Thẻ Đọc Tâm - Chương 04

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

15. Vị thần tình yêu
Bạn trai của Bạch Tiêu là Phạm Sam đã từ núi Thạch Lan trở về. Trong điện thoại, anh ta nói với Bạch Tiêu: Anh ta muốn chia tay Bạch Tiêu, vì trong chuyến du lịch đó, anh ta và nữ sinh tóc vàng đã nảy sinh tình cảm với nhau.
Phạm Sam hẹn Bạch Tiêu đến thư viện nói chuyện chia tay, thực sự cũng có chút buồn bã.
Vì nếu ở thư viện thì không nên to tiếng, cho dù Bạch Tiêu tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi thì cũng sẽ không cho anh ta cái bạt tai, hay lớn tiếng chửi rủa cả gia đình đối phương.
Trong lòng thì đắc ý nhưng lại mang bộ mặt thương tâm, nói mấy câu dịu dàng khéo léo như tình yêu dở dang, Phạm Sam đứng ở hành lang tầng ba của thư viện, đứng trước mặt Bạch Tiêu, trịnh trọng nói lời chia tay.
“Thực sự em mãi là một cô gái đặc biệt. Anh rất cảm ơn tình yêu của em, cũng cảm ơn quãng thời gian được cùng em vui vẻ, nhưng bây giờ anh mới phát hiện có một cô gái thích hợp với anh hơn em đã xuất hiện. Anh cũng hy vọng em sớm tìm được chàng trai yêu em say đắm”, Phạm Sam nói những lời từ sách vở, những câu chia tay theo khuôn mẫu mà ai nghe thấy cũng phải ngưỡng mộ.
Nói xong Phạm Sam thấy Bạch Tiêu nhìn mình sững sờ, anh ta đã chuẩn bị chu đáo, liền lấy ra một túi khăn giấy, phòng những lúc cần đến. Thậm chí anh ta còn nghĩ, nếu như có thể, anh ta sẽ cho Bạch Tiêu mượn khuôn иgự¢ và bờ vai của mình lần cuối cùng để nương tựa.
Bạch Tiêu sững sờ nhìn anh ta, cảm thấy người con trai chỉ yêu bản thân mình thực sự là rất đáng sợ.
Các anh chàng không hiểu được rằng, đôi lúc cô gái không hề buồn bã khi chia tay. Buồn bã và biểu hiện rằng mình buồn bã là hai việc hoàn toàn khác. Các cô gái thường tỏ ra vô cùng đau khổ khi chia tay là vì:
Một nguyên nhân vì trong lòng tràn đầy cảm hứng lãng mạn đối với tình yêu, chia tay nếu không rơi vài giọt nước mắt, không uống chút rượu, không tỏ ra chán chường thì chia tay còn có thú vị gì chứ?
Ngoài ra, một nguyên nhân nữa chính là vì lòng hư vinh của các anh chàng, những giọt nước mắt khi chia tay là để giữ thể diện cho mối tình và người bạn trai đó, nó giống như bó hoa tươi trong lễ tang, khiến cho tình yêu có cái ૮ɦếƭ đẹp mắt.
Hai điều này Bạch Tiêu đều không thể hiện, cô không rơi dù chỉ một giọt nước mắt, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cô nói: “Chia tay? Được thôi”.
Cô đứng ngẩn người ra đó.
Thái độ quá không hợp tác của cô khiến Phạm Sam tay chân lung túng – anh cứ tưởng Bạch Tiêu phải buồn bã chán chường, khóc lóc thảm thiết, ngoác miệng mắng nhiếc, mặt mày ủ ê.
Lúc sau, người buồn bã chán chường lại là Phạm Sam. Dùng cách miêu tả lãng mạn một chút thì chính là: Anh ta im lặng hồi lâu, cuối cùng thẫn thờ nói: “Có phải từ trước tới nay em không hề yêu anh?”.
Bạch Tiêu nhếch miệng, nói: “Thật sự em không biết”.
Đó là câu nói thực, mười tám tuổi, yêu hận tình thù, những chữ này quá to lớn.
Nói về tình yêu đa phần chỉ là theo sóng cuốn đi, hoặc mượn danh nghĩa tình yêu để làm một số việc... Đâu dám nói bừa về chữ “yêu”!
Phạm Sam bị tổn thương, anh ta không bỏ qua những câu nói kiểu như: Em thật sự không yêu anh sao? Thế sau này chúng ta có thể làm bạn không? Thậm chí, anh ta còn nắm lấy cánh tay của Bạch Tiêu.

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Bạch Tiêu thật sự không biết nên trả lời những câu hỏi ấy ra sao. Cô bỗng cảm thấy mình như đang xem một bộ phim với diễn xuất vụng về, diễn viên ra sức diễn nhưng suốt cả bộ phim vẫn không làm khán giả cảm động.
Cuối cùng, Bạch Tiêu mặc kệ Phạm Sam, cô quay người bước đi. Động tác này, trong tiểu thuyết sẽ miêu tả là: cái quay người tao nhã.
Thực ra chính là: Hãy rời xa tôi một chút, tôi chẳng muốn quan tâm đến anh nữa.
Từ thư viện đi ra, Bạch Tiêu chậm rãi bước đi không mục đích.
