Uy vũ của chị ChuLúc ăn trưa tôi không ra khỏi phòng học, Lăng Linh mua cơm về cho tôi, cùng ăn cùng cô nàng còn có Đinh Trạch và Lý Đông Lâm. Đinh Trạch nhìn tôi hồi lâu, thở dài, ngồi xuống trước mặt tôi, nói: “Đã sớm nói với cậu, thầy Chu của các cậu rất phức tạp, bảo cậu đừng đi trêu chọc, sao cậu lại ngu như vậy?”
Hoá ra, trong mắt bọn họ, người chịu tổn thương chính là tôi.
Dù sao, tôi vừa mới là người trưởng thành, còn chưa đặt chân vào xã hội, nhân tình rủi ro cũng đều không hiểu, rất dễ sa vào bùn đất.
“Thế nhưng…” Tôi lắc đầu. “Là tớ đi trêu chọc thầy trước.”
“Cậu…” Đinh Trạch dựng lông mày.
Lý Đông Lâm đặt một tay trên vai hắn: “Được rồi, cũng bớt tranh cãi đi.”
Lăng Linh cũng than thở ở bên cạnh, buồn tẻ vô vị bới my miệng cơm, đặt đũa xuống, hỏi từng câu từng chữ: “Vậy… Rốt cuộc là ai đã chụp mấy bức ảnh này?”
Tôi hờ hững cúi đầu không nói lời nào, không dám nhìn vẻ mặt của Lăng Linh.
Lý Đông Lâm nháy mắt với Lăng Linh: “Chuyện này đã xảy ra, thầy Chu không xuất hiện, hẳn là phương pháp của trường
Bốn người đều im lặng, bầu không khí vẫn lạnh lẽo.
Mãi cho đến lúc bắt đầu giờ học buổi chiều, Đinh Trạch và Lý Đông Lâm mới rời đi. Họ vừa đi khỏi, chủ nhiệm Cao đã hấp tấp đẩy cửa phòng học đi vào.
Chủ nhiệm Cao phụ trách chủ nhiệm toàn bộ năm ba chúng tôi, ngoan cố nghiêm khắc, 乃úi tóc buộc cao, vẻ mặt nghiêm túc đi lên bục giảng, nhìn xung quanh lớp học một vòng, hỏi: “Ai là Chu Đạm Đạm?”
Trái tim đột nhiên lệch nửa nhịp, ngẩng đầu mới phát hiện phần lớn tất cả mọi người đều đăm chiêu nhìn chằm chằm tôi.
Tôi đứng lên, nhìn thẳng vào mắt chủ nhiệm Cao: “Là em ạ.”
Chủ nhiệm Cao nhướng mi mảnh, híp mắt quan sát, tìm tòi nghiên cứu tôi một hồi, mới bạnh cằm: “Hiệu trưởng tìm em, bây giờ đi qua đó đi.”
Trong nháy mắt, lớp học rối loạn cả lên, những cặp mắt xem kịch vui thiếu chút nữa bắn thủng gáy tôi, tôi nhếch môi, chẳng nói câu nào rời khỏi lớp học.
Trên đường đi, tâm tình của tôi đặc biệt phức tạp, một trong những lí do là vì tôi đã đi học ba năm cấp hai, ba năm cấp ba ở Nhất Trung, tổng cộng là sáu năm, nhưng cho đến này còn chưa vào phòng làm việc của hiệu trưởng.
Ngày hôm nay xảy ra việc này, liền nhanh chóng nhận được hẹn gặp của hiệu trưởng, tôi vui vẻ nghĩ, ૮ɦếƭ cũng ૮ɦếƭ tại phòng hiệu trưởng, đáng giá.
Về phương diện khác, tôi không nắm chắc hiệu trưởng sẽ hỏi cái gì, tôi càng không nắm chắc hiệu trưởng đại nhân có thể đuổi học tôi hay không, cho nên trong lòng vẫn cực kì sợ.
Lúc lên lầu, tim đập đến nỗi suýt bắn ra khỏi cổ họng tôi, rẽ qua một mặt tường, chính là phòng hiệu trưởng.
