Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh(Edit: Mr. Dee)
Vừa nói xong, chim yểng trước cửa sổ lại bắn ra một tràng rap.
"Xin chào, khoẻ không, phát tài, phát tài, cùng em hôn hôn hôn hôn hôn, hôn em thật rồng nàn..."
Bành Trạch tìm quanh phòng một vòng, rốt cục cũng phát hiện trước cửa sổ có một con chim nhỏ màu đen, cái đầu nhỏ ngước lên, cái miệng nhỏ nhắn vừa mở ra lại đóng lại, đôi mắt sáng lấp lánh có thần.
"Này, cái này cũng quá là buồn cười đi!" Bành Trạch thán phục một tiếng.
Yểng tử cũng nói theo: "Quá là buồn cười!"
Bành Trạch cười ha hả. Chim yểng nhà ta cũng giương cao cổ, phát ra tiếng cười cạc cạc
Bành Trạch cùng yểng tử trêu đùa rất lâu, sau đó lại đưa ánh ánh hướng lên mặt Hạ Diệu, trở lại chuyện chính,"Tôi nói, cậu nể mặt mà đi một lần đi, đi rồi nói vài câu cho có lệ cũng được. Tôi là đồng ý với Đậu ca rồi, bằng mọi cách phải mời được cậu tới."
Hạ Diệu vẫn còn thờ ơ.
"Viên Như cũng đi". Bành Trạch cố ý nhấn mạnh một chút.
Kết quả, không nhắc đến cái tên này thì thôi, nhắc rồi lại càng không muốn đi.
Bành Trạch bất đắc dĩ,"Cậu rốt cuộc suy nghĩ như thế nào? Con gái đông bắc rất tốt, thuỳ mị nết na, muốn như thế nào liền có thế ấy, sao cậu không gọi cho cô ấy một cú điện thoại đi?"
Hạ Diệu móc một thẻ ATM ra đưa cho Bành Trạch,"Bữa nay tôi mời, các cậu cứ việc thoải mái. Nhân tiện thay tôi cảm ơn Đậu ca, nói tôi có chút mệt, lúc khác sẽ cùng tụ tập náo nhiệt sau."
Bành Trạch vẻ mặt đau khổ,"Coi như tôi van xin cậu được không? tôi gọi cậu là ông nội được không? tôi..."
"Này!" yểng tử đáp trả rất vang dội.
Hạ Diệu cười khúc khích một chút, sau đó vỗ vai Bành Trạch, xách lồNg chim thẳng ra ngoài đi dạo.
Hạ Diệu tính cách cũng không phải là quái gở, cậu ta đi trên đường thấy người lớn tuổi đều chào hỏi.
"Bác Vương, đi dạo sau khi ăn đó à?"
"Ùm, để tiêu cơm đó mà."
Người lớn tuổi trong khu ai cũng mến Hạ Diệu, cậu ta là công tử của gia đình danh giá,đứa trẻ này biết nói biết đùa lại biết thu xếp chuyện. Nhất là thân hình đẹp đẽ, khí khái phấn chấn, khí chất oai hùng, đặc biệt là biết đối nhân xử thế.
Hạ Diệu trong chuyện tình cảm cũng không tệ, rất đàn ông lại nghĩa khí. Nhưng lại có một điểm, là quá thanh tâm quả dục (1). Các cuộc vui chơi xã giao bình thường cậu ta đều không khước từ, chỉ riêng có loại trò tiêu khiển mạnh mẽ, có các cô tụ tập, hắn tuyệt đối lãng tránh. Có người nói cậu ta chậm mở mang đầu óc, có người nói cậu ta lãnh cảm, còn có người nói cậu ấy đồng t...
(1) Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm hồn luôn thanh sạch, đè nén Dụς ∀ọηg
Thật ra sự thật là: Hạ Diệu có nỗi niềm khó nói, cậu ấy có một đoạn kí ức không dám nhớ đến.
Trong thời gian Hạ Diệu học cao trung, cũng như những nam sinh khác, nảy sinh nhiều hiếu kì, xao động đối với người khác giới. Rốt cục một ngày, cậu ta không cưỡng lại mê hoặc, mở videocall chat xxx.
Không may, cậu gặp phải một tên tâm thần.
Đó là một người nam, da trắng nõn, chân dài nhẵn mịn. Hắn đem cameras nhắm ngay nửa người dưới, sau đó lấy hai chân bắt chéo giấu cậu nhỏ, nhìn không khác gì thân thể con gái. Sau đó vừa hút thuốc vừa hứng thú mà nhìn Hạ Diệu lột đồ.
Hạ Diệu nhìn "Trần nữ" giữa hai chân gợi ra một khu rừng gợi cảm, tưởng tượng đủ một loại cảnh dâm đãng bên trong, cạch cạch đánh một hàng chữ.
"Tách chân ra anh nhìn một cái"
Đối diện cũng đánh một hàng chữ,"Anh, vậy anh tuyệt đối không được chớp mắt nha, em cho anh xem một phép màu."
Hạ Diệu sắp đạt cực độ, còn thiếu một chút nữa là đem toàn bộ xuất ra
Khung tin nhắn hiện lên ba chữ.
"Một, hai, ba!"
Hạ Diệu nhìn không chớp mắt.
Sau đó, đối diện "Em gái" mở đùi ra...
Sau đó, Hạ Diệu ám ảnh khó quên.
Những gã đàn ông khác thấy phụ nữ mặc váy ngắn, lộ ra cặp chân thon dài trơn nhẵn,đều phát sinh Dụς ∀ọηg muốn lột sạch, nhưng Hạ Diệu thì lại có Dụς ∀ọηg lập tức xắn áo đánh người. Hạ Diệu lập lời thề, đời này nhất định phải bắt cho được gã đàn ông kia, tự tay cắt của quý của hắn, triệt để giúp hắn hoàn thành mộng tưởng được làm em gái.