Thế Bất Khả Đáng - Chương 196

Tác giả: Sài Kê Đản

Chương 196: Chiến tích
Trans+Edit: Pinoneverdie
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
- ----------
Hạ Diệu bị Viên Tung đặt tại bồn rửa tay ngay trước gương, cái gương bị thân ảnh của hai người nam nhân, một trước một sau lấp đầy. Cơ thể tráng kiện chắc nịch dán chặt vào nhau đến không thể tháo gỡ, phóng ra vẻ đẹp cuồng dã quyến rũ của giống đực.
Viên Tung chậm rãi đem cự vật đút vào, một quá trình mệt nhọc dài đăng đẳng bắt đầu diễn ra. Tuy rằng đang rất cấp bách nhưng lại không làm quá nhanh vì luyến tiếc loại cảm giác thống khổ tiêu hồn lẫn lộn này, nhất là không thể bỏ qua sắc mặt thay đổi biến hóa khôn lường của Hạ Diệu ở trong gương.
"... A....đủ rồi... Đừng thọc sâu thêm nữa..."
"Thật vậy sao?" Viên Tung cố ý cắn vành tai Hạ Diệu, lớn tiếng, "Nhưng còn chưa thọc tới mà."
Hạ Diệu kêu lên một tiếng đau đớn, "Tới chỗ nào nữa?"
"Cậu nói xem tới chỗ nào?" Viên Tung chợt xông tới va đập, công kích thẳng vào vị trí điểm G của cậu ta, sau đó đem toàn bộ cây dương v*t rút ra, rồi lại tiếp tục hung hăng đâm vào, vẫn là cái vị trí đó, mỗi lần đâm vào một phát lại hỏi một câu, "Cậu nói xem đâm tới chỗ nào? (đâm một phát)...Đâm chỗ nào? (đâm một phát)... Hử?... (đâm một phát)"
Hạ Diệu đã rất lâu không bị kích thích mạnh như vậy, mỗi lần bị húc đều khiến cái eo tê dại, hai chân như nhũn ra, một tiếng gọi cầu xin buông tha vang lên cao ✓út, sau ót đổ mồ hôi hột tầm tã.
"Biết chỗ nào chưa?" Viên Tung lời lẽ tán tỉnh, "Cậu chính là thích được thao ngay chỗ đó đúng không?"
Vừa nói xong, liên tiếp va đập тһô Ьạᴏ, một dòng điện lưu kích thích bất ngờ ập đến, Hạ Diệu không kịp đề phòng liền ՐêՈ Րỉ kịch liệt. Ánh mắt lơ đãng liếc nhìn cái gương, vừa lúc nhìn thấy gương mặt méo mó vì được thao của bản thân, tự cảm thấy quá ghê tởm, nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.
Viên Tung ở sau lưng Hạ Diệu thong thả chuyển động, hai cánh tay cường tráng vòng lên ôm lấy иgự¢ Hạ Diệu, ngón tay thô ráp chà xát vân vê đầu v* của cậu ta.
"Nhìn xem hai tiểu ภú๓ שú của cậu kìa...cứng ngắt rồi..." Viên Tung cố ý dẫn dắt Hạ Diệu nhìn vào trong gương.
Hạ Diệu không muốn xem nhưng lại không quản lý được đôi mắt của bản thân, vừa nhìn một cái, gương mặt liền đỏ thẫm, kháng cự nhưng đồng thời cũng phấn khích. đầu v* càng ngày càng dựng lên sừng sững, nghênh hợp với sự dày vò của Viên Tung.
Viên Tung dây dưa thật lâu cũng không có "phong phong hỏa hỏa" mà thao, làm Hạ Diệu có chút ngứa ngáy sốt ruột, cặp ௱ôЛƓ rắn chắc lập tức tự đẩy ngược ra phía sau như đang cầu xin thứ gì đó, cái đầu nghiêng ra sau cắn lấy gò má Viên Tung, âm thanh nài nỉ van lên: "Làm nhanh lên đi mà..."
Viên Tung nói: "Cậu nhìn vào gương mà cầu xin, tôi liền thao cho cậu."
