Sau khi đón được cái cánh gà, nó quay người, chiếc đuôi lớn màu trắng như tuyết cong lên lộ ra ngoài. Tưởng Nhược Nam giật mình, khẽ giật giật gấu áo Cảnh Tuyên Đế, ra hiệu cho hắn nhìn theo tay nàng. Cảnh Tuyên Đế vừa nhìn đã ngồi bật dậy, suýt thì bật kêu thành tiếng.
“Cáo tuyết!” Hắn khẽ nói, giọng đầy kích động, bộ dạng như chỉ chực nhỏm lên lao tới vồ con cáo.
Cáo tuyết nhồm nhoàm vài miếng là giải quyết xong cái cánh gà, nó lại quay đầu vào, nhìn con gà trong tay Tưởng Nhược Nam chảy nước miếng.
Hai mắt Cảnh Tuyên Đế phát sáng, hắn giật con gà trong tay nàng, lắc lắc, khẽ nói với cáo tuyết: “Lại đây, cho ngươi hết đấy!”
Nhưng con cáo tuyết đột nhiên để lộ ánh mắt cảnh giác. Quay người chạy biến.
Tưởng Nhược Nam giật lại con gà của Cảnh Tuyên Đế, tức giận nói: “Người xem, người làm nó sợ chạy mất rồi! Đang yên đang lành, sao cứ phải bắt nó cho bằng được? Nó không phải động vật bình thường, để nó tự do tự tại chẳng phải tốt hơn ư?”
Nói xong, nàng cầm con gà đi ra cửa động, nhìn quanh. Đã không thấy bóng dáng con cáo tuyết đâu nữa, nàng hơi cao giọng gọi: “Này, ta biết ngươi đang ở gần đây, ta mời ngươi ăn gà, đừng sợ, ta sẽ không bắt ngươi đâu.” Nói rồi, nàng đặt con gà xuống đất, quay người đi vào động.
Giờ đã ăn no, cơn buồn ngủ kéo tới, Tưởng Nhược Nam nằm xuống bên cạnh đống lửa, đang chuẩn bị ngủ thì lại thấy Cảnh Tuyên Đế chầm chậm dịch về phía mình. Nàng lập tức cảnh giác: “Làm gì thế?”
Khẩu khí của nàng khiến Cảnh Tuyên Đế rất không vui: “Giờ ta còn có thể làm gì? Ta chỉ muốn nói chuyện với nàng thôi!”
Nhớ ra hắn đang bị thương, Tưởng Nhược Nam bỗng yên tâm hơn. Giờ hắn thế này, có lẽ cũng chẳng đánh nổi nàng!
“Lưng người còn đau lắm không?”
“Nếu cử động vẫn thấy rất đau.”
Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng một cái, “Hiếm khi có cơ hội được ở riêng với nàng, lại ngồi cách xa như thế, đến nói chuyện cũng phải cao giọng…” Vấn đề là không thể nhìn thấy mặt nàng.
Hắn nằm xuống chỗ bên cạnh nàng, dựa đầu vào đầu nàng, mùi hương trên người nàng thoang thoảng trong không khí, khiến trái tim hắn bỗng yên tâm hơn.
“Nhược Lan, về bên ta không được ư? Những thứ mà An Viễn Hầu có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng, thứ mà An Viễn Hầu không thể cho nàng, ta lại có thể cho nàng. Ta nhất định sẽ đối rất rất tốt với nàng…”
Nếu đổi lại là ngày hôm qua, khi nghe những lời này Tưởng Nhược Nam sẽ thấy vô cùng phản cảm, tuyệt đối không tử tế với hắn. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Tưởng Nhược Nam cảm thấy, bản thân nàng nên nói chuyện đàng hoàng với hắn. Nếu có thể giải tỏa được khúc mắc trong lòng hắn thì với nàng hay với hắn đều là chuyện tốt.
Nàng ngồi dậy, đối mặt với hắn, ánh lửa làm mặt nàng hồng rực, khiến nàng bỗng trở nên vô cùng kiều diễm, đôi mắt nàng đen láy, sáng rực, dường như có những đốm lửa nhỏ đang nhảy nhót trong đó.
