Chương 217: Phiên ngoại 2Hạ Diệu ngẩng đầu nhìn Vương Trì Thủy te te đi vào phòng hỏi: " Này, cậu đi đâu vậy?"
"Cảm ơn chúa đi, đầu bếp tới rồi đây" Vương Trì Thủy gian manh cười cười
Hạ Diệu vừa nghe đã biết người kia nghe lén cuộc nói chuyện của mình cùng Viên Tung, bất đắc dĩ mỉm cười đứng dậy nói đùa " Cậu đến để nấu ăn hay đến để ăn chực đây?"
"Đoán đi" Vương Trì Thủy không chút phản ứng mở miệng đáp lại.
Hạ Diệu cùng Viên Tung đều bị cái dáng vẻ này của hắn chọc cho ôm bụng cười, khó khăn lắm mới có thể đứng vững được một chút.
Vương Trì Thủy mặc kệ bọn họ lên cơn, lót tót chạy đến bên Hạ Diệu.
Viên Tung biết Hạ Diệu nhất định không chịu được thiệt thòi liền tự mình đảm nhiệm nghĩa vụ của một "hảo lão công", đứng dậy đi xuống bếp làm cơm.
Cả căn phòng hiện tại chỉ còn lại hai người, Hạ Diệu cũng không khách khí nữa, ngồi xuống nhìn Vương Trì Thủy bên cạnh mở lời
"Cậu không phải đêm hôm đến đây chỉ để đùa chứ hả?"
Vương Trì Thủy thở dài: "Đương nhiên không phải. Tôi là bị người ta hại rồi"
"Cậu cũng có ngày bị hại á?" Hạ Diệu phấn khích "Làm gì có ai hơn được cậu cái khoản hại người Ha Ha Ha"
"Trình độ của tôi thì có là gì, cùng lắm chỉ để chọc ghẹo anh em thôi"
Một câu này vừa dứt, mặt mũi Hạ Diệu lạnh tanh ngay tắp lự: "Ý cậu nói ai ngu hả thằng kia?"
"Ha ha ha...nghe vậy cũng hiểu à" Vương Trì Thủy đắc ý cười sung sướng.
Hạ Diệu cũng đành bó tay, chĩa ngón giữa thần thánh lên trời rồi nhìn bộ dạng như thiếu muối của người kia cười nói "Cậu ૮ɦếƭ cho nước nó trong hộ tôi"
"Đồng chí cứ bình tĩnh, tôi đùa thôi, đùa thôi a"
Vương Trì Thủy đưa tay ôm lấy mặt, cười hi hi nhìn Hạ Diệu nói "Lần này tôi thực sự cần cậu giúp"
Hạ Diệu không chút kiên nhẫn nhìn người kia: "Vậy thì cậu phải nói cụ thể chứ. Có biết nãy giờ tôi đợi hết nửa ngày rồi không".
Vương Trì Thủy lúc này mới đau khổ đem vấn đề nan giải trong lòng ra kể với Hạ Diệu. Thật cẩn thận mà đi từ khái quát đến chi tiết của vấn đề, miêu tả tỉ mỉ không khác gì đang làm thơ viết văn.
Hạ Diệu sau khi nghe xong vô cùng bối rối hỏi lại "Cậu không thể tự giải quyết sao? Chuyện này lại muốn tôi nhúng tay vào hả?"
"Ậy, cái này thật không có đơn giản a. Cậu không thấy nó sặc mùi bom đạn sao. Nguy hiểm lắm á"
Hạ Diệu vốn dĩ trước nay không hề tò mò về những người đứng sau Vương Trì Thủy. Đối với Tuyên Đại Vũ và các mối quan hệ của anh ta lại càng không có chút hứng thú nào. Nhưng mà bây giờ xem ra vẫn không khỏi thắc mắc, Tuyên Đại Vũ vì sao cứ luôn cố gắng kiểm soát Vương Trì Thủy. Còn Vương Trì Thủy thì lại một mực lo lắng, rất sợ sẽ khiến Tuyên Đại Vũ hiểu lầm."Tụi bây? Ý tôi là hai đứa bây phát triển tới bước nào rồi?" Đây là câu hỏi mà Hạ Diệu quan tâm nhất.
Vương Trì Thủy đặc biệt không biết xấu hổ, mặt mũi tỉnh rụi thản nhiên nói: "Thì cỡ cậu với Viên Tung ấy"
Nói xong còn khuyến mãi cười hề hề mấy tiếng.
