Tôi mệt mỏi đá văng cửa phòng ngủ.Tiểu Tiểu hai mắt phát sáng nhanh chóng chạy tới: “Thế nào thế nào? Gặp chưa hả?”
Thiểm Nhất Thiểm ngậm bàn chải đánh răng, một miệng đầy chấm nhỏ bọt nước từ trong WC thò đầu ra, ồm ồm nói với Tiểu Tiểu: “Trên đường về tớ nhìn thấy Lý Đông Lâm đi một mình, chắc chắn cô nàng đã gặp rồi, nếu không thì Lý Đông Lâm có thể về một mình sao?”
“Thực sự!!?” Tiểu Tiểu hưng phấn suýt nhảy dựng lên, kéo cánh tay tôi ngồi lên giường: “Bà cô của tôi ơi, nhanh kể lại tiến trình từ đầu tới cuối cho tớ đi, cả ngày hôm nay tớ đều nhớ đến chuyện này của cậu đấy.”
Tôi liếc mắt trừng cô nàng: “Tại sao tớ lại thấy cậu còn hưng phấn hơn tớ nhỉ? Cậu hưng phấn cái gì đây?”
Tiểu Tiểu tặc lưỡi: “Gặp mặt người yêu cũ, còn là mối quan hệ cấm kỵ của giáo viên và học sinh như vậy, tớ nghĩ rất hưng phấn nhá! Tớ yêu nhất tiết mục như vậy đấy!”
“Tha cho em đi! Chị gái!”
“Bang” một tiếng, cửa gỗ đáng thương lại bị một chân đá văng, Tư Ngôn lết một đôi dép lông đùng đùng đi vào: “Ô cậu về rồi à? Thầy Chu khôi ngô tuấn tú, có một không hai kia của cậu còn nhớ rõ cậu chứ?”
“Sặc!” Thiểm Nhất Thiểm bật cười.
Tiểu Tiểu thấy mọi người đều đã về đầy đủ, quả thực là nhiệt tình tăng vọt, lại còn lôi đồ ăn vặt từ trong ngăn tủ ra, phát cho mỗi người một gói, ngồi xếp bằng trên giường, 6 con mắt lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm tôi, thèm khát không gì sánh được.
Giữa ba cặp mắt tràn ngập Dụς ∀ọηg, tôi đem chuyện xảy ra ngày hôm nay kể lần lượt đầu đuôi gốc ngọn.
Càng nghe vẻ mặt của Tiểu Tiểu càng kì lạ, cuối cùng nhíu mi hỏi tôi: “Nói như vậy, Chu Dật, anh ta đã có bạn gái. Làm hả?”
Thiểm Nhất Thiểm ngẫm nghĩ: “Anh ta chỉ là nói lúc đó có, không có nghĩa là bây giờ có, chúng ta không thể quyết đoán bừa bãi như thế chứ. Tư Ngôn cậu nói đi chứ?”
Tư Ngôn ngồi bên cạnh tôi, ôm gối nói: “Lúc đó có, vậy cũng không có nghĩa là hiện tại không có nhé. Đạm Đạm, các cậu còn nói những chuyện gì hả? Anh ta có tỏ thái độ gì không?”
Tôi tâm phiền ý loạn ᴆụng vào tường: “Tỏ thái độ gì chứ, tớ cũng không phải đi làm hòa để gương vỡ lại lành với anh ấy, tớ chỉ là đi xin lỗi mà thôi.”
Tiểu Tiểu vừa nghe, không lưu tình chút nào vỗ lưng tôi một cái: “Cậu dám cam đoan chính cậu không có một chút tình cũ nào đối với anh ta? Cậu dám nói trước khi cậu đi gặp anh ta cậu không nghĩ qua các cậu sẽ nối lại tình xưa hay không? Dù tớ cũng không biết là ai hồi tối hôm trước nói mớ gọi Chu Dật nhỉ.”
Tôi… Tôi… Tôi có nói mớ?? Còn gọi tên Chu Dật??
Tôi nhìn vẻ mặt trêu tức của Tiểu Tiểu, nhất thời mặt đỏ tới mang tai: “Thì có nghĩ qua, nhưng hiện thực vẫn là hiện thực mà, ít nhất tớ và anh ấy còn có thể làm bạn bè. Hơn nữa ngộ nhỡ anh ấy…”
Tiểu Tiểu không nói gì, nghẹn cứng lại: “Cậu quá không có triển vọng, không có can đảm, không có dũng khí gì gì đó!”
