Vừa mới sáng sớm, trong tiền viện của Thu Đường viện đã vang lên giọng nói hết sức nghiêm túc cứng nhắc của Lưu ma ma.
Chỉ mới hơn nửa canh giờ, trên trán Tưởng Nhược Nam đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hôm nay là ngày thứ ba nàng học lễ nghi, hai ngày đầu tiên chỉ phải ngồi nghe hai vị ma ma giảng giải về các loại lễ tiết của Đại Lương, mặc dù rườm rà, khô khan vô vị, nhưng không cảm thấy mệt lắm. Có điều tới hôm nay, nàng thật sự giống như đang phải chịu cực hình vậy!
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên ai oán nhìn vẻ mặt lạnh lùng tựa băng, không bao giờ biết nói cười tùy tiện của Lưu ma ma, không phục nói: “Lưu ma ma, bà đừng tưởng tôi không hiểu biết gì mà ức Hi*p người quá đáng, rõ ràng tôi đã làm theo những gì bà nói, sao có thể không đúng được!”
Lưu ma ma chừng hơn bốn mươi tuổi, lưng thẳng, đầu tóc gọn gàng, mỗi lời nói mỗi hành động của bà ta đều giống như đúc từ khuôn ra vậy, vô cùng đúng quy chuẩn.
“Phu nhân, độ cao mà cánh tay phu nhân đưa lên không đủ.”
Tưởng Nhược Nam nghiến răng, làm lại một lần nữa theo yêu cầu của bà ta. Thế này chắc là được rồi chứ gì!
Nào ngờ, Lưu ma ma lại nói: “Phần lưng không được thẳng, làm lại lần nữa!”
Hồng Hạnh đứng cạnh đã thấy khó chịu từ lâu, bước lên phía trước, đầu tiên là lau mồ hôi cho Tưởng Nhược Nam, sau đó quay đầu lại nhìn Lưu ma ma nói với giọng không chút khách khí: “Ma ma, tiểu thư nhà chúng tôi rõ ràng đã làm rất tốt mà, bà đừng cố ý làm khó tiểu thư chứ!”
Lưu ma ma quay đầu nhìn Hồng Hạnh, điềm đạm đáp: “Hồng Hạnh cô nương, bây giờ cô đã là a hoàn của Hầu phủ rồi, không thể không biết phép tắc lễ nghĩa như thế, cô nên gọi là phu nhân, chứ không phải là tiểu thư nữa. Để người khác nghe thấy, không chỉ khiến phu nhân mất mặt mà Hầu phủ cũng mất mặt theo!”
Hồng Hạnh theo hầu bên cạnh tiểu thư lâu như vậy, nào đã bao giờ bị người ta lạnh lùng chỉ trích đâu? Lập tức giận tới mức mặt đỏ phừng phừng, chỉ vào Lưu ma ma nói, “Bà… bà…” không ra lời.
Lưu ma ma liếc nhìn ngón tay của Hồng Hạnh một cái, giọng trở nên vô cùng nghiêm khắc: “Ta là ma ma răn dạy được Thái phu nhân mời về, luận về tuổi tác, tư cách, ngươi đều không thể dùng thái độ đó đối xử với ta!”
Câu này nói rất có lý, bà ta được Thái phu nhân sai đến, bất kính với bà ta cũng chính là bất kính với Thái phu nhân. Ngay lập tức, Tưởng Nhược Nam quay lại trách mắng Hồng Hạnh lúc này còn đang định phản bác: “Hồng Hạnh, không được vô lễ, mau xin lỗi ma ma đi!”
Hồng Hạnh giờ có hơi sợ Tưởng Nhược Nam, lời của nàng sao cô ta dám không nghe, dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng quay sang xin lỗi Lưu ma ma.