Hạ Diệu nhếch mép: "Cụ thể là tới mức độ nào? Sao tôi thấy cậu có vẻ không vui"
Viên Tung đúng lúc bưng tô mì đi qua, nghe hai người nói đến vấn đề này liền có chút lưu tâm dừng lại nghe.
Hạ - Đói - Meo ngay lập tức bị tô mì chiếu tướng, không đợi Vương Trì Thủy lên tiếng đã tự động trả lời: "Có gì mà không vui đúng không. Thì hai người muốn yêu sao thì yêu cũng được mà. Người trong cuộc quả nhiên là có nhìn cách nào cũng không hiểu hết bằng người trong kẹt đâu".
Vừa dứt lời tay liền vơ ngay lấy tô mì từ tay Viên Tung ăn từng miếng lớn. Ta ăn này, ăn này, ăn nữa này...
Cái mũi cún của Vương Trì Thủy bị mì tôm đánh thức, nhịn không được phải khen một câu "Thiệt thơm quá đi a"
Hạ Diệu trông bộ dạng như cún con bị bỏ đói của người kia mà buồn cười, thích thú chỉ tay vào bếp nói "Bên trong còn nguyên một nồi lớn đấy. Cậu tha hồ ăn đi"
"Thôi tôi không đói, không ăn đâu"
Hạ Diệu ăn được vài miếng, thành công an ủi phần nào cái bụng nhỏ đói meo mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Bất quá lúc này nghĩ đến chuyện của tên thiếu muối trước mặt lại có chút không cam tâm, nhỏ giọng hỏi lại
"Hai tụi bây thật sự tốt đến mức đó rồi hả? Tôi nhớ lần trước hẹn gặp Tuyên Đại Vũ nói chuyện còn chả giống như đang hẹn hò yêu đương."
Vương Trì Thủy miễn cưỡng cười cười
"Con người của cậu ta là như vậy đấy. Khẩu xà tâm phật! Bình thường cũng chả bao giờ phát biểu được cái gì dễ nghe. Cho nên tôi mới nói, cậu ta ấy à, không mở miệng mắng cậu chính là thích cậu, còn hào phóng khen cậu hai câu thì đích thị là yêu cậu đến ૮ɦếƭ đi sống lại"
Hạ Diệu trưng ngay một bộ dáng khinh bỉ ra nhìn hắn: "Thật hay giả vậy?"
"Nói chung là tôi thấy vậy đó"
Vương Trì Thủy mạnh miệng thừa nhận. Tuy rằng trên thực tế đối với loại chuyện này hắn cũng chỉ dựa vào cảm giác mà phán đoán, nhưng là hắn tuyệt đối tin tưởng cảm giác của bản thân luôn thuộc vào hàng tốt nhất nha.
Hạ Diệu không thèm lý tới hắn, chén xong tô mì lớn trên tay vẫn chưa thấy đủ, te te đứng dậy đi vào bếp múc thêm một tô lớn khác ra ăn.
Vương Trì Thủy nhất thời bị sức ăn của người kia dọa cho kinh ngạc, thầm nghĩ đây là loại bao tử gì vậy? Thông với cái động không đáy của yêu tinh chuột à*
"Này này, còn ăn nữa hả? Buổi tối ăn nhiều như vậy có tiêu hóa hết được không?"
Hạ Diệu thản nhiên vừa ăn vừa phản bác: "Cái gì mà nhiều. Cả ngày làm nhiệm vụ chỉ mới ăn được có mỗi hai tô mì thôi đấy".Vương Trì Thủy ngạc nhiên "Nhưng đó là ban ngày mà! Ban ngày vận động nhiều! Ban đêm..."
Hạ Diệu ngắt lời: "Ban đêm vận động cũng không ít"
Vương Trì Thủy sắc mặt đại biến, coi như hiểu ý im lặng không nói gì. Khuya như vậy còn mang tiết mục hack não trẻ em ra dọa hắn, con người này thật không có lương tâm a (T^T)
Viên Tung rửa xong chén bát, từ bếp mang theo một cái túi ném vào người Vương Trì Thủy
"Cái gì đây?"
Vương Trì Thủy có chút ngơ ngác nhìn cái túi hỏi.
Viên Tung không để ý đến hắn, cứ thế trực tiếp kéo Hạ Diệu đi thay đôi giày thể thao.
Vương Trì Thủy mở túi ra xem, bên trong tất cả đều là đồ ăn vặt, là bánh do sư phụ làm.
"Cảm ơn cậu" Vương Trì Thủy vui vẻ cười to
Hạ Diệu quay đầu lại nhìn trong lòng không phục. Không phải cậu ích kỉ, chuyện biếu đồ ăn này nọ đúng ra thì không có gì đáng nói, quá ư là bình thường luôn. Vấn đề ở chỗ là Viên Tung này, anh ấy chưa từng chủ động cho ai cái gì, cho dù đối tượng có là Viên Như thì cũng phải tự thân vận động qua lấy. Tại sao với Vương Trì Thủy lại có đãi ngộ tốt như vậy?
Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên
Tỉ như cái rìu trắng của Vương Trì Thủy là do Viên Tung phát hiện. Vương Trì Thủy mở Show diễn, Viên Tung lại nhiệt tình đi coi. Quả thật càng nghĩ lại càng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này có chút không bình thường.
Vương Trì Thủy đương nhiên không biết trong bụng người nào đó có hủ giấm chua sắp bể, thản nhiên tiến đến chỗ Viên Tung giơ giơ túi đồ ăn lên hỏi
"Đây là ý gì?"
Viên Tung đang bận giúp Hạ Diệu mang giày thể thao hạ giọng nói: "Cái đế mòn rồi, tôi giúp em ấy thay cái khác"
Vương Trì Thủy thấy vậy liếc mắt nhìn Viên Tung một cái cảm thán. Loại người vạn năng lại chu đáo như vậy, phải chi là của mình thì tốt phải biết.
Nhìn, nhìn, lại nhìn rồi nhìn nữa. Nhìn cho đến khi hắn không kìm được mở miệng nói
"Tại sao lại mang giày đến te tua vậy"
Viên Tung vừa nghe thấy, nghiêm túc nhìn nhận đánh giá một chút, quả nhiên không để tâm mà nói hai chân Hạ Diệu có chút so le.
"Anh đừng có nói chân em bị so le" Hạ Diệu đổ giấm không có chỗ trút, lúc này liền hảo hảo bùng nổ tức giận: "giày này mang biết bao nhiêu lâu rồi. Nói vậy thì anh mua cho em đôi khác đi"
Vương Trì Thủy: "Sao cậu không tự mua?"
Hạ Diệu: "Còn không đủ tiền xài nữa là"
Vương Trì Thủy ngơ ngác: "Không đủ tiền xài mà muốn mua thì kêu ba mẹ đưa tiền mua".
Mặt Hạ Diệu trắng bệch: "Ba mẹ tức giận rồi thì còn tiền nông cái gì nữa. Với cả, anh ấy có thể giúp cậu đựng đồ ăn vặt thì mua giày cho tôi anh ấy tất nhiên cũng phải mua".Vương Trì Thủy nghe xong liền đột nhiên cảm thấy có hủ giấm chìm bị đổ, gian manh quay sang hỏi Viên Tung: "Hình như có cái mùi chua chua đâu đây phớ hôn?"
Viên Tung nhìn Hạ Diệu cười ẩn ý: "Em nói sao? Giày ai thì mùi chua của người đó hả"
Hạ Diệu phút trước còn dương nanh hùng hổ ra oai, giờ thì rõ ràng đã bị người ta ép cho lùn xuống tận 3 phân, khi này mà có cái hố để chui xuống thì tốt quá, tốt nhất là chui xuống rồi ở dưới đó luôn.
Cố gắng ép bản thân nhịn cười, khó khăn lắm Hạ Diệu mới có thể mở miệng chống chế
"Giày của ai mà không có mùi. Tôi từ sáng đã chạy biết bao nhiêu chỗ, tốn biết bao nhiêu công sức. Hồi đó ở công ty Bảo An còn thoải mái không nói, ở đó mà than phiền cái gì"
Vương Trì Thủy lập tức liếc mắt ra hiệu với Viên Tung, mục đích hả? Chính là dìm hàng Hạ Diệu a
Viên Tung quả nhiên rất hợp tác, ngẩn đầu nhìn Hạ Diệu nói: "Nhưng mà giày của em "chua" hơn của người ta"
Hạ Diệu: "Anh đừng có giả vờ. Làm gì mà thối vậy được"
Viên Tung không nói nhiều lời, trực tiếp cầm chiếc giày dí đến mũi Hạ Diệu cho chủ nhân tự mình thưởng thức.