“Hoàng thượng, thực ra người không thích thần phụ, người chỉ đang đi vào ngõ cụt nên người ngộ nhận rằng người thích thần phụ mà thôi. Người giống như một đứa trẻ, còn thần phụ lại giống như thứ đồ chơi trong rất nhiều đồ chơi của người, hoàn toàn chẳng bắt mắt, có cũng được không có cũng chẳng sao. Sự tồn tại của món đồ chơi đó thậm chí còn khiến người chướng mắt. Thế là tới một ngày, khi món đồ chơi kia biến mất, người cảm thấy rất vui, bố cáo thiên hạ, món đồ chơi đó đã không còn là của người nữa. Nhưng sau đó đến một ngày, người phát hiện ra món đồ chơi cũ của mình đang ở chỗ người khác, không những không bị người ta ghét bỏ, mà còn được người ta trọng thị, và món đồ chơi ấy khiến người kia rất vui. Thế là trong mắt người, món đồ chơi là thi*p đây bỗng không giống trước nữa. Trái tim người cũng bất an, người cho rằng đó là đồ của người, sao lại để người khác được vui vẻ đến thế chứ?”
“Vì vậy, người tìm mọi cách để giành lại món đồ chơi ấy. Thực ra, sau khi người giành lại được rồi, người sẽ nhận ra, món đồ chơi nhạt nhẽo đó vẫn là món đồ chơi nhạt nhẽo, chẳng có gì khác với trước kia, cũng chẳng xuất chúng hơn những thứ trong tay người. Người sẽ cho rằng, sự hao tâm tổn trí của mình là không xứng đáng. Đến khi ấy, người sẽ hối hận. Hoàng thượng, người xem, đây chẳng qua là tính chiếm hữu nhất thời nổi lên mà thôi, hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả. Người hà tất phải vì niềm vui chốc lát mà tốn thời gian như vậy? Hà tất phải làm một việc mà người sau này nhất định sẽ hối hận? Hoàng thượng xin hãy từ bỏ đi, đừng cố chấp nữa, người sẽ thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Người sẽ thấy, thực ra đấy cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm, không chừng người còn cảm thấy suy nghĩ của mình trong thời gian vừa qua thật nực cười ấy chứ.”
Cảnh Tuyên Đế trầm mặc một lát, sau đó cười nhạt, lên tiếng: “Nhược Lan, nàng còn định tự lừa mình gạt người đến khi nào? Ta sẽ liều mạng vì một món đồ chơi có cũng được mà không có cũng xong ư? Nghĩ như thế nàng sẽ thấy yên tâm hơn phải không?”
Tưởng Nhược Nam cứng lưỡi trước lời chất vấn của hắn. Đúng là, trong tình huống nguy hiểm như thế, hắn lại mang theo rất ít người, hắn biết rõ là sẽ nguy hiểm, nhưng không hề do dự mà lao vào cứu nàng… Này là tinh thần của Lôi Phong[1]?
[1] Lôi Phong: Một chiến sĩ của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, anh được miêu tả là người vị tha, khiêm tốn, hết lòng vì Đảng và chủ tịch Mao Trạch Đông, anh còn trở thành đề tài cho cuộc vận động toàn quốc có tên “Noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong”.
“Hoàng thượng…” Một lát sau, nàng thở dài, “Thần phụ thật sự không hiểu…”
“Ta cũng không hiểu…” Cảnh Tuyên Đế cụp mắt, khẽ đáp. Một nửa người hắn như chìm vào trong ánh lửa, những sợi chỉ vàng trên bộ đồ cưỡi ngựa sáng lấp lánh, càng làm nổi bật khí thế vương giả trên người hắn.
