Tưởng Nhược Nam sau khi vào bên trong, việc đầu tiên nàng làm là tập trung những người bị bệnh vào một chỗ, sau đó bố trí một chỗ khác cho những bách tính chưa bị lây nhiễm. Kiểm tra phản ứng của mọi người, đợi mười ngày sau, nếu không xuất hiện bách tính bị lây nhiễm thì sẽ bố trí chủng ngừa.
Những bệnh nhân đậu mùa đa phần là ૮ɦếƭ vì biến chứng. Trước đó vì mọi người sợ hãi bệnh tật, sợ bị lây nhiễm, nên bỏ mặc những người bị bệnh đậu mùa, vì vậy tỉ lệ tử vong rất cao. Về cơ bản, cứ bốn người bị bệnh thì chỉ một người sống sót.
Nhưng dịch bệnh đậu mùa lần này, vì sau đó những người bệnh được Tưởng Nhược Nam chăm sóc rất tốt, nên cứ bốn người thì ít nhất cũng sống được ba, chỉ là sau khi khỏi bệnh, trên mặt họ vẫn xuất hiện những vết sẹo hết khó coi, đương nhiên đối với những người vừa giật lại mạng sống từ tay Diêm Vương mà nói, đấy không phải là chuyện to tát gì nữa.
Những bách tính trở về từ cõi ૮ɦếƭ đều nhìn Tưởng Nhược Nam với ánh mắt vô cùng cảm kích, vô cùng sùng kính. Cho dù nói họ coi Tưởng Nhược Nam như thần thánh thì cũng không phải quá lời. Rất lâu sau đó, những người này cùng con cháu của họ khi nhắc lại quãng thời gian ấy, nỗi thống khổ tuyệt vọng của thời kì ấy đã không còn lưu lại trong kí ức của họ, chỉ có khuôn mặt cùng nụ cười dịu dàng của “Kiều phu nhân” là vẫn khắc sâu trong tâm trí họ.
“Đời này ta chưa từng gặp người phụ nữ nào xinh đẹp, dịu dàng hơn Kiều phu nhân”
“Bà ơi, Kiều phu nhân đó thật sự rất xinh đẹp ư? Giống tiên nữ ư?”
“Cháu ơi, không liên quan đến tướng mạo bên ngoài. Có lẽ, sẽ có những người xinh đẹp hơn phu nhân ấy, nhưng trong lòng bà, không ai có thể sánh được với Kiều phu nhân.”
Mười ngày sau, những bách tính không có triệu chứng bị lây nhiễm được sự đồng ý của Đô đốc, được thả ra ngoài để chủng ngừa. Còn những người bị nhiễm bệnh, cũng đã khoẻ hơn, một số ít ૮ɦếƭ vì biến chứng, Tưởng Nhược Nam cũng kịp thời thiêu huỷ thi thể của họ, và đem khử trùng toàn bộ những đồ dùng của họ.
Dịch bệnh đậu mùa kinh hồn bạt vía, cứ thế mà lặng lẽ lắng xuống.
Đến ngày thứ mười, Tưởng Nhược Nam ra khỏi khu vực bị bao vây, người nàng gầy rộc cả đi. Sau khi ra ngoài, nàng bèn cùng Lưu Tử Căng đến trạm chỉ huy của Tả đô đốc để báo cáo tình hình.
Trạm chỉ huy tạm thời của Tả đô đốc được cải tạo lại từ một căn hộ của cư dân. Trước tiền viện có mấy binh sĩ thủ vệ thân hình cao lớn, tướng mạo hung hãn đứng canh cổng. Những binh sĩ này đều là những thị vệ thân cận từng vào sinh ra tử với Tả đô đốc. Trước đó Tưởng Nhược Nam đã có thái độ vô cùng bất kính với Tả đô đốc trước mặt bàn dân thiên hạ, nay thấy nàng, trông họ vô cùng tức giận.
Lưu Tử Căng tiến lên nhờ người vào thông báo, không lâu sau, họ được dẫn vào trong. Tưởng Nhược Nam bị đám lính trừng mắt lườm tới mức dựng ngược cả lông mao, đành cố gắng giữ vững khí thế theo sau Lưu Tử Căng.
Vừa vào phòng khách, đã thấy Tả đô đốc thân mặc thường phục màu đen, ngồi trên chiếc ghế bọc da Bạch Hổ ở chính giữa. Cởi bỏ bộ khôi giáp khiến hắn trông không còn quá cứng nhắc nữa, có điều, có lẽ do cái mũi quá cao nên đôi mắt trở nên nhỏ và dài, mà cũng có thể do vết sẹo trên mắt, nên ngay cả những lúc điềm tĩnh như thế này vẫn gây cho người khác cảm giác lạnh lẽo u ám, khiến người ta bỗng dưng căng thẳng, luống cuống.