Ngay sau đó cả buổi sáng, Tưởng Nhược Nam chỉ học hai động tác dập đầu quỳ lạy và khấu đầu, mỗi động tác đều làm không dưới năm mươi lần. Mỗi lần làm xong, Lưu ma ma luôn tìm ra chỗ sai để bắt nàng làm lại. Tưởng Nhược Nam hễ lên tiếng oán thầm, Lưu ma ma lại lôi Thái phu nhân ra, nói rằng đó là ý của Thái phu nhân, Thái phu nhân muốn bà ta dạy cho nàng biết mọi lễ nghĩa phép tắc trong vòng mười ngày, vì vậy bà ta không thể không nghiêm khắc. Hơn nữa tất cả các tiểu thư đã xuất giá hay chưa xuất giá trong Hầu phủ đều do bà ta dạy dỗ về lễ tiết cả, bà ta cũng nghiêm khắc như nghiêm khắc với nàng, vậy mà chẳng ai buông nửa lời oán thán. Cuối cùng, còn thêm một câu: “Trừ phi phu nhân không muốn xuất hiện trong tiệc trà vào mười ngày sau, nếu phu nhân không thể kiên trì được nữa, ta sẽ về bẩm báo lại với Thái phu nhân!”
Tưởng Nhược Nam hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đành phải chịu.
Kết quả đến giờ nghỉ buổi trưa, Tưởng Nhược Nam đầu đau như 乃úa bổ, hai chân mềm nhũn, tứ chi tê cứng.
Mấy a hoàn nhân lúc buổi trưa Lưu ma ma đi ăn cơm, khi vây quanh Tưởng Nhược Nam đấm chân xoa Ϧóþ cho nàng, đều bàn tán xôn xao về việc này.
Hồng Hạnh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nhất định là hai vị ma ma này đã nhận lời nhờ vả của ai đó, nên mới cố ý ђàภђ ђạ tiểu… phu nhân! Cố ý mang phu nhân nhà chúng ta ra làm trò cười!”
Liên Kiều và Hoa Anh lần lượt phụ họa nói phải.
Ánh Tuyết vội vàng nhìn ra ngoài cửa, rồi quay đầu lại nói với Hồng Hạnh: “Nói nhỏ một chút, đừng để người có ý nghe thấy!”
Hồng Hạnh trừng mắt lườm Ánh Tuyết: “Đừng tưởng ở đây chỉ có ngươi là giỏi giang, ta sớm đã cho tiểu nha đầu đứng canh ngoài đó rồi!”
Phương ma ma rót một chén nước, dùng thìa đút cho Tưởng Nhược Nam uống, đau lòng nói: “Tiểu thư, hai vị ma ma này đúng là yêu cầu quá nghiêm khắc, tiểu thư cũng không cần phải nghiêm túc như thế. Đến tối ma ma dạy tiểu thư, nhất định sẽ không khiến người phải vất vả đâu!”
Tưởng Nhược Nam mệt tới mức chẳng muốn nói gì, nàng vốn tưởng học quy củ lễ nghĩa là một chuyện hết sức đơn giản, không ngờ lại khổ cực thế này. Chẳng trách bọn Vương thị dám đánh cược với nàng, đương nhiên họ đã tính trước được rằng nàng không thể học xong mọi quy tắc trong thời gian ngắn ngủi này.
Điều nàng hoàn toàn không biết là, mọi tiểu thư danh môn trong thế giới cổ đại này đều đã bắt đầu học quy tắc từ khi mới hiểu chuyện, phải qua mười mấy năm rèn giũa, từng lời nói từng hành động cử chỉ, đều phải được mài giũa một thời gian dài mới tạo được phong thái thục nữ trong mắt mọi người, đâu dễ dàng học xong trong vòng mười ngày chứ. Đương nhiên Thái phu nhân cũng chỉ muốn Tưởng Nhược Nam học để hiểu sơ sơ, không đến nỗi quá thất lễ trước mặt người khác, nhưng cho dù là sơ sơ, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Giờ đây Tưởng Nhược Nam đã thật sự thấu hiểu rồi.