Cô hoài nghi rằng từ trước đến nay mình không hề yêu Phạm Sam. Cô chỉ cảm thấy Phạm Sam đẹp trai tuấn tú, giống như một bộ quần áo đẹp, có thể đem đến cho mình niềm vui.
Nhưng từ khi Phạm Sam chủ động theo đuổi Bạch Tiêu, anh ta đã dùng bất cứ kinh nghiệm yêu đương nào để Bạch Tiêu cảm thấy hiếu kỳ đối với tình yêu và người khác giới, vì thế cô mới dễ dàng bị sa vào lưới tình.
Mối tình đầu luôn phát sinh tùy hứng như thế. Những mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, rung động lòng người ấy không phải là xuất hiện trong các tiểu thuyết ngôn tình, mà xuất hiện chính trong lòng người đa cảm.
Đa số mối tình đầu được phát sinh bởi sự hiếu kỳ về tình yêu.
Một mình Bạch Tiêu đi trên con đường trường bỗng có cảm giác được giải thoát, cảm giác tất cả những chú ếch xanh trên thế giới đều biến thành hoàng tử.
Còn chàng hoàng tử bạch mã lúc này đương nhiên là Trâu Bác.
Bạch Tiêu cảm thấy: Phạm Sam đề nghị chia tay lúc này, cô sẽ cùng Trâu Bác kết đôi.
Cô quyết định đi bày tỏ với Trâu Bác. Hiện giờ đã có hơn năm trăm cô gái tỏ tình với Trâu Bác, sự ganh đua sẽ ngày càng mãnh liệt.
Ngay lập tức, Bạch Tiêu chạy thẳng đến dưới lầu của Trâu Bác – bày tỏ tình yêu là việc tuyệt đối không được chậm trễ. Trong truyền thuyết nói: Làm người, lùi một bước thì biển rộng trời cao: trong tình yêu, lùi một bước thì người đi lầu vắng.
Bạch Tiêu đi đi lại lại dưới lầu của Trâu Bác hơn mười vòng, mỗi một vòng, cô đều cầu nguyện một câu: Thần Cupid, xin hãy ban cho con sức mạnh!
Đến vòng thứ mười một, Bạch Tiêu gọi điện thoại bảo Trâu Bác xuống.
Tuy Trâu Bác là anh chàng có tính cộc cằn nhưng vẫn phát hiện hôm nay Bạch Tiêu không giống mọi khi. Má cô ửng hồng, trông giống như một trái táo đỏ vậy. Mắt cô long lanh giống như đầm nước xanh.
À, đúng rồi, giống như khi còn nhỏ, chúng ta thường học đặt những câu miêu tả giản dị như vậy, dáng vẻ của Bạch Tiêu lúc này vô cùng đáng yêu. Má cô ửng hồng, muốn nói gì đó với Trâu Bác nhưng lại thôi.
Để lời tỏ tình không quá đột ngột, cô quyết định nói đến một số vấn đề khác trước, phải làm nóng mình rồi mới có thể đốt cháy được cả hội trường.
Anh ăn cơm chưa?
Ờ, ăn rồi sao? Hôm nay anh có phải lên lớp không?
Có à? Tối nay anh có đi tự học không?
Không à? Thế anh làm gì?
Anh thích cô gái như thế nào?
Bạn gái trước đây của anh có dáng người thế nào?
Bạch Tiêu hỏi vô số những câu thừa thãi khiến cho Trâu Bác cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa. Anh chàng này dửng dưng hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”.
Bạch tiêu ngẩng đầu nhìn Trâu Bác, mặt càng ửng đỏ.
Cuối cùng cô mất hết dũng khí, buông một câu giận dỗi: “Em chỉ là tùy hứng hỏi thôi, sao anh phải bực tức như thế?”.
Bạch Tiêu nói xong, tự cảm thấy thái độ hơi sỗ sàng, liền quay đầu đi.
Cô nghĩ: Trâu Bác nhất định không thích mình nên mới không nhẫn nhịn với mình như thế. Những cuốn như Mấy chục câu chuyện mà con gái không thể không biết chẳng phải đều dạy các cô gái thế sao? Nếu một chàng trai không nhẫn nại với bạn, chứng tỏ bạn không hề quan trọng đối với anh ta.
Bạch Tiêu lĩnh hội sâu sắc nội dung của những loại tạp chí này, cô đoán ngay rằng bản thân mình chẳng có gì thú vị. Cô lặng lẽ cúi đầu, bước đi, kiên quyết không để nước mắt rơi.
Sau lưng cô, một chút âm thanh cũng không có, Bạch Tiêu cảm thấy Trâu Bác hình như còn quay người nhanh hơn cả mình. Tưởng tượng khiến cô lòng đầy bi thương. Cảm thấy mình bị cự tuyệt, bị vứt bỏ.
Cứ thế, Bạch Tiêu bước mấy bước, vừa đi vừa nhìn mấy đầu ngón chân của mình, bỗng nhiên, cô bị hai bàn tay từ phía sau đặt lên vai mình, sau đó ôm cô thật chặt, một cảm giác ấm áp vô cùng chạm vào sự dè dặt của Bạch Tiêu.
Cô không đẩy Trâu Bác ra, chỉ im lặng đứng đó, để Trâu Bác ôm, cái ôm mỗi lúc càng siết chặt.
