Tiểu Huy và Trương Điền trở lại văn phòng, thấy trên bàn làm việc có rất nhiều đồ ăn vặt và đồ uống. Lại liếc Hạ Diệu, thấy cậu ta đang vắt vẻo một chân trên đầu gối, nhếch mày vui vẻ nhìn bọn họ.
“Ôi chao, có chuyện gì thú vị đây?” Tiểu Huy chạy tới đớp ngon lành.
Hạ Diệu nói: “Tôi mua cho các cậu đấy.”
Trương Điền vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, “Hôm nay là ngày gì thế?”
“Không ngày gì cả, chỉ là tâm tình tôi tốt thôi.”
Tiểu Huy muốn bóc một bao hạt dưa, kết quả miệng bao bị toạc quá lớn, hạt dưa vãi cả ra đất. Tiểu Huy đang định khom người đi dọn, Hạ Diệu lại kéo lấy hắn.
“Đừng nhặt, để đấy lát nữa tôi quét.”
Tiểu Huy nghe xong lời này liền cùng Trương Điền trao đổi một ánh mắt, đây là hỉ sự lớn cỡ nào chứ? Có thể khiến Hạ đại thiếu gia chủ động đi lao động thu dọn cơ đấy.
Quả nhiên hạnh phúc và đau đớn luôn nương tựa vào nhau, trước khi quen biết Viên Như, tháng ngày của Hạ Diệu cũng chỉ bình bình đạm đạm mà trôi qua, không có chuyện gì đáng để hưng phấn. Kết quả nín nhịn ủy khuất suốt mấy ngày qua, cuối cùng cũng diệt trừ được hai cái đại họa trong lòng, tâm tình nháy mắt liền sảng khoái không gì sánh nổi, như thể chiếm được tiện nghi cực lớn.
Buổi tối tan ca, Hạ Diệu ôm tâm tình thoải mái vô hạn, bá vai đồng sự, nói nói cười cười đi ra ngoài cổng.
“Cậu Hạ, hôm nay có việc gì vui thế? Nói các anh em nghe thử xem nào.”
Hạ Diệu mím môi làm ra vẻ thần bí, đường nét trên mặt vô cùng tươi tắn sống động.
“Không nói cho các cậu biết.”
“Ha, cố tình khơi gợi trí tò mò đấy phỏng? Đại Điền, cậu ta không nói, làm sao bây giờ?”
Thế là Trương Điền và Tiểu Huy cùng nhau giở trò với Hạ Diệu.
“Đừng đùa, đừng đùa…”
Hạ Diệu nửa giận nửa cười đẩy bọn họ ra, ba người đang đùa đến vui vẻ, bỗng nhiên Hạ Diệu liếc thấy một bóng xe quen thuộc đang đậu cách đó không xa. Nét mặt linh động lập tức ૮ɦếƭ cứng, ngữ khí cũng cứng ngắc theo.
“Đừng đùa nữa!” Hạ Diệu nổi giận gầm lên một tiếng.
Hai người đồng sự nhanh chóng thu tay về, còn trêu chọc nói: “Sao tự nhiên không chịu được thế? Ban nãy còn tốt đẹp mà, mới chạm hai cái đã tức giận rồi, cậu nói xem…”
Hạ Diệu điều chỉnh lại cơ mặt một chút, nhẫn nại nặn ra một nụ cười.
“Không có gì, hai cậu về trước đi, tôi đi lấy xe.”
Tiểu Huy và Trương Điền đi rồi, Hạ Diệu liền duy trì bộ mặt cương thi, đi về phía chiếc ô tô đang đỗ bên kia đường.
“Sao anh còn tới?”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Viên Tung duỗi ra bên ngoài ô cửa, 乃úng 乃úng tàn thuốc, ánh mắt thô ráp vẫn gãi mạnh trên mặt Hạ Diệu như trước, không kiêng nể gì, không chút che giấu.
Hạ Diệu cố nén một tia kiên nhẫn cuối cùng, hỏi Viên Tung: “Tôi đã nói rõ ràng với em gái của anh rồi, lẽ nào cô ta chưa nói cho anh biết?”
“Nói rồi.”
Hạ Diệu ghét nhất là loại khẩu khí rõ ràng ngang ngạnh vô lý, nhưng cứ duy trì bình thản dị thường này của Viên Tung.
“Nói rồi mà anh còn tới?!!” Hạ Diệu ngữ khí không lành.
Viên Tung mở cửa xe bước xuống, dùng chân vê dụi đầu lọc thuốc, nhìn xuống Hạ Diệu từ một khoảng cách gần, ánh mắt rất chuyên chú.
“Tôi nhìn trúng cậu rồi.”
Hạ Diệu đỏ mặt tía tai mắng lại Viên Tung, “Anh nhìn trúng tôi thì có tác dụng gì! Em gái anh đã chướng mắt với tôi rồi, anh cũng không thể làm chủ hộ cô ta đi?”
Khóe miệng Viên Tung lộ ra một tia ý cười không dễ phát hiện, hắn duỗi tay ra, dị thường khí phách mà chỉ vào иgự¢ mình, rồi lại chọc chọc vào huyệt thái dương của Hạ Diệu.
“Ý của tôi là, ‘tôi’ nhìn trúng ‘cậu’ rồi.”
Viên Tung nói ra lời này, hệt như xuất ra một Thiết Sa chưởng, nháy mắt đã bức Hạ Diệu giật lùi ba bước.
“Không phải… Tôi không hiểu nổi, trông tôi giống gay lắm sao?”
Viên Tung nói: “Tôi chính là nhìn trúng cậu, không liên quan tới gay.”
“Vậy anh nghĩ tôi có thể nhìn trúng anh sao?” Hạ Diệu sắc bén quặc lại.
Viên Tung nói: “Có hay không cũng chẳng liên quan.”
“Ý anh là, anh thích tôi thì không liên quan tới tôi?”
“Có liên quan.”
“Tại sao lại có liên quan?”
“Người tôi nhìn trúng chính là cậu, sao có thể không liên quan tới cậu?”
F*ck you! Ông đây không thèm vặn xoắn với mi nữa!
Hạ Diệu lại nói: “Mẹ kiếp, nếu tôi có thể nhìn trúng anh, tôi tự cắt tờ rym!”
Nói xong liền xoay người bỏ chạy, khuôn mặt kia như thể bị áp lên một bàn ủi lớn, nháy mắt đã cháy đến đỏ rực, gió thổi qua có khi còn bốc ra hơi nước được đấy!