Nhưng lời đã buông, dù khó khăn tới đâu cũng phải gắng gượng mà làm cho tốt, hơn nữa bữa tiệc trà được tổ chức vào mười ngày sau nàng không thể không tham gia. Bắt Vu Thu Nguyệt phải thực hành lễ nghĩa với nàng trước mặt mọi người chỉ là việc thứ yếu, quan trọng là, không thể để Thái phu nhân thất vọng vì mình.
Từ xưa tới nay, không cho đi thì đừng hòng nhận lại, đạo lý này nàng hiểu hơn bất kỳ ai hết.
Nàng mở miệng nuốt thìa nước mà Phương ma ma đút cho, sau khi sức lực đã được hồi phục, nàng bèn lắc đầu nói: “Nếu học chỉ để đối phó với bọn họ, việc này truyền tới tai Thái phu nhân, Thái phu nhân sẽ nghĩ thế nào?” Hơn nữa, để Phương ma ma dạy, ngộ nhỡ không qua được cửa của Thái phu nhân thì sao? Có thể dùng một người cẩn trọng như vậy làm ma ma răn dạy, không cần nghĩ cũng biết, bà chắc chắn là một người có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc!
Nghĩ đến đây, Tưởng Nhược Nam lại nói: “Mau mang cơm trưa của ta tới đây, ta phải bồi bổ thể lực, chờ đón giờ dạy buổi chiều!”
Bên này, Vương thị đang ở trong Cẩm Tú viện của Vu Thu Nguyệt nói về việc buổi sáng cô ta đặc biệt sai nha đầu đi nghe ngóng xem Tưởng Nhược Nam học hành thế nào.
Vương thị vừa cười, vừa hớn hở trước cảnh người khác gặp nạn nói: “Chẳng qua chỉ có hai lễ mà cả buổi sáng cũng không học được, ta phải chờ xem trong vòng mười ngày cô ta sẽ học xong mọi quy tắc thế nào? Đến khi ấy, cô ta chẳng còn mặt mũi nào mà nói chuyện lễ nghĩa phép tắc với muội nữa!”
Vu Thu Nguyệt cười đáp: “Có lẽ hai ma ma đó quá nghiêm khắc thôi!”
Vương thị ngẫm nghĩ, rồi khẽ gật đầu.
Sau khi Vương thị đi rồi, Vu Thu Nguyệt gọi Ngọc Liên vào, dặn: “Mau đi nói với Lưu ma ma, khế đất[3] đã được giao tận tay con trai bà ấy rồi!” Ngọc Liên vâng dạ rồi lui ra.
[3] Khế đất: Văn tự ruộng đất.
Vu Thu Nguyệt đặt ly trà trong tay xuống, nhìn vào vị trí mà Vương thị vừa ngồi lạnh lùng cười một tiếng, chuyện gì cũng nên có chuẩn bị trước thì hơn, như thế, cô ta mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Một tờ khế đất đương nhiên không thể khiến Lưu ma ma trung thành tận tụy với Thái phu nhân động lòng, nhưng con trai của Lưu ma ma làm việc trong phủ, phải nể mặt nữ chủ nhân tương lai chứ, về việc ai là nữ chủ nhân tương lai thì…
Đây chẳng phải chuyện đã rất rõ ràng rồi sao?
Buổi chiều, Lưu ma ma đến cùng Thẩm ma ma, Thẩm ma ma cũng tầm tuổi Lưu ma ma, sắc mặt hồng hào, đầu mày cuối mắt có vương chút kiêu kỳ, nghe nói trước kia ở trong cung bà ta từng hầu hạ công chúa. Sau khi xuất cung mới đến Hầu phủ và không xuất giá suốt từ bấy tới nay.