Sau đó, Trâu Bác hôn lên má cô.
“Ngốc ạ, em nói quanh co hồi lâu như thế, thực sự anh biết em muốn nói rằng em yêu anh, anh cũng yêu em!”
Bạch Tiêu đã hiểu. Cô đứng ở đó, không cự tuyệt, không né tránh, đối diện với lời bộc bạch thẳng thừng này, trong lòng cô thậm chí còn có một cảm giác vui vẻ mà trước nay chưa từng trải qua.
Đại khái nó chính là xu thế chấp nhận bạo ngược có tính bản năng, hy vọng trở thành đối tượng tấn công đặc biệt. Trâu Bác đã thỏa mãn nhu cầu nhỏ nhoi trong lòng Bạch Tiêu. Anh không giống với Phạm Sam hào hoa phong nhã, chăm chút cho vẻ đẹp bản thân, anh giống như một loài động vật được gọi là đàn ông.
Một nụ hôn chứng tỏ tình yêu.
Bạch Tiêu vốn tưởng rằng lời tỏ tình của mình bị cự tuyệt, lại nhận được nụ hôn bất ngờ, bỗng đầu óc cô trở nên mơ màng.
Bạch Tiêu không nhớ mình về ký túc bằng cách nào. Cả người cô bay bổng, lúc nào cũng như say rượu vậy.
Vừa về đến ký túc, Bạch Tiêu không thể cất giấu mãi chuyện đó trong lòng, cô liền nói với Phí Nhan.
Thứ nhất: Mình đã chia tay bạn trai cũ.
Thứ hai: Mình đã có bạn trai mới.
Phí Nhan là người không dễ bị người khác làm mất hứng. Cô ấy chỉ lạnh lùng nói một câu: “Tốt quá! Cái cũ không ra đi thì cái mới cũng chẳng đến”.
Đây chỉ là câu nói cửa miệng của Phí Nhan.
Nhưng Bạch Tiêu nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ cục, khó chịu.
Từ khi dùng Thẻ đọc suy nghĩ, Bạch Tiêu cảm thấy Phí Nhan chưa bao giờ nói lời thật lòng với người khác.
Bạch Tiêu thà tin tưởng rằng Phí Nhan thật sự lẳng lơ. Ngày ngày thay đổi bạn trai, có khi còn một ngày đổi hai người. Thật là không thể tưởng tượng nổi, nhìn ánh mắt rõ ngây thơ giản dị nhưng tất cả đều là giả tạo, cô ấy chính là một minh tinh màn bạc, thực ra trong thâm tâm cô ấy luôn có câu nói “Chúc cậu sớm bị người ta bỏ rơi như xì mũi đi vậy”.
Nghĩ thế, Bạch Tiêu nhìn Phí Nhan bằng ánh mắt thù hận. Phí Nhan đang ngồi trước bàn học chỉnh sửa lại lông mày. Bạch Tiêu thầm niệm chú: Hy vọng lưỡi lam sắc rạch rách mặt cậu ấy ra.
Một giây trước, Bạch Tiêu còn niệm chú Phí Nhan, một giây sau, đã nghe thấy Phí Nhan hét toáng lên: “Ui da, lưỡi lam mới này sắc quá làm rách da tớ rồi, mau mang giúp tớ mẩu bông với!”.
Bạch Tiêu thầm lẩm bẩm: Sao tớ phải lấy bông giúp cậu chứ? Tớ có phải là tay sai của cậu đâu. Cô bực bội đi đến trước hộp đựng đồ trang điểm của Phí Nhan hỏi: “Bông trang điểm ở đâu? Không nhìn thấy”.
Bạch Tiêu lục loạn hộp đựng đồ trang điểm của Phí Nhan lên, lúc tìm thấy bông thì Phí Nhan lạnh lùng nói: “Máu không chảy nữa, còn cần bông làm gì chứ?”.
Bạch Tiêu cũng lạnh nhạt trả lời: “Thế tại sao cậu lại bảo tớ tìm giúp hả?”.
Phí Nhan ngẩng đầu, nhìn Bạch Tiêu bằng con mắt hiếu kỳ.
Hai người đều không nói nữa.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tiêu và Phí Nhan cãi cọ.
Nếu Bạch Tiêu không dùng Thẻ đọc suy nghĩ đối với Phí Nhan thì chẳng phải trong lòng cô, Phí Nhan mãi mãi là người bạn hoàn mỹ, xinh đẹp, nho nhã sao? Chẳng phải cô sẽ luôn coi Phí Nhan là chị em tốt nhất của mình sao?
Không có đáp án.
Bạch Tiêu mười tám tuổi, vẫn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, trong mắt không một hạt bụi, cô quyết định loại trừ Phí Nhan ra khỏi danh sách những người bạn tốt của mình. Thực ra, giữa họ không có bất cứ kỷ niệm đặc biệt nào.
Cuộc sống vẫn như cũ, nhưng tâm trạng lại không thể quay về như xưa.
May mà Bạch Tiêu còn có Trâu Bác. Cô tin rằng: Lần này, lựa chọn của cô là chính xác. Cô đã tìm được một người bạn trai để yêu thương.
