Hạ Diệu lướt qua một lượt các phòng làm việc, điền bảng biểu, in dấu tay, thỏa thuận phương án huấn luyện, bởi vì nói quá nhiều nên thường xuyên uống nước. Chốc chốc lại buồn đi vệ sinh, vội vội vàng vàng chạy về phía WC, còn chưa kịp hành sự đã sắp nhịn không nổi, vừa lấy ra liền “xè”.
Một hoạt động cực kỳ bình thường, cũng có thể bán đứng tính từng trải của một người đàn ông.
Thông thường dưới loại tình huống này, vội vội vàng vàng chạy tới WC đều là trai tân, ngược lại, nếu một người đàn ông thong thả bước vào WC, vừa nhìn ngó xung quanh vừa đi về phía bệ tiểu tiện, duỗi một bàn tay vào trong đũng quần đào lấy, thật vất vả mới tìm được công cụ của mình. Sau đó lại đứng yên bất động một hồi, tựa như đang khảo lự một nan đề của thế giới, chờ tới khi kết thúc công việc, mới phát hiện đã làm ướt cả giày, thì đó tuyệt đối không phải trai tân.
Như Hạ Diệu đây, vật thể ở khố hạ như vòi rồng cao áp của chiến sĩ phòng cháy chữa cháy, phun cả lên bức tường đối diện, thậm chí còn có thể bắn ngược trở về, đây tuyệt đối là trai tân.
Đương nhiên, trai tân cũng rất chú ý quan sát nơi riêng tư của những người đàn ông khác, sau đó bụng dạ hẹp hòi mà đem so sánh với của mình. Hạ Diệu chính là như vậy, mỗi lần đi tiểu đều trông có vẻ rất chuyên tâm, kỳ thực ánh mắt lại luôn ngó trái ngó phải.
Hạ Diệu dậy thì sớm hơn so với bạn đồng lứa, hồi lớp sáu tiểu học, lúc đi nhà xí còn từng có nam sinh khác gọi cậu là “củ cải trắng”, mỗi lần như vậy Hạ Diệu lại quẳng hai cái, vẻ mặt ta đây lợi hại. Thật không ngờ, hơn mười năm đã qua, củ cải trắng của người ta đã biến thành củ cải đen, củ cải trắng của Hạ Diệu lại vẫn trong sáng giòn rụm như thế.
Lúc tiến hành được một nửa, bên cạnh liền có người đi tới, ánh mắt Hạ Diệu theo bản năng lệch sang bên phải.
Người nọ kéo khóa quần, vừa lấy cái đó ra được một nửa, Hạ Diệu liền rùng mình. Sau đó tiếng nước từ bên cạnh truyền tới, nếu dùng vòi cao áp để hình dung cái đó của Hạ Diệu, vậy vị kia tuyệt đối có thể coi là nỏ pháo, tiếng động này đủ để khiến toàn bộ người trong WC phải ghé mắt liếc xéo.
Có thằng đàn ông nào thấy được đại thần như vậy mà không hướng mắt lên liếc thử một cái? Hạ Diệu cũng không ngoại lệ.
Kết quả, lúc liếc tới hầu kết đã cảm thấy không được đúng cho lắm, mí mắt nâng thêm tí nữa, liếc tới bờ môi với đường nét kiên nghị cứng rắn lại hơi nhếch lên, liền thấy kẻ kia đang dùng một tư thái bễ nghễ để nhìn cậu.
Hạ Diệu cấp tốc thu hồi ánh mắt. Đệt! Sao lại chạm mặt hắn nữa rồi?
Trong lòng sợ run một hồi, đột nhiên nhớ tới ban nãy mình vừa rêu rao độ tuổi hoàng kim thế lọ thế chai, rồi lại so sánh với tình huống hiện tại. Đã hiểu cái gì gọi là lạc đà ૮ɦếƭ đói còn lớn hơn ngựa béo, cái thứ này cho dù có suy sụp, cũng dư sức lấy một địch ba đi?
Kỳ thực lúc Hạ Diệu lén rình coi Viên Tung, Viên Tung cũng đang liếc ngó Hạ Diệu, cái đó của Hạ Diệu lấy ra được hơn nửa, màu sắc thanh lệ, phần đầu mềm mại màu hồng, lại một lần nữa bán đứng thân phận trai tân của cậu.
Hạ Diệu dường như ý thức được đặc trưng này, nhanh nhanh chóng chóng thu tờ rym, chạy về phía bồn rửa tay.
Viên Tung không nhanh không chậm, nhưng tốc độ đi tới bồn rửa tay lại chẳng kém Hạ Diệu là bao.
Sau đó, bốn mắt chạm nhau trong gương, một bên vừa sắc bén lóe lên liền cấp tốc thu hồi, một bên lại ẩn giấu ý cười trắng trợn.
Sau khi ra ngoài, vừa đúng lúc là thời gian nghỉ ngơi, Hạ Diệu liền tới trò chuyện cùng một đám học viên.
Có mấy học viên nữ nhìn thấy ngoại hình, cách ăn mặc cùng khí chất của Hạ Diệu, đều tranh nhau trò chuyện với cậu. Hạ Diệu ở nơi công cộng từ trước tới tay đều mang ý cười, hữu lễ hiền hòa, hào sảng khéo miệng, phong phạm cậu ấm kia thu hút người khác khỏi cần phải nói.
“Tôi đã bảo Tề Viện Viện cũng thường thôi mà, người ta cứ thích tâng bốc vậy chứ, nếu tôi mà được như này như kia, chỉ ba ngày là đã lên tới đỉnh cao rồi.”
“Tôi vừa nhìn thấy cô ta liền mất kiên nhẫn.”
“Emma, tôi sắp chịu không nổi rồi, cầu loại bỏ đi!”
“…”
Cả một đám đang trò chuyện đến say sưa vui vẻ, bỗng nhiên Viên Tung xuất hiện từ phía sau Hạ Diệu, nhìn như tùy ý mà vỗ một cái lên ௱ôЛƓ cậu, hỏi mọi người: “Đang tán gẫu gì thế?”
Đám người kia liền giật mình cả kinh, lão đại đã khi nào thì cảm thấy hứng thú với nội dung tán phét của chúng ta cơ chứ?
Kết quả, đám học viên đang định mở miệng trả lời, Viên Tung đã xoay người đi mất. Hơn nữa còn không phải đi nhận điện thoại, cũng không phải có ai gọi hắn, cứ như vậy thong thả mà rời đi chỗ khác.
“Hợ, quái lạ, ban nãy có phải hắn vừa hỏi chúng ta đang tán gẫu cái gì không?”
“Đúng thế.”
“Chúng ta còn chưa nói, sao hắn đã đi mất rồi?”
“Vậy chứ hắn đến đây làm gì?”
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt cực kỳ khó hiểu, chỉ một mình Hạ Diệu là sa sầm mặt mũi, duỗi tay về phía sau, dùng sức phủi phủi hai cái ở chỗ vừa bị Viên Tung sờ qua.