Khởi đầu mới(A)
Buổi tối ngày đó trời mưa rất lớn, mái nhà bị nước mưa bên ngoài đánh vào vang lên loảng xoảng.
Tôi mơ mơ màng màng mãi đến nửa đêm mới ngủ, sau đó mơ một giấc mơ rất ngắn.
Mơ tới ngày kì thi vào đại học kết thúc, khí trời vốn nghìn dặm không mây thật là tốt đột nhiên thay đổi, mưa xối xả không có bất kì dấu hiệu nào kéo tới. Đoàn người có tôi và Lăng Linh đứng ở cổng trường, xa xa thấy chủ nhiệm lớp Từ béo đi về phía chúng tôi, hắn bước từng bước, giẫm lên bọt nước, càng đến càng gần, đợi hắn đi đến trước mặt chúng tôi, bỗng nhiên nhìn lên, lại biến thành Chu Dật.
Anh cầm mấy cây dù đưa cho chúng tôi, sau đó ôm mỗi người chúng tôi một cái, chúc chúng tôi tốt nghiệp thuận lợi.
Tôi là người cuối cùng, Chu Dật đi tới, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, con mắt đen bóng cười khanh khách nhìn tôi. Tôi ngẩng đầu đang muốn nói với anh gì đó, hình ảnh đột nhiên run lên, người trước mắt không hiểu sao lại biến lại thành Từ béo.
Tôi sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn Từ béo cười ngây ngô, hỏi: “Thầy Từ, thầy biết thầy Chu đi đâu không?”
Từ béo cũng ngây người, nói: “Em đang nói về thầy Chu, Chu Dật hả? Cậu ta đã đi lâu rồi!”
Không đợi tôi lấy lại tinh thần, căn phòng đã bị tiếng đập cửa đánh thức.
Ba vui vẻ chỉ chỉ phòng khách: “Có khách đến, nhanh thay áo quần ra ngoài.”
Tôi tùy ý mặc vào cái T-shirt rồi đi ra ngoài, thấy hai người đàn ông mặc âu phục đi giày da ngồi trên sô pha, nhìn thấy tôi thì cười rất tươi: “Cô Chu sao, xin chào, tôi là trợ lí Tổng giám đốc của Kim cương Phong Dật, vị này chính là luật sư của công ty.”
Tôi bỗng chốc đứng tại chỗ, trước mắt lướt qua gương mặt lạnh lùng của Chu Dật, trong lòng không khỏi căng thẳng, ngay cả nói cũng trở nên lắp bắp: “A, các chú… chào.”
Ba tôi ở phía sau tiếp họ hai cốc nước.
Người đàn ông nhã nhặn kia nói tiếng cảm ơn, đón lấy rồi trả lời: “Tôi họ Nhâm, cô Chu đừng lo lắng, hôm nay chúng tôi tới nhà thăm hỏi là để bày tỏ sự áy náy đối với chuyện ngoài ý muốn của bà nhà xảy ra ở công ty chúng tôi.”
Tôi kéo kéo khóe miệng: “Gì đây, tôi nhớ rằng một năm trước, các ông cũng đã nói rõ rồi, không cần hàng năm đều tới cửa nhắc nhở chuyện ngoài ý muốn của mẹ tôi như vậy chứ?”
Người đàn ông mặc âu phục họ Nhâm cười cười: “Cô Chu hiểu lầm rồi, nguyên nhân chúng tôi đến đây lần này là cho cô và ông nhà một lời giải thích hợp lí.”
Tôi và ba cùng nghi ngờ nhìn hắn.
Luật sư bên cạnh trợ lý Nhâm gật đầu ra hiệu với hắn, lấy từ trong tập công văn ra một xấp tài liệu, nói: “Theo điều tracông ty chúng tôi, hai năm trước Trần Nghiên lúc đó thân là cửa hàng trưởng của cửa hàng «Kim cương Phong Dật» khu Đông bị tố cáo lợi dụng chức quyền đem kim cương chất lượng kém lén đổi kim cương quý báu trong cửa hàng, cũng tự bán đi, đánh cắp kim cương, tự ý sửa chữa sổ sách ghi chép công việc, loại tội danh này chỉ do bị vu oan hãm hại.”