Tôi thở hắt ra thật sâu, bình tĩnh đi về phía trước, chưa đi được hai bước, tôi đã đứng sững tại chỗ.
Ở trước cửa phòng hiệu trưởng, Chu Dật dựa vào cánh cửa, con mắt đen kịt bình thản dừng ở tôi, nhìn không ra vui hay giận.
Tôi bỗng chốc luống cuống, tay chân càng không biết thả ở đâu, mở miệng cũng không biết
Anh nhìn thấy tôi như vậy, trầm mặc một lúc, nghiêng lệch đầu cúi xuống nở nụ cười, có chút cười tự giễu.
Anh nói: “Đi vào, em đừng nói gì cả, để anh xử lí.”
Không đợi tôi trả lời, anh liền đẩy cửa ra.
Tôi và Chu Dật cứ đứng song song như vậy trước mặt hiệu trưởng, hiệu trưởng họ Phó, là một người hơn năm mươi tuổi, hơi hói đầu.
Lãnh đạo bình thường đều là ngồi trên cao nhìn người khác mà nói chuyện, ông lại là một người rất hoà ái chính trực.
Tiếp xúc mặt đối mặt thế này, không hiểu sao lại có một loại cảm giác nhục nhã không nói nên lời thoát ra từ trong lòng. Hiệu trưởng Phó buông 乃út trong tay, chỉ chỉ sô pha phía trước: “Hai người ngồi đi.”
Tôi và Chu Dật đều tự ngồi vào một cái ghế sô pha, mặt đối mặt, bàn làm việc của hiệu trưởng Phó ở giữa hai chúng tôi. Tình huống này, bỗng chốc làm cho tới nghĩ tới giống như ở toà án.
Trong nháy mắt, có chút như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Hiệu trưởng Phó bưng cốc trà lên uống, không mặt không nhạt nói: “Tôi tin rằng ảnh chụp hai người cũng thấy, lời đồn cũng nghe được. Bởi vì thực sự làm trái lại với nguyên tắc ổn định tiến bộ của trường học, chuyện này của hai người truyền ra ngoài mặc kệ là đúng thì đối với trường học đều là một lời đồn đại tiêu cực vô cùng tồi tệ, cho nên tôi tìm hai người đến để nói chuyện, cùng nhau làm sáng rõ sự tình.”
Giọng điệu của một người vân đạm phong khinh chính là như thế này, mới khiến cho tôi cảm thấy một cảm giác áp bức nặng nề. Hai tay tôi đặt trên đùi, tay trái nắm chặt tay phải, rất sợ bản thân sẽ nói ra cái gì không nên nói.
Tôi không cúi đầu, mà là nhìn thẳng bàn trà ở giữa tôi và Chu Dật.
Hiệu trưởng Phó ho một tiếng khó chịu, lại uống nước, khi tôi cho rằng ông chuẩn bị nói thì Chu Dật hơi nghiêng người, ngắt lời ông.
“Hiệu trưởng Phó, xảy ra chuyện như vậy, tôi thực sự rất xin lỗi. Dù sao, đây không phải là dự tính ban đầu của tôi. Đứa trẻ này là tôi từng bước một dẫn em ấy từ chỗ lạc lối đi ra, quả thực đối với em ấy khá thiên vị, nhưng thành tích của em ấy tôi tin ngài cũng đã biết.” Chu Dật dừng lại, liếc mắt nhìn tôi, tiếp tục nói: “Tôi cũng không có ý từ chối trách nhiệm ở đây, là tôi vượt rào, tôi sẽ từ chức.”
Hiệu trưởng Phó trừng mắt “Hừ” một tiếng với Chu Dật, đang cầm cái cốc tình ý sâu xa liên tục lắc đầu: “Chu Dật à, nói thật ra, lúc trước cậu đến, là tôi nể mặt mũi của ba cậu. Năng lực của cậu tôi biết, cũng xếp đặt ở chỗ này, lớp do cậu chủ nhiệm thực sự tiến bộ rất lớn. Nhưng hiện tại cậu lại chọc cho tôi một cái sọt lớn như vậy, đừng nói tôi, chính cậu ăn nói thế nào với cha mình? Đứa trẻ này mới bao nhiêu tuổi?”
Chu Dật đứng lên khom người, vẻ mặt hổ thẹn: “Xin lỗi, chuyện này đều là trách nhiệm của tôi.”
Hiệu trưởng Phó không để ý tới anh, quay đầu nhìn tôi, cũng quay sang nói với Chu Dật: “Em ấy sẽ không chịu trách nhiệm sao? Chu Dật, sa thải cậu là chắc chắn, đứa trẻ này, cũng phải đuổi học.”
Cái gì?!!
Tôi thoáng cái từ sô pha đứng lên, gấp đến độ nói năng lộn xộn: “Hiệu trưởng… Em… em…”
Chu Dật sa sầm mặt quay sang, lạnh lùng trách mắng: “Chu Đạm Đạm, ngồi xuống.”
Chu Dật nắm tay thành quả đấm, tôi biết, đây là anh hồi hộp khi làm chuyện mờ ám.
Anh bình thản nói với hiệu trưởng Phó: “Ông Phó, giống như ngài vừa nói, em ấy mới bao nhiêu tuổi? Đối với chuyện tình cảm có thể hiểu rõ bao nhiêu? Là tôi quá qua loa không lo lắng chu toàn để cho em ấy quá nhiều không gian. Tôi hiểu rất rõ đứa trẻ Chu Đạm Đạm này, thẳng thắn cởi mở, nỗ lực vươn lên. Làm một giáo viên, tôi không muốn bởi vì phương thức giáo dục sai lầm của tôi khiến cho một đứa trẻ ưu tú dừng lại ở cấp phổ thông. Ngài đã từng là giáo viên, tôi tin rằng ngài cũng không hi vọng thấy chuyện như vậy phát sinh.”
Hai tay tôi lạnh buốt, vành mắt sưng đỏ nhìn một người con trai thường ngày kiêu ngạo như vậy, hiện tại vì tôi, khiêm tốn khom người, ẩn nhẫn mà kiên định.
Sau khi nói xong anh chậm rãi nhìn qua, nháy mắt, mỉm cười.
Tôi vội vàng chuyển tầm nhìn, nước mắt không kiêng nể gì cả chảy ra, tôi bối rối nhanh nhẹn dùng tay áo lau đi, nhưng càng lau càng nhiều, thế nào cũng không l
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, chân thành nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, sắp thi vào trường đại học rồi, xin ngài đừng đuổi học cháu, cháu không dám nói thành tích của mình có thể thi đậu thủ khoa á khoa của trường đại học, nhưng trong quãng đường còn lại cháu nhất định sẽ dốc hết sức đem hết toàn lực ra để học tập, xin ngài cho cháu một lần cơ hội đi ạ.”
Hiệu trưởng Phó nhìn vẻ mắt ngấn lệ của tôi hồi lâu, sau đó quay về trước bàn làm việc của mình, giơ tay lên, mu bàn tay hướng ra phía ngoài, khua khua với hai chúng tôi: “Đi ra ngoài đi.”
Tôi không hiểu hiệu trưởng Phó rốt cuộc là có ý gì, Chu Dật xoay người lắc đầu với tôi bảo tôi đừng hỏi.
Lúc tôi đi tới cửa, hiệu trưởng ở phía sau đột nhiên gọi tôi lại, nhẹ nhàng mà nói câu: “Nhớ cảm ơn thầy Chu của em.”
Tôi ngơ ngác nhìn ông, nước mắt lại rơi xuống miệng.
Chu Dật đưa tôi ra cửa, đi cùng tôi một lúc, nhợt nhạt thở dài, xoay mặt qua tôi, bất đắc dĩ cười: “Cô gái bé bỏng, khóc cái gì chứ?”
Tôi nhìn khuôn mặt gầy gò của Chu Dật, càng khóc càng dâng trào. Chu Dật không thể làm gì khác hơn là ôm lấy tôi: “Cô gái ngốc, đừng khóc.”
Anh lấy khăn tay từ trong túi áo ra lau khô nước mắt trên mặt tôi, nói: “Nhớ kĩ trước đây anh đã nói gì với em không? Anh mong muốn em trở thành một cô gái độc lập tự chủ tự tôn tự ái, anh biết tiếp theo em sẽ phải đối mặt và chịu đựng nhiều áp lực, nhưng những điều này anh không thể giúp em gánh chịu, đây là cuộc đời của em, biết không?”
Tôi nức nở gật đầu: “Dạ biết.”
Chu Dật ngồi xổm xuống, thoả mãn nhéo mặt tôi: “Đây mới là Chu Đạm Đạm, một tháng sau anh chờ tin tốt của em.”
Một tháng sau, đó là kỳ thi vào trường đại học.
Ngày đó, sau khi chia tay ở phía dưới phòng làm việc của hiệu trưởng, tôi cũng sẽ không gặp được Chu Dật nữa.
Giáo viên Ngữ Văn đổi thành một người phụ nữ họ Chu hơn bốn mươi tuổi, lúc điểm danh, liếc mắt nhìn tôi đầy ý nghĩa. Bà ấy giảng bài kì thực không kém Chu Dật, đại đa số việc ôn tập môn Ngữ Văn là dựa vào kỹ năng, đến nay tôi đã không có bất kì nhầm lẫn gì nữa.
Chu Dật từ chức, quả thực làm cho chuyện này yên ổn không ít, ảnh chụp trên bảng thông báo cũng sớm bị huỷ đi. Gần sát ngày thi vào trường đại học, tất cả mọi người đều khôn ngoan tập trung vào quyển mô phỏng đề thi, để ý tới chuyện của tôi và Chu Dật cũng không giải quyết được gì.
Chỉ là thỉnh thoảng đi trong trường, vẫn sẽ chú ý tới ánh mắt quan sát không hề che giấu và những lời nói thầm của những người bên cạnh.
Dần dần, tôi cũng tập thành thói quen, vào tai trái ra tai phải, an ủi chính mình gạt đi những tốt xấu lúc trước ở trường cũ cũng như những lí lẽ giả mạo.
Uy vũ của chị Chu, đậu hũ của anh Mễ…
Vào thứ sáu, lúc tan học đột nhiên gặp ở trên đường người đã lâu không thấy Lâm Phù. Hắn đảo hình dạng cụ già của mình, cười hì hì chạy tới bắt chuyện.
Nói chuyện tào lao cả buổi, thằng nhãi này mới gian xảo hề hề hỏi tôi: “Xem «Tuần san tám cô chị» kỳ này chưa?”
«Tuần san tám cô chị» là một quyển tạp chí buôn chuyện, nội dung cơ bản là nhìn sách tranh nói, sức tưởng tượng của biên tập quá mức phong phú.
“Tớ làm sao có thể xem cái kia, đề thi đều làm không xong.”
Lâm Phù lên tiếng tranh cãi, cười thần bí: “Thầy Chu của cậu lên tạp chí đấy!”
“Hả?!” Tôi giật mình nhìn Lâm Phù “Thật hay giả? Trên đó nói gì?”
Lâm Phù nhún vai: “Không nói gì, ý sơ lược là ông chủ trẻ của tập đoàn Hác Phong đột nhiên ra sức chỉnh đốn nhân viên của Kim cương Phong Dật. Trang báo rất nhỏ, không nhìn kĩ căn bản là không phát hiện ra.”
Tôi sửng sốt: “Chỉ như vậy à?”
Lâm Phù gật đầu: “Không phải vậy thì còn có thể thế nào?”
“…”
“Được rồi được rồi. Nói cho cậu sự thật đây. Kỳ thực có người nói tạp chí này nhận được thư nặc danh, bên trong không chỉ có ảnh chụp của cậu và Chu Dật, còn đem quan hệ của hai người công kh chính là tin tức tình cảm chấn động quá mức đấy, «Tuần san tám cô chị» chuẩn bị dùng tin tức độc nhất vô nhị cho kì này. Kết quả có lẽ là để lộ tin tức, bị nhà họ Chu phát hiện, động chạm đến quan hệ liền xử đẹp chuyện này. Tạp chí này tự biết không thể trêu vào nhà họ Chu, liền đem tất cả ảnh chụp giao ra hết.”
Tôi âm thầm líu lưỡi, thì ra về phương diện này còn có nhiều mối quan hệ rắc rối phức tạp như vậy.
Lâm Phù cảm thán ở bên cạnh: “Chuyện tám này nếu bị tung ra ngoài, đừng nói Kim cương Phong Dật, ngay cả giá cổ phiếu của tập đoàn Hác Phong cũng sẽ rớt thảm hại.”
“Có nói quá không?”
“Tớ cũng không hiểu nhiều, những cái này đều là nghe chị tớ nói.” Lâm Phù cau lông mày, “Cũng không biết người nào gửi, mẹ nó, quá ác độc đi.”
Sau khi từ biệt Lâm Phù ở cổng trường, tôi quấn lại áo quần, đi một mình ở trên đường.
Cách đó không xa có một đứa bé chê nóng, lầm bầm ϲởí áօ khoác ném cho người phụ nữ trung niên.
Tháng đầu tiên của mùa hạ lại tới, bầu không khí chứa đựng sức nóng nhè nhẹ, nhưng khi gần tối một cơn gió nhẹ lướt qua, lại cảm thấy hơi lạnh, thấm thoắt cũng đã qua nửa năm.
Tôi vén tóc, muốn buộc nó lên, mới nhấc tay, liền thấy người ở trước mặt.
Cách xa tôi khoảng vài mét, giữa trời chiều ảm đạm lại hết sức đẹp trai.
Tay anh cầm thuốc, giữa hai ngón tay có một lửa nhỏ đang cháy, trong miệng phun ra một vòng khói nhỏ. Vòng khói sương mù tản dần ra giữa không trung, Chu Dật đứng trong vòng khói ௱ôЛƓ lung đó, cái gì cũng không thấy rõ.
Cặp mắt đen có thể đẹp như ngôi sao vào đêm nay lại trở nên không rõ ràng lắm, anh bước đến gần, dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh.
“Thật trùng hợp nhỉ, sao anh lại ở đây?” Tôi nhìn anh
Chu Dật khẽ nhếch môi mỏng, lại buông ra, khoé miệng kéo ra một nụ cười mỉm.
Trong dáng tươi cười sủng nịch thường ngày lại làm cho tôi thấy đặc biệt chói mắt, thậm chí so với châm biếm còn xấu xí h
Là tôi quá mẫn cảm ư?
Anh vò tóc tôi, nhận lấy túi xách trong tay tôi, tay kia nắm tay tôi: “Trùng hợp cái gì, anh đặc biệt tới đón em đấy.”
“Hả? Vậy sao anh không nói sớm cho em biết?”
Anh im lặng, liếc mắt nhìn tôi.
Tôi bỗng nhiên phát hiện ra trên khuôn mặt đẹp trai của Chu Dật đầy vẻ mệt mỏi, tái nhợt đến đáng sợ.
Cảm giác chán nản và hổ thẹn ùn ùn kéo đến, tôi cắn chặt môi, nhìn chằm chằm dưới đất.
Có lẽ là cảm thấy tay tôi đang run, Chu Dật cố sức cầm: “Làm sao vậy?”
Tôi lắc đầu hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Chu Dật trầm mặc rất lâu, chúng tôi đi thẳng tới trước đèn đỏ ở ngã tư đường, anh mới nói: “Đến nhà của ba anh, anh có thứ này cho em xem.”
Anh không lái xe, tay của tôi bị anh nắm chặt, sóng vai nhau đi trên đường đến nhà anh.
Đột nhiên, anh nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Đạm Đạm rất thích mẹ, đúng không?”
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn anh, trong lòng nghi hoặc sao đột nhiên anh lại nhắc tới việc này. Thấy hai mắt anh dừng ở tôi, vẻ mặt ở hướng ngược sáng chợt tối chợt sáng, u ám nói không nên lời.
Tôi bị dọa đến bước lùi nửa bước, sững sờ gật đầu.
Anh thấy tôi gật đầu, hài lòng híp mắt, thừa dịp tôi thất thần đột nhiên đưa mặt tới trước mặt tôi. Môi mỏng lạnh gần trong gang tấc, còn có mùi thuốc lá nhè nhẹ, hắn khẽ mở môi mỏng, bởi vì đè nặng giọng nên âm thanh trở nên xào xạc, mang theo vẻ quyến rũ mê người hỏi: “Vậy, em thích anh không?”
Trong nháy mắt tôi có chút lờ mờ, đêm nay cảm thấy Chu Dật giống như một người xa lạ, mang theo vẻ công kích, khiến cho răng nanh lộ ra.
Giữa lúc tôi không biết làm sao thì Chu Dật cười ha ha, che một bên má đứng thẳng lên, mắt phượng câu hồn nhìn tôi: “Được rồi được rồi, nhìn em sợ đến biến thành bộ dáng gì rồi.
Nói xong còn nhéo mặt tôi: “Cô Chu bé bỏng, hình dáng có tật giật mình của em thật đáng yêu.”
Có tật giật mình?!?
Tôi bất an nhìn anh: “Chu Dật, rốt cuộc anh cho em xem cái gì?”
Anh bí hiểm lấy ra chiếc chìa khoá mở rộng cửa: “Đi vào chẳng phải sẽ biết rồi ư?”
Tôi cởi giầy, nghiêm chỉnh ngồi lên sô pha, đôi mắt trông mong nhìn Chu Dật.
Anh mở đèn trong nhà sáng choang, độ sáng hơi chói mắt, Chu Dật đứng đó, gương mặt góc cạnh rõ ràng lần đầu tiên lộ ra vẻ lạnh lùng.
Anh rót cho tôi cốc nước, sau đó vào thư phòng, lúc đi ra trên tay cầm một phong thư mỏng.
Màu vàng bùn, chỗ phong thư mở ra có những mảnh giấy vụn sắc nét, nhìn ra được người mở đã rất kích động.
Tôi giống như là bị chặn ở cổ, đấm mạnh vào băng giá sâu ngàn trượng.
Khoé miệng Chu Dật chứa ý cười, ném phong thư qua không trung, bay tới trên bàn trà.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, mềm mại hỏi tôi: “Nhận ra rồi à?”
2.0p�=n-qPd imes New Roman"; mso-ansi-language:VI;mso-no-proof:yes\'>Lại bịa ra lời nói dối mẹ mắc chứng trầm cảm như thế!
Hiện tại, tôi thật muốn lập tức lập tức trong nháy mắt lao ra chọc thủng cổ họng hắn.
Chu Dật trầm mặc trong chốc lát, giọng điệu cũng không hùng hổ doạ người như vừa rồi, trái lại thờ ơ hỏi: “Chứng trầm cảm?”
“Không thể như vậy sao?”
Chu Dật lười biếng dựa vào sô pha, quan sát Viên Trạch Khải, bỗng nhiên đổi đề tài: “Tháng sau được điều động lên Tổng bộ?”
Viên Trạch Khải cười: “Nhờ có Giám đốc Chu ngài cất nhắc và chỉ bảo.”
Chu Dật hé miệng cười: “Không dám nhận.” Liền dừng vài giây “Chuyện của Trần Nghiên, tự ông xử lí công bằng, về phần nguyên nhân gì đó…”
Không đợi Chu Dật nói xong, Viên Trạch Khải đã đứng dậy: “Cảm tạ Giám đốc Chu chỉ điểm.”
Tôi ở sau cửa, lẳng lặng nhìn hết tất cả chuyện này, tâm đã rơi xuống đáy cốc rồi.
Xem ra, tôi đoán thực sự không sai.
Tôi từng ngây thơ cho rằng trái đất là hình tròn, mặc kệ mọi người xa nhau bao lâu, luôn luôn sẽ lại một lần nữa tụ họp cùng nhau.
Nhưng rất nhiều năm sau mới biết được, mỗi người mỗi việc, bỏ lỡ thì không còn cơ hội gặp nhau nữa, để lại cho chính mình, chỉ là sự gặp lại trong giấc mơ và những tấm hình đã ố vàng.
Đây là sự tàn khốc của xã hội, cũng là sự vô tình của cuộc sống ư?
Cuối cùng, ngày thứ hai cũng đến, tôi nhân lúc kiểm tra sức khoẻ mắt chuồn ra cửa sau, chạy xuống lầu tới lớp học của Lý Đông Lâm, đứng sau cửa nhìn vào trong. Đột nhiên phát hiện ra, luôn là Lý Đông Lâm lên lầu tìm tôi, mà tôi, chưa từng chủ động đi tìm hắn.
Không quá lâu sau, kiểm tra sức khoẻ của mắt đã xong, hắn và Đinh Trạch đi ra phía trước, lúc thấy tôi, hình như hơi kinh ngạc, ngay sau đó liền thoải mái, bình tĩnh hỏi thăm: “Có việc à?”
Tôi nhìn vẻ mặt sóng lớn không sợ hãi của hắn, cũng tự nhiên hỏi: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi?”
Hắn ngừng lại một chút: “Được, hai người chúng ta cùng đi thôi à?”
“Đúng!”
Buổi trưa tôi cố ý lượn qua phòng làm việc của Chu Dật, cùng Lý Đông Lâm chọn một nơi tương đối vắng vẻ, tuỳ ý ăn vài th
Giữa bữa, tôi cẩn thận từng li từng tý quan sát vẻ mặt của hắn, suy nghĩ làm sao để mở miệng.
Từng động tác của tôi hắn đều nhìn thấy, cũng không nhiều lời, tuỳ ý hỏi: “Nguyện vọng một của cậu là đại học A hả?”
“A? Há. Đúng vậy!”
Hắn nhếch môi: “Xem ra chúng ta lại trở thành bạn học.”
Tôi cười xoà, thuận theo hắn nói tiếp, một lúc không nói gì, hắn lại hỏi sang một vấn đề khác, tôi không có cách nào, chỉ phải tiếp tục nói chuyện với hắn. Cứ như vậy, thời gian một buổi trưa, tôi một bụng nghi hoặc lại chẳng nói ra gì cả, hình như hắn cố ý tránh né chuyện trọng tâm kia, giả vờ không biết gì.
Lý Đông Lâm đích thực sẽ không nói ra ngoài.
Cuối cùng, lúc tính tiền rời khỏi đó, trong mắt hắn loé lên một tia nhìn phức tạp, đứng ở bên cạnh tôi ý tứ hàm xúc không rõ ràng nói: “Tớ vẫn nghĩ cậu là một cô gái thông minh, hy vọng cậu đừng tự huỷ hoại chính mình.”
Tôi thất thần tại chỗ, hắn đã đi xa vài mét rồi.
Ánh sáng phản chiếu bóng lưng, làm cho có cảm giác tin tưởng kiên định.
Quả nhiên, những ngày kế tiếp không xảy ra chuyện gì, sinh hoạt ở trường học vẫn như mọi khi.
Mà tôi bắt đầu vội vàng chuẩn bị cho kì thi cuối kì, liền dần dần quên đi chuyện này, quan hệ với Lý Đông Lâm so với trước đây càng thân hơn, sau ngày đi ăn đó, hai chúng tôi ăn ý cũng không đề cập qua chuyện này nữa.
Sau khi kì thi cuối kì khiến người ta hít thở không thông kết thúc, kì nghỉ đông này đối với học sinh năm ba chúng tôi mà nói vừa vội vàng vừa mệt mỏi cũng lặng lẽ theo tới.