Tôi: “…” Bị xem thường.
Tôi mỉm cười lấy điện thoại di động ra nói: “Anh ấy dặn tớ đến phòng ngủ thì nhắn cho anh ấy một tin báo bình an.”
Tư Ngôn hờn dỗi ngã vào trên vai tôi: “Người đàn ông có biết bao nhiêu chu đáo, biết bao nhiêu quan tâm, a~, vì sao tớ không thể gặp được chứ, vẫn là lớn tuổi là tốt, tớ nhìn mấy thằng con trai đáng ghét ngốc nghếch trong trường lại phiền lòng, tuổi xuân của tớ~ tớ muốn nó!”
Tôi: “…”
Tiểu Tiểu cắn răng: “Nhân cơ hội này cứ hỏi anh ta rốt cuộc có bạn gái không?”
Thiểm Nhất Thiểm sờ cằm trầm ngâm: “Không được, không bằng đơn phương nổ súng bày tỏ với anh ta, xem anh ta phản ứng như thế nào?”
Tiểu Tiểu cũng vuốt cằm: “Thiểm Thiểm, cái con bé này không tiếng thì thôi, chứ gáy một tiếng thì ai nấy đều kinh ngạc nhé!”
Thiểm Nhất Thiểm xấu hổ chớp mắt: “Cậu quá khen rồi.”
Trên đầu tôi bỗng nhiên hiện ra ba vạch đen, lông mày thì co giật: “Này này các cậu! Tỉnh tỉnh, đừng có nằm mơ!”
Hai người trực tiếp không chú ý đến.
Tư Ngôn đột nhiên đẩy cánh tay của tôi: “Rất lạnh đấy Đạm Đạm, cậu nhanh đi đóng cửa sổ đi!”
Tôi vươn đầu nhìn, quả nhiên cửa sổ chưa được đóng chặt, vì vậy nhảy xuống giường, khóa kĩ cửa sổ thuận tiện kéo rèm cửa sổ, vừa mới quay đầu lại, đã thấy ba người trên giường tụm lại một chỗ cười gian, mà nằm trong tay Tiểu Tiểu – người cười gian trá nhất là một chiếc điện thoại di động.
OHNO!!!!!
“Các cậu!!! Gửi đi tin gì??” Sắc mặt của tôi giống như bị nấu chảy, hoảng sợ không dứt chỉ vào ba người kia.
Ba người vô tội chớp đôi mắt to: “Bày tỏ rằng… cưng à em yêu anh.”
“……………”
“Tên tuổi một đời của tớ nha!!! Tớ muốn Gi*t các cậu!!!!!” Tôi vừa rít gào vừa kiếm dao làm bếp chuẩn bị chặt ba cái đầu heo kia cho tôi làm đồ nhắm.
Tiểu Tiểu bỗng chốc nhảy dựng lên từ trên giường, gương mặt đỏ bừng chỉ vào điện thoại, kích động không thôi: “Điện… điện thoại, anh ta gọi đến rồi!”
Tôi thiếu chút nữa cho ௱ôЛƓ chạm đất, khóc không ra nước mắt: “Cậu nhận đi, nói tớ ૮ɦếƭ rồi.”
Tiểu Tiểu hung ác đem điện thoại di động ném qua: “Nhanh nhận đi!”
Tôi đón lấy củ khoai lang phỏng tay này, run lẩy bẩy nhấn phím nghe, bên trong lập tức truyền ra một giọng nói khàn khàn trầm lắng.
“Chu Đạm Đạm?”
Tôi giả bộ mạnh mẽ, bình tĩnh trả lời: “Là em, tin nhắn vừa rồi anh cứ coi như là tin rác đi, là chị em trong phòng ngủ của em đùa giỡn lung tung, thực sự là xấu hổ
“…”
Bên kia một mảnh trầm mặc, hồi lâu sau cũng không nghe ai nói.
Lòng tôi rối loạn cả lên, nuốt nước bọt, cầm máy đổi qua một tai khác, “Alô?”