Tôi cố kiềm chế, nắm chặt cốc nước nhìn chằm chằm chú luật sư nghiêm túc này.
Ba im lặng vài giây, hỏi: “Là ai?”
Luật sư sắp xếp tài liệu, nói: “Quản lí hiện tại của cửa hàng khu Đông, Viên Trạch Khải.”
Nhìn thấy vẻ mặt đã đoán được trước của tôi và ba, vị trợ lý Nhâm kia vội vàng nói: “Hai người yên tâm, công ty sẽ không tha cho nhân viên đó tiếp tục làm việc tại công ty, chúng tôi cũng sẽ thông qua phương thức của pháp luật để trừng trị hắn.”
Ba và tôi liếc mắt nhìn nhau, đều im lặng.
Một lát sau, tôi bình thản hỏi thăm: “Các ông đến đây ngày hôm nay để nói cho chúng tôi biết những chuyện này sao?”
Trợ lý Nhâm lắc đầu, nói: “Đương nhiên không phải, thực ra mục đích chủ yếu của việc chúng tôi tới ngày hôm nay là thay mặt cho ngài Chu Tổng giám đốc của công ty chúng tôi bồi thường xứng đáng cho người nhà của nhân viên.
Thứ nhất, công ty đã phong cho bà Trần Nghiên danh hiệu nhân viên nòng cốt ưu tú. Thứ hai, trả lại cho người nhà của nhân viên khu phòng ở được phân phối cho nhân viên mà năm xưa công ty thu hồi vô điều kiện. Thứ ba, với tư cách là nhân viên lâu năm của công ty, chúng tôi thực sự rất xin lỗi về chuyện đáng tiếc của bà Trần Nghiên, trong đó việc này càng liên quan đến vấn đề kỷ luật, tác phong và quản lý không làm tròn bổn phận đối với toàn bộ nhân viên của công ty. Cho nên, bộ phận cấp cao trong công ty đã bàn bạc, công ty mong muốn trả năm mươi vạn tiền bồi thường cho người nhà của nhân viên.
Nếu như hai người có gì không hài lòng có thể nói rõ, cũng xin mời nói ra, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của hai người.”
Nói xong, trợ lý Nhâm mang vẻ mặt chân thành nhìn tôi và ba.
Năm mươi vạn…
Có phải quá nhiều hay không?
Tôi máy móc quay đầu muốn xem ý kiến của ba, không nghĩ tới phản ứng của ba cũng giống như tôi, nhíu mày hỏi trợ lý Nhâm: “Phí bồi thường năm mươi vạn này… là theo căn cứ của pháp luật sao?”
Quả thực, việc mẹ tôi tự sát thực ra cũng nhận được một khoản phí bồi thường mấy vạn khối, nhưng lúc đó công ty bọn họ làm qua loa, nói cho chúng tôi biết việc mẹ tự sát, trên nguyên tắc bọn họ vốn không có trách nhiệm, nhưng nghĩ đến việc bà là nhân viên lâu năm mới bồi thường cho.
Sự việc đã lâu như vậy, bọn họ lại đưa ra yêu cầu bồi thường năm mươi vạn, thực sự có chút không thể tưởng tượng nổi.
Trợ lý Nhâm và luật sư thoáng nhìn nhau, trấn an chúng tôi: “Hai người cứ yên tâm, khoản tiền này là quyết định nhất trí của ban giám đốc công ty, tuyệt đối hợp pháp.”
Luật sư lại lấy ra mấy xấp giấy, đẩy ra giữa bàn, nói: “Nếu như hai người đồng ý, xin mời kí một chữ vào hợp đồng chuyển nhượng nhà ở này nhé, ngoài ra công ty chúng tôi không đưa chi phiếu, cho nên xin cho chúng tôi một tài khoản ngân hàng, ngày mai số tiền này sẽ được gửi tới cho hai người.”
Tôi bị những việc bất ngờ từ trên trời giáng xuống này đánh cho có điểm choáng váng đầu, thứ nhất nhận được thư thông báo của đại học A, còn chưa tiêu hóa hết vui sướng của hôm nay, vụ án mẹ bị oan uổng kia lại có kết quả rồi.
