Khi đến viện tử, thấy cửa đóng chặt, Vân Tiếu mở cửa ra, dẫn Lưu Tử Căng và Tưởng Nhược Nam vào, trong sân có một cây hòe, mây khóm hoa dại, cảnh sắc tiêu điều.
Vài a hoàn ngồi trên bậc thềm chơi đùa, Vân Tiếu thấy họ thì hỏi: “Tiểu thư đang làm gì?”
A hoàn lắc đầu đáp: “Không biết ạ, tiểu thư không cho bọn nô tỳ vào.” Nói rồi lại nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau.
Lưu Tử Căng chau mày, bước lên phía trước đẩy cửa ra, nhưng cửa đã bị chốt trong, không đẩy được, Lưu Tử Căng gọi: “Tử Đồng, mở cửa!”
Bên trong lập tức vọng ra tiếng khóc: “Đi hết đi, đi đi, muội không muốn gặp ai, đi hết đi!”
Lúc này, một a hoàn từ ngoài bước vào, tới bên Lưu Tử Căng nói: “Thiếu gia, sáng sớm nay khi ngủ dậy tâm trạng của tiểu thư đã không tốt rồi, không chịu gặp ai.”
Tưởng Nhược Nam bước lên hỏi: “Là vì sao?”
A hoàn nghe tiếng quay lại, thấy Tưởng Nhược Nam thì mặt biến sắc, “Á” lên một tiếng lớn.
Trong lúc kích động, cô ta chỉ Tưởng Nhược Nam lắp bắp: “Cô… cô đến đây làm gì?”
Lưu Tử Căng lập tức quát: “Mai Hương, không được vô lễ! Đây là Hầu phu nhân!”
Hai mắt Mai Hương đỏ hoe, “cộp” một tiếng quỳ xuống trước mặt Lưu Tử Căng: “Công tử, đều là do cô ta hại tiểu thư mà!”
Trong phòng vang lên tiếng hét vừa kinh hãi vừa run rẩy của Lưu Tử Đồng: “Mai Hương, là ai? Là ai đến?”
Tưởng Nhược Nam bước tới trước cánh cửa đóng im ỉm, dịu dàng nói: “Lưu tiểu thư, là ta, Tưởng Nhược Lan, ta đến nhận lỗi với tiểu thư! Tiểu thư mở cửa ra đi!”
Trong phòng lập tức vang lên tiếng hét chói tai, vô cùng hỗn loạn, giống như sợ hãi tội độ, lại giống như cực cùng căm phẫn. Tưởng Nhược Nam thật sự đã giật thót mình, vô thức lùi lại phía sau một bước, không ngờ đằng sau lại là bậc thềm, nàng vừa hẫng chân, cả người đã ngã ngửa ra sau. Vào giây phút quan trọng, phía trước đột nhiên có một bàn tay giơ ra, túm chặt lấy bàn tay trái đang chới với của nàng, dùng lực, kéo nàng đứng thẳng trở lại.
Tưởng Nhược Nam đứng vững xong, ngượng ngùng nhìn Lưu Tử Căng trước mặt: “Lưu thái y, đa tạ thái y ra tay giúp đỡ.” Nàng cúi đầu, thấy tay mình vẫn đang nằm trong bàn tay Lưu Tử Căng, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong não nàng là, tay của người đàn ông này sao còn trắng mịn hơn cả tay phụ nữ thế?
Lưu Tử Căng nhìn theo mắt nàng xuống, mặt lập tức ửng hồng, vội vàng rút tay về, “Xin lỗi, vừa rồi gấp gáp, đã mạo phạm phu nhân.”
Tưởng Nhược Nam lắc đầu cười, đáp: “Không sao, tôi biết Lưu thái y vô tình thôi.” Đương nhiên nàng không giống những cô gái thời cổ đại, câu nệ tiểu tiết.
Lưu Tử Căng nhìn nụ cười của nàng, bàn tay phải nóng rần rần, dường như chút ᴆụng chạm đó vẫn còn lưu lại, đầu hắn thoáng hiện lên suy nghĩ, không ngờ tay nàng lại mềm mại như thế…
Bọn a hoàn bên cạnh, kẻ thì lo lắng tình hình trong phòng, người lại bịt tai quay đầu đi chỗ khác hòng tránh tiếng thét của Lưu Tử Đồng, lại thêm động tác của Lưu Tử Căng rất nhanh, vì vậy, không ai chú ý tới màn luống cuống vừa rồi.
Tiếng hét kinh hoàng của Lưu Tử Đồng vẫn tiếp tục, Lưu Tử Căng chỉ có một muội muội này, nên đương nhiên rất lo lắng, hắn lấy lại tinh thần, lập tức nhấc chân đạp cửa, vội vàng lao vào.
