Đản Đản thất vọngThời gian ăn trưa sắp đến, Lăng Linh nhìn ra sự phân vân của tôi, vì vậy lanh lợi chạy lên bục giảng, quang minh chính đại hỏi Chu Dật: “Thầy Chu, buổi trưa thầy có việc gì không? Cùng chúng em đi ăn cơm đi ạ!”
Mấy học sinh nữ vây quanh bên cạnh Chu Dật cười trộm mấy tiếng, đều nhìn Lăng Linh.
Thực ra ở Nhất Trung, bình thường có thể thấy cảnh giáo viên tuổi còn trẻ lại được hoan nghênh cùng học sinh lớp mình đi ăn cơm, tất cả mọi người đều không cảm thấy kì lạ, nhưng mà từ lúc Chu Dật đến, ngoại trừ lần trước chúng tôi mời anh đi ăn cơm ở ngoài, thật sự là chưa hề cùng anh ăn bữa trưa.
Ở lớp học, tuy rằng Chu Dật vừa khiêm tốn vừa dịu dàng như quân tử, tính tình tốt đến không thể chê, lớp học không có mấy học sinh ghét anh, nhưng không hiểu sao anh luôn luôn mang theo một loại cảm giác xa cách, thế cho nên cho đến bây giờ không có học sinh nào mời anh ăn cơm trưa.
Hành động không gì sánh được này của Lăng Linh làm dấy lên hứng thú của mọi người, ai cũng hăng hái dạt dào ngẩng đầu nhìn Chu Dật, chờ mong phản ứng của anh.
Chu Dật nhẹ giật mình, sau đó một đôi mắt phượng liếc qua mặt tôi không để lại vết tích, khoé miệng nhếch lên, hoà nhã dễ gần gật đầu với Lăng Linh: “Được, thầy mời!”
“OH YES!” Lăng Linh kích động giơ chữ V với cả lớp, bước đi nghiêm chỉnh xuống bục giảng, ngồi vào bên cạnh tôi, nháy mắt, đẩy đẩy khuỷu tay của tôi.
Tôi cảm kích nháy mắt mấy cái, hôn gió với cảm ơn~!”
Đối diện trường học có mấy nhà hàng tư nhân, nhưng mà có người nói là do người thân của hiệu trưởng mở, tuy rằng điều kiện thông thường nhưng dễ ăn dễ tiêu lại ngon nữa, Chu Dật không thích vị mặn, chắc là anh sẽ thích.
Học sinh trong lớp thấy Chu Dật đồng ý đi ăn còn chủ động yêu cầu đãi khách, không cách nào không thở dài đã bỏ qua cơ hội tốt, có người ở gần trường phải về nhà ăn, có người đã hẹn đi ăn ở ngoài với bạn học khác, cứ như vậy đi hết, chỉ còn lại tôi, Lăng Linh, Đàm Tư Tư, Phùng Yên cộng thêm nam sinh duy nhất Trần Tống.
Nghỉ học buổi trưa, Chu Dật từ phòng làm việc đi ra thấy nhóm đội quân tóc dài chúng tôi chỉnh tề đứng ở cửa nhíu mày, Trần Tống vẻ mặt đau khổ nói với Chu Dật: “Thầy Chu, thầy xem xem áp lực của em nhiều chưa, thầy phải nhân tiện mời em uống nước đó.”
Đối mặt với loại người cháy nhà mà đi hôi của này, Chu Dật cười thành tiếng, xem như giả bộ cam chịu, nhìn ra được tâm tình rất tốt.
Tầng học này cách nhà hàng không xa, tôi mang nét mặt tự nhiên đi bên cạnh Chu Dật, giống như một nhân viên chào hàng nói: “Thầy nè, món ăn của nhà hàng này rất nhạt, đặc biệt món cơm chiên Tam Tiên là thương hiệu của họ, đợi lát nữa thầy có muốn ăn thử hay không?”
Chu Dật nghiêng mặt liếc mắt nhìn tôi: “Được.”
Thành phố A là một thành phố phía Nam, phần lớn mọi người thích ăn cay, cho nên một cửa hàng nổi tiếng với vị ngọt không hấp dẫn với học sinh trường chúng tôi, làm ăn cũng không tốt bằng nhưng nhà hàng khác trong trường học, chúng tôi chọn một bàn tròn ngồi xuống.
Nếu là Chu Dật mời, tự nhiên việc gọi món ăn sẽ giao cho anh.
Chu Dật cầm thực đơn tuỳ ý lật qua lật lại, hỏi người phục vụ bên cạnh: “Có cơm chiên Tam Tiên không?”
“Có, là thương hiệu món ăn của chúng tôi.”
Anh gật đầu: “Vậy cho một phần.”
Sau đó, anh chuyển giao thực đơn: “Các em xem thích cái gì thì gọi.”
Mấy người chúng tôi thương thương lượng lượng một hồi, cuối cùng gọi hai mặn hai chay nhìn qua có vẻ
Đàm Tư Tư và Trần Tống không cùng đi ăn cơm với Chu Dật lần trước nên hai người bọn họ có vẻ đặc biệt kích động, Trần Tống ngồi bên trái Chu Dật, tò mò nhô đầu, hỏi một vấn đề tầm thường mà toàn bộ thế giới học sinh sẽ hỏi giáo viên: “Thầy này, thầy có bạn gái chưa?”
Lăng Linh dừng động tác uống trà, cười thầm.
Lúc này tôi không dám cúi đầu, vội vàng giả bộ cảm thấy hứng thú nhìn Chu Dật. Chu Dật tay nắm chén trà, mắt phượng sáng rực chói loá, nhìn qua như là lo lắng một lát, sau đó hơi nhấc nhấc cằm, nhẹ nhàng gật đầu.
Con mắt của Trần Tống và những người khác đều sáng, Đàm Tư Tư cũng nhịn không được tò mò hỏi: “Là cô giáo nào của trường chúng ta sao ạ?”
“Không phải.”
“Bạn gái của thầy chắc chắn rất đẹp.”
“Phì!” Tôi không kìm nén được, thiếu chút nữa bật cười.
Lăng Linh ở bên cạnh còn giả bộ bình tĩnh: “Làm sao vậy Đạm Đạm?”
Tôi khoát khoát tay nhịn xuống kích thích muốn cười, Chu Dật nhìn mắt tôi: “Cẩn thận một chút.”
“Vâng ạ.”
Đàm Tư Tư vẫn quanh co, Trần Tống cũng đặc biệt không cam lòng, truy hỏi: “Bạn gái của thầy trông như thế nào ạ?”
Nhưng mà sau khi hỏi, cảm thấy có vẻ không ổn cho lắm, vội vàng bổ sung một câu: “Nhưng mà đây là chuyện riêng của thầy, không nói cũng không sao đâu ạ.”
Chu Dật thản nhiên cười thành tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất có từ tính, nói đều đều: “Bạn gái của thầy không được tính là đẹp, nhưng rất có khả năng.” Sau đó thì dừng lại.
Hai người bọn họ cũng thức thời không truy hỏi thêm nữa.
Tôi vừa ăn cơm vừa nhịn xuống vui sướng trong lòng, thiếu chút nữa bị nghẹn đến nội thương.
Nhưng mà trọng tâm câu chuyện rất nhanh đã bị Chu Dật thay đổi, nói về kì thi hàng tháng hai ngày tới. Có người nói Chu Dật cũng là giáo viên ra đề văn lần này, Lăng Linh cười xấu xa hỏi dò anh: “Thầy này, nghe nói thầy cũng tham gia ra đề, có thể tiết lộ không ạ?”
Tôi vội vàng vểnh tai.
Chu Dật suy nghĩ chăm chú hồi lâu, sau đó thận trọng gật đầu: “Sức ăn của thầy Chu lớp bên cạnh rất kinh người.”
…….
Chu Dật lại sử dụng chiêu bài cũ của anh, cố ý giả bộ hồ đồ!
Nhưng mà Lăng Linh và chúng tôi cũng hỏi chơi thôi, đương nhiên cũng biết Chu Dật sẽ không tiết lộ đề cho chúng tôi.
“Nhưng mà.” Anh dừng lại, “Thầy tin các em cũng đã nhìn ra, trọng điểm lần này là cổ văn, nhớ học thuộc lòng thật kĩ những câu trọng điểm thầy cho các em.”
“A!!” Phùng Yên che miệng kinh hô, “Em cũng học thuộc lòng không được nhiều mà!”
Lập tức bị Đàm Tư Tư cười nhạo.
Bữa cơm trưa này rất bình thường, phần lớn cuộc trò chuyện là vấn đề học tập, như một số vấn đề linh tinh, một số câu xoay quanh Chu Dật, hai câu trả lời qua, mấy câu còn lại là căn bản không đáp, rồi lại rất khéo léo cho mọi người đáp án kiểu ông nói gà bà nói vịt. Có cảm giác hoà nhã dễ gần, nhưng thực tế lại có cảm giác xa cách vô hạn.
Nghĩ đến năm ngoái, lúc đi ăn với các giáo viên khác, cùng nhau ăn xong, thậm chí ngay cả ngày sinh tháng đẻ của anh chị em của giáo viên đó chúng tôi đều rõ như lòng bàn tay, nhưng bữa cơm với Chu Dật này, tuy rằng cũng trò chuyện rất vui vẻ, nhưng cái gì cũng không hỏi đến.
Ra khỏi nhà hàng, anh vẫn là giáo viên chủ nhiệm lớp đẹp trai lịch sự mà cao cao tại thượng.
Phùng Yên nhỏ giọng than một câu: “Thật sự không chỉ là diện mạo hơn người mà còn không thể khinh suất trêu đùa nha!”
Chu Dật giống như là bức tường chắn gió, toàn bộ trên người đều là câu đố, mà người ta không biết phải phá giải từ nơi nào.
Tôi vừa vui mừng vừa sầu não.
Tôi luôn luôn biết anh có một thân phận khác, nhưng anh chẳng bao giờ đề cập qua với tôi
~~~~~
Tan học hai ngày này, để tăng cường ôn tập cho kì thi hàng tháng, Chu Dật luôn luôn phụ đạo cho tôi đến hơn tám chín giờ, ngoại trừ Ngữ Văn, tôi còn cực kì ghét lịch sử và địa lí.
Trong khi phụ đạo, chúng tôi giống như thầy trò bình thường, so với mọi ngày anh càng kiên nhẫn hơn, cũng chịu đựng sắc mặt tính nết của tôi mỗi lúc ngẫu nhiên phát càu nhàu, lúc tôi làm bài anh đều ngồi bên cạnh đọc sách, giống như quản lí sách, cũng không biết có ích lợi gì với anh nữa, mỗi lần tôi hỏi anh, anh đều cười mà không nói, giục tôi làm bài.
Nhiều lần như vậy, tôi cũng lười hỏi lại.
Cả một đêm trước kì thi hàng tháng, tôi làm xong đề rồi nằm xem TV trên sô pha, anh ngồi bên cạnh gọt táo, khéo léo gọt từng vòng từng vòng thật dài vỏ táo cuốn xuống dưới, giống như vòng trôn ốc vậy.
Anh đưa cho tôi một quả táo nguyên vẹn được cắt thành sáu miếng: “Ngày mai, môn thi đầu tiên là Tiếng Anh, lát nữa anh đưa em về nhà, đêm nay đi ngủ sớm một chút, anh ở cổng trường chờ em.”
Tôi cắn táo, mơ hồ không rõ hỏi: “Ngày mai anh làm giám thị phòng thi nào?”
Anh suy nghĩ một lát: “Phòng thi số 4, không phải của em.”
Tôi cười hì hì dựa vào vai anh: “Cũng may anh không coi thi em, nếu không thì lúc em làm bài nhìn thấy anh lại căng thẳng, vậy thì xong đời rồi.”
Anh cười buồn bã, quay đầu sang nhẹ nhàng hôn tôi: “Thi thật tốt nhé, đừng làm cho anh thất vọng.”
Tôi ôm eo anh: “Yên tâm đi.”
~*~
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi tự tin tràn đầy đi đến trường học, từ xa đã thấy Chu Dật đứng cạnh cổng chính, hai tay để trong túi áo khoác, diện mạo đẹp trai đứng giữa sương mù dường như nếu không cẩn thận sẽ biến mất không tìm thấy.
Tôi chạy tới thở ra khói trắng, anh nhìn tôi, nhíu mày, đem khăn quàng trên cổ xuống cho tôi mang lên.
May mà còn sớm, cổng chính không có ai, tôi sờ sờ khăn quàng cổ của anh, cười ngọt ngào với a
Anh vuốt tóc tôi: “Vào đi thôi, cố lên.”
Không biết có phải là tôi bị ảo giác hay không, tôi có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm.
Lúc thi, thời gian qua rất nhanh, sau khi tôi trả lời hết các câu, cẩn thận kiểm tra lại hai lần rồi nộp bài thi, đi tìm Lăng Linh ở phòng thi bên cạnh, cô nàng cũng rất thần tốc, đã nộp bài đi ra rồi.
Chúng tôi không dò đáp án với nhau, ăn ý nói chuyện khác. Lúc xuống lầu thì gặp phải Lí Đông Lâm, hắn bất ngờ đi tới, quan tâm hỏi: “Thi thế nào rồi?”
“Cũng không tệ lắm.” Tôi cười.
Thành tích của Lí Đông Lâm luôn luôn xuất sắc nhất, cũng khéo nói. Chúng tôi nghỉ ngơi không bao lâu thi bắt đầu vào phòng thi môn thứ hai.
Các kì thi định kì cuối cùng trước kì thi cuối năm đã nhanh chóng kết thúc trong chớp mắt. Trong một năm lãng phí này, hầu như mỗi lần thi tôi đều ngủ cho qua, lần này cảm giác bình tĩnh tự tin làm bài như vậy khiến tôi một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu.
Bởi vì kì thi lần này rất quan trọng, các giáo viên hầu như là thực suốt đêm chấm bài, sau ngày thi thứ hai, chúng tôi đã có thể biết được thành tích của mình.
Bởi vì lo lắng và bất an, trước khi thành tích được công bố trước lớp tôi không gọi điện thoại hỏi Chu Dật.
Cho nên lúc Chu Dật trước sau như một đi vào lớp học, lòng tôi mắc tại cổ họng của mình, hận không thể lập tức biết được thành tích của mình.
Trên tay anh cầm lộ ra một danh sách mỏng, bạn học ngồi ở dãy đầu thậm chí còn rướn người vươn cổ nhìn lên tên trên đó.
Ánh mắt sâu sắc của Chu Dật liếc nhìn tôi, sau đó nhìn một vòng xung quanh lớp học: “Lần này cả lớp đều tiến bộ rất nhiều, thầy rất vui mừng.” Nói xong nhìn vào danh sách một lát, tiếp tục nói: “Cả lớp có hai mươi hai học sinh có tên trong một trăm người đứng đầu toàn trường.”
“Oa! Trâu bò nha!” Lập tức phía dưới có người kinh ngạc.
Tôi cũng lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới lần này lớp chúng tôi thi tốt như vậy. Toàn trường có tổng cộng hơn một nghì học sinh, chui vào được 100 học sinh đứng đầu có thể xem là trâu bò tới cỡ nào.
“Lần này, Lăng Linh lớp chúng ta đứng đầu lớp, đứng thứ 6 toàn trường.”
!!!!!!!
Tôi quay đầu lại nhìn Lăng Linh, cô nàng ૮ɦếƭ tiệt mạnh mẽ kia, cô nàng hình như cũng không thể tin được há hốc mồm: “Tớ tớ tớ tớ…”
Tôi gật đầu khẳng định: “Đừng không thể tin nữa, cậu nha không nằm mơ đâu, giỏi, cậu là đỉnh nhất (ngưu C) rồi.”
Lăng Linh hưng phấn đến mức thiếu chút nữa đập bàn, tôi cũng vì cô nàng mà vô cùng vui vẻ, mấy tuần lễ này, tuy rằng cô nàng chưa nói, tôi cũng biết mỗi đêm cô nàng đều ngủ muộn hơn nhiều, trên gương mặt trắng nõn treo hai bọng mắt vừa đen lại vừa dày.
Vị trí thứ nhất của cô nàng cũng không thẹn với lương tâm.
Chu Dật chờ cả lớp rối loạn xong bình tĩnh lại, mới tiếp tục nói: “Mà lần này tiến bộ lớn nhất trong lớp chúng ta chính là Chu Đạm Đạm.”
Tôi đột ngột ngẩng đầu, nhìn ánh mắt khẳng định của Chu Dật đang cười với tôi: “Bạn ấy xếp hạng 7 lớp ta, xếp hạng 42 toàn trường.”
Tôi đoán rằng hiện tại vẻ mặt của tôi còn vênh hơn so với Lăng Linh vừa rồi, nói thật, tôi không nghĩ mình lại lọt vào trước hạng năm mươi, tuy rằng trong khoảng thời gian này quả thực là tu rất khổ, nhưng tôi đã chơi suốt một năm, phải bắt đầu tu toàn bộ, kì thực cũng là một công trình khổng lồ.
Bạn học xung quanh đều kinh ngạc thán phục.
Chu Dật đứng trên bục giảng, đọc tên tôi, biểu dương tôi, trên gương mặt luôn luôn chững chạc có ý cười sâu đậm.
Đột nhiên có loại cảm giác hăng hái.
Tôi thật vất vả đợi lúc tan học, lúc học sinh các tầng đều đã về gần như toàn bộ, mới chạy đến phòng làm việc của Chu Dật.
Quả nhiên, anh đang đưa lưng về phía tôi, đang phê chữa bài tập.
Ánh mặt trời chiều vàng óng ánh ngoài cửa sổ chiếu trên người anh, bao phủvầng sáng, giống như một pho tượng thần điển trai.
Tôi ngừng thở, rón ra rón rén đi tới phía sau anh, đột ngột che mắt anh từ phía sau, cố ý không nói lời nào.
Anh hình như giật mình, sau đó cả người trầm tĩnh lại, tựa lưng vào ghế ngồi, mang theo ý cười nói: “Còn muốn che tới khi nào?”
Tôi bĩu môi buông tay ra: “Anh cũng không đoán em là ai?”
Anh kéo tôi đến trước người, 乃úng mũi tôi: “Còn phải đoán sao?”
Tôi cười rộ lên, nghiêng đầu dựa vào anh: “Khụ khụ, người nào đó có phải nên làm tiệc chúc mừng cho em hay không nha!”
Anh cúi đầu xuống, cũng cười, sau đó nghi hoặc hỏi: “Tiệc chúng mừng? Tiệc chúc mừng cái gì? Em được cử đi học Thanh Hoa hả?”
Tôi nâng mặt trừng anh: “Chúc mừng hay là không chúc mừng đây?”
Lúc này anh mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh còn dám không chúc mừng sao? Đi thôi, muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng có thể, hắc hắc!” Tôi buông anh ra, ngồi bên cạnh anh: “Em chờ anh chấm xong rồi đi.”
“Ừ, anh xong nhanh thôi, chờ anh mười phút nhé.”
Tôi móc kẹo bạc hà ở trong cặp sách ra ném vào miệng, nằm bò trên cửa sổ ngắm phong cảnh, ngoài cửa sổ là sân tập của trường, được ánh chiều tà ấm áp mênh ௱ôЛƓ chiếu xuống, trên sân đội viên của đội điền kinh mặc quần soóc chạy đến toát mồ hôi.
Cây đại thụ trơ trụi bên cạnh giống như người khán giả yên tĩnh, giờ khắc này, vườn trường được ánh trời chiều bao phủ trở nên yên lặng ôn hoà, tôi quay đầu chăm chú nhìn hình dáng của Chu Dật, nhịn không được nhếch khoé miệng, trịnh trọng nói với anh: “Thầy ơi, em sẽ không để cho anh thất vọng.”
Anh dừng lại, lập tức buông 乃út trong tay, đứng dậy đi tới.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng hiện ra vẻ sủng nịch, anh nhẹ nhàng ôm tôi, đôi môi mềm mại bắt đầu triền miên một hồi.
“Mãi mãi cũng đừng để anh thất vọng.”
Tôi gật đầu.
Trong tích tắc tôi gật đầu, tôi vẫn chưa từng nghĩ tới trong cuộc sống sau này tôi sẽ làm ra từng chuyện lại từng chuyện khiến anh thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.
Tôi nhớ kĩ anh đã từng nói một câu, hứa một lời hứa thoả đáng thì cũng không phải là một lời nói dối.
Mà khi tôi biến những lời hứa này thành lời nói dối làm tổn thương anh. Lúc đó, tôi trở nên căm hận, không thể nói lý, giống như ma quỷ điên cuồng.
Thậm chí bị coi thường.
Hôm nay Chu Dật không lái xe, tôi và anh sóng vai đi ra vườn trường, bởi vì vẫn còn có học sinh ở lại, tôi và anh duy trì khoảng cách, thoạt nhìn giống như học sinh và giáo viên bình thường, đi ra khỏi cổng trường.
Mùa đông của thành phố A không lạnh như ở phương Bắc, nhưng luôn ẩm ướt lạnh lẽo, thường thường có từng đợt mưa nhỏ, làm cho tinh thần không dậy nổi.
Trên cổ tôi vẫn còn quàng khăn quàng cổ của Chu Dật, rất ấm áp, rất thoải mái.
Sau khi đi ra khỏi khu vực trường học, tôi đề nghị đi ăn sủi cảo, hai chúng tôi liền tìm cửa hàng sủi cảo trên đường đi.
Đi qua mấy con phố cũng không tìm được, cuối cùng anh kéo tôi đi siêu thị mua da và nhân thịt của bánh sủi cảo, tự mình gói cho tôi ăn.
Tôi ngồi xếp bằng trên sô pha xem tin tức thời sự, Chu Dật ở bên cạnh cẩn thận gói bánh, nắm tay anh mở da sủi cảo ra, dùng đôi đũa gắp một lượng nhân thịt vừa phải, sau đó ngón tay khéo léo nặn da sủi cao, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nắn nắn vào, vài giây sau, xuất hiện một cái bánh sủi cảo có hình dạng lả lướt.
Lúc ở nhà tôi cũng giúp ba gói qua sủi cảo, nhưng có lẽ là trời sinh chân tay vụng về, luôn luôn gói thành một cái bóng da, không phải lòi thì cũng tan ra trong nồi, dần dần, lâu ngày tôi cũng không gói sủi cảo nữa.
Ban đầu, tôi còn rất muốn giúp Chu Dật, nhưng người này lại ruồng bỏ tôi, không cho tôi gói, nói tôi làm sủi cảo khẳng định là làm lãng phí vỏ và nhân sủi cảo.
Tôi ngồi bên cạnh nhàn nhã đến phát sợ, vì vậy nhảy chân trần từ trên sô pha xuống, lấy máy ảnh kĩ thuật số của Chu Dật, thừa dịp một tay anh còn dính bột mì không thể chống trả, đột ngột chụp ảnh anh, sau đó đem năm sáu tấm ảnh chụp được bày lên trên bàn thưởng thức.
Chu Dật híp mắt lại: “Chu Đạm Đạm, qua đây!”
“Không qua!”
“Anh đây qua!” Anh nói xong, đứng lên, hùng hổ đi tới, hai tay còn dính bột mì trắng bóng.
Tôi vội vàng nhảy lên sô pha, cách xa anh: “Anh đừng tới đây, nhanh đi làm vằn thắn đi!”
Anh không thèm để ý, đưa tay khiêng tôi từ trên sô pha xuống, sau đó nhìn ảnh chụp trên bàn, hung hăng dùng bột mì trên tay vè ba chòm râu ở trên mặt tôi.
“Chu Dật, anh là đồ tiểu nhân, không phải chỉ chụp anh mấy tấm thôi sao! Trêu chọc nóng nảy như vậy, em cầm đến trường học bán đó!” Tôi chạy đến trước bàn cơm, cố ý làm tay dính đầy bột mì, nhào tới trên người Chu Dật trêu đùa anh, thế nhưng anh rất cao, tôi với không tới, đành phải lấy tay đẩy anh, ai ngờ đẩy không được anh thì thôi đi, ngược lại còn khiến mình lảo đảo, thiếu chút nữa bị té, may mà Chu Dật đúng lúc đỡ lấy tôi.
“Còn muốn đem đi bán!”
Anh chùi sạch bàn tay dính bột mì, vén những sợi tóc rơi lả tã ra sau tai, sờ soạng mặt của tôi, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Shit… Mỹ nhân kế.
Nụ hôn tinh mịn ngọt ngào mê người, tôi không để ý đến hai tay đầy bột mì vòng ôm cổ anh, nhón đầu ngón chân đáp lại anh.
Đôi môi vụng trộm ma sát càng thêm kịch liệt, tôi kìm lòng chẳng đặng há miệng giao đầu lưỡi với anh, sắc mặt ửng hồng. Một bàn tay to của anh gian xảo tiến vào trong áo lông của tôi vuốt ve tôi, toàn thân tôi mềm mại không xương, hai chân mềm nhũn, ngồi vào trên bàn cơm.
Những chỗ bị anh vuốt ve qua trở nên cực kì mẫn cảm, châm Dụς ∀ọηg lên mỗi một tấc, anh vùi đầu hôn cổ tôi, tôi hơi ngửa đầu, thở phì phò ՐêՈ Րỉ một tiếng: “Thầy…”
Hai tay anh dừng lại, động tác đột nhiên ngưng giữa chừng, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, lập tức thở dài thật sâu, sau đó đứng thẳng dậy, giúp tôi mặc lại áo.
“Anh đi luộc sủi cảo.
Tôi ngơ ngác sững sờ tại chỗ, không rõ vì sao anh ngừng lại hành động vừa rồi.
“Thầy, vì sao vậy?”
“Sau này em sẽ hiểu rõ?” Anh buồn bã nói.
Ăn xong sủi cảo, anh tự mình rửa sạch chén bát dụng cụ trong phòng bếp, sau đó đi ra, lấy áo khoác trên sô pha khoác lên: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Dọc theo đường đi, hai chúng tôi đều có vẻ trầm mặc, lúc gần đến nhà của tôi, tôi đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: “Thầy, nếu như em đậu đại học, thầy còn dạy học không?”
Anh giật mình, trầm mặc một lúc, nói: “Anh không biết.”
Tôi thất vọng gục đầu xuống.
“Đừng nghĩ những việc này nữa, được không?”
Tôi im lặng gật đầu.
Anh cúi người, có lẽ là muốn hôn tôi, đột nhiên lại dựng thẳng người lên, mặt mỉm cười, nhìn phía sau tôi khẽ gật đầu: “Chào bác.”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, hoá ra là ba.