay cổ có cảm giác ngọt không giải thích được.
"Tôi hỏi cậu một lần cuối, uống hay là không uống?"
"Không uống!"
"Một lần cuối cùng nữa, tôi hỏi cậu, uống hay là không uống?"
"Không uống!"
"Vậy thì đừng trách tôi quá тһô Ьạᴏ!" Xem ra Mạc Tạp đã liều mạng, vứt bỏ viên kẹo trong miệng ra, uống một hớp canh gừng liền cúi người mạnh bạo nhưng lại bị Thần Cách đưa tay ngăn lại: "Cậu thích uống nước tiểu thì uống một mình đi!"
"Ngô ngô ~ ngô ~ ngô ngô ngô ngô." Mạc Tạp ngậm nước canh gừng trong miệng, không biết nói ra ngôn ngữ gì nữa.
Hai người giằng co kéo dài đại khái ba phút. Thể lực Mạc Tạp có phần yếu hơn nên thua trận. Cậu ngồi ơi mép giường, thở hổn hển, miệng có hơi đắng, trợn mắt nhìn Thần Cách một cái. Mình chấp nhận nuốt xuống hết rồi, nói thật, mùi vị thật khó uống. Nhưng cậu lại bày ra một biểu cảm như không có chuyện gì, nói: "Cậu xem đi, tôi cũng đã uống rồi. Đừng nhìn màu sắc kì lạ, uống cái này sẽ rất tốt cho cơ thể đó!"
"Tốt như vậy sao? Vậy cậu uống hết luôn đi." Hoàn toàn không chút động tĩnh.
Xem ra chuyện Thần Cách không muốn làm thì không có cách nào ép hắn làm được. Vốn ý chí chiến đấu đang hừng hực nhưng cuối cùng cũng không biết sao Mạc Tạp lại bỏ cuộc. Dù sao nếu tiếp tục như vậy thì cháo sẽ nguội mất. Mạc Tạp đi vào phòng bếp lấy ra một cái bát, đổ cháo vào đó. Cậu đem cái muỗng bỏ vào trong bát, khuấy khuấy mấy lần.
"Ăn cháo đi!~"
Thần Cách từ trên giường ngồi dậy, coi như là ngầm đồng ý.
"Có muốn tớ đút cho cậu ăn hay không?"
"Tôi chẳng qua là cảm mạo, cũng không phải là bị đột quỵ." Thần Cách cầm lấy bát cháo, ăn vội vội vàng vàng, xem ra là hắn đói bụng lắm. Mạc Tạp lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn. Bởi vì bệnh mà sắc mặt Thần Cách có hơi tái nhợt, hơn nữa hắn lại ngủ li bì cho nên sức lực có hơi yếu ớt. Bây giờ Thần Cách so với bình thường bớt đẹp trai hơn, ngay cả biểu cảm cũng nhu hòa hơn rất nhiều. Bộ dạng như vậy, Thần Cách hoàn toàn giống như một tiểu nam sinh học trung học đệ nhị cấp. Nếu như bị hắn biết mình hình dung hắn như vậy, không biết sẽ như thế nào nhỉ? So với bình thường khác xa qua, hắn thật giống như một chú chó nhỏ nha. Mạc Tạp suy nghĩ một chút, không nhịn được bật cười.
"Cậu ở đây cười cái gì?"
"Không có gì, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến một chuyện buồn cười thôi mà."
Thần Cách cầm cái bát không (không còn cháo) đưa cho Mạc Tạp: "Chuyện gì?"
"Tôi sẽ không nói cho cậu nghe." Cho dù đối mặt với Thần Cách đang bị cảm mạo, Mạc Tạp cũng không có can đảm nói ra.
"Chắc là nghĩ đến một chuyện ngu ngốc gì rồi."
"Được, được, được, là tôi ngu ngốc." Mạc Tạp rất dung túng cho người bị bệnh như Thần Cách.
Mạc Tạp cầm cái bát để dưới phòng bếp, sau đó rót một ít nước ấm vào ly thủy tinh, xách theo bọc ny lon đi trở lại phòng ngủ. Cậu đặt ly nước ấm trên bàn, sau đó lấy tất cả các loại thuốc cảm mạo ra từ trong bọc ny long: "Tới giờ uống thuốc rồi."
Thần Cách nhìn một núi nhỏ thuốc cảm mạo giống nhau: "Cậu muốn cho tôi ૮ɦếƭ sao?"