Trở thành bạn trai của Bạch Tiêu, Trâu Bác xứng đáng hơn Phạm Sam nhiều. Ngày nào cũng đúng giờ, anh đến sân ký túc của Bạch Tiêu, đợi cô đi học, rồi đón cô mỗi khi tan lớp, cùng cô đi ăn, đi dạo phố, hai người đều bực tức vì không được ở cùng nhau trong cả hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Sau cuộc hẹn, về phòng ký túc của mình, đôi tình nhân này còn nấu cháo điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ, như kiểu là không thể nói hết chuyện vậy.
Về đến phòng ký túc chưa em?
Đến rồi anh nhé!
Em thay dép chưa? Đi giày cao gót cả ngày rất mệt, em nhớ là về đến phòng ký túc thì phải cởi giày ra luôn nhé.
Em rửa tay chưa? Tay có rất nhiều vi khuẩn đấy!
Trong phòng có ai không? Thế một mình em có sợ không?
Trâu Bác coi Bạch Tiêu như trẻ con vậy, dù chuyện to hay nhỏ cũng căn dặn đủ điều.
Vốn những lời âu yếm đều là thừa thãi, nhưng chỉ có người ta yêu, khi nói ra những lời thừa thãi đó mới khiến ta cảm thấy êm dịu, ngọt ngào.
Trâu Bác và Phạm Sam là hai chàng trai hoàn toàn trái ngược.
Phạm Sam quá yêu bản thân, đứng trong một cái khung sắt thì anh ta mới giãi bày hết thái độ nhìn bóng mình mà tự thương thân mình, điều này khiến Bạch Tiêu hoài nghi rằng có phải anh ta là nam sinh thật không? Còn Trâu Bác là anh chàng rất nghĩa khí. Anh ta coi cô gái Bạch Tiêu như báu vật.
Bạch Tiêu cảm thấy rất hạnh phúc mỗi khi ở bên Trâu Bác.
Hạnh phúc mà nói ra thì luôn nhợt nhạt và trống rỗng, nếu giống những gì đã nói ở trên, nhìn thì có vẻ trống rỗng, nhưng lại khiến cho bạn, những người có cảm giác giống thế có thể nhớ đến một người nào đó trong trái tim mình và bạn biết rằng anh ta yêu bạn.
Bạch Tiêu lần đầu biết được yêu một người là như thế nào. Đó chính là đối phương giúp bạn hiểu rõ mình là con gái hơn và vì đối phương, bạn nguyện làm một cô gái tốt và trong sáng hơn.
16. Trốn tránh
Người đầu tiên biết được niềm hạnh phúc của Bạch Tiêu vẫn là chị em tốt của cô: Phí Nhan.
Ôi, tớ vừa nhìn thấy bạn trai cậu đứng dưới sân ký túc đợi cậu, hai người thật đẹp đôi.
Mau đọc mảnh giấy này nào, lại có người kể về sự tích anh dũng của bạn trai cậu. Thật khiến người khác ngưỡng mộ!
Hôm nay tớ nhìn thấy Trâu Bác rồi, anh ấy để đầu đinh nhé! Rất nhanh nhẹn!
Ngày nào Phí Nhan cũng chủ động đề cập đến Trâu Bác, nói với lời lẽ đầy ngưỡng mộ.
Cho dù từng câu nói của Phí Nhan đều chứng tỏ sự háo hức, nhưng Bạch Tiêu lại cảm thấy mỗi câu nói của cô ấy chẳng mang ý gì tốt đẹp.
Thẻ đọc suy nghĩ sẽ giúp Bạch Tiêu loại bỏ Phí Nhan khỏi danh sách bạn bè của mình, những bóng mờ lưu lại cũng bị loại bỏ hết.
Bạch Tiêu như có ma nhập. Phí Nhan càng muốn biểu hiện thân thiện với Bạch Tiêu như trước kia bao nhiêu thì Bạch Tiêu càng chán ghét và hoài nghi về động cơ của cô ấy bấy nhiêu, thậm chí không thể chịu nổi, cô còn trăm phương nghìn kế tìm cho ra động cơ không trong sáng của Phí Nhan.
Đó là một buổi trưa như bao ngày khác. Sau khi tan học, Bạch Tiêu về ký túc trước, còn Phí Nhan ở lại.
Bỗng từ loa máy tính của Phí Nhan truyền ra lời nhắc nhở tắt máy.
Sau khi suy nghĩ năm phút, Bạch Tiêu đã làm một chuyện bỉ ổi nhất trong suy nghĩ của cô từ trước tới nay: Xem trộm máy tính của Phí Nhan.
Đọc trộm cũng có thú vui. Thẻ đọc suy nghĩ giống như một viên thuốc phiện lén len lỏi vào nội tâm người khác, khiến Bạch Tiêu muốn thôi mà không được.
Bạch Tiêu nháy chuột hai lần, máy tính của Phí Nhan dần dần sáng lên.
Bạch Tiêu ấn chuột, kéo QQ của Phí Nhan xuống.
Không hề bất ngờ, đa số bạn trên QQ của Phí Nhan đều là con trai. Tên nick QQ của Phí Nhan là “Nhạn bay về phương Nam”.