Trên chiếc bàn hình vuông sơn đen trước mặt Tả đô đốc có đặt một vò rượu. Lúc này, Tả đô đốc đang rót rượu vào trong một chiếc bát lớn bằng sứ màu trắng, sau đó cầm bát lên, ngửa cổ một hơi uống cạn. Yết hầu thô to trượt lên trượt xuống, trong bát cạn sạch không còn dù chỉ một giọt rượu, khiến Tưởng Nhược Nam cứ trợn trừng mắt nhìn, giờ thì nàng đã hiểu thế nào gọi là bò uống nước rồi.
Tả đô đốc đặt bát xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào họ, ánh mắt hung hãn soi mói, khiến Tưởng Nhược Nam thấy rợn tóc gáy. Thời gian này, qua Lưu Tử Căng, Tưởng Nhược Nam cũng đã hiểu được ít nhiều vị Tả đô đốc là người thế nào, tâm địa độc ác thủ đoạn tàn nhẫn ra sao, có thù tất báo, điều đáng sợ nhất là hoàn toàn không hề màng tới hậu quả. Nghĩ lại mình từng chửi mắng y trước mặt bao nhiêu người như thế, rồi lại nhớ đến quý công tử bị y đánh gẫy chân, Tưởng Nhược Nam bỗng thấy lạnh hết cả người.
Nàng cúi đầu, im lặng, cố gắng làm bản thân mình lu mờ, cũng thầm cầu khấn trong lòng, hi vọng hắn là người không đánh phụ nữ. Nếu không, nàng đúng chỉ là còn cách cầu xin bồ tát phù hộ…
Phía bên này, Lưu Tử Căng đang báo cáo lại chi tiết tình hình dịch bệnh cho Tả đô đốc nghe. Suốt quá trình ấy, Tả đô đốc không hề lên tiếng, uống hết bát rượu này tới bát rượu khác, không khí trong phòng nồng nặc mùi rượu.
Giọng Lưu Tử Căng ôn hoà mà chậm rãi, giống như đang hát ru, Tưởng Nhược Nam dần dần có cảm giác buồn ngủ vô cùng. Thời gian gần đây mỗi ngày nàng chỉ được ngủ không quá ba tiếng, giờ nàng chỉ ước có một chiếc giường, rồi nằm lên đó mà ngủ li bì suốt mười ngày mười đêm.
Nghe xong bản báo cáo dài dằng dặc của Lưu Tử Căng, Tả đô đốc chỉ “ừm” một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Thời gian này hai vị vất vả rồi, về việc trọng thưởng cho tất cả những đại phu dám mạo hiểm tính mạng đến khu dịch bệnh, bổn đô đốc sẽ trình tấu lên trên. Lưu thái y hãy lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, Đô đốc.” Lưu Tử Căng hành lễ cáo lui.
Tưởng Nhược Nam cũng thở phào nhẹ nhõm, hành lễ theo y, muốn cùng rút lui, đang định quay người, Tả đô đốc bỗng dưng lạnh lùng gọi giật nàng lại: “Kiều phu nhân hãy ở lại đây đã, bổn đô đốc còn có việc muốn hỏi lại phu nhân cho rõ.”
Tưởng Nhược Nam giật mình, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, Lưu Tử Căng cũng thấy lo lắng, quay người nhìn Tả đô đốc, hỏi với giọng thăm dò: “Không biết Đô đốc có chuyện gì?”
Tả đô đốc cười nhạt một tiếng, “Lưu thái y hình như quản hơi nhiều nhỉ? Quyết định của bổn đô đốc cần gì phải giải thích với ngài.” Nói xong kẽ quát: “Lui ra.”
Lập tức một thị vệ từ ngoài tiến vào, nhìn bộ dạng của thị vệ đó, nếu như Lưu Tử Căng không chịu lui ra thì hắn sẽ động chân động tay kéo y đi. Sắc mặt Lưu Tử Căng trắng nhợt, nhưng vẫn bước lên phía trước, đẩy Tưởng Nhược Nam ra sau mình, “Kiều phu nhân là do hạ quan mời tới, hạ quan có nghĩa vụ phải bảo vệ sự an toàn cho phu nhân. Đô đốc có gì bất mãn, xin hãy trị tội hạ quan, đừng làm khó Kiều phu nhân.”
Tả đô đốc nặng nề đặt cạch chiếc bát to trong tay xuống, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.
“Lưu thái y, nói năng phải chú ý tới thân phận của mình.”
Tưởng Nhược Nam thấy không khí trong phòng bỗng dưng gượng gạo, thầm lo lắng. Vị Đô đốc này, ngay cả con trai của Thượng thư bộ Sử còn dám đánh, nay ở đây toàn người của hắn, có gì hắn không dám làm chứ? Lưu Tử Căng còn có vợ có con, bản thân nàng gây họa sao có thể làm liên luỵ tới y?
Ngay lập tức, nàng bước ra từ sau lưng Lưu Tử Căng, lớn tiếng nói: “Đa tạ ý tốt của Lưu thái y. Lưu thái y không cần phải lo lắng cho dân phụ. Tả đô đốc là hào kiệt một phương, chắc chắn không thể là người có tâm địa hẹp hòi, sẽ không làm khó dân phụ đâu.” Mặc dù nói với Lưu Tử Căng như thế, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tả đô đốc.
Tả đô đốc lạnh lùng nhìn lại nàng, đôi mắt hẹp và dài hơi nheo lại.
Tưởng Nhược Nam hạ giọng nói với Lưu Tử Căng: “Lưu thái y hãy lui xuống trước đi đã, ta có Phượng lệnh, hắn không dám làm gì ta đâu. Người này hỉ nộ bất thường, nham hiểm hung hãn, Lưu thái y đừng kích động, tẩu tẩu và bọn trẻ còn đang đợi ngài về đấy.”
Nghe Tưởng Nhược Nam nhắc đến vợ và các con, sắc mặt Lưu Tử Căng thoáng biến đổi, hắn trầm mặc hồi lâu, rồi đáp: “Phu nhân hãy cẩn thận, lúc cần thiết thì phải nói rõ thân phận của mình, hắn dù ngang ngược tới đâu cũng không dám tuỳ tiện.”
Tưởng Nhược Nam cố tỏ ra trấn tĩnh gật gật đầu, thực ra tim đập như gõ trống, giờ nàng còn có thân phận gì? Là con gái Uy Vũ tướng quân đã mất hơn mười năm nay ư? Vợ cũ của An Viễn Hầu? Nếu nhắc tới sự sủng ái của Thái hậu thì còn có thể dựa dẫm, nhưng nếu đem so với thân phận con trai Thượng thư bộ Sử thì…
Tưởng Nhược Nam toát mồ hôi lạnh…
Lưu Tử Căng quay người hướng về phía Tả đô đốc nói lớn: “Tả đô đốc, Kiều phu nhân là đại công thần của sự việc lần này, nếu Kiều phu nhân có gì tổn thất, hạ quan nhất định sẽ bẩm báo lên Hoàng thượng.” Ngữ khí của y thể hiện sự uy Hi*p rất rõ ràng.
Tả đô đốc lạnh lùng “hừ” một tiếng, rõ ràng không coi sự uy Hi*p kia của y ra gì.
Lưu Tử Căng lại nhìn Tưởng Nhược Nam, quay người đi ra.
Trong phòng bỗng yên tĩnh lạ thường.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu đứng đó, Tả đô đốc vẫn uống hết bát rượu này tới bát rượu khác.
Bỗng dưng Tưởng Nhược Nam không kìm được mà thầm thắc mắc, y uống nhiều rượu như thế, tại sao không say?
Tả đô đốc đột nhiên đặt chiếc bát lớn trong tay xuống, đứng dậy, vòng qua bàn, đi về phía Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam nghe thấy bước chân nặng nề của y đang tiến tới rất gần mình, trái tim như nhảy vọt lên tận cổ họng. Nói không sợ là giả, thật không hiểu, lúc ấy nàng lấy đâu ra dũng khí mà chỉ vào y chửi rủa như thế?
Nhưng dù trong lòng thấp thỏm lo âu, Tưởng Nhược Nam vẫn ép mình phải bình tĩnh đứng vững tại chỗ, không được giật lùi dù chỉ một bước. Bản thân nàng không sai, trong lòng có sợ hãi tới thế nào thì về khí thế nàng quyết không thể thua.
Y đứng cách nàng khoảng ba bước chân, Tưởng Nhược Nam có thể nhìn thấy gấu áo có những chỗ bị sút chỉ của y và cả đôi giày vải màu đen mòn vẹt.
“Sao, phu nhân giờ cũng đã biết sợ rồi?” Giọng y lạnh lùng vang lên.
Hơi rượu nồng nặc bao quanh nàng, ngay cả khi đối mặt với Hoàng đế nàng cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế này, bởi vì sự hung hãn của Hoàng thượng chỉ là vẻ bề ngoài, còn người này, nó toát ra từ xương tuỷ.
Nàng mãi mãi sẽ không bao giờ quên, y đã ung dung tự tại, mặt không đổi sắc bắn ૮ɦếƭ hai người vô tội kia, cả khi y tàn độc máu lạnh hạ lệnh kết thúc tính mạng của những người dân vô tội mà không thèm chớp mắt.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, rất lâu sau, nàng mới miễn cưỡng mở miệng đáp: “Không biết Đô đốc có việc gì cần hỏi dân phụ?” Cho dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không khống chế được sự run rẩy nhẹ trong giọng nói.
Tả đô đốc trả lời, nhưng lại không phải trả lời câu của nàng vừa hỏi: “Bổn đô đốc vốn là một thường dân áo vải, bao nhiêu năm nay, không phải chưa từng có người chửi rủa xỉ nhục bổn đô đốc, nhưng phu nhân có biết, kết cục của bọn họ như thế nào không?”
Sự căng thẳng lên tới cao độ, khiến Tưởng Nhược Nam vốn đã rất mệt mỏi nay lại thêm hoa mắt chóng mặt.
“Những người này, nếu không phải chính tay bổn đô đốc Gi*t, thì cũng lo sợ phập phồng nhìn sắc mặt của bổn đô đốc mà sống qua ngày. Kiều phu nhân, ngươi có trong tay Phượng lệnh, chắc chắn thân phận không bình thường, bổn đô đốc cũng sẽ không làm gì ngươi cả. Nhưng tất cả những người đắc tội với ta, ta đều không để cho họ được sống yên ổn.” Giọng nói trầm nhỏ để lộ sự tàn ác.
Tưởng Nhược Nam tái mặt, nhưng lửa giận trong lòng cũng dần bốc lên.
Y cười nhạt, “Bổn đô đốc rất muốn biết, nếu phu nhân biết sẽ có kết quả ngày hôm nay, thì trước kia có tự ý hành động như vậy nữa không?”
Ngữ điệu ngông cuồng đó cuối cùng cũng chọc giận Tưởng Nhược Nam, mẹ nó chứ, tưởng bà đây dễ bắt nạt chắc. Cái roi của bà cũng chẳng phải loại ăn kiêng, dám đánh gẫy chân bà, bà cũng sẽ quất cho ngươi mù mắt.
Bà đây tốt xấu gì cũng đã từng đánh nhau với gấu!
Tưởng Nhược Nam ngẩng phắt đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn y, nói rõ ràng từng từ từng chữ một: “Tả đô đốc uy Hi*p một người phụ nữ như vậy, thật lợi hại, thật anh dũng. Dân phụ rất tò mò, muốn biết Tả đô đốc sẽ khiến dân phụ sống không yên ổn như thế nào? Tả đô đốc xin cứ việc ra tay, nếu dân phụ nhíu mày, dân phụ sẽ không phải là phụ nữ nữa.”
Nói xong, lại trừng mắt nhìn y, quay người rời đi.
Vừa đi được hai bước, Tưởng Nhược Nam bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi hai mắt nàng tối sầm, ngã ngất xuống.
Loáng thoáng, nàng có cảm giác mình đã ngã vào một vòng tay to lớn, rắn chắc mà ấm áp.
Những tâm tư bị nàng đè nén bao lâu nay nhân lúc nàng yếu đuối nhất đã cuồn cuộn vùng lên nuốt chửng nàng. Những kí ức đã bị chôn vùi tận sâu nơi trái tim, từng chút từng chút quay về…
“Thiệu Khang…” Nàng khẽ gọi một tiếng.
Khoé môi nàng xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng, trái tim vốn thấp thỏm lo lắng nay bỗng dưng được thả lỏng, ngay lập tức nàng chìm vào bóng tối vô bờ vô tận, vô tri vô giác, chẳng còn biết gì nữa.
Tả Bá Xương trợn mắt đứng nhìn Tưởng Nhược Nam bỏ đi, đầu óc trống rỗng.
Xin cứ việc ra tay? Nàng muốn quyết đấu với y?
Rõ ràng không biết tự lượng sức mình. Có điều một người phụ nữ mạnh mẽ thế này… bình thường hiếm gặp.
Đột nhiên Tưởng Nhược Nam loạng choạng, rồi ngã xuống.