Hạ Diệu không tình nguyện rù rì hai tiếng, Viên Tung vì vậy mà tiếp tục câu dẫn cậu ta không chịu thao dứt khoát. Lúc này thực sự không kiềm được, Hạ Diệu liền hướng mắt vào cái gương, đôi mắt tuyệt đẹp ẩn chứa tà dâm ở trong gương nhìn Viên Tung, ánh mắt này như muốn nói rằng Hạ Diệu đã lên cơn nghiện không thể nhịn nỗi nữa, rốt cục tan vỡ tuôn trào."Đừng như vậy nữa... thao mạnh lên đi... Viên Tung..."
Nói xong, Hạ Diệu nhìn thấy trong gương, mắt cọp của Viên Tung đã phát ra những tia hung hãn, sau đó liền "đào núi lấp biển", khoái dục dâng lên như sóng thần địa chấn, bất ngờ ập toàn bộ vào thân thể đang mềm nhũn của Hạ Diệu, trong nháy mắt mất khống chế, thảm thiết ՐêՈ Րỉ.
"A a a a... Sướng ૮ɦếƭ được... Không thể.. không thể nhịn được."
Viên Tung dùng tay tiếp tục siết hông Hạ Diệu, lại hung mãnh ở trong "đường hành lang" của cậu ta liên tục đưa đẩy vô cùng khắc nghiệt. Hai chân to lớn như cột thép, vững vàng cố định Hạ Diệu mà húc vào thân cậu ta với tần suất cao, "phập phập phập" những tiếng va đập kinh hãi, trùng điệp vang lên không dứt.
Trong gương, thân thể hai người nam nhân phối hợp cùng nhau chuyển động, được nhìn bản thân đang ℓàм тìин, thị lực được kích thích cực độ.
Trước đây, khi làm ở tư thế này Hạ Diệu không được nhìn thấy mặt của Viên Tung, hiện tại có thể rõ rõ ràng ràng mà thưởng thức ngũ quan thô lỗ hạ lưu độc ác của hắn, ánh mắt của bản thân hiện tại thực sự cũng không thể cưỡng chế nổi nữa.
Có thể trực diện nhìn Viên Tung đang sa lầy mất kiểm soát vì mình, bản thân vừa xấu hổ nhục nhã vừa phấn kích động mười phần.
Viên Tung điên cuồng ở trên khuôn mặt tuấn tú của Hạ Diệu dùng môi mài mài cọ cọ, giọng điệu vừa đùa cợt vừa nồng đượm yêu thương: "Cậu mau nhìn cái dáng vẻ đực rựa lẳng lơ của cậu kìa..."
Hạ Diệu cố gắng không bận tâm, lại bị Viên Tung làm cho một trận тһô Ьạᴏ, thân xác bị phá nát tơi bời, quay mặt về phía cái gương, lúc này bất ngờ tự thưởng thức dáng vẻ ՐêՈ Րỉ méo mó của bản thân trong vô giác.
Viên Tung còn nói: "Không kiềm chế nổi rồi sao?..."
Hạ Diệu còn chưa thoát khỏi sự xấu hổ của bản thân, đột nhiên hai chân bị nâng lên khỏi mặt đất, hai cái háng bị phân tách, nơi riêng tư toàn bộ phơi bày trong gương.
"A... Anh muốn làm gì... Không được... A a a..."
Viên Tung trực tiếp bồng Hạ Diệu lên, hai cánh tay luồng vào khuỷu chân của cậu ta rồi kẹp lại, nhìn y hệt như tư thế xi đái cho con nít, toàn bộ quá trình ɠเασ ɦợρ, ngay tại chỗ này, trực tiếp chiếu thẳng vào gương.
"Như vầy để cho cậu nhìn rõ một chút..." Viên Tung lớn giọng, nói, "Nhìn rõ cách mà tôi thao thằng \'ti tiện vợ\' "
Nói xong, cự vật từ từ phía dưới hướng lên thâm nhập vào "mật miệng", "mật miệng" đang thu hẹp lại bị ép buộc giãn ra, dung nạp cái thứ tàn bạo kia.
