Màu da người ( Màu nude )Ngày thứ hai, sáng sớm tiếng kêu của Mạc Tạp đầy sợ hãi sắp lật đổ cả tòa nhà. Mẹ cậu bị gián đoạn thói quen, mặc bộ đồ giống như đồ ngủ đi ra, đầu tóc bù xù, mặt mày chưa rửa trách cứ Mạc Tạp: "Kinh hãi hét lớn như vậy làm gì? Ngây ngô một hồi lại đánh thức Thần Cách."
Mạc Tạp đứng ở ban công, cầm cái áo sơ mi ngày hôm qua giúp Thần Cách giặt, giận dữ nhìn mẹ mình: "Mẹ xem, đối với áo của Thần Cách đã làm gì."
Mẹ cậu hoang mang: "Mẹ đã làm cái gì?"
"Thật là... Mẹ, con đã không tìm được từ nào để hình dung mẹ, mẹ, mẹ, mẹ." Âm thanh của Mạc Tạp lắc lắc đứt khúc, làm cho đầu óc mẹ cậu mơ hồ.
Bà nhìn kỹ y phục, cái áo này có một vết loang màu da người (màu nude): "Người nào làm vậy?"
"Mẹ có biết Thần Cách hắn rất thích sạch sẽ hay không? Mẹ xem mẹ đã làm cái gì nè. Tại sao mẹ lại đem đồ lót treo gần cái áo này như vậy? Tại sao mẹ không biết loại đồ lót này khi giặt rất dễ ra màu? Bây giờ nó đã ra màu thật sự rồi, hơn nữa còn dính lên áo của Thần Cách."
Cái này còn phải nói đến chuyện tối hôm qua. Mạc Tạp sau khi thu dọn đồ xong và bình tâm trở lại liền lấy áo của Thần Cách trong máy giặt đã giặt xong thận trọng phơi ở ngoài ban công và đi ngủ. Hết lần này tới lần khác mẹ cậu là một con cú đêm, lúc nửa đêm nhớ tới ҨЦầЛ ŁóŤ còn chưa giặt. ҨЦầЛ ŁóŤ này mấy ngày trước mua với giá 10 đô la. Phụ nữ trung niên yêu thích những bộ đồ lót có màu da người như thế này. Sau khi cho vào máy giặt xong, bà cũng không suy nghĩ nhiều lấy ra đem phơi kế bên cái áo của Thần Cách. Bộ đồ lót gợi cảm kia vô cùng vô tư đem màu da người của nó dính lên áo của Thần Cách.
Đối mặt với lời chỉ trích của Mạc Tạp, ngược lại mẹ cậu xem như không có gì: "Mẹ còn tưởng rằng là chuyện gì, còn tưởng chuyện kinh thiên động địa." Bà nói xong, bước tới mép cửa liếc một cái vào phòng của Thần Cách, xác định Thần Cách vẫn còn ngủ, sau khi ra ngoài còn nói: "Con ngàn vạn đừng nói cho cậu ta, cậu ta không biết đâu."
"Hắn cũng không phải là người mù, làm sao có thể không nhìn thấy? Cho tới bây giờ con chưa thấy trên quần áo của Thần Cách có vết bẩn một lần nào. Hiện tại hắn biết được sẽ nghĩ con như thế nào?" Mạc Tạp sôi trào giống như trong nồi nước nóng, cậu có chút thất vọng. Tình yêu của mình lại bị đứt đoạn chỉ vì một vết bẩn do cái đồ lót màu da người của mẹ gây ra. Thần Cách nhất định sẽ rất tức giận, cũng sẽ không quan tâm mình nữa, từ nay đoạn tuyệt quan hệ với mình.
"Dù sao con cũng không được nói là mẹ làm, nếu không tháng sau con sẽ không có tiền sinh hoạt." Xem ra bà không muốn mất thể diện trước mặt một người đẹp trai, nhanh chóng uy Hi*p nhân chứng, lần này sẽ ૮ɦếƭ không có đối chứng.