Cảnh Tuyên Đế cười khẽ như thể tự trào, “Luận về sắc, nàng còn không bì được với cung nữ hầu bên cạnh Thục phi. Luận về tài, nàng giỏi dùng roi, nhưng bảo nàng làm thơ gảy đàn nàng có biết không? Luận về sự dịu dàng quan tâm, thấu hiểu lòng người, nàng xem thái độ nàng nói chuyện với ta, mắt lúc nào cũng trừng lên, còn dám đánh ta, cắn ta, uy Hi*p ta. Tùy tiện nhón lấy một tội cũng đủ để ta trừng trị nàng rồi.” Hắn lắc lắc đầu, bộ dạng đầy bất lực, “Nhưng ta lại vẫn muốn gặp nàng, vẫn thích được ở bên nàng. Cho dù nàng mắng ta, đánh ta, uy Hi*p ta, dù lúc ấy ta cũng tức phát điên, nhưng sau đó ta thường ngồi hồi tưởng lại từng sự việc một, trong lòng vui sướng vô hạn, đến nằm mơ cũng chỉ mơ thấy nàng. Ta cũng muốn từ bỏ, nhòm ngó thê tử của thần tử là việc vẻ vang lắm hay sao? Cho dù ta không được văn thao võ lược như phụ hoàng, nhưng cũng không muốn làm một hôn quân khiến người đời phỉ nhổ. Chỉ là… Mấy ngày không gặp nàng ta sẽ buồn bực, trong lòng lo lắng bất an, làm gì cũng chẳng có tinh thần, ta phải làm thế nào đây? Nhược Lan…”
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và chân thành, ánh mắt chăm chú kiên định, tạo ra một luồng khí thế bức người, “Ta không thể từ bỏ nàng, cho dù có bao nhiêu phụ nữ ở bên, trong lòng ta vẫn cứ nhớ tới nàng. Ta mặc kệ chiếm hữu hay không chiếm hữu, mặc kệ cố chấp hay không cố chấp, cũng chẳng màng hậu quả về sau. Ta chỉ biết, ta không muốn để nàng dựa vào lòng một người đàn ông khác. Ta muốn nàng là người phụ nữ của ta. Ta muốn nàng chỉ nhìn ta, chỉ cười với ta, mặc kệ người khác nhìn ta bằng ánh mắt thế nào. Trẫm là thiên tử, thứ mà trẫm hạ quyết tâm để có được, ai có thể ngăn cản? Ai dám ngăn cản?”
Hắn nắm tay nàng, “Tấm lòng của trẫm dành cho nàng, lẽ nào nàng còn chưa hiểu? Từ xưa tới nay trẫm chưa từng nói những lời như thế với người con gái khác, cũng chưa từng muốn một người con gái nào như nàng. Nàng vẫn còn kháng cự ư? Nàng còn điều gì chưa thỏa mãn? Chuyện sau này, trẫm cũng sẽ tìm cách an bài thỏa đáng, không để nàng phải chịu sự chỉ trích của người đời. Chỉ cần nàng tin trẫm, ở bên cạnh trẫm, trẫm nhất định sẽ khiến nàng trở thành người phụ nữ được ngưỡng mộ nhất trên thế gian này.”
Tay hắn dùng lực, siết chặt, kéo nàng vào lòng, nhưng nàng lại giằng ra.
Cảnh Tuyên Đế cảm thấy hơi giận, “Trẫm nói nhiều như vậy, nàng vẫn còn không chịu tin trẫm sao?”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, khẽ đáp: “Hoàng thượng, người luôn đứng trên cao, cao hơn tất cả mọi người quen rồi, nên người cho rằng, chỉ cần là thứ người thích, không cớ gì không thuộc về người. Có điều, tình cảm không thể như thế, không giống như thế, không phải cứ người thích thì sẽ là của người. Thần phụ rất cảm kích việc Hoàng thượng xả thân cứu tính mạng thần phụ hôm nay, cũng cảm kích tấm lòng Hoàng thượng dành cho thần phụ. Nhưng, cảm kích là cảm kích, thần phụ vẫn không thích Hoàng thượng.”
“Trẫm có điểm nào không bằng An Viễn Hầu?” Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế sa sầm.
“Hoàng thượng, mặc dù chàng không có nhiều thứ như Hoàng thượng, nhưng chàng có thể cho thần phụ thứ thần phụ cần.”
“Nàng cần gì, nàng muốn gì, nàng nói đi, dù là cái gì, trẫm cũng sẽ cho nàng!” Cảnh Tuyên Đế ngang ngạnh.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười cười, “Hoàng thượng, thần phụ chẳng hề muốn trở thành người phụ nữ được người trong thiên hạ ngưỡng mộ chút nào. Thần phụ chỉ muốn sống vui vẻ hạnh phúc. Chàng có thể toàn tâm toàn ý với thần phụ, toàn tâm toàn ý quan tâm thần phụ, trong mắt trong lòng chàng chỉ có một mình thần phụ mà thôi. Chàng có thể cho thần phụ cuộc sống bình an ổn định mà thần phụ muốn.”