Tôi ngây người nhìn hợp đồng trên bàn, đây thực sự là điều mà người ta gọi là chuyện tốt thành đôi ư?
Lúc mới lấy lại tinh thần, ba đã kí xong hợp đồng, cùng tôi tiễn hai người mang âu phục ra cửa.
Đi tới cửa thì trợ lý Nhâm gật đầu nhướng mi: “Cô Chu, có thể nói chuyện riêng với cô vài câu không?”
Cũng đã tới giờ nhà hàng của ba mở cửa, ông cầm áo khoác nói lời cảm ơn với hai người kia xong, vội vội vàng vàng đi ra sân.
Chờ vị luật sư kia biết điều đi tới giao lộ, trợ lý Nhâm mới cười tủm tỉm nói với tôi: “Tổng giám đốc của chúng tôi bảo tôi truyền đạt lại cho cô, Viên Trạch Khải không chỉ hãm hại mẹ của cô, đuổi mẹ của cô cùng một số công nhân làm việc cùng nhau mà còn tiêu hủy camera ở cửa hàng. Đồng thời sau khi hắn nhậm chức cửa hàng trưởng, càng không kiêng nể gì cả mà đút lót nhận hối lộ, số tiền dơ bẩn đó nhiều vô số k. Tổng giám đốc của chúng tôi nói, những việc rất nhỏ này cộng lại, chưa đến mười năm, Viên Trạch Khải hắn còn không ra được.”
Tôi kinh ngạc há hốc miệng, căn bản không nghĩ đến Chu Dật sẽ bảo trợ lí nói cho tôi việc này.
“Thầy Chu anh ấy…”
“Cho nên Chu tổng bảo cô yên tâm, không nên chần chừ, học tập thật tốt ở đại học A.”
Mưa to chẳng biết dừng lúc nào, những tia nắng vàng rực rỡ từ giữa tầng mây vừa dày vừa nặng chiếu rọi, tôi ngẩng đầu nhìn, có thể thấy được mặt trời mờ mờ ảo ảo, trừng mắt nhìn.
Trong lòng giống như bị người ta nhéo tàn nhẫn, vừa đau lại khó chịu.
Tôi gượng gạo hỏi hắn: “Thầy Chu… Giờ ở đâu ạ?”
Vì sao anh không tự mình đến nói cho tôi biết?
Trợ lý Nhâm lễ phép mỉm cười: “Chu tổng không ở trong nước.”
“Vậy… Lúc nào anh ấy trở về thế?”
Vị trợ lý trẻ tuổi liếc mắt nhìn tôi chằm chằm, không trả lời. Trái lại, lấy ra một phong thư trắng ở иgự¢.
“Chu tổng trước khi đi dặn dò nhất định phải tự tay đưa cho cô. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Tạm biệt, cô Chu.”
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm phong thư trong tay, hai cánh tay nhẹ run lên.
Bên trong hé ra một tờ giấy viết thư đã cắt bớt, tôi cầm ở trong tay mà không có can đảm mở ra.
Lúc này, từ trong phong thư lại rơi ra một tấm ảnh.
Một tờ nho nhỏ hình chữ nhật.
Là lần đầu tiên lúc tôi nhận được cái camera này đã bắt Chu Dật chụp một tấm.
Tôi buộc tóc đuôi ngựa cao cao, cười đến mức khóe miệng có thể kéo dài đến huyệt Thái Dương, đôi mắt cong thành hai hình trăng lưỡi liềm nho nhỏ.
Bởi vì mối quan hệ ở bên trong, phiếm hồng.
Chu Dật ở bên cạnh chỉ chụp hơn một nửa mặt, khóe miệng hơi hất lên, đôi mắt phượng hẹp dài liếc nhìn tôi. Áo sơ mi trắng trên người càng làm cho anh thêm tuấn tú nho nhã.
Dầu của hai chúng tôi dựa sát vào nhau, thoạt nhìn giống như anh ôm tôi vào trong иgự¢.