Mạc Tạp liếc bảng hiệu trên cổ áo của Thần Cách một cái, một thương hiệu quần áo đắt tiền, liền ý thức chuyện đi mua một cái khác để đền quá không thực tế, mình không có nhiều tiền như vậy. Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên trong đầu kỳ đà cản mũi sáng lên một ý nghĩ. Cậu học theo mẹ mình, thuần thục đem cái áo còn hơi ướt để lại chỗ cũ, sau đó như không có chuyện gì xảy ra ngồi ở trên ghế sa lon xem tin tức. Năm nay Mạc Tạp thật không biết nên xem cái gì trên ti vi, nào là phim Cung đình chuyển kiếp, nào là nói về chiến tranh...
Chương trình trên ti vi ngày càng chán, không thu hút được Mạc Tạp.
Sau khi Thần Cách thức dậy, ra khỏi giừơng, Mạc Tạp cầm đồ điều khiển ti vi tay có chút vô lực, đang chuyển kênh lộn xộn. Ngược lại mẹ cậu vui vẻ như không có chuyện gì, cười hi hi: "Thức dậy rồi sao? Vậy dì đi làm điểm tâm cho con, con thích ăn mì sao?"
"Con ăn gì cũng được."
Mạc Tạp làm bộ nghiêm túc xem ti vi, qua một lúc lâu, Thần Cách tựa hồ cũng không có nhắc đến cái áo sơ mi. Mạc Tạp nghĩ mùa đông mặc rất nhiều lớp đồ, mặc ít một món cũng không có gì lớn, chỉ cần hắn không đề cập tới mình liền kiên quyết không mở miệng nói chuyện này.
"Áo của tôi đâu?"
"Hả? Cậu nói cái gì?" Mạc Tạp cảm giác mình có chút lãng tai.
"Áo!" Xem ra Thần Cách đã không có gì kiên nhẫn.
"Quần? Cậu không có mặc quần sao?"
Thần Cách đón tầm mắt của Mạc Tạo đang xem ti vi, ngẹo đầu: "Cần tôi giúp cậu kiểm tra màng nhĩ không?"
"Cậu nói áo à? Tôi mới nghe được, ha ha, thiệt là, gần đây lỗ tai tốc độ tiếp nhận thay đổi chậm, chuyện này, là như vầy, chờ cậu ổn định tâm trạng lại hãy nghe tôi nói hết." Mạc Tạp đem Thần Cách kéo tới, sau đó hai tay đè lại bờ vai của hắn, đem hắn ngồi xuống ghế sa lon.
"Đầu tiên tôi phải nói rõ, chuyện này không hề liên quan với tôi." Mới vừa nói xong những lời này, mẹ cậu trong nhà bếp bắn ánh mắt lẫm liệt xuyên qua lớp kính thủy tinh cho cậu, Mạc Tạp vội vàng nói tiếp: "Dĩ nhiên cũng không liên quan tới mẹ tôi. Năm nay gió trời đặt biệt lớn, tối hôm qua tôi phơi áo của cậu ở ban công, kết quả bị gió thổi rớt xuống dưới đường. Sau đó khẳng định không biết bị người nào vô sỉ lượm mất. Cậu không biết sáng sớm tôi đã tìm cạn sạch tất cả các thùng rác bên dưới nhưng vẫn không thấy, thật là tức ૮ɦếƭ người mà."
Mạc Tạp ngay cả ánh mắt đều không nháy mắt một cái đã nói xong, thấy Thần Cách không nhúc nhích, không có ý tức giận,mới tiếp tục thử dò xét: "Cậu sao không tức giận?"
"Cậu cho rằng tôi sẽ vì một cái áo sơ mi mà tức giận?"
"Dĩ nhiên không phải, tôi thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử a." Mạc Tạp ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng hối hận sớm biết đã nói sự thật thì tốt hơn nhiều.
"Tới đây ăn mì đi hai đứa." Mẹ Mạc Tạp từ trong bếp đưa đầu ra.
Hai người đi chậm rãi tới bàn ăn, bà bưng lên hai tô mì đặt trên bàn.
"Cám ơn dì."
"Đừng khách khí, từ từ ăn, dì đi thay quần áo trước."
Mạc Tạp nhìn tô của mình một chút, sau đó nhìn sang tô của Thần Cách. Tô của mình như một con sông, tô của hắn thì như một đỉnh núi cao Everest. Mạc Tạp đem chiếc đũa đưa vào trong tô của Thần Cách: "Mẹ, tại sao cậu ta được ăn hai cái trứng, còn con thì chỉ có một, hơn nữa rau cũng nhiều hơn con." Mạc Tạp muốn gắp một cái trứng cho vào tô của mình lại bị Thần Cách dùng đũa kẹp lại: "Đừng dùng đôi đũa dính đầy nước miếng của cậu đưa vào tô của tôi gắp đồ."
"Nước miếng tôi thì thế nào, có tác dụng khử trùng đó, nhanh lên một chút đưa tôi một cái trứng đi, nếu không tôi sẽ ăn không đủ dinh dưỡng đó."
"Bản thân cậu đã thiếu dinh dưỡng sẵn."
Thần Cách đẩy đôi đũa của Mạc Tạp ra, gắp một cái trứng cho vào trong tô của Mạc Tạp.
"Dựa vào cái gì mà cậu có thể dùng đôi đũa dính đầy nước miếng của cậu đưa vào trong tô của tôi, lại còn khuấy khuấy nữa?"
"Đây là vinh hạnh của cậu."
"Cậu quá viễn vong rồi đấy." Mạc Tạp vừa nói, vừa giả vờ ăn mì, thừa dịp Thần Cách không chú ý đột nhiên tiến lên gắp quả trứng trong tô của Thần Cách, liền mở miệng to ra như cái thau đưa quả trứng vào trong miệng nhai, nhai đến khi quả trứng bị chia thành trăm mảnh mới nhả lại vào tô mì của Thần Cách, Mạc Tạp khuấy đều một cái nữa.
"Bây giờ tôi xem cậu ăn thế nào." Mạc Tạp hả hê cười mãn nguyện, nói chuyện cũng hàm hồ không rõ.
"Cậu mấy tuổi rồi? Một xấp dầy tuổi còn chơi cái trò con nít này, ngây thơ?" Âm thanh của Thần Cách lãnh đạm, hơn nữa còn châm chọc. Mấy câu nói ngắn ngủi khiến Mạc Tạp không mặt mũi nào nhìn Giang Đông phụ lão, mái tóc muốn dựng đứng ᴆụng tới trần nhà.
Sau khi hai người ăn xong, Mạc Tạp được mẹ giao rửa chén, sau đó dặn dò hãy cùng Thần Cách hàn huyên nói chuyện, bảo cậu ta chiếu cố, bảo vệ mình. Hôm nay vừa lúc là ngày cần giải quyết sổ sách, bà dài dòng thật lâu mới đi làm. Mạc Tạp cầm hai cái tô trong nhà bếp: "Nếu như tôi đoán không sai, cậu đại khái sẽ không rửa chén."
Thấy không có hồi âm, cậu càng thêm xác định suy đoán của mình là đúng, đại não trào tới một cảm giác khó tả: "Tôi thật muốn cười nhạo cậu, ngay cả việc rửa chén nhỏ nhặt cũng không làm nói chi đến những chuyện đại sự. Vậy sao cậu biết mặc đồ đến đi, vậy sao cậu ăn cơm được?" Mạc Tạp càng nói càng hoạt bát, đem Thần Cách hoàn toàn khinh bỉ nhìn một lần.