Thẩm ma ma đến dạy Tưởng Nhược Nam những lễ nghĩa hành vi trong cuộc sống thường ngày, bao gồm cách ngồi cách đi cách đứng, khi nói chuyện, cười hay dùng bữa, thậm chí cả tư thế khi ngủ, cách ăn mặc trang điểm…
Không cần phải nói, hai vị ma ma lại ђàภђ ђạ Tưởng Nhược Nam suốt buổi chiều, dù Tưởng Nhược Nam có làm gì, cũng chỉ buông một từ “sai” rồi sau đó là phải làm lại, chỉ riêng việc dạy đi, Tưởng Nhược Nam đi vòng quanh tiền viện đến mấy chục vòng, đi đi lại lại tính ra phải mấy cây số. Thẩm ma ma kia, chỉ thiếu điều là cầm thước ra để đo nữa thôi, quy định mỗi bước nàng chỉ được bước xa bao nhiêu, khiến Tưởng Nhược Nam vừa phải nuốt cơn giận lại vừa thầm chửi rủa bà ta là bà cô già, tâm lý biến thái!
Đám a hoàn do tấm gương của Hồng Hạnh ban sáng, nên chỉ dám giận mà không dám nói.
Suốt cả một ngày, toàn thân Tưởng Nhược Nam cứng đờ mệt mỏi, đến ngón tay cũng không nhấc lên nổi, nhưng nàng chỉ nghỉ ngơi một lát, rồi gắng gượng lấy lại tinh thần, gọi bọn a hoàn dọn cơm tối, ăn xong, tắm rửa sạch sẽ, nàng chuẩn bị đến chỗ Thái phu nhân.
Ánh Tuyết biết nàng rất mệt, bèn khuyên: “Phu nhân, hôm nay người đã mệt thế này rồi, đâu còn sức nữa mà đến xoa Ϧóþ cho Thái phu nhân nữa? Vẫn nên nghỉ sớm một chút, ngày mai còn chịu đày đọa! Thái phu nhân cũng sẽ thông cảm và bỏ qua cho người thôi.”
Tưởng Nhược Nam nhè nhẹ lắc đầu, đi lướt qua Ánh Tuyết ra ngoài.
Thái phu nhân sẽ thông cảm, nhưng thứ mà nàng muốn có không phải là sự thông cảm của bà, mà là sự thừa nhận, sự vui vẻ, sự tin tưởng của bà. Trên thế giới này không có tình yêu vô duyên vô cớ, chỉ là bạn có muốn cho đi hay không mà thôi!
Nhưng, tất cả những chuyện ấy, Tưởng Nhược Nam sẽ không nói với Ánh Tuyết, bởi vì nàng chưa bao giờ dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, bên cạnh nàng nhìn thì có bao nhiêu người như thế, nhưng từ đầu chí cuối, người mà nàng hoàn toàn tin tưởng, chỉ có thể là chính bản thân mình.
Ánh Tuyết quay người nhìn theo bóng Tưởng Nhược Nam xa dần. Lúc này, trời đã bắt đầu tối, bóng tối lặng lẽ nuốt gọn tất cả, nhưng bóng lưng thẳng đứng và kiên nghị của nàng dù đi bao xa cũng hiện lên rất rõ ràng.
***
Khi Tưởng Nhược Nam đến chỗ Thái phu nhân, người đã dùng cơm tối xong, đang nằm dựa đầu giường đọc kinh Phật, còn Vu Thu Nguyệt cầm đèn dầu đứng cạnh, hai mẹ con thỉnh thoảng lại nói vài câu với nhau, thái độ vô cùng thân thiết.
Nghe thấy động, cả hai đều ngẩng đầu lên, thấy là Nhược Nam, mặt họ đều lộ rõ vẻ bất ngờ. Vu Thu Nguyệt đưa cây đèn dầu trong tay cho Liễu Nguyệt, bước tới hành lễ với Tưởng Nhược Lan.
“Nhược Lan?” Thái phu nhân nhìn Tưởng Nhược Nam cười cười, nói tiếp, “Ta còn tưởng tối nay con sẽ không đến.” Bà nhớ tới những lời mà hai vị ma ma nói với mình ngày hôm nay.
