Chương 168: Về nhà- -------------
Không ngờ, Hạ Diệu kiên quyết vì chính nghĩa chỉ đổi lấy được một cú tát ngay ௱ôЛƓ.
"Nháo cái gì?" Viên Tung nhìn cậu ta chằm chằm.
Hạ Diệu đỏ mặt tía tai ồn ào với Viên Tung, "Tôi nghiêm túc mà nói cho anh nghe, anh đừng có dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi, dù sao xét về thân phận, tôi cũng là chồng của anh đấy biết chứ?"
Trong nháy mắt, toàn bộ tầng lầu lập tức yên tĩnh như ૮ɦếƭ. Vốn dĩ Hạ Diệu và Viên Tung đang đứng ở trước cửa phòng làm việc, bên trong có rất nhiều nhân viên đang hối hả bận rộn, một câu này vang lên, bầu không khí khẩn trương nhộn nhịp lập tức bị phá vỡ.
Trong khoảnh khắc đó, mọi người đang lúc vùi đầu cắm cổ làm việc thì bỗng dừng lại, ngẩng đầu đưa mắt nhìn bốn phía, tất cả đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
"Hóa ra việc này là thật hả?"
"Vậy tiểu Điền biết tính sao?"
"Đúng vậy, tiểu Điền làm sao bây giờ?"
Điền Nghiêm Kỳ hơi lộ ra vẻ bối rối nhìn bọn họ, "Làm việc đi, lúc nào rồi còn có tâm tư bàn luận chuyện này?"
Viên Tung lôi Hạ Diệu lên xe, hai người một lần nữa nói chuyện thật nghiêm túc.
Hạ Diệu nói: "Anh có đúng là đang xem tôi là một con đàn bà mà nuôi nấng? Mỗi ngày cho tôi ăn, hầu tôi uống, sau đó đè tôi ra thao là xong chuyện?"
"Có cậu mới là khó hầu hạ hơn đàn bà". Viên Tung đốt thuốc, "Mấy ả đàn bà khác chỉ cần đem ra thao hai cái là xong chuyện, lão tử tôi đây tối nào cũng phải phục vụ cậu ba bốn chập."
Hạ Diệu cáu giận, đỏ mặt nói: "Lúc nào rồi mà anh vẫn còn ở đó nói nhảm với tôi?"
Viên Tung vẫn cứ hút thuốc, tâm tình trong ánh mắt chôn giấu sâu thẳm.
"Anh bây giờ trong bụng là đang xem thường tôi, cho rằng tôi chỉ xứng để anh hàn huyên, nói những chuyện dung tục." Hạ Diệu nói xong, giọng điệu không khỏi trầm xuống, "Ở trong lòng anh, tiểu Điền mới là người có thực lực, chỉ có hắn mới có thể giúp được cho anh."
Viên Tung vẫy tàn thuốc, vẫn trầm mặc.
Hạ Diệu tức giận bất bình, "Hắn cũng không phải người của công ty, dựa vào cái gì để hắn chen chân vào? Việc này rõ ràng dính liếu đến tôi, anh vẫn còn dùng sức mà đem tôi đẩy ra?"
Viên Tung vẫn không tỏ thái độ.
Hạ Diệu nóng nảy, "Anh nếu cứ muốn im lặng như vậy, hai ta chia tay đi, anh cứ việc hảo hảo với tiểu Điền."
Viên Tung đột nhiên đưa tay ra, điếu thuốc còn chưa hút hết đã rơi xuống, dùng lực kéo hơn nửa cơ thể Hạ Diệu lại gần, bàn tay cứng như cái kềm nhổ đinh ở trên ௱ôЛƓ cậu ta Ϧóþ siết, đau đến nỗi Hạ Diệu phải gào khóc kêu to, ót nổi gân xanh.
"Chẳng phải tôi đã từng nói với cậu, đừng bao giờ tùy tiện nói ra hai từ \'chia tay\'? " lớn tiếng tra hỏi.
Hạ Diệu nhe răng nổi giận, "Anh buông tay ra, đau quá..."Viên Tung dùng mắt hổ đe dọa, "Còn nói từ nói nữa không?"
Hạ Diệu không chịu được, lên tiếng cầu xin, "Không nói nữa, mau buông tay ra..."
Lúc Viên Tung buông tay, lại đổi lấy một trận điên cuồng phản kích của Hạ Diệu. Hai người ầm ĩ tranh chấp, sau đó Hạ Diệu bĩu môi một cái, Viên Tung lại đem cậu ta kéo về ôm vào Ⱡồ₦g иgự¢.
Hạ Diệu gièm pha: "Anh biết tôi không phải cố tình lắm điều với anh, tôi là sợ một mình anh gánh vác sẽ mệt mỏi tiều tụy. Có đôi khi được làm việc cho anh chính là niềm vui, là một loại hưởng thụ, có thể giúp Tung lão gia, tôi liền cảm thấy rất tự hào."
Viên Tung nói: "Tôi nếu như chút chuyện nhỏ này cũng xử lý không được, thì làm sao theo đuổi được cảnh sát Hạ chứ."
"Tôi biết anh xử lý được, nhưng có nhiều cách xử lý như vậy, anh vì sao không chọn cách dễ dàng hơn? Chuyện khác coi như không nói, nhưng chuyện lần này là dính dáng đến bản thân tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Cái này nếu để cho người khác nghe xong, mặt mũi Hạ công tử của tôi để đâu chứ!?"
Viên Tung không chịu nổi cái vẻ mè nheo nhõng nhẽo của Hạ Diệu, đành phải gật đầu đáp ứng.
Hạ Diệu lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng như trút được gánh nặng, cao hứng mà vung chân.
Viên Tung nghiêng đầu nhìn hắn, "Đâu phải dẫn cậu đi vào kỷ viện, mang cậu ra chiến trường mà vẫn còn cao hứng như thế?"
"Có thể cùng Tung lão gia kề vai chiến đấu, chính là vinh quang vô thượng của tôi!"
Viên Tung nhìn Hạ Diệu chí khí bừng bừng, nội tâm ngược lại như là đang bị máy khoan điện thục cho một lổ thủng lớn, không ngừng trào máu ra bên ngoài.
Hai người ở trong công ty ngồi một lát, điện thoại của Hạ Diệu liền vang lên.
"Về nhà."
Đơn giản hai chữ, đem tâm tình phấn khích lúc nãy đập tan.
Hạ Diệu nói với Viên Tung: "Anh và tôi cùng nhau về nhà đi."
"Sao chứ?" Viên Tung lo âu nhìn Hạ Diệu.
Hạ Diệu nói: "Tôi sợ mẹ tôi đem tôi giam trong nhà."
Viên Tung gật đầu.
Trên đường trở về, Hạ Diệu ngồi kế bên ghế tài xế, mí mắt một lúc khép rồi lại một lúc mở, gật gù lầm bầm đọc kịch bản sẽ nói trong buổi họp báo công bố sắp tới, đôi môi nhỏ chuyển động rất rung động lòng người.
Viên Tung đi trên đoạn đường này không biết nhìn Hạ Diệu bao nhiêu lần, mãi cho tới khi bánh xe dừng ngay cửa nhà cậu ta. Hô hấp của Hạ Diệu trở nên khẩn trương lạ kì, sắp nghênh đón cậu ta là một trận bão tố cuồng phong trước đây chưa từng có.
Không ngờ, sau khi mẹ Hạ mở rộng cửa, nhìn thấy Viên Tung và Hạ Diệu đi chung, chỉ sửng sốt chốc lát liền để hai người họ đi vào.
Hạ Diệu gắng gượng đớp lấy từng ngụm không khí, từ tốn cẩn thận tháo giày đi vào nhà.
Sau đó, mẹ Hạ mở miệng: "Viên Tung, con đến phòng sách với dì một chút."Hạ Diệu sốt ruột, "Mẹ, mẹ muốn làm gì? Có chuyện gì ở trước mặt của nhau mà nói."
"Không phải chuyện của con."
Nói xong, mẹ Hạ đi vào trước, Viên Tung cùng Hạ Diệu trao đổi một ánh mắt một lúc rồi cũng đi vào ngay sau đó.
Hạ Diệu ở bên ngoài phòng sách vô cùng lo lắng mà chờ, đợi hơn hai mươi phút, mẹ Hạ và Viên Tung cùng nhau đi ra. Vẻ mặt của hai người đều rất bình tĩnh, hoàn toàn là thái độ hài hòa thoải mái, không có một chút dấu hiệu xích mích.
Hạ Diệu thừa dịp mẹ Hạ đi vào nhà bếp, len lén đem Viên Tung kéo đến một bên hỏi: "Anh đi theo mẹ của tôi nói cái gì?"
Viên Tung nói: "Có gì nói đó."
Hạ Diệu cả kinh, "Mẹ tôi sẽ...."
"Tôi chỉ nói là mấy bài báo kia đều là không phải là sự thật, không nói đến chuyện của hai ta."
Hạ Diệu thở dài một hơi, như vậy cũng tốt, miễn là đừng để mọi chuyện cùng lúc ập tới, nếu không sẽ khó mà ứng phó.
Sau đó Viên Tung lại ở nhà làm cơm, mẹ Hạ và Hạ Diệu hai người ở bên cạnh hỗ trợ.
"Con xin nghỉ phép ở đơn vị." Hạ Diệu nói.
Mẹ Hạ gật đầu, "Mẹ biết, mẹ đã nhờ cấp trên của con cho con vài ngày nghỉ."
"Mẹ, mẹ thật là hiểu con, vừa lúc con không có tâm trạng đi làm."
Mẹ Hạ gượng gạo mà cười cười, tiếp tục rửa rau.