Tưởng Nhược Nam ghen tuông, việc nàng đòi độc sủng Cảnh Tuyên Đế đã được nghe, vì vậy lúc này hắn hoàn toàn không thấy lạ. Nhưng hắn có thể cho nàng tất cả mọi thứ, chỉ riêng việc đó, hắn không thể làm được.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn khẽ nói: “Hoàng thượng sao có thể toàn tâm toàn ý đối với thần phụ đây? Nếu Hoàng thượng làm được thế thật, thì chắc ngày ૮ɦếƭ của thần phụ cũng chẳng còn xa nữa. Trong hậu cung, người khó sống nhất chính là người có được mọi quan tâm yêu thương của Hoàng thượng.”
Môi Cảnh Tuyên Đế mấp máy, cuối cùng chẳng nói được gì. Bởi vì, những điều Tưởng Nhược Nam vừa nói đều là sự thật!
“Hơn nữa, cho dù Hoàng thượng có làm được, Nhược Lan cũng không thích Hoàng thượng. Bởi vì một khi Nhược Lan đã thích ai, sẽ toàn tâm toàn ý với người đó, sẽ không thể dung nạp bất kỳ ai khác nữa.” Nói tới đây, khóe miệng nàng vô thức nhếch lên cười nhẹ, nụ cười ấm áp, dịu dàng, là niềm hạnh phúc và thỏa mãn xuất phát từ tận trái tim.
Nhưng nụ cười của nàng lại khiến Cảnh Tuyên Đế vô cùng khó chịu, hắn lạnh lùng nói: “Nàng tin hắn như thế, vậy còn thi*p thất kia của hắn thì sao? Làm sao nàng biết hắn sẽ toàn tâm toàn ý với nàng? Nhược Lan, lẽ nào nàng làm như vậy không phải là cố chấp? Đàn ông sao có thể cả đời chỉ yêu một người phụ nữ.”
“Ít nhất thì chàng cũng hứa như thế, ít nhất thì chàng cũng chịu thử, vì vậy thần phụ tình nguyện tin tưởng chàng.”
Tưởng Nhược Nam đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu với hắn, “Hoàng thượng, hôm nay đa tạ ơn cứu mạng của Hoàng thượng. Thần phụ không có gì để báo đáp, nhưng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng nhìn nàng, không lên tiếng nữa.
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, vẻ mặt dịu dàng: “Nhưng, Hoàng thượng, sau này xin hãy tha cho Nhược Lan, để Nhược Lan có thể sống cuộc sống mà mình muốn, được không? Nhược Lan không muốn rơi vào cảnh tranh đấu giằng giật chốn hậu cung. Nếu Hoàng thượng thật lòng quan tâm tới thần phụ thì hãy để thần phụ được yên ổn sống cuộc đời của mình. Bên cạnh Hoàng thượng cũng có những người phụ nữ thật lòng quan tâm tới người, thật lòng thích người. Thứ người không có được chưa chắc đã phải là thứ tốt nhất, hãy biết trân trọng những gì mình đang có, Hoàng thượng mới có thể vui vẻ. Hoàng thượng cũng biết tính cách của thần phụ rồi, nếu người ép buộc thì thứ mà người có được không phải sự khuất phục của thần phụ, mà đến khi ấy, ngoài việc tổn hại thể diện ra, Hoàng thượng còn có được gì nữa?”
Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng, thần sắc nàng điềm tĩnh, ánh mắt dịu dàng, nhưng trên đó lại thể hiện sự quyết tâm không thể lay chuyển. Nàng chính là như thế. Những lúc cần kiên quyết, nàng không bao giờ thỏa hiệp, dù người trước mặt nàng là ai, dù phải đối mặt với hậu quả thế nào. Hắn vô cùng bực tức trước tính cách này, nhưng không thể phủ nhận rằng, từ xưa tới nay điều thu hút hắn nhất, hấp dẫn hắn nhất ở nàng chính là điểm này.
Buông tha cho nàng, hắn sẽ vui vẻ thật sao? Nhìn nàng và người đàn ông khác sống yên ổn suốt đời, hắn sẽ vui? Không đâu, không thể, chỉ cần nghĩ đến khả năng ấy, trái tim hắn đã như bị ai Ϧóþ chặt rồi.