Bạch Tiêu từng cảm thấy tên QQ này vừa có chất thơ vừa sâu lắng, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy đó là tên gọi tắt của câu “Phí Nhan hướng về và bay cũng các anh chàng”, vừa phù phiếm lại lẳng lơ.
Đúng là tiếng Trung ý nghĩa sâu xa...
Vừa khinh bỉ Phí Nhan, vừa khinh bỉ tính hiếu kỳ của mình, con chuột trong tay Bạch Tiêu bỗng dừng lại.
Trong danh sách bạn bè của Phí Nhan, cô nhìn thấy tên QQ của Trâu Bác.
Bỗng tay Bạch Tiêu run run. Họ quen nhau khi nào thế? Sao họ lại có nick QQ của nhau? Hơn nữa lại còn giấu mình?
Bạch Tiêu do dự không biết có nên mở nhật ký trò chuyện ra xem không. Cô đã hiểu một đạo lý:
Thế giới này, biết được càng nhiều thì bạn càng không vui vẻ, Sự thật luôn luôn tàn nhẫn hơn bạn tưởng tượng.
Nhưng cuối cùng, Bạch Tiêu vẫn mở nhật ký trò chuyện ra.
Tổng cộng chỉ có bốn câu đối thoại:
Hi, chào anh hùng, em là Phí Nhan!
Hi hi, đừng gọi anh như thế, anh biết em là Phí Nhan. Vừa rồi em có giới thiệu đó thôi.
Anh đang làm gì thế?
Chơi game.
Chơi game gì?
Trâu Bác không quan tâm đến cô ấy nữa.
Con tim hồi hộp của Bạch Tiêu cuối cùng cũng được nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ một lát sau, Bạch Tiêu lại cảm thấy khó chịu, bất an.
Phí Nhan trộm lấy nick QQ của Trâu Bác khi nào nhỉ?
Điều càng khiến cô khó chịu là Trâu Bác tại sao không nói cho cô biết: Phí Nhan chủ động add nick của anh ấy?
Bạch Tiêu càng nghĩ càng thấy đau lòng, thậm chí cô còn hoài nghi họ có gì đó mờ ám.
Bạch Tiêu biết, nếu muốn biết được rốt cuộc sự thể như thế nào thì phải đi hỏi Trâu Bác.
Nhưng, Bạch Tiêu cũng biết, Trâu Bác sẽ nói với cô rằng chẳng có chuyện gì cả. Quen biết nhau và trao đổi nick QQ chẳng phải là chuyện thường tình sao? Có thể tìm thấy nick QQ của Trâu Bác dễ dàng trên trang web của trường.
Nếu đi hỏi Trâu Bác, Trâu Bác sẽ trách cô là người nhỏ mọn.
Bạch Tiêu không ngốc, cũng chẳng phải là không thông tình đạt lý.
Nhưng từ khi có Thẻ đọc suy nghĩ, cô cảm thấy: chân tướng của sự việc chỉ toàn là những điều không hay.
Cô không dám hỏi Trâu Bác điều gì, cô sợ sự thật còn đáng sợ hơn mình tưởng tượng, sẽ phơi bày trước mặt hai người.
Bạch Tiêu muốn dùng Thẻ đọc suy nghĩ với Trâu Bác nhưng lại không dám. Cô sợ sẽ mất anh, cũng sợ sẽ mất đi niềm vui trong tình yêu với những thấp thỏm mong ngóng.
Bạch Tiêu trở nên lạnh lùng với Phí Nhan. Cô nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt, thậm chí còn cảm thấy từng hành vi, động tác của Phí Nhan đều ẩn chứa một âm mưu.
Có khi nhìn thấy Phí Nhan cầm điện thoại, vừa gửi tin nhắn vừa cười, Bạch Tiêu lại nghĩ: “Có phải cậu ấy đang lén nhắn tin với Trâu Bác không nhỉ?”. Cô nằm trằn trọc suy nghĩ mãi mà không sao ngủ được.
17. Bức thư lúc nửa đêm
Bạch Tiêu rơi vào vòng xoáy tình yêu, cả ngày bị những cảm giác ngọt ngào và phiền muộn quấy rầy. Như Shakespeare đã nói: Yêu là một loại đau khổ ngọt ngào.
Bạch Tiêu mất ngủ liên miên, đến đêm thứ ba, cô vẫn không ngủ được, liền dậy mở máy tính.
Những người lên mạng lúc nửa đêm đa phần là thất tình, nam nữ trung niên thông qua mạng để tìm tình yêu, những người thiếu phụ cô đơn, những chú bác với tâm trạng chán nản, các chàng trai, cô gái chỉ biết nhau qua ảnh.
Bạch Tiêu nhìn vào dãy nick QQ đang nhấp nháy, có cảm giác mất mát bủa vây.
Khi đó, bỗng trước mắt cô xuất hiện một email.
“Bạch Tiêu, em đã sử dụng được ba tấm Thẻ đọc suy nghĩ, hơn nữa đều được dùng với những người bên cạnh em, điều này khiến chúng tôi rất lo lắng.
Điều khiến chúng tôi lo lắng hơn chính là, sau khi rơi vào vòng xoáy tình yêu, dường như em đã quên mất sự tồn tại của Thẻ đọc suy nghĩ. Chúng tôi buộc phải nhắc nhở em, mười tấm thẻ đó có thời hạn dùng.