Tả Bá Xương nhìn thấy, không suy nghĩ nhiều vội bước nhanh về phía nàng, cánh tay vươn ra, đỡ nàng vào lòng.
Bỗng từ trong phòng vang lên một tràng cười sảng khoái, Tả Bá Xương bế Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn lại. Một nam tử chừng trên dưới ba mươi tuổi từ trong đó bước ra.
Nam tử này mặc trường bào văn sĩ màu xanh, thân hình bình thường, tướng mạo phổ thông, kiểu người gặp xong sẽ quên ngay. Nhưng nếu chịu để ý, sẽ thấy ánh mắt hắn ta vô cùng sắc bén, khí độ bất phàm, khiến người khác không dám kinh thường.
“Đô đốc, quả đúng như ngài nói, người phụ nữ này thật khác người. Giờ Văn mỗ đã được mở rộng tầm mắt, trong thiên hạ quả là có người phụ nữ hung hãn như thế này. Không thể không nói, cách nhìn nhận của Đô đốc thật độc đáo.”
Nam tử kia mặc dù hễ mở miệng ra là Đô đốc, nhưng giọng điệu của hắn lại vô cùng tuỳ tiện, thân thiết. Rõ ràng là hắn có mối quan hệ không bình thường với Tả đô đốc.
Tả Bá Xương nhìn người phụ nữ trong lòng mình một cái, khoé miệng thoáng nhếch lên cười, nụ cười đó không những không làm mềm được những đường nét lạnh lùng cứng nhắc trên mặt y, ngược lại còn khiến y trông càng ngông cuồng kiêu ngạo hơn.
“Những người phụ nữ bên cạnh bổn đô đốc đâu có ai đanh đá ghê gớm như nàng ta. Người này vừa cương vừa nhu, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của bổn đô đốc. Có thể chăm lo cho gia đình, dạy dỗ con cái, và cũng không gây thêm phiền phức cho bổn đô đốc.”
Nói xong, lại nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, nói tiếp: “Tử Hằng, nàng ta đột nhiên ngất xỉu, có phải bị bệnh gì không? Ngươi kiểm tra giúp ta, tiện thể kiểm tra luôn xem nàng ấy khoẻ mạnh hay không? Bổn đô đốc ghét nhất là những người phụ nữ bệnh tật yếu đuối.”
Nói xong, Tả Bá Xương đặt Tưởng Nhược Nam xuống chiếc ghế dài bên cạnh, Văn Tử Hằng tiến tới bắt mạch cho nàng, một lúc sau, quay người nói với Tả Bá Xương: “Đô đốc, nàng ấy chỉ là quá mệt, hoàn toàn kiệt sức nên mới ngủ lịm đi. Mạch tượng của người phụ nữ này rất khoẻ, tràn đầy sức sống, chắc chắn là người đa tử đa phúc.”
Tả Bá Xương ngẩng đầu, cười hài lòng. Nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt y lấp lánh, rõ ràng y đã coi nàng là vật sở hữu của mình.
“Chỉ là…” Văn Tử Hằng đột nhiên chau mày.
Tả Bá Xương sốt sắng, “Có gì cứ nói thẳng.”
Lúc này Văn Tử Hằng mới nói tiếp: “Người phụ nữ này hình như là quả phụ, còn có hai đứa con trai… Đô đốc ngài hoàn toàn có thể chọn được một hoàng hoa quý nữ tài mạo song toàn khác trong hoàng thành mà.”
Tả Bá Xương giơ tay lên ngăn hắn lại, khinh miệt hừ một tiếng: “Những người đó quá yếu đuối, động tí là khóc, bổn đô đốc nhìn thấy là chán rồi.” Rồi vội vàng nhìn về phía Tưởng Nhược Nam: “Quả phụ thì đã sao? Nàng ta là quả phụ, ta là quan phu[3], quả phụ với quan phu, dùng lời lẽ đám văn nhân các ngươi nói thế nào nhỉ…” Hắn khẽ cười một tiếng, “Trời sinh một cặp, đất hạ một đôi.”
[3]: Ở đây chỉ người goá vợ.
Nghe y nói thế, Văn Tử Hằng không phản đối nữa, chỉ nhìn bộ y phục cũ kĩ của Tả Bá Xương, khẽ thở dài: “Tẩu tẩu mất đã nhiều năm như thế rồi, Đô đốc bận việc nhà binh, cần có người chăm sóc. Khó khăn lắm Đô đốc mới nhắm được một người… Đành vậy, quả phụ thì quả phụ, chỉ cần Đô đốc đồng ý là được.”