Hai vị ma ma đó sau khi kết thúc một ngày dạy dỗ, việc đầu tiên là tới gặp Thái phu nhân để bẩm báo.
“Rõ ràng là phu nhân học lễ nghĩa phép tắc rất hồ đồ, đến cách đi đứng ngồi đơn giản nhất đều chẳng ra làm sao.” Tính Thẩm ma ma thẳng thắn, đây là đánh giá của bà ta dành cho Tưởng Nhược Nam.
Khi ấy Thái phu nhân đã hỏi họ: “Vậy trong vòng mười ngày liệu phu nhân có học được những quy tắc lễ nghĩa cơ bản không?”
Hai vị ma ma quay sang nhìn nhau, cúi đầu, im lặng. Có điều bộ dạng đó của họ đã nói rõ tất cả.
“Nhưng…” Thẩm ma ma đột nhiên lên tiếng, “Mặc dù quy tắc lễ nghĩa của phu nhân chẳng ra làm sao, nhưng phu nhân chịu khổ rất tốt, kiên trì suốt một ngày trời.” Không giống mấy vị tiểu thư đã xuất giá kia, học chưa được một tuần trà đã kêu mệt, đòi nghỉ.
“Con bé không làm khó hai vị chứ?” Thái phu nhân đã thấy hơi ngạc nhiên, Tưởng Nhược Lan là người dám vung roi đuổi cung nữ răn dạy do Thái hậu phái đến cơ mà!
Thẩm ma ma cười đáp: “Mặc dù trong lòng phu nhân không phục, nhưng dù tôi có nói gì, cô ấy cũng vẫn cắn răng làm theo, lúc này, e rằng đã mệt tới mức nằm bệt trên giường rồi.”
Vì vậy Thái phu nhân mới cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của nàng.
Tưởng Nhược Nam đi đến cạnh giường hành lễ với bà, sau đó mỉm cười nói: “Mấy hôm nay việc xoa Ϧóþ bắt đầu có công hiệu khiến mẫu thân ngủ ngon giấc, đương nhiên phải tiếp tục kiên trì, đợi vài hôm nữa trời ấm áp hơn, con cũng có thể lười biếng được rồi!”
Ánh mắt liếc thấy cuốn kinh Phật trong tay Thái phu nhân, lại nói: “Mẫu thân, ánh sáng này mà đọc sách dễ hại mắt lắm.”
Vu Thu Nguyệt cười, đáp: “Đây là thói quen từ trước tới nay của Thái phu nhân, trước khi ngủ phải đọc một đoạn kinh Phật.”
Thái phu nhân mỉm cười, cũng nói: “Đúng, không đọc một lúc, ta thật sự không ngủ được.” Nói xong, quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt một cái, rồi lại tiếp, “Thu Nguyệt cầm đèn soi giúp ta, nên ta cũng không mỏi mắt lắm.”
Vu Thu Nguyệt nở một nụ cười ngượng nghịu, đáp: “Được tận hiếu với Thái phu nhân, Thu Nguyệt vô cùng vui sướng.” Đoạn lại đón lấy cây đèn trong tay Liễu Nguyệt, “Thái phu nhân có muốn đọc thêm một lát nữa không?”
Thái phu nhân cười với cô ta, nói: “Ta phải đọc xong mấy trang này nữa.” Rồi lại nhìn Tưởng Nhược Nam: “Con đợi một lát.” Nói xong, cúi đầu nhìn vào cuốn kinh Phật trong tay.
Vu Thu Nguyệt nhìn Tưởng Nhược Nam bên cạnh mình một cái, khóe miệng thoáng nhếch lên cười nhạt.
Tưởng Nhược Nam thấy Thái phu nhân cau mày, bộ dạng dường như đang gắng sức, đột nhiên giơ tay ra giật lấy cuốn kinh Phật trong tay bà.