Chúng tôi hy vọng, em có thể dùng những tấm thẻ đó giúp chúng tôi thu thập được nhiều suy nghĩ khác nhau của con người, điều đó mới có ích cho việc nghiên cứu của phòng Thực nghiệm đối với nhân loại. Đương nhiên, chúng tôi càng hy vọng, em không phải vì Thẻ đọc suy nghĩ mà phát sinh những vấn đề tâm lý. Khi em dùng hết những tấm Thẻ đọc suy nghĩ đó, tất cả những phiền muộn trong lòng em sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Hãy nhớ rằng, em có thể nhìn thấy tâm sự của người khác, còn chúng tôi lúc nào cũng có thể đọc được suy nghĩ của em. Sau khi sử dụng hết mười tấm thẻ này, sẽ có một nhiệm vụ khó khăn hơn nữa đang đợi em. Đợi tin tức sớm, chúc em ngủ ngon!”
Trường Đại học A. Thư điện tử tự động của hệ thống máy phục vụ Thẻ đọc suy nghĩ của Phòng Thực nghiệm Tổ B, Sở Nghiên cứu Phân tích tâm lý con người.
Bạch Tiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không biết còn có nhiệm vụ gì khó khăn hơn nữa.
Chương 4: Mỗi người mẹ trẻ đều từng gặp người đàn ông tồi tệ
18. Chúng ta đều khóc khi đến thế gian này
Bạch Tiêu sau khi đọc bức thư thần bí đó vẫn chưa định thần lại được.
Lúc đó, Trâu Bác gọi điện đến.
“Cùng đi ăn cơm nhé! Đi cùng mấy anh”, Trâu Bác nói trong điện thoại.
Bạch Tiêu nghĩ đến trách nhiệm về Thẻ đọc suy nghĩ của mình nên muốn từ chối, nhưng cô không có cách nào nên đành phải đi.
Cô thích ở bên anh, được ở cùng người mình yêu thì làm gì cũng cảm thấy vui vẻ.
Bạch Tiêu thay quần áo, trang điểm và đi ra ngoài.
Ở một quán cơm bên ngoài trường, mấy nam sinh đã ngồi quây quanh chiếc bàn tròn.
Nhìn thấy Bạch Tiêu đến, họ lại càng nhiệt tình gọi lớn “Người đẹp, người đẹp”.
Bạch Tiêu ngại ngùng, cô thẹn thùng mỉm cười, đến ngồi bên Trâu Bác.
Nếu có một nữ sinh ăn cơm cùng các nam sinh thì bữa cơm đó rất dễ trở thành đại hội khoác lác.
Một sinh viên khoa Vật lý đeo kính, rất nhã nhặn, nói với mười mấy anh bạn cùng học ở đó bằng giọng điệu hết sức nghiêm túc, lý tưởng của anh ta là kiếm được nhiều tiền, mua nhà lầu, lái xe hơi.
Một nam sinh khác nới về ước mơ của mình là tay trái có Vương Tâm Lăng[1], tay phải có Lâm Chí Linh[2], bên cạnh còn có Thái Y Lâm[3] làm tùy tùng.
[1]Vương Tâm Lăng là một ca sĩ kiêm diễn viên Đài Loan.
[2] Lâm Chí Linh là siêu mẫu kiêm diễn viên Đài Loan.
[3] Thái Y Lâm là một ca sĩ người Đài Loan từng đạt cúp vàng trong cuộc thi Đài Loan Mandopop.
Những người ngồi đó đều cười rất lớn.
Thời thanh xuân cứ hững hờ trôi qua, chỉ có cách mặc sự tưởng tượng tương lai là có thể an ủi được hiện tại.
Bạch Tiêu bỗng thấy chán ghét sự ồn ào này. Cô uống mấy ngụm rượu, cảm giác hơi choáng váng. Thế là cô mượn cớ đau đầu và xin về trước.
Có một nam sinh tay đang kẹp điếu thuốc liếc mắt nhìn Bạch Tiêu, động tác và vẻ mặt này của anh ta rõ ràng là tỏ vẻ cụt hứng.
Bạch Tiêu nhạy cảm nhận ra tâm trạng không tốt của anh ta. Cô thu lại nụ cười, nói với Trâu Bác: “Anh đưa em về nhé!”.
Trâu Bác vẫn có đủ tư cách là người yêu, anh lập tức đứng lên, đưa Bạch Tiêu về ký túc xá.
Lúc đó tâm trạng Bạch Tiêu mới khá hơn chút ít.
Trên đường, Trâu Bác ân cần hỏi han, còn Bạch Tiêu vẫn im lặng.
“Em đau đầu à? Có phải là bị sốt rồi không?”, Trâu Bác sờ lên trán mình rồi lại sờ trán Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu nhẹ nhàng gạt tay anh xuống, nói: “Em thấy các anh mới bị phát sốt ấy, vừa nhắc đến tiền một cái là các anh lập tức sôi nổi hẳn lên”.
Trâu Bác nghiêng đầu nhìn Bạch Tiêu, nhéo tai cô một cái, cười nói: “Anh không ngờ tiểu cô nương lại có suy nghĩ hay thế, em nói bọn anh làm sao mà lại phát sốt lên thế?”.