"Bởi vì tớ không biết nên mua loại thuốc cảm mạo nào cho nên mua hết về đây luôn."
"Chuyện như vậy không có vấn đề gì." Thần Cách tùy tiện cầm lên một hộp thuốc, rút ra một vỉ thuốc, lấy hai viên thuốc đặt trong tay, bỏ vào trong miệng liền uống miếng nước nuốt xuống. Thật đúng là dứt khoát! Mạc Tạp thật không hiểu, thuốc cũng có thể uống, vậy mà hết lần này tới lần khác không chịu uống nước canh gừng.
"Có muốn uống canh gừng luôn không?" Mạc Tạp còn chưa chịu buông tha.
"Không muốn!" Thần Cách lần nữa nằm xuống giường.
Mạc Tạp đang chuẩn bị lặng lẽ rút lui ra khỏi căn phòng thì bị Thần Cách gọi lại: "Cậu đi đâu?"
"Tôi đi rửa bát."
"Ừ~" Thần Cách dừng một chút: "Đi rửa bát thì được, không cho phép đi về."
Mạc Tạp cười cười trong lòng. Thần Cách đang bị bệnh cho nên chắc là cảm thấy rất cô đơn. Làm sao bây giờ? Mình có trồng thật là nhiều tình yêu dành cho hắn. Tiếng vòi nước chảy cùng với tiếng bát muỗng va chạm ở dưới phòng bếp êm dịu khiến Thần Cách an tâm ngủ thi*p đi.
Sau khi rửa bát xong, Mạc Tạp thận trọng đi vào phòng ngủ. Cậu ngồi ở dưới sàn nhà, hai tay đặt trên giường chống càm nhìn chằm chằm nét mặt lúc ngủ giống như trẻ con của Thần Cách. Lông mi hắn thật dài, khuôn mặt rất đẹp trai, tiếng hít thở đều đều. Càng ngày cậu càng phát hiện mình thật thật thích Thần Cách. Tình yêu này lan tràn, khuếch tán, bọc Mạc Tạp thật chặt. Cuối cùng bất kể là thân thể hay là trong lòng, tất cả đều bị cắn nuốt không còn một mống.
Mạc Tạp nhích lại gần Thần Cách, ghé vào lỗ tai hắn, nói nhỏ: "Cậu phải nhanh khỏi bệnh một chút nha, nếu không sẽ hại tôi lo lắng. Tôi cực kỳ yêu Thần Cách!~"
Không biết những lời này có được nhắn nhủ, gửi gắm vào giấc mơ của Thần Cách hay không.
Hồi lâu, hồi lâu...
Cảm giác môi có cái gì đó chạm vào làm cho Mạc Tạp dần dần thức tỉnh. Mạc Tạp từ từ mở mắt, mình đã ngủ bao lâu cũng không có biết rõ. Chân cậu có chút đã tê rần vì ngồi rất lâu, trước mắt Thần Cách đang hôn cậu.
"Cậu ở đây làm gì?"
Thần Cách nhào tới ôm lấy Mạc Tạp, đặt lên giường, kéo cậu vào trong иgự¢ của mình: "Còn có thể làm gì, đương nhiên là đem bệnh cảm mạo lây cho cậu." Nói xong chân của Thần Cách đặt lên người Mạc Tạp, đè chặt. Mạc Tạp giùng giằng cơ thể nhưng không cách nào nhúc nhích: "Không phải tôi đã nói sẽ không làm chuyện đó cùng với thây ma bị bệnh rồi sao?" Thấy Thần Cách không có phản ứng, cậu ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hắn đã ngủ nữa rồi. Người này thật đúng là, có thể ngủ cả ngày cũng được. Thật là không có biện pháp rời khỏi đây. Mạc Tạp đưa tay đặt lên bên hông Thần Cách, hôn gò má của hắn một cái: "Ngủ ngon!~" Sau khi nói xong đem mặt vùi vào trong иgự¢ Thần Cách, ngủ theo Thần Cách luôn.
Trên giường và dưới nền nhà, thuốc cảm mạo nằm tán loạn; bát canh gừng đặt trên đầu giừơng đã nguội; chiếc chìa khóa nhà dưới ánh trăng sáng nằm lặng yên; một viên kẹo dâu dính vào nền nhà, Thần Cách và Mạc Tạp cùng nhau ngủ say dưới tấm chăn màu lam nhạt. Một phòng ngủ bình thường như vậy, một buổi tối bình thường như vậy, một tình yêu bình thường như vậy.