Cảnh Tuyên Đế im lặng, lạnh lùng đứng dậy, quay người đi về vị trí cũ, nằm xuống chiếc áo bào, quay lưng lại với nàng, không nói thêm gì nữa.
Tưởng Nhược Nam nhìn lưng hắn, cảm thấy mơ hồ khó hiểu, hắn làm vậy là có ý gì? Là đồng ý hay không đồng ý? Người ta quỳ thì cũng quỳ rồi, dập đầu cũng dập đầu rồi, tốt xấu cũng phải nói một câu chứ.
Tưởng Nhược Nam bĩu môi, rồi cũng nằm xuống bên đống lửa, không lâu sau thì chìm vào mộng mị.
Họ hoàn toàn không biết rằng, bên ngoài kia, mọi người đang đốt đuốc đi tìm họ. Cấm vệ quân phát hiện ra thi thể của ba người cận vệ trong rừng, vừa nhìn đã biết họ bị gấu tấn công, còn Hoàng thượng vẫn chưa rõ tung tích.
Nhìn cảnh ấy, thủ lĩnh cấm vệ quân phụ trách việc hộ vệ lần này và người quản lý bãi săn đều toát mồ hôi hột. Nếu Hoàng thượng có mệnh hệ nào thì chắc chắn cả nhà họ sẽ phải rơi đầu.
Thủ lĩnh cấm vệ quân phái người đi tìm khắp rừng sâu, lớn tiếng hét gọi, đuốc thắp sáng cả khu rừng. Nhưng khi ấy, Tưởng Nhược Nam và Hoàng thượng đang hôn mê, hoàn toàn không nghe thấy tiếng mọi người đang gọi mình.
Sau khi họ tỉnh lại, cấm vệ quân đã đi lên phía trước để tìm. Con ngựa trắng đã bị gấu đen bắt đi. Trời tối, vì vậy mọi người không ai chú ý đến sườn dốc kia.
Trong khi tất cả đang mải miết tìm kiếm tung tích của Hoàng thượng, chỉ có một mình Cận Thiệu Khang là lo lắng cho sự sống còn của Tưởng Nhược Nam. Sau khi vào rừng, dọc đường hắn cũng phát hiện ra được một vài dấu vết, ví dụ như mảnh áo của Tưởng Nhược Nam và vết máu ngựa. Tìm kiếm gần hai canh giờ, xới tung cả khu rừng mới phát hiện ra con ngựa đã ૮ɦếƭ. Tới lúc này, hắn phải cố gắng trấn an bản thân, cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ cần hắn bình tĩnh mới có thể tìm được những đầu mối liên quan tới nàng. Nhưng khi hắn đến được nơi Tưởng Nhược Nam đã gặp con gấu đen, sự khủng hoảng trong lòng hắn như bùng nổ.
Dưới đất, trên thân cây vẫn còn để lại rất nhiều vết roi quất, cành cây tán lá tan tác, không chỗ nào không có vết tát của gấu. Vỏ cây bị bóc toạc và lá rụng tả tơi, dấu chân gấu giẫm nát cả một khoảnh đất. Tất cả những điều này đều cho thấy rằng, Tưởng Nhược Nam từng trải qua sự truy sát hồn bay phách lạc tới mức nào.
Còn bây giờ, nàng đang ở đâu?
“Nhược Lan, Nhược Lan!” Cận Thiệu Khang ngửa cổ lên, ra sức hét gọi, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng u u mà thôi.
Lúc này, hắn cảm thấy trời chao đất đảo, trong đầu dội lên ầm ầm, toàn thân lạnh ngắt.
Cấm vệ binh từ nãy vẫn đi theo sau hắn bỗng chạy lên nói: “Hầu gia, ngài đừng lo lắng quá, vừa rồi bỉ chức nhận được tin tức, Hoàng thượng cũng mất tích gần chỗ gặp gấu đen. Có thể, Hầu phu nhân đã được Hoàng thượng cứu rồi, mọi người đang tìm Hoàng thượng, chỉ cần tìm được Hoàng thượng, không chừng cũng sẽ tìm được Hầu phu nhân.”
“Hoàng thượng cũng mất tích rồi?” Cận Thiệu Khang kinh ngạc.
“Mất tích hai canh giờ, ba tùy tùng đi theo Hoàng thượng đã bị gấu tát ૮ɦếƭ.”
“Ba thị vệ ૮ɦếƭ ở chỗ nào, đưa ta tới đó.”
Cấm vệ binh đưa Cận Thiệu Khang tới chỗ các thị vệ xảy ra chuyện. Hắn sai họ đi tìm khắp nơi, xem có dấu vết gì không. Chẳng bao lâu sau, một cấm vệ binh cầm mấy chiếc mũi tên quay lại. Còn Cận Thiệu Khang cũng phát hiện ra mũi tên của Vương Quang ở trong bụi cỏ.
Cấm vệ binh giao mũi tên cho hắn nói: “Đây là tên của ba tùy tùng kia bắn ra.” Cận Thiệu Khang cầm mũi tên ngắm nghía, rồi lại nhìn mũi tên nhặt được trong bụi cỏ, lập tức nhận ra sự khác biệt.
Ngoài mũi tên mà hắn nhặt được, ba mũi tên kia đều là của cấm vệ quân, còn mũi tên này là của cận binh. Bộ binh cũng có trách nhiệm bổ sung và điều phối νũ кнí, nên đương nhiên hắn có thể nhận ra.
“Trong ba tùy tùng đó có ai là cận binh không?” Cận Thiệu Khang trầm giọng hỏi.
“Không có, đều là cấm vệ quân của chúng ta.”
Vậy mũi tên của cận binh này từ đâu mà ra?
Một cấm vệ binh nói lên sự nghi hoặc của mình, “Liệu có phải là mũi tên từ ngày xưa?”
Cận Thiệu Khang lắc đầu: “Không đâu, đây là loại tên năm nay mới chế tạo.”
Một cấm vệ binh khác lên tiếng: “Hay là mũi tên được bắn ra từ lần đi săn hai hôm trước?”
“Từ lúc đi săn Hoàng thượng chưa vào rừng lần nào. Thân là tùy tùng cận vệ, sao có thể chạy tới tận đây?”
Cận Thiệu Khang tay nắm chặt mũi tên, ánh mắt lạnh lẽo, trực giác của một tướng soái cho hắn biết rằng, mũi tên này nhất định có liên quan tới việc Nhược Lan gặp nguy hiểm. Hắn thu mũi tên cất đi, tạm thời dừng điều tra việc này, lại tập trung tìm kiếm tung tích của Nhược Lan.
Không lâu sau lại phát hiện ra rất nhiều dấu chân gấu hỗn loạn, trong đó còn có cả dấu chân ngựa, chỉ có điều những dấu vết này rất mờ, không nhìn kĩ tuyệt đối không nhận ra. Cận Thiệu Khang lần theo dấu vết đó, dấu vết bị đứt đoạn mấy lần, thỉnh thoảng có chỗ còn lẫn cả dấu chân người. Nhưng từng có thể thoát khỏi sa mạc, với khả năng quan sát, sự nhạy bén cùng sự kiên trì và nhẫn nại hơn người thường, hắn giơ cao bó đuốc trong tay, lần mò từng chút từng chút để lần theo dấu vết, tới tận gần sáng mới phát hiện địa điểm mà Tưởng Nhược Nam và Cảnh Tuyên Đế ngã ngựa, cũng phát hiện ra sườn dốc rất đứng kia.
Trực giác cho hắn biết, Nhược Lan nhất định ở phía dưới. Cận Thiệu Khang vô cùng kích động, quay người sai một cấm vệ binh đi gọi thêm người tới, còn mình thì không thể chờ đợi thêm.
Cấm vệ binh vội vàng khuyên can: “Hầu gia, phía dưới rất tối, cũng không biết ở đó như thế nào. Đợi người thông thuộc địa hình tới rồi chúng ta cùng xuống sẽ an toàn hơn.”
Nhưng Cận Thiệu Khang đâu đợi được nữa, nếu phía dưới rất nguy hiểm, chẳng phải Nhược Lan càng nguy hiểm hơn sao? Đợi thêm phút nào, tình hình của nàng sẽ nguy cấp hơn phút ấy, hắn đợi được ư? Cận Thiệu Khang bèn trượt xuống dốc.