Hạ Diệu chen qua đám người chui lên phía trước, sợ bọn họ không chế ngự được Tuyên Đại Vũ, mâu thuẫn tiến thêm một bước trở nên gay gắt, đến khi ấy áp dụng phương pháp cứng rắn, người chịu thiệt nhất định sẽ là Tuyên Đại Vũ. Cậu chạy bước lớn tới trước mặt Tuyên Đại Vũ, ôm nhào lấy hắn từ phía sau, cổ tay nắm trụ cổ hắn, gắt gao kiềm giữ hắn lại, đồng thời dùng sức đoạt lấy cây gậy trong tay hắn.
Hạ Diệu tức giận rống lên bên tai Tuyên Đại Vũ: “Mẹ nó cậu điên rồi sao?”
Hạ Diệu gầm lên tiếng này, một mặt là giận dữ quát Tuyên Đại Vũ, mặt khác cũng là để cảnh cáo những người phía sau. Đây là anh em của tôi, hắn làm ra chuyện gì, trách nhiệm sẽ do tôi gánh vác, các người đừng có ai ᴆụng vào hắn.
“Ai điên?” Tuyên Đại Vũ mắt đỏ ngầu hỏi Hạ Diệu: “Cậu cứ như vậy để hắn ta đá một cú? Hắn ta dựa vào cái gì mà đá cậu? ௱ôЛƓ cậu là thứ hắn ta đá được sao?”
Hạ Diệu quát lại, “Đây là tập luyện!”
“Tập luyện thì có thể đá loạn sao? Cậu xem tôi là kẻ mù à? Rõ ràng là do tên phế vật kia cản đường cậu, cớ gì người bị đá lại là cậu?” Tuyên Đại Vũ chỉ vào tên huấn luyện viên đánh người, ầm ầm mắng chửi, “Mẹ kiếp mày tưởng mày là tổng tư lệnh quân khu đấy à? Muốn đánh ai thì đánh hả! Đến chỗ mày huấn luyện là đã cho mày thể diện rồi, mày còn dám hống hách!”
Tiếng Trung của huấn luyện viên người nước ngoài kia tương đối trôi chảy, bị Tuyên Đại Vũ chửi rủa như vậy, trong lòng hiển nhiên không phục. Gã siết chặt nắm đấm định xông tới, nhưng lại bị Viên Tung dùng tay ra hiệu lui trở về.
“Mẹ kiếp cậu đủ rồi đấy!” Hạ Diệu trực tiếp đấm mạnh một quyền vào иgự¢ Tuyên Đại Vũ.
Tuyên Đại Vũ thở hồng hộc, ánh mắt sắc lẻm vẫn không dịu xuống, đường nhìn dịch chuyển từ gã huấn luyện viên sang người Viên Tung.
“Tôi nói cho các người biết, đập phá thiết bị chả là cái thá gì! Đã chọc vào tôi, công ty bảo tiêu này của các người cũng phải đóng cửa! Đánh người? Đến phiên các người tự tát vào mặt mình đi!”
Viên Tung chẳng nói một lời, ánh mắt lạnh cứng như lưỡi dao sắc bén, cắt chọc thẳng vào thần kinh Hạ Diệu.
Hạ Diệu siết chặt cánh tay, sống ૮ɦếƭ ôm lấy Tuyên Đại Vũ, vừa ép hắn ngậm miệng vừa che chở cho hắn mà lôi ra ngoài. Lúc đi lướt qua người Viên Tung, ánh mắt Hạ Diệu một khắc cũng không rời mà nhìn chằm chằm vào Viên Tung, thẳng tới khi kéo được Tuyên Đại Vũ bình yên vô tổn đi ra khỏi đám người, ánh sáng hội tụ trong mắt mới dịu xuống.
Viên Tung thấy được trong mắt cậu vẻ quyết tuyệt không thể lay động, như gà mẹ đang che chở cho gà con. Nếu giờ phút này mà làm tổn thương Tuyên Đại Vũ, nhất định cũng sẽ làm tổn thương tới Hạ Diệu.
Vì một chút khả năng có thể tạo thành cảm xúc tiêu cực cho Hạ Diệu ấy, cho dù mất hết thể diện, hắn cũng nhẫn.
Chẳng mấy chốc, từ phía sau vang lên tiếng nghị luận cùng chửi rủa của mọi người.
“Cứ thế để cho hắn đi sao? Đồ đạc thì thế nào? Tự nhiên mất trắng?”
“Hắn dựa vào cái gì mà điên cuồng như vậy? Con cháu của cán bộ cấp cao thì giỏi lắm đấy à!”
“…”
Viên Tung xoay người lại, quay mặt về phía mọi người, đạm nhạt nói: “Tiếp tục huấn luyện.”