Cảnh tượng diễn ra quá rõ ràng, khiến khuôn mặt tuấn tú của Hạ Diệu bạo hồng, nhân sinh quan của cả đời người từ nay đổ nát.
(*) nhân sinh quan: đại khái là bản ngã, lẽ phải của bản thân, phẩm chất của bản thân.
Viên Tung đánh tan hàng rào phòng ngự của Hạ Diệu, bắt đầu thao một cách đàng hoàng tử tế. "Miệng huyệt" một lần nữa bị cường bạo, cặp ௱ôЛƓ giống như bị điện kích, kịch liệt rung giật, dương v*t của Hạ Diệu cũng theo đó lắc qua lắc lại, tưng lên tưng xuống liên hồi, liền rỉ ra một dòng nước nhầy mỏng như sợi tơ."Sướng quá...sâu hơn nữa... đúng rồi... A a a..."
Hạ Diệu đã hoàn toàn sa đọa vào hoan ái, không còn biết xấu hổ ngượng ngùng là gì nữa, ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương, ngũ quan méo mó, toàn bộ những trò dâm đãng của mình đều đang được chính bản thân mình thưởng thức.
Viên Tung cố ý dừng lại ngay lúc Hạ Diệu đang sướng đến bạo phát, bắt đầu cọ cọ lên gò má Hạ Diệu, nói: "Cậu nhún cho chồng hai cái, làm chồng sướng chút đi..." Hạ Diệu tim đập loạn xạ, nhìn vào gương tự soi mói bài xích cơ thể Tʀầռ tʀʊồռɢ của bản thân, lúc này cũng vì muốn chăm sóc "bộ vị kia" cho Viên Tung, mở miệng ừ một tiếng đồng ý.
Tinh thần và thân thể bị kích thích cùng một lúc khiến Viên Tung thoải mái đến mất kiểm soát, giọng nói nam tính một mực run rẩy vang lên: "Nhún thêm cái nữa..."
Cái ௱ôЛƓ của Hạ Diệu rất có lực, nghênh hợp vài cái đã kích thích Viên Tung gào rống liên tục. Hắn ta ở trên mặt Hạ Diệu nảy sinh ác độc mà gặm cắn, - đây là người mình yêu, là người này -
Một trận "gió cuốn mây tan" chấn động kịch liệt, Hạ Diệu bắn.
Ngũ quan vặn vẹo, đủ loại "trò hề" dâm đãng tiêu hồn diễn ra trong gương, khiến ánh mắt và nội tâm của cậu ta chịu đủ mọi loại tàn phá.
Sau đó, hai người lại chuyển từ nhà vệ sinh lên trên giường, Hạ Diệu nhảy qua ngồi lên người Viên Tung chiếm thế chủ động. Viên Tung nằm dài ra hưởng thụ, mê muội lún sâu vào lưới Dụς ∀ọηg của Hạ Yêu Tinh đệ nhất vô nhị, vô phương thoát thân.
Hạ Diệu không hổ là một luyện gia tử (ngôn ngữ Bắc Kinh, chỉ người có luyện võ nghệ), sống lưng vô cùng dẻo dai, thao tác nhún rất nhuần nhuyễn, tần suất nhấp lên nhấp xuống rất hữu lực, mỹ nhân mà nhìn thấy vẻ cường lực này của cậu ta chỉ có mà ૮ɦếƭ ngất.
"Thoải mái... sướng quá.. A a a a..." Hạ Diệu nhiều lần tự trạc đâm vào điểm nhạy cảm của mình rồi tự ՐêՈ Րỉ.
Viên Tung còn thoải mái hơn, nhiều lần bắt Hạ Diệu lúc thì banh ௱ôЛƓ ra lúc thì phải kẹp chặt lại, hắn sướng tới mức gầm rú trong miệng.
"Nhún nhanh hơn nữa..." Viên Tung ở cái ௱ôЛƓ của Hạ Diệu tát một cái.
Hạ Diệu nói: "Chỉ như vậy...không nhanh hơn được nữa..."
Viên Tung lại tát thêm một cái vào ௱ôЛƓ cậu ta, "Chẳng phải lúc nhảy nhót, lắc ௱ôЛƓ giỏi lắm sao? Đem cái ௱ôЛƓ ti tiện đó ra đây."