"Chỉ biết ăn, không biết rửa, tiểu tử, tiền đồ nguy nan quá."
"Tôi biết cậu tiền đồ rửa chén sáng lạng, sau này muốn đi nơi nào phát triển? Đi Thượng Hải rửa chén? Hay là đi Bắc Kinh rửa chén?"
Lại làm cho Mạc Tạp dừng lại, cho tới nay Mạc Tạp cũng cảm giác miệng mình cũng coi là lợi hại, thường thường giúp Hác Suất thuyết phục khách hàng khó tính. Xem ra "sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân", câu này tục ngữ của người xưa thật đúng.
Thần Cách nghĩ kế sách đối phó với Mạc Tạp vừa lúc nhận được điện thoại, bởi vì ngày mai có thể có một trận bão tuyết cho nên nhà hắn gọi điện báo cho cậu biết, buổi chiều liền đi. Nên mới vừa còn đắm chìm trong vui vẻ với Mạc Tạp, bây giờ liền thay đổi.
"Này, tôi phải đi rồi."
Mạc Tạp đem tay đặt ở trong nước vọt một cái sau đó liền chạy đến trước cửa: "Tôi tiễn cậu xuống dưới lầu."
"Không cần."
Mạc Tạp cuống quít đem áo khoác mặc vào: "Tôi sẽ phải tiễn cậu, cậu còn phải trở về phòng của cậu để lấy hành lý, nếu không nhanh lên sẽ không kịp chuyến bay."
Phía ngoài không khí mỏng manh, Mạc Tạp đem hai tay đặt ở khóe miệng hắc khí, để cho mình ấm áp một chút. Mặt trời bị mây cao bao phủ, sương mù của mùa đông nhạt nhẽo làm tâm tình của con người ảnh hưởng theo. Một đoạn ngắn khoảng cách, hai người đều không có nói chuyện. Mạc Tạp vừa đi vừa cúi đầu nhìn mủi giày của mình.
Không bỏ được thì không cách nào nói ra khỏi miệng, còn có rất nhiều thứ thì không cách nào nói ra khỏi miệng.
Xung quanh người đi đường rất ít, Thần Cách đưa tay đón chiếc xe taxi. Xe taxi vòng một vòng dừng ở trước mặt của Thần Cách.
"Không nói gì thì tôi đi đây."
"Vâng, vâng, tôi sẽ nói."
Mạc Tạp hít sâu một hơi, bắt lại cổ áo của Thần Cách kéo xuống, cậu ngẩng đầu lên khẽ hôn lên môi Thần Cách. Cái hôn vụng về, hơn nữa còn nhẹ nhàng làm cho Thần Cách có chút kinh ngạc, chỗ sâu tận đáy lòng bị ᴆụng chạm mềm mại, ngay sau đó hắn toàn bộ tiếp nhận. Sau mấy giây ngắn ngủi, Mạc Tạp buông Thần Cách ra, bắt lại cổ tay áo của hắn, cậu đang cố gắng trấn định lại gương mặt đang đỏ ứng: "Đây là đáp lễ cho cái hôn chúc ngủ ngon lần trước của cậu, tôi phải nói tạm biệt với cậu tại đây."
Nếu như lúc này một hơi chạy về nhà, có lẽ sẽ hoàn mỹ.
Hết lần này tới lần khác bị Thần Cách nắm lấy áo kéo trở lại.
"Làm gì vậy?"
"Cậu thật đúng là để mắt đến tôi, tôi hôn trị giá nhiều tiền như vậy sao?" Mạc Tạp có chút dương dương đắc ý.
"Bằng hữu, không cần nhớ quá nhiều."
"Làm gì vậy?"
"Cho mẹ cậu chút tiền mua ҨЦầЛ ŁóŤ màu da người." Nói xong, Thần Cách ngồi vào xe taxi, nghênh ngang mà đi.