Chu Dật thản nhiên mở miệng: “Ừ, anh đây!”
“Em còn tưởng rằng anh cúp máy chứ, thật là xin lỗi nhé, nếu như anh để ý, em lập tức đi mắng các bạn ấy.”
Nghe lời này của tôi, ba người trên giường nở nụ cười u ám tối tăm, hết sức khinh thường hừ một tiếng.
Chu Dật có lẽ là còn đang ở phòng làm việc, nghe thấy xung quanh rất yên lặng, “Không cần, em đến phòng ngủ là được, anh còn đang làm việc, em nghỉ sớm một chút, tạm biệt.”
Nói xong, lập tức ngắt đường truyền.
“Ơ…”
Tôi cầm điện thoại di động nghe bên trong truyền đến âm thanh máy bận tút tút, bỗng chốc há hốc mồm.
Tôi đã trêu chọc ai vậy nhỉ?
~*~
Buổi sáng ngày thứ hai có tiết, buổi chiều thì vô cùng nhàn rỗi, nhân lúc cũng không phải đến đài truyền hình, tôi và Thiểm Nhất Thiểm ra cổng sau ăn một chầu bánh gạo cay, cay đến đỏ bừng mặt, rất sảng khoái.
Lúc ăn xong, Thiểm Thiểm còn có tiết học buổi chiều nên đi trước, một mình tôi đi dạo ở bên ngoài, hưởng thụ cơn gió thu dễ chịu.
Vượt qua phòng bảo vệ ở cổng chính, tùy ý liếc mắt vào bên trong, không nghĩ tới lại nhìn thấy anh Quan.
Tôi gõ vào thủy tinh gọi lớn: “Anh Quan! Ăn cơm hả?”
Anh Quan rất nho nhã gật đầu: “Đúng vậy.” Liền nhiệt tình quan tâm tôi: “Này, em đừng đứng ở bên ngoài thế, vào đây ngồi đi.”
Tôi bước vào, thấy đồ ăn phong phú mê người trên bàn, không khỏi tán dương: “Bốn món ăn một món canh, ăn cũng ăn đầy đủ dinh dưỡng đấy, là có ở căn tin của c
Anh Quan đưa một muỗng cơm vào miệng, nói: “Ừ, em ăn chưa?”
Tôi vội vàng gật đầu: “Vừa mới đi ăn về, nghe nói căn tin đổi đầu bếp mới, em còn chưa kịp đi ăn thử, thế nào ạ? Ăn ngon không?”
Anh Quan buông bát đũa, cười hiền lành: “Ăn ngon! Đặc biệt là thịt xào, ngon lắm. Nếu như mỗi ngày căn tin đều làm, chắc chắn mỗi ngày anh đều lui tới luôn!” Anh vừa nói vừa không chút nào chớp mắt lấy ra một chai bia trong tủ gỗ của phòng làm việc, vui vẻ uống.
Tôi kinh ngạc nhìn chai bia: “Nhìn không ra đấy ạ, anh Quan lại còn uống rượu chứ.”
Anh Quan lau miệng: “Khà khà, thỉnh thoảng uống một chút. Chủ yếu là ngày hôm nay đồ ăn quá ngon.” Nhưng mà lúc hắn nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giọng điệu vui vẻ cũng thay đổi theo, yếu ớt thở dài: “Nhưng mà, đoán là sau này không được ăn rồi.”
Tôi không hiểu vì sao: “Sao ạ?”
Anh nhấp một ngụm bia, lộ ra vẻ cụt hứng: “Em có lẽ là không biết, xung quanh đại học A vừa mở thêm một đồn công an mới canh gác hai mươi tư tiếng đồng hồ, cho nên hiện tại trường học càng yên tâm đến an toàn của sinh viên, quyết định cắt bớt một nửa số bảo vệ.”
“Nói như vậy, ý của anh là trường học muốn đuổi việc các anh? Anh Quan, anh yên tâm đi, anh là người xuất sắc trong tất cả mọi người, anh còn có năng lực nữa, chắc chắn sẽ được giữ lại.”