"Mô - tơ ௱ôЛƓ" của Hạ Diệu dù sao cũng không phải là động cơ xe máy cày, "lực cày" so với nữ nhân đã vượt trội hơn rất nhiều, mà Viên Tung là loại vừa liếc mắt với hắn liền khiến hắn phát dục, không biết phải như thế nào mới có thể đáp ứng đủ.
Hạ Diệu ban đầu vẫn còn giả vờ khiêm tốn và nội liễm, kết quả khi đối diện với bờ vực cực khoái, cặp ௱ôЛƓ như có điện cao thế mà nổ máy động cơ, kèm theo một trận gào rú, đem con người sắt đá lạnh lùng như Viên Tung trở nên thất điên bát đảo, vỡ tung những tiếng dung tục.
"Bắn... Bắn... Ách...Aaaa"
Viên Tung cùng Hạ Diệu mười ngón tay quấn quít vào nhau, cùng cậu ta trao tình âu yếm, rốt cuộc sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng cũng đã được đặt chân vào cõi mộng xuân tình.Hạ Diệu lúc này thật sự đã không còn sức, vừa muốn từ trên người Viên Tung leo xuống, đã bị tay của Viên Tung đè lại.
Sau đó một trận chuyển động "tật phong sậu vũ" ập vào nửa thân dưới, Hạ Diệu không kịp né tránh, lại bị ép buộc tham gia thêm một màn quyết đấu, thân thể không chịu nổi mà phát sinh tiếng cầu xin tha thứ đứt đoạn.
"A a a a... nhanh quá.....thao nhanh quá......"
Hông của Hạ Diệu suýt tí nữa đã bị lực đạo kinh hãi của Viên Tung bẻ gãy.
Lúc này, cái gọi là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn" chính là một đạo lý, pháp lực của Tiểu yêu tinh phát ra từ cặp ௱ôЛƓ cũng không thua gì "báng súng vô song" của vị đại thần thánh kia.
Viên Tung đem Hạ Diệu quỳ thao đến ngồi thao, lại từ ngồi thao đến nằm thao, thao đến mức cái ௱ôЛƓ kia vãi hết cả mồ hôi ra vẫn cứ thao, thao cho tới khi nước mắt giàn dụa ra cũng không chịu ngừng.
"Thực sự không chịu nổi nữa... Viên Tung... A a... không chịu nổi nữa..."
Viên Tung vừa hôn khóe mắt của Hạ Diệu vừa hỏi: "Nói đi, khao khát cây đại dương v*t của lão công tôi đây lắm phải không?"
Hạ Diệu vung cánh tay cuốn lấy cổ của Viên Tung, thống khổ khóc một tiếng thừa nhận, "Phải...rất khao khát"
Viên Tung nắc nửa thân dưới ngày càng tàn bạo, ngoài miệng lại rất ôn nhu dỗ dành: "Để vợ chịu bao nhiêu ủy khuất...hôm nay lão công hảo hảo yêu thương mà bù đắp cho cậu..."
Hạ Diệu vì quá xúc động mà kêu lên một tiếng, điên cuồng nắm giật tóc của Viên Tung, một bên cầu xin tha thứ, một bên phản bội bản thân mà nghênh hợp, một bên chịu không nổi, một bên lại tham lam đòi "ăn".
Hai cánh tay của Viên Tung đè cánh tay của Hạ Diệu xuống, mặt của Hạ Diệu quay qua chỗ nào hắn liền đuổi theo tới đó. Hạ Diệu từ lúc nhìn thấy gương mặt dâm dật của mình trong gương liền bận lòng không muốn để Viên Tung nhìn, nhưng Viên Tung lại cứ thích nhìn.
Né tránh mãi cuối cùng bạo phát, dâm niệm trong đầu oanh tạc phá vỡ rào cản trào ra bên ngoài. Trước đó vẫn còn không muốn Viên Tung nhìn vẻ mặt dâm tà của mình, hiện tại lại chủ động giương bản mặt ra hướng vào mặt Viên Tung, đem gương mặt méo mó vì tê dại phơi bày trước mặt hắn, cố ý buông thả cho hắn nhìn.