Tưởng Nhược Nam theo sau, trong phòng vì cửa sổ đóng chặt nên mọi thứ đều lờ mờ, không khí không được lưu thông nên có một thứ mùi rất cổ quái. Một lát sau, Tưởng Nhược Nam dần thích ứng được với ánh sáng trong phòng, liền thấy một chiếc giường lớn đen xì ngay phía trước, màn trướng đều được rủ xuống kín mít, thấp thoáng có thể thấy một thân hình gầy yếu đang co rúm thành một đống trong đấy, hai vai không ngừng rung lên, phát ra tiếng khóc đè nén.
Lưu Tử Căng đứng trước giường khẽ khàng khuyên nhủ: “Tử Đồng, muội lại sao thế, muội không chịu uống thuốc, lại không chịu gặp ai, cứ giam mình mãi thế này, bệnh tình làm sao khỏi được?”
Người trong màn vừa khóc vừa nói: “Ca ca, muội biết muội không khỏi được đâu, giờ muội người không ra người ma không ra ma, thà ૮ɦếƭ đi còn hơn!”
Tưởng Nhược Nam biết người trong màn chính là Lưu Tử Đồng, bèn bước tới.
Thấy Tưởng Nhược Nam tới gần, Lưu Tử Đồng lại như con thỏ bị kinh động co rúm một góc, đồng thời chỉ tay về phía nàng hét: “Ngươi đến đây làm gì? Ngươi hại ta thế còn chưa đủ hay sao? Muốn nhìn bộ dạng thê thảm của ta sau đó lại ra ngoài kia cười nhạo phải không? Ngươi đi đi, đi đi, ta không muốn thấy ngươi nữa!”
Lưu Tử Căng vội nói, “Tử Đồng, không được vô lễ, Hầu phu nhân đến thăm muội, phu nhân có thể chữa khỏi bệnh cho muội.”
Lưu Tử Đồng lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu Tưởng Nhược Lan có thể trị bệnh, thì Lưu Tử Đồng muội là thần y! Cô ta có bản lĩnh gì muội còn không biết sao? Cô ta chỉ biết ức Hi*p người khác! Tưởng Nhược Lan, ngươi tưởng ngươi là Hầu phu nhân rồi thì ghê gớm lắm sao? Ta sẽ không để ngươi cười nhạo ta, ngươi đi đi!” Lưu Tử Đồng trong lúc tức giận và quá kích động, không còn suy nghĩ được gì nhiều, nghĩ gì nói nấy.
Lưu Tử Căng thấy muội muội vẫn chưa chịu dừng lại, cuống lên: “Tử Đồng, im miệng!”
Lưu Tử Đồng cũng ý thức được mình đã nói sai, vừa sợ Tưởng Nhược Lan mượn cớ gây sự, lại căm hận nàng lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ mình, bắt đầu thấy tủi thân đau khổ khóc rống lên.
Tưởng Nhược Lan thấy tình hình này, biết Lưu Tử Căng sẽ không thể khuyên được muội muội ngồi im cho nàng trị bệnh, gặp tình huống thế này mà không kiên quyết thì sẽ hỏng việc. Nàng bước về phía trước một bước, chẳng nói chẳng rằng vén màn lên, vì động tác của nàng quá nhanh, nên huynh muội Lưu Tử Căng không kịp phản ứng!
Lưu Tử Đồng ngẩng phắt đầu lên theo phản xạ, khuôn mặt không còn được che đậy bởi bất cứ thứ gì lộ ra.
Tưởng Nhược Nam vừa nhìn đã kinh hãi không thốt nên lời.
Lưu Tử Đồng gầy trơ xương, đầu tóc xơ xác rối bù, nhưng những thứ đó chưa là gì, khiến người ta kinh hãi nhất là, khuôn mặt xinh xắn của cô ta lại mọc rất nhiều mụn trứng cá, vừa sưng vừa đỏ, những chỗ bị nặng đã mưng thành mủ.
Chẳng trách cô ta nói mình người không phải người, ma không phải ma!
Trong lòng Tưởng Nhược Nam trào dâng cảm giác thương xót. Nàng cũng là một cô gái, nàng biết dung mạo đối với phụ nữ mà nói quan trọng thế nào! Hơn nữa Lưu Tử Đồng còn là một thiếu nữ đang thời xuân sắc chuẩn bị đính hôn, biến thành bộ dạng thế này, với cô ta mà nói là một sự đả kích quá mạnh.
Hơn nữa tất cả đều do tính ngông cuồng hung hãn của Tưởng Nhược Lan mà ra! Mặc dù “cô ta” không làm hại tính mạng của Lưu Tử Đồng, nhưng thế này cũng có khác gì lấy mạng cô ta đâu?