Vẫn như mọi khi, ba người ngồi quây quần bên bàn cơm, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, ai cũng tự giác tránh nói đến những chuyện nhức đầu phiền não mấy ngày qua, một bữa cơm ăn rất hài hòa.
Hạ Diệu cùng mẹ Hạ nói: "Mẹ, sen ở công ty anh ta lại chín rồi, có thể đào lên mà đem về."
Mẹ Hạ làm như không nghe thấy.
"Mẹ!" Hạ Diệu lại bảo một tiếng.
Mẹ Hạ lúc này mới hoàng hồn, cười nói: "À uhm, lại có món cơm nhồi củ sen ăn rồi."
Buổi tối, mẹ Hạ vẫn như lúc trước giữ Viên Tung ở lại, Hạ Diệu cùng Viên Tung nằm trên giường ngủ.
Nằm vào trong ổ chăn, Hạ Diệu mới chính thức thở dài một hơi.
"Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ, tôi đã nghĩ rằng mẹ tôi sẽ mang dao mà chặt đôi tôi ra!" Hạ Diệu nói.
Viên Tung dùng ngón tay chà xát vào khóe mắt Hạ Diệu, nhàn nhạt trả lời: "Mẹ cậu rất lý trí, những việc nhỏ thường hay la mắng cậu là vì dì ấy thương cậu, muốn nhắc nhở cậu. Lần này xảy ra chuyện lớn, dì ấy cũng sẽ giống bao người khác mà im lặng vì không muốn tạo thêm phiền muộn bực dọc cho cậu."
Hạ Diệu gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại đem laptop tới.
"Cậu làm gì?" Viên Tung muốn ngăn cản.
Hạ Diệu đẩy tay của Viên Tung ra, nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn lục tìm tổng kết một số tin tức, tránh việc lúc họp báo sẽ nói vạ miệng."
Sau đó, Hạ Diệu lại bắt đầu luyện tập lại nội dung đã nói trên xe lúc về nhà, một câu nói biến hóa cách trình bày mấy lần, lật qua lật lại mà nói. Cảm giác đã thuận miệng, liền nói cho Viên Tung nghe, để hắn cho chút ý kiến.
"Chờ tôi tập luyện ổn một chút, hoàn chỉnh mà đọc cho anh nghe một lần, đọc xong tôi sẽ cùng anh \'bắn pháo\'." Hạ Diệu nói.
Viên Tung hanh cười một tiếng, "Được, tôi chờ cậu."
Kết quả, Hạ Diệu còn chưa thuộc được một trang liền không cưỡng nổi cơn buồn ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon lành. Viên Tung đem laptop đặt qua một bên, ở trên mặt Hạ Diệu hôn thật nhiều cái, cậu ta cái gì cũng không còn nhận biết được.
Đột nhiên có một tràng tiếng gõ cửa vang lên trong màng nhĩ của Viên Tung.
Mẹ Hạ đứng ở cửa phòng Hạ Diệu, sắc mặt âm hàn không gì sánh được.
Viên Tung lấy ra từ trong ngăn kéo một cái còng tay, tàn nhẫn mà đem cổ tay của Hạ Diệu còng vào tay vịn đầu giường, trong lúc Hạ Diệu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, chợt níu tay của Viên Tung lại. Viên Tung nhanh chóng đem bàn tay của mình gãi gãi lên lưng cậu ta mấy cái, Hạ Diệu một lần nữa ngủ thi*p đi, lòng của Viên Tung trong một khắc đó cực kì run rẩy.
"Còng tay như vậy..." Viên Tung thấp giọng cầu mẹ Hạ, "Như vậy cậu ta có thể xoay người."
Mẹ Hạ hất cằm, ý bảo Viên Tung cứ việc làm như thế.
Viên Tung đến sau cùng ánh mắt mạnh mẽ liếc nhìn Hạ Diệu, từ trên giường bước xuống đi tới trước mặt mẹ Hạ, vẻ mặt chân thực hùng hồn.
"Dì à, tôi dù có táng gia bại sản, cũng sẽ đem chuyện này của Hạ Diệu xóa sạch sẽ không còn dấu vết."
Nói xong câu đó, Viên Tung sãi bước rời đi.
Sáng ngày hôm sau hơn chín giờ, Hạ Diệu mới tỉnh lại! Mắt mới vừa mở ra liền tìm tìm kiếm kiếm, không thấy Viên Tung đâu. Liền cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, tôi thao! Sao lại không gọi tôi dậy?
Vừa muốn ngồi dậy, kết quả cảm giác cổ tay bị vật gì siết lại, từ từ ngước mắt nhìn lên, con ngươi như nứt ra.
"Viên Tung, anh là tên súc sinh, tôi thao mẹ anh!!!"
Gào thét một tiếng, Hạ Diệu nhấc cái còng lên định bước đi nhưng vẫn là bị giật ngược lại trên giường.