Lúc đó, bởi vì tấm hình này không chụp được toàn bộ khuôn mặt của anh, cho nên bị tôi để qua một bên.
Nào ngờ, anh lại vẫn giữ gìn tấm hình này.
Tôi sững sờ nhìn chăm chú bức ảnh một lát, sau đó ma xui quỷ khiến nhẹ nhàng mở bức thư ra.
Một mùi mực viết thơm mát xông vào mũi.
Một phong thư lớn như vậy, bên trong lại chỉ có rất ít chữ lẻ loi ở phía trên.
Hình như đang cười nhạo sự ngu ngốc của tôi.
Tôi lẳng lặng nhìn thật lâu thật lâu, lâu đến mức hai chân đều mỏi nhừ.
Không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống, nhìn nhìn, mũi đau xót, vươn đầu chôn vào giữa hai chân mà gào khóc lớn lên.
Chữ viết ở trên bức thư tôi đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Không có danh xưng, không hỏi thăm, không phần đề chữ, không có ngày.
Giống như tuyên bố sự kiên quyết của anh.
Chỉ có một ít chữ nhỏ:
Rời khỏi em, không phải bởi vì không thương em, mà là em không quý trọng.
~*~
(B)
Đợt nghỉ hè buồn chán này, tôi mơ hồ không thể nhận thấy đã trải qua hơn một nửa.
Nhận được điện thoại từ biệt của Lăng Linh, tôi mới chợt giật mình tỉnh giấc. Bạn bè bên cạnh cũng vào lúc này đều ai đi đường nấy, sau này muốn gặp mặt sẽ không phải đơn giản như ngồi trên xe bus từ Thành Đông sang Thành Tây nữa.
Vé tàu của Lăng Linh là vào cuối tuần, đông hơn so với trạm xe lửa bình thường rất nhiều.
Ba mẹ của Lăng Linh đã đi Thượng Hải một tuần trước, cô nàng luyến tiếc bạn bè ở thành phố A, cho nên kéo dài thêm một tuần, rồi tự mình tới đó.
Lúc tôi chạy tới nhà ga, liếc mắt liền thấy Lăng Linh cao gầy một mình gian khổ kéo hai cái va li thoạt nhìn so với cô nàng còn nặng hơn, qua lại như con thoi ở trong đám người.
Đến tiễn cô nàng đều là bạn bè thân thiết, tôi, An Nhược, còn có Lục Hạo, Lý Đông Lâm.
Thời gian tàu chạy chỉ còn có một tiếng, Lục Hạo đứng ở giữa vẫn đùa giỡn kể mấy câu chuyện cười quý báu của mình, chọc mấy người chúng tôi cười ngật ngưỡng, cũng thoát khỏi một ít cảm giác chia ly nặng nề.
Hai tay Lăng Linh để trên va li hành lí hỏi tôi: “Bọn họ trả nhà lại cho hai cha con, lúc nào thì hai người dọn đến đấy?”
Tôi lắc đầu: “Ba nói ở đây mấy năm nhờ có láng giềng xung quanh chăm sóc, không nỡ bỏ đi. Hơn nữa, cách sống như vậy đã trở thành thói quen, chuyển đến khu vực sang trọng kia sợ rằng sẽ quá cô đơn lạnh lẽo.” Tôi đắc ý nhướng mi tiếp tục nói: “Hì hì, tớ bảo ba đem nhà kia cho người khác thuê, đồ dùng trong nhà hay gì đó đều mới, vị trí phong thủy cũng không tệ. Tiền thuê nhà định kì hàng quý, ba tớ nói để tiết kiệm làm phí sinh hoạt đại học cho tớ.”
“Trời ơi!” Lăng Linh đột nhiên nhìn trời thở dài, ôm lấy cổ tôi sầu não nói: “Bọn họ đều nói người Thượng Hải có tính rất cổ hủ, đến lúc tớ chịu đựng không nổi, tớ sẽ trở lại tìm các cậu để nương tựa.”
Tôi khí phách vỗ vỗ vai cô nàng: “Hưởng thụ thật nhiều đi, đến lúc tớ hồ đồ không đi, đến nhờ vả cậu cũng không khác biệt lắm!”
“Ô ô, bạn học của chúng ta lần này thi đậu ở Thượng Hải nghe đâu rất ít! Cậu thật tốt đấy, cùng Lý Đông Lâm đều thi đậu đại học A.”
Lý Đông Lâm đứng bên cạnh cười: “Thực sự không ăn thua gì, đến lúc đó tớ và Đạm Đạm có thể thu lưu cậu bỏ nhà trốn đi, nhưng mà phải đóng tiền cơm nước nhé!”
Lăng Linh vừa nghe tức giận trừng hai
Giữa lúc mấy người nói chuyện phiếm, thời gian qua rất nhanh.
Lúc máy phát thanh truyền tin nhắc nhở lên tàu lần thứ ba, Lăng Linh mới lưu luyến không rời lôi kéo cái va li, đứng lên, dùng sức ôm mỗi người, kìm nén nước mắt nói: “Được rồi, không cho phép các cậu tiễn, tránh để tớ lại khóc.”
Cô nàng dẫn theo cái va li đi vài bước, lai quay đầu nhìn lại: “Tớ đi đây, phải nhìn kĩ bạn Chu Đạm Đạm một lần, cậu cũng đừng quên nha! Đồng chí Lý Đông Lâm kia, khai giảng cậu phải giúp tớ chăm sóc Đạm Đạm nhà tớ, nếu như cậu ấy thiếu mất một sợi lông tớ cũng đánh cậu! Còn có Lục Hạo! Nhớ đem ảnh cậu mặc bộ quân phục ngu ngốc đăng lên diễn đàn đấy… Gớm, sao tớ lại lải nhải hơn cả bà tớ thế này!”
Vung tay lên: “Đi đi, bye bye! Không nên quá nhớ tớ đấy!”
Cứ như vậy, cô bạn thân nhất thời cấp 3 của tôi đã bước trên một hành trình mới, rời khỏi quê hương của cô nàng, trường cũ của cô nàng.
Vẫn biết tới đạo lí của thế giới này, có bữa tiệc nào mà không đến lúc chia li, mới biết được tình bạn là khó bỏ nhất.
Lý Đông Lâm đưa cho tôi một cái khăn tay: “Bạn bè thực sự, bất kể đối phương ở nơi nào, cuối cùng cũng sẽ có cách biết được bạn ấy sống có tốt hay không.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Đông Lâm, ánh mặt trời chiếu rõ ràng từng sợi tóc trên đầu hắn, hơn một nửa kì nghỉ hè đã qua đi, hình như chiều cao tăng thêm một chút?!
Thời gian còn lại, tôi thường gọi điên thoại online nói chuyện phiếm với Lăng Linh, ban ngày thỉnh thoảng tới nhà hàng giúp đỡ, có lúc cuối tuần cũng sẽ cùng bọn Lý Đông Lâm, An Nhược ra ngoài đi dạo.
Có một lần đi dạo với Lý Đông Lâm, lúc đi ngang qua cửa hàng video, ông chủ mở một bài hát cũ.
Tôi đứng tại chỗ, im lặng nghe hết bài hát.
Giọng nữa khàn khàn thuần thục thâm tình hát lên:
Yêu một người có bao nhiêu đau khổ
Chỉ có bản thân rõ ràng nhất
giá tất cả tuổi xuân đã hoang vắng
Hóa ra chỉ là sai lầm
Còn trẻ không biết gì nên quá vội vàng
Đã không đi cùng đường với anh
Giấc mơ khó giữ lại đêm qua, tối nay khó ngủ mơ.
Em và anh đều đang đóng kịch
Em cũng không muốn giả bộ hồ đồ
Rồi lại phải chịu thua
Đánh mất người yêu
Còn có ai có thể níu kéo lại
Em cũng chỉ giả bộ hồ đồ mà thôi
Giả vờ rằng bản thân rất hạnh phúc
Lại thầm đau đớn trong lòng
Nước mắt đã không còn chảy ra nữa
Người trong cửa hàng video nho nhỏ vốn cũng không nhiều lắm, để không ảnh hưởng đến khách hàng, cho nên ông chủ mở âm thanh bài hát không lớn, trong lúc nhất thời, toàn bộ cửa hàng giống như tràn ngập không khí bi thương nhè nhẹ.
Tôi đi lên trước, hỏi: “Ông chủ, bài hát ông đang mở đây gọi là gì?”
Ông chủ cầm lấy bìa giấy nhìn một chút: «Đánh mất người yêu»
Cuộc sống đại học
(A)
Ngày đó nhập học vào trường A, tôi sống ૮ɦếƭ không cho ba cùng đi đến trường.Thứ nhất là bởi vì việc buôn bán trong nhà hàng nhỏ của ba đang gặp dịp, chắc chắn bận bịu đến mức không thể phân thân.
Thứ hai tôi lại là học sinh bản địa, còn có Lý Đông Lâm đi cùng tôi, đúng lúc có người bầu bạn, cũng không sợ không quen cuộc sống ở đây.
Hôm nay nhiệt độ cao quá mức, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên người giống như lửa đốt.
Tôi kéo một ít đồ dùng sinh hoạt tới cổng trường thì mồ hôi cũng đã đầm đìa, nhìn qua đoàn người nối liền không dứt đứng ở cửa đăng ký thật là đau lòng.
Học sinh của vùng khác xách cái túi bằng vải bố thoạt nhìn vô cùng cực khổ, còn có một đoàn phụ huynh cũng hăng hái bừng bừng, có một số người thì cầm cái quạt đi theo phía sau con cái nhà mình không ngừng quạt mát, một số người khác để cho con cái đứng hưởng thụ dưới bóng cây râm mát, còn mình thì làm thủ tục ôm lấy tất cả mọi việc.
Nghe đủ loại tiếng địa phương siêu việt lạ thường, tôi nhất thời choáng váng hoa mắt.
May mà Lý Đông Lâm đứng trong đám người phát hiện ra tôi bị chìm ngập, chặn lại, đỡ lấy cái rương nhỏ của tôi. Tôi lúc này mới phát hiện ra phía sau hắn còn hai người đang đứng, một nam một nữ, đều hai tay trống trơn, nhìn tôi.
Lý Đông Lâm cười, chỉ chỉ người con trai đứng ở phía sau hắn: “Anh ấy là anh họ của tớ, Lữ Viên. Năm nay là năm ba.”
Ôi! Hóa ra là người quen + đàn anh.
Tôi lập tức cung kính kêu một tiếng: “Anh họ khỏe.” Cảm thấy xưng hô sai liền vội vàng sửa lại: “Xin chào tiền bối! Em là Chu Đạm Đạm.”
Cô gái tóc ngắn kia phì một tiếng bật cười, trang nhã tự giới thiệu: “Chị là bạn gái của anh ấy, Pháp Y Y, cũng học khoa Tin tức như em.”
Tôi liếc mắt nhìn Lý Đông Lâm, thì ra người này cũng đã giới thiệu tôi từ trước rồi.
Vì vậy giòn giã kêu một tiếng chào tiền bối.
Có đàn anh đàn chị ở đây, những chuyện vặt về các bản tin phức tạp đã dễ dàng đối phó thuận lợi.
Tôi cảm kích cười với Lý Đông Lâm, nhận lấy túi xách của mình từ trên tay hắn. Lúc này, Pháp Y Y đi ở phía trước bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn tôi, hỏi: “Đạm Đạm, sao em lại mang ít đồ đạc như vậy?”
Tôi nhìn túi vải buồm căng phồng trên tay mình một lát, nói: “Không ít mà, nên mang cũng đều mang theo, về phần áo quần và gì đó nữa em sẽ không mang đi nhiều, dù sao nhà cách trường học cũng khá gần, đủ mặc là được.”
Pháp Y Y suy nghĩ rồi gật đầu: “Vậy là ngược lại với chị. Nhớ lại năm chị mới đến đại học A quá thảm hại đi, mang theo hai cái túi xách lớn bên hông, hơn nữa ở lầu 6 của kí túc xá, thực sự giống như đòi mạng ấy.”