Bạch Tiêu ngây thơ nhưng không ngốc nghếch. Cô cũng cười cười, không nói.
Có quá nhiều người cùng tuổi với Bạch Tiêu, lý tưởng của họ đều bị cắt xén đến mức chỉ còn nghĩ đến tiền. Nhưng họ còn giảo biện nói rằng, những thứ còn lại sau khi bị cắt xén mới là thứ bản chất nhất. Một khẩu hiệu khác của việc kiếm tiền chính là: Vì lý tưởng mà phấn đấu.
Bạch Tiêu im lặng vì không muốn người khác nghĩ cô là người cổ lỗ sĩ, khiến cho một số tên có hiểu biết nông cạn, dùng giọng điệu cảm thông để nói cô sống trong thế giới với lý tưởng của riêng mình. Mà thế giới của cô, sớm muộn gì cũng bị một thế giới khác thôn tính mất.
Có điều hiện tại, tốc độ thôn tính càng ngày càng nhanh, tuyệt nhiên không cần đợi đến khi chúng ta trưởng thành.
Trâu Bác dắt tay Bạch Tiêu, dường như hai người đều có tâm sự, im lặng không nói.
Trên đường, Bạch Tiêu và Trâu Bác đi qua một thùng quyên góp tiền màu hồng, bên cạnh có một áp phích nhỏ, Bạch Tiêu muốn đền gần để xem.
Trâu Bác kéo cô đi: “Đều là trò lừa bịp thôi mà, có gì đáng xem đâu. Đi thôi, đi thôi”.
Hoạt động quyên góp tiền do Hội Sinh viên tổ chức, sao có thể là lừa gạt được chứ? Bạch Tiêu kéo Trâu Bác đến trước áp phích, cô tin người tổ chức.
Sau khi đến gần, Bạch Tiêu chăm chú đọc, bỗng giật mình bịt miệng, kinh ngạc thốt lên tiếng.
Hình trên áp phích là một cô bé bị bỏng nặng. Cô bé mở to đôi mắt trong veo đẹp đẽ, nhưng bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi. Khuôn mặt tươi đẹp, tròn trịa ấy như bị ai đó ác độc vẩy đầy mực, để lại những vết tích đáng sợ.
Trâu Bác lập tức ôm Bạch Tiêu vào lòng, lấy tay che mắt cho cô, nói: “Được rồi, được rồi! Mình đi thôi! Anh đã bảo em đừng nhìn rồi mà!”.
Sau khi đôi mắt được bàn tay ấm áp che kín, hơi thở của cô mới dần bình tĩnh trở lại.
Cảm giác được đôi tay ấm áp bảo vệ khiến cô có ý định nũng nịu. Cô nói: “Không đâu, em muốn anh đọc những câu trên áp phích cho em nghe cơ!”.
Trâu Bác bịt đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước của Bạch Tiêu, đọc nội dung trên tấm áp phích cho cô nghe.
Một em bé, sau khi bị bỏng nặng, đã bị cha mẹ bỏ rơi ở trước cổng của một ký túc. Một cô giáo trẻ tuổi tên là Dương Mật đã phát hiện ra cháu bé, cô không chỉ bỏ tiền ra chữa trị, mà còn tổ chức cho các sinh viên đi quyên góp tiền ủng hộ để chữa trị cho cháu bé.
Bỏ rơi? Bạch Tiêu nghi hoặc, lặp đi lặp lại từ này.
Ký ức của cô quay về thời tám tuổi.
Năm đó Bạch Tiêu đã nhìn thấy một em bé bị người ta bỏ rơi nơi góc phố. Em bé nằm trong chiếc nôi hồng, mắt mở trừng trừng nhìn cô. Ánh mắt đó muốn nói điều gì đó, trong sự thơ ngây trong sáng có cả sự vô tội, khát vọng và nghi hoặc, một em bé đáng yêu như thế mà lại dùng ánh mắt ấy xuyên thẳng vào trái tim Bạch Tiêu, ánh mắt ấy luôn khắc sâu trong ký ức của cô.
Đó là ánh mắt của sự tuyệt vọng lẫn khát vọng.
Từ nhỏ, nếu Bạch Tiêu không nghe lời, cha mẹ sẽ dọa cô: “Nếu con còn không nghe lời nữa thì cha mẹ sẽ vứt con ra đường!”. Mãi đến khi cô nhìn thấy em bé bị bỏ rơi nơi góc phố, cô mới hạ quyết tâm, nhất định phải nghe lời cha mẹ, không thể để mình cũng bị bỏ rơi như thế được. Cuộc sống từ nay về sau phải có nề nếp. Không ai ngờ rằng, một lời nói dối vô tâm của cha mẹ lại mang đến cho cô bé đang trưởng thành một nỗi khủng hoảng lớn.
Những đoạn ký ức cứ lần lượt hiện về trong suy nghĩ. Sau bức tranh ký ức cuối cùng, tất cả lại tự động hiện về trước mắt cô.
***
Bạch Tiêu chầm chậm bỏ tay Trâu Bác xuống, khi một lần nữa nhìn thấy ánh mắt trong sáng đẹp đẽ và khuôn mặt xấu xí đáng sợ của em bé đó, nước mắt cô lại tuôn rơi. Chính cô cũng không biết vì sao mình lại cảm động đến thế.