“Nếu như anh được giữ lại, anh Thành thường thay ca với anh phải đi. Anh Thành là người tỉnh lẻ, vợ đang sống và làm việc ở quê, anh ấy còn đem theo con gái, thật vất vả mới đưa được con gái nhà anh ấy vào một trường tiểu học gần đây, nếu như anh ấy bị đuổi đi, anh là thương cho con gái của anh ấy, lại không được đến trường. Người ta so với anh vô cùng khó khăn, anh thấy áy náy.”
Tôi nghe xong liền cảm thấy rất chua xót khổ sở, chú Thành hay cười đến như thế hóa ra cũng quá vất vả như vậy.
“Vậy anh Quan, anh dự định đi đâu đây?”
“Không biết, anh rất thích công việc bảo vệ này, muốn đến một trường học khác hoặc là công ty nào đó.”
“Công ty h
Tôi yên lặng nhìn anh Quan mượn rượu tiêu sầu, chợt nhận ra rằng mặc kệ là cuộc sống của người có địa vị ở đỉnh kim tự tháp hay là người dân bình thường, để sinh hoạt, để làm việc đều rất không dễ dàng.
Trên đường trở lại phòng ngủ, bất ngờ nhận được điện thoại gọi từ phòng làm việc của Chị Trần.
Cúp điện thoại, tôi nhìn màn hình điện thoại của mình, khóe miệng gần như cười đến tận huyệt Thái Dương.
«Có khó khăn, hãy tìm tôi» là một chương trình gần như đứng đầu các kênh của thành phố A, dân thành thị thông thường đến xin giúp đỡ không phải vì có chuyện tình cảm thì là cuộc sống xuất hiện đủ loại gian khổ, bọn họ sẽ thông qua việc liên lạc với nhà sản xuất để lên chương trình, sau đó trải qua một loạt câu hỏi điều tra của người dẫn chương trình, cuối cùng sẽ do tổ Kịch bản đứng ra giúp đỡ giải quyết vấn đề.
Chương trình được thử nghiệm đã vài kì, phản ứng của khán giả đều rất nhiệt liệt, thứ nhất là vì chương trình này gần gũi với cuộc sống của người dân, thứ hai quan trọng hơn là chỉ cần chương trình đến nơi khác dựng cảnh phỏng vấn thì chắc chắn sẽ phát sóng trực tiếp, mà không phải dùng hình thức truyền phát tin VCR cho khán giả.
Cho nên, người xem được nhìn thấy cuộc sống chân thật một cách trực tiếp hơn, phản ánh với mọi người xem những vấn đề xã hội gãi đúng chỗ ngứa nhất.
Đương nhiên, dân chúng không tách khỏi vở kịch lố lăng của cuộc sống, đây cũng là thực tế lộng lẫy đáng quan tâm.
Nội dung mấy kì trước khá bình thường, bởi vì thông qua chủ đài,người dẫn chương trình Tống Tiểu Phong đã xuất ra tài ăn nói uốn ba tấc lưỡi trực tiếp đem vấn đề phát sinh giải quyết sạch sẽ tốt đẹp ngay phòng làm việc.
Mà kì này hình như xuất hiện bước ngoặt.
Bởi vì phải đi học và liên quan đến công việc, tôi không để ý đến chương trình này, cho nên lúc chị Trần nói cho tôi biết cô ấy sắp xếp tôi vào tổ kịch bản ra ngoài dựng cảnh kì này, tôi nhất thời không biết làm sao cộng thêm mừng rỡ như điên!
Có loại kích động cuối cùng cũng hết khổ rồi!
Tôi trở lại phòng ngủ trong cảm xúc dâng trào, nằm một rồi đứng dậy, trong phòng ngủ không có một người nào, lòng tràn đầy kích động không có người để nói hết, tôi chỉ ngồi xếp bằng ở trên giường, lấy điện thoại di động ra ngắm nghía, kết quả là không tự giác mà nghĩ đến những người tôi sẽ liên lạc.
Tên của Chu Dật bất ngờ xếp hạng nhất trong danh sách.
Lúc đó cố ý đặt ra thứ tự như vậy, ba năm rồi vẫn không thay đổi.
Một cơn gió từ cửa sổ thổi vào một luồng không khí mới mẻ.
Tôi vẫn cầm điện thoại di động không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cái tên đó một lúc lâu, cuối cùng thấp thỏm bất an ấn xuống phím gọi điện thoại.