Vốn còn có người định làm ầm ĩ, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của Viên Tung, tất cả đều ngoan ngoãn ngậm miệng, lặng im đi về phía sân huấn luyện.
Hạ Diệu vừa lên xe liền làm ầm lên với Tuyên Đại Vũ.
“Nhìn xem cậu làm cái chuyện gì đây?! Chỉ vì một cú đá như vậy, đáng sao! Có ai mà chưa từng bị đánh chứ?”
Tuyên Đại Vũ khẩu khí không hối tiếc, “Hắn ta thích đánh ai thì đánh, đánh ૮ɦếƭ tôi cũng chả quan tâm, nhưng hắn ta đánh cậu thì chính là không được!”
Hạ Diệu chẳng biết nên nói là tức giận hay cảm động, tư vị không thể gọi tên. Cậu rút ra một điếu thuốc, châm hút trong tâm tình phức tạp.
Tuyên Đại Vũ lại bảo: “Cậu còn nhớ không? Hồi chúng ta còn nhỏ, kẻ khác bắt nạt cậu, tôi liền ra mặt thay cậu. Trưởng thành rồi cũng vậy thôi, ai cũng đừng hòng động tới một cọng lông của cậu, chẳng cần biết lý do là gì!”
“Thân thủ tôi tốt hơn cậu, tôi còn cần cậu bảo vệ sao?”
“Nhưng mà cậu trắng hơn tôi!”
Hạ Diệu bực mình, “Cái đó với trắng hay không trắng thì có liên quan quái gì?”
“Quá trắng, sẽ rất dễ dẫn phát ham muốn ngược đãi của kẻ khác.” Tuyên Đại Vũ bảo.
Hạ Diệu hung hăng dụi tắt tàn thuốc, ngửa đầu ra sau tựa vào thành ghế, không nói gì nữa.
Tuyên Đại Vũ ở bên cạnh lảm nhảm một mình, “Hơn nữa ông chú kia, tôi thấy ánh mắt của hắn cứ nhìn cậu chằm chằm, mẹ kiếp liền không yên lòng, đệt!”
“Ông chú kia?” Hạ Diệu nạy mở một khe mắt.
Tuyên Đại Vũ bảo: “Chính là tổng huấn luyện viên của các cậu chứ ai, gọi là Viên gì ấy.”
Ông chú… Hạ Diệu bỗng nhiên mở bừng mắt ra, “Hắn có già như vậy sao?”
Tuyên Đại Vũ dựng thẳng lông mày, “Nói hắn già cậu còn không vui lòng?”
“Không phải không vui lòng, tôi là đang tùy việc mà xét, người ta mới ba mươi, so với chúng ta chẳng lớn hơn là bao. Hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, công ty mới phát triển chưa được bao lâu, mấy năm nay dốc sức làm ăn cũng thực không dễ dàng, cậu chỉ dùng mấy gậy đã phá hỏng bao nhiêu tâm huyết của người ta?”
Tuyên Đại Vũ hừ lạnh một tiếng, “Mẹ kiếp tôi còn cảm thấy chưa đủ đâu, cho một mồi lửa mới đáng!”
Hạ Diệu biết có nói cũng vô ích thôi, Tuyên Đại Vũ từ nhỏ chính là như vậy, hồn nhiên đến vô biên. Chỉ cần là thứ gì hắn nhìn không quen mắt, sẽ bị tiêu diệt đến gần như toàn bộ, đạp xuống bùn đất mới thôi.
Yên lặng trong chốc lát, Tuyên Đại Vũ lại bảo: “Ban nãy tên nước ngoài khốn kiếp kia đá cậu một cú thật hung ác, cậu kéo quần xuống đi, để tôi nhìn thử xem có bị tím không?”
Hạ Diệu nhíu mày, “Ban ngày ban mặt giữa đường giữa phố mà đi ૮ởเ φµầɳ? Cậu bị nhũn não hả?”
“Sợ gì chứ? Ở đây chỉ có hai người chúng ta.”
“Hai người cũng không được!” Hạ Diệu quả quyết nói.
Tuyên Đại Vũ toét miệng cười đểu cáng, “Hồi bé chẳng phải ngày nào cậu cũng cởi truồng chạy tới nhà tôi sao? Con trym nhỏ kia của cậu đều bị tôi Ϧóþ bao nhiêu lần rồi, còn thẹn thùng với tôi?”
“Đó là hồi bé, lúc ấy lông còn chưa thèm mọc, bây giờ còn có thể như vậy sao?”
Tuyên Đại Vũ nói: “Chẳng vấn đề, tôi không xem lông, chỉ xem chỗ bị đá thôi.”
“…”
“Cậu kéo quần xuống một khoảng ngắn thôi, chỉ một khoảng ngắn!”
Hạ Diệu cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, hít sâu mười phần hét ra một tiếng “Cút!!!”, giẫm nghiến chân ga phóng vèo lên đường.