Hành động đột ngột này khiến mọi người có mặt trong phòng đều sững lại, tân phu nhân lại dám vô lễ với Thái phu nhân? Lẽ nào nàng ta nghĩ rằng xoa Ϧóþ cho Thái phu nhân vài lần là có thể muốn làm gì thì làm trước mặt bà sao?
Trong lòng Thái phu nhân cũng có suy nghĩ như thế, bà nhìn Tưởng Nhược Nam, sắc mặt trầm xuống.
Vu Thu Nguyệt giơ tay bịt miệng, vẻ mặt thất kinh, “Tỷ tỷ, Thái phu nhân sắp đọc xong rồi, tỷ không cần phải đợi lâu nữa đâu!”
Thái phu nhân nghe xong những lời của Vu Thu Nguyệt, nhìn Tưởng Nhược Nam lạnh giọng nói: “Nếu không đợi được, thì con hãy quay về trước đi!”
Tưởng Nhược Nam đặt cuốn kinh Phật xuống bên cạnh Thái phu nhân, mỉm cười nói: “Mẫu thân, con nhất thời lo lắng nên hành động có chút bỗ bã, mong người đừng trách con. Đừng nói bảo con đợi một lúc, cho dù là đợi lâu hơn nữa, con cũng không có bất kỳ lời oán thán nào. Nhưng, con không thể đứng nhìn mẫu thân làm tổn hại tới cơ thể mình.” Nói đến đây, trong giọng Tưởng Nhược Nam lộ rõ sự buồn bã lo lắng.
Lấy lòng nịnh bợ lẽ nào nàng không biết sao?
Vu Thu Nguyệt cười đáp: “Chỉ đọc có vài trang sách thôi mà, tỷ tỷ có cần phải nói nghiêm trọng như thế không?”
Tưởng Nhược Nam nhìn Vu Thu Nguyệt, nghiêm giọng: “Muội muội đừng xem thường việc này, đôi khi những thói quen không tốt trong cuộc sống sẽ vô tình làm tổn hại tới sức khỏe của con người ta.” Nói xong quay sang nhìn Thái phu nhân: “Có phải đôi khi mẫu thân thấy nhìn đồ vật phải gắng sức, thấy rất mờ không?”
Thái phu nhân suy nghĩ, vẻ mặt lộ rõ sự trịnh trọng: “Đúng là có cảm giác ấy. Lẽ nào là do ta đọc sách? Ta còn tưởng là người già đều như vậy!”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Đọc sách trong tình trạng thiếu ánh sáng, mắt sẽ phải căng ra để làm việc, lâu dần khiến mắt bị tổn thương. Sau này mẫu thân phải thường xuyên bấm huyệt xung quanh mắt, mắt sẽ từ từ hồi phục.” Sau đó lại cười, nói: “Hơn nữa mẫu thân sao có thể gọi là già chứ? Nhược Lan xin được nói một câu thật lòng, chỉ sợ mẫu thân trách con vô lễ, lần đầu tiên khi con nhìn thấy mẫu thân, mái tóc dài đen nhánh, da còn mịn màng trắng trẻo hơn cả da con, khi ấy con đã nghĩ đây là mẹ chồng của mình thật ư? Sao nhìn lại giống tỷ tỷ của mình như thế?”
Tự cổ chí kim có người phụ nữ nào không thích được khen ngợi đâu? Thái phu nhân thường ngày nghiêm nghị, chưa bao giờ có ai dám nói đùa trước mặt bà, cho dù là con trai con gái bà cũng đều rất ngoan ngoãn giữ đúng phép tắc. Đột nhiên nghe thấy những lời nửa như khen ngợi lại nửa như trêu đùa của Tưởng Nhược Nam, trong lòng bất giác nảy sinh cảm giác rất kỳ lạ, có chút thích thú, có chút vui vui, nhưng lại không dám quá thoải mái trước mặt tiểu bối, muốn nghiêm mặt lại, nhưng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tưởng Nhược Nam, bà vẫn không nhịn được phì cười thành tiếng.