Chỉ ba tiếng vang lên, bên kia liền tiếp, bối cảnh âm thanh hơi ầm ĩ.
“Alô? Chu Đạm Đạm.”
“Ơ.” không nghĩ tới anh trực tiếp kêu tên tôi, tôi dừng lại rồi mới nói: “Là em là em, anh đang bận ạ? Em không làm phiền anh chứ?”
Hình như anh chuyển chỗ, âm thanh ầm ĩ mất đi rất nhiều, mà giọng nói của anh nghe ra có vẻ tâm tình không tệ: “Anh có một bữa tiệc ở bên ngoài, đang muốn tìm cớ để đi, em lại gọi tới. Ha ha, tìm anh có việc sao?”
“Hì hì…” Tôi đảo mắt muốn mở miệng “A à, có một việc, lần trước em thấy công ty anh có tuyển bảo vệ, em không biết các anh đã tuyển được chưa, ờ, nếu chưa, em muốn giới thiệu cho các anh một người.”
“Ừ…” Anh có vẻ rất bất ngờ khi tôi nhắc tới việc này, “Anh không rõ lắm, không quan tâm việc này… Em giới thiệu ai?”
Tôi đột nhiên có loại cảm giác mình đang giúp anh Quan đi cửa sau, giọng nói theo vậy mà thấp dần xuống: “Lần trước có nhắc đến với anh người bảo vệ của trường chúng em, anh Quan ấy, khả năng của anh ấy vô cùng tốt, đã từng bắt được rất nhiều kẻ trộm nhé…”
Tôi đây có tính là ép buộc không?
Hình như Chu Dật cũng lâm vào trầm tư, qua một hồi lâu mới mở miệng: “Anh sẽ liên hệ với người của Bộ phận Nhân sự, việc này vẫn là để bọn họ định đoạt.”
Tôi giống như bỏ được gánh nặng: “Vâng không thành vấn đề! Cảm ơn anh nhé!”
“Ăn cơm chưa?”
Tôi phản xạ có điều kiện sờ bụng: “Ăn cùng bạn học rồi, ha ha.”
Trong ống nghe bên kia của anh đột nhiên phát ra tiếng đàn dương cầm, xem ra anh đã đến phòng.
“Ha ha, em cười cái gì, việc thực tập ở đài truyền hình thế nào rồi?”
Tôi ở trên giường thay đổi tư thế, nằm sấp lên cái gối, nghe được anh hỏi chuyện thực tập, tôi bỗng chốc hưng phấn hẳn lên, đem điện thoại kẹp vào vai, thao thao bất tuyệt: “Ngày mai em phải đi theo tổ một chương trình của kênh đô thị ra ngoài dựng cảnh! Em đi thực tập lâu như vậy, đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với những gì mà mình đã học qua đó, a đúng rồi, anh biết chương trình «Có khó khăn, hãy tìm tôi» không? Gần đây rất hot đấy.”
Chu Dật phỏng chừng suy nghĩ hồi lâu, mới không cam lòng, móp méo nói rằng: “Không biết, nhưng mà nếu em nói cho anh biết là đài nào thì anh sẽ biết.”
Tôi mỉm cười: “Cũng đoán là anh cũng không biết, chương trình kia được các khán giả nữ lớn tuổi yêu thích, lại là bảo vệ AA của kênh đô thị chúng em, năm rưỡi đem mai sẽ được phát sóng trực tiếp.” Tôi đặt cằm lên gối suy nghĩ một chút, tiếc nuối nói: “Nhưng mà anh bận rộn như vậy, hẳn là không xem được.”
Người ở đầu kia điện thoại khẽ nâng giọng, mang theo ý cười, hỏi: “Em cũng có mặt trong chương trình sao?”
Tôi thở dài, buồn bã nói: “Hẳn là sẽ không, em chỉ phải đi học tập thôi.” Nói xong liền chuyển đề tài: “Nhưng mà nếu như chương trình ngày mai nhận được tỉ suất người xem đài cao, vậy là có công lao của em rồi, anh cứ nghĩ giống như có thể thấy em đi, ha ha!”
“Ha ha…” Chu Dật cúi đầu cười phá lên: “Chu Đạm Đạm, cố gắng lên!”
“Vâng ạ!”