Có lẽ do trên cơ thể của em bé đó có cả nỗi tuyệt vọng và niềm hy vọng, đan xen cả sự đẹp đẽ và xấu xí, khiến cô cảm thông sâu sắc.
Có lẽ chính vì cô là cô gái lương thiện thuần khiết, nhìn thấy bất kỳ người và việc nào đáng thương, cô đều rơi vào tâm trạng buồn chán.
Có lẽ vì khi nhỏ, cô từng nhìn thấy một em bé bị bỏ rơi nơi góc phố, giống như chú cún lang thang đáng thương, sống dở ૮ɦếƭ dở, không người giúp đỡ.
Có lẽ, tất cả những người có thiên tính làm mẹ đều xúc động khi gặp những cảnh tượng đó.
Bạch Tiêu rút tờ một trăm tệ ra nhét vào thùng quyên góp và quyết định đến bệnh viện thăm đứa bé này.
Hôm sau, Trâu Bác đưa Bạch Tiêu đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, họ nhìn thấy một em bé mặt bị bỏng nặng, vô cùng đáng thương. Tình trạng của em bé trông còn thảm hại hơn trong áp phích, gần như khiến người khác không có dũng khí để nhìn đến lần thứ hai.
Nhưng tất cả đều không ngăn cản được chồi non và hơi thở của sự sống.
Bạch Tiêu không cầm nổi lòng, quyết định quyên góp thêm một trăm tệ nữa rồi mới quay đầu bước đi.
Đúng lúc đó, em bé bỗng bi bô.
Bạch Tiêu cúi đầu xuống, nhìn em bé đang tròn mắt nhìn cô, tuy ánh mắt cô bé ngây thơ nhưng chứa đựng cả một nỗi niềm.
Ánh mắt cô bé rõ ràng có tâm sự, chắc chắn có lời muốn nói.
Bỗng Bạch Tiêu nảy sinh suy nghĩ đọc tâm sự của cô bé.
Đã rất lâu rồi, mọi người đều cảm thấy trẻ con là ngây thơ nhất, trẻ con thuần khiết như một tờ giấy trắng, chúng chưa biết suy nghĩ, chưa biết nói, chỉ có thể bi bô thể hiện nỗi buồn vui của mình.
Nhưng, thật sự là trẻ con không biết suy nghĩ sao? Hay là chúng ta không có cách nào để biết được suy nghĩ của chúng?
Bạch Tiêu nói Trâu Bác đi mua sữa bột, còn mình mau chóng viết tên của đứa bé: Dương Di Châu. Đây là tên mà cô giáo Dương Mật đã đặt cho bé.
Sau khi ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ, một cảnh tượng khiến người ta phải sợ hãi đã xuất hiện: trước иgự¢ cô bé Dương Di Châu chỉ mới hai tháng tuổi liên tiếp xuất hiện dòng chữ Hán rất rõ ràng, rất mạch lạc. Bạch Tiêu đọc đi đọc lại bốn lần, cô gần như không dám tin vào những gì đang hiện ra trước mắt.
Tất cả những đứa trẻ khi đến với thế giới này đều bắt đầu từ tiếng khóc. Mọi người cho rằng đó không chỉ là tiếng khóc nhưng thực ra những em bé của chúng ta đang nói: “Con thực sự không muốn đến thế giới này làm người”.
Đầu thai làm người chính là nỗi khổ cả đời. Bất luận là nghèo hèn hay sang giàu, thân làm người, đều là một quá trình gian nan không thể trốn chạy. Cũng không thể tránh nổi sinh lão bệnh tử, oán ghét mà phải gặp mặt, yêu thương mà phải xa cách, cầu không được, bỏ không xong.
“Còn con, là khổ đau trong khổ đau.”
Bạch Tiêu không ngờ một em bé mới hai tháng tuổi với đôi mắt ngây thơ trong sáng mà có những lời lẽ đầy triết lý như thế.
“Vì sao em lại là khổ đau trong khổ đau? Rốt cuộc em bị sao?”, Bạch Tiêu không kìm nổi lòng, hỏi em bé một câu. Thực ra cô cũng không biết Dương Di Châu nghe có hiểu những lời cô nói không.
Nhưng đôi mắt của Dương Di Châu chuyển động, trước иgự¢ em bắt đầu liên tiếp hiện lên dòng chữ:
“Số em không tốt. Cha mẹ em là sinh viên năm thứ hai, mẹ cũng chính là em gái của cô giáo Dương Mật. Họ đã sai lầm khi sinh ra em và càng sai lầm hơn khi không chăm sóc em chu đáo, làm em bị bỏng nước sôi.”
Sự thật vẫn tồi tệ như thế - cô giáo Dương Mật có tấm lòng Bồ Tát đó thực ra là bác của cháu bé. Bạch Tiêu cảm thấy quá khứ của em bé hai tháng tuổi này còn phức tạp hơn nhiều so với quá khứ của một cô gái hai mươi. Yêu sớm, có con riêng, bị bỏ rơi... tất cả là một chuỗi đau khổ.
Bạch Tiêu xúc động, ấn liên tiếp vào Thẻ đọc suy nghĩ.
Liên quan đến Dương Di Châu, còn là câu chuyện của một cô gái mười chín tuổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc