Chương 210: Thật không có phẩm hạnh- -------
Hạ Diệu phát hiện, mấy ngày nay mẹ Hạ lại không quản mình.
Trước đây tan ca về nhà trễ một chút đã gọi điện thoại thẩm vấn đủ điều. Hiện tại bất kể về nhà sớm hay muộn, có tăng ca hay không, mẹ Hạ hình như không quan tâm. Thậm chí có hai lần Hạ Diệu và đồng sự đi ra ngoài uống rượu, gọi điện thoại cho mẹ Hạ, gọi mấy cuộc mới liên hệ được, mẹ Hạ lại chỉ có lệ ừ hai tiếng.
Những vẫn còn chưa hết, rõ ràng nhất là những thay đổi về việc kiểm tra phòng ngủ vào buổi tối. Hồi trước mẹ Hạ dù khuya cỡ nào cũng phải ghé vào kiểm tra phòng của nhi tử. Hiện tại có thích ngủ hay không thì mặc kê, có thích dậy hay không cũng không quan tâm, người ta sáng sớm đã chỉnh chu xinh đẹp mà xuất môn, buổi tối cũng không thèm nhìn Hạ Diệu một cái mà quay trở về phòng ngủ.
Mà nếu như vậy cũng coi như là chuyện tốt, chứng minh sự phòng bị trong lòng mẹ Hạ đối với Hạ Diệu đã không còn, Hạ Diệu có thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng vấn đề là Hạ Diệu cũng không có gì để gọi là muốn làm gì thì làm, bởi vì mẹ Hạ đối với cậu ta thả lỏng mấy ngày nay, Viên Tung cũng là "thần long kiến thủ bất kiến vĩ". Hạ Diệu có đôi khi về nhà rất sớm, mẫu thân không có ở nhà, gọi điện cho Viên Tung cũng một mực bận rộn, bản thân rảnh rỗi đột nhiên cảm thấy lo sợ.
Đột nhiên có chút ngứa da ngứa thịt, tưởng nhớ lại những ngày tháng bị mẹ Hạ quản giáo nghiêm ngặt.
Lại một đêm tăng ca, bận rộn đến hơn chín giờ tối, Hạ Diệu cố ý không gọi điện thoại cho mẹ Hạ, muốn chờ mẹ Hạ gọi cho mình, kết quả đợi đến khi hoàn toàn tan ca vẫn không có động tĩnh.
Tôi Gi*t, đều đã yên lòng với con thành ra dạng gì vậy chứ?
Hạ Diệu lúc về đến nhà, phát hiện mẹ Hạ vẫn còn chưa về. Gọi điện thoại cho bà ta vẫn không ai bắt máy, đang lúc gấp gáp, ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh.
Hạ Diệu quay đầu lại, nhìn thấy mẹ Hạ đi thẳng vào trong phòng, giày cao gót dộng vào sàn nhà vang lên những tiếng lộc cộc thánh thót.
"Mẹ đã đi đâu vậy?" Hạ Diệu hỏi.
Mẹ Hạ nhàn nhạt trở lại: "Cùng một người bạn đi dạo chợ đêm."
Hạ Diệu nhe răng, xem ra so với con vẫn còn tiêu sái a! Chắc đã không thèm quan tâm đến hôn nhân đại sự của con trai nữa rồi!
Để kiếm cảm giác mình còn tồn tại, Hạ Diệu cố ý nói với mẹ Hạ: "Con cũng mới về không lâu."
Sau đó vẫn chờ mẹ Hạ hỏi cậu ta đi đâu làm gì, kết quả mẹ Hạ hoàn toàn không có hứng thú lắng nghe, ϲởí áօ khoác ra đi thẳng đến phòng của mình.
Tháo trang sức, rửa mặt, thoa kem dưỡng da.
Hạ Diệu chỉ có cách đứng bên cạnh mà tụng kinh."Con ngày hôm nay hơn chín giờ mới về đến nhà." Tận lực nhấn mạnh.
Mẹ Hạ khoan thai hỏi lại: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Hạ Diệu nghẹn lời, "Sau đó mẹ lại không hỏi con vì sao con lại về trễ?"
Mẹ Hạ điệu bộ đương nhiên, "Con không phải là tăng ca sao?"
Hạ Diệu quả nhiên vì biểu tình chắc chắn của mẹ Hạ làm cho mất hứng, để tìm lại cảm giác thân thiết "nghiêm trành tử thủ" từ mẹ Hạ, Hạ Diệu tận lực hắng giọng một cái, giả vờ chột dạ biểu tình. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Kỳ thực...con không tăng ca."
Mẹ Hạ ở trước gương soi soi rọi rọi, nhìn bên phải một chút, hoàn toàn không phản ứng với Hạ Diệu.