Tiếng cười này của bà khiến trái tim thấp thỏm của Tưởng Nhược Nam nhảy về chỗ cũ, nhưng lại khiến mặt Vu Thu Nguyệt biến sắc.
“Sao ta lại không biết cái miệng của con dẻo như thế chứ!” Thái phu nhân cười nói.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, “Nhược Lan không biết nói những lời dễ nghe, thường chỉ nghĩ gì nói nấy, vì vậy mới bị người ta ghét, mẫu thân xem, hôm nay lại suýt nữa làm mẫu thân nổi giận rồi.”
Thái phu nhân kéo tay Tưởng Nhược Nam, cười nói: “Con đã nói rõ thế rồi, sao ta có thể giận con chứ? Được, ta nghe con, sau này sẽ không đọc sách buổi tối nữa!”
Tưởng Nhược Nam vội vàng: “Vậy bây giờ hãy để con xoa Ϧóþ cho mẫu thân!”
Thái phu nhân cười gật đầu, quay sang nhìn thấy Vu Thu Nguyệt tay vẫn đang cầm đèn, bèn bảo: “Thời gian vừa rồi thật vất vả cho con quá, sau này không cần cầm đèn cho ta nữa! Con cũng về nghỉ sớm đi!”
Biểu hiện trên khuôn mặt Vu Thu Nguyệt như cứng lại, mấy ngày nay, nàng ta dựa vào thời gian này để lấy lòng Thái phu nhân, gây dựng cảm tình, hôm nay lại bị phá hỏng bởi mấy lời à ơi của Tưởng Nhược Nam. Nàng ta hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn nở một nụ cười dịu dàng, đáp: “Thu Nguyệt không vất vả, thời gian này được nghe Thái phu nhân đọc kinh Phật, Thu Nguyệt cũng ngộ ra được nhiều điều!”
Thái phu nhân cười cười, đang định nói thêm gì đó, Tưởng Nhược Nam đã bước đến đỡ bà nằm xuống, Vu Thu Nguyệt thấy vậy, đành phải cáo từ lui ra.
Đi tới cửa lớn, Vu Thu Nguyệt quay người lại đứng nhìn.
Trong ánh đèn vàng vọt, Tưởng Nhược Nam vừa xoa Ϧóþ cho Thái phu nhân vừa trò chuyện với bà, trên mặt hai người bọn họ đều đọng lại một nụ cười dịu dàng, tạo nên một bức tranh ấm áp.
“Mẫu thân, mấy hôm nay sau khi xoa Ϧóþ xong người còn thấy đau nữa không?”
“Đỡ hơn rất nhiều, ban ngày hầu như không đau, mười mấy năm nay, đây là lần đầu tiên ta trải qua những ngày thời tiết u ám được nhẹ nhàng thế này. Chỉ khổ cho con thôi.”
“Nhược Lan không khổ, mẫu thân có thể ngủ ngon giấc, con vui hơn ai hết!”
Giả tạo! Vu Thu Nguyệt nghiến răng, cảm thấy cảnh tượng trong mắt mình thật nhức nhối, cô ta tức tối quay người bỏ đi.
Ngày còn dài, cô ta không tin mình sẽ thua một bà la sát!
Tưởng Nhược Nam giúp Thái phu nhân xoa Ϧóþ phần lưng, lẳng lặng quay đầu liếc nhìn bóng lưng xa dần của Vu Thu Nguyệt, khóe miệng nhếch lên cười.
Tưởng nàng không nhận ra ý khiêu chiến trong những lời cô ta nói sao?
Nàng từng nghĩ sẽ không làm khó cô ta, nhưng không có nghĩa là nàng để mặc cô ta được thoải mái tát vào mặt mình.
Nói cho cùng, Tưởng Nhược Nam nàng chẳng nợ nần gì Vu Thu Nguyệt cả!