Lưu Tử Đồng sau khi phản ứng lại được, vội vàng dùng hai tay ôm chặt mặt mình, rồi bắt đầu gào thét kinh thiên động địa, hết tiếng này tới tiếng khác, sắc nhọn và đau đớn. Lưu Tử Căng vội tiến lên ôm lấy muội muội, đau lòng vô cùng, khẽ khàng an ủi. Lưu Tử Đồng ngã vào lòng ca ca, “òa” một tiếng nức nở.
Mai Hương đứng bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của tiểu thư thì xông vào, biết tiểu thư không thích người khác thấy bộ dạng của mình, lại quay người đóng cửa, chặn những ánh mắt hiếu kỳ ở bên ngoài.
Lưu Tử Căng quay đầu nhìn Mai Hương, đau lòng hỏi: “Mai Hương, chuyện là thế nào, vốn trước kia đâu có nghiêm trọng thế này?”
Mai Hương nghẹn ngào đáp: “Thiếu gia, sáng sớm nay tiểu thư vừa dậy đã thế rồi, trên mặt mọc rất nhiều nốt, nô tỳ cũng không biết là tại sao?”
Lưu Tử Đồng vừa khóc vừa nói với Lưu Tử Căng: “Ca ca, muội biến thành kẻ xấu xí rồi, bảo muội phải làm thế nào đây?” Sau đó nhìn Tưởng Nhược Nam: “Giờ ngươi đã hài lòng chưa, thấy bộ dạng của ta ngươi vui lắm phải không? Ngươi cười đi, ngươi cứ cười đi! Đồ xấu xa, xấu xa!” Rồi lại gục vào lòng ca ca mà khóc, “Ca ca, bảo cô ta đi đi, muội không muốn thấy cô ta, không muốn gặp cô ta!”
Lưu Tử Căng ôm chặt muội muội, đáp: “Tử Đồng, đây đều là do tâm trạng muội u uất một thời gian dài khiến chức năng gan trì trệ, trì trệ lâu thì sinh nóng, làm tổn thương âm huyết, dẫn đến khí huyết trên mặt không thông nên mới thành ra thế này, ngoan, nghe lời ca ca, ngoan ngoãn uống thuốc, nhất định sẽ trở lại xinh đẹp như trước kia thôi!”
Lưu Tử Đồng hét lên: “Vô ích thôi, muội uống thuốc lâu như thế rồi mà chẳng đỡ chút nào, muội không khỏi được, cả đời này muội sẽ xấu xí! Hu hu… Đều tại ngươi, ngươi đi đi, đi đi! Ta không muốn gặp ngươi, không muốn gặp bất kỳ ai cả!”
Lưu Tử Đồng đột nhiên nhoài người ra, vung nắm đấm về phía Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam nhanh tay nhanh mắt, túm được cánh tay cô ta, kéo cô ta ra khỏi lòng Lưu Tử Căng, khiến cô ta phải đối mặt với mình! Lưu Tử Đồng yếu ớt, căn bản không thể phản kháng nổi. Đột nhiên sắc mặt cô ta trắng bệnh, kinh hoàng vô cùng nhìn Tưởng Nhược Nam, miệng không ngừng gọi ca ca.
Lưu Tử Căng vội vàng hét lên: “Hầu phu nhân, lệnh muội chỉ là nhất thời nổi nóng, xin cô đừng…”
Mai Hương đứng sau Tưởng Nhược Nam cho rằng nàng lại sắp bạt tai chủ nhân của mình, lập tức lấy hết sức bình sinh nhào tới bên Tưởng Nhược Nam, gắng sức kéo nàng ra, Tưởng Nhược Nam chẳng buồn quay đầu, dùng sức hất tay trái một cái, Mai Hương đã bị đẩy giật lùi về phía sau.
Tưởng Nhược Nam không buồn để ý tới Lưu Tử Căng lúc này đang tức giận đùng đùng, hai mắt nàng nhìn Lưu Tử Đồng chăm chăm, nói từng chữ từng từ một: “Cô trốn được một lúc, có trốn được cả đời không? Lẽ nào cô muốn cả đời này co rúm trong màn, cả đời tự than tự vãn? Không sai, sự bất hạnh của cô hôm nay là do ta gây ra! Nhưng bất hạnh sau này của cô lại là do cô gây ra! Cô có một người anh trai tốt như vậy chữa trị cho mình, có người nhà thương yêu quan tâm, nhưng còn cô thì sao? Cô chỉ biết trốn tránh tất cả, nhìn họ vì cô mà đau lòng vì cô mà buồn bã, cô đã bao giờ nỗ lực, đã bao giờ tự mình cố gắng chưa, đã bao giờ nghĩ cho họ chưa? Cô là một kẻ nhát gan, đến thử cũng chẳng có gan thử! Bộ dạng cô thế này thật khiến ta hết sức coi thường!”