Sau khi bắn xong liền hối hận, bởi vì Viên Tung thông thường hễ nhìn thấy cậu ta "lên đỉnh", Dụς ∀ọηg trong người hắn liền bùng phát không thể dứt.
Lúc này đã là sau nửa đêm, Hạ Diệu hầu như đã không còn cái gì để "bắn", đầu khấc dương v*t ẩm ướt sưng sưng, sờ một cái liền đau, kết quả vẫn bị Viên Tung bay qua dùng thân thể cường tráng đè lên giường.
"Không được...làm nữa thì đái ra nước tiểu chứ không còn gì để bắn."
Lời nói này của Hạ Diệu quả thực giống như là đổ thêm dầu vào lửa, cậu ta vốn vẫn nín tiểu, điểm này đã bị Viên Tung nhìn ra, nghĩ xong liền xuống thao Hạ Diệu đến khi cậu ta không kiềm chế được nữa mà đái ra ngoài.
"Đừng... Tôi van cầu anh... A a..." Hạ Diệu đã nửa mê nửa tỉnh, nếu không phải là còn đang ngâm nước tiểu trong người, đã sớm ngủ thi*p đi.
Viên Tung còn đang hung mãnh mà kích thích điểm G của Hạ Diệu.
Hạ Diệu phản ứng kịch liệt đem cặp ௱ôЛƓ né tránh, bàn tay nắm lấy dương v*t đang muốn đi tè, thống khổ khóc rống. Rồi lại bị Viên Tung lôi bàn tay đó ra, tiếp theo một trận xông tới khiến Hạ Diệu đứng trên bờ vực thất thủ.
"Van cầu anh... Viên Tung... thực sự muốn đi tiểu..."
Viên Tung lại ở phía sau, đưa tay tới phần bụng đái của Hạ Diệu, hung hăng đè một cái.
Một tiếng "hực" ՐêՈ Րỉ vang lên, một cột nước vọt ra.
Hạ Diệu còn đang muốn leo xuống giường, kết quả lại một trận тһô Ьạᴏ xông tới, vừa tiểu vừa bị thao cùng lúc, khiến "cái van" của cậu ta lại mở mạnh hơn, vòng qua vòng lại cuối cùng tiểu lên hết trên tấm ra giường, thoải mái đến "dục tiên dục tử", toàn thân kích động phấn chấn.
Đến sau cùng, Viên Tung cũng đem Hạ Diệu ôm vào lòng, Hạ Diệu vẫn còn đang bị dư âm của sự sung sướng cực độ thao túng, toàn thân vẫn run run, kiềm chế đều kiềm chế không được, con mắt vô tiêu cự, cả người như du hồn. Một lúc rất lâu sau đó, Hạ Diệu mới chậm chạp ổn định hơn, thân thể mặc dù hao tổn khủng khi*p, nhưng tâm tình lại rất sảng khoái, tựa như hút thuốc phiện mà trong tích tắc liền vui vẻ yêu đời, không còn muốn thứ gì trên thế gian nữa. Trước đó còn mắng chửi nào là "đồ đáng khinh", "hàng họ của lão già", bây giờ được "cho ăn no nê" rồi bắt đầu ca tụng.
"Anh quả thực rất sung mãn...lão tử tôi đây không nhìn lầm người..." mí mắt vẫn không mở lên, dùng giọng điệu nũng nịu ca ngợi Viên Tung.
Viên Tung vội vàng đổi tấm ra giường.
Hạ Diệu gần như đã sắp ngủ, nhìn thấy Viên Tung đem ra giường xếp lại rồi bỏ vào ngăn kéo, trong nháy mắt đem mí mắt mở ra.
"Anh sao không ném đi? Chúng ta có thể đền tiền lại cho họ...tiền...huhm....." mơ ngủ mà nói.
Viên Tung nói: "Chờ tôi già rồi, tôi có thể đem nó ra nhìn lại, đây chính là chiến tích lúc còn trẻ của tôi."
Hạ Diệu mơ màng mà xù lông lên, "Thao... Anh đó nha, ném cho tôi... Ném..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc