Hôn, chỉ tượng trưng cho chúc ngủ ngon!Mặc dù không được đi biển Caribê, nhưng lễ Giáng sinh cũng không phải đã kết thúc. Mạc Tạp vì đối với hành vi sai lầm của mình ngày hôm nên chuẩn bị mời Thần Cách ăn bữa bữa ăn hoành tráng, đó là nguyên một thùng KFC (Kentucty Fired Chicken - Gà ráng Kentucty).
Con đường giống như gương mặt nổi đầy mụn khi tuổi thanh xuân qua đi, lồi lõm, giống như Ngũ Khu Dương dù xe có tốt đến mấy nhưng khi lái trên địa hình như thế này liền lộ ra thật nhiều khó khăn, nhưng mà là do Thần Cách lái xe. Nơi này là một ngọn núi nhỏ gần trường học, trước kia Mạc Tạp đều là đi bộ lên, lần này ngồi xe khiến cậu lắc lư dạ dày. Trên núi có một ngôi chùa nhỏ, được xây dựng từ rất lâu. Bởi vì không đạt được tiêu chuẩn của dự án du lịch nên có rất ít người quan tâm đến. Khi còn bé, ba Mạc Tạp thường dẫn cậu tới nơi này chơi; trưởng thành, Mạc Tạp liền dẫn Thần Cách tới đây chơi.
Mạc Tạp đem cả một thùng KFC để vào sau xe, sau đó lấy tay đè một cái: "Tôi xem trong phim ảnh thấy một số người cũng ngồi ở trước xe như vậy, không biết tôi có thể ngồi lên hay không?" Mạc Tạp nhao nhao muốn thử.
"Ngồi đi, dù sao cũng không phải là xe của tôi!"
Lấy được phê chuẩn của Thần Cách, Mạc Tạp liền đặt ௱ôЛƓ ngồi lên mui xe trước, uống một ngụm lớn nước côca côla: "Không lâu nữa sẽ có một công ty nhận thầu làm nhà tại đây!"
Thần Cách không nói gì, chẳng qua là nhìn chằm chằm ngôi chùa trước mặt cũ nát đến không chịu nổi. Mặc dù cảnh sắc nơi này thật đẹp, nhưng lại không có những thứ cần thiết phục vụ cuộc sống con người. Tiếp theo, Mạc Tạp lại uống một hơi côca côla, mùa đông uống côca côla càng lạnh hơn: "Mặc dù tôi cũng biết tiền rất quan trọng, nhưng có lúc cũng muốn dừng lại lấy hơi, Thần Cách, với tính cách và thái độ tiêu cực về tiền bạc này sau này tôi có thể làm gì? Tôi đã năm thứ ba đại học, trước kia lúc tôi năm thứ nhất đại học, năm thứ hai đại học đã không nghĩ đến, nói thật sắp bước ra xã hội, tôi cũng có chút sợ." Thấy Thần Cách vẫn không có nói chuyện, Mạc Tạp đột nhiên ý thức được mình đã nói quá nhiều: "Cảnh vật khiến con người nảy sinh cảm xúc! Cậu có thể hoàn toàn nhìn tôi không?"
"Tôi thật không muốn nói những lời kinh tởm, buồn nôn để động viên cậu. Mỗi người đều có lý do khiến mình hạnh phúc, lý do đó có thể là vì những đứa con, vì thương người, vì bạn bè, vì cha mẹ hoặc là vì người không quen biết. Cậu cũng sẽ có, sẽ có một ngày như vậy, sẽ có một người tận tâm tận lực làm cho cậu hạnh phúc, Mạc Tạp."
Mạc Tạp nhìn Thần Cách, hai tròng mắt thâm thúy khiến hắn phải chú ý: "Thật ra tôi đặc biệt thích nghe cậu gọi tên tôi!"
"Cậu có bị bệnh không?"
"Bởi vì giọng nói của cậu thật dễ nghe, đem tên của tôi ra gọi cũng rất êm tai. Vừa nghe cậu kêu tôi, tôi đã cảm thấy hạnh phúc "
"Tại sao tôi phải làm cho cậu có cảm giác hạnh phúc?"
"Đừng quá hẹp hòi chứ!"
"Cậu xinh đẹp, tôi cự tuyệt."
"Thần Cách là một tên quỷ hẹp hòi!" Mạc Tạp hướng về phía bên tai Thần Cách lớn tiếng kêu la.
Thần Cách hướng bên cạnh lóe lóe: "Cậu nhỏ giọng một chút."
"Tại sao nhỏ giọng? Tôi muốn cho toàn thế giới biết cậu là một tên quỷ hẹp hòi. Nếu cậu hẹp hòi như vậy, tôi đành một mình ăn hết một thùng KFC này thôi!" Mạc Tạp đem nguyên một thùng ôm vào trong lòng иgự¢ mình.
"Ăn xong rồi, cậu liền lại đi xuống đường mua một phần khác đi lên."
"Cậu xinh đẹp." Mạc Tạp học Thần Cách trả lời, từ thùng trong lấy ra một miếng gà ráng. Nếu quả thật có Thần Cách sẽ làm cho cậu hạnh phúc, Mạc Tạp hy vọng hắn vĩnh viễn sẽ ơ đây, bởi vì giờ phút này cậu cũng đã hạnh phúc. Cậy bị ý tưởng đột nhiên này làm cho sợ hết hồn, gà ráng cũng bị Mạc Tạp Ϧóþ biến hình.
"Này, cậu không ăn đừng lãng phí thức ăn."
"Lãng phí thức ăn cũng không cho cậu ăn."
"Thật đúng là tính tình thất thường."
....................
Đường về nhà giống như tới thời điểm lắc lư vậy, Mạc Tạp hối hận mới vừa rồi ăn quá nhiều, những thứ đó bây giờ cũng tranh trước giành sau muốn trào đi ra ngoài. Thần Cách nhìn lướt qua sắc mặt không tốt lắm của Mạc Tạp: "Đây chính là báo ứng của việc lãng phí thức ăn!" Nói là nói như vậy, nhưng Thần Cách vẫn thả chậm tốc độ xe.
"Cậu bớt hả hê chút đi, một hồi xuống núi dừng ở cửa tiệm thuốc, tôi đi mua thuốc say xe."
Xe dừng ở một tiệm thuốc, Mạc Tạp liền vọt vào, lúc đi ra cầm theo một bọc thuốc lớn.
"Cậu chỉ là say xe, hay là bị bệnh nan y đây?"
"Thần Cách, miệng cậu không khỏi thật xấu."
Lúc lái xe về tới, khu chung cư đã thay đổi nhiều. Hai ngày nay thật đúng là khổ cực, Mạc Tạp muốn cỡi giây nịt an toàn ra, lại phát hiện bị mắt kẹt: "Chiếc xe này cùng Ngũ Khu Dương thật đúng là rách rưới!" Miệng Mạc Tạp cũng không tốt hơn được cái gì.
"Đừng nói bậy." Thần Cách nghiêng người kiểm tra dây an toàn của Mạc Tạp. Thần Cách nghiêng gần khiến Mạc Tạp trong đều toàn là hương vị ngọt ngào. Mạc Tạp cúi đầu nhìn gò má Thần Cách, trong lòng muốn hôn, kích động đã xâm chiếm toàn bộ tư tưởng, cậu bất an giãy dụa.
"Cậu có thể đừng động đậy hay không? Cản trở tôi!"
Mạc Tạp cắn môi dưới, trong lòng không ngừng tái diễn cho mình tư tưởng giáo dục: "Không được, Mạc Tạp, đừng làm chuyện điên rồ, đừng kích động. Mạc Tạp, mau nghĩ đến những người phụ nữ khác, mau suy nghĩ." Nhưng bây giờ trừ Thần Cách ra, cậu cái gì cũng không nghĩ đến được.
Nhờ Thần Cách, dây nịt an toàn rốt cục được mở ra, Mạc Tạp nhanh chóng mở cửa xe: "Tôi đi trước!" Nói xong ngay cả quay đầu lại cũng không, liền sãi bước hướng đại sảnh đi. Lễ Giáng sinh này thật là quá hồ đồ, đầu óc đều không bình thường.
Mở cửa, Hác Suất đi ra nhiệt liệt hoan nghênh: "Giáng sinh vui vẻ!"
"Cao San San đâu?"
"Cô ấy nói tối hôm qua đã cùng tớ đón giáng sinh, hôm nay muốn cùng ba mẹ đón giáng sinh!"
"Loại chuyện hoang đường này cậu cũng tin?"
"Cậu đừng nói tớ, thành thật khai báo, tối ngày hôm qua như thế nào?"
Mạc Tạp hung hăng trợn mắt nhìn Hác Suất một cái: "Tớ cảnh cáo cậu, cái gì cũng không được hỏi, hỏi cũng sẽ vô ích, tớ chắc chắn sẽ không nói cho cậu biết."
"Quỷ, là cùng Thần Cách có chuyện riêng tư nên không thể nói cho tớ biết?"
"Lão tử không cho cậu nói lung tung, không cho cậu nói lung tung!" Mạc Tạp hướng về phía Hác Suất tung một trận quyền đấm cước đá, Hác Suất đau đớn.
Sau khi Thần Cách dừng xe xong mới phát hiện Mạc Tạp mua thuốc còn đặt ở trên chỗ ngồi kế bên, hắn xách theo thuốc đến lầu 19, nhấn chuông cửa một cái. Mạc Tạp mới vừa mệt mỏi té ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi, Hác Suất nhìn camera: "Sao? Thần Cách tại sao lên nơi này?" Đang chuẩn bị mở cửa, Mạc Tạp liền vọt tới, một cước đem Hác Suất đá thật xa: "Cậu đi ra!"
Mạc Tạp chỉnh chỉnh sửa sửa quần áo, mở cửa, vì để ngăn ngừa bị Hác Suất thấy, cậu đi ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại: "Sao cậu lại lên đây?"
Thần Cách đem thuốc đưa cho Mạc Tạp: "Không khỏe hãy uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút!"
"Ừ!"
Thấy Thần Cách đang muốn rời đi, Mạc Tạp gọi lại: "Cái đó, có muốn đi vào ngồi một chút hay không?"
"Không cần!"
"Vậy tôi tiễn cậu đến thang máy nơi đó!" Rõ ràng khoảng cách từ chỗ cậu đến thang máy chỉ vài bước.
Thần Cách không nói gì, Mạc Tạp đi theo phía sau Thần Cách. Cho đến lúc thấy Thần Cách đi vào trong thang máy, cậu liền đứng ở bên ngoài thang máy nhìn Thần Cách, không khí bây giờ có chút lúng túng, có chút mập mờ, có chút không nói được.
"Này, cậu vẫn nhìn tôi như cũ, chưa xong sao?"
"Tôi ói cho cậu một đống nước miếng a, còn không biết xấu hổ, người nào theo..."
Thần Cách đè cửa thang máy lại, tiến lên một bước, cúi người đến gần, nhẹ nhàng hôn lên môi Mạc Tạp. Cảm giác ấm áp xa lạ khiến trong lòng Mạc Tạp rung động không dứt, trong nháy mắt liền trầm luân đi xuống. Nụ hôn này đến từ Thần Cách khiến cho cậu không thể chống đỡ được. Sau khi nhẹ nhàng hôn một cái, Thần Cách dính vào bên tai Mạc Tạp nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, Mạc Tạp."
Cho đến lúc thang máy đóng lại, Mạc Tạp mới ý thức được từ từ có chút thanh tĩnh, nhưng vẫn hôn mê như cũ. Mới lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Bị hôn, mình bị hôn, mình bị Thần Cách hôn? Mạc Tạp từ từ sửa lại ra những câu hỏi này.
Trong thang máy, Thần Cách đưa hai tay vào túi quần, đem đầu tựa vào tường thang máy: "Mình lại thật sự đã hôn."
"Xem ra Thần Cách thật ngốc, tưởng đây là nước ngoài, lúc nói ngủ ngon còn theo thói quen hôn người khác. Đây chẳng qua là lễ phép mà thôi, cho nên, cái đó hôn, chẳng qua là tượng trưng cho ngủ ngon mà thôi!" Mạc Tạp đưa ra một lý do từ đâu tới để an ủi mình thoát khỏi sự xao động không dứt đích tình cảm.
Trở về phòng, Hác Suất đang chuẩn bị hỏi đã xảy ra chuyện gì, Mạc Tạp đã đưa tay ngăn cản hắn: "Cậu đừng tới đây, đừng tới gần tớ!"
"Tớ, thế nào..." Hác Suất đơn giản quá ủy khuất.
"Đừng dùng mùi hôi thối đó nói chuyện với tớ, đừng làm cảm xúc của tớ bị ô nhiễm."
"Lời của cậu nói, tớ không tài nào hiểu nổi!"
"Nghe không hiểu là tốt nhất, tớ muốn đi ngủ."
Mạc Tạp nặng nề đóng cửa lại, đưa ngón tay ra sờ sờ đôi môi mình, trên người lưu lại mùi của Thần Cách. Cậu ở trên giường lăn qua lộn lại, không cách nào ngủ được.
Sẽ không, chắc chắn sẽ không vui mừng. Tương lai của mình là phải cưới một người phụ nữ, sinh con, làm sao có thể vì một người như Thần Cách rối loạn bước chân, đây cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Nhưng nếu như không phải là thích hắn, như vậy tại sao đối với hắn luôn luôn dùng tâm tình tốt?"
Ông già nô en à, ông tại sao lại cho con một trò đùa quái ác như vậy?