Lưu Tử Đồng không phục lớn tiếng phản bác, “Ta đã từng nỗ lực rồi, đã uống rất nhiều thuốc, nhưng vô ích, chẳng có chút tác dụng gì! Bệnh của ta mãi không khỏi, các nốt trên mặt thì ngày một nhiều! Ngoài lẩn trốn ra, ta còn có cách nào nữa, lẽ nào bảo ta phải đi ra ngoài cho mất mặt mới được ư? Tưởng Nhược Lan, đều là tại ngươi, ngươi còn có mặt mũi nào mắng ta nữa?”
“Vậy được, nếu cô đã hùng hồn như thế, vậy giờ ta cho cô biết, chỉ cần cô làm theo những gì ta nói, ta sẽ có cách chữa trị cho cô, cô có dám thử không?”
Lưu Tử Đồng bị Tưởng Nhược Nam công kích tới nổi điên, nhất thời quên cả khóc, mặt đỏ rần rần gân cổ lên hét: “Tưởng Nhược Lan, buồn cười ૮ɦếƭ mất, cô biết chữa bệnh, lợn nái biết trèo cây rồi sao?”
“Cô lo lợn nái có biết trèo cây hay không làm gì, ta có thể đánh cược với cô! Nếu ta không thể chữa được bệnh cho cô, ta sẽ nhảy xuống nước trước mặt tất cả mọi người!”
“Nói lời phải giữ lời, Tưởng Nhược Lan, nếu cô hối hận, thì ta có thể làm gì cô chứ? Giờ cô là Hầu phu nhân cơ mà!”
“Ta có thể viết giấy làm bằng chứng!”
Bên này Lưu Tử Căng bắt đầu thấy lo lắng cho muội muội, chỉ sợ dã tính của Tưởng Nhược Lan tái phát, sẽ không có lợi cho nàng. Nhưng nhìn mãi nhìn mãi, thấy muội muội đã không còn bộ dạng co rúm trước đó nữa, ngược lại còn hung hăng đấu khẩu với Tưởng Nhược Lan, còn Tưởng Nhược Lan rõ ràng đã dùng kế khích tướng, thấy Tưởng Nhược Lan vì muốn chữa bệnh cho muội muội mà phải đánh cược, trong lòng y bất giác cảm động.
Bệnh tình của muội muội, đến y cũng không chắc có thể chữa khỏi hoàn toàn hay không, Tưởng Nhược Lan thân là nhất phẩm phu nhân lại đưa ra lời đánh cược hoang đường như vậy, nhảy xuống nước trước mặt mọi người, đây không phải chuyện nhỏ, còn nàng chịu làm vậy chỉ vì muốn chữa bệnh cho muội muội mà thôi…
Chỉ riêng tâm ý này của nàng, bao oán hận trước đó của Lưu Tử Căng đã hoàn toàn biến mất.
Bên kia, Tưởng Nhược Nam đã viết giấy làm chứng ngay trước mặt Lưu Tử Đồng, còn điểm chỉ vào giao cho cô ta.
Lưu Tử Đồng liếc mắt nhìn, bĩu môi: “Chữ thật xấu!”
Tưởng Nhược Nam hừ một tiếng: “Chữ xấu thì liên quan gì, chỉ cần tôi có thể chữa bệnh cho cô là được rồi!”
Lưu Tử Đồng cất tờ giấy đi, “Được, hôm nay ngươi đã hứa, nếu ngươi không chữa được bệnh cho ta, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải nếm nỗi khổ mà ta từng phải chịu.”
Tưởng Nhược Nam cười cười, dù ta có nhảy xuống nước, cũng sẽ không biến thành bộ dạng giống ngươi, có điều chỉ cần Lưu Tử Đồng chịu để nàng điều trị, nàng đã rất thỏa mãn rồi. Người con gái này, nàng không muốn cuộc đời cô ta thê thảm như thế, cũng coi như nàng bồi thường thay cho Tưởng Nhược Lan.
Tưởng Nhược Nam quay đầu qua, nhìn Mai Hương nói: “Ngươi đi mang hai đồng tiền đến đây, và một ít dầu!”
Lưu Tử Căng lạ lẫm hỏi: “Định làm gì?” Lưu Tử Đồng cũng nghi ngờ nhìn nàng: “Tưởng Nhược Lan, rút cuộc ngươi có làm được không, ngươi đừng làm bừa!”
Tưởng Nhược Nam cười thần bí, “Có phải làm bừa hay không, đợi lát nữa rồi biết!”