Hạ Diệu lại bày ra một bộ biểu tình "khổ đại cừu thâm" (thù lớn), "Mẹ, con nói thật lòng, con vừa đi hẹn hò với Viên Tung. Con trong khoảng thời gian này đã không có thể nhịn nữa, thực sự nhịn không được nữa...."
Không ngờ, mẹ Hạ nhẹ nhàng tuôn ra ba tự, "Tên ngốc nào?"
Hạ Diệu thực sự bối rối.
Qua hơn nữa ngày, vẫn đóng vai phản diện ồn ào với mẹ Hạ, "Mẹ, mẹ cứ như vậy mà tin tưởng con? Mẹ không thể hoài nghi con một chút sao?"
Mẹ Hạ rốt cục hạ màn, trên mặt hiện lên một tia giận dữ.
"Con có thể ngưng nhao nhao \'bảy mồm tám mỏ\' được không?"
Hạ Diệu kinh ngạc, còn có thể mắng bằng một câu vùng Đông Bắc?
Mẹ Hạ quét mắt lườm Hạ Diệu, "Nếu không có việc gì, nhanh chóng đi ra khỏi phòng của mẹ."
Hạ Diệu sắc mặt lại nhu hòa, cứng rắn với mẹ Hạ là vô dụng, Viên Tung đã từng dặn dò cậu ta như vậy, đối đãi với mẹ Hạ cần phải dụ dỗ. Vì thế, hai tay chắp lễ, vẻ mặt tươi cười nhìn mẹ Hạ.
"Mẹ, con van xin mẹ, mẹ mắng con hai câu, mẹ lải nhải với con vài tiếng, mẹ hãy tạo thêm thật nhiều áp lực cho con và Viên Tung, thực sự, con hiện tại sống rất trống rỗng..."
Mẹ Hạ rốt cục tức giận, "Đầu óc con có bệnh à? Cần phải quở trách con hai câu con mới thoải mái đúng không?"
Hạ Diệu gật đầu.
"Đi đi đi, mẹ không rảnh đôi co với con. Hiện tại đã gần mười một giờ, giờ chăm sóc da đã đến, mẹ phải lập tức lên giường ngủ."
Mẹ Hạ đem Hạ Diệu đẩy tới cửa, "Con tự bản thân tỉnh táo lại đi."
Nói xong, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Giữa trưa ngày hôm sau, mẹ Hạ tự thân mua đồ ăn về nhà, trên đường không có Viên Tung theo đuôi. Mừng thầm trong lòng: tiểu tử này cho tới trưa vẫn chưa từng lộ diện, thật là chuyện khó tin.
Rốt cục có thể đi chợ một buổi yên tĩnh....
Vừa suy nghĩ vừa lấy chìa khóa ra, kết quả vừa cắm vào, còn chưa kịp dính vào ổ khóa, cửa đã mở.
Ặc? Bên trong có người?
Trong nhà bếp bốc lên một mùi thức ăn thơm đến mê mệt.Mẹ Hạ một đường thẳng chạy chậm tới, thấy thân thể của Viên Tung oai hùng sừng sững đứng bên cạnh cái bếp, cán chảo trong tay chuyển động tiêu sái dị thường, giống như là đang làm cơm ở nhà riêng của mình.
"Cậu vào bằng cách nào? Ai cho cậu vào?"
Viên Tung nói chuyện như đúng rồi, "Vì không muốn khói dầu hung vào mặt của dì cho nên đi vào đây."
Mẹ Hạ mặt lộ ra vẻ giận, ánh mắt tinh lượng nộ trừng mắt Viên Tung, hơn nữa ngày mới sặc ra tiếng.
"Cậu không thấy rằng cậu là người ngoài sao?"
Viên Tung thật đúng là không xem bản thân là người ngoài, trực tiếp đẩy mẹ Hạ ra khỏi bếp.
"Được rồi, dì cứ ngồi chờ sẽ có đồ ăn ngay."
"Tôi nói cho cậu biết Viên Tung, cậu chớ làm cái bộ dạng này với tôi! Tôi là người rất sành ăn, còn ở đó bảo tôi ngồi đây chờ cậu, bánh sủi cảo mà lại đem tạt nước lạnh lên?"
Viên Tung hoàn toàn không để ý tới kháng cự của mẹ Hạ, trực tiếp tạt nước lạnh vào bánh sủi cảo.
"Tôi cho cậu biết, cậu làm như vậy tuyệt đối ăn không ngon." Mẹ Hạ thề có trời đất, "Uổng phí phần nhân thịt bò, tôi chưa từng tạt nước lạnh vào bánh như vậy"
Mười lăm phút sau, bánh sôi, mẹ Hạ ngửi được có chút mùi vị liền thu hồi lời nói.
