Tôi thở càng ngày càng gấp, thân thể mềm mại không xương leo lên trên người anh, nhắm mắt lại.
Đôi môi hơi mỏng của anh ngậm cánh môi tôi, ngu muội khẽ nói thầm với tôi: “Xin lỗi.”
Tôi nhất thời không nghe rõ ý tứ của anh, vì vậy mở mắt ra nhìn anh.
Chu Dật cúi người xuống, hai tay chống trên sô pha, từ trên cao nhìn xuống ôm sát tôi vào trong иgự¢, nước mưa theo sợi tóc của anh rơi trên xương quai xanh gợi cảm của anh, dọc theo làn da nhẵn bóng tiến vào trong quần áo.
Trong nháy mắt tôi miệng khô lưỡi khô, đầu lưỡi liếm liếm.
Ánh mắt nhìn về phía trước, chống lại đôi mắt sâu xa tối tăm của anh, tim thình thịch đạp loạn, hơi đứng thẳng lên để chủ động ôm lấy anh, đến gần môi anh.
Anh cũng không đẩy ra, ngược lại càng làm cho nụ hôn này sâu thêm, khẽ cắn cánh môi của tôi, cái lưỡi linh hoạt dường như có sinh mệnh, triền miên đến cực điểm, tôi cảm giác cả người nóng hổi giống như bị nướng trên lửa, nhưng lại nhịn không được mà nhiệt tình đáp lại anh. Đôi môi anh nóng như lửa, hôn dọc theo cổ của tôi dần xuống một tấc, dường như còn kìm nén ham muốn của chính mình.
Da thịt bị môi anh hôn qua đều trở nên đặc biệt mẫn cảm, tôi không kiểm soát được đong đưa ở trên sô pha: “Thầy ơi, rất ngứa đó…”
Anh dừng lại, đưa hai con mắt tràn đầy Dụς ∀ọηg lên, cười xấu xa hỏi tôi: “Ngứa ở đâu?”
Tôi co người lại: “Cái cổ…”
Anh đột nhiên đè lên, vừa điên cuồng hôn tôi, một tay nhẹ nhàng xoa cổ tôi, ngón cái lướt qua mỗi một tấc da thịt của tôi khiến tôi phải cắn môi không cho chính mình kêu lên, ngón tay của anh rất thon dài, mỗi một ngón đều giống như đang đánh từng nhịp đàn trên da thịt của tôi, khiến cho tôi rất mất tự nhiên.
Tôi bị anh ôm vào trong иgự¢ không thể cử động, chỉ có thể dùng hai tay vòng quanh cổ anh bất đắc dĩ kháng nghị, bàn tay to kia của anh ôm sau lưng tôi vuốt ve, bàn tay to mềm mại rắn chắc tiến vào trong bộ áo quần ẩm ướt của tôi, tôi không thể thốt ra thành tiếng, lại thêm vô lực đáp lại, yếu ớt bám vào hai vai anh thở dố
“Nóng sao?” Anh đột nhiên hỏi một câu ở bên tai tôi.
Tôi dùng sức gật đầu: “Nóng ૮ɦếƭ mất, thầy, thầy mở điều hoà được không?”
Anh tăng thêm sức lực ôm chặt tôi: “Không mở, nhìn em đầu đầy mồ hôi này!” Anh dành ra một tay lau những giọt mồ hôi trên trán cho tôi.
Tôi không được tự nhiên thoát ra khỏi lòng anh, ấp a ấp úng nói: “Trên người chúng ta đều là nước, rất khó chịu, nếu không thì anh… Á…”
Trong mắt anh tràn đầy ý cười thoả mãn, cố ý đưa mặt tới gần miệng tôi: “Nếu không thì cái gì?”
“Có muốn hay không…” Vốn là một câu trong sáng vô tư nhưng trong ánh mắt đen tối của anh hình như trở nên vô cùng bất chính, tôi thiếu chút nữa cắn phải lưỡi của mình, anh lại truy hỏi một lần nữa, tôi mới ngượng ngịu bẻ ngón tay, tránh né ánh mắt nói: “Nếu không thì… anh cởi... á, áo quần ra…?”
Anh lộ ra ánh mắt hơi khác, ôm tôi cười khẽ một hồi lâu, tôi thẹn quá hoá giận đẩy đẩy anh: “Không cởi thì thôi, quên đi. Thả em ra!”
Chu Dật lúc này mới thu lại sắc mặt cười cười, vỗ vỗ gương mặt của tôi: “Em nằm sấp trên người anh giống như một quả cầu lửa, nhanh đi tắm rửa đi.”
“Tắm… rửa?” Ý nghĩ không tốt của tôi bay tới cảnh giới bất lương.
Anh thay tôi chỉnh lại nhiều nếp nhăn quần áo trên cơ thể, gật đầu: “Ừ, tắm rửa rồi ngủ, để tránh cho em bị cảm.”
…
Hoá ra là tắm rửa xong rồi ngủ…
Tôi nặng đầu đứng dậy từ trên người anh, nhẹ nhàng bay tới WC, nhìn bộ mặt đỏ tới mang tai, quần áo lôi thôi của mình ở trong gương mà xấu hổ đỏ mặt, đột nhiên nhớ tới mình còn không cầm quần áo để thay, vì vậy lo lắng mở cửa, phát hiện Chu Dật đã cầm áo quần sạch đứng ở cửa.
Tôi đoạt lấy áo quần trên tay anh, đóng cửa lại, hai gò má nóng đến mức có thể nướng được khoai.
Nghĩ đến hành động nhiệt liệt trên sô pha vừa nãy, tôi lại co rúm lần nữa, vòm иgự¢ rắn chắcChu Dật dưới chiếc áo sơ mi trong suốt như ẩn như hiện, dựa vào trên người anh còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, khiến cho tôi miệng khô lưỡi khô, ý nghĩ không nói cũng đen tối, mặc anh sắp đặt.
Tôi vội vã tắm rửa sạch sẽ, cầm khăn vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, Chu Dật đã một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trên sô pha.
Anh mặc một bộ áo ngủ cotton ca rô màu xanh da trời, cầm dao gọt vỏ cam, thấy tôi đi ra, nhíu mày ý bảo tôi đi qua đây ngồi.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, nhưng mà nhỏ hơn rất nhiều, vì vậy ánh trăng mờ mịt dưới màn mưa vẫn nhìn thấy được lờ mờ, tôi tắm rửa xong cũng cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, ngồi bên cạnh Chu Dật chăm chú nhìn anh gọt vỏ cam, sau đó buồn chán cầm điều khiển từ xa ấn tới ấn lui cũng không tìm được chương trình nào coi được.
Chu Dật liếc mắt ngắm tôi, khoé miệng nhếch lên: “Muốn xem cái gì?”
Tôi mệt mỏi ngã vào sô pha: “Cái gì cũng không muốn xem.”
Anh đưa qua một nửa quả cam, tôi hời hợt liếc mắt, sau đó yếu ớt nói: “Chia làm từng múi cho ai gia, không thì ăn không hết.”
Anh hí mắt, bàn tay to nhéo nhéo mũi tôi, tức giận: “Em không ăn thì anh ăn hết đó.”
Tôi vừa nghe, vội vàng đứng dậy nhận quả cam: “Đừng đừng đừng, em ăn em ăn.”
Anh đắc ý ăn từng múi, sau đó dùng khăn giấy lau miệng.
Tôi cẩn thận từng li từng tí lột mấy sợi sơ màu trắng trên quả cam, Chu Dật ở bên cạnh đọc báo, tôi di chuyển đến gần anh, cười giống như là một con mèo ăn trộm được thịt, hỏi anh: “Thầy, thầy còn nói thầy không thích em!?”
Anh nghe xong không hề phản ứng, ánh mắt cố định trên tờ báo vẫn không nhúc nhích, hình như căn bản không nghe được.
Tôi nóng nảy, đẩy đẩy cánh tay anh: “Nè nè, hỏi anh nói đấy.”
Anh liếc mắt coi thường tôi, giọng điệu kia giống như là một quý ông: “Chu Đạm Đạm, anh có nói qua là anh không thích em sao?”
“Anh!” Tôi ngừng thở, cái này hết sức n
Tôi lại suy nghĩ lại, “Khà khà khà khà.” Cười rộ lên, cười đến mức được gọi là một nụ cười nham hiểm, ghé vào trên lưng anh hỏi anh: “Bản mo-rát, anh thừa nhận đi, anh mau mau thừa nhận việc kia cho em, anh lúc nào thì coi trọng Chu Đạm Đạm mỹ lệ vô song thiên hạ đệ nhất thế?”
Anh vươn tay phải vỗ lưng tôi, tóm tôi từ trên người anh xuống, lạnh lẽo hung ác gõ trán tôi: “Mỹ lệ vô song, thiên hạ đệ nhất?”
Tôi nháy mắt khiêu khích: “Đúng vậy, anh mau thú nhận đi, lúc nào?”
Anh lộ vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú tự hỏi một lát rồi buồn bã lắc đầu: “Thực sự không biết, nhưng mà anh hình như cũng chưa nói anh thích em mà?”
“Cái gì!!! Chu Dật, anh, cái tên biến thái này, anh đùa giỡn với em hả, anh…” Tôi nắm vai anh lắc qua lắc lại.
“Được rồi, được rồi, đừng lắc nữa.” Anh bất đắc dĩ ôm tôi vào lòng, không cho tôi nhúc nhích.
Tôi ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm trên người anh, bĩu môi giả bộ vô tội: “Thầy này, thầy bảo học sinh của thầy có tình cảm thế này thì làm sao chịu nổi.”
Anh buồn cười nhéo nhéo cằm tôi, không biết từ đâu mang ra máy chụp ảnh kỹ thuật số, giống cái của tôi như đúc, tôi còn chưa kịp né tránh, hướng tôi bấm flash tách tách.
Tôi tạo dáng trợn mắt há mồm dữ tợn, một lát sau một tấm ảnh hình chữ nhật xuất hiện trên tay, quả thực là vô cùng thê thảm. Chu Dật cầm ảnh chỉ lén cười sung sướng, tôi nhìn bức ảnh xấu đến thương tâm kia, cố gắng nhịn việc cho Chu Dật ăn đấm, nhảy lên ghế sô pha chém Gi*t tấm ảnh trong tay anh.
Anh cố ý đem ảnh chụp lên cao không cho tôi ςướק được, tôi đứng trên sô pha nửa ngày cũng tịch thu được, liền dấy lên bất mãn ngồi xuống lườm anh: “Anh mua cái này lúc nào vậy?”
Anh nhìn tôi từ bỏ ý đồ ςướק giật, bỏ tấm ảnh vào trong túi áo ngủ, nói: “Lúc mua giúp em, anh thấy thú vị nên mua thêm một cái.”
“Nham hiểm, gian xảo!”
Anh cười híp mắt, sờ sờ đầu tôi: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Tôi ngã vào trên người anh chơi x“Không ngủ có được không? Em tỉnh rượu, ngủ không được.”
Hai tay anh nhẫn tâm kéo hai má tôi, vô tình nói: “Em không ngủ nhưng anh muốn ngủ, em ở trên sô pha chơi một mình đi.”
Tôi nằm ôm cổ anh: “Không được, không được. Không cho anh ngủ.”
Anh giả vờ lạnh nhạt: “Em học sinh này sao lại không quan tâm thầy giáo như thế chứ!”
Tôi cũng lạnh lùng nhìn anh: “Anh thầy giáo này sao lại không yêu thương học sinh như thế chứ!”
Anh xì một tiếng bật cười, ôm ngang người tôi lên giữa không trung: “Không ngủ đúng không? Vậy em và anh cùng đi giặt áo quần bẩn, được không?”
“Không được!”
“Không giặt quần áo thì ngủ, cho em tự chọn!”
“Em chọn C!”
“Đã quên nói với em, C là viết bài làm văn cho anh.”
“A A a a, em muốn đi ngủ.”
Gian kế được thực hiện, Chu Dật ôm tôi đặt trên giường ngủ của phòng dành cho khách, thay tôi đắp chăn, tắt đèn.
Tôi thật sự không ngủ được, mở to hai mắt trong bóng tối nhớ lại những màn vừa xảy ra, vui vẻ cười ra tiếng. Bình thường Chu Dật khiến cho người ta cảm thấy chín chắn bình tĩnh, nhưng ở trước mặt tôi lại giống như một đứa trẻ to xác, không có uy nghiêm của thầy giáo chút nào cả.
Ngoài cửa sổ vốn là một mảng yên tĩnh, lại không biết ở tầng lầu nào đột nhiên phát ra tiếng đàn piano, có lẽ là một đứa bé đang luyện tập, nghe được tiếng đàn non nớt, lại ở trong màn đêm yên tĩnh này, có lẽ một số người sẽ nghĩ là tiếng piano nửa đêm làm phiền giấc ngủ của họ, nhưng tôi nghe thấy lại vô cùng cảm động, những nốt nhạc đơn thuần lướt nhảy trên phím đàn, tựa như những ngón tay thon dài của Chu Dật…
A… Tôi che chăn nhớ tới nhiệt tình của anh, có chút thẹn thùng.
Tiếng đàn dưới lầu vẫn không ngừng, dần dần trở nên du dương êm tai, tôi càng nghe tâm tình càng tốt, lại càng ngủ không được, vừa nghe tiếng đàn vừa nghĩ tới Chu Dật đã ngủ chưa, có phải cũng giống như tôi thưởng thức tiếng đàn nửa đêm hay không?
Nghĩ vậy tôi liền nhịn không được kích thích, xoay người đứng dậy rời giường, chèn mũi chân mở cửa phòng, rón ra rón rén đi tới cửa phòng Chu Dật, tai dán trên cửa muốn nghe động tĩnh bên trong.
Nhưng đợi một hồi lâu cũng không nghe được cái gì, cũng không biết người này đã ngủ chưa, tôi thất vọng quay đầu, vừa mới quay qua đã thấy Chu Dật cười gian như một con quỷ đứng ở sau lưng tôi, tôi sợ đến mức thụt lui đâm vào cửa phòng.
“Muốn nghe lén cái gì hả?” Chu Dật phỏng đoán, rõ ràng là giả bộ hồ đồ hỏi tôi.
Tôi lắc đầu khing thường: “Không có gì, chỉ là xem thầy đã ngủ chưa.”
Anh “Hứ” một tiếng đầy ý nghĩa.
Tôi không cam lòng, đi theo sau anh giống như một cái đuôi: “Thầy, thầy muốn ngủ ạ?”
Anh quay đầu nhìn tôi: “Đúng vậy, sao nào, tự mình không ngủ được à?”
“Vâng.”
Anh trầm mặc chốc lát: “Anh đi pha sữa cho em nhé.”
“Không muốn uống. Thầy, thầy giúp em đi!” Tôi đi ra trước ôm lấy Chu Dật, đầu càng không ngừng mè nheo ở trong иgự¢ anh.
“Đừng náo loạn Đạm Đạm.” Anh vuốt tóc tôi, muốn kéo tôi ra.
Tôi có ૮ɦếƭ cũng vòng ôm anh không buông: “Em không, em không.”
Anh bị tôi ôm đến mức không động đậy được, không biết nên khóc hay nên cười nói: “Chu Đạm Đạm, anh trước đây cũng không phát hiện ra em lại xấu xa như thế đấy.”
Tôi ngẩng đầu cười với anh: “Bây giờ phát hiện vẫn không tính là quá trễ.”
Anh bất đắc dĩ ôm lấy tôi.
Đột nhiên tay anh dừng lại, nhăn mi trách cứ: “Sao lại không đi dép, nhanh lên giường che lại, đừng để bị cảm.”
“Tuân mệnh!”
Tôi dương dương tự đắc tiến vào trong chăn của anh, chủ động đắp chăn, lộ ra hai con mắt cười hì hì nhìn anh.
Anh mở ra bên kia chui vào ngủ, trong chăn ấm áp lấp đầy hơi thở của anh, Chu Dật ôm chặt tôi vào trong иgự¢, sờ sờ hai tay tôi: “May mà không bị lạnh.”
Tôi nghiêng đầu, thừa dịp anh không chú ý, chụt một cái lên gương mặt sạch sẽ của anh.
Miệng Chu Dật tràn đầy ý cười, không nói chuyện, vẫn nhìn tôi không chớp mắt, ngón tay liên tục vuốt ve qua lại trên mặt tôi, gương mặt hơi lạnh của tôi cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh, nóng bỏng thiêu cháy.
“Làm sao vậy?” Tôi thấy anh không nói lời nào, liền hỏi.
Ở phía ngược sáng, hai tròng mắt anh có ít sương mù, tay trái xuyên qua tóc tôi, giữ gáy tôi kéo về phía anh, đôi môi nóng bỏng của anh ngang ngược hôn lên.
Tế bào toàn thân tôi chưa từng nhảy lên như vậy, vô thức thả lỏng, cả người khoan khoái.
Tôi nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn kích thích nhiệt liệt của anh, trong khi hôn tôi, một bàn tay to vuốt ve bên hông tôi, vô tình vén áo ngủ rộng thùng thình của tôi.
Trong nháy mắt, lòng bàn tay nóng hổi của anh chạm vào da thịt bên hông tôi, một dòng nước ấm nói không nên lời nảy lên trong lòng.
Không chỉ có cảm xúc của đầu lưỡi làm tôi ý loạn tình mê, mà da trên người cũng trở nên càng lúc càng nóng, áo ngủ của tôi bị anh vén lên hơn một nửa, mảng lớn da thịt trần trụi lộ ra bên ngoài.
Hai tay tôi không có chỗ để, đặt trên иgự¢ anh, như có như không vuốt nút thắt áo ngủ của anh, lúc anh cởi nút áo thứ ba của tôi ra, tôi cuối cùng cũng không chịu được ϲởí áօ ngủ của anh.
Anh hơi chấn động, ôm tôi chặt hơn, giống như muốn nhập vào trong thân thể anh, đôi môi nóng hầm hập càng hôn càng xuống dưới, dọc theo cổ hôn tới xương quai xanh, mà áo ngủ của tôi đã bị anh lột sạch từ lâu, anh giống như một dòng nước mùa xuân vuốt ve xuống dưới, hoà tan trong lòng anh.
Đột nhiên anh nghiêng người, tôi bỗng chốc mất trọng tâm, đặt anh dưới thân.
Tôi nằm bò trong иgự¢ anh, lẳng lặng nhìn anh, trong phòng ngủ chỉ nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của hai chúng tôi, tiếng đàn dương cầm kia không biết đã ngừng từ bao giờ.
Anh nâng tay đẩy ra mái tóc rũ xuống của tôi, kéo cái chăn bên cạnh phủ lên chúng tôi.
Khuôn mặt của anh cách tôi chỉ có một tấc, chúng tôi đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi nóng từ mặt vẫn lan tràn trên người, nửa người trên của tôi gần như trần trụi bị anh ôm vào trong иgự¢, mặc dù cả người khô nóng, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chu Dật thở phì phò ở trên người tôi, vuốt mặt tôi, cố nén Dụς ∀ọηg: “Ngủ đi, Đạm Đạm.”
Tôi nhìn đôi mắt đen như mực như nước sơn của anh, mở miệng, thốt ra những lời đến chính tôi cũng không tưởng tượng được: “Làm xong việc rồi ngủ tiếp.”
Chu Dật ở phía dưới, ánh mắt nhất thời đen đi vài phần, hơi thở càng thêm nặng nề, giọng nói khàn khàn rối bời: “Xuống đi nào, Đạm Đạm, bây giờ còn chưa được.”
Tôi ôm cổ anh, vùi đầu ở cần cổ anh, cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng đến kinh người của anh, khẽ kháng nghị: “Em đã mười tám tuổi rồi.”