Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”###
Buổi tối sau khi tan việc, Hạ Diệu đi ra từ cửa chính phân cục cảnh sát, ghé cửa hàng bách hoá cách đó không xa mua thuốc lá
"Cho một gói thuốc lá Yuxi (1)."
(1): Thuốc lá Yuxi: tầm 23 Nhân Dân Tệ 1 gói (1NDT gần bằng 4000 đồng)
Chủ tiệm lấy một gói thuốc lá từ trên quầy, lúc thối tiền thừa, một vị khách hàng khác cũng bước vào cửa. Ánh mắt của ông chủ cực kì căng thẳng, đó là phản xạ có điều kiệu khi người bình thường nhìn thấy người đó, tiếng nói của ông chủ cũng có phần dè dặt đi rất nhiều.
"Anh... anh cần mua gì?"
Một giọng hồn hậu có lực bên cạnh Hạ Diệu nặng nề vang lên, "Giống như cậu ta."
Chủ tiệm xoay người, vội vàng lấy một gói thuốc khác.
Hạ Diệu liếc nhìn người bên cạnh.
Một người đàn ông không thấp hơn một mét chín, thân thể anh tuấn uy vũ bị ẩn áo gió màu đen rộng thùng thình, xương mày thẳng tắp lông mày đen nhánh hình lưỡi kiếm kéo chệch đến tận khoé mắt, cùng sống mũi cũng thẳng mà tạo nên một bộ khung vững chắc như được đẽo gọt chạm khắc.
Viên Tung đồng thời cũng quan sát Hạ Diệu
Trên khuôn mặt mười phần đàn ông lại xuất hiện một đôi mắt dài, trên và dưới mi mắt tạo thành một hình bình hành kéo dài về phía thái dương, che khuất tròng mắt đen nhánh hơn phân nửa chỉ để lộ ra phần mị hoặc nhất là phần chính giữa. Khoé mắt và đuôi mày hơi cong, khiến người đối diện nhìn có chút không kiềm chế được. Đường nét khuôn miệng vốn rất đậm chất đàn ông nhưng khi hợp với đôi mắt cùng da dẻ trắng mịn màng như vậy lại toả ra một vẻ vô cùng dâm mị.
Hạ Diệu cẩn thận nhận tiền thối, đi nhanh ra ngoài.
"Cậu đẹp trai, thuốc lá cậu để quên này". Chủ tiệm gọi to
Hạ Diệu vừa muốn quay lại lấy, đột nhiên kế bên một cái bóng đen kịt mang khí tức cường đại xẹt qua. Kéo cổ áo của cậu, đem gói thuốc ném vào bên trong. Tốc độ của Viên Tung rất nhanh, Hạ Diệu còn chưa nói tiếng cảm ơn, cậu ta đã lên xe. Hạ Diêu đem tay hướng về phía gáy, luồn tay vào cổ áo, vốn định đem gói thuốc kia lấy ra một cách tự nhiên, kết quả là tay lại không với tới khiến cậu ngay người ra.
"Đậu!" Hạ Diệu chửi thầm một tiếng, cố tình nhét gói thuốc sâu như vậy làm gỉ?
Vì vậy, mất hình tượng mà đem áo sơ mi lôi ra khỏi quần, lộ ra một mảng lưng trơn nhẵn. Sau đó dùng môi ngậm lấy một điếu thuốc, dáng dấp anh tuấn mà đi dạo trên phố.
Bảy giờ tối, là giờ cao điểm kẹt xe, Hạ Diệu vốn định mở kính chắn gió hít thở không khí, kết quả khi kính vừa hạ xuống lại ᴆụng trúng một tia nhìn tối tăm xuất phát từ cửa xe bên cạnh. Đó là một loại ánh mắt cố ý dò xét, con mắt này không kiên kị mà đuổi theo Hạ Diệu suốt quản đường.
Lồng иgự¢ Hạ Diệu chấn động, là gã đàn ông ᴆụng phải lúc mua thuốc lá. Hắn lái xe không nhìn đường mà nhìn mình làm gì? Hạ Diệu chửi thầm trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn tự nhiên cởi mở tươi cười, trực tiếp vẫy tay chào Viên Tung.
"Trùng hợp ha!" Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nói xong, cấp tốc nâng kính chắn gió lên, không dám nhìn sang bên cạnh nữa.
Vài ngày sau, mỗi ngày Viên Tung trong một khoảng thời gian cố định lại đến cùng một chỗ để "tìm" Hạ Diệu, không hề làm chỉ, duy nhất chỉ nhìn chằm chằm cậu ta. Dù cho Hạ Diệu có nhìn ngược lại, ánh mắt kia cũng không hề kiên kị mà bắn tới
Hạ Diệu là cảnh sát, cậu ta cảm nhận môi trường xung quanh rất nhạy bén, bây giờ đây cậu ta có thể ngửi thấy một cổ khí thế cường đạo đang bao lấy, ùn ùn hướng cậu ta mà cuốn tới. Hạ Diệi chưa từng biết sợ ai là gì, xét về mức độ nguy hiểm mà nói, cậu từng dùng tay không hạ gục tên côn đồ mang súng, từng bao vây quét tập đoàn buôn Mα túч cỡ lớn trong núi sâu. Từ hình thể nhân vật mà nói, cậu đã nhiều năm thi đấu trên võ đài như vậy, đàn ông cao lớn hơn cường tráng hơn mạnh mẽ hơn cũng từng gặp qua.
Nhưng chưa từng ai, khiến Hạ Diệu sinh ra một loại cảm giác lòng bàn chân như đi trên mây như vậy.