Cái mâm thức ăn này, bà ta ăn khen ngon không biết bao nhiêu lần, chỉ là nhìn thấy màu sắc và cách bày trí món ăn, cũng đủ để cho người ta thèm thuồng nhỏ dãi ba thước. Thật đắng lòng! Thức ăn mẹ Hạ vừa đi chợ mua về còn chưa kịp làm, đã bị đống hương vị ngay bàn ăn này làm say mê.
Hạ Diệu bình thường không trở về nhà ăn cơm trưa, ngày hôm nay lại lái xe đã trở về.
Lúc này mẹ Hạ và Viên Tung vừa cơm nước xong, Viên Tung chủ động muốn rửa chén.
Ban đầu mẹ Hạ cứ ngồi ném thức ăn vào miệng đã thấy rất ngượng, Viên Tung lại còn muốn rửa chén, đây không phải là ý định để cho bà ta áy náy sao? Vì vậy nhất định phải giành rửa chén.
"Chén này tuyệt đối không thể để cho cậu rửa, đây không phải là việc của nam nhân!"
Viên Tung lại dùng dáng dấp của một cô gia (con rễ), thâm tình ôn nhu, "Tay của dì vừa mới được chăm sóc xong, sao có thể phá hỏng?"
Mẹ Hạ không nghe theo, vẫn muốn giành lấy, kết quả nước trong bồn rửa chén vung xuống đất, mẹ Hạ bị trượt suýt nữa té bầm mặt, may là có cánh tay rắn chắc của Viên Tung đỡ lấy.
Nắm cánh tay Viên Tung liền không thu lại, bởi vì một lão bà thì xương cốt không được như thanh niên, không thể dẻo dai mà trong một lúc có thể đứng dậy vững vàng.
Hạ Diệu vừa bước vào nhà, nghe được dưới bếp có động tĩnh, liền nhảy ào tới tìm hiểu.
Kết quả vừa ló đầu vào, vừa lúc thấy Viên Tung ôm mẹ Hạ.
Hạ Diệu trong lòng lộp bộp, não bộ phút chốc tê tái.
Ai u tôi thao... Đây là tình huống gì? Cái này cái này cái này cái này... Cái này không hợp lý á!Viên Tung tại sao ở đây? Mẹ mình để anh ta tới? Quan trọng nhất là, hai người bọn họ tại sao lại ôm nhau cùng một chỗ? Điều càng khiến Hạ Diệu vô phương giải thích chính là, Viên Tung nếu tới nhà cậu ta, thế nào không nói với cậu ta một tiếng? Lại lén lút tới đây?
Hạ Diệu không biết là xuất phát từ tâm lý gì, không nói tiếng nào liền lách người đi.
Buổi chiều, ngồi ở đơn vị, suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến lần thứ hai Viên Tung đến nhà làm cơm, mẹ Hạ đã từng nói với cậu ta.
"Mẹ lúc còn trẻ đã muốn gả cho một người nam nhân giống như vậy, kết quả cuối cùng vẫn là đi theo ba của con. Ước muốn và thực tế luôn cách xa nhau, vừa nhìn thấy hắn ta mẹ liền ước gì bản thân trẻ hơn hai mươi tuổi."
Hạ Diệu trong nháy mắt một thân mồ hôi lạnh.
Rất nhanh thì tìm tới Bành Trạch.
"Bành tử à, tôi đây có một việc rất buồn rầu."
Bành Trạch gật đầu.
"Tôi phát hiện mẹ tôi gần đây có chút không bình thường." Hạ Diệu nói.
Bành Trạch hỏi: "Thế nào không được bình thường?"
"Trước đây mẹ tôi cơ bản không bước ra khỏi nhà, hiện tại suốt ngày không có nhà. Trước đây đối với quần áo trang phục luôn thờ ơ, hiện tại không hiểu vì sao luôn có tạp chí thời trang. Trước đây luôn la mắng tôi, hiện tại nói gì cũng không nói, hình như đã không còn xem tôi là nhi tử nữa."
Bành Trạch vừa nghe việc này cũng hiểu được ít nhiều, lúc này cùng Hạ Diệu suy xét.
"Tôi nhớ kỹ mẹ cậu thời gian trước đi Mỹ, có đúng hay không bị văn hóa bên kia ảnh hưởng?"
Hạ Diệu vặn lông mày, "Mới đi hơn một tháng, không đến mức như vậy chứ? Có người ở Mỹ đều giữ được văn hóa cội nguồn, mẹ tôi đều đã sống ở đây chừng này tuổi, sao có thể thay đổi bất thường?"
"Chắc là..." Bành Trạch lại suy nghĩ một chút, "Chẳng lẽ là chuyện của cậu làm cho dì ấy bị đả kích quá lớn, dì ấy muốn làm như vậy để né tránh hiện thực?"
Hạ Diệu chợt đập bàn, "Tôi đang muốn nói cái này! Tôi cũng có suy nghĩ giống cậu, sau đó tôi có kiểm chứng, nhưng sự thật không phải như vậy! Có những thứ không thể giả vờ được, trước đây mẹ tôi đặc biệt kiêng kỵ việc tôi nhắc đến Viên Tung, hiện tại hình như đối với người này hoàn toàn miễn dịch."
"Chuyện gì xảy ra?" Bành Trạch hồ đồ.
Hạ Diệu đem điện thoại di động ra, "Cậu chờ chút, tôi cho cậu xem một tấm hình."
Hạ Diệu đem tấm hình mà cậu ta chụp mẹ Hạ hai ngày trước đưa qua cho Bành Trạch xem, hắn ta bất ngờ thất kinh.
"Mẹ cậu ăn mặc như vậy... Ba của cậu biết không?"
Hạ Diệu thở dài, "Nếu ông ấy biết, tôi còn hoảng hốt sao?"
Bành Trạch cười khúc khích vui một chút, "Thế nào? Cậu cứ thế mà chụp ảnh mẹ cậu? Như vậy không phải là rất tốt sao? Cậu đến lúc đó có cớ để đôi co, mẹ đã đối với hôn nhân không một lòng, mẹ còn có tư cách gì can thiệp chuyện tình cảm của con?"
"Vấn đề là, đối tượng của mẹ tôi @%@#@..."
"Gì?" Bành Trạch nghe không rõ, "Cậu lặp lại lần nữa."
Hạ Diệu đem cảnh tượng trưa nay kể lại cho Bành Trạch.
Bành Trạch trong nháy mắt hóa đá.
Hơn nữa ngày mới xua tay, nói: "Không phải vậy đâu, yêu quái à, tôi cảm thấy việc này khẳng định có hiểu lầm."
Hạ Diệu sâu kín nói: "Mẹ tôi đều đã mang giày cao gót đi đi lại lại."
Bành Trạch cũng không biết là nên khóc hay nên cười, "Thực sự, cậu đừng trêu tôi, Viên Tung không đến mức khẩu vị nặng như vậy?"
Hạ Diệu ngẫm lại cũng thấy không có mấy khả năng, nhưng chính là do Viên Tung làm việc này, khiến cậu ta có chút lý giải vô năng.
"Cậu biết không? Mẹ tôi đối với chuyện của tôi và Viên Tung đặc biệt yên lòng, mẹ tôi còn tỏ ra chắc nịch là tôi và Viên Tung không liên lạc với nhau. Vì sao? Chỉ có một khả năng, đó chính là Viên Tung cả ngày đều đi với mẹ tôi! Nếu anh ta vì muốn thuyết phục mẹ Hạ về chuyện của bọn tôi, cho nên bỏ ra không ít công sức, tôi hoàn toàn không ý kiến, vấn đề là anh ta hoàn toàn gạt bỏ tôi qua một bên á? Anh ta bảo rằng tôi với anh ta thời gian này nên ít liên hệ với nhau, hơn nữa còn khuyên tôi nên phụ giúp mẹ tôi, kết quả thì sao? Anh ta mất dạng, mẹ tôi cũng mất dạng, đến sau cùng hai người bọn họ lại lăn lộn với nhau thành một khối ở trong bếp!"
Bành Trạch lộ vẻ quấn quýt, "Quả thật có chút không thể nào nói nổi á!"
Hạ Diệu ánh mắt sâu kín.
"Như vậy đi, cậu quay về thăm dò một chút." Bành Trạch hướng về Hạ Diệu nói, "Cậu quan sát mẹ cậu, nhìn có phải là thực sự có chuyển biến lớn, nói không chừng chính là hưng phấn nhất thời, là cậu suy nghĩ nhiều."
Buổi tối, Hạ Diệu Về đến nhà, mẹ Hạ đang ngồi nghỉ ngơi, trong tivi đang chiếu ca nhạc.
Chờ đến một tiết mục, mẹ Hạ dừng động tác trong tay, không chớp mắt nhìn chằm chằm.
"Mấy cái tên tiểu tử này thật là đẹp trai, mẹ gần đây rất mê bọn nó."
Hạ Diệu xoay mặt nhìn vào tivi, suýt tí nữa là từ trên ghế salon trượt chân té xuống.
"Mẹ thích bọn họ? Bọn họ còn nhỏ hơn con tận tám tuổi."
Mẹ Hạ một bộ đương nhiên, "Mẹ biết mà, là EXO!"
Ngay cả Hạ Diệu đều không biết tên của cái nhóm nhạc này, ngay cả trẻ tuổi như Hạ Diệu cũng không thèm quan tâm đến cái nhóm nhạc thần tượng này, mẹ Hạ lại nghiễm nhiên biết rõ... Phân tích một hồi, mẹ Hạ đúng là đang muốn hồi xuân mà!