Hạ Diệu nhảy cẩn lên, nhằm vào người Viên Tung mà hạ cước. Viên Tung cười ha hả bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu hỏi "Chân em hết so le rồi hả?"
".....Còn dám chê chân ông thối này"
Hai người một đánh một né, tình cảnh hường phấn khỏi phải bàn. Vương Trì Thủy ghen tị đứng một bên, thầm nghĩ phải chi bản thân cũng có một người yêu thương mình như vậy.
Hạ Diệu dường như hiểu tâm tư của hắn, vui vẻ chạy đến bên cạnh nói: "Cậu có thấy ai tình tứ kiểu này không? Nếu muốn...hay là tôi với cậu tình tứ với nhau đi haaaaaa"
Nói xong liền dứt khoát đem giày dí tới mũi người kia.
Vương Trì Thủy còn chưa kịp cảm động câu trước, câu sau đã suýt chút bị bom sinh học trên tay Hạ Diệu knock out.
Bản thân hắn phải vừa chạy vừa chặn, quay bên này, lượn bên kia không ngừng tránh né mùi thối. Thế mà cái tên "tiểu Hạ phi dép" kia cứ liên tục ra sức dí dí, dí tới chừng nào cái mùi đó ám ảnh hắn mới thôi.
Vương Trì Thủy chịu không nổi, hổn hển nhìn Hạ Diệu cầu xin "Đừng giỡn nữa. Chuyện tôi nhờ cậu, cậu quên rồi hả?"
"Nhớ chứ" Hạ Diệu nhắc lại "Nói hết sự thật với Tuyên Đại Vũ chứ gì"
Vương Trì Thủy gật đầu: "Ừ. Cậu tuyệt đối phải chú ý đừng để Tuyên Đại Vũ phát hiện tụi mình thông đồng với nhau. À mà cũng đừng tùy tiện để cậu ấy coi chuyện này không đáng kể, nhất thiết phải để cậu ấy coi trọng tôi, chú ý đến tôi"
"Tôi biết rồi" Hạ Diệu không nhẫn nại gật đầu
Vương Trì Thủy tay cầm túi đồ ăn, nhớ ra một chuyện lại nhìn Hạ Diệu nói: "Phải rồi, nhớ ghi âm lại giúp tôi nha. Tôi muốn biết thái độ của cậu ấy"
Hạ Diệu mở to mắt chống đối: "Không phải cậu với nó yêu nhau đến ૮ɦếƭ đi sống lại sao? Cần gì tôi giúp vụ này nữa"
Vương Trì Thủy không nói, chỉ gật đầu cười cười
Hạ Diệu nhìn bộ dạng cười như thiếu muối của người kia, đành bất đắc dĩ đồng ý nói: "Rồi tôi biết rồi"
......................................
Chiều thứ hai sau khi tan ca Hạ Diệu liền dành thời gian hẹn Tuyên Đại Vũ ra gặp
"Cậu chưa tỉnh ngủ hả?" Hạ Diệu hỏi
Tuyên Đại Vũ đưa tay dụi mắt, có chút uể oải trả lời: "Tối qua uống hơi nhiều, giờ vẫn chưa tỉnh hẳn"
Hạ Diệu gật gù, thừa biết nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Vương Trì Thủy đâu? Không đi chung với cậu hả?"
Tuyên Đại Vũ mỉm cười: "Ừ. Tại cái người đó là tiểu nhị B"
Hạ Diệu nhếch mép: "Tiểu nhị B, miệng lưỡi sắc bén như vậy, quả nhiên là danh bất hư truyền, biệt danh này cũng thật đáng yêu nha"
Tuyên Đại Vũ: "Tôi cảm thấy cậu ấy là con người rất tài giỏi. Cậu bớt ý kiến chút đi"
Nói xong câu này Hạ Diệu liền im bặt, hắn cũng có rành mấy vụ này đâu.
Đang lúc không biết phải tiếp tục vấn đề thế nào thì ngay lúc đó một nam nhân từ hướng cậu đứng đột ngột bước tới
"Trùng hợp vậy Tuyên tổng